Trans: ???
______________________________
"Và đây chính là thành quả cho sự tận tụy của mình trong suốt sơ trung để thực hiện kế hoạch ra mắt cao trung một cách kín đáo đó."
Minamino vừa nói vừa ưỡn ngực với vẻ mặt "ta-dah~". Nhìn cô ấy, tôi không khỏi cảm thấy ấn tượng. Tuy việc đạt được vẻ ngoài bình thường nghe có vẻ đơn giản, nhưng tôi nghĩ để làm được vậy chắc hẳn cô ấy đã phải nghiên cứu kỹ lưỡng cách người khác nhìn mình, và những yếu tố nào có thể thay đổi để tạo nên khác biệt.
"Nhưng nghiêm túc mà nói, sao cậu biết được vậy, Satou? Như mình đã đề cập trước đó, mình khá tự tin sau khi đã làm nhiều thử nghiệm kawms nhé. Mình cải trang rồi đến ga gần trường, lảng vảng gần bạn bè bất kể giới tính, những thứ tương tự. Còn cho nhóm bạn khác xem hình nữa, bảo đó là đứa con của chị họ mình cơ đấy."
"..."
Cô ấy nói chuyện với vẻ mặt tươi cười đầy hứng khởi, như thể đang khoe rằng "mấy người bạn của mình chẳng nhận ra tí nào luôn ấy!". Chắc hẳn là do cô ấy nghĩ tôi thực sự tinh ý đến mức nhìn thấu lớp cải trang, chứ không phải tôi tự phụ.
Một thoáng cảm giác tội lỗi len vào lòng, và tôi chợt nhận ra rằng mang bí mật này xuống mồ chắc khó lắm đây.
"...Satou?"
Khi tôi làm vẻ mặt khó tả, Minamino khẽ cúi xuống nhìn vào mặt tôi.
"…mùi…"
"Hả?"
"Nghh, là mùi hương của cậu! Tớ đang đợi, thì chợt ngửi thấy mùi hương của Minamino. Và khi tớ nghĩ đến điều đó..."
Cuối cùng, tôi lỡ buột miệng nói ra hết.
"..."
(...Chắc chắn là cô ấy thấy ghê tởm rồi.)
Nhìn Minamino đứng chết lặng, tôi thầm than trong lòng. Vì tay đang bị giữ chặt nên không thể thực sự vỗ trán được, tôi đành dùng tay còn lại gãi gãi má.
"Khụ khụ khụ, ahahaha!"
Minamino đột nhiên bật cười không kiểm soát, như thể cô ấy không thể nhịn nổi. Tiếng cười của cô ấy vang vọng trên con đường đến tiệm bánh crepe, thu hút sự chú ý của những người khác đang tự hỏi chuyện gì đang xảy ra.
"Ý cậu là… dù không hề nhận ra lớp cải trang của mình, cậu vẫn gọi tên mình chỉ dựa vào mùi hương? Thật sự là—"
"...Thật sự gì cơ?"
"...Không có gì đâu."
Đính chính là tôi không phải là kiểu nhân vật chính bị mất một phần thính giác, mà tôi thực sự không nghe rõ cô ấy nói gì. Dù có chút lo lắng, nhưng tôi cảm thấy nhẹ nhõm vì cô ấy chỉ cười và không truy hỏi thêm.
"Xin lỗi, lần sau tớ sẽ cố gắng hơn để nhìn thấu lớp cải trang của cậu bằng vẻ ngoài."
"Không, không, không sao đâu… Khụ khụ, dù sao thì kỹ năng cải trang của mình đã được chứng minh là khá tốt rồi, và Satou dường như nhớ mùi hương của mình đủ rõ để nhận ra dù vẻ ngoài có thay đổi… Hơn nữa, cậu biết không?"
"Biết gì?"
"Nếu cậu thấy mùi hương của ai dễ chịu, thì nghe nói là giữa hai người có độ tương hợp di truyền rất cao đấy."
"..."
"Nihihi," cô ấy nói với nụ cười tinh nghịch, vừa trêu đùa vừa có chút ngượng ngùng. Nhìn cô ấy như vậy khiến tôi nghẹn lời, cảm thấy máu dồn lên tai.
Và rồi, cô ấy nhìn tôi chằm chằm, như thể đang suy ngẫm trong khi vẫn giữ nụ cười tinh nghịch đó.
"Nhận lấy nè~"
Đột nhiên, cô ấy ghé sát mặt vào cổ tôi.
Và rồi—
"...Ể?"
Lần này, Minamino phớt lờ trạng thái hóa đá của tôi, hít một hơi rồi lùi lại trước khi nghiêng đầu.
"Hừm, không có mùi? Không có mùi nghĩa là gì nhỉ?"
"..."
Ể, chẳng lẽ tụi tôi… đang trong một mối quan hệ thật luôn sao?
Thật không may, tôi chưa từng có mối quan hệ lãng mạn nào trước đây. Nên tôi thật sự không biết những người được gọi là "cặp đôi" thì làm thế nào mà tới được mức đó, hoặc "thủ tục" họ phải trải qua là gì.
Hừm, trong khi Minamino đang cố nhớ lại điều gì đó, thì đầu óc tôi lại đang rối bời.
Ít nhất thì vào những ngày thứ Bảy, khi Shiro vẫn còn ở bên, chúng tôi chỉ là bạn. Những người bạn không cần lo rằng mình sẽ bị đối phương ghét bỏ. Một kiểu tình bạn hơi đặc biệt.
Và sau đó, chúng tôi trở thành kiểu bạn bè chia sẻ mọi thứ. Mặc dù thời gian quen biết chẳng đáng là bao so với cuộc đời, tôi đã biết về cách Minamino trở thành con người của hiện tại, về gia đình cô ấy, về những người bạn từ thời sơ trung. Còn tôi thì cũng kể hết mọi chuyện về bản thân mình.
Lần đầu tiên trong đời, tôi đã thật sự mở lòng với một người khác. Chắc chắn rằng chúng tôi đã vượt xa khỏi ranh giới bạn bè rồi.
Thực tế có lẽ nó khá gượng gạo và nghiêm túc. Nhưng sau khi chuyện đó xảy ra, tâm trí tôi hoàn toàn tập trung vào cô gái này, giống như bất kỳ cậu trai cao trung điển hình nào.
"Kanazaki? Ai thế?" Đại khái là như vậy đấy. Tôi cảm thấy như mình là bất khả chiến bại.
—Nhưng không thể phủ nhận, tôi chính là kẻ hèn nhát nhất đời.
Kẻ mạnh nhất và kẻ yếu nhất cùng tồn tại trong tôi.
Theo những kiến thức chung của thế giới, theo wikipedia, bạn bè thường không chạm môi vào nhau... Trừ loại "bạn bè" đó.
Vậy có phải chúng tôi tự động được thăng hạng từ bạn bè lên người yêu rồi không?
—Không, làm quái gì có chuyện đơn giản thế.
Trong thế giới này, cái gọi là tỏ tình vẫn phải tồn tại chứ.
Ít nhất thì Minamino đã từng có bạn trai. Cô ấy cũng kể rằng từng được bạn bè mai mối cho vài chàng trai.
Thành thật mà nói, tôi không thể không cảm thấy hơi bối rối. Cô ấy đã quen với chuyện này rồi sao? Minamino rốt cuộc muốn chúng tôi trở thành gì?
Khi tôi còn đang quay cuồng với những suy nghĩ ấy—
[...Đó là nụ hôn đầu tiên của mình đó! Hiểu chứ?]
Như thể chiếm lấy quyền điều khiển bộ não tôi, giọng nói của cô ấy và điều cuối cùng cô ấy nói, đôi tai đỏ ửng và đôi mắt ngấn lệ—
"A! Chúng ta đến rồi, nhìn kìa, nhìn kìa, cửa hàng ở ngay kia!"
Chưa kịp định thần thì chúng tôi đã đứng trước tiệm bánh crepe mà Minamino đã đề cập.
"Cửa hàng này không lớn lắm, nhưng bánh crepe ở đây siêu ngon, giá cả lại rất hợp túi tiền nữa. Chúng ta hãy chọn thực đơn và cùng ăn nhé!"
Với đôi mắt thuần khiết như thể đang gột rửa bộ óc lấm lem màu hồng của tôi, tôi chỉ thấy một cô gái đang mong chờ được ăn bánh crepe.
Tôi chết điếng người vì xấu hổ và tự ghê tởm bản thân.
