Khi『Bom Zombie』phát nổ, biến thị trấn yên bình thành địa ngục, năm trăm tà giáo đồ xông thẳng vào thị trấn. Năng lực của Polk tất nhiên cũng có giới hạn, nhưng trong tình huống không có cán bộ nào của Chính thống giáo ở đây, phải nói là nó vô địch.
Bỏ lại sau lưng đám tà giáo đồ đang trượt xuống sườn núi, ba vị cán bộ bay vào màn đêm. Giáo chủ đích thân dẫn đầu, hai cán bộ còn lại bám theo ngay sau. Sĩ khí của đám lâu la cũng tăng vọt.
Xuống núi vào thị trấn, chúng tôi tản ra và bắt đầu tấn công người dân. Nhưng tôi chỉ vờ... tấn công những người dân đang vô cùng hoảng sợ, rồi đi thẳng một mạch đến nhà nhân vật chính.
Kế hoạch của tôi là chắc chắn giải cứu nhân vật chính khỏi địa ngục này và giao cậu ta lại cho bên Chính thống giáo. Nếu nhân vật chính chết vì lý do trời ơi đất hỡi nào đó, thì route lịch sử chính thống nơi toàn bộ tà giáo bị tiêu diệt sẽ không thể xảy ra. Nếu không có nhân vật chính còn quyết tâm hơn cả đám cán bộ kia, đất nước này sẽ bị nhấn chìm trong sự cuồng loạn của Aros. Chỉ riêng điều đó là tôi phải ngăn chặn. Ít nhất, chỉ cần đưa cậu ta sơ tán an toàn khỏi vùng Metashim, phần còn lại Celestia hay ai đó sẽ lo liệu được.
Bằng『Bom Zombie』, lũ zombie cường tráng bùng nổ về số lượng đang mải miết gia tăng đồng loại ở trong tầm mắt chúng tôi. Những người dân thị trấn nghe thấy tiếng sụp đổ của đồn trú chạy đến liền bị tấn công đầu tiên, và những người khác nhìn thấy cảnh người bị tấn công cuối cùng cũng bắt đầu hiểu ra tình hình hiện tại.
“Uwaaaaaaaa!!”
“Chạy đi!!”
Những người bị zombie ăn thịt sống. Con người là sinh vật có cấu tạo bền bỉ đến không ngờ, chỉ bị cắn đứt một phần cơ thể thì chưa chết được. Dù phải nếm trải nỗi đau tột cùng, họ vẫn phải tiếp tục sống cho đến khi tim ngừng đập.
Lũ zombie được sinh ra bởi『Bom Zombie』. Nếu người bị chúng cắn nhiễm độc và chết, một zombie mới sẽ ra đời. Chúng tăng lên không giới hạn, tựa như cấp số nhân.
Ánh đèn thị trấn chao đảo. Những tiếng la hét thất thanh vang lên, không rõ từ trời hay từ đất. Những người nhận ra không chỉ có zombie mà cả tà giáo cũng tấn công, liền rơi vào nỗi sợ hãi còn lớn hơn.
Bắt lấy đàn bà trẻ con, còn lại giết hết. Đám tà giáo đồ đi theo sau tôi đang lặp lại trung thành những động tác điêu luyện đó.
(Với tư cách là phương pháp tấn công dân thường,『Bom Zombie』của Joanne và Polk quá ư là xuất sắc. Đặc biệt là Polk... Ma thuật mà ả này sử dụng quá sức bỉ ổi)
Trái ngược hoàn toàn với vẻ ngoài mỹ nữ kiểu soái ca, mọi việc ả làm đều tàn nhẫn. Zombie do ả điều khiển giống hệt người sống, và chúng trung thành thực hiện nhiều mệnh lệnh khác nhau. Vì vậy, zombie lính Chính thống giáo đang triệt để thực hiện hành vi『Tấn công người trừ đàn bà trẻ con』và『Không tấn công những kẻ thuộc Giáo đoàn Đền Aros』.
Cứ ngỡ cô ta không có trái tim con người, nhưng có lẽ chính vì có trái tim con người nên ả mới biết làm thế nào là đáng ghét nhất. Ả biết rằng đây là cách hiệu quả nhất đối với đám đông đang tháo chạy tán loạn.
Nghe nói trong Thế chiến đã từng xảy ra, có một xu hướng là『Dù sao thì cũng nên ngừng sử dụng vũ khí phi nhân đạo』. Nhưng thật không may, tà giáo không có cái phanh hãm đó. Nếu có thể giết người hiệu quả, chúng sẽ không ngần ngại chọn phương pháp đó. Sự cuồng loạn muốn thắng cuộc chiến tranh tôn giáo bằng mọi giá đã thúc đẩy chiến thuật của chúng.
Nhìn quanh, không thấy bóng dáng Giáo chủ Aros và Joanne. Mong là họ không đi về phía nhà nhân vật chính. Tôi liếc trộm Polk đang ở gần đó.
“Oakley Mercury. Đừng có làm chuyện thừa thãi đấy.”
“Eh...?”
“Ta đang theo dõi ngươi đấy...”
Chắc là ả đã nhận ra ánh mắt của tôi, ả bỏ lại câu đó rồi đi về phía tòa nhà cao nhất thị trấn.
(Chuyện... thừa thãi? Là sao? Lẽ nào Polk đã nhận ra việc mình đang định làm―― Kh, khoan đã. Không thể nào. Mình chỉ là một giáo đồ lâu la, không có tầm vóc hay sức mạnh để mưu tính gì cả. Mà cũng không lẽ Polk đang để ý đến nhân vật chính trong nguyên tác. Dù gì thì nhân vật chính trong nguyên tác cũng sinh ra trong một gia đình bình thường không có gì đặc biệt... Cậu ta không mang huyết thống anh hùng, cũng không thức tỉnh sức mạnh của rồng.)
Các mạch máu sâu trong mắt tôi giật thình thịch, và tôi có cảm giác tầm nhìn đang rung lắc ngang một cách khó chịu. Rốt cuộc là sao chứ. Không chỉ Joanne và Juankilo, mà cả Polk cũng để ý đến mình nữa à...!
“Ngạc nhiên thật đấy Oakley, không ngờ cậu lại quen biết cả Joanne-sama và Polk-sama.”
“À, ừm. Chỉ một chút thôi...”
Tôi trả lời Steve, người đang đi cạnh, một cách ngập ngừng, rồi lại chạy về phía nhà nhân vật chính.
Vì trong phần ngoại truyện quá khứ của game nguyên tác có phần khám phá khu vực Metashim, nên tôi không nhầm đường mà đang dần tiến đến nhà cậu ta...
Ah, tôi nhớ. Nhớ từng ngóc ngách cấu trúc của thị trấn này. Những người như thế nào đã sống ở quê hương nhân vật chính, và họ đã sống ra sao. Tôi biết tất cả. Trong phần ngoại truyện quá khứ giữa nguyên tác, chúng tôi, những người chơi, phải điều khiển nhân vật chính thời niên thiếu dù biết rõ vận mệnh hủy diệt. Dù biết sẽ thua trong trận chiến Metashim nhưng không thể làm gì. Dù biết rằng tất cả bạn bè và gia đình đang thân thiết lúc này đều sẽ chết, nhưng chỉ có thể trơ mắt nhìn cuộc tấn công sắp xảy ra… Đi dạo quanh quê hương mà vận mệnh hủy diệt đã được định đoạt, mới trống rỗng và bi thảm làm sao.
Tất nhiên, phần ngoại truyện quá khứ này là một tuyến truyện mà bên sản xuất sắp đặt để khiến người chơi đồng cảm với nhân vật chính căm hận tà giáo. Tuy nhiên, oái oăm thay, ngay cả khi tà giáo đang giày xéo, người chơi vẫn có thể điều khiển nhân vật chính, nên có thể trải nghiệm thảm kịch ở cự ly gần. Và, sự tàn khốc quá mức trong quá khứ của nhân vật chính đã khiến nhiều người chơi câm nín. Tôi cũng nhớ mình đã bị sốc, nghĩ rằng『Không cần phải làm đến mức đó chứ...』.
Đây là một câu chuyện nổi tiếng, đến mức có giai thoại kể rằng một streamer nổi tiếng nghe dan『Yuumei no Kyuudosha』đã livestream chơi bản mọi lứa tuổi (độ tuổi khuyến nghị là 15+), nhưng vì quá đồng cảm với phần quá khứ của nhân vật chính mà suy sụp tinh thần.
Đương nhiên rồi. Tôi cũng thấy nó quá tàn khốc đến mức đổ bệnh luôn. Ông chú hàng xóm hay chơi với nhân vật chính thì đỡ tảng đá bay tới che cho cậu ta rồi chết thảm thương ngay trước mắt, não văng tung tóe Giờ nghĩ lại thì chắc là do Joanne――Cô bạn thanh mai trúc mã nói sẽ cưới nhân vật chính thì bị lửa thiêu cháy đen thui, cha mẹ giấu nhân vật chính dưới sàn nhà thì bị ăn sống nội tạng ngay trước mắt cậu ta.
...Bản mọi lứa tuổi còn đỡ vì mấy cảnh máu me và eroguro CG đã bị cắt hết hoặc thay thế, chứ bản R18 thì không nương tay chút nào.
Cái này là tiết lộ nội dung, nhưng cũng có cảnh nhân vật chính trưởng thành tái ngộ trong nước mắt với cha mẹ mình đấy! Nhờ Polk mà cậu ta có thể nói chuyện với cha mẹ tưởng đã chết của mình! Tuy họ đã biến thành zombie nhưng vẫn giữ được nhân cách và ký ức ban đầu, nên vẫn có thể ôn lại chuyện xưa! Polk-sama thật tốt bụng! Đồ quỷ súc không có trái tim con người.
Nhân tiện, không hiểu sao cô bạn thanh mai trúc mã của nhân vật chính lại được chuẩn bị CG có cả biểu cảm thay đổi――thậm chí còn được đầu tư đến mức thường phục thay đổi theo thời tiết――vì vậy mà các fan muốn giải cứu cô ấy khỏi thảm kịch Metashim đã tạo ra các tác phẩm fanfic thể loại du hành thời gian, hoặc vẽ fanart lúc cô ấy trưởng thành.
Vì quá bi thảm, nên nếu tìm thấy cô bạn thanh mai trúc mã, tôi cũng muốn suôn sẻ cứu cô… Nếu đằng nào cũng cứu, thì cứu càng nhiều càng tốt nhỉ.
(Chỉ cần qua con đường này là đến nhà cô bạn thanh mai trúc mã――)
Khoảnh khắc rẽ vào con đường dẫn đến nhà cô bạn thanh mai trúc mã, tôi nhận ra hơi nóng và khói bốc lên ngùn ngụt khiến chân mình chùn lại. Nguồn phát của nó ở phía trước vài chục mét――trông như bốc lên từ đúng vị trí nhà cô ấy.
Tôi sững sờ chạy qua thị trấn. Có lẽ nhiều người dân đã sơ tán, xung quanh chỉ còn lại những đống đổ nát và nền đá bị cày xới. Đúng rồi, cô bạn thanh mai trúc mã chơi đuổi bắt rất giỏi, chạy rất nhanh mà. Chắc chắn đã sơ tán rồi. Đang trốn ở đâu đó kỹ lắm. Nếu không thì――
“Hả?”
――Bên kia góc rẽ.
Có một cái xác cháy đen trong bộ quần áo quen thuộc.
Cái xác đó, giống hệt như bức tranh tĩnh hiển thị trên màn hình lúc đó――
“……………………”
Một mùi hôi thối nồng nặc đến mức muốn vẹo cả sống mũi. Vô số mảnh vải bay lượn như bươm bướm, bay lên trời cao.
“Oakley làm gì đấy!? Mặc kệ cái xác đó đi!”
Tiếng của Steve kéo tôi về thực tại. Steve thấy bộ dạng khả nghi của tôi, bèn nặn ra một câu hỏi, “Người quen à?”
“...Không... Tôi không có một người quen nào ở thế giới bên ngoài cả...”
Steve gật đầu, “Chắc là vậy rồi.”
Ký ức của tôi bắt đầu tại căn cứ của Giáo đoàn Đền Aros. Làm gì có bạn bè nào ở thế giới bên ngoài.
Tôi rời mắt khỏi cái xác, chạy qua thị trấn đang vang vọng tiếng la hét. Ngọn lửa lan nhanh hơn cả trong game. Không có chỗ trốn. Tôi không nghĩ một đứa trẻ có thể sống sót giữa cảnh này. Thậm chí, chết sớm có khi còn tốt hơn vì không phải cảm thấy sợ hãi.
(Hình như cách nhà nhân vật chính vài trăm mét có một cái lỗ thông xuống cống ngầm. Đành phải để cậu ta trốn thoát bằng đường đó.)
Sắp đến nhà nhân vật chính rồi. Tôi nhìn thấy ngôi nhà độc lập đặc trưng ở tít xa, và tiếp tục chạy dù cả cơ thể đang gào thét vì chạy nước rút hết sức.
Và rồi, ngay trước khi vào nhà nhân vật chính.
Tôi chợt thấy nghi ngờ việc Steve cứ bám theo sau mình.
“...Steve. Sao cậu cứ đi theo tôi? Chúng ta nên chia nhau ra tìm dân làng chứ.”
Chừng nào còn bị Steve nhìn, tôi không thể gặp nhân vật chính trong nguyên tác được. Nếu bị vặn hỏi “Tại sao lại tha cho mỗi đứa đó?”, tôi sẽ không còn cách nào khác ngoài việc bắt cóc nhân vật chính, và kết cục là cậu ta sẽ sa ngã thành tà giáo đồ.
Dù thế nào cũng phải tách cậu ta ra. Dù cậu ta có tinh thần chống đối Aros, cũng không được tin tưởng quá mức. Không, Steve là người mà tôi muốn tin tưởng... nhưng biết đâu cậu ta cũng giống tôi, là loại người thà giết người khác để sống còn hơn là tự mình chết.
Khi tôi đang chăm chú thăm dò phản ứng, Steve nói thẳng với vẻ mặt nghiêm túc.
“Tôi cũng có câu hỏi đây. Từ nãy đến giờ Oakley đang đi đâu vậy? Nghĩ lại thì, từ lúc bắt đầu tác chiến, Oakley cứ như đang tìm kiếm thứ gì đó. Trông cậu như đã quyết định sẵn điểm đến rồi. Lẽ ra chúng ta không biết gì về thế giới bên ngoài, vậy mà cậu lại chọn đường đi không chút do dự.”
Lời nói của Steve khiến tôi có cảm giác như bị vật cùn đập vào đầu. Sống lưng tôi lạnh toát, cảm giác đó lan dần vào trong bụng. Chắc đây là cảm giác lạnh gáy. Tự dưng lại hỏi xoáy thế chứ, tên này.
“...Tôi thân với Joanne. Tôi nhận được thông tin ở đây qua ngài ấy.”
“...Hừm. Vậy, cậu định đi đâu?”
“Cổng ngoài. Dân trong thị trấn chắc chắn sẽ cố chạy trốn theo hướng ngược lại với hướng chúng ta đến, đúng không? Tôi định đóng chặt cửa lại để nhốt bọn chúng.”
“Ra vậy nhỉ.”
Steve xoa cằm, rồi nói như thể đó là điều hiển nhiên.
“Một mình thì vất vả lắm. Tôi sẽ đi cùng.”
“...! Đ, được rồi. Cảm ơn.”
(Chết tiệt...!? Mình làm gì có thời gian cho việc này! Cứ thế này, lửa sẽ lan đến, và nhân vật chính có thể bị thiêu chết mất!!)
――Steve giống như người đồng đội đầu tiên tôi có được trong giáo đoàn này. Cũng giống như một người bạn đáng để mở lòng.
Nhưng mà, nhưng mà――
Dù thế nào đi nữa, cậu ta quá ngáng đường. Cậu ta nhất định sẽ trở thành chướng ngại.
(Mình... Mình...)
Tôi, lúc này, đang bị buộc phải lựa chọn. Từ bỏ việc tiếp xúc với nhân vật chính, phó mặc mọi thứ cho số trời――
Hay là tiếp xúc với nhân vật chính, chắc chắn cứu lấy cậu ta rồi giúp cậu ta trốn thoát――
Không thể chọn cả hai.
Lựa chọn đầu tiên đồng nghĩa với việc ngay cả sự sống chết của nhân vật chính cũng phó mặc cho số trời. Còn lựa chọn sau, có khả năng tôi sẽ phải tiếp xúc với nhân vật chính ngay cả khi phải giết Steve.
Lựa chọn rủ rê Steve thì đúng là không thể. Thử mà giải thích rằng――vì tôi có ký ức tiền kiếp, hay――vì nhân vật chính trong nguyên tác sẽ trở thành anh hùng của bên Chính thống giáo――xem. Kết cục chỉ là bị coi là điên, bị tố cáo và bị trói lại thôi.
Vốn dĩ, chúng tôi không thân thiết đến mức có thể chia sẻ bí mật trọng đại của thế giới. Kể cả nếu có thể, cũng là chuyện của tương lai xa. Sẽ rất vui nếu một ngày nào đó được như vậy, nhưng quyết định phải được đưa ra ngay tại đây, ngay bây giờ.
Không còn thời gian nữa.
Lũ zombie và giáo đồ sẽ sớm ập đến mất.
(...Không thể phó mặc mạng sống của nhân vật chính cho vận may được. Đành đánh ngất Steve để cứu nhân vật chính.)
――Tôi đã chọn tự tay mình giải cứu nhân vật chính.
Đã đến nước này mà không hành động thì thật ngu ngốc. Xin lỗi Steve, nhưng đành để cậu ngủ một lát vậy.
(Xin lỗi nhé, Steve...)
Như một phương pháp làm người khác bất tỉnh, có cách dùng cạnh tay đánh vào sau gáy để làm mất ý thức. Đây là một kỹ năng đòi hỏi cơ bắp và kỹ thuật phi thường mới có thể làm được. Tôi đã học được kỹ năng này trong quá trình được nuôi dạy như một tà giáo đồ, và độ chính xác của nó gần như là một trăm phần trăm.
Lợi dụng lúc Steve lơ đễnh, tôi vòng ra sau lưng cậu ta. Sau khi xác nhận không có ai xung quanh, tôi dồn sức vào tay phải đang giơ lên.
Cứ thế, tôi đánh chính xác vào một điểm trên gáy cậu ta. Một tiếng “bụp” vang lên, và cảm giác hoàn hảo truyền đến tay tôi. Hoàn hảo.
“Nào, đi thôi.”
Nhìn Steve gục xuống, tôi quay gót.
Chính lúc đó.
“Cậu đang làm gì vậy?”
“――!?”
Steve, tưởng như đã bị hạ gục hoàn hảo, đang đứng dậy, tay ôm cổ, tay kia giương nỏ.
“Không, vừa rồi, không phải――”
“Oakley. Cậu đã lừa tôi.”
“Kh, không, không... phải! Không phải vậy đâu Steve! Tin tôi đi!”
“Cậu định giết tôi, đồ phản bội. Vậy mà tôi đã tin cậu.”
“――”
Giữa ngọn lửa cuộn trào, tôi đối mặt trực diện với Steve.
Đôi mắt cậu ta không cười. Cậu ta đã hoàn toàn coi tôi là kẻ thù.
(Đành phải làm thật sao...!)
Giết chết trái tim mình. Để cứu thế giới, tôi sẽ giết người duy nhất mà tôi có thể mở lòng ở thế giới này. Một khi đã trở thành kẻ thù, không còn cách nào khác ngoài việc phải làm. Tôi bị dày vò bởi sự hối hận không biết đã là lần thứ bao nhiêu, dồn toàn bộ sức lực đạp mạnh xuống đất lao đi.
