Tôi bắt gặp một người con gái xinh đẹp vô cảm trước cửa nhà

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Kho Báu Của Nanana

(Đang ra)

Kho Báu Của Nanana

Ootorino Kazuma

Juugo cùng các thành viên của Câu lạc bộ Mạo hiểm đã dấn thân vào cuộc chiến săn tìm kho báu trên đảo nhằm thu thập "Bộ sưu tập Nanana", những món bảo vật ẩn chứa sức mạnh bí ẩn.

84 160

Thiếu gia hung ác sao có thể là Thánh nữ?

(Đang ra)

Thiếu gia hung ác sao có thể là Thánh nữ?

Hán Đường Quy Lai - 漢唐歸來

Vinnie, người đầy tham vọng và đã thổ lộ tình yêu của mình với công chúa thời thơ ấu trong nhiều năm, đã bị từ chối trước công chúng. Bông hồng bị giẫm đạp một cách tàn nhẫn, và cô gái đã thờ ơ bỏ đi

398 16686

Xin hãy để linh hồn mỏi mệt này được nghỉ ngơi! Bi kịch của kẻ yếu phải dẫn dắt đội mạnh nhất

(Đang ra)

Xin hãy để linh hồn mỏi mệt này được nghỉ ngơi! Bi kịch của kẻ yếu phải dẫn dắt đội mạnh nhất

Tsukikage

Hãy chứng kiến những thăng trầm dở khóc dở cười của một gã chỉ muốn… nghỉ hưu cho yên thân.

93 930

Tôi đã được tái sinh vào một thế giới trò chơi mà tôi không biết gì về nó, nhưng tôi sẽ bảo vệ thế giới gốc bằng tất cả sức mạnh của mình

(Đang ra)

Tôi đã được tái sinh vào một thế giới trò chơi mà tôi không biết gì về nó, nhưng tôi sẽ bảo vệ thế giới gốc bằng tất cả sức mạnh của mình

ウスバー

Đây là câu chuyện về một nhân vật chính bị ném vào một thế giới mà anh không biết một chút nào, chiến đấu hết mình bằng nỗ lực và nghị lực để chạy ngược chiều với cốt truyện gốc!

17 54

Web novel - Chương 41

Nếu tôi không gặp, Rihito có lẽ sẽ thấy cô đơn.

Nhưng tôi không nghĩ cậu ấy sẽ chủ động đến tìm tôi.

Ai đến thì chào đón, ai đi thì tiễn.

Nghe thì hay đấy, nhưng thực chất chỉ là thụ động.

Thiếu ý chí. Một kẻ hèn nhát. Có lẽ người ta sẽ gọi tôi như vậy.

Thật lòng, tôi hơi bất mãn với bản thân. Tôi ước mình có thể làm gì đó, bất cứ điều gì, để thể hiện chút vương vấn, nhưng nói đi cũng phải nói lại, chính tính cách của Rihito là lý do chúng tôi có mối quan hệ này. Cảm thấy bất mãn có lẽ hơi ích kỷ.

Vả lại, dù sao đi nữa, mọi chuyện bắt đầu từ khi Rihito, một người thụ động, vươn tay về phía tôi. Sẽ thật kiêu ngạo nếu mong đợi cậu ấy phải vận dụng hết can đảm. Rốt cuộc thì, cậu ấy cũng chỉ là một người con trai.

Tôi không muốn viện cớ như đàn bà.

Nếu đầu hàng sự xấu hổ này và không làm gì cả, mối quan hệ của tôi với Rihito sẽ kết thúc.

Tôi ghét điều đó. Tuyệt đối. Thà chết còn hơn.

Con người trong quá khứ của tôi sẽ không bao giờ tin được, nhưng bây giờ tôi sống nhờ có Rihito làm chỗ dựa.

Thật đáng kinh ngạc khi bản thân đã đi xa đến mức này chỉ trong ba tháng kể từ khi chúng tôi gặp nhau.

Tôi tự làm mình ngạc nhiên, nhưng lại không thể làm gì khác được.

Trên hết, tôi không có ý định tự tử, nhưng điều đó tốt hơn con người trong quá khứ của tôi, người từng nghĩ rằng mình chết đi cũng chẳng sao. Thật bất ngờ khi lý do sống của tôi là một cậu con trai, và đó là tình yêu. ( Tốt , lập luận tiếp đi em:)) )

Vì vậy, để bảo vệ lý do sống đó, tôi nên làm gì? Cuối cùng, tất cả đều bắt đầu bằng việc gặp mặt.

Nhưng khi đi đến kết luận đó, suy nghĩ của tôi lại dừng lại như bị kẹt trong mê cung.

Bị nuốt chửng bởi sự lo lắng mà không thể tiến về phía trước. Tôi chỉ đứng yên, không thể tiến thêm một bước nào.

“Aaa!”

Tôi bực bội vò rối tóc mình.

Sự thất vọng về bản thân bùng nổ thành một tiếng kêu u uất từ sâu trong cổ họng.

“Ít nhất… nếu chúng tôi trao đổi thông tin liên lạc…”

Nếu không gặp mặt trực tiếp, ít nhất sẽ dễ dàng hơn để đưa ra quyết định qua tin nhắn trên điện thoại.

Sự hối tiếc tràn ngập trong tâm trí tôi.

Nhưng nghĩ lại thì, điện thoại của tôi còn chẳng lưu số của bố mẹ.

Tôi không có ai trong danh bạ , và tôi cũng chưa bao giờ coi nó là một phương tiện liên lạc.

Tôi chủ yếu dùng điện thoại để tra cứu mọi thứ trên mạng.

“ Mình phải làm gì đó…”

Một giọng nói đáng thương, ươn ướt, như thể lần đầu tiên nghe thấy, thoát ra khỏi miệng tôi.

Mũi tôi sụt sịt. Ôi không… tệ rồi. Tôi sắp gục ngã.

Khi tôi chán nản cúi gằm mặt xuống, xung quanh đột nhiên tối sầm lại.

Lẽ nào cảm xúc của bản thân tôi đã phủ bóng lên xung quanh?

Trong một khoảnh khắc, tôi đã cân nhắc điều đó, nhưng rồi lại phủ nhận.

Chắc là mây bay qua thôi, tôi nghĩ vậy khi ngẩng đầu lên, bất giác trở nên hơi căng thẳng.

“Ơ…?”

Một cô bé nhỏ nhắn với mái tóc bạc.

Nhìn tôi chằm chằm với đôi mắt to tròn và một ngón tay đặt trên má, một cô gái xa lạ đứng trước mặt tôi.

Có vẻ như bóng của em ấy đã che lấy tôi, khiến mọi thứ tối sầm lại.

“A… Ừmmm…”

“Hừm… Hừm hừm hừm.”

Ẻm nghiêng người sang phải rồi sang trái. Lắc lư qua lại như một con lắc đồng hồ, như thể đang đăm chiêu điều gì đó trong khi nhìn tôi.

Cô bé này là ai…?

Bị nhìn bằng ánh mắt vừa bất lịch sự vừa tò mò như vậy, tôi không khỏi hoang mang.

Em ấy ở cùng tòa nhà chung cư này à?

Tuy nhiên, tôi chưa bao giờ thấy một mỹ nhân tóc bạc nổi bật như vậy ở quanh đây, nên chắc là ẻm không ở đây.

Mà, tôi cũng không thực sự để ý đến mọi người, nên ngay cả khi tôi có gặp rồi, có lẽ tôi cũng quên mất.

Ngay khi tôi đang nghĩ vậy, một ý nghĩ đột nhiên lóe lên. Một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng tôi.

Như để xác nhận khả năng vừa nảy ra trong đầu tôi, cô bé cúi xuống, ghé sát mặt vào mặt tôi và nở một nụ cười thân thiện.

“Chị có phải là Nee-san của anh trai em, người đang dùng phòng của em không?”

Nee-san?

Cảm thấy ngượng ngùng khi bị gọi bằng một danh xưng xa lạ như vậy, cuối cùng tôi cũng nhận ra đây chắc hẳn là em gái của Rihito.

Tóc đen, và tóc bạc.

Bỏ qua màu tóc, họ là anh em ruột mà ngoại hình chẳng giống nhau chút nào. ( Lẽ nào....... )

Mặc dù cụm từ "dùng phòng của em" không còn nghi ngờ gì nữa, nhưng tôi không thể cảm nhận được bất kỳ mối quan hệ huyết thống nào từ vẻ ngoài của họ. Họ có thực sự là anh em không thế?

“Ừm, à, chị đoán vậy, nhưng… Ồ, ừm…”

Những lúc thế này, nói gì mới phải đây?

Tôi nên bắt đầu bằng lời cảm ơn? Hay tự giới thiệu? Sở thích của tôi là gì?

Các chủ đề cho một buổi xem mắt chạy qua. Trong lúc đó, đầu tôi quay cuồng như sắp ngã quỵ.

“Vâng, em hiểu rồi, được rồi. Trước hết, chị cứ bình tĩnh đã, nhé?”

Vừa khoanh tay vừa gật đầu lia lịa, cô em gái cố gắng trấn an tôi.

Làm theo lời em ấy, tôi hít một hơi thật sâu. Hít vào, thở ra. Aaa.

“Oa, tuyệt vời.” ( tui hiểu ý em nó rồi:)) )

“?”

Em ấy có vẻ ngạc nhiên về điều gì đó, nhưng tôi không rõ đó là gì.

Tuy nhiên, nhờ hít thở sâu, tôi cảm thấy nhẹ nhõm hơn một chút. Chớp lấy thời cơ, ẻm nói: "Em cũng đang định nói chuyện với chị," và mời tôi vào trong.

Em ấy có nhắc đến việc đạt được mục đích của chuyến thăm ngay lập tức, nhưng tôi không tập trung vào điều đó.

“Hả? Vào trong? Bây giờ á?”

Dù đã ở nhờ rất lâu, tôi vẫn do dự.

Có phải vì Rihito không có ở đây? Hay có lẽ là vì những ký ức từ sự cố trong mùa hè?

Tôi không thể nói rõ, nhưng có một thứ gì đó vô hình đứng bên cạnh cái rào cản hữu hình là chiếc cửa. Nó khiến tôi cảm thấy do dự.

Không thể trả lời và cảm thấy đôi chút hoang mang, tôi nhìn cuộc diễu hành không ngừng nghỉ của em ấy.

Không đợi tôi trả lời, ẻm bắt đầu lục lọi túi , có lẽ là để tìm chìa khóa.

Khi không tìm thấy, em ấy không chút do dự, mở chiếc vali kéo màu hồng dễ thương ra và bắt đầu tìm kiếm trong đó.

Trong khi đó, tôi vẫn tràn ngập lo lắng và bối rối, nhưng có vẻ như nỗi lo đó sẽ trở nên thừa thãi.

Trên chiếc vali đang mở, có cả một núi đồ đạc lộn xộn, và tôi ngạc nhiên vì số lượng của chúng.

Sau khi tìm kiếm một lúc, em ấy ngẩng lên.

Rồi, với một nụ cười ngượng ngùng và cái nghiêng đầu, ẻm nói: "Ối, em quên mang chìa khóa rồi."

Nghe những lời đó, tôi cảm thấy một làn sóng nhẹ nhõm ùa qua.

Tôi không chắc việc cô bé không tìm thấy là may mắn hay không may, nhưng ngay lúc này, tim tôi tràn ngập sự nhẹ nhõm.

“Em lên chỗ chị được không, Nee-san?”

…Tuy nhiên, sự nhẹ nhõm đó nhanh chóng tan biến, vì tôi không lường trước được việc phải đối mặt với một vấn đề mới.

Đây là sự trừng phạt hay là thử thách cho sự thiếu can đảm của tôi?

Tôi chỉ có thể đơ mặt ra khi nhìn vào nụ cười tựa ánh mặt trời của em ấy.