Tiểu Thư Phù Thủy Không Muốn Trở Thành Ca Sĩ

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Nhất Kích Tuyệt Đỉnh Trừ Tà! (LN)

(Đang ra)

Nhất Kích Tuyệt Đỉnh Trừ Tà! (LN)

Akagi Hirotaka

Và như thế, truyền thuyết bắt đầu. Câu chuyện về hai kẻ trừ tà tệ hại nhất trong lịch sử, những người rồi sẽ trở thành mạnh nhất trước khi ai kịp nhận ra.

34 124

Tiểu thư tài phiệt mua kẻ vô dụng như tôi với giá 300 triệu yên

(Đang ra)

Tiểu thư tài phiệt mua kẻ vô dụng như tôi với giá 300 triệu yên

氷雨ユータ

Trái lại, tai họa bắt đầu giáng xuống đầu những kẻ dám coi rẻ sự dịu dàng thuần khiết của cậu...

8 33

Ác Nữ Tôi Phụng Sự Suốt 13 Năm Đã Gục Ngã

(Đang ra)

Ác Nữ Tôi Phụng Sự Suốt 13 Năm Đã Gục Ngã

Sujeong Yojeong

Ác Nữ Tôi Phụng Sự Suốt 13 Năm Đã Gục Ngã

37 149

Sách tranh Đen tuyền (1-102) - Chương 13: Thất Đại Ma Vương - Lười Biếng

Thành phố Payin, tầng 37 Tháp Đỉnh Tinh, Giấc Mộng Lưu Ly.

“Vậy em đưa Dantalian đi trước nhé, chị Saigong.”

Cô gái tai thỏ nắm tay Hersia rời khỏi một quầy bar, phía sau quầy là kệ rượu chất đầy rượu ngon đủ loại. Một hầu gái sừng bò với khí chất trưởng thành khẽ vẫy tay chào hai người.

Dù nhìn bề ngoài có vẻ rất khác nhau, nhưng cô hầu gái có cặp sừng bò ấy và Hersia thực ra đều là con người, chỉ là cô ấy thuộc một nhánh gọi là Thú Nhân.

Sau khi loài người tiếp xúc với sức mạnh siêu phàm, rất nhiều chủng tộc siêu phàm khác nhau cũng ra đời. Tất cả đều là những nhánh phát sinh từ con người, chẳng hạn như vô số phân tộc của Thú Nhân, hay các chủng tinh linh và yêu tinh thậm chí còn sở hữu nhiều ưu thế vượt trội hơn con người nguyên bản. Nhưng nhìn chung, nhân loại vẫn chiếm số đông nhất.

“Chị Saigong là người tộc Ngưu Giác, hơn nữa còn là một bartender rất giỏi. Bản thân chị ấy cũng là cao thủ thuộc Chuỗi Nguyên Sơ cấp 4, sau này nếu có khách nào bắt nạt em, cứ tìm chị ấy giúp đỡ.” Belphegor vừa nói vừa dặn Hersia những điểm quan trọng khi làm việc trong quán.

“Nhưng mà Dantalian còn nhỏ, nên nếu chị Saigong đưa đồ uống cho em thì tuyệt đối đừng uống nhé. Dễ say lắm đó.” Cô gái tai thỏ vừa nói vừa vỗ ngực, trông như vẫn còn ám ảnh.

“Em nhớ rồi.” Hersia khẽ gật đầu, đôi tai mèo trắng cũng rung nhẹ theo, trông đáng yêu vô cùng.

“Ừm, dù mới ngày đầu thôi, nhưng chị đã bắt đầu cảm nhận được sức hút của Dantalian rồi đó.”

“Rồi, giờ chúng ta đi tiếp thôi. Để chị nghĩ xem lúc này ai đang rảnh nhỉ?”

“Hay là mình qua xem Decrabi đang làm gì nhé.” Cô gái tai thỏ suy nghĩ một lúc, rồi nắm tay Hersia chạy lon ton về một góc của đại sảnh.

Một lúc sau, hai người đi đến một khoang kính hình vòng tròn, trông như ký hiệu ôm. Bên trong là các giàn treo, trên đó đậu những chú chim Cực Lạc rực rỡ sắc màu. Ở vị trí trung tâm của không gian vòng ấy là một cô bé nhỏ nhắn, trên người mặc váy trắng tinh, đôi mắt khẽ nhắm, hai tay đan lại như đang cầu nguyện. Ở chính giữa trán cô bé còn mơ hồ hiện lên một ngôi sao năm cánh lớn.

Ngôi sao năm cánh ấy không phải được vẽ bằng mực màu, mà là do một thứ ánh sáng vàng nhạt dường như tỏa ra từ bên trong cơ thể tạo thành, mang theo một vẻ đẹp thần thánh.

“Decrabi, chị đến rồi đây!” Vừa bước vào không gian hình vòng ấy, sự tĩnh lặng đã lập tức bị cô gái tai thỏ phá vỡ.

Có vẻ hơi bất đắc dĩ, cô bé đang ngồi ngay ngắn ở giữa mở mắt ra, những chú chim Cực Lạc cũng đồng loạt tung cánh, bay lượn trên không và cất tiếng hót vang khắp nơi đây.

Cô bé buông hai bàn tay đang chắp lại, khẽ lắc nhẹ chiếc chuông nhỏ treo bên cạnh, và đàn chim Cực Lạc trên cao lại lần lượt đáp xuống, đậu lên các giàn treo.

“Chị đến rồi.”

“Ừ ừ, hôm nay chị dẫn Dantalian đến làm quen với nơi đây. Em ấy là đồng nghiệp mới đến nhận việc.”

“Ra vậy à… Chào bạn, biệt danh của mình là Decrabi, Ma Thần thứ 69. Thật ra mình chỉ đến đây sớm hơn bạn hai tháng thôi.”

“Decrabi rất thân thuộc với các loài chim, lại còn thuộc Chuỗi Quang Vũ hiếm gặp. Có thể nói trong số các hầu gái mang danh Ma Thần, em ấy là người giống thiên sứ nhất.” Cô gái tai thỏ giới thiệu với Hersia.

Nói rồi, cô gái tai thỏ kéo Hersia cùng ngồi xuống bên cạnh cô bé mặc váy trắng. Cô bé ấy liền mở chiếc tủ thấp sát tường, lấy ra vài chiếc bánh quy đặt lên bàn.

“Xin lỗi nhé, mình không có gì ngon hơn để mời.” Giọng cô bé nhẹ đến mức như chỉ cần một làn gió thoảng qua cũng có thể cuốn bay đi.

“Không sao đâu.” Thực ra lúc này Hersia cũng hơi đói, dù gì thì cô vẫn chưa ăn trưa.

Ba người vừa ăn bánh vừa tán gẫu về một vài chuyện trong quán.

“Lúc Labi mới đến, cũng là do chị dẫn em ấy. Khi đó em ấy còn nhút nhát hơn cả Dantalian, cứ trốn sau lưng chị, đến nói chuyện với người khác cũng không dám…”

“Nhưng mà em ấy có thiên phú rất cao đấy, tuổi còn nhỏ mà đã đạt Chuỗi Quang Vũ cấp 3 rồi, đúng là tiểu thiên tài của thành phố mình. Hình như em ấy cũng trạc tuổi Hersia đó.”

Sau đó, Belphegor lại hỏi tuổi của hai người.

“Không ngờ Decrabi còn nhỏ tuổi hơn Dantalian.”

Nghe vậy, Hersia nghiêng đầu hỏi: “Cái này… thật sự không bị xem là sử dụng lao động trẻ em trái phép sao?”

Trong Liên Bang, việc để người chưa đủ tuổi đi làm bị hạn chế, ít nhất phải đủ 16 tuổi mới được phép.

“Nói thì nói vậy thôi, chứ Labi chỉ thiếu có một hai tháng à. Giờ thì hợp pháp rồi.” Cô gái tai thỏ khua tay, ra ý rằng chuyện này chẳng có gì to tát.

Sau đó, cả ba lại tiếp tục trò chuyện gần một tiếng, và dần dần trở nên thân thiết hơn.

Tuy Hersia và cô bé váy trắng không nói chuyện nhiều, nhưng tính cách hai người lại khá giống nhau, rất nhiều điều dường như chẳng cần nói thành lời cũng có thể nhanh chóng hiểu ý, xem ra họ đã tìm được tri kỷ rồi.

“Quả nhiên, hai đứa đúng là rất hợp nhau.” Belphegor gật đầu, cảm thấy con mắt nhìn người của mình thật chuẩn.

“Đến giờ làm việc rồi, chị phải đi đây.” Cô gái tai thỏ đứng dậy.

“Muốn đến xem không, Dantalian~?”

“Em ạ? Có chứ… nhưng mà em không biết phải giúp gì cả.”

“Không sao đâu, em chỉ cần đứng bên cạnh cổ vũ cho chị là được rồi.”

Nói xong, Belphegor kéo Hersia đứng dậy, vẫy tay chào cô bé váy trắng.

“Lần sau bọn chị lại đến chơi nhé, Decrabi~”

Sau đó, hai người kéo nhau rời đi, chỉ còn lại Decrabi tiếp tục ngồi trước chiếc bàn nhỏ màu trắng.

“Thật là…” Decrabi khẽ lắc đầu, nhưng trông có vẻ đã quen với phong cách của người đàn chị ấy rồi.

Cô bé vỗ tay một cái, đàn chim Cực Lạc đang đậu trên giàn lập tức bay xuống, lần lượt mổ sạch những vụn bánh còn sót trên mặt bàn. Sau đó, chúng lại ngậm lấy khăn trải bàn, mang đến đặt lên kệ bên cạnh rồi chỉnh lại ngay ngắn.

Thấy mọi thứ đã được dọn sạch, Decrabi khẽ nhón chân một cái, rồi cơ thể cô bé nhẹ nhàng bay lên như lông vũ, lượn một vòng và đáp xuống chiếc ghế ở trung tâm không gian.

Giờ đây, cô bé như vị chủ nhân của nhà nguyện trắng nhỏ này, lặng lẽ lắng nghe nỗi lòng của từng vị khách, trông chẳng khác gì một thiên sứ thuần khiết chưa nhiễm bụi trần.

……

Ở phía bên kia, khu vực làm việc riêng của Belphegor, hay nói đúng hơn là khu vực chơi game của cô ấy.

Trong khoang kính trong suốt màu lam, hơn chục vị khách đang đi đi lại lại chờ đợi.

“Thỏ con hôm nay sao mãi chưa đến vậy? Tôi chờ đến sốt ruột luôn rồi.”

“Chẳng lẽ hôm nay cô ấy lại ngủ nướng nữa sao?”

“Tôi còn đang đợi đấu với cô ấy đây. Biết không, bộ bài này tôi đã dày công tinh chỉnh suốt mấy tuần liền đó.” Một ông chú bụng phệ vừa nói vừa đẩy gọng kính.

“Thanh đại đao của tôi cũng không chịu nổi nữa rồi! Lần trước đấu giả lập bị cây búa loạn phong của cô ấy đập cho thảm hại, lần này nhất định phải phục thù!”

“Hay là chúng ta chơi trước một ván đi? Chứ đợi mãi cũng chán.” Một thanh niên đang ngồi xổm ở góc đứng dậy nói.

“Cũng được thôi, nhưng tôi vẫn muốn dành lần đầu tiên cho Thỏ con cơ.”

“Tsk, ghê thật… À không, phải nói là phục cậu luôn đấy, chơi game thôi mà cũng bày đặt.”

……

“Hihi, tôi tới rồi đây~” Người còn chưa thấy đâu mà giọng đã vang lên trước.

Đôi giày da nhỏ xinh khẽ đạp xuống mặt sàn bóng loáng, rồi thân người bật lên thật cao. Tất trắng dài, dải ruy băng trắng tung bay, váy hầu gái ngắn phấp phới, Belphegor xoay một vòng lộn nhào trên không trung rồi đáp xuống đất, hai tay dang rộng như thể một vị dũng giả oai hùng vừa xuất hiện.

“Ê, Thỏ con đến rồi!”

“Hay lắm!”

“Chị Bel cuối cùng cũng tới rồi!”

Đám khách liền ùa lại vây quanh, lúc này Hersia mới rụt rè bước vào khu chơi game, đứng ở góc lặng lẽ quan sát.

“Hôm nay ai đến thách đấu tôi đây~?” Vừa nói, Belphegor vừa rút ra một đồng xu cỡ lớn, ngón tay búng nhẹ một cái, đồng xu liền bay vút lên không trung và xoay tít liên hồi.

“Luật cũ nhé, 1200 tín dụng Liên Bang một lần. Muốn thêm mạng thì có thể cược gấp đôi, nhưng tối đa không quá ba lần.”

“Để tôi, để tôi! Tôi trước! Tôi là người đến đầu tiên đấy!” Người đàn ông trung niên giơ tay lên.

“Được, chú Mu.”

Khi đồng xu đang rơi xuống, Belphegor liền búng ngón giữa, khiến nó bay thẳng về phía người đàn ông trung niên, và ông ta lập tức đưa tay chụp gọn lấy.

“Lại bị ông chú đó giành trước rồi, bực thật!”

“Ổng không đi làm hả?”

“Nghe nói hồi còn đi làm, ông ấy rất ghê gớm, giúp một công ty mới thành lập đứng vững được trên thị trường. Sau đó đến 40 tuổi thì nhận một khoản chia lợi nhuận cực lớn rồi nghỉ việc luôn.”

“Nghe nói là ông ấy kiếm đủ tiền rồi, mà cũng chẳng định kết hôn, nên để dành chơi bời cả đời.”

“Ước gì…”

Ở phía bên kia, Belphegor cùng người đàn ông trung niên bước vào sân đấu, còn những người khác thì đứng bên ngoài xem.

“Mở to mắt ra mà xem nhé! Đây là bộ bài Kỵ Binh Gió Tây mà tôi vừa build xong đấy!” Vừa nói, người đàn ông vừa cắm chồng thẻ bài vào thiết bị đầu cuối gắn trên cánh tay.

[Trận đấu bắt đầu – Hiệp 1]

“Đến lượt tôi. Tôi triệu hồi Tân Binh Bạch Mã 1/1. Khi vào sân, nó lập tức tấn công, nhưng không thể đánh vào chủ chiến. Không sao cả, cứ mỗi ba lá Tân Binh Bạch Mã vào sân, tôi có thể rút một lá Anh Kiệt Gió Tây từ bộ bài vào tay và giảm 1 phí để dùng nó.”

“Ồ, một lá bài hiếm cho phép người chơi tự chọn để lọc bài.” Một người đứng cạnh thì thầm.

Trò chơi thẻ bài mà hai người đang đấu trong sân là một trò chơi đã tồn tại rất lâu trong nền văn minh nhân loại, cổ xưa nhưng chưa bao giờ lỗi thời. Qua quãng thời gian dài thịnh hành, trải qua nhiều lần chỉnh sửa và thay đổi hệ thống luật chơi, nó đã trở thành một trò chơi đối kháng có vô hạn khả năng. Những nhân vật và binh chủng xuất hiện trong đây đều được lấy từ lịch sử hoặc thần thoại xưa, mang theo phong vị của năm tháng.

“Ồ, có vẻ chú rất tự tin nha.” Belphegor ngồi trên cái thùng ở phía đối diện sân đấu, nhìn những lá bài trong tay với vẻ đầy hứng thú.

“Nhưng chỉ dựa vào việc rút được vài lá mạnh thì không thể thắng được tôi đâu.”

“Đến lượt tôi. Tôi đặt lá nghi thức Chiến Kỳ Tù Trưởng Gufia. Lá này tồn tại trong ba lượt, và mỗi lượt sẽ ngẫu nhiên triệu hồi một thẻ tùy tùng thú nhân.”

“Nào, xem thử hôm nay tôi rút được gì. Tôi hợp vía với thỏ lắm nhé, mà nếu là tộc Thố Nhân thì chú khỏi chơi, thua chắc luôn~”

Trong sân đấu, một lá cờ khổng lồ mang nét hoang dã, trang trí bằng những chiếc nanh thú, từ trên trời rơi xuống, cắm phập vào thảm cỏ xanh. Lá cờ tung bay trong gió, giữa vô số tiếng reo hò vang khắp sân. Ngay sau đó, một bóng người mờ ảo từ xa chậm rãi bước đến, dừng lại trước lá cờ.

“Chiến binh tộc Trư Tông, 1/2. Khi tấn công, mục tiêu sẽ phải chịu thêm 1 sát thương.”

“Thế này thì khắc chế hoàn toàn Tân Binh Bạch Mã rồi. Có vẻ đầu trận chú sẽ mất khá nhiều máu đấy.”

“Đây mới chỉ là bắt đầu thôi, cứ chờ mà xem.”

Thì ra đây chính là đấu thẻ bài sao…

Hersia ngồi ở góc bên cạnh, nhìn hai người đang đối chiến trong sân. Thật ra cô cũng từng nghe bạn cùng lớp bàn về trò này, nhưng kiểu game đối kháng như thế này có phần xa xỉ, vì mở một gói thẻ tốn không ít tiền. Trong lớp cô, chỉ có vài người mới đủ điều kiện để chơi.

……

Thời gian lặng lẽ trôi qua, chẳng bao lâu đã đến giữa trận.

“Hừ, đến lượt tôi. Triệu hồi Lão Binh Tôi Luyện Chiến Hỏa!”

Vừa dứt lời, một chiến binh khoác bộ giáp đầy vết xước và lõm bước vào sân đấu. Tóc ông đã bạc trắng, một tay ôm mũ giáp, tay kia siết chặt ngọn thương gắn cờ hiệu.

“Lão Binh Tôi Luyện Chiến Hỏa 3/5, khi vào sân sẽ triệu hồi hai Tân Binh Ngưỡng Mộ Truyền Thuyết 1/2. Sau đó tôi lại triệu hồi một Tân Binh Bạch Mã, cộng với một Tân Binh Bạch Mã đã có sẵn trên sân, tổng cộng là năm tùy tùng.”

“Như vậy, tôi kích hoạt hiệu ứng của Đại Anh Hùng – Ragfons, khi trên sân có năm tùy tùng thuộc phe Gió Tây, hắn có thể vào sân ngay lập tức mà không tốn phí!”

“Hiện thân đi, chiến kỵ của sa trường, đấng anh hùng được vạn quân tung hô trong ánh bình minh, Ragfons!”

Chiến mã hí vang, vô số ảo ảnh binh sĩ hiện lên trên sân đấu. Họ giơ cao vũ khí, dải lụa trắng đỏ tung bay theo những lá cờ hiệu. Giữa hoa nở và tiếng hò reo, một vị anh hùng vạm vỡ cưỡi ngựa tiến vào, thân hình hiên ngang, tay cầm thương lớn, áo choàng đỏ rực tung bay khiến người ta phải choáng ngợp.

“Đại Anh Hùng – Ragfons, 8/10. Vừa vào sân là có thể tấn công ngay, đồng thời bỏ qua hiệu ứng Phòng Thủ để đánh thẳng vào chủ chiến. Khi hắn tấn công, toàn bộ tùy tùng phe ta được +1 tấn công.”

“Dù các tùy tùng khác lúc này chưa thể ra đòn ngay, nhưng chỉ riêng Ragfons thôi cũng đã đủ để gây cho đối thủ một lượng sát thương khổng lồ rồi.”

“Máu của Thỏ con tụt hơn một nửa trong chốc lát, giờ chỉ còn lại 4 điểm, nguy hiểm thật. Còn phía ông chú thì vẫn còn 10 điểm, hơn nữa lão binh kia còn có hiệu ứng Phòng Thủ.”

“Hơ, thì ra chỉ có vậy thôi à? Thấy chú giấu kỹ như thế, tôi còn tưởng là thứ gì ghê gớm lắm cơ.” Belphegor vắt chéo chân rồi bắt đầu rút bài.

“Đến lượt tôi. Để xem… hình như ổn rồi.”

“Ổn là ổn cái gì cơ?” Ông chú đối diện ngơ ngác hỏi.

“À, ý cô ấy là có thể ra đòn rồi.”

Cô gái tai thỏ nhảy xuống khỏi chiếc thùng, vừa đi vừa lướt nhìn những thẻ bài trên tay.

“Tôi kích hoạt Huyết Nguyệt Chân Hồng. Khi máu xuống dưới 5 điểm, lá bài này khi vào sân sẽ hoàn lại 3 phí, tức là xem như không tốn phí.”

Huyết Nguyệt Chân Hồng: Tất cả tùy tùng thuộc Chuỗi Huyết Nguyệt được +2 tấn công.

“Tiếp theo, tôi triệu hồi hai Chiến sĩ Thố Nhân Huyết Đồng 1/1. Mỗi đơn vị khi vào sân sẽ trừ 1 máu, và đồng thời nhận khả năng tấn công ngay khi xuất hiện.”

“Giờ máu của tôi chỉ còn 2 thôi đấy~” Belphegor chớp mắt, khóe môi nhếch lên một nụ cười đầy ranh mãnh.

“Tiếp theo, tôi triệu hồi Đao Phủ Nhuốm Máu – Elia!”

Những dãy núi và khu rừng đen kịt hiện lên trong sân đấu, rồi khung cảnh dần được kéo ra xa, để lộ bầu trời với một vầng trăng tròn khổng lồ mang sức mê hoặc ma mị. Từ trong rừng, một bóng người khoác áo choàng đen bất ngờ lao vọt ra, thân hình uyển chuyển lượn giữa trời, đôi tay nắm lấy lưỡi hái phản chiếu ánh sáng lạnh lẽo của đêm tối.

Cuối cùng, bóng người đó đáp xuống thảm cỏ đen trong khu rừng, rồi chậm rãi đứng dậy. Từ dưới chiếc mũ trùm, đôi mắt đỏ thẫm như bốc cháy hiện ra, sắc đỏ tuyệt mỹ ấy trong bóng tối đẹp đến mức khiến người ta nghẹt thở.

“Đao Phủ Nhuốm Máu – Elia, 7/5. Khi vào sân, tiêu diệt một tùy tùng của đối phương, nếu máu còn dưới 2 điểm, sẽ tiêu diệt toàn bộ đơn vị phe địch.”

Những vệt chém đỏ rực của lưỡi hái xé toạc không gian, từng tùy tùng và cả anh hùng trên sân của ông chú đều bị chém ngã rồi tan biến, để lại một sân đấu trống trơn.

“Nhưng như thế vẫn chưa đủ… chúng ta bắt đầu đồng điệu thôi.” Nói rồi, Belphegor đưa tay che một bên mắt, còn con mắt kia thì từ sắc nâu thường ngày bỗng hóa thành đỏ rực như bốc cháy, giống hệt Đao Phủ Nhuốm Máu – Elia đang ở trên sân đấu kia.

Ma lực thuộc Chuỗi Huyết Nguyệt trong cơ thể cô ấy dâng lên, từng sợi từng làn đỏ thẫm đang sôi trào, và các nhân vật trong sân đấu cũng bắt đầu biến đổi.

Gió lốc quét qua, chiếc mũ trùm đen dần tuột xuống, để lộ mái tóc dài đen tuyền cùng đôi tai dài màu đen. Trang phục và vũ khí trên người đao phủ, dưới làn ma lực đỏ như máu đang bốc lên, trở nên tinh xảo và sắc lạnh hơn hẳn.

“Khi chủ chiến đồng điệu với Đao Phủ Nhuốm Máu – Elia, nhân vật này sẽ có thể tấn công trực tiếp vào chủ chiến đối phương, không cần chờ lượt, và sát thương gây ra không thể bị giảm trừ.”

“Chú thua rồi đó~” Belphegor lúc này trông gần như giống hệt vị Đao Phủ Nhuốm Máu trước mặt, vung tay chém xuống một đường.

Ba bóng hình trong sân đấu lao thẳng tới, lưỡi hái quét ngang qua người ông chú, luồng gió sắc bén theo sau khiến ông chú hoảng sợ ngã nhào xuống đất.

[-3, -3, -9, HP của Mu Lengxin còn 0]

[Trận đấu kết thúc, Belphegor giành chiến thắng!]

Đèn trong sân đấu bật sáng trở lại, và toàn bộ nhân vật cùng ảo cảnh vừa rồi lập tức biến mất không còn dấu vết.

“Bộ bài Huyết Nguyệt mà chơi được đến mức này thì chỉ có mình cô ấy thôi.”

“Dù một số lá hiếm có hiệu ứng đặc biệt, nhưng để kích hoạt được chúng thì cũng cần phải có thiên phú.”

“Có người từng nói, nếu bạn có thể kích hoạt hoàn mỹ hiệu ứng của một lá bài hiếm, điều đó có nghĩa là bạn có mức độ thích ứng cực cao với dấu ấn của lá bài đó, và sau này sẽ dễ dàng tấn thăng trên các con đường Siêu phàm tương ứng.”

“Dù lời đồn này hơi phóng đại thật, nhưng dù sao đi nữa, tương lai của cô ấy chắc chắn sẽ không tầm thường.”

“Dù sao thì Đao Phủ Nhuốm Máu – Elia cũng là lá bài hoàn mỹ cấp 7 của Chuỗi Huyết Nguyệt mà…”

“Không hổ danh nữ vương đấu bài của Tháp Đỉnh Tinh, Belphegor, hiện thân của Lười Biếng trong Thất Đại Tội!”

Hóa ra, cô hầu gái tai thỏ trông bình thường, ngày ngày đứng ngoài sảnh tiếp khách ấy… lại là một nhân vật lớn của Tháp Đỉnh Tinh.

Mãi đến lúc này, Hersia mới dần nhận ra vị thế thật sự của cô gái tai thỏ trước mắt. Bảo sao lại mang biệt danh Belphegor, đó chính là Lười Biếng, một trong Thất Đại Ma Vương.

Ω