“Tớ có một buổi phỏng vấn xin việc làm thêm.”
Vào một buổi sáng ngày nghỉ, cùng với những lời đó.
Trong bộ áo sơ mi và quần màu đen, một bộ trang phục vừa sang trọng vừa thoải mái, Sajou-san đánh thức tôi dậy.
“Ừm… Được rồi, chúc may mắn nhé…”
“…Tớ đi đây.”
Vì là ngày nghỉ nên mãi đến lúc nãy tôi vẫn còn đang ngủ.
Vừa vỗ nhẹ lên mái tóc hơi rối của cô ấy, tôi vừa vẫy cái tay yếu ớt, thiếu nhiệt tình chào Sajou-san khi cổ rời đi trước cửa ra vào.
Dù cô ấy đã nói không cần tiễn, nhưng có một ý thức trách nhiệm bí ẩn nào đó bảo rằng tôi phải làm vậy.
Hơn nữa, dù đang ngái ngủ và lờ đờ, việc tiễn ai đó đi không hiểu sao lại mang lại cảm giác dễ chịu. Nó cho tôi một chút cảm giác hân hoan. [ Tiễn vợ đi làm:))]
Dù cô ấy đáp lại kiểu như “Gì vậy trời…”, nhưng cổ có vẻ hơi thẹn thùng khi xoa tai, nên có lẽ đó chỉ là cách để che giấu sự xấu hổ.
Khoảnh khắc cánh cửa trước mắt đóng lại với tiếng “cạch”, tôi bắt gặp một bàn tay nhỏ bé vẫy vẫy ngượng ngùng qua khe hở nhỏ.
Tiếng khóa cửa vang lên vài giây sau đó.
Cô ấy biết tôi ở trong nhà, nên cứ để cửa mở cũng được mà. Khóa cửa cẩn thận như vậy đúng là phong cách của Sajou-san, và tôi không khỏi cười khổ.
“Làm thêm… à?”
Tôi tựa vào bức tường trắng như thể sắp sụp đổ, đầu hàng cơn buồn ngủ.
Bề mặt thô ráp mang lại cảm giác dễ chịu khi tôi áp má vào. Thịt má tôi phồng lên.
Những lời buột ra khỏi miệng tôi thiếu đi cảm giác thực tế và nghe thật trống rỗng.
Chúng tan biến vào không khí, phân tán dễ dàng như sương mù. Ấy vậy mà, chúng vẫn vương vấn trong tâm trí tôi, không chịu biến mất dù tôi có cố gắng xua đuổi thế nào đi nữa.
“Có chút… cô đơn nhỉ?”
Cảm xúc thật của tôi rò rỉ ra ngoài.
Mới lúc trước thôi, mọi việc Sajou-san làm dường như đều xoay quanh tôi… Cảm giác như một sự tự cao tự đại thái quá, khiến toàn thân tôi ngứa ngáy và quằn quại vì tự ghê tởm bản thân.
Trên thực tế, cũng có phần đúng.
Từ chối người khác trong khi khao khát sự kết nối giữa con người.
Một sự mâu thuẫn khủng khiếp. Sự thôi thúc muốn hái sao trên trời cảm tưởng như không thể với tới, nhưng nhờ một sự trùng hợp nào đó, nó lại tình cờ nằm ngay trong tầm tay tôi.
Giờ nhìn lại, có lẽ tôi đã nuôi dưỡng những cảm xúc gần giống như sự phụ thuộc.
Tuy nhiên, không phải chỉ vì đó là tôi; bất kỳ ai trong hoàn cảnh thích hợp cũng có thể thành như thế.
Tôi không có ý định hạ thấp bản thân. Rốt cuộc, chính tôi là người đã xây dựng mối quan hệ này với Sajou-san, nên tôi thậm chí không cân nhắc việc nhường nó cho người khác.
Nhưng, không hiểu sao, tôi chỉ cảm thấy… hơi cô đơn.
Sống chung đã đưa chúng tôi đến gần nhau hơn về mặt sinh hoạt thường ngày.
Tuy nhiên, khoảng cách vật lý lại tăng lên khi chúng tôi ngừng chạm vào hay ôm ấp nhau.
Giờ đây cả hai đều đi học.
Và bây giờ, cô ấy thậm chí còn đi làm thêm.
Ngồi xổm xuống, tôi ôm gối và vùi mặt vào đó.
Haizz… Tôi thở dài một hơi dài và nặng nề, như thể cố gắng đẩy hết nỗi bực dọc dồn nén trong phổi ra ngoài.
“Đây có phải là cái người ta gọi là ‘cảm giác con cái rời xa vòng tay cha mẹ’ không?” ( vợ rời xa chồng chứ m:v)
Cảm giác như đang làm bố chồng của một cô vợ con gái tuổi teen vậy.
Tôi chưa bao giờ có con, chứ đừng nói là con gái, nên tôi không biết liệu có giống cảm giác của những ông bố có con gái hay không.
Liệu cuối cùng tôi có bị nói bằng giọng gay gắt kiểu như, “Đừng giặt quần áo của con chung với bố” không?
Chà, tôi chưa bao giờ giặt quần áo với ai, và tôi cũng chẳng phải bố cô ấy.
Nhưng, tưởng tượng cảnh Sajou-san nói, “Tránh xa tôi ra,” với ánh nhìn khinh bỉ… khiến tôi lạnh sống lưng.
Đây có thể là… tình yêu chăng? Không đời nào. Tôi nhanh chóng đóng sập cánh cửa hiểu lầm đó lại, biết rằng đó là một sở thích lệch lạc mà tôi không nên sa vào. ( Bố thg U-N-G )
Trở lại phòng, tôi ngã vật xuống giường.
Cơn buồn ngủ đã tan biến, nhưng tôi cảm thấy lờ đờ. Tôi chẳng muốn làm gì cả.
“Có lẽ tôi cảm thấy tốt vì bản thân có thể dựa dẫm vào cô ấy chăng…?”
Khi nói ra điều đó, không hiểu sao nó lại cộng hưởng với cảm xúc của chính tôi, và tôi không khỏi cảm thấy ghê tởm bản thân khi vùi mặt xuống giường và rên rỉ một cách nghẹt thở.
Thật cô đơn khi thấy cô ấy dần xa cách.
Dường như trong thân tâm , tôi có một khao khát muốn níu giữ Sajou-san.
Nhưng đó là cảm xúc của tôi, ích kỷ và chỉ biết nghĩ cho mình.
Đó không phải là lý do để trói buộc Sajou-san, người đang cố gắng tự lập và sống một cuộc sống đàng hoàng.
“Ừ… Mình sẽ chỉ dõi theo cậu ấy thôi.”
Khi nói to điều đó, ý thức của tôi trở nên rõ ràng hơn.
Cơn đau đầu dường như dịu đi, và tôi cảm thấy sự căng thẳng trong đầu giãn ra.
Mặc dù nỗi cô đơn tôi cảm thấy khi tiễn Sajou-san vẫn chưa hoàn toàn biến mất, nhưng nó đã giảm bớt.
Thái độ là tất cả, như người ta thường nói.
Đột nhiên, tôi cảm thấy có động lực.
Cảm giác như bây giờ tôi có thể làm bất cứ điều gì.
Được rồi, tôi ngồi dậy. Dù sao thì cũng là ngày nghỉ. Nên bắt đầu từ đâu đây?
“…Có lẽ mình nên rửa mặt trước…”
Gỉ trong mắt đã hết, và tôi bị kéo trở lại thực tại ngay lập tức.
Tôi đang làm cái gì với bộ đồ ngủ lôi thôi này vậy?
Tôi đã nghĩ đến việc thay đồ trước khi xuống lấy thư từ này nọ, nhưng thôi kệ, cứ thế mà đi.
Vì cũng gần, tôi chẳng buồn khóa cửa và nhanh nhẹn bước xuống cầu thang.
Đó là một buổi sáng mùa thu se lạnh. Trong bộ quần đùi áo cộc, làn gió lướt qua da thịt khiến tôi thấy hơi lạnh khi nhảy chân sáo xuống các bậc thang.
Ở hành lang tầng một, tôi mở một trong hai cánh cửa đôi dẫn ra lối vào và đi về phía bức tường có các hòm thư xếp hàng.
Tôi nhìn vào hòm thư của mình và kiểm tra . Nhìn qua ô cửa sổ nhỏ, tôi hy vọng thấy gì đó rồi phát hiện ra bóng của tờ rơi và phong bì.
Tôi xoay vòng số và mở nắp với một tiếng “tạch”.
Một tờ rơi nhà hàng sushi. Một miếng nam châm quảng cáo dịch vụ sửa ống nước.
Khi phân loại các thứ bên trong—đồ tái chế, rác—tôi nhận thấy một mảnh giấy nhỏ bay xuống đất như một cánh hoa.
“Ái chà.”
Trong khi ném những tờ rơi không mong muốn vào thùng các-tông đựng rác giấy gần đó, tôi nhặt mảnh giấy vụn lên từ sàn nhà.
Nó không phải là tờ rơi. Đó là một tờ giấy nhớ hình con thỏ.
Tôi nhặt nó lên, tò mò. Nó dễ thương một cách kỳ lạ so với một thông báo từ quản lý tòa nhà.
Đột nhiên, một mùi nước hoa nồng nặc xộc vào mũi tôi.
“Tôi có chuyện cần nói với cậu.”
Bên dưới có ghi thời gian và địa điểm.
Khi đọc tên người gửi, tôi hít một hơi thật mạnh và mở to mắt—
