May mắn thay, người phụ nữ đó… Mẹ tôi đã đi vắng.
Bà thường ra ngoài vào buổi tối và trở về vào buổi sáng. Hoặc đôi khi, bà không về nhà.
Tỉ lệ là năm mươi-năm mươi, nên việc không có mặt vào buổi sáng là chuyện thường.
Giống như tung đồng xu vậy. Cảm thấy như mình vừa thắng cược, tôi thở phào nhẹ nhõm.
Tôi không thể nào mời ai đó, đặc biệt là em gái của Rihito, vào phòng mình khi bà ở đây. Có một cảm giác mờ đục, một mớ hỗn tạp của ghét bỏ và xấu hổ về việc bị nhìn thấy.
Có lẽ vì người phụ nữ đó thường xuyên đưa người, đặc biệt là đàn ông, vào phòng khách, nên nó luôn gọn gàng. Không có chút cảm giác nào của cuộc sống đời thường, giống như một căn phòng mẫu. Ngược lại, nếu là phòng của bà ta, chắc nó sẽ ngập ngụa trong đồ đạc. Chỉ nghĩ đến thôi cũng đủ khiến tôi đau đầu.
Ở giữa phòng khách.
Một tấm khăn trải bàn được trải ra, và trên chiếc bàn sành điệu được trang trí bằng hoa giả, có một chiếc ví nhỏ đựng tiền và một tập giấy nhớ hình con thỏ.
Không cần phải xem trên mẩu giấy nhớ viết gì. Chắc lại là một lời xin lỗi và ghi chú nói rằng bà ta đã mua thức ăn. Lúc nào cũng như vậy.
Dù sao thì bà ta cũng đâu có ý định ăn tối cùng nhau. Tôi càu nhàu trong bụng.
Nhưng ngay cả khi bà có mời tôi ăn cùng, điều mà khó có thể xảy ra, tôi cũng sẽ từ chối, nhưng tôi ghét cái cách bà ta hành xử như thể đang cố dò xét tâm trạng của tôi.
Trên hết, tôi khinh miệt mẹ tôi, người bán mình cho đàn ông vì tiền.
Số tiền bà ta kiếm được bằng cách bán mình cho đàn ông thật bẩn thỉu.
Nhưng điều tôi ghét nhất là phải sống dựa vào số tiền bà ta có được khi đang trong vòng tay của một người đàn ông bà ta thậm chí không quen biết, mà tôi lại biết rõ điều đó. Nó làm tôi buồn nôn, như thể sự ghê tởm đang dâng từ đáy dạ dày lên cổ họng. Thật lợm giọng.
Tôi ghét mẹ tôi, người bán mình cho đàn ông vì tiền.
Số tiền tôi đang sống, kiếm được từ việc bà ta bán mình, là thứ bẩn thỉu nhất.
Tôi ghét bản thân mình nhất, vì đang sống bằng số tiền bẩn thỉu đó.
Tôi ghê tởm chính mình.
Tôi đã nghĩ đến việc tự sát không biết bao nhiêu lần.
Nhưng cuối cùng, lần duy nhất tôi từng cố gắng làm điều đó là vào ngày tôi gặp Rihito, và chỉ một lần duy nhất kể từ đó.
Kể từ đó, khao khát cái chết của tôi đã giảm dần cùng với cảm giác trống rỗng, và giờ tôi không còn ý định tự tử nữa.
Thứ còn lại là lòng căm thù đối với mẹ tôi và tiền bạc… mặt tôi nóng bừng.
“… Có lẽ tôi nên đi làm thêm.”
Tôi đã là học sinh cấp ba. Có nhiều cơ hội để làm việc.
Nếu làm vậy, tôi có thể tự kiếm chi phí sinh hoạt, và tôi sẽ không phải sống dựa vào người phụ nữ đó nữa.
Có lẽ tôi có thể rời khỏi căn nhà này.
Trước đây, tôi sẽ chẳng bận tâm sống nếu không có lý do, nhưng bây giờ thì khác.
Lý do sống của tôi là Rihito.
“… Vấn đề là, tôi sẽ có ít thời gian hơn để gặp Rihito.” [ bạn lại khinh anh nhà rồi:)) ]
Điều đó thật rắc rối. Rất rắc rối.
Ngay cả bây giờ, tôi đã không gặp cậu ấy cả tháng rồi, và nếu tôi bắt đầu đi làm thêm, tôi sẽ càng ít có khả năng gặp cậu ấy hơn.
Thật phản tác dụng khi hy sinh ý nghĩa cuộc sống của mình để kiếm tiền. Quá vô nghĩa.
Nhưng mặt khác, tôi không muốn sống dựa vào người phụ nữ đó mãi. Nếu có lối thoát, tôi muốn rời khỏi nơi này càng sớm càng tốt.
Ít nhất, phải có thứ gì đó.
Nếu có điều gì đó vững chắc kết nối Rihito và tôi.
Tôi có thể chịu đựng được những lúc không thể gặp nhau.
Với ý nghĩ đó, tôi đột nhiên thốt ra một mong muốn.
“Giá như chúng tôi có thể sống cùng nhau…” ( Sắp toại nguyện r đó )
Ngay khi những lời phấn khích đó vừa thoát ra khỏi môi, mặt tôi cảm thấy như bốc cháy. Ugh…
Dù tôi biết nó cũng sẽ không khác gì mấy so với bây giờ, nhưng có lẽ là do sự khác biệt trong nhận thức? Sự xấu hổ đột nhiên dâng trào trong tôi.
Chà, điều đó là, hay đúng hơn, nó có vẻ như là một lý tưởng.
“Em đi đây.”
“Anh về rồi.”
Ừ, thế thì tốt quá. [ Xa quá rồi đó:)) ]
Nhưng phần lý trí trong tôi phủ nhận điều đó.
Rốt cuộc, tôi đã ở nhờ gần như mỗi ngày rồi tự nuông chiều bản thân. Sẽ thật trơ trẽn nếu tôi tự mình đề nghị điều đó.
Trên hết, chẳng phải điều đó quá giống với người phụ nữ mà tôi căm ghét, bán mình cho đàn ông và sống dựa vào họ sao? Nghĩ đến đó, trái tim đang tràn ngập phấn khích của tôi đột nhiên lạnh như nước đá.
“Nee-san?”
Tôi giật mình vì giọng nói của em gái Rihito từ ngoài cửa.
Nghĩ lại thì, tôi đã để em ấy chờ.
Tôi vội vã quay lại cửa, xin lỗi và dẫn ẻm vào phòng tôi.
Vì đây là lần đầu tiên tôi mời ai đó vào nhà mình, đủ mọi suy nghĩ không cần thiết đang chạy đua trong đầu tôi. Tôi phải quên chúng đi ngay và dùng ngón tay cái ấn mạnh vào vầng trán đang cau lại.
“Em không bận tâm đâu.”
Ẻm nói vậy, và thực sự, em ấy có vẻ không hề bận tâm, dù bị bắt chờ đợi. Không hề tỏ ra khó chịu, em ấy theo tôi vào phòng.
Có lẽ, dù vẻ ngoài khác biệt, chúng tôi đều có chung sự rộng lượng. Tìm thấy điểm chung này với Rihito khiến tôi mỉm cười, dù chỉ một chút.
Phòng của tôi, nên nói thế nào nhỉ, cực kỳ đơn giản. Thậm chí có thể gọi là trống trải.
Không có đồ trang trí hay bất cứ thứ gì tương tự.
Chỉ có một chiếc giường ống bằng sắt màu đen chắc chắn và một cái bàn thấp.
Và trong góc, chỉ có cặp đi học và một ít tài liệu tôi mang về. Khi Rihito và tôi đến trường, chúng tôi để sách giáo khoa trong tủ khóa của trường, nên ngay cả những thứ đó cũng ở mức tối thiểu.
Phần còn lại được cất trong tủ âm tường, nên tôi không thực sự có nhiều đồ đạc.
Không phải là tôi theo chủ nghĩa tối giản hay dọn dẹp.
Chỉ là tôi chưa bao giờ thực sự có ham muốn sở hữu… hay đúng hơn, tôi chưa bao giờ thấy thứ gì đủ thú vị để sở hữu, nên tôi không có nhiều đồ. Gần đây, tôi đã bắt đầu muốn một số thứ, nhưng chúng chủ yếu là đồ dùng nhà bếp. Đồ đạc trong phòng tôi không hề tăng lên.
Ngay cả với đồ dùng nhà bếp, cũng không phải là tôi muốn chúng, mà là tôi cần chúng hoặc… là vì Rihito… thật xấu hổ. Đó là một ranh giới mong manh giữa việc ham muốn sở hữu tăng lên hoặc không.
“Oa. Vậy đây là phòng của chị à, hử?”
