Thú Cưng Của Giới Thượng Lưu

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Nhất Kích Tuyệt Đỉnh Trừ Tà! (LN)

(Đang ra)

Nhất Kích Tuyệt Đỉnh Trừ Tà! (LN)

Akagi Hirotaka

Và như thế, truyền thuyết bắt đầu. Câu chuyện về hai kẻ trừ tà tệ hại nhất trong lịch sử, những người rồi sẽ trở thành mạnh nhất trước khi ai kịp nhận ra.

34 124

Tiểu thư tài phiệt mua kẻ vô dụng như tôi với giá 300 triệu yên

(Đang ra)

Tiểu thư tài phiệt mua kẻ vô dụng như tôi với giá 300 triệu yên

氷雨ユータ

Trái lại, tai họa bắt đầu giáng xuống đầu những kẻ dám coi rẻ sự dịu dàng thuần khiết của cậu...

8 28

Ác Nữ Tôi Phụng Sự Suốt 13 Năm Đã Gục Ngã

(Đang ra)

Ác Nữ Tôi Phụng Sự Suốt 13 Năm Đã Gục Ngã

Sujeong Yojeong

Ác Nữ Tôi Phụng Sự Suốt 13 Năm Đã Gục Ngã

37 132

Web Novel - Chương 98 : Tôi không thể chịu được nữa

Để cho chương này dễ tưởng tượng hơn thì đây là một chút kiến thức dành cho mọi người, đó là vị trí của bàng quang, nó nằm dưới rốn, thường cách rốn khoảng 5–10 cm, tùy tình trạng và mức độ căng của bàng quang.

_____

Cháttt—!

"Ahhh…!"

Mỗi lần sợi roi dày lướt qua làn da, cơn đau bỏng rát như lửa lại lan ra khắp mông tôi.

Mắt tôi đã nhòe đi vì nước mắt cùng những tiếng rên rỉ không ngừng thoát ra.

Cháttt—!

"Hức…! Xin cô, đừng mà…!"

Tôi nhắm nghiền mắt, cắn chặt đôi môi đang run rẩy của mình.

Nhưng khi lòng bàn tay Lillian nhẹ nhàng vuốt ve lên vùng da đau rát, cơn đau ấy lại tan biến ngay lập tức.

"Tina, em phải xưng hô với tôi thế nào?"

"Hức… h-hức…"

Tôi cúi đầu thật sâu sau khi nghe câu hỏi ấy. Sức chịu đựng của tôi đã gần như chạm đến giới hạn. Ngay từ đầu, tôi vốn đã không đủ cứng cỏi để chịu nổi những cú đánh nặng nề từ cây roi này.

"A-ahh, h-hah…"

Nhưng trớ trêu làm sao, thứ hành hạ tôi nhất lại không phải là cơn đau xé thịt.

Đôi chân và phần eo tôi run lên không ngừng, yếu ớt như một thân cây nhỏ trước gió. Không chỉ vì đau đớn.

'M-mình… không thể 'nhịn' được nữa…'

Ấn khắc bí ẩn mà Lillian đã vẽ trên bụng tôi.

Kể từ giây phút đó, khi ấn khắc ấy được vẽ lên với sức mạnh thanh tẩy, thứ sức mạnh có thể rửa sạch tạp chất thành dòng nước tinh khiết, một cảm giác khó tả đã đeo bám lấy tôi. Đôi chân tôi đã run rẩy không ngừng từ lúc đó.

'Làm ơn… nhà vệ sinh…'

Cảm giác khó chịu đè nặng lên tôi từ khoảnh khắc ấy, nó dâng lên như một con sóng không thể ngăn chặn, nhu cầu sinh lý cấp bách đang trực trào khỏi ngưỡng chịu đựng.

Cơ thể tôi cố khép hai chân lại theo bản năng, nhưng chúng đã bị cố định chặt, không thể nhúc nhích.

Bị dang rộng và trói chặt, tôi chỉ còn biết nghiến răng chịu đựng áp lực đang dồn dập bủa vây.

Toàn thân tôi căng cứng vì căng thẳng, đến mức chẳng thể cử động được.

Nhưng ý chí của tôi thì sụp đổ quá dễ dàng.

Cháttt—!

"Hứccc?!"

Khi cây roi được quất xuống lần nữa, cơn đau buốt đã rút hết toàn bộ sức lực từ đôi chân tôi.

"K-không…!"

Trong khoảnh khắc ngắn ngủi ấy, có thứ gì đó ấm nóng đã nhẹ nhàng thấm qua lớp đồ lót.

"Haa… hhức… ah, ahh…"

Dù chỉ là một lượng nhỏ, nhưng tôi biết rõ cảm giác ẩm ướt ấy là gì.

Nhận ra mình đã tè dầm, dù chỉ là một chút nhưng nó đã khiến hai má tôi đỏ bừng vì xấu hổ. Từng giọt nước mắt tủi nhục lăn dài trên má.

"Tina, em có thể gọi tên tôi lần nữa được không?"

Không hay biết chuyện vừa xảy ra, Lillian vẫn dịu dàng vuốt ve làn da tôi, vẻ mặt vẫn bình thản như thường lệ.

"L-làm ơn… đừng…"

Tôi không thể chịu được nữa.

Chỉ cần Lillian đánh thêm một lần nữa thôi, lòng tự trọng mà tôi đang cố níu kéo sẽ sụp đổ ngay tức khắc.

Tự làm bản thân nhục nhã trước mặt cô ta còn kinh khủng hơn cả cái chết.

Đó là lằn ranh cuối cùng mà tôi tuyệt đối không muốn vượt qua.

Vậy nên cuối cùng, tôi chỉ còn cách vâng lời cô ta.

"X-xin cô… dừng lại đi mà…"

Giọng nói mỏng manh, run rẩy bật ra khỏi đôi môi tôi.

"… Em phải xưng hô với tôi thế nào?"

"C-chị… Lillian… hhức…"

Đôi mắt Lillian mở to, thoáng ngạc nhiên khi nhìn tôi.

Chẳng bao lâu sau, một màu đỏ nhạt dần lan ra khắp mặt Lillian, rồi cô khẽ mỉm cười, nhẹ nhàng đưa tay ôm tôi vào lòng.

"Được rồi, Tina. Tôi sẽ không đánh em nữa."

"Hwaah… Hức… huu…"

"Tôi yêu em. Giờ tôi phải nghĩ xem nên thưởng gì cho chú cún con ngoan ngoãn của tôi mới được."

"Hức… hahh… Hức…"

Nhận thấy điều gì đó khác thường trong tiếng nức nở không ngừng của tôi, Lillian nhìn tôi với vẻ mặt bối rối.

Bàn tay cô vuốt nhẹ lên má tôi. Mặt tôi nóng bừng vì xấu hổ, tôi cúi đầu xuống và cố gắng thốt lời.

"Chị… Lillian…"

"Ừ, Tina?"

"Tôi… tôi muốn đi vệ sinh…"

"Hử?"

Lillian nghiêng đầu khó hiểu. Không thể né tránh ánh mắt, tôi cắn môi run rẩy và ngước lên nhìn cô với đôi mắt ngấn lệ.

"Tôi… không thể nhịn được nữa… cho tôi đi vệ sinh…"

Một khoảnh khắc im lặng ngắn ngủi.

Lời cầu xin của tôi rung động trong không khí. Còn Lillian thì mở to mắt nhìn tôi, không nói nên lời.

Đôi đồng tử màu hồng nhạt của cô thoáng rung động như trên mặt nước, nhưng chẳng bao lâu sau, một nụ cười dịu dàng lại hiện trên môi cô.

"Tất nhiên rồi. Chủ nhân phải có trách nhiệm chăm sóc nhu cầu sinh lý cho thú cưng của mình chứ."

Cô từ tốn tháo những chiếc xích đang trói chân tôi.

Vừa được thả ra, chân tôi lập tức run lên bần bật như cố giải tỏa những căng thẳng tích tụ, nhưng tôi lại vội khép hai chân vào nhau, cố chống lại cảm giác bí bách đang trào dâng.

"Vậy thì chúng ta đi vệ sinh nhé, Tina?"

Tôi do dự gật đầu, Lillian cũng mỉm cười dịu dàng và gật đầu đáp lại.

Cô nhẹ nhàng đặt hai tay lên hai bên đùi tôi.

Rồi dùng lực nâng hai chân tôi lên.

"Ah!?"

Bị nâng chân lên trong tư thế nhục nhã, hai tay vẫn bị trói chặt, tôi ngạc nhiên nhìn Lillian và kêu lên thành tiếng.

"Th-thả ra!"

"Tina, em vừa nói trống không với tôi đấy à?"

"L-làm ơn… thả tôi ra… tôi thật sự không nhịn nổi nữa rồi…"

Đôi mắt Lillian lóe lên vẻ tinh nghịch.

"Nghĩ lại thì… hôm nay vốn là ngày 'huấn luyện bàng quang' của em phải không nào? Trùng hợp thật đấy."

Giọng cô nhuốm đầy ý trêu chọc.

Lillian chậm rãi xoay ngón tay thành vòng tròn trên ấn khắc ở bụng tôi.

"Chúng ta chưa chuẩn bị phòng vệ sinh cho Tina, vậy nên hôm nay… chúng ta sẽ huấn luyện ngay tại đây nhé."

"C-cô đang nói gì vậy…!"

Lillian tiến thêm một bước.

"Còn giờ, Tina. Từ khoảnh khắc này trở đi… đây sẽ là lời hứa đầu tiên của chúng ta."

Khoảng cách giữa chúng tôi gần đến mức hơi thở của cả hai hòa vào làm một.

Lillian nhìn tôi bằng đôi mắt bình thản, nhưng xen chút phấn khích.

"Mỗi lần Tina giữ lời, tôi sẽ đóng cho em một con dấu. Ngược lại, nếu em phá vỡ nó, em sẽ phải nhận hình phạt tương ứng."

"Cô nói vớ vẩn gì thế…!"

"T-tôi không hiểu cô đang nói gì."

Trước ánh nhìn lặng lẽ của Lillian, tôi vô thức ngậm miệng lại và nín thở.

"Đến khi Tina tích đủ một trăm con dấu, tôi sẽ để em rời khỏi nơi này."

Hả?

Cô ta… sẽ để tôi đi ư?

"Là… thật sao?!"

Nụ cười của Lillian càng thêm sâu.

"Ừ. Và sau đó, tôi sẽ không quan tâm em muốn làm gì nữa. Chưa hết, tôi sẽ cho em toàn bộ tài sản của mình."

Tôi chẳng màng đến tài sản của cô ta, tôi chỉ muốn thoát khỏi nơi tù túng này. Nhưng lời hứa được thả đi… lại là một cám dỗ không thể cưỡng lại.

"Thật sao? Cô sẽ thả tôi ra? Thật à?"

"Tôi thề."

"Thế những lời hứa đó là gì vậy?"

Nếu điều đó đồng nghĩa với việc được thoát khỏi chốn địa ngục này, tôi sẵn sàng liếm giày Lillian, hoặc cũng có thể tệ hơn thế.

Kìm nén nỗi oán hận đang sôi sục trong lòng, tôi chờ những lời tiếp theo của cô ta.

"Lời hứa đầu tiên, đó là em chỉ được đi vệ sinh khi tôi cho phép."

Một tuyên bố vô lý đến nực cười.

Nó chẳng khác gì hạ thấp phẩm giá.

Dù trong lòng tôi chỉ muốn trút lên ả Thánh nữ trước mặt những lời nguyền rủa tệ hại nhất, nhưng làm thế cũng chẳng thay đổi được gì. Nó chỉ khiến mọi thứ càng thêm tệ hơn.

Có vẻ cô ta định đối xử với tôi như thú cưng. Nếu đó là luật chơi của cô ta, thì tôi đâu còn lựa chọn nào khác ngoài việc phải tuân theo.

"… Được. Tôi sẽ chỉ đi vệ sinh khi Lillian cho phép."

"Chị Lillian chứ?"

Tôi khựng lại một nhịp, nhưng đành nuốt trôi lòng tự trọng rồi trả lời.

"… Vâng, chị..."

Một nụ cười hài lòng nở trên môi Lillian.

"Ngoan lắm," cô bật cười khe khẽ.

"Tôi đã hứa rồi… đưa tôi đi vệ sinh đi," tôi van nài.

Tôi cảm thấy bên trong mình như sắp vỡ tung. Nỗi uất ức dồn ép đến nghẹt thở. Với tình trạng hai chân bị khoá chặt và dang rộng thế này, việc ‘nhịn’ lại càng trở nên khó khăn hơn.

Lillian nghiêng đầu rồi nói thêm.

"À, còn một điều nữa. Em chỉ được đi khi tôi đưa ra tín hiệu đặc biệt mà thôi."

"Tín… hiệu?"

Tôi run rẩy gằn từng chữ.

"Đúng vậy, nhớ kỹ nhé," nói rồi cô thả một tay đang giữ chân tôi xuống và từ từ đặt nó lên phần bụng dưới của tôi.

Ngón tay Lillian bắt đầu xoay nhẹ thành vòng tròn.

"Đây là tín hiệu cho phép Tina được đi vệ sinh."

Trước khi Lillian kịp nói hết câu, đôi môi cô đã chụp lấy môi tôi.

"Mmgh?!"

Lưỡi cô ấy mềm nhưng đầy mạnh mẽ, nó tách môi tôi ra và luồn vào bên trong.

Với hơi thở ấm nóng, đầu lưỡi của cô ấy nhẹ nhàng lướt qua lưỡi tôi một cách tinh nghịch rồi bắt đầu dò tìm từng ngóc ngách trong miệng tôi.

Chup— Chup—

"Hah… Ah… Hnng…"

Nụ hôn bất ngờ khiến toàn thân tôi rùng mình.

Cùng lúc đó, áp lực sinh lý đang đè nặng lên bụng dưới tôi càng lúc càng dữ dội.

Cảm giác khó chịu dần trở nên không thể chịu nổi, đến mức những ngón tay và đầu ngón chân run bần bật.

Rồi ngón tay Lillian ấn xuống bụng dưới tôi.

Chúng ấn sâu xuống, kích thích đến tận bên trong bàng quang.

"Huuaaah?!"

Trong khi lưỡi cô ấy lấn sâu vào miệng tôi, thì ngón tay lại tàn nhẫn ép mạnh lên phần bụng dưới.

Áp lực mạnh mẽ dồn xuống vùng bụng vốn đã căng cứng khiến tôi có cảm tưởng như thứ bản thân cố giữ nãy giờ sắp trào ra đến nơi.

"Ha, d-dừng lại…! T-tôi… cần đi… vệ sinh…!"

"Tina, cứ thả lỏng và để nó trào ra đi."

Tôi mở to mắt nhìn cô ta.

"G-gì cơ…?"

"Đây là tín hiệu cho thấy em đã có thể 'buông thả'. Đừng nhịn nữa. Cứ 'xả' nó ra đi."

Lillian mỉm cười dịu dàng và gật đầu.

Không thể tin nổi.

Cái gì thế này?

Ở đây… cô ta muốn tôi đi ngay tại đây ư?

Tôi lắc đầu nguầy nguậy để phản đối.

Ah, không thể nào.

Cô ta đang bảo tôi 'giải quyết' ngay tại chỗ này sao?

'Không, không! Tuyệt đối không!'

Chup— Chuut— Ực— Sụpp— Chup— Ực—

Tôi tuyệt vọng kêu lên, nhưng Lillian lại mạnh mẽ ấn xuống bụng dưới và cả đôi môi tôi.

"Ah, ah! Hức? C-cái gì thế này?! Ah, l-làm ơn, dừng lại ngayyy!!"

"Lần đầu bao giờ cũng khó. Nhưng nếu là Tina, tôi tin em có thể làm được."

"X-xin cô…! Không, tôi không muốn… nhà vệ sinh…!"

Tôi tha thiết cầu xin, nhưng thay vì trả lời, Lillian lại hôn mạnh lên môi và tiếp tục dùng tay ép lên phần bụng dưới của tôi.

"Đ-đừng mà… Không… Làm ơn, đừng…"

Bất chấp lời cầu xin trong tuyệt vọng cùng giọng nói run rẩy vì nước mắt, Lillian vẫn không hề chớp mắt.

"Tina, em không muốn tích đủ con dấu sao? Em cần có đủ một trăm con dấu mới được ra khỏi đây còn gì?"

"Kh-không..! T-tôi không cần, h-huh?! Ah, ahh…!"

Tâm trí tôi đột ngột trắng xóa.

Tất cả giác quan dồn xuống phía dưới, và áp lực choáng váng từ phần bụng dưới bắt đầu lan ra khắp cơ thể như một cơn sóng.

Cả cơ thể tôi co giật, cảm giác tê buốt siết chặt từng thớ thịt như bị kéo căng ra.

"Ah, ahh…!"

Cổ tay tôi bị trói chặt, treo lơ lửng trên trần nhà còn một chân thì bị Lillian giữ trên không trung, buộc tôi phải vào tư thế nhục nhã.

Tôi không còn chút tự trọng hay phẩm giá nào trong rong tư thế đó, chỉ còn biết bất lực phó mặc cơ thể mình cho Lillian.

"Kh-không… đ-đừng mà…!"

Phập!

Dồn toàn bộ sức lực, tôi cắn mạnh vào lưỡi Lillian.

Cú cắn dường như có tác dụng, khuôn mặt Lillian nhăn lại vì đau, những động tác mạnh bạo của cô ta cũng dừng lại.

Thở gấp một hơi thật sâu, tôi nhìn cô ta bằng ánh mắt tuyệt vọng.

"T-Tôi… không thể chịu được nữa… Lillian, xin… xin cô, cho tôi… tới nhà vệ sinh đi mà…"

Một giọng nói mỏng manh đến mức tưởng như chỉ cần một cái chạm nhẹ thôi cũng đủ để làm nó vỡ tan.

Hơi thở run rẩy thoát ra từng đợt đứt quãng.

Vào lúc này, tất cả những gì tôi có thể làm chỉ là cầu xin.

Sự im lặng kéo dài, căng thẳng đến không thể chịu nổi ngày càng dâng cao.

"Mmnh?!"

Đôi môi của Lillian lại một lần nữa áp vào môi tôi.

Qua nụ hôn thô bạo và không ngừng nghỉ của cô, vị kim loại của máu lẫn trong nước bọt dần lan đến đầu lưỡi tôi.

Rồi những ngón tay của cô ấy, sau một lúc tạm dừng, lại tiếp tục ấn lên phần bụng dưới của tôi.

"Ah, ahh... Không, tôi — ah, ngh, dừng lại...!"

"Tina, không cần phải kìm nén đâu. Đây là phản ứng tự nhiên của cơ thể, không có gì phải xấu hổ cả."

"Agh, haah... làm... làm ơn, để tôi đi v..."

"Chà… có lẽ là không còn cách nào khác. Lần đầu tôi sẽ giúp em vậy."

Lillian thở nhẹ một hơi và nhấc các ngón tay lên, xòe rộng lòng bàn tay ra rồi đặt lên vùng bụng dưới của tôi.

Rõ ràng là cô ta có mục đích với hành động ấy, tôi van nài bằng giọng điệu run rẩy.

"Đ-Đừng mà... tôi van cô..."

"Không sao đâu, Tina. Chủ nhân đã cho phép rồi, em cứ thư giãn đi."

Vừa dứt lời, Lillian liền ấn mạnh bàn tay lên phần bụng dưới tôi.

Nhấn—

Lực từ bàn tay của cô ta không hề nhẹ nhàng. Ngay khi cảm nhận được áp lực, cơ thể tôi run rẩy theo bản năng trước sự kích thích ấy.

"Kh-không, d-dừng lại, tôi, tôi không thể, ah?! Tôi, ah... tôi không thể..."

"Nhanh nào."

Lillian nhẹ nhàng thúc giục. Giọng cô ấy mang đầy uy quyền.

Lời nói của cô ấy khiến mọi phản kháng của tôi cuối cùng cũng sụp đổ.

"Ah…"

Trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, cảm giác mọi thứ như đã dừng lại.

Tôi cảm tưởng như tâm trí mình hoàn toàn trống rỗng, và áp lực đè xuống phần bụng dưới bỗng chốc biến thành cảm giác nhẹ nhõm.

Và rồi—

"Ah…! Ngh, ah. Ahh, ah… ah, aah…!"

Một dòng nước ấm nóng tuôn ra từ giữa hai chân tôi.

Mọi căng thẳng trong cơ thể đều tan biến, và một làn sóng giải thoát không thể cưỡng lại tràn ngập trong tôi. Cảm giác ấm nóng nhẹ nhàng lan tỏa khiến ngón tay và ngón chân tôi co giật liên hồi.

"Ah? Ah, ngh, aah, tôi phải dừng nó lại… ah, aaah…"

"Được rồi, làm tốt lắm, Tina."

Lillian cười nhẹ, hai má cô ửng hồng.

Cô siết chặt eo tôi hơn nữa.

Cả cơ thể tôi và Lillian ép sát vào nhau, như đang chia sẻ hơi ấm như một nụ hôn.

Và chẳng bao lâu sau, phần thân dưới của Lillian cũng dần trở nên ẩm ướt.

"Ah, k-không… ahh, không, không… ahhh…"

"Hehe, em đã nhịn khá lâu rồi nhỉ."

"Ah, ugh, ahhh… huaahh…"

"Cảm giác thật dễ chịu và nhẹ nhõm khi 'làm' xong phải không? Em làm tốt lắm, Tina."

Lillian nhẹ nhàng vỗ lên bờ mông đang run rẩy của tôi và thì thầm vào tai tôi bằng giọng điệu dịu dàng.

Chẳng mảy may bận tâm đến việc cơ thể đã bị làm bẩn, Lillian kéo tôi lại gần hơn nữa.

"Tôi yêu em, Tina."

Lillian lại chủ động hôn tôi, môi cô ép chặt lên môi tôi.

Chup, slurp—

Áp lực ngột ngạt bên trong tôi tan biến, và trước khi kịp nhận ra, tôi đã mở miệng để đón nhận lưỡi của Lillian.

Sự xấu hổ và tự ghê tởm tràn ngập trong đầu khiến tâm trí tôi rối bời, không thể suy nghĩ thông suốt.

Chup, slurp—

"Ah… hức… không… xin cô… đừng nhìn, đừng nhìn tôi…"

"Tina, em đẹp lắm."

"Heh, ah, ugh, ah, không, đừng… đừng nhìn…"

"Không. Em đẹp lắm. Tôi vẫn sẽ luôn yêu Tina dù em có làm gì đi chăng nữa. Tôi thề với em."

Đừng nói dối.

Làm sao cô có thể thích tôi trong tình trạng này được.

Sớm muộn gì cô cũng ghét tôi thôi.

"Ah, ugh, hức…"

Nhưng tại sao vậy?

Lời thề sẽ luôn yêu tôi.

Từng lời nói của Lillian lại khơi dậy mong muốn nhỏ nhoi đó là được tin vào chúng trong trái tim tôi.

Có lẽ là bởi sự tự ghét bỏ bản thân đã gần như nghiền nát tôi.

"Ah, ah… hức, Lillian…"

"Haa… Ừ, chị đây, Tina."

"Cô… cô thật sự sẽ… haa, không khinh thường tôi chứ…?"

"Chị thề với nữ thần. Thế nên em cứ 'xả' hết ra đi, được không?"

"Ah, ugh, heh…"

Cuối cùng, tất cả những gì tôi có thể làm là bất lực dâng môi mình cho Lillian, vòng eo run rẩy không thể kiểm soát.

Slurp— Slurp—

Giữa đôi chân ngày càng ướt đẫm.

Nhắm mắt lại, tôi buông thả cơ thể mình cho Lillian.