Tôi bắt gặp một người con gái xinh đẹp vô cảm trước cửa nhà

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Ác Tâm Trong Cô Nàng Không Giới Hạn

(Đang ra)

Ác Tâm Trong Cô Nàng Không Giới Hạn

Mubineko

Nghĩ đến thôi đã khiến toàn thân tôi chỉ còn lại nỗi sợ hãi ghê tởm.

145 3118

Hôm nay cô nàng phù thủy cũng cố gắng sống sót

(Đang ra)

Hôm nay cô nàng phù thủy cũng cố gắng sống sót

Tổng Tài Hạ Phóng | 总裁下放

Tôi chỉ muốn sống sót, không chỉ vì bản thân mình, mà còn vì người ấy – người đã cùng tôi nương tựa mà sống.

112 2413

Vô Song Dị Giới Nhờ Kỹ Năng Tẩy Não!? (LN)

(Đang ra)

Vô Song Dị Giới Nhờ Kỹ Năng Tẩy Não!? (LN)

KT

Một câu chuyện giả tưởng ấm áp mà dở khóc dở cười về năng lực tẩy não vô song và dàn harem tình cảm nồng nàn chính thức bắt đầu!

27 354

Năng Lực Bá Đạo Của Tôi Trong Game Tử Thần Là Những Thiếu Nữ Xinh Đẹp

(Đang ra)

Năng Lực Bá Đạo Của Tôi Trong Game Tử Thần Là Những Thiếu Nữ Xinh Đẹp

Giai thất

PS: Truyện thiên về đấu trí, thuộc thể loại vô hạn lưu. Tác giả đảm bảo dàn nhân vật chính (cả nam và nữ) sẽ không "bay màu", còn các người chơi khác thì.

574 6933

Mesugaki Tank Enters The Academy

(Đang ra)

Mesugaki Tank Enters The Academy

Gyeokgemheojeop

Điều tệ hơn là những lời khiêu khích hoạt động quá tốt...

5 16

Tôi trở thành nữ kỵ sĩ của một lãnh địa suy tàn

(Đang ra)

Tôi trở thành nữ kỵ sĩ của một lãnh địa suy tàn

Dongle-kun

Tôi đã định rời đi giữa những tràng pháo tay, nhưng pháo tay vẫn không chịu ngừng lại.

193 502

Web novel - Chương 50

Về đến nhà, tôi giải quyết xong bữa tối.

Bữa tối hôm nay là món thịt viên hamburger, nhưng không hiểu sao, nguyên một củ cà rốt đứng sừng sững ngay giữa miếng thịt. Trông cứ như thanh kiếm của đấu sĩ bò tót cắm trên đấu trường vậy. (Ủa , deja vu?)

Hôm nay tôi đã kìm nén không chỉ ra điều đó, nhưng tôi tự hỏi mình sẽ nhận được phản ứng thế nào nếu nhắc đến nó vào lần tới món hamburger này xuất hiện.

Chỉ nghĩ đến thôi đã khiến tôi bật cười. Nhân tiện thì, củ cà rốt được hấp rất hoàn hảo, ngọt và ngon.

Một hương vị hơi kỳ quặc, có lẽ vậy. Nhưng thành thật mà nói, lúc này tôi không còn tâm trí đâu mà chỉ ra nữa.

Tôi bật TV lên và ngồi vào bàn.

Trên màn hình, một nữ nghệ sĩ đang tham gia thử thách ăn uống và vừa hoàn thành bữa ăn. Cô ấy tự hào giơ cao chiếc đĩa lớn, và người dẫn chương trình trên màn hình đang bày tỏ sự kinh ngạc.

Tôi xem—hay đúng hơn là nhìn chằm chằm vào nó. Hình ảnh thì ở đó, nhưng nội dung dường như trôi tuột khỏi tâm trí, vào tai này ra tai kia.

Tôi liếc nhìn Sajou-san.

“……(thẫn thờ)”

Cô ấy dường như cũng vậy, chìm đắm trong suy nghĩ trong khi có vẻ như đang xem TV.

Hình ảnh của chiếc TV phản chiếu vuông vức trong đôi mắt đen của cô ấy. Cứ như thể chúng được in sâu vào võng mạc, nhưng thực tế, cổ có vẻ chẳng hứng thú gì với TV cả.

Âm thanh và chuyển động thu hút sự chú ý. Chỉ chừng đó thôi.

Cô ấy giống như một con mèo, hay có lẽ là một đứa trẻ. Hình ảnh một đứa trẻ vừa mới biết đứng và đang bắt chước chuyển động của TV thoáng qua trong tâm trí tôi.

Một con mèo hoặc một đứa trẻ.

Dù bên ngoài đang nghĩ đến những chuyện vụn vặt, tâm trí tôi lại bận rộn với những suy nghĩ về cuộc họp phụ huynh sắp tới.

Khi nào thì mình nên đề cập đến chuyện đó đây?

Bây giờ? Hay là lúc này? Không, đợi thêm chút nữa đi.

Kể từ khi về nhà, tôi đã do dự không dám khơi mào chủ đề này.

Ngay cả khi làm vậy, tôi cảm thấy nó sẽ kết thúc bằng một câu “Tớ hiểu rồi” đơn giản. Nhưng chỉ nghĩ đến việc không nói ra và cứ kéo dài nó trong lòng khiến môi tôi khô khốc và cử động trở nên chậm chạp.

Sajou-san có xu hướng chịu đựng gánh nặng một mình và tự hủy hoại bản thân khi có điều gì đó làm cô ấy phiền lòng.

Cũng giống như khi cổ ngừng đến gặp tôi sau buổi bơi vào giữa kỳ nghỉ hè.

Cô ấy biến mất đột ngột, rồi dần dần ổn định lại. Có lẽ Sajou-san thực sự giống một con mèo.

Đó có thể là kết quả của việc không có ai để tâm sự về những vấn đề của mình do hoàn cảnh sống, nhưng thật khó để nhận biết vì cô ấy không biểu lộ cảm xúc nhiều. Dù vậy, tôi cũng đã bắt đầu cảm nhận được khi nào cổ có chút khó chịu qua giọng nói.

Sajou-san có vẻ vô cảm ở nhiều mặt nhưng cũng vô cùng nhạy cảm. Đối phó với cô ấy cảm giác như đang cầm trên tay món đồ thủy tinh tinh xảo vậy.

Tôi không thể không ước rằng giá như cô ấy cứ thành thật đi. Nhưng xét đến việc tôi cũng thường che giấu cảm xúc thật và chỉ hùa theo mọi chuyện, nó thật ích kỷ.

Tôi khoanh tay và tì lên bàn.

Mặt vẫn hướng về phía Sajou-san, tôi xoa xoa hai cánh tay bằng bàn tay.

Không phải lạnh. Chỉ là tôi không thể bình tĩnh được.

Đành chịu thôi, nhưng đến nước này , tôi thực sự hối hận vì đã nhận lời .

Chết tiệt.

Tại sao tôi phải lo lắng về chuyện như thế này chứ?

Lẽ ra sensei nên tự nói với cô ấy…

Gạt sang một bên việc tôi không thể từ chối và thầm nguyền rủa vị giáo viên thảm hại đã đến khóc lóc với tôi, có những lúc tôi không thể chịu nổi nếu không trút bỏ sự bực bội, ngay cả khi nó là vô lý.

Tuy nhiên.

Tôi không thể cứ trì hoãn mãi được.

Giống như bài tập hè vậy, liên tục đẩy mọi việc sang ngày mai rồi bị mẹ mắng vào đêm cuối cùng trong khi vừa khóc vừa viết nhật ký là điều tôi thà tránh còn hơn.

Giờ đã là học sinh cao trung, tôi nên hành xử người lớn hơn một chút.

…Ở tuổi này, ngay cả khi chưa làm gì đó, bạn cũng bắt đầu nghĩ, “Chà, sao cũng được,” và trở nên điêu luyện trong việc xin lỗi với thái độ trưởng thành, nhưng trở thành người lớn thật đáng buồn. Điều đó khá rõ ràng khi người đứng đầu đám người lớn, là giáo viên, lại đi khóc lóc với học sinh.

Thôi được rồi.

Tôi miễn cưỡng lấy chút động lực.

Hãy hỏi một cách thản nhiên và kết thúc nhanh gọn thôi.

Bất kể câu trả lời là gì, việc tôi đã cố gắng mới là quan trọng.

Nói “Tôi chưa làm,” sẽ để lại chỗ cho những lời bào chữa, trong khi nói “Tôi đã thử, nhưng không được,” ít nhất cũng là một sự nỗ lực.

Đó là nghệ thuật làm người lớn.

(Thế nghệ thuật "người lớn" riel when?)

Ngay khi tôi định chấp nhận tất cả sự nhơ nhuốc của thế giới và mở miệng, đột nhiên gương mặt của Sajou-san quay sang phía tôi từ hướng TV.

Sai thời điểm rồi, tôi thầm càu nhàu.

Chúng tôi đã im lặng suốt thời gian qua, vậy tại sao cả hai lại chọn đúng khoảnh khắc này để bắt đầu nói chuyện chứ?

Giống như khi bạn cố tránh một người đi ngược chiều, nhưng họ cũng cố tránh bạn cùng một hướng, và cuối cùng cả hai cứ lúng túng né qua né lại.

Ngoại trừ việc, trong trường hợp này, chỉ có mình tôi cảm thấy khó xử. Cảm giác như tôi bị vấp ngã khi đang cố tránh ai đó vậy.

“G-Gì vậy…?”

Tôi cố gắng nặn ra tiếng, dù hơi lắp bắp.

Má tôi đau. Có vị tanh của máu trong miệng. Tôi đã vô tình cắn vào lợi trong lúc bối rối. Tôi cảm thấy chán nản khi nghĩ đến việc có thể bị nhiệt miệng sau đó.

Sajou-san cau mày, vẻ nghi ngờ.

Dù tim tôi đang đập thình thịch, cô ấy dường như không quan tâm, hoặc có lẽ cô ấy ưu tiên cuộc trò chuyện hơn, vì cổ không hỏi thêm.

Mặc dù cũng chẳng sao nếu cô ấy có hỏi, nhưng tôi không khỏi cảm thấy nhẹ nhõm. Tuy nhiên, sự nhẹ nhõm đó nhanh chóng chuyển thành kinh ngạc khi Sajou-san thốt ra những lời khiến tôi chết lặng.

“Tớ định đi làm thêm.”

…Cổ vừa nói gì cơ?