Tôi kẻ số hai và cô gái số một

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Nhất Kích Tuyệt Đỉnh Trừ Tà! (LN)

(Đang ra)

Nhất Kích Tuyệt Đỉnh Trừ Tà! (LN)

Akagi Hirotaka

Và như thế, truyền thuyết bắt đầu. Câu chuyện về hai kẻ trừ tà tệ hại nhất trong lịch sử, những người rồi sẽ trở thành mạnh nhất trước khi ai kịp nhận ra.

34 124

Tiểu thư tài phiệt mua kẻ vô dụng như tôi với giá 300 triệu yên

(Đang ra)

Tiểu thư tài phiệt mua kẻ vô dụng như tôi với giá 300 triệu yên

氷雨ユータ

Trái lại, tai họa bắt đầu giáng xuống đầu những kẻ dám coi rẻ sự dịu dàng thuần khiết của cậu...

8 28

Ác Nữ Tôi Phụng Sự Suốt 13 Năm Đã Gục Ngã

(Đang ra)

Ác Nữ Tôi Phụng Sự Suốt 13 Năm Đã Gục Ngã

Sujeong Yojeong

Ác Nữ Tôi Phụng Sự Suốt 13 Năm Đã Gục Ngã

37 133

WN Vol 2 - Tôi, cô ấy, và tên gọi của cảm xúc đó. - Chương 06

Trong phòng bệnh, mẹ của Minamino đang chỉnh lại giường, cố gắng nâng người lên. Tay trái bà vẫn còn nối với ống truyền dịch, nhưng sắc mặt trông đã khá hơn so với lúc trước.

"Xin lỗi cháu vì trông không được tươm tất thế này. Rất vui được gặp cháu, cô là mẹ của Chinatsu. Cảm ơn cháu rất nhiều vì đã giúp đỡ trong tình huống khó khăn như vậy."

Bà ấy khẽ liếc nhìn tôi rồi cúi đầu. Tuy nhiên, khác với ánh mắt trống rỗng khi nãy, giờ đây ánh nhìn ấy như đang đánh giá tôi một cách kỹ lưỡng. Có lẽ đây mới là con người thật của bà ấy. Tự nhiên tôi cũng ngồi thẳng lưng lại. 

Vì vậy, tôi cũng cần phải cư xử đúng mực. Chuyển sang giọng điệu trang trọng hơn khi nói chuyện với người lớn, tôi lên tiếng. 

"Cháu cũng rất vui được gặp cô ạ. Cháu là Satou Hajime, bạn cùng lớp với Chinatsu-san. Cháu thật sự rất mừng vì mọi chuyện không trở nên tệ hơn. Và… ờm, cháu biết đây không phải là lúc thích hợp để nói, nhưng cháu muốn xin lỗi vì đã tự ý vào nhà cô khi cô vắng mặt. Cháu hiểu điều đó có thể khiến cô lo lắng, nhưng Chinatsu-san và cháu chỉ là bạn. Lần này, cô ấy rủ cháu đến một chỗ có bánh crepe rất ngon, nên bọn cháu mang về nhà để ăn. Cháu xin lỗi vì bất kỳ sự bất tiện nào cháu có thể đã gây ra."

Có lẽ cũng cần bày tỏ lòng biết ơn nữa. Nhưng, tôi cảm thấy rằng còn nhiều điều hơn thế. Vì vậy, tôi đảm bảo rằng mình truyền đạt điều đó một cách rõ ràng và kỹ lưỡng. Tôi biết rằng ngay cả khi nói chuyện với người lớn, nếu tôi nói chuyện chân thành và không dùng đến những lời dối trá hay né tránh rõ ràng, nhiều người lớn sẽ lắng nghe, ngay cả khi lời nói của tôi nghe có vẻ lạ lùng. 

"...Ồ."

Mẹ của Minamino khẽ hé miệng, có vẻ hơi bất ngờ. Nghĩ lại thì, sẽ hơi khó khăn để trò chuyện mà không biết tên bà ấy. Với suy nghĩ đó, tôi tiếp tục. Tôi căng thẳng hơn bình thường, có lẽ vì đây không phải là tình huống mà chú tôi đã dạy tôi trước đây. 

"Và nếu được thì… cháu có thể hỏi tên cô không ạ? Bình thường cháu vẫn gọi Chinatsu-san là ‘Minamino’, mà gọi cô là ‘Minamino-san’ thì nghe cũng kỳ. Còn gọi là ‘bác’ hay ‘mẹ’ thì lại có vẻ bất lịch sự." 

"Fufu... fufufu. Vậy để cô nhắc lại nhé, cô tên là Suzuka. Cô gọi cháu là 'Hajime-kun' được không? Cháu đúng là một chàng trai lễ phép đấy. Cô suýt tưởng đang nói chuyện với khách hàng cơ."

Lúc nãy khi bế bà ấy, tôi không để ý, nhưng khuôn mặt tươi cười của bà khá giống Minamino. 

"Cháu xin lỗi nếu nghe có vẻ hơi tự phụ. Đã có nhiều tình huống khác nhau khiến cháu khá quen với việc chào hỏi những người mới gặp lần đầu, nên nếu có điều gì đó không phải phép, cháu xin lỗi ạ." 

"Không sao đâu, con gái cô cũng không khá hơn là bao. Hai đứa bằng tuổi nhau thật à? Nhưng mà, nghĩ đến chuyện Chinatsu có bạn trai như cháu... thật lòng mà nói cô thấy yên tâm lắm. Chỉ là hôm nay cô tình cờ về nhà sớm, và cô không thể phủ nhận rằng suy nghĩ đầu tiên của cô khi về đến nhà là: 'Dạo này con bé hay về muộn, giờ còn dẫn trai về nhà nữa à?'. Cháu thấy đấy, dạo này người ta toàn bảo bọn trẻ các cháu… ‘phát triển sớm’ lắm mà." 

Có lẽ lời chào hỏi của tôi đã có tác dụng; biểu cảm và thái độ của bà ấy giờ đã dịu dàng hơn, và tôi đánh giá cao khi bà ấy bắt đầu pha trò với khiếu hài hước của mình. 

"N-Này, mẹ ơi!? Mẹ đang nói gì thế ạ?" 

Trước lời trêu chọc của mẹ, Minamino, người nãy giờ im lặng, bắt đầu hoảng hốt.

"Trời, mẹ thấy Hajime là một cậu bé ngoan đấy chứ. Nhưng mà, mẹ không thể chấp nhận chuyện con dẫn con trai về nhà mà chẳng nói gì cho mẹ biết đâu nhé. Mẹ cũng hiểu dạo này mẹ bận công việc suốt, khiến con thấy cô đơn… mà có vẻ mấy lần con về muộn gần đây đều là vì cậu ấy nhỉ?" 

"Không hẳn là... mẹ nói sai, nhưng bọn con không phải như mẹ nghĩ đâu ạ?" 

"…Thôi được rồi, chuyện này tạm gác lại đã. Với lại bác sĩ bảo mẹ phải nằm viện vài ngày. Mẹ còn phải chuẩn bị ít tiền và quần áo để thay nữa." 

Tuy nhiên, có vẻ như trời đã muộn rồi, Suzuka-san tiếp tục với vẻ mặt trầm ngâm. 

"À, nếu vậy thì cháu có thể cho cô mượn một ít tiền để dùng tạm. Cô có thể mua những thứ cần thiết ở cửa hàng bệnh viện hôm nay, rồi mang những đồ dùng cần thiết từ nhà đến vào ngày mai. Cô thấy sao ạ? Cháu nghĩ có mọi thứ cần thiết sẽ tốt hơn. Hơn nữa, vì trời đã muộn rồi, cháu định đưa Chinatsu-san về nhà bằng taxi." 

"Hả?" Minamino kêu lên, và Suzuka-san hơi cau mày. 

"Ý cháu là, ngay cả khi cháu nói sẽ cho cô mượn tiền, cháu vẫn là học sinh cao trung, phải không? Ngoài ra, còn về cha mẹ cháu..." 

"Về phần chi tiết thì… Chinatsu-san biết hết rồi, lát nữa cô ấy sẽ giải thích cho cô nghe sau. Nhưng để cô yên tâm, thật ra thì cháu không còn cha mẹ nữa, họ đã mất trong một vụ tai nạn. Tuy vậy, hiện giờ cháu vẫn có thu nhập ổn định thông qua các công việc bán thời gian và đầu tư."

"Chuyện đó... Và ngay cả khi cháu nói đang kiếm ra tiền..." 

"Ừm... (Cháu hơi ngại đi vào chi tiết, nhưng chủ yếu là từ việc quản lý tài sản thừa kế của bố mẹ, thu nhập hàng tháng từ các video clip và công việc bán thời gian...)" 

Suzuka-san vẫn tỏ ra nghi ngờ và ngập ngừng. Tôi hơi cúi người xuống và đề cập đến một con số cụ thể hơn một chút. Tôi cảm thấy ngại khi nói to để Minamino nghe thấy, vì điều đó nghe có vẻ như đang khoe khoang vậy. Ngay từ đầu, nếu không có chú tôi, tôi đã không thể làm được gì cả. 

"――――!? Ngạc nhiên thật đấy... Cô hiểu rồi, xem ra đối xử với cháu như một đứa trẻ hay từ chối ý tốt của cháu thì đúng là bất lịch sự thật... Thôi thì lần này, cô xin phép được nhờ cậy một chút vậy. À phải rồi cho cô xin lỗi nhé, cháu có thể ra ngoài một lát không? Cô cần nói với Chinatsu về đồ lót và mấy thứ cần thiết, cũng như đưa con bé mã PIN tài khoản ngân hàng." 

"À… vâng. Minamino, tớ ra ngoài một chút nhé." 

Nói xong, tôi bước ra khỏi phòng bệnh. 

Thành thật mà nói, lần đầu gặp mẹ của Minamino khá căng thẳng, nhưng tôi cảm thấy mình đã không để lại ấn tượng xấu. 

Có lẽ vì quá căng thẳng nên tôi đã không còn để ý đến mùi bệnh viện nữa.