Tôi bắt gặp một người con gái xinh đẹp vô cảm trước cửa nhà

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Ác Tâm Trong Cô Nàng Không Giới Hạn

(Đang ra)

Ác Tâm Trong Cô Nàng Không Giới Hạn

Mubineko

Nghĩ đến thôi đã khiến toàn thân tôi chỉ còn lại nỗi sợ hãi ghê tởm.

145 3114

Hôm nay cô nàng phù thủy cũng cố gắng sống sót

(Đang ra)

Hôm nay cô nàng phù thủy cũng cố gắng sống sót

Tổng Tài Hạ Phóng | 总裁下放

Tôi chỉ muốn sống sót, không chỉ vì bản thân mình, mà còn vì người ấy – người đã cùng tôi nương tựa mà sống.

112 2401

Vô Song Dị Giới Nhờ Kỹ Năng Tẩy Não!? (LN)

(Đang ra)

Vô Song Dị Giới Nhờ Kỹ Năng Tẩy Não!? (LN)

KT

Một câu chuyện giả tưởng ấm áp mà dở khóc dở cười về năng lực tẩy não vô song và dàn harem tình cảm nồng nàn chính thức bắt đầu!

27 353

Năng Lực Bá Đạo Của Tôi Trong Game Tử Thần Là Những Thiếu Nữ Xinh Đẹp

(Đang ra)

Năng Lực Bá Đạo Của Tôi Trong Game Tử Thần Là Những Thiếu Nữ Xinh Đẹp

Giai thất

PS: Truyện thiên về đấu trí, thuộc thể loại vô hạn lưu. Tác giả đảm bảo dàn nhân vật chính (cả nam và nữ) sẽ không "bay màu", còn các người chơi khác thì.

574 6690

Mesugaki Tank Enters The Academy

(Đang ra)

Mesugaki Tank Enters The Academy

Gyeokgemheojeop

Điều tệ hơn là những lời khiêu khích hoạt động quá tốt...

5 15

Tôi trở thành nữ kỵ sĩ của một lãnh địa suy tàn

(Đang ra)

Tôi trở thành nữ kỵ sĩ của một lãnh địa suy tàn

Dongle-kun

Tôi đã định rời đi giữa những tràng pháo tay, nhưng pháo tay vẫn không chịu ngừng lại.

193 499

Web novel - Chương 38

“Thế nhé, Onii-san. Em về đây.”

Đến cũng đột ngột mà đi cũng đột ngột, con em gái tôi tuyên bố khởi hành sau bữa sáng, tay xách theo chiếc vali kéo mà nó mang đến.

Một chuyến về thăm nhà mà đi vội vã thật.

Khác với tôi, con bé lúc nào cũng năng động, chạy ngược chạy xuôi từ bé. Có lẽ đối với nó, quãng đường từ nhà đến nơi công tác của bố mẹ cũng chỉ như đi dạo quanh đây thôi.

Vẻ mặt nó đứng ở cửa ra vào không một chút buồn bã. Trông nó thản nhiên, cứ như chỉ đi ra ngoài một lát.

Về phần tôi, ông anh trai đây, cũng không thấy gì đặc biệt khi nó rời đi.

Đúng hơn là, tôi đang mím chặt môi, biểu lộ sự bất mãn trên mặt.

Con bé cúi xuống nhìn tôi từ dưới lên.

Vẻ mặt vẫn trêu chọc, khiến tôi thấy bực mình.

“Sao thế? Bực vì bị đánh thức buổi sáng à? Nhưng mà tiễn em gái không phải là nghĩa vụ của anh trai sao?”

“Không phải. Vấn đề là cách em đánh thức anh. Em đá văng anh khỏi giường luôn còn gì.”

“Ồ, đúng rồi nhỉ. Em quên mất,” nó nói tỉnh bơ, khiến hai hàng lông mày tôi càng nhíu chặt lại.

Tôi đưa tay phải cào mái tóc bù xù của mình.

“Đánh thức thì cũng được, nhưng phải có cách nào tử tế hơn chứ.”

“Hả? Nhưng em toàn đánh thức mọi người kiểu đó mà.”

“…Em học cái thói đó ở đâu vậy?”

Tôi không thể rũ bỏ suy nghĩ rằng nó đã học mấy thói kỳ lạ từ vùng đất Hokkaido màu mỡ đó. Nào là sở thích đáng ngờ, giờ lại thêm cái này… Đó là vùng đất bị nguyền rủa hay gì vậy?

Khi tôi liếc nhìn nó đầy nghi ngờ, con bé đột nhiên nảy ra một ý.

“À, em hiểu rồi…”

Nó tự cười thầm rồi nhếch mép.

“Hay là anh muốn được đánh thức bằng một nụ hôn?”

“Làm gì có!”

Con bé cười ha hả.

“Đừng nói mấy thứ rùng rợn như thế. Nổi cả da gà.”

Tôi bất giác lùi lại, thấy hơi áp lực, và rồi bị đá nhẹ vào ống chân từ bên cạnh.

Tôi quay sang, thấy Sajou-san, người cũng ra tiễn em gái tôi, đang nhìn tôi với vẻ mặt không hài lòng. ( Ghen à:)) )

Tôi vô tội mà!

Cơn bực bội của tôi lập tức xẹp xuống khi thấy ánh mắt đáng sợ của Sajou-san, còn con em thì phá lên cười, rõ ràng là đang hả hê.

“Hahaha! Xem ra anh bị 'nắm thóp' rồi!”

Im đi được không?

“Chà, nếu anh không muốn là em gái, sao không nhờ Nee-san của em ấy?”

“…Chị xin kiếu.” 

Sajou-san từ chối, và tôi cũng không muốn điều đó.

Khi tôi được đánh thức vào buổi sáng…

Mở mắt ra mà thấy khuôn mặt hoàn hảo quá mức đó ở cự ly gần, tim tôi sẽ ngừng đập mất.

Và nếu cô ấy mà nói câu gì đó như ‘chào buổi sáng’, chắc tôi sẽ chìm vào giấc ngủ ngàn thu luôn.

Trong truyện cổ tích có cảnh công chúa tỉnh dậy sau nụ hôn của hoàng tử, nhưng ngoài đời thực, nó sẽ có tác dụng ngược lại.

Thật đáng kinh ngạc là làm thế mà cũng tỉnh được. Đáng nể thật… Chắc tôi không nên nói gì thêm, xét đến việc vai trò bị đảo ngược, hử?

“Cứ đánh thức anh bình thường là được.”

“Nếu có lần sau thì được thôi.”

Nó vẫy tay yếu ớt, đáp lại qua loa.

Tôi thở dài thườn thượt, úp mặt vào lòng bàn tay.

Chẳng còn thấy đau nữa. Chắc tôi chỉ tưởng tượng ra để có cớ phàn nàn với con em. Trẻ con thật, tôi biết, nhưng thiết nghĩ vậy cũng ổn thôi. Tương tác giữa anh em lúc nào mà chẳng hơi trẻ con, dù có lớn thế nào đi nữa.

Thấy tôi làm bộ mặt cau có rồi xoa trán, con bé hỏi, “Anh khôn ra chút nào chưa?” Tôi vặn lại, “Tế bào não chết hết rồi,” nhưng nó vẫn tiếp tục cười, không có dấu hiệu gì hối lỗi. Tôi nhận ra mình cũng bắt đầu hùa theo trò đùa của nó.

Haizz. Tôi không thể không mất cảnh giác.

Đột nhiên, tôi nhận thấy Sajou-san đang nhìn tôi chằm chằm. Trong một khoảnh khắc, tôi nghĩ có lẽ cô ấy vẫn còn giận, nhưng tôi không cảm thấy bất kỳ sự thù địch nào từ cổ.

Đôi mắt Sajou-san hoàn toàn trống rỗng. Tôi cảm thấy không thoải mái vì không biết cô ấy đang nghĩ gì và co rúm người lại.

“Ừm, Sajou-san… Có chuyện gì sao?”

“…Không, không có gì.”

Đó là một khoảng lặng dài đến bất thường. Cảm giác như có điều gì đang được truyền tải trong thời gian đó.

Tuy nhiên, tôi biết từ kinh nghiệm trong mùa hè ngắn ngủi mà dài đằng đẵng vừa qua, rằng dù tôi có suy đoán bao nhiêu đi nữa, cô ấy cũng sẽ không nói ra.

Suy đoán cũng chẳng ích gì, vì vậy, với chút mồ hôi lấm tấm trên má, tôi chỉ có thể nghiêng đầu bối rối và hỏi, “Gì vậy?”

“Hehe.”

Em gái tôi cười như thể, ‘Em biết điều mà anh không biết đấy.’

Tôi liếc xéo nó.

“Gì?”

“Không có gì~”

Nó giả vờ ngây thơ, gần như sắp huýt sáo đến nơi. Cái kiểu cố gắng lừa bịp trắng trợn, dù rõ ràng là không có ý định nói, thực sự rất khó chịu. Nó giỏi chọc tức người khác thật. Và điều tệ nhất là, nó hoàn toàn nhận thức được ranh giới ở đâu và làm thế nào để nhảy múa trên đó với một nụ cười, y như một đứa trẻ con.

“Thỉnh thoảng em cũng đến chơi, nên liệu mà cư xử cho phải phép đấy, rõ chưa?”

“Anh không hứa được đâu.”

Quá đáng thật, cứ như thể việc trêu chọc là điều hiển nhiên vậy. Tôi không muốn nó bén mảng đến gần lối vào, chứ đừng nói là căn hộ.

Hay đúng hơn là, tránh xa Tokyo ra. Lên vùng đất phương bắc mà kết bạn với người tuyết đi.

“Với lại, đâu phải em cứ đi đi về về dễ dàng ở khoảng cách đó được.”

Đó là Hokkaido đấy. Không phải chuyện đùa như đi sang nhà hàng xóm đâu.

Nghe vậy, em gái tôi lắc đầu nguầy nguậy,

“Từ Hokkaido đến Tokyo bay có 2 tiếng thôi. Hai tiếng! Anh đi suối nước nóng trong ngày cũng được luôn!”

“Tokyo làm gì có suối nước nóng…”

Chà, hay là có nhỉ? Tôi chỉ biết mấy cái spa thôi. Hình ảnh mấy ông chú nhân viên văn phòng thư giãn trong phòng xông hơi.

Mà thôi, người nói cũng chỉ nói bừa, nên tôi cũng không buồn kiểm tra sự thật.

Nhưng nghiêm túc mà nói, ai lại lặn lội đến Tokyo chỉ để đi suối nước nóng chứ?

“Chà, em chỉ nói vậy thôi, chứ em cũng không qua thường xuyên được. Tiếc thật.”

Em gái tôi nói một điều hiển nhiên.

Dĩ nhiên. Không chỉ là 2 giờ bay từ sân bay ở Hokkaido đến Tokyo. Tính cả quãng đường ra sân bay và các thứ linh tinh, không thể đơn giản như vậy được.

Thêm nữa, còn tốn tiền. Đó sẽ là một khoản chi đau đớn cho con bé, đứa mới chỉ học năm hai sơ trung.

…Chà, nếu tôi là một ông bố cưng chiều con gái, thì chắc ngày nào cũng là sinh nhật, Giáng sinh, và Năm Mới của nó nếu nó chỉ cần bĩu môi và nói, “Bố ơi, con yêu bố ♡,” đúng không?

Còn tôi thì sao? Nếu tôi làm thế, tôi sẽ bị hừ mũi và ném cho một thanh sôcôla 5 yên. Sự chênh lệch giữa con gái và con trai thật nực cười. Tôi sẽ không tha thứ cho điều đó. ( Điều ngược lại áp dụng với các bà mẹ trong anime nhé :)) )

Vì vậy, việc nó không thể đến thường xuyên là điều đương nhiên, nhưng có vẻ như, trở ngại của con bé lại khác với những gì tôi tưởng tượng. Khi muốn hỏi, tôi đã không nói nên lời.

“Nếu em ở xa quá, bạn gái em sẽ khóc rồi tự tử mất, anh biết không.”

“C-Cái gì?”

Khi tôi đang ngượng ngùng nhai đi nhai lại những từ lạ lẫm trong miệng, em gái tôi cười toe toét—

“Em khác anh nhé, Onii-san! Em có bạn gái rồi!” ( vcl yuri:)) )

Nó ưỡn ngực tự hào rồi thở mạnh ra bằng mũi.