Không đến trường,
Chỉ toàn chạy trốn khỏi mẹ.
Chẳng dám đứng lên đối mặt với bất cứ điều gì,
Chỉ như một đứa trẻ bịt tai lại.
Một "tôi" như thế thì làm sao có thể tự tin được.
Làm sao tôi có thể nghĩ rằng ai đó sẽ thích mình.
Và, trên hết, tôi là người ghét bản thân mình nhất.
Nghĩ đến việc Rihito lại có tình cảm với một người như vậy.
Thật không thể nào chấp nhận được.
Tôi nắm chặt bắp tay mình, mạnh đến mức tưởng như máu có thể ngừng chảy.
Thật đáng sợ.
Không phải là sợ bị em gái cậu ấy từ chối. Mà là sợ bị Rihito từ chối thông qua ẻm.
Một nỗi sợ chưa từng cảm thấy khiến cơ thể tôi tự nhiên run rẩy.
Lần cuối cùng tôi cảm thấy sợ hãi thế này là khi nào?
Khi đã từ bỏ mọi thứ, trái tim tôi chẳng hề lay động.
Từ khi nào , mình lại trở nên dễ dàng xao động đến vậy?
Tôi cảm thấy mình như một tội nhân đang chờ tuyên án trước tòa.
Khi đang cúi gằm mặt như thế, em ấy khẽ gọi tôi.
“Chị dâu à…”
Tôi rụt rè ngẩng mặt lên. Và rồi, ẻm nhếch mép cười toe toét.
Không hề có chút ác cảm nào trên khuôn mặt ấy; nó tràn ngập sự rạng rỡ và ấm áp của ánh mặt trời.
“Không sao hết… Chào mừng, chào mừng… Mà nói đúng hơn, em còn thấy tò mò. Anh trai em mà cũng được sao? Tên trai tân đầu đất vậy mà lại được một mỹ nhân để ý á.”
“Cũng không đến mức đó…”
Tôi định phủ nhận, nhưng lại ngậm miệng lại trước khi kịp mở.
Nghĩ lại thì, lúc đó cậu ấy có phản ứng với ngực tôi, hay đúng hơn là nhìn chằm chằm. ( Lúc bơi chung ấy)
Cậu ấy còn giấu cả DVD 18+.
Và còn nhiều chuyện khác tôi có thể nhớ ra.
Chẳng có yếu tố nào để phủ nhận sự cứng đầu hay cái mác trai tân của cậu ấy cả.
Rihito không còn nghi ngờ gì nữa, là một tên biến thái. Tôi buộc phải thừa nhận điều đó.
“…Rihito là một tên biến thái, nhưng mà…”
Khi tôi dè dặt thừa nhận, em gái cậu ấy phá lên cười, “Chị không phủ nhận luôn kìa, hài quá.”
“Cậu ấy có thể là một tên trai tân cứng đầu, nhưng mà…”
Nhưng mà.
“…người đã nhặt chị về , là Rihito…”
Đó là lý do,
“Không phải Rihito thì… chị không chịu đâu…” (simp ác)
Cảm xúc của tôi. Đó là tình cảm thật lòng không chút tô vẽ.
A. Tôi đang làm gì thế này, đi tỏ tình với em gái của người mình thích à?
Sau khi trút hết ra, tôi bắt đầu thấy xấu hổ. Tôi muốn chạy trốn. Mặc dù đây là phòng của tôi.
Thay vì trêu chọc sự xấu hổ ấy, em gái Rihito khoanh tay, gật gù, và hỏi.
“Vậy, khi nào chị định tỏ tình?”
“Khụ…!?”
Tôi chưa từng nghĩ đến... cũng không hẳn là chưa, nhưng tôi bị sốc vì một câu hỏi quá bất ngờ.
Đầu tôi như sôi lên vì nóng, cảm giác như sắp bốc khói.
Tránh ánh mắt em ấy đang nhìn thẳng mình, tôi lí nhí tự nhủ, “C-chị vẫn chưa nghĩ đến chuyện đó…” Thành thật mà nói, tôi không biết em ấy có nghe thấy không.
“Tại sao không?”
Có vẻ là ẻm nghe thấy. Hơn nữa, còn không nương tay.
Một giọng điệu hối thúc, như đang tra hỏi.
Chà, dù em ấy có hỏi tôi tại sao... tôi cũng không biết nói thế nào.
“…Gần đây, bọn chị còn chẳng gặp nhau.”
“Tại sao?”
“………”
Im lặng.
“Tại sao.Vì sao.Nói em nghe. Giải thích đi.”
Tôi chưa bao giờ tưởng tượng được rằng việc bị tra hỏi lại đau đớn đến thế.
Cảm thấy cơ thể nặng nề như thể trọng lực vừa tăng lên, lưng tôi bất giác trùng xuống.
Lý do mà gần đây chúng tôi thậm chí còn không nhìn mặt nhau.
Nếu phải nói ra thì,
“……… ………………Kh-Khi chị nhận ra cảm xúc ấy, chị thấy… xấu hổ.”
“Chị dâu à, sao chị thiếu nữ quá vậy!”
“Aaa!”
Tôi hét lên một tiếng thất thanh và càng cuộn tròn người lại. Cảm giác như đầu tôi sắp chạm đất. Ngực tôi bị ép vào đầu gối, thật khó chịu.
Nếu có thể, tôi muốn đào một cái hố và chôn mình xuống đất ngay bây giờ.
Đây là căn hộ ở tầng sáu. Dù tôi có đào hố, tôi cũng chỉ rơi xuống tầng dưới chứ không thể chôn mình được.
Có lẽ con người ta có thể chết vì xấu hổ thật.
Cảm giác nóng như sắp bốc hỏa, tôi muốn dội nước lên đầu quá.
Nhưng theo một nghĩa nào đó, như vậy cũng hay.
Mọi cảm xúc của tôi đã bị phơi bày, và tôi đã rơi xuống tận đáy rồi.
Sự xấu hổ đã vượt quá giới hạn, không còn gì đáng xấu hổ hơn thế này nữa.
Vì vậy, tôi hỏi.
Tôi không chắc liệu có nên hỏi ý kiến cô bé không. Nhưng tôi cũng chẳng có ai khác để nói về chuyện này.
Mà đúng hơn, ngay từ đầu tôi đã không có bạn bè.
Tôi chưa bao giờ thấy buồn hay khổ sở vì không có bạn, nhưng cũng chưa bao giờ nghĩ đến những bất lợi của việc không có bạn bè.
Tôi chưa bao giờ mơ mình sẽ hỏi xin lời khuyên tình cảm từ em gái của người mình thích, nhưng vì bản thân không thể tự mình tìm ra câu trả lời, tôi đành nén sự xấu hổ lại, mở miệng định hỏi ý kiến em ấy.
Nhưng… tôi nên hỏi gì đây?
“Ừm… Em nghĩ chị nên làm gì?”
Đó là một câu hỏi mơ hồ.
Chính tôi cũng không biết mình đang hỏi gì.
Tôi cần phải hỏi điều gì đó cụ thể hơn.
Nhưng cụ thể là gì?
Tôi cắn môi dưới. Khi đang băn khoăn không biết phải làm gì, em ấy dường như đã quyết định điều gì đó và lên tiếng.
“Vậy thì, trước hết, chị thử thay đồ hầu gái xem sao?” (? Liên quan dữ vậy:)) )
Vừa nói, ẻm vừa lôi bộ đồ hầu gái diềm xếp nua ra khỏi vali và trải nó ra trước mặt tôi.
…Tại sao lại là đồ hầu gái?
Mà khoan, sao em ấy lại có nó?
Quan trọng hơn, tôi không hiểu TẠI SAO TÔI LẠI PHẢI MẶC NÓ?
Trong lòng đầy dấu chấm hỏi.
Tôi hoàn toàn không theo kịp diễn biến đột ngột này.
Nhưng, dù là bị ép buộc hay cưỡng chế, tôi lại không thể chống lại dòng chảy này.
“…Tại sao chị lại phải…”
Sự kháng cự là vô ích, và tôi thấy mình bị bắt thay đồ hầu gái.
Xấu hổ quá…
