Tôi bắt gặp một người con gái xinh đẹp vô cảm trước cửa nhà

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Ác Tâm Trong Cô Nàng Không Giới Hạn

(Đang ra)

Ác Tâm Trong Cô Nàng Không Giới Hạn

Mubineko

Nghĩ đến thôi đã khiến toàn thân tôi chỉ còn lại nỗi sợ hãi ghê tởm.

145 3114

Hôm nay cô nàng phù thủy cũng cố gắng sống sót

(Đang ra)

Hôm nay cô nàng phù thủy cũng cố gắng sống sót

Tổng Tài Hạ Phóng | 总裁下放

Tôi chỉ muốn sống sót, không chỉ vì bản thân mình, mà còn vì người ấy – người đã cùng tôi nương tựa mà sống.

112 2406

Vô Song Dị Giới Nhờ Kỹ Năng Tẩy Não!? (LN)

(Đang ra)

Vô Song Dị Giới Nhờ Kỹ Năng Tẩy Não!? (LN)

KT

Một câu chuyện giả tưởng ấm áp mà dở khóc dở cười về năng lực tẩy não vô song và dàn harem tình cảm nồng nàn chính thức bắt đầu!

27 353

Năng Lực Bá Đạo Của Tôi Trong Game Tử Thần Là Những Thiếu Nữ Xinh Đẹp

(Đang ra)

Năng Lực Bá Đạo Của Tôi Trong Game Tử Thần Là Những Thiếu Nữ Xinh Đẹp

Giai thất

PS: Truyện thiên về đấu trí, thuộc thể loại vô hạn lưu. Tác giả đảm bảo dàn nhân vật chính (cả nam và nữ) sẽ không "bay màu", còn các người chơi khác thì.

574 6758

Mesugaki Tank Enters The Academy

(Đang ra)

Mesugaki Tank Enters The Academy

Gyeokgemheojeop

Điều tệ hơn là những lời khiêu khích hoạt động quá tốt...

5 15

Tôi trở thành nữ kỵ sĩ của một lãnh địa suy tàn

(Đang ra)

Tôi trở thành nữ kỵ sĩ của một lãnh địa suy tàn

Dongle-kun

Tôi đã định rời đi giữa những tràng pháo tay, nhưng pháo tay vẫn không chịu ngừng lại.

193 499

Web novel - Chương 44

Cũng may là tôi không phun trà đá ra ngoài.

À không, tôi cũng sặc một chút. Thật khó xử khi lại bị chính thủ phạm, em gái của Rihito, hỏi han lo lắng.

“Chị có sao không?”

Tôi hắng giọng vài lần, cố gắng làm dịu đi cổ họng đang nghẹn lại và cả trái tim đang đập thình thịch.

“…Kh-không, không phải.”

Tôi cố gắng thở ra và phủ nhận bằng cách nào đó. Tôi che miệng và với lấy hộp khăn giấy gần đó.

Tôi lau đôi môi ẩm ướt. Tự dưng em ấy này nói gì vậy chứ?

Tôi nhìn cô bé với ánh mắt có ý trách móc, nhưng chính chủ lại chỉ “hứ” một tiếng, chẳng có vẻ gì là bận tâm.

Ngược lại, cô bé còn chống cả hai khuỷu tay lên bàn, nhìn tôi chằm chằm như thể đang đánh giá.

Đôi mắt bạc như nhìn thấu mọi thứ đó khiến tôi thấy thật khó chịu.

Tôi bất giác cúi đầu xuống, như để trốn tránh ánh nhìn đó. Một sự im lặng nặng nề. Hay chỉ mình tôi cảm thấy vậy?

Em gái Rihito cứ nhìn tôi như thể đang chờ đợi điều gì. Cuối cùng, người chịu thua là tôi.

Cảm giác như bị điều khiển, không thể trút ra sự ngột ngạt khó tả này. Cứ như thể em ấy đang cố tình dẫn dắt tôi đến câu trả lời hiển nhiên. Cảm giác là như vậy.

Tôi quyết định lái sang chuyện khác, hỏi điều mà tôi vẫn thắc mắc nãy giờ.

“…Tại sao em lại… gọi chị là ‘Chị dâu’?”

“Vì chị là chị dâu của em mà.”

(vcl thuyền trưởng :)) 

“Phụttt!?”

Lần này thì tôi không nhịn nổi thật. Tôi lại hắng giọng, nước mắt ứa ra nơi khóe mi. Má tôi nóng bừng, không thể nóng hơn được nữa.

Tôi nên che đi cái miệng đang ho sặc sụa, hay là che đi khuôn mặt chắc chắn đang đỏ bừng này?

Lúng túng không biết chọn gì, tay tôi cứ đặt cứng đờ trên tấm thảm. Một câu trả lời quá thẳng thắn.

Quỹ đạo đã thay đổi lại dễ dàng về đường cũ, và tôi không thể thay đổi đích đến được nữa sao?

Tôi dùng tay che nửa dưới khuôn mặt. Em gái Rihito cười rạng rỡ.

Cảm thấy như không thể trốn thoát được nữa, tôi cố kháng cự lần cuối:

“Tại sao lại là ‘Chị dâu’?”

“Vì chị thích anh trai em, đúng không?”

“…”

Chí mạng. Một đòn chí mạng. Lời nói của cô bé như một cây cọc gỗ đóng xuyên qua tim của ma cà rồng.

Lời mà em gái Rihito thốt ra. Dù đã đoán trước được qua mạch trò chuyện, nhưng sức công phá của nó vẫn đủ mạnh để khiến tôi chết lặng.

Việc bị nhìn thấu tâm can, rồi để người khác nói ra điều đó. Đây là lần đầu tiên trong đời tôi trải qua một cú sốc như vậy.

Đương nhiên, đầu óc tôi trống rỗng. Miệng hơi hé mở, tôi thở dốc từng hơi ngắn. Trái tim tôi đập dữ dội, và chỉ đặt tay lên ngực thôi thì không thể nào làm nó dịu lại.

“C-Chị… thích… hay gì đó…”

Thật gượng gạo. Dù tự biết điều đó, tôi vẫn cố vơ vét từ ngữ hòng lấp liếm.

Thái độ của tôi gần như đã hét lên “Vâng, đúng thế”, nhưng việc thừa nhận điều đó thì lại quá xấu hổ, tôi không thể chịu đựng nổi.

Em gái Rihito dường như nhìn thấu tôi. Giống như cái bẫy đang dồn con mồi, em ấy từ từ chặn hết mọi đường thoát của tôi.

“Vả lại, dù có gặp rắc rối đến đâu, một cô gái cũng sẽ không ở lại nhà một cậu con trai mà mình không thích mỗi ngày đâu, phải không?”

“Đ-Đó là…”

Ẻm nói hoàn toàn đúng.

Tôi cố gắng kháng cự một cách vô ích.

“Dù cho có lý do bất khả kháng nào đi nữa... Một ngày thì còn được, chứ ở lại nhiều đêm liên tiếp ư? Không thể nào.”

“…”

Trước một lý lẽ không thể chối cãi như vậy, tôi chỉ đành im lặng.

Có lẽ đã có một lời bào chữa thông minh nào đó. Nhưng lúc này, tôi không thể nghĩ ra được bất cứ lời nào để đáp lại em ấy.

Tôi cúi đầu, nắm chặt tay trên đùi. Cứ như đang ở trong phòng xông hơi vậy. Cơ thể tôi nóng bừng đến mức không thể tin được.

“Đấy, nên em mới gọi chị là "Chị dâu". Đơn giản mà, đúng không?”

Quá hiển nhiên. Tôi không biết nói gì để đáp lại em gái Rihito, người vừa nói điều đó như thể là lẽ thường.

Tôi không biết rằng việc để lộ những cảm xúc bị dồn nén lại đáng xấu hổ đến thế. Có lẽ vì từ trước đến nay tôi không tiếp xúc với người khác, nên lòng tự trọng của tôi lớn hơn người thường.

Tôi thiếu kinh nghiệm một cách trầm trọng. Mà tôi cũng không có ý định tích lũy, nên chẳng có dấu hiệu nào của sự trưởng thành.

Ước gì nó dễ dàng như việc nhận điểm kinh nghiệm chỉ bằng cách đánh bại kẻ thù trong mấy game Rihito hay chơi (?). Nhưng thực tế, sự trưởng thành không đơn giản như việc đánh bại kẻ thù.

Vì vậy, dù là bây giờ hay trước đây, tôi vẫn không thể tìm ra câu trả lời.

“Mặt chị đỏ bừng lên rồi, dễ thương thật đấy, Chị dâu.”

Bị chỉ ra, má tôi càng nóng hơn. Tôi phải ngẩng đầu lên để không cúi gằm thêm nữa.

Cổ tôi như thắt lại. Tôi chưa từng nghĩ rằng em gái của Rihito sẽ phát hiện ra tình cảm này trước cả khi tôi thú nhận với chính cậu ấy.

Rõ ràng hôm nay là lần đầu gặp mặt, tại sao em ấy lại dễ dàng nhìn thấu tôi như vậy? Tôi cứ nghĩ mình là kiểu người không hay biểu lộ cảm xúc ra ngoài, nhưng có lẽ những gì tôi đang cảm thấy đều hiện hết lên mặt rồi sao?

Nếu vậy thì, thật xấu hổ quá, tôi không dám ra ngoài nữa. Tình cảm của tôi. Tận đáy lòng. Đã bị lộ mất rồi. Hơn nữa, đối phương lại là em gái Rihito, điều này khiến mọi thứ càng thêm rắc rối.

Dù là phòng của mình, tôi vẫn cảm thấy khó chịu. Tôi nắm lấy bắp tay và xoa xoa. Một cảm giác không thoải mái. Tôi nhìn những giọt nước đọng trên ly với vài viên đá đang nổi rồi nhìn lại em gái Rihito.

“Một người như chị… thích anh trai em, có được… không?”