(Minamino) Hình như mẹ mình sẽ phải nằm viện thêm 10 ngày nữa.
(Minamino) Do làm việc quá sức nên mẹ mình nhân tiện đi kiểm tra sức khỏe luôn. Ai dè, kết quả tệ hết.
(Satou) Thật á? Vậy là lần này cậu sẽ phải ở nhà một mình à, Minamino? Ổn không đấy?
(Minamino) Ừ thì, mẹ mình vốn cũng hay về muộn mà... Chỉ là mình phát ngán với mấy món đồ cửa hàng tiện lợi và đồ ăn sẵn thôi.
(Satou) Tớ hiểu mà. Lúc ở một mình thì tự mua gì đó về nấu vẫn tốt hơn nhiều, đúng không?
(Satou) Nếu cậu thích thì, có muốn qua nhà tớ ăn cơm không?
(Minamino) Được chứ?
(Satou) Miễn là cậu thấy ổn thôi… À, tớ có cần báo cho Suzuka-san biết luôn không?
(Minamino) Mình nghĩ mẹ sẽ bảo không sao đâu.
(Satou) Hả?
(Minamino) À không, ý là để mình tự nói với mẹ. Với lại, thật ra thì mình cũng đang muốn chơi tiếp trò đó nữa.
Cuộc trao đổi đó diễn ra vào thứ ba tuần trước. Tuần này, tôi có việc biên tập video, nên chỉ đi làm thêm vào thứ ba và thứ bảy, còn những ngày khác tôi đều ở nhà. Vì vậy, khi tôi mời Minamino đến ăn tối, cô ấy tỏ ra rất háo hức, và tôi đã định bụng hôm nay sẽ trổ tài nấu nướng một bữa ra trò.
Nhưng hiện tại thì không phải vậy nữa.
Trước bữa tối với Minamino, chẳng hiểu sao, tôi lại đang một mình ở bệnh viện nơi Suzuka-san nhập viện một lần nữa.
Sáng nay, Minamino đã liên lạc với tôi, không phải bằng tin nhắn như thường lệ mà là một cuộc gọi điện, và giọng nói ở đầu dây bên kia không phải của Minamino, mà là Suzuka-san.
"Cô nghe Chinatsu nói rồi. Không phải cô định ngăn cản hai đứa, mà cô chỉ muốn nói chuyện với cháu lần nữa. Cô cũng định gửi lại cháu tiền, và cô biết bắt cháu quay lại đây có thể hơi bất lịch sự, nhưng như cháu thấy đấy, đợt nhập viện này của cô kéo dài hơn dự kiến, nên cô mong hôm nay cháu đến đây không phiền cháu lắm. Đổi lại, hôm nay Chinatsu sẽ dồn hết tâm sức vào nấu bữa tối... Dù con bé có hơi thất bại một chút, cô biết nó sẽ đặt rất nhiều tình yêu vào đó. Là một người mẹ, cô sẽ rất vui nếu cháu có thể rộng lượng bỏ qua cho nó."
"Khoan—! Mẹ nói gì vậy!? Satou? Xin lỗi cậu, mẹ mình tự ý bịa ra hết đó..."
--Thật mừng là bà ấy có vẻ đã khỏe hơn nhiều rồi.
Và… giờ thì tôi đang ở đây, đứng trước cửa phòng bệnh của Suzuka-san, cố gõ cửa nhưng lại ngập ngừng rồi cuối cùng dừng lại.
Không có lý do gì đặc biệt cả, chỉ là bên trong đã có người rồi. Hơn nữa, dù cửa đã đóng, tôi vẫn nghe loáng thoáng giọng nói của họ. Đây là bệnh viện, và dù yên tĩnh, việc cuộc trò chuyện trong phòng kín có thể nghe thấy từ bên ngoài là không phổ biến. Nói cách khác, cuộc trò chuyện của họ có vẻ đang căng thẳng.
Ban đầu tôi nghĩ làm vậy là bất lịch sự, nhưng tôi không thể không dừng lại vì những điều tôi vô tình nghe lỏm được.
Một lúc sau, một người đàn ông bước ra khỏi phòng. Ông ấy có mái tóc chải chuốt gọn gàng, một khuôn mặt trông có vẻ chân thành, và một bộ vest được ủi phẳng phiu.
Vậy là cô ấy giống mẹ chứ không giống bố , tôi nghĩ thầm khi khẽ gật đầu lúc ông ấy đi ngang qua.
Từ cuộc trò chuyện mà tôi nghe được, không còn nghi ngờ gì nữa, ông ấy chính là bố của Minamino.
[Thực ra, hồi đó mình rất được bố cưng chiều.]
[Hồi học sơ trung, bố toàn bảo mình cứ làm bất cứ điều gì mình thích.]
Những lời của Minamino thoáng hiện lại, và những lời tôi vừa nghe lỏm được nãy giờ vẫn làm trái tim tôi dao động.
"...Chắc giờ mình nên vào thôi."
Tôi nhìn ông ấy rẽ ở góc hành lang và khuất dạng, rồi tôi gõ cửa.
◇◆
"...Mừng cháu đến. Dù đã bắt cháu cất công tới đây, cô lại còn để cháu đợi bên ngoài, cô xin lỗi nhé, Hajime-kun."
Suzuka-san nói, bề ngoài trông vẫn bình thường—mặc dù đây mới chỉ là lần thứ hai tôi gặp bà ấy.
Tuy nhiên, xét đến những gì tôi nghe được lúc nãy, câu hỏi của tôi thiên về sức khỏe và tinh thần của bà ấy hơn.
"Dạ không sao đâu ạ... Nhưng, ừm, cô có ổn không?"
Suzuka-san dường như hiểu ý định đằng sau câu hỏi của tôi, vốn có thể liên quan hoặc không liên quan đến sức khỏe của bản thân. Dù bà ấy chọn hiểu đó là vấn đề sức khỏe hay một nỗi lo thực sự, thì cũng không sao cả.
"...Cháu nghe thấy rồi à? Hay đúng hơn là, bọn cô đã nói to đến mức bên ngoài cũng nghe thấy..."
"Cháu xin lỗi... Lúc đó không có ai khác đi ngang qua, nên cháu hy vọng không ai khác nghe thấy... Cháu cũng thấy mình hơi bất lịch sự nữa."
"Không đâu, cảm ơn cháu và cũng xin lỗi cháu vì đã kéo cả bạn của con gái vào chuyện này. Cô đoán mình đúng là một người mẹ tồi tệ, như người đó đã nói..."
Nói xong, Suzuka-san cúi đầu.
Đúng vậy, bà ấy đã phải chịu đựng những lời lẽ khá cay nghiệt. Mặc dù tôi không thể tự nhận là mình hiểu được sự phức tạp của hôn nhân và ly dị, nhưng ít nhất từ những gì tôi nghe được, đó không phải là những lời bạn nên nói với một người đang phải nhập viện vì vấn đề sức khỏe.
Vì vậy, tôi không thể không lên tiếng.
"Cháu không nghĩ vậy đâu! …À, ừm, cháu xin lỗi vì đã nói vậy mà không hiểu rõ chuyện."
Tuy nhiên, sau khi buột miệng nói ra những lời đó, giọng tôi lập tức nghẹn lại trước vẻ mặt khó tả của Suzuka-san. Thấy tôi như vậy, Suzuka-san nở một nụ cười buồn.
"...Cảm ơn cháu, thật đấy. Thật sự rất yên tâm khi biết một đứa trẻ như cháu ở bên cạnh nó- cháu biết đấy, con bé rất giỏi che giấu bản thân bằng cách diễn kịch."
Với những lời bà ấy nói thêm ở cuối, tôi có thể cảm nhận được rằng bà ấy thực sự đã nhận ra Minamino đang tự gồng mình quá sức ở trường, và bà ấy thực sự quan tâm đến con gái mình.
"...Nhưng ừm, mặc dù cháu nghĩ một người như cháu mà nói điều này thì thật kỳ lạ, nhưng cháu không nghĩ cô là một người mẹ tồi đâu, Suzuka-san... Chinatsu-san là một cô gái tuyệt vời. Ý cháu là, không chỉ ngoại hình, mà còn cư xử rất đúng mực, biết bảo vệ mình khi người khác nói xấu, và lại còn có tính cách tốt nữa..."
Tôi cảm thấy rằng nói những lời như vậy khiến tôi có vẻ xấc xược. Nhưng lúc này, tôi là người duy nhất đã nghe cuộc nói chuyện của họ. Hơn nữa, tôi cảm thấy mình không thể để bà ấy tiếp tục mang vẻ mặt đó, nên tôi đã truyền đạt suy nghĩ của mình.
"...Hajime-kun."
"Bố mẹ cháu đã từng nói điều này từ rất lâu rồi. Mặc dù đó là một lời bình luận nửa đùa nửa thật vào thời điểm đó dùng để răn dạy chúng cháu cư xử đúng mực, nhưng nó vẫn có phần đúng. Họ nói rằng cách cư xử và tính cách của một đứa trẻ bị ảnh hưởng rất nhiều bởi thời gian chúng ở bên mẹ trong những năm tháng đầu đời. Vì vậy, theo nghĩa đó, cháu chắc chắn Suzuka-san không phải là một người mẹ tồi hay gì cả. Chỉ là..."
Tôi ngừng lại và nhìn ra ngoài cửa.
Tôi không thể nói hết phần còn lại.
"...Không lẽ, Chinatsu có kể gì về bố nó à? Hay đúng hơn là, con bé tâm sự với cháu nhiều đến thế à?"
"Dạ, cô ấy có kể cho cháu về hoàn cảnh của cô... ít nhiều thì, cô ấy nói rằng cô ấy là con gái của bố và cô ấy có một người mẹ nghiêm khắc nhưng tốt bụng, và một người bố dễ dãi."
"...Đó là lý do cháu ngạc nhiên à? Rằng người đó lại nói những lời như vậy... Ý cô là, anh ta luôn là kiểu người như thế. Anh ta dễ dãi với cả bản thân và người khác, nhưng lại quan tâm đến từng chi tiết nhỏ và việc người khác nghĩ gì về mình. Anh ta là kiểu người không muốn bị xem là kẻ xấu, ngay cả khi Chinatsu muốn chuyển đến trường cao trung hiện tại, anh ta hoàn toàn không nghĩ đó là ý hay, chỉ để cô phải nói những điều khó nghe, còn bản thân đóng vai một người cha nuông chiều con gái, trong khi lại là một kẻ phản bội đáng khinh... Không, cô xin lỗi, đây không phải là chuyện cô nên nói với người khác, đặc biệt là bạn của con gái mình."
Trong cuộc trò chuyện trước đó của họ, người đàn ông đã nói những lời hoàn toàn khác với những gì Minamino mô tả. Tôi thực sự nghi ngờ liệu đó có phải là cùng một người hay không. Tuy nhiên, nếu ông ta thực sự là bố của Minamino, có thể là do hoàn cảnh thay đổi, nhưng từ lời của Suzuka-san, có vẻ như ông ta luôn đóng một vai trò như vậy.
Vai trò nghiêm khắc như một phần của kỷ luật và vai trò dễ dãi. Trên thực tế, đó có thể là điều họ nên thảo luận xem ai nên đóng vai nào...
Nghĩ đến đó, tôi chợt tự hỏi mình đã tọc mạch đến mức nào, và điều đó kéo tôi trở về thực tại.
Suzuka-san, người vừa mỉm cười buồn bã, giờ lại mang vẻ mặt tò mò thực sự khi nhìn tôi.
"Cháu là một cậu bé bí ẩn. Không hiểu sao, cháu không giống một người cùng thế hệ với Chinatsu... Cô có nghe Chinatsu kể một chút về hoàn cảnh gia đình cháu. Vì vậy, cô xin lỗi nếu cô nghĩ đó là lý do khiến cháu có vẻ trưởng thành. Cô không có ý kéo cháu, một người đáng lẽ phải là một đứa trẻ nhưng lại trở thành người lớn, vào chuyện này."
"...Không ạ, thành thật mà nói, đối với cháu thì ở đây còn thoải mái và dễ chịu hơn những tương tác ở trường cao trung."
"Ra vậy, cảm ơn cháu... Vậy thì, chúng ta vào chuyện chính nhé? Cô nghe nói cháu đã chăm sóc Chinatsu khi cô vắng nhà."
"Dạ, nhưng cũng chỉ là nấu bữa tối cho cô ấy vào những ngày cháu nghỉ làm thôi ạ. Với lại, vì cháu không có bố mẹ, và xét chuyện xảy ra hôm trước, cháu nghĩ nên nói chuyện với cô Suzuka về việc này... Ơ, cô sao thế ạ?"
Nghe thấy tiếng cười khúc khích của Suzuka-san, tôi hỏi lại.
—Hay đúng hơn là, bà ấy có thể ngừng cười đầy ẩn ý mỗi khi tôi nói nữa được không?
Tôi vừa thốt ra câu nào là lại bị Suzuka-san trêu chọc, dường như bà ấy ấy đang dần trở lại nhịp độ bình thường, và tôi thấy mình cứ thế gật đầu đồng ý với bao lời đề nghị và thỏa thuận của bà ấy. Phải nói thêm rằng, việc bị mẹ của cô gái mình để ý trêu chọc thật sự còn đáng xấu hổ hơn tôi tưởng tượng rất nhiều.
