Tôi kẻ số hai và cô gái số một

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Nhất Kích Tuyệt Đỉnh Trừ Tà! (LN)

(Đang ra)

Nhất Kích Tuyệt Đỉnh Trừ Tà! (LN)

Akagi Hirotaka

Và như thế, truyền thuyết bắt đầu. Câu chuyện về hai kẻ trừ tà tệ hại nhất trong lịch sử, những người rồi sẽ trở thành mạnh nhất trước khi ai kịp nhận ra.

34 124

Tiểu thư tài phiệt mua kẻ vô dụng như tôi với giá 300 triệu yên

(Đang ra)

Tiểu thư tài phiệt mua kẻ vô dụng như tôi với giá 300 triệu yên

氷雨ユータ

Trái lại, tai họa bắt đầu giáng xuống đầu những kẻ dám coi rẻ sự dịu dàng thuần khiết của cậu...

8 30

Ác Nữ Tôi Phụng Sự Suốt 13 Năm Đã Gục Ngã

(Đang ra)

Ác Nữ Tôi Phụng Sự Suốt 13 Năm Đã Gục Ngã

Sujeong Yojeong

Ác Nữ Tôi Phụng Sự Suốt 13 Năm Đã Gục Ngã

37 133

WN Vol 2 - Tôi, cô ấy, và tên gọi của cảm xúc đó. - Chương 07

"Chinatsu, lại đây một lát." 

Sau khi xác nhận Satou đã mở cửa và ra ngoài, Chinatsu tiến lại gần khi nghe tiếng Suzuka gọi. 

"Gì thế ạ? Con biết là việc dẫn một cậu con trai về nhà khi mẹ không có nhà là không hay, nhưng Satou và con không phải như mẹ nghĩ đâu—" 

"Không phải chuyện đó. À, đúng là ban đầu mẹ định nói về chuyện đó thâtk, nhưng giờ thì không phải nữa." 

Nghĩ rằng có thể là một bài giảng khác, Chinatsu lại gần Suzuka hơn và nhận ra. 

Dù yếu đến mức ngã quỵ và phải nhập viện, và dù đã ít trò chuyện với bà ấy kể từ khi cha cô đi khỏi và bà ấy chỉ tập trung vào công việc, nhưng trong mắt bà ấy lại ánh lên sự lấp lánh của một cô gái trẻ. Và cô cảm thấy mình đã thấy đôi mắt đó gần đây. Cụ thể hơn, là tại căn hộ ở Mitaka. 

"Mẹ sẽ không bắt con chờ lâu và mẹ chỉ nói điều này một lần thôi... Con làm tốt lắm, Chinatsu." 

"...Hả?" 

Với những lời thốt ra từ miệng Suzuka, Chinatsu kinh ngạc mở to mắt. 

—Nếu Hajime ở đây, cậu ấy có lẽ cũng sẽ có phản ứng giống như cô. 

"Đừng có 'hả?' với mẹ. Nghe này, con tuyệt đối không được để thằng bé tuột khỏi tay, hiểu chưa? Thằng bé đó đúng là hàng hiếm đấy… và có khi cả đời cũng chẳng gặp lại được người thứ hai như vậy đâu, con biết không?" 

"..." 

"Con biết đấy, khi ở cao trung hay khi còn trẻ, người ta có thể chỉ tập trung vào vào vẻ ngoài này nọ. Nhưng một chàng trai như Hajime-kun, người chân thành, tử tế, biết cách dùng tiền và còn biết chi tiêu vì lợi ích của người khác, chỉ cần lên đại học hay đi làm thôi là bị người ta giành mất ngay lập tức đó!” 

"..." 

"Được rồi, nếu là với thằng bé thì mẹ cho phép, muốn dẫn về nhà bao nhiêu lần cũng được... Tất nhiên là phải biết giữ chừng mực, nhưng mẹ đồng ý. Chinatsu, con sinh ra đã dễ thương rồi, nên hãy chủ động và cố gắng hết sức nhé?" 

Trước chuỗi lời nói tuôn ra liên tục của Suzuka, hệt như bà đã quên mất mình đang là bệnh nhân, Chinatsu chỉ biết câm nín. 

—Chà, có lẽ cũng là do ảnh hưởng của cơn sốt. Rất có thể là vậy. 

"...Mẹ?"

Lần đầu tiên trong đời, Minamino Chinatsu nhìn mẹ mình bằng một ánh mắt khinh thường. 

◇◆ 

Sau đó, Chinatsu mua những món đồ mà Suzuka dặn ở cửa hàng rồi mang về cho bà. Và như thể lặp lại y hệt cảnh khi nãy, Chinatsu lại được khích lệ về mối quan hệ của mình với chàng trai hoàn hảo kia, để rồi rời khỏi phòng bệnh với vẻ mặt khó tả. 

"Cảm ơn cậu đã vất vả. Họ nói chỉ cần mẹ cậu nghỉ ngơi tốt là được, và có vẻ như bà ấy đã bị căng thẳng vì công việc trong một thời gian rồi. Vậy nên, có lẽ việc bà ấy được nghỉ ngơi lại là điều tốt chăng?" 

"Ừm... Mẹ mình nói là mấy đồng nghiệp ở công ty cũng bảo bà ấy làm việc quá sức rồi, với cả vì vẫn còn ngày nghỉ có lương nên cũng tranh thủ nghỉ ngơi cho hết... Mình thật sự mừng lắm. Cảm ơn cậu nhé, nếu chỉ có mình mình thì chắc chẳng thể đưa mẹ đến bệnh viện đàng hoàng được đâu. Và cả tiền taxi, viện phí tạm thời, quần áo thay, mọi thứ—" 

"Không sao đâu. Chú tớ cũng bảo tớ phải học cách sử dụng tiền kiếm được một cách khôn ngoan khi còn sống, và mẹ cậu đã nói sẽ trả lại tớ đầy đủ rồi. Nghiêm túc mà nói, tớ rất vui vì đã giúp được Minamino... Thành thật mà nói, tớ vẫn chưa thể trả ơn cậu được gì cả... À, đợi một chút, tớ sẽ gọi taxi. Trời cũng đã muộn rồi, tớ sẽ đi chung xe đến chỗ Minamino rồi về nhà từ đó luôn." 

Vừa nói chuyện, họ vừa đi ra ngoài bệnh viện, và Satou vừa bước lên phía trước đến bùng binh vừa nói.

Satou thật tốt bụng. 

Đúng vậy, Satou luôn luôn tốt bụng.

Khi được biết chính mùi hương của cô đã giúp cậu nhận ra cô dù cô cải trang, cô đã cười trước khi cảm thấy xấu hổ, và cô nhận ra rằng cậu hiểu rõ cô đến mức có thể nhận ra cô qua mùi hương. Nhưng khi nghĩ kỹ lại, điều đó hơi nhột nhột, và nhìn Satou đỏ mặt thật dễ thương.

Hơn nữa, cậu không chỉ trả tiền bánh crepe một cách hiển nhiên, nói rằng đó là thay cho chi phí chỗ ở, mà cái cách cậu mỉm cười dịu dàng khi nói điều đó cũng khiến Chinatsu thấy cậu thật khéo léo. Quan trọng nhất, cô cảm thấy bản thân mình bối rối, không phải vì cử chỉ hay hành động của cậu, mà là vì chính cảm xúc của cô. 

(Nếu mẹ không về nhà trong lúc bọn mình ở trong phòng, thì khi ấy có lẽ đã—) 

[Muốn dẫn về nhà bao nhiêu lần cũng được. Chinatsu, con sinh ra đã dễ thương rồi, nên hãy chủ động và cố gắng hết sức nhé!] 

Một giọng nói không xứng đáng với một người mẹ—hay nói đúng hơn, cô không nghĩ mẹ mình sẽ nói điều như vậy—vang vọng trong tai cô. 

Không, không đời nào, "Muốn dẫn về nhà bao nhiêu lần cũng được" là ý gì chứ!? 

Chinatsu đỏ mặt, và đá văng Suzuka, người bỗng chốc biến thành bà mai mối, ra khỏi đầu. Cô vốn đã chuẩn bị tinh thần sẽ bị mắng, nên việc lại được bật đèn xanh để tiến tới hết ga thật sự ngoài sức tưởng tượng.

Và cả những gì đã xảy ra với Suzuka nữa. 

Rốt cuộc Satou có điểm gì mà lại đáng tin cậy đến thế trong những tình huống khẩn cấp?

—Có lẽ là do kinh nghiệm phải tự mình làm mọi thứ của cậu ấy. 

Satou, người đã gọi taxi đưa Suzuka đi, cùng họ nghe bác sĩ giải thích tình hình, và cả cách cậu chào hỏi Suzuka nữa, đều chững chạc một cách đáng ngạc nhiên. Điều này cũng đúng với những cuộc trò chuyện với Kanade-san; Satou dường như càng tỏa sáng hơn khi cậu bước ra khỏi môi trường cao trung và bước vào thế giới bên ngoài. 

“Minamino, tài xế đồng ý rồi, lại đây đi… Này, cậu sao thế? Mặt cậu hơi đỏ." 

Satou vừa nói vừa đến gần để gọi cô. 

Hm-mm, không có gì đâu, Chinatsu trả lời khi cô luồn người đứng cạnh Satou, nhưng với một khoảng cách gần hơn một chút so với một tháng trước.