Tôi kẻ số hai và cô gái số một

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Nhất Kích Tuyệt Đỉnh Trừ Tà! (LN)

(Đang ra)

Nhất Kích Tuyệt Đỉnh Trừ Tà! (LN)

Akagi Hirotaka

Và như thế, truyền thuyết bắt đầu. Câu chuyện về hai kẻ trừ tà tệ hại nhất trong lịch sử, những người rồi sẽ trở thành mạnh nhất trước khi ai kịp nhận ra.

34 124

Tiểu thư tài phiệt mua kẻ vô dụng như tôi với giá 300 triệu yên

(Đang ra)

Tiểu thư tài phiệt mua kẻ vô dụng như tôi với giá 300 triệu yên

氷雨ユータ

Trái lại, tai họa bắt đầu giáng xuống đầu những kẻ dám coi rẻ sự dịu dàng thuần khiết của cậu...

8 28

Ác Nữ Tôi Phụng Sự Suốt 13 Năm Đã Gục Ngã

(Đang ra)

Ác Nữ Tôi Phụng Sự Suốt 13 Năm Đã Gục Ngã

Sujeong Yojeong

Ác Nữ Tôi Phụng Sự Suốt 13 Năm Đã Gục Ngã

37 133

WN Vol 2 - Tôi, cô ấy, và tên gọi của cảm xúc đó. - Chương 09

"Mừng cậu về, đồ ăn sắp xong rồi... Xin lỗi nhé, mẹ mình có nói điều gì kỳ lạ với cậu không?" 

Tôi đi thẳng từ bệnh viện đến nhà Minamino và vừa đến nơi đã được chào đón bằng câu nói ấy. Mùi gia vị thơm ngon bay thoang thoảng đến tận cửa, chỉ ngửi thôi mà bụng tôi đã réo lên.

"Cảm ơn cậu đã mời tớ đến. Với lại, bọn tớ chỉ nói chuyện bình thường thôi chứ không có gì đâu. Cậu đang nấu cà ri à? Thơm quá trời, làm tớ đói luôn." 

Tôi vừa nói vừa đặt tay lên bụng. Tôi không định nhắc đến chuyện đã xảy ra với bố cô ấy lúc nãy.

"Ừ, đây là món ngon tuyệt mà ai cũng làm được, chỉ cần cho rau củ thái nhỏ, thịt xào sơ và viên sốt cà ri vào nước sôi thôi." 

Dù sao thì, Minamino vừa gật đầu vừa nói tiếp với nụ cười đầy tự hào.

"Trông mình thế nào?"

Minamino xoay người một cách duyên dáng làm quần áo khẽ tung bay. Cô ấy mặc một chiếc áo nỉ trông khá thoải mái, quần jean và khoác bên ngoài là chiếc tạp dề đơn giản có họa tiết màu hồng nhạt.

Thú thật thì câu trả lời duy nhất tôi có thể thốt ra lúc này là cô ấy trông vô cùng dễ thương. Chỉ riêng cảnh tượng một nữ sinh trung học đeo tạp dề cũng đủ khiến bất kỳ ai xao xuyến rồi, nhưng Minamino vốn dĩ đã là một mỹ nhân nên lại càng đáng yêu hơn gấp bội. 

"A... ừm, thật lòng thì trông cậu dễ thương lắm," tôi ngập ngừng một chút rồi nói. Một trong những lý do giúp tôi có thể nói ra câu này là vì Suzuka-san đã dặn tôi nên khen ngợi Minamino, bởi cô ấy đang khá hào hứng. 

Thế nhưng-

"..."

Cô ấy im lặng.

"Cá là cậu im lặng vì thấy tớ nói nghe ghê quá chứ gì. Tớ đi khóc đây." 

"Không, ừm... ý mình là mình vui lắm, nhỉ?"

Cô ấy nói nhưng kết thúc bằng một dấu chấm hỏi.

"…Thôi để tớ vào nhà vệ sinh khóa cửa lại rồi khóc một chút."

"Khoan đã, khoan đã! Xin lỗi mà! Chỉ là mình bất ngờ thôi! Không nghĩ cậu khen mình dễ như vậy! Làm ơn đừng có tự nhiên tỏa ra bầu không khí u ám rồi trốn vào nhà vệ sinh chứ!" 

Khen người ta đúng là không dễ dàng gì thật.

◇◆

Món cà ri ngon đến mức tôi không cầm lòng được mà phải ăn thêm bát nữa, điều này khiến ngay cả Minamino cũng phải ngạc nhiên. Tuy nhiên cũng đã khá lâu rồi tôi mới được ăn cà ri có những miếng thịt to đàng hoàng, chứ không phải loại đóng gói sẵn. Với lại món do Minamino nấu nên tôi càng muốn ăn nữa. 

Sau khi ăn uống no nê, tôi đề nghị giúp rửa chén. Tôi vắt khô miếng bọt biển đã dùng rồi để lại trong bếp trước khi ngồi xuống bàn ở phòng khách. 

"Cảm ơn cậu đã rửa bát giúp nhé... Nhân tiện thì, dù mình biết nghe có vẻ như mình đang lo xa, nhưng mẹ mình có nói gì lạ không? Lúc nãy mình nhắn tin hỏi mẹ đã nói chuyện gì với cậu, nhưng mẹ lại bảo mình đi mà hỏi Hajime-kun, hay đúng hơn là cậu, Satou... Chưa kể mẹ còn gửi cái nhãn dán 'tốt lắm', nên mình cứ lo không biết mẹ có nói gì thừa thãi không..." 

Minamino vừa nói vừa lướt nhanh ngón tay cái trên điện thoại, có vẻ như đang trả lời tin nhắn.

"Là từ Suzuka-san à? Ừm, chắc là không có gì kỳ lạ đâu… tớ nghĩ vậy." 

"Cái sự ngập ngừng đó làm mình lo lắm đấy... À, mà trước đó còn một chuyện khác làm mình tò mò, hay đúng hơn là mình không chấp nhận được." 

Khi tôi trả lời Minamino, cô ấy nhìn vào điện thoại với vẻ mặt phức tạp rồi liếc nhìn tôi.

"Ừm, Suzuka-san đã nói gì với cậu à?"

Minamino bày ra vẻ mặt không hài lòng khiến tôi thấy khó hiểu. 

"Chuyện đó..."

"Chuyện đó?"

"Sao cậu lại gọi mình là 'Minamino', nhưng lại gọi mẹ mình là 'Suzuka-san'? Với lại mẹ mình còn gọi cậu là 'Hajime-kun' nữa—-"

Cô ấy vừa nói vừa nhìn chằm chằm vào tôi.

Người ta thường nói "một ánh mắt có thể nói lên nhiều điều hơn vạn lời nói". Và quả thật, đôi mắt của Minamino đang nói lên rất nhiều điều. Ngay cả một kẻ như tôi cũng hiểu được cô ấy muốn nói gì, nhưng là một nam sinh trung học thiếu kinh nghiệm, việc gọi tên cô ấy ngay lập tức thì xấu hổ quá.

"Hajime."

Tuy nhiên như thể nhìn thấu tâm can tôi, đôi môi Minamino mấp máy gọi tên tôi. Cô ấy chỉ gọi tên tôi thôi mà lại mang theo một áp lực vô hình vượt xa cả lời nói. Dù vậy, tôi còn thấy đôi tai cô ấy hơi đỏ lên. Thấy thế, tôi ngập ngừng một chút rồi thận trọng gọi tên cô ấy. 

"...Ừm, Chinatsu... san?"

Phải, tôi nhát gan thế đấy.

"..."

Minamino không nói gì. Cô ấy chỉ nghịch những lọn tóc đen xinh đẹp của mình. 

"Chi... Chinatsu..." 

"Ừm, sao vậy? Hajime." 

Tôi cố nén sự xấu hổ để thốt ra lời. Minamino, hay đúng hơn là Chinatsu, mỉm cười hài lòng và gật đầu. Xét về ngoại hình ưa nhìn thì biểu cảm bình thường sẽ tôn lên vẻ đẹp của cô ấy hơn. Tuy nhiên, mỗi khi cô ấy cười, sự dễ thương luôn tỏa sáng rạng ngời. 

Nguy hiểm thật đấy, tôi tự nhủ thầm mà chẳng cần viện cớ với ai. Nói sao nhỉ, ừm, việc gọi tên nhau thế này và việc đang ở trong căn phòng này ngay lúc này khiến tôi chợt nhận ra mọi thứ đều là thật. Chúng tôi biết Suzuka-san sẽ không quay về và không có người thân nào ở đây để khiển trách chúng tôi cả. Một khi ý thức được điều đó, tôi cảm thấy vô cùng lo lắng.

"... Tớ hơi sợ chuyện sẽ diễn ra đúng như lời Suzuka-san nói."

"... Đúng, chính là cái đó. Đó chính xác là điều mình muốn biết. Mẹ mình chẳng nói gì với mình hết… Mà đúng hơn thì một phần có lẽ là do mẹ bận quá nên hai mẹ con ít nói chuyện. Gần đây mẹ mới khỏe hơn một chút, mình cũng không nghĩ mẹ là kiểu có thể nói mấy thứ như vậy… Chắc do mình không để ý nhiều đến mẹ." 

"Vậy tớ nghĩ tớ kể cho cậu nghe cũng được. Cậu thấy đấy, Ch-Chinatsu, chuyện mà Suzuka-san nói với tớ là... Ờ thì, làm thế nào để chia đều tiền ăn, nhà tớ ở đâu, chúng ta sẽ giữ liên lạc thế nào... và, ừ, chỉ có thế thôi, và như tớ đã nói lúc nãy đấy, đâu có chuyện gì lạ đâu đúng không?" 

"Cậu đang nói dối rành rành ra đấy." 

Tôi quả thực không giỏi giữ bí mật cho lắm. 

[Hajime-kun, cô nói điều này vì cô tin tưởng cháu. Cháu biết là cô đã quá tập trung vào công việc, và thú thật là có một đứa trẻ như cháu ở bên cạnh con bé là một điều may mắn, vừa giúp con bé vơi đi nỗi cô đơn vừa giúp nó cảm thấy an toàn hơn—nếu muốn thì thỉnh thoảng cháu có thể ngủ lại cũng được, đùa thôi... Chà, cô không biết con bé cư xử thế nào khi có cháu ở bên, nhưng cô sẽ rất vui nếu từ giờ hai đứa thân thiết với nhau hơn. Miễn là hai đứa biết kiềm chế thì cô sẽ không nói gì đâu. Thế nên cứ thoải mái đi nhé.] 

Tôi nhớ lại lời của Suzuka-san. Tôi có cảm giác vài chỗ trong lời nói của bà ấy được nhấn mạnh một cách kỳ lạ, điều đó khiến tôi im bặt chẳng thể nói nên lời, nhất là khi bà ấy vừa nói vừa mỉm cười. Dẫu vậy, tôi không muốn truyền đạt y nguyên những lời này cho Minamino. 

(Hay đúng hơn là bà ấy muốn gì khi bảo Minamino hỏi mình về chuyện đã nói chứ...) 

Tôi khẽ gãi đầu, cố gắng lảng tránh những câu hỏi dò xét của Minamino và chúng tôi đã dành khoảng thời gian vui vẻ bên nhau. 

Đính chính phát là không có sự kiện gì đặc biệt xảy ra trong thời gian chúng tôi ở bên nhau, và tôi đã về nhà an toàn rồi nhé. 

—Còn về định nghĩa "kiềm chế", thì tôi không biết chính xác nó nghĩa là gì. Lên mạng tra thì nó giải thích đại loại như là "điều độ phù hợp". Tuy nhiên thông tin đó hóa ra lại hoàn toàn vô dụng. Nhưng, hãy cứ giữ bí mật vậy.