Chương 7 - Cô gái mỏng manh với một sức mạnh phi thường
Một tay tôi nắm lấy tay quản gia, tay còn lại nắm tay hầu gái.
Ba người chúng tôi sóng bước song song, tay trong tay, và đều nhận được những ánh nhìn ấm áp từ mọi hướng.
Có lẽ vì vóc dáng nhỏ bé của tôi, trông chúng tôi chẳng khác nào một cặp vợ chồng trẻ đang dắt theo con nhỏ.
“Tuổi trẻ thật đẹp.”
“Lên núi Shinjeong hưởng tuần trăng mật à? Hẳn phải là tự tin vào thực lực lắm.”
“Quản gia với hầu gái… chắc là cặp đôi quý tộc từng là mạo hiểm giả.”
Những lời bàn tán lọt vào tai nghe cũng khá thú vị.
“Hai người nghĩ sao?”
“Bị nhầm là chồng của một hầu gái xinh đẹp như cô Leape, tôi xem đó là vinh dự.”
“…Tôi… cũng xem là vinh dự.”
Có lẽ vì cảm xúc của họ quá chân thành, lực siết trên tay tôi càng lúc càng mạnh theo từng lời.
Tôi hiểu là họ vui, nhưng tay tôi bắt đầu đau rồi đấy.Làm ơn… kiềm chế một chút đi.
“Hàng chờ khá dài. Chúng ta đợi chứ?”
“Xin hãy đi chơi đi. Tôi sẽ giữ chỗ cho cô.”
Hầu gái của chúng tôi có một tài năng đặc biệt—khiến người khác cảm thấy tội lỗi.
Bỏ lại mỗi hầu gái giữa đám đàn ông thô kệch đang chờ thi, còn mình thì đi chơi cả tuần?
Như vậy thì tôi chẳng khác gì rác rưởi.
“Chuẩn bị một cái bàn đi.”
“Tiểu thư định làm gì?”
“Tôi sẽ đặt cược một đồng vàng… thi vật tay.”
Nếu tôi thắng hết, tôi sẽ tiết kiệm được cả tuần chờ đợi.
Đúng là thiên tài mà, phải không?
“…Chủ đề cá cược là gì?”
“Vật tay.”
Tôi có thể trông như một cô gái yếu ớt, đến bữa ăn còn cầm chén đũa không vững—nhưng đó là sau khi đã kiệt sức vì huấn luyện cường độ cao.
Sau mấy ngày ngồi xe ngựa, cơ thể tôi nhẹ như không khí.
Vật tay ư? Chuyện nhỏ.
Bên ngoài: một tiểu thư mảnh mai, mong manh.Bên trong: đầu tư ban đầu khổng lồ vào chỉ số Sức Mạnh.
Cứ đánh giá bằng vẻ ngoài rồi thách thức tôi đi—anh sẽ hối hận đấy.
“Làm ơn cẩn thận đừng làm hỏng bàn. Đây là bàn sự kiện cho mượn , nếu hỏng thì phải bồi thường.”
“Vâng.”
Nghĩ rằng có thể giúp việc kinh doanh, nhân viên quán trọ đồng ý quảng bá sự kiện sau khi nghe đề xuất của quản gia.
“Đến đây nào, đến đây! Cơ hội ngàn năm có một! Đánh bại nữ mạo hiểm giả giàu có này trong cuộc thi vật tay và giành lấy một đồng vàng! Phí tham gia chính là vé chờ trọ—phải có số nhỏ hơn tiểu thư!”
Tiếng rao vừa dứt, đám đông đang xếp hàng lập tức ùa tới như mây kéo.
“Này, thật không vậy?”
“Nhìn kìa, cô ta nhỏ xíu!”
“Để tôi! Tôi lên trước!”
“Tránh ra! Tôi tới trước mà!”
Hiệu ứng quảng bá—khỏi phải nói.
Thình thịch.
Cơn đau đầu nhẹ ập tới, và một cửa sổ quen thuộc hiện ra.
<Sự Kiện Bất Ngờ: Thi Vật Tay>
Những kẻ mang ánh mắt hình đồng vàng đang dồn về phía ngươi.Dĩ nhiên, ngươi không hề có ý định trả một xu nào.
Chỉ cần không thua, ngươi sẽ không phải đưa ra đồng vàng đó.
So với Kỳ Thi Vé—đây đúng là chuyện vặt.
…Đúng không?
Một sự kiện phát sinh từ hành động chủ động của người chơi.
Càng nhiều sự kiện, càng tốt—dù phần thưởng không quá lớn.
Chiến thắng những sự kiện như thế này sẽ tích lũy danh tiếng.
Danh tiếng. Danh hiệu. Tước vị.
Đây đều là thứ đáng để gom góp.
Chúng mang lại ít nhất +1 điểm chỉ số dưới dạng hiệu ứng thụ động, và khi tích lũy đủ, sẽ dẫn đến việc tăng chỉ số thực.
Dù không có cửa sổ trạng thái để kiểm chứng chính xác, với tư cách là một người chơi kỳ cựu, tôi có thể ước lượng được giá trị danh vọng.
“Thiếu nữ Sức Mạnh Phi Phàm” – hiệu ứng thụ động +2 Sức Mạnh. Kiểu vậy.
Người thanh niên—đối thủ được vinh dự đầu tiên—giơ tay lên, hô “Được thôi!” với vẻ phấn khích.
Nhìn những tiếng xì xào lan khắp xung quanh, ai cũng tin chắc anh ta đã thắng.
“Sẵn sàng… 3, 2, 1, bắt đầu.”
Ngay khi quản gia nhấc tay ra khỏi nắm đấm của chúng tôi, người thanh niên dốc toàn lực kéo xuống.
“Ưưưưgghhhh!”
“Ha ha, hắn đang làm gì vậy?”
“Đừng nắm tay cô bé lâu thế.”
“Nhìn mặt quản gia kìa, sắp đánh người rồi.”
“Tên đó là ấu dâm à?”
Trái với gương mặt đỏ bừng của đối phương, tôi chẳng thấy có gì đặc biệt.
Sau khi hoàn thành toàn bộ thử thách danh hiệu ở khu huấn luyện, không đời nào tôi thua một mạo hiểm giả tầm thường như vậy.
Cơ chế tăng chỉ số hoạt động như sau:
– Từ 1–9: mỗi lần tăng cần 1 điểm.– 11–19: mỗi lần tăng cần 2 điểm.– 21–29: mỗi lần tăng cần 3 điểm.– …– 91–99: mỗi lần tăng cần 10 điểm.
Ở các mốc tròn như 10, 20, 30—cần số điểm đúng bằng con số đó để tăng 1.
Khởi đầu với Sức Mạnh khoảng 20, sau khi hoàn thành danh hiệu, sức mạnh hiện tại của tôi—theo ước tính của người chơi kỳ cựu—là 29.
Quy đổi Sức Mạnh 29 sang điểm, ít nhất là 75 điểm.
Một cơ thể từng có Sức Mạnh 20 (47 điểm), nay đã tăng thêm hơn 27 điểm để chạm mốc 29.
– Luyện kiếm 1.000 lần: +1 Sức Mạnh– Luyện cung 1.000 lần: +1 Sức Mạnh– Luyện võ tay không 1.000 lần: +1 Sức Mạnh
Ở mốc 10.000 lần: thêm +1Ở 100.000 lần: thêm +1Ở 1.000.000 lần: thêm +1
Mỗi lần chém, mỗi lần vung kiếm, mỗi mũi tên—đều được tính là một hành động.
Luyện 10.000 lần mỗi ngày cho mỗi môn, ba môn đã là 90.000. Khi chuyển sang động tác nâng cao, tôi dễ dàng vượt mốc 100.000 mỗi ngày.
Sau 30 ngày luyện tập liên tục, tổng số hành động của tôi là 3 triệu.
4 lần +3 điểm = 12 điểm.
Cộng thêm 3 điểm từ danh hiệu võ thuật tổng hợp—áp dụng cho mọi loại hình chiến đấu.
Thêm 12 điểm từ các thành tựu như “Phá Hủy Bù Nhìn Luyện Tập”, “Kéo Cung Đến Chảy Máu Tay”, “Đấm Vỡ Bao Cát”.
Tổng cộng: 27 điểm Sức Mạnh từ danh hiệu.
Một tân binh thì lấy đâu ra cơ hội?
Không có cửa.
RẦM!
“Tiểu thư thắng!”
“Áaaa!”
“Đồ ngốc!”
“Tập luyện kiểu gì mà yếu vậy!”
“Thử đi rồi hẵng nói! Đó không phải sức của một đứa con gái bình thường đâu!”
“Booooo!”
Người thanh niên đỏ mặt, biến mất giữa những tiếng la ó.
Nhân viên quán trọ nhìn vé chờ mà đối phương đặt cược, hô lớn:
“Số 925!”
925… có phải là con số hợp lý cho hàng chờ quán trọ không?
Với quán trọ nhận khách dài hạn, bình thường phải mất cả tháng chứ không chỉ một tuần.
Nhờ những người rời đi sau khi thi với giám khảo cấp cao, thời gian chờ mới rút xuống còn một tuần.
Nếu không có kỳ thi, hàng chờ đã không tồn tại ngay từ đầu.
Với chủ quán—đây là cơn sốt tạm thời.
“Người tiếp theo phải có số trước 925! Này đầu to kia, 920 à? Định lừa ai đấy! Tên áo xấu 850 kia, lên đây!”
Đối thủ thứ hai… là một người đàn ông hói.
Tôi hơi căng thẳng khi thấy đầu trọc.
Người hói rất nguy hiểm.Có thể họ đã rụng tóc vì luyện tập quá mức.
…RẦM!
“Nữ tiểu thư thắng!”
Hóa ra chỉ là hói sớm do di truyền.
Sau 9 chiến thắng liên tiếp, khi số thứ tự của tôi tăng lên 97, đám đông cuối cùng cũng nhận ra sức mạnh của tôi là không bình thường.
“Sao có thể có sức mạnh như vậy khi có một thân thể mảnh mai như vậy chứ?”
“Chẳng lẽ cô ta đã nắm được phương pháp tu luyện mana trong truyền thuyết?”
“Trông giống tiểu thư nhà giàu, chắc là vậy.”
“Tsk…, lại bị bẫy bởi trò tiêu khiển của giới nhà giàu.”
“Nhưng cô ta không mệt sao?”
Một cô bé chưa tới 140cm liên tục lật ngược những cẳng tay cuồn cuộn của đàn ông trưởng thành.
Người xem hào hứng đến mức đặt cược bên lề, khiến miệng chủ quán há hốc.
Quán trọ giữ tiền để tránh đi việc gian lận, thu 10% hoa hồng.
“Ngài chủ quán.”
“Ha ha, bùa may mắn của chúng tôi! Cô muốn uống một chút nước không? Hay để tôi mời bữa trưa nhé?”
“Không cần. Chia 50–50 đi.”
“Hả? Cô… cô nói gì?”
“Tôi thấy ông thu hoa hồng.”
Khi tôi nheo mắt nói chắc nịch, chủ quán đáp lại bằng gương mặt như sắp khóc.
“30–70.”
“Nếu không chia đều, tôi sẽ báo lãnh chúa. Dùng một tiểu thư mảnh mai như tôi để trục lợi cờ bạc phi pháp.”
Chủ quán—đang định phản bác từ ‘mảnh mai’—liền im bặt.
Sau lưng tôi, Jonna nhìn chằm chằm bằng ánh mắt hung hãn, ép ông ta phải chọn từ ngữ cẩn thận.
Quản gia của tôi—với chỉ số còn cao hơn tôi—không phải quản gia bình thường.
Đã có lúc tôi phàn nàn về đồ ăn tệ hay việc một món ăn không thể bị thu thập , nhưng rồi đành ăn vì bị áp đảo sức mạnh.
Những giờ phút nhục nhã khi phải ăn cải bó xôi nướng và dưa leo xào mười lần—những thứ thậm chí không thể thu thập cho bộ sưu tập nấu ăn—đó là những ký ức buồn
“Tôi cho cô hết đấy.”
“Hê hê. Kiếm được tiền tiêu vặt rồi.”
Tiền—càng nhiều càng tốt.
“Tiểu thư đã dùng quá nhiều sức. Hôm nay nghỉ ngơi được chứ?”
“Hừm… vậy là phải ngủ lại à?”
Chán thật.
Tôi muốn vào luôn cơ.
Nhưng tôi không thể ép cơ thể Oknodie—khi mệt sẽ trở nên mong manh—quá mức.
Khác với khu huấn luyện, đây là đường phố công cộng.
Không phải nơi tôi có thể thoải mái nghỉ ngơi hay bộc lộ điểm yếu.
“Người mong manh như cô cần nghỉ ngơi khi cần.”
Đám người đang xếp hàng sững sờ, như vừa nghe điều gì đó điên rồ.
“Mong manh chỗ nào chứ?”
“Đó là một con quái vật đấy!”
Phập.
Có thứ gì đó cắm vào cột gỗ cạnh hai mạo hiểm giả đang lẩm bẩm.
“Xin lỗi. Tôi chưa quen với việc làm hầu gái lắm, tôi lỡ tay ném dao tự vệ.”
Hai mạo hiểm giả run rẩy nuốt nước bọt.
Leape bước tới nhặt con dao, ghé tai thì thầm gì đó. Một người quỵ xuống vì chân mềm nhũn, người còn lại bỏ chạy tán loạn.
“Cô Leape, cô vừa nói gì vậy?”
“Tôi nói rằng quản gia mạnh gấp mười lần tôi.”
“Oa.”
Gấp mười lần Leape… là Jonna.
Vậy Leape chỉ bằng một phần mười Jonna?
“Vậy ra cô Leape… cũng không mạnh lắm nhỉ.”
“…”
“Tiểu thư có muốn tôi dạy cách để tập thể dục không?”
Kẹo tôi ăn tối hôm đó có vị đắng bất thường.
Sang ngày hôm sau—tôi bị đau bụng.
Hãy bình luận để ủng hộ người đăng nhé!
