Tôi kẻ số hai và cô gái số một

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Nhất Kích Tuyệt Đỉnh Trừ Tà! (LN)

(Đang ra)

Nhất Kích Tuyệt Đỉnh Trừ Tà! (LN)

Akagi Hirotaka

Và như thế, truyền thuyết bắt đầu. Câu chuyện về hai kẻ trừ tà tệ hại nhất trong lịch sử, những người rồi sẽ trở thành mạnh nhất trước khi ai kịp nhận ra.

34 124

Tiểu thư tài phiệt mua kẻ vô dụng như tôi với giá 300 triệu yên

(Đang ra)

Tiểu thư tài phiệt mua kẻ vô dụng như tôi với giá 300 triệu yên

氷雨ユータ

Trái lại, tai họa bắt đầu giáng xuống đầu những kẻ dám coi rẻ sự dịu dàng thuần khiết của cậu...

8 28

Ác Nữ Tôi Phụng Sự Suốt 13 Năm Đã Gục Ngã

(Đang ra)

Ác Nữ Tôi Phụng Sự Suốt 13 Năm Đã Gục Ngã

Sujeong Yojeong

Ác Nữ Tôi Phụng Sự Suốt 13 Năm Đã Gục Ngã

37 133

WN Vol 2 - Tôi, cô ấy, và tên gọi của cảm xúc đó. - Chương 04

Quán bánh crepe mà bọn tôi tìm thấy nằm trong một con hẻm nhỏ cạnh đường chính có một bầu không khí khá kỳ lạ — nhỏ xinh và ấm cúng, và chẳng hiểu vì lý do gì mà trên tường lại dán đầy poster của một chương trình sentai nào đó. 

"Hừm, những lúc thế này mình lúc nào cũng phân vân giữa mặn và ngọt."

Có hai cặp đôi đứng trước, còn Minamino và tôi đứng xếp hàng phía sau họ, nhìn vào menu. Mùi bột bánh đang nướng thơm lừng đang kích thích cơn đói của tôi. 

"À này, Satou, cậu có ổn với mấy thứ như kem tươi không?" 

Minamino hỏi trong lúc vẫn dán mắt vào tấm menu có hình món ăn treo ngay trước cửa quán.

"Tớ không ghét đâu, nhưng nếu nó đầy như trong hình thế kia thì hơi ngấy đấy..." 

Về phần tôi, tôi vốn không phải kiểu người ghét đồ ngọt. Nhưng chỉ cần nhìn vào bức ảnh, với ngần ấy kem tươi được nhồi vào chiếc crepe, nếu ngoài đời thực nó đúng y như vậy, e rằng ăn hết một cái tôi sẽ bị ợ nóng mất. 

"...Vậy thì, Satou, cậu gọi món mặn đi, còn mình sẽ chọn món kem dâu. Rồi chúng mình sẽ chia nhau ăn nhé."

"Được thôi, nghe ổn đấy."

Và thế là tôi tự nhiên đồng ý với gợi ý của Minamino... nhưng rồi tôi chợt thắc mắc. 

—Khoan đã? Chia nhau bánh crepe kiểu gì nhỉ? 

Trong lúc tôi còn đang suy nghĩ, cặp đôi phía trước—có lẽ là sinh viên đại học—mỗi người nhận chiếc crepe của mình, cắn một miếng, rồi đút cho người kia ăn từ phần của mình. 

(...Đó không phải là nụ hôn gián tiếp sao?) 

Không hiểu sao, cảnh đó trông thân mật hơn nhiều so với việc uống chung chai nước hay cốc nước. Cặp đôi ấy toát ra một thứ hào quang của tình yêu, họ vừa đi vừa thưởng thức bánh crepe. Dù chắc chắn Minamino cũng thấy hết, cô ấy lại chẳng tỏ vẻ gì. 

Thành thật mà nói, tôi vẫn luôn ngưỡng mộ những mối quan hệ như vậy. Và thực sự thì trái tim tôi đã hoàn toàn thuộc về Minamino mất rồi, đến mức tôi thấy tuyệt biết bao nếu người làm bạn gái mình chính là cô ấy. 

Nhưng ít nhất, bây giờ không phải lúc để nhìn cô ấy như thế. Tuyệt đối không. 

Tôi phải nhắc lại điều đó hai lần vì nó rất quan trọng. 

(Mình có đang quá để ý không nhỉ…? Mà không, kiểu này thì làm sao mà không để ý được.)

Phần nhát gan và phần trai tân trong con người tôi dường như đã bắt tay hợp tác, chiếm trọn tâm trí tôi. Vì vậy, sau khi gọi món—tôi chọn một lựa chọn an toàn hơn là giăm bông và phô mai, trong khi Minamino chọn kem dâu—và trả tiền, tôi không khỏi giật mình trước những lời của Minamino.

"Nhà mình cách đây khoảng 3 phút đi bộ, vừa đi vừa ăn cũng được, nhưng chúng ta ngồi xuống trước đã nhé?" 

◇◆ 

Căn hộ của Minamino quả thực chỉ cách đó 3 phút đi bộ. Điều đó hoàn toàn không phải nghi ngờ, vì tôi đã kiểm tra đồng hồ một lần khi cô ấy bảo tôi đến và một lần nữa khi chúng tôi vừa tới nơi.

Ngay khi bước vào lối vào và rẽ phải xuống hành lang, chúng tôi đã đến phòng cô ấy—một căn phòng rộng khoảng sáu chiếu tatami. Bên trong có một chiếc giường, một cái bàn học gọn gàng, và một kệ chất đầy những món đồ dễ thương rất hợp với phong cách của Minamino. 

Tôi ngồi xuống chiếc bàn nhỏ trước mặt, trên đó là bánh crepe, cảm thấy hơi bồn chồn trong khi chờ Minamino pha cà phê. 

Mùi hương của cô ấy lan tỏa khắp căn phòng, điều này là lẽ tự nhiên nhưng giờ đây lại trở nên sống động hơn nhiều. 

[Nếu cậu thấy mùi hương của ai dễ chịu, thì nghe nói là giữa hai người có độ tương hợp di truyền rất cao đấy.] 

Tôi nhớ lại những gì cô ấy đã nói trước đó. Tuy nhiên, dù tôi nghĩ thế nào đi nữa, cô ấy chắc chắn có mùi hương dễ chịu đối với tôi. Ngay lúc đó, tôi nghe thấy tiếng bước chân. Có vẻ như Minamino đã pha cà phê xong.

"Xin lỗi vì đã để cậu chờ... Ahahaha! Satou, sao cậu lại ngồi kiểu seiza thế kia?" 

Vừa bước vào phòng với hai tách cà phê trên tay, Minamino liền bật cười ngay khi nhìn thấy tôi. Đúng là không hiểu sao tôi lại đang ngồi kiểu seiza, lưng thẳng một cách kỳ lạ như vậy. 

"...Chứ sao giờ, chẳng lẽ không được à? Ý tớ là… đây là lần đầu tớ vào nhà con gái, nhất là vào phòng riêng, kể từ hồi tiểu học đấy." 

"Vậy, cậu không định nói đây là lần đầu cậu vào phòng con gái sao?" 

"Ý tớ là, đây là lần đầu tớ vào phòng con gái kể từ sơ trung. Lỗi của tớ, tớ không quen với chuyện này."

"Không, không sao đâu, chuyện đó lại làm tăng điểm thiện cảm của cậu đấy~... Kufufuu." 

"Cậu chẳng buồn giấu tiếng cười tí nào... Dù sao thì, cảm ơn vì cà phê nhé." 

"Ừm, cậu thích cà phê đen, đúng không, Satou? Dù mình có cố cách mấy cũng không uống nổi nếu không có sữa."

Bọn tôi hiểu nhau đủ rõ để biết cả sở thích cà phê của nhau. Mặc dù tim tôi đập loạn xạ, nhờ khoảng thời gian đã qua, tôi vẫn có thể trò chuyện với cô ấy một cách bình thường mà không rơi vào khoảnh khắc ngượng nghịu nào. 

"Itadakimasu!"

"Itadakimasu."

Chúng tôi đồng thanh nói rồi chắp tay vào nhau trước khi bắt đầu thưởng thức bánh crepe. 

"Ể? Ngon quá vậy!?" 

Tôi vô tình thốt lên. Thành thật mà nói, tôi từng nghĩ rằng crepe chỉ là vấn đề giá cả và số lượng, và hương vị sẽ không khác biệt đáng kể dù ăn ở đâu đi chăng nữa.

—Nhưng cái này...

"Đúng hông, đúng hông? Khiến người ta tự hỏi không biết có thứ gì đặc biệt trong bột bánh hay không nhỉ? Chẳng rõ vì sao, nhưng nó ngon cực luôn. Nè, cậu thử bánh crepe dâu của mình nữa đi," Minamino nói rồi đưa chiếc bánh crepe về phía miệng tôi, và tôi cũng thử cắn một miếng.

"À... cái này thì... khác hẳn. Kem tươi không bị ngấy nhỉ, dù nó đặc và đầy đặn thế này."

"Chuẩn luôn ha. Làm cậu muốn ăn thêm nữa phải không? Nè, cho mình thử cái của cậu được không?" 

"Ừ, cậu cứ tự nhiên."

vKpzZmx.jpeg

"Trời ơi, việc ăn luân phiên món ngọt và món mặn thật tuyệt. Ý mình là, cậu đã luôn nấu bữa tối cho mình ở nhà cậu rồi, nên mình cũng muốn cậu thử đồ ăn của mình nữa... Dù tay nghề nấu nướng của mình không tốt lắm, nên không phải đồ mình tự làm đâu, biết chưa?" 

Trong lúc cô ấy nói như vậy, chúng tôi tiếp tục chia nhau từng miếng bánh crepe của đối phương. Đến khi hai chiếc crepe đã hết sạch, tôi mới cảm thấy có gì đó sai sai—. 

Hah! Tôi đã bị hương vị mê hoặc đến mức quên bẵng chuyện hôn gián tiếp rồi. 

Hay nói đúng hơn, đến thời điểm này, việc chúng tôi chia sẻ crepe với nhau đã trở nên tự nhiên như một lẽ thường tình. 

Có lẽ vì đang nghĩ thế nên tôi mới bất giác nhìn chằm chằm vào đôi môi của Minamino trong lúc cô ấy khẽ nói, "Ngon thật đó." Đôi môi ấy trong suốt, mềm mại, lại tươi tắn đến lạ, rõ ràng cùng gọi là môi, nhưng sao lại khác xa của tôi đến vậy. 

"...Satou?" 

Chính vì thế, cho đến khi cô ấy gọi tên, tôi vẫn không nhận ra Minamino cũng đang nhìn tôi. Tôi vội vàng dời ánh mắt khỏi đôi môi cô ấy và nhìn thẳng vào mắt cô ấy. 

—Minamino và tôi chắc chắn đang nghĩ cùng một điều. 

"Ừm, cậu biết đấy..." 

"Ừm..." 

Cả hai cùng lúc mở miệng, rồi cùng lúc im bặt.

Cả Minamino và tôi đều không rời mắt.

—Không ai trong chúng tôi có thể rời mắt. 

Tôi liếc nhìn gương mặt xinh đẹp của Minamino một lần nữa. 

Đôi lông mày được tỉa tót gọn gàng, hàng mi dài nổi bật ngay cả từ xa, đôi mắt to lấp lánh, chiếc mũi cân đối, và đôi môi quyến rũ hút hồn tôi. Mọi đường nét đều vừa vặn đến hoàn hảo. Mặc dù đầu óc tôi đang cố gắng nghĩ ra điều gì đó để nói, nhưng cơ thể tôi lại trái ngược hoàn toàn khi tiến lại gần Minamino hơn, đầu gối duỗi thẳng khi tôi đứng dậy, và bàn tay tôi đầy ngập ngừng, vươn ra chạm vào vai cô ấy. 

Minamino hơi cứng người lại, nhưng thay vì lùi ra, khuôn mặt cô ấy lại tiến gần hơn, đôi mắt khẽ nhắm lại. 

—Ầm. Rầm.

Ngay khi cảm giác như chúng tôi sắp cảm nhận được hơi thở của nhau, âm thanh bất ngờ vang lên khiến cả hai giật mình bật dậy. Nguy thật — tôi vừa định làm gì vậy? Không, quan trọng hơn, tiếng động đó là gì? 

"Ể? Không lẽ là mẹ mình? Nhưng thường thì bà ấy về nhà muộn hơn nhiều." 

"Nhưng vừa nãy có tiếng động lớn mà? Ừm, tớ đi cùng được không? Tớ cũng hơi lo, với lại tớ nên chào mẹ cậu cho đàng hoàng nữa." 

Nói rồi, tôi chuyển hướng sự chú ý, đứng lên và đi theo Minamino về phía cửa ra vào. 

Cho bạn nào chưa biết thì ngồi kiểu seiza là tư thế quỳ truyền thống của Nhật Bản, trong đó bạn quỳ xuống, đặt mông lên gót chân, duỗi thẳng mu bàn chân và giữ lưng thẳng.