Thoát Khỏi Khách Sạn Bí Ẩn

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Nhất Kích Tuyệt Đỉnh Trừ Tà! (LN)

(Đang ra)

Nhất Kích Tuyệt Đỉnh Trừ Tà! (LN)

Akagi Hirotaka

Và như thế, truyền thuyết bắt đầu. Câu chuyện về hai kẻ trừ tà tệ hại nhất trong lịch sử, những người rồi sẽ trở thành mạnh nhất trước khi ai kịp nhận ra.

34 124

Tiểu thư tài phiệt mua kẻ vô dụng như tôi với giá 300 triệu yên

(Đang ra)

Tiểu thư tài phiệt mua kẻ vô dụng như tôi với giá 300 triệu yên

氷雨ユータ

Trái lại, tai họa bắt đầu giáng xuống đầu những kẻ dám coi rẻ sự dịu dàng thuần khiết của cậu...

8 33

Ác Nữ Tôi Phụng Sự Suốt 13 Năm Đã Gục Ngã

(Đang ra)

Ác Nữ Tôi Phụng Sự Suốt 13 Năm Đã Gục Ngã

Sujeong Yojeong

Ác Nữ Tôi Phụng Sự Suốt 13 Năm Đã Gục Ngã

37 145

Chương 201-300 - Chương 258: Thời Gian Tiệc Tùng – Cô Gái Tuyệt Đỉnh (4)

- Han Kain

Ngay cả khi tìm kiếm tới tận khuya, chúng tôi vẫn chẳng tìm ra gì.

Sau bữa tối, tôi tiếp tục đi tìm kiếm tầng hai cùng bác sĩ, sau đó ông và chị Eunsol cũng nhập hội.

Bọn tôi lục tung từng bức tranh, từng món đồ trang trí, nhưng chẳng có gì khả nghi.

“Khách sạn này to vãi chưởng luôn!”

“Thật đấy. Mẹ nó, sao cái chỗ này cứ như vô tận vậy...?”

Vấn đề lớn nhất ư?

Cái khách sạn chết tiệt này to một cách vô lý.

Tầng một thì còn tàm tạm, đi bộ một vòng tầm mười phút là hết. Nhưng tầng hai thì phình ra vô hạn, có vô số những căn phòng bỏ trống chẳng biết để làm gì.

Còn tầng hầm thì sao?

Tới mức không còn gì để nói luôn rồi.

Tôi sẽ không ngạc nhiên nếu không gian của Khách Sạn Pioneer đang tự mở rộng theo thời gian thực.

Đến mức muốn đếm số phòng dưới đó thôi cũng là bất khả thi.

“Chắc là chúng ta đang tự hành xác hơi quá sớm đấy. Dù sao Ahri cũng sẽ tỉnh lại vào sáng mai mà.”

“Ừ, Eunsol nói đúng đấy. Đi nghỉ đi. Đợi Ahri dậy rồi dùng Phước Lành của cô ta là ra kết quả thôi. À mà Kain, cháu thử dùng ‘Lời Khuyên Hiền Triết’ chưa?”

“Không có phản hồi luôn ạ. Hỏi quá giới hạn là hệ thống im luôn.”

“Vượt giới hạn là sao? Ví dụ thử xem?”

“Có lần em hỏi Đức Phật là loại tồn tại gì...”

“Đồ ngu này! Cái đó thì đứa nào chả biết là vượt giới hạn! Tiện thể hỏi luôn bí mật vũ trụ cho xong đi!”

“Hỏi vị trí Phòng Gương cũng thế thôi ạ, không phản hồi gì.”

Noona, đang im lặng lắng nghe, lên tiếng:

“Thế em không thử đổi cách hỏi à?”

“Đổi cách hỏi sao ạ?”

“Kiểu… ‘một nơi bí ẩn’ chẳng hạn?”

“Ừ thì, nghe đã biết là không được rồi ạ.”

Tôi vẫn thử cho chắc, nhưng như dự đoán thì trò lách luật kiểu này không thể qua mặt hệ thống.

Ngay lúc đó, Elena từ phía bên kia phòng bước nhanh lại.

“Kain!”

“Sao thế?”

“Không thấy Songee đâu một lúc rồi. Anh kiểm tra vị trí của em ấy được không?”

Tôi cũng chẳng mấy lo lắng.

Dù sao thì đây là một khách sạn treo lơ lửng giữa không trung. Có đứa nào đột nhập được vào đây đâu.

Có thể xảy ra chuyện gì chứ?

Vậy nên tôi rất thản nhiên mở cửa sổ Trạng Thái, kiểm tra thông tin vị trí của tổ đội.

Thông Tin Vị Trí Thành Viên (*)

Yu Songee: Phòng Gương Kính

— Choang!

Ly cà phê trong tay tôi rơi xuống, bắn tung tóe ra sàn.

“Ơ? Kain?”

“Em bị gì vậy?”

...Có vẻ đêm nay sẽ dài đây.

***

- Yu Songee

- Ào!

“Aaaa~ Đã thật...! Ủa, nói vậy nghe hơi giống mấy bà già quá nhỉ? Nhưng mà đã thì đã, quan tâm làm gì.”

“Bíiiiip!”

“...Em cứ ở bên chị là chị lại nói chuyện một mình đấy. Em hiểu hết chứ gì?”

“Bípp!”

“Này! Không được mang hạt hướng dương vào bồn tắm!”

Trời đất ơi, sao thằng nhóc này nó thiếu ý thức thế hả?

Tôi kéo Perro ra khỏi bồn ngay lập tức.

...

Thật ra thì, sao mà một con vẹt lại có ý thức cho được?

Có khi là lỗi của tôi khi mang Perro vào nhà tắm ngay từ đầu.

Nhưng Perro hôm nay cứ bám dính lấy tôi.

Thường thì ở khách sạn, Perro cũng hay bám vào tôi, nhưng hôm nay nó dính chặt như keo vào tôi từ sáng tới giờ.

Tôi có đẩy ra, nó cũng bám lấy ngón tay tôi, đu đưa như một sinh vật tuyệt vọng nào đó.

Rốt cuộc tôi đành phải mang nó vào phòng tắm luôn.

“Perro~ Em không phải con đực đấy chứ? Nếu em là đực, chị nhổ hết lông giờ.”

“Bíppp!”

Perro cuối cùng cũng lén nhét được hạt hướng dương vào bồn tắm.

Mà vẹt thì phân biệt giới tính kiểu quái nào nhỉ?

Tôi nhớ có loài phân biệt qua màu lông… nhưng vô dụng với Perro.

Không có con vẹt nào để so sánh.

Nếu đẻ trứng thì là mái, nhưng nó chưa đẻ trứng lần nào.

Nghe nói vẹt đực thì hay hót hoặc múa tán tỉnh, mà Perro chẳng bao giờ làm thế.

Nhưng mà… nó có làm tổ.

Vậy Perro là đực à?

Chả hiểu luôn.

Trong phòng tôi còn cái tổ màu trắng, nhìn rợn rợn vì nó làm hoằn toàn từ tóc người, nhưng vì Perro làm cực kỳ tâm huyết nên tôi cũng không nỡ phá.

...Ủa, sao tự nhiên tôi ngồi phân tích giới tính chim thế này?

Giới tính con vẹt thì có liên quan gì chứ.

“Được rồi, lau người thôi. Tránh ra một bên nào.”

Có khá nhiều chuyện có thể gây hại cho động vật, nhưng dùng một thiết bị điện trong phòng tắm ẩm ướt khi có động vật xung quanh thì thật sự là thiếu suy nghĩ.

Thật ra việc mang chim vào phòng tắm từ đầu đã là quyết định tệ hại rồi.

“Mày bị gì thế hả? Sao cứ bám tao như người yêu thất tình thế?! Buông tao ra coi!”

Vừa nói xong tôi lập tức thấy xấu hổ.

Ổn mà.

Không ai nghe thấy mình đâu.

Tôi quấn Perro bằng một cái băng đô rồi quăng nó lên giường.

Nó đáp xuống với một tiếng kêu đầy ai oán.

Sau khi sấy tóc và chỉnh lại dáng, tôi đứng trước chiếc gương lớn và nghía lại bản thân.

...Hơi, chỉ hơi thôi, hơi thất vọng nhỉ.

Nếu mũi mình cao thêm chút nữa? Nếu mắt to hơn chút nữa? Nếu tròng mắt sáng rực lên chút? Những khuyết điểm này là sao?

Trước đây tôi chẳng bao giờ nghĩ nhiều như vậy.

Thật sự, hồi đi học cũng đầy người tỏ tình với tôi.

Nhưng ở khách sạn này…

Từ lúc đến đây, những suy nghĩ đó cứ len lỏi vào đầu tôi.

Tôi không thể tránh được—khi mà mỗi ngày đều phải nhìn Elena với Ahri

Tôi nhìn chằm chằm vào bản thân trong gương.

Ngay khi tôi ngẩn người ra, những vết mờ trên má tự động biến mất.

Sống mũi cao lên một chút, trong đồng tử xuất hiện ánh lửa vàng lấp lánh. Tôi chỉnh lại dáng người một chút…

“...Thầy ơi, nếu thầy đang nhìn con từ cõi âm, thì xin đừng nghĩ con bị điên vì đang chơi trò ‘phẫu thuật thẩm mỹ giả lập’ với cái vòng tay này.”

Nhưng mà phải công nhận, nó vui chết đi được.

Chắc cũng có lý do mà người ta nghiện chỉnh ảnh.

Giống như chơi búp bê, nhưng đây là phiên bản nâng cấp vô cực.

Bởi vì con búp bê ấy chính là tôi.

Mấy cái deepfake á?

Quá non.

Cái vòng tay của tôi có thể chiếu ra hình ảnh tôi tưởng tượng theo thời gian thực.

“Perro. Tự nhiên chị thấy muốn chết ghê.”

“BÍPPPPP!!!”

“Em muốn vô bồn tắm chơi trò ‘nhịn thở’ với chị không?”

“...”

“Ủa? Không trả lời? Hay chị trói mỏ em lại quăng vô trước luôn nha?”

“Bíp...”

“Perro này, ở Khách Sạn có cách nào để trở nên xinh đẹp hơn không?”

“Bíp?”

“Tao không tham lam đâu, chỉ cần đẹp cỡ Ahri là được. Ờ, nghĩ lại vậy hơi quá… Thôi bỏ đôi mắt kim cương phát sáng đi cũng được.”

Vừa nói chuyện nhảm nhí, cơ thể tôi cũng đã khô hẳn.

Tôi liếc qua gương, thì bất ngờ một ý nghĩ lóe lên.

“Perro, để chị chỉ em cái này hay lắm!”

Tôi nhìn quanh rồi nhặt lên một chiếc gương tay bên bàn trang điểm.

“Nhìn nè, gương lớn này, rồi gương nhỏ này.”

Tôi đặt hai chiếc gương đối diện nhau, rồi bước vào giữa.

Trong gương, lại có một chiếc gương khác.

Trong gương đó lại có thêm một tấm gương nữa.

Cứ thế, vô hạn hình ảnh phản chiếu kéo dài bất tận, tràn ngập những phiên bản của chính tôi.

Tôi nhìn vào vô số phiên bản của mình.

Và trong đó… những khuyết điểm của tôi cũng bị phóng đại vô hạn lần.

Những vết mờ trên da trở nên khó chịu tới mức không chịu nổi.

Màu mắt bình thường trông nhạt nhẽo đến tuyệt vọng.

Những đường cong mảnh mai trên cơ thể hiện ra thật mong manh.

Tính cách trầm lặng của tôi đột nhiên trở thành gánh nặng.

Sự bất toàn.

Những bất toàn ấy nhân lên vô hạn trong gương.

...Một cảm giác khó chịu ùa đến. Tôi định đưa tay bỏ gương xuống, thì một suy nghĩ bật lên:

Liệu mình có thể vượt qua sự bất toàn này không?

Liệu mình có thể vượt lên mọi điểm yếu của Yu Songee – con người này?

Ngay khoảnh khắc đó, từ sâu thẳm trong những tấm gương vô hạn kia, có thứ gì đó đưa tay ra với tôi.

Dĩ nhiên rồi! Ở Khách Sạn Pioneer này, mọi điều đều có thể trở thành hiện thực!

Ý thức tôi trở nên mơ hồ...

Khi tỉnh lại, tôi đã đứng giữa một không gian kỳ dị tràn ngập gương.

***

— Ting!

Bất cứ nơi nào ánh mắt tôi chạm tới, đều là gương.

Ngay cả sàn dưới chân tôi và trần phía trên cũng là gương.

Tất cả đều phản chiếu hình ảnh của tôi.

Áp lực đè nặng, tôi khuỵu xuống ngay tại chỗ.

Và rồi, một thông báo bật lên trước mắt.

Chúc mừng, Yu Songee! Bạn đã phát hiện ra bí mật ẩn giấu của Khách Sạn Pioneer – Phòng Gương Kính!

“...Phòng Gương Kính? Đây là nơi đó sao?”

Phòng Gương Kính là nơi biến điều ước thành sự thật. Tất nhiên, mọi điều ước đều phải trả giá. Để đưa ra điều ước, bạn cần một tấm vé.

Mình không có tấm vé nào cả.

Vé kiếm được từ Phòng 107 đã dùng để hồi sinh bác sĩ.

Vé của Phòng 201 thì vẫn chưa hoàn thiện.

Tuy nhiên, người đầu tiên tìm ra Phòng Gương Kính phải nhận được đặc quyền chứ? Hãy vui mừng đi! Với tư cách là người đầu tiên, bạn được phép thực hiện một điều ước miễn phí! Tuy nhiên, từ điều ước thứ hai trở đi sẽ cần vé như bình thường.

Một điều ước… một điều ước thật sự.

Tim tôi đập thình thịch.

Điều ước. Một điều ước thực sự.

Không phải kiểu “ước cho vui” như hồi nhỏ hay cầu sao băng.

Đây là Khách Sạn.

Một nơi có thể biến mọi thứ thành hiện thực.

— Thình! Thịch! Thình! Thịch!

Âm thanh đó là gì? À đúng rồi, là tim tôi.

Chỉ cần nghe tới chữ “điều ước”, trái tim tôi đã lao đi mất kiểm soát.

Tôi nên ước gì đây? Muốn quá nhiều thứ!

Tiền bạc? Đủ để mua luôn cả cái công ty Apple đắt nhất thế giới?

Không, tiền là chuyện nhỏ nhặt.

Phải nhắm cao hơn chứ. Ví dụ… bất tử!

Hay là… trở thành Tổng thống Hoa Kỳ?

Tổng thống trọn đời!

Khoan, nghe mệt quá… nhiều việc quá, nhiều người ghét, đau đầu.

Vậy còn… có sức hấp dẫn khiến ai thấy tôi cũng quỳ xuống mê đắm?

Nhan sắc tuyệt mỹ?

Hoặc… uy lực siêu nhiên khiến cả thế giới phải kính sợ?

Không—phải nghĩ LỚN HƠN nữa!

Có nên cầu điều gì đó có lợi cho thế giới không?

Theo lời ông nội và Ahri, thế giới ngoài kia đang gặp nguy hiểm khủng khiếp.

Con người giả vờ không thấy chỉ để cho cuộc sống dễ thở hơn.

Ham muốn của tôi cuồn cuộn trào lên.

Như bọt biển dâng tràn vô tận, tham vọng của tôi không có điểm dừng.

Con người là sinh vật của lòng tham vô hạn – không có đại dương nào chứa nổi dục vọng của chúng ta.

Tôi nhìn vào gương. Nhìn vào vô hạn phiên bản của chính mình.

Trong đó, tôi thấy:

Một cô gái giàu có đang bơi giữa kho báu vô giá.

Một cô gái quyền lực đứng giữa tòa nhà trắng tráng lệ, được muôn người cúi chào.

Một cô gái nổi tiếng sáng rực trên màn hình khổng lồ giữa thành phố, được tôn sùng như siêu sao tối thượng.

Và vượt lên trên tất cả, tôi thấy…

Phiên bản hoàn mỹ của chính mình.

Một phiên bản khiến bất kỳ ai cũng phải phủ phục.

Một phiên bản được mọi người yêu thương.

Một phiên bản mà chính tôi cũng sẽ yêu say đắm.

Mê hoặc, tôi bước lên.

Một bước.

Hai bước.

Ba bước.

Tôi đưa tay về phía hình bóng hoàn mỹ ấy—

Thì thông báo hiện ra.

Bạn có muốn thực hiện một điều ước không?