- Han Kain
Ngay khi ý thức quay lại, tôi bắt đầu quan sát xung quanh.
Nơi bí ẩn phía sau cánh cửa—rốt cuộc đây là đâu?
Cơ thể mà tôi nhập vào lần này dường như là một thiếu niên khoảng mười lăm, mười sáu tuổi.
Cậu ta gầy gò, có vẻ suy dinh dưỡng, nhưng quần áo lại là lụa thượng hạng.
Khối kiến trúc gỗ mờ nhạt kia hóa ra là một căn nhà nhỏ.
Tới đây thì mọi thứ vẫn có vẻ là bình thường.
Nhưng phần còn lại thì vô cùng dị thường.
Toàn bộ cảnh vật đều chỉ có một màu xám, như thể tôi đã bước vào một bộ phim đen trắng.
Dù đang là ban ngày, không khí lại tối mờ, lạnh lẽo.
Không phải đêm, nhưng cũng không giống ngày.
Tôi bắt đầu bước về phía cánh cửa theo lời dặn của Ahri.
Một bước, hai bước.
“…Tất nhiên là sẽ không đơn giản vậy rồi.”
Nếu là lúc mới vào Khách Sạn, có lẽ tôi đã bị lừa.
Chỉ vài giây trước, vì một lý do không thể hiểu nổi, cơ thể tôi đột nhiên không đi về phía cửa, mà lại quay về hướng ngược lại.
Bước chân tôi bị kéo về phía đường hầm sau căn nhà—chính lối mà Ahri đã cảnh báo tuyệt đối không được bước tới.
Một luồng sáng lạ lóe lên ở cuối đường hầm đó.
Tôi do dự rồi bước tiếp, nhưng cơ thể lại tự động chuyển hướng về phía đường hầm.
Cái quái gì vậy?
Tại sao cơ thể tôi lại bị hút về đó dù tôi muốn đi ngược lại?
Do giác quan bị đánh lừa?
Hay bản thân không gian đang bị vặn méo?
Có quá nhiều khả năng để đi đến kết luận rõ ràng.
Giờ mình phải làm gì?
Nếu đây là vấn đề về giác quan lệch lạc, hoặc chuyện điều khiển cơ thể, tôi có thể giải quyết bằngNăng Lực Hóa Thần.
Ý thức tôi bùng lên, vượt ra khỏi giới hạn vật chất—một “cảnh giới cao hơn”, nơi tôi lơ lửng tự do.
Những sợi chỉ đen kéo dài ra, kết nối với cơ thể cậu thiếu niên.
Cậu ta, người vừa lang thang vô định, giờ đi thẳng về phía cửa.
Cuối cùng, cánh cửa kia bắt đầu mở ra.
— Ssshhh!
“Hử?”
Một âm thanh lạ vang lên.
Như tiếng chất lỏng chảy.
Âm thanh của những giọt gì đó nhỏ xuống sàn đá.
Tôi không phân biệt được đó là gì—
“Làm tốt lắm. Giờ anh có thể quay về cơ thể của mình rồi.”
Khi cảm giác bất an dâng trào, Ahri—như thể không có gì bất thường—bình thản nói.
***
User: Han Kain (Trí Tuệ)
Date: 107
Địa Điểm Hiện Tại: Tầng 2, Phòng 202 – Phòng Nguyền Rủa ‘Nàng Tiên Cá’
Lời Khuyên Hiền Triết: 3
- Han Kain
“Anh về rồi đây.”
Ngay lúc đó, cơ thể cậu thiếu niên mà tôi vừa nhập vào đổ gục xuống bãi cỏ.
Cậu ta khẽ run rẩy, rồi Ahri tiến lại gần, im lặng nhìn cậu ta.
Với vẻ mặt mơ hồ, cậu thiếu niên lẩm bẩm:
“Đây… là đâu? Tại sao—”
“Cảm ơn vì đã vất vả nhé.”
“Hả?”
“Cảm ơn vì tất cả những gì em đã trải qua. Chị là Kim Ahri. Một lần nữa, cảm ơn em.”
“Cô đang… nói gì—”
Chỉ trong chưa đầy một giây, cổ cậu ta gãy gọn.
Nỗi đau trong mắt tan biến, thay vào đó là sự tĩnh lặng.
“…Cậu ta là ai?”
Ahri không trả lời.
Em ấy nhẹ nhàng khép mắt cậu ta.
Vẻ tinh nghịch thường thấy không còn, thay bằng một sự nghiêm trang hiếm thấy.
Cô đối xử với thi thể cậu thiếu niên như một nghi thức trang trọng.
“Kain.”
“Gì vậy?”
“Chắc anh có nhiều điều muốn hỏi.”
“Tất nhiên—”
“Thì hỏi đi. Em sẽ trả lời một hai câu… cho đến lúc chúng ta chết đi.”
Sự thẳng thừng đó khiến tôi nghẹn lời.
Cho đến lúc chết?
Lúc đó tôi mới nhận ra thế giới đang biến đổi.
Bầu trời chuyển sang màu xám tro.
Cỏ dưới chân héo rũ, không khí bắt đầu bốc lên mùi tanh nồng.
“Xem ra… không còn đường sống rồi nhỉ?”
“Nếu hai ta có thể di chuyển nhanh hơn âm thanh thì còn có hy vọng. Nhưng hiện tại… là không.”
Nói cách khác, chúng tôi chắc chắn sẽ chết ở đây.
Ngay cả hệ thống Cảnh Báo Sinh Mạng cũng im lìm.
Mặt đất dưới chân chúng tôi bắt đầu rung chuyển.
Thời gian không còn nhiều.
“Nếu em nói sớm hơn tí thì ít nhất anh còn biết mà chuẩn bị tinh thần.”
“Em cũng không biết bên trong là gì cho đến khi mở ra. Có vài khả năng. Nếu là một trong những khả năng khác thì ta còn có đường thoát. Nhưng lần này thì… xin lỗi nhé.”
“Cánh cửa đó rốt cuộc là gì? Nhà giam của quái vật à?”
“Đại loại vậy.”
— Shhhhhh!
Âm thanh như vải bị xé toạc vang vọng khắp bầu trời.
“Đại loại vậy là sao? Giải thích rõ đi. Anh còn đang nghĩ sau này ra ngoài có thể sẽ xin vào Cục Quản Trị làm việc, coi như đàn chị dạy dỗ trước đi vậy.”
Ahri ngẩng đầu nhìn lên trời.
Tôi nhìn theo.
Một khe nứt đen xuất hiện trên bầu trời.
Nó từ từ mở rộng, để lộ một thứ không thể diễn tả bằng lời.
“Chúng ta…”
“…”
“Chúng ta từng nhiều lần viết lại số phận không mong muốn.”
“Ý là—”
“Đôi khi mới chớm thấy tuyệt vọng thì chúng ta ngăn chặn sự kiện đó diễn ra ngay từ đầu. Có khi chúng ta sẽ trừ khử kẻ định đẩy thế giới tới bờ vực diệt vong. Khi không còn cách nào khác, chúng ta sẽ cưỡng ép xoay chuyển hướng đi ngay trước kết thúc.”
“…”
“Nhưng… có những loại kết cục không thể tránh khỏi. Dù dùng bao nhiêu tiền bạc, bao nhiêu nhân lực, cũng không thể thay đổi. Cánh cửa đó chứa những kết cục như vậy. Là nơi vứt bỏ ‘những kết thúc tồi tệ’.”
Tôi vẫn chưa hiểu hoàn toàn.
Nhưng… có gì đó khiến tim tôi rung lên.
Như đã từng biết. Một cảm giác déjà vu.
“Đừng lo. Những cánh cửa như vậy còn rất nhiều. Chúng ta mới chỉ mở một cái thôi. Chi nhánh Hàn Quốc của Cục Quản Trị sẽ xử lý được. Chỉ là họ sẽ phải bỏ ra rất nhiều tài nguyên. Và trong lúc đó, Eunsol và Jinchul sẽ hoàn thành mục tiêu. Mọi chuyện sẽ xong thôi. Cho nên…”
“Giờ hãy nghỉ ngơi đi.”
Ahri bước đến gần tôi.
Ánh sáng bạc lóe lên ở ngón tay em ấy.
Đó là ký ức cuối cùng của tôi.
***
- Lee Eunsol
Người đàn ông quỳ trên mặt đường lạnh giá, cầu nguyện.
Xe cộ lẽ ra phải bóp còi inh ỏi lại biến mất.
Bởi vì chúng tôi đang đi giữa đường với đoàn xe quân sự kéo dài, chở theo hàng trăm binh sĩ có vũ trang.
Khi Jinchul quỳ xuống cầu nguyện, toàn bộ binh lính cũng dừng lại, cùng cất lên lời cầu nguyện dị giáo.
Cảnh tượng siêu thực như xé toạc thực tại.
“Chị ơi, em có cần dùng vòng tay nữa không ạ?”
Songee, người vẫn đều đặn dùng vòng tay để bảo hộ Jinchul, lần này lại tỏ ra do dự, không chắc nó còn tác dụng hay không.
“Có vẻ không còn ý nghĩa nữa.”
“…Nhưng anh ấy vẫn còn phản ứng ngay mới đây mà.”
“Nếu em nói chuyện, cậu ta chắc vẫn sẽ đáp lời.”
Tôi nhớ đến Lee Suho, kẻ đã hoàn toàn vượt qua giới hạn, và đáp án trở nên rõ ràng.
Dù bị Rudah chiếm đoạt trong thời gian còn dài hơn nhiều, Suho vẫn giữ cảm xúc dành cho Elena đến tận phút cuối.
Không phải bản ngã con người biến mất, mà là giá trị của họ bị thay đổi.
Giờ này Jinchul đang cầu nguyện với ai?
Và cầu nguyện vì điều gì?
“Chị ơi… chị có thấy những người xung quanh không?”
Tôi nhìn quanh theo lời Songee.
Dù mưa lớn đang trút xuống giữa khu phố Gangnam và nhà ga Seocho, người ta vẫn chen chúc không đếm xuể.
Có người ngã quỵ, gào khóc.
Có người ôm lấy thánh giá hay chuỗi hạt mà cầu xin.
Có người thì hét lên đầy điên loạn mà tuyên bố Ngày Phán Xét đã đến.
Và rồi một thứ gì đó bắt đầu xuất hiện.
Như thể có ai đổ mực bẩn lên bức tranh thế giới, khiến bầu trời và mặt đất nhuốm màu xám đục.
Ánh sáng xanh trời mờ dần.
Một dải quang mang ô uế xuất hiện, khiến lòng tất cả mọi người hoảng loạn.
Từ mặt đất, những khối đá kỳ lạ mọc lên, phá vỡ cả lớp nhựa đường.
Bên trong chúng là lớp thịt đỏ không rõ nguồn gốc.
— BÙM!
Sự cứu rỗi xuất hiện cùng với tiếng sấm mà những kẻ cầu nguyện hằng mong chờ.
Từ phía tây chân trời, đối diện vực thẳm màu xám, một lực lượng khổng lồ của “văn minh nhân loại” tràn tới.
— Kéeeeeec!
Âm thanh chói tai vang lên khắp thế gian, khiến ruột gan tôi như muộn lộn ngược ra ngoài.
Tôi loạng choạng, và Songee đỡ lấy tôi.
Đầu tôi đau nhói.
Là vì tôi đang "nhìn" những hiện tượng khó hiểu trên bầu trời sao?
Giống như hàng nghìn chiếc kim đang xuyên vào não tôi.
Đây quả là một trận chiến kỳ dị.
Không có tên lửa. Không có súng đạn.
Thứ mà Kain và Ahri đã “giải phóng”—thậm chí tôi không biết phải gọi nó là gì.
Nhưng Cục Quản Trị đúng là đang chiến đấu với một thứ gì đó.
Họ tiêu diệt mọi thứ có thể tiêu diệt, và với những thứ không thể hiểu, họ dùng thứ thậm chí còn khó hiểu hơn để đối lại.
Từng chút một, thế giới dần lấy lại ánh sáng.
Chính lúc ấy tôi hiểu thế nào là “đối đầu với Cục Quản Trị”.
Và hiểu vì sao Ahri từng do dự với luận điểm của tôi về việc họ phải chịu trách nhiệm cho Phòng 202.
Họ thật sự đã và đang bảo vệ thế giới này.
Và tôi—đã đục một lỗ trên bức tường mà họ dựng lên bằng tất cả sức lực để bảo hộ nhân loại.
Cảm giác như tôi sắp nghẹt thở.
Tim tôi đập loạn lên.
Tôi—
“Unni.”
“Hả? Gì?”
“Tập trung đi. Jinchul-oppa vừa hét lên và lao về phía trước. Nhiệm vụ của anh ấy sắp xong rồi, đúng không ạ?”
“…”
“Chúng ta cũng phải làm phần việc của mình nữa ạ. Và—”
Songee ngập ngừng rồi nói tiếp:
“Chị đừng dính líu tình cảm quá mức với những gì xảy ra trong căn phòng này. Và chị cần nhớ, dù họ đã bảo vệ thế giới, sự thật cũng là việc họ liên tục mắc sai lầm mỗi khi dính đến Hải Thần.”
Em ấy nói đúng.
Lời Songee làm tôi tỉnh táo trở lại.
Hình ảnh anh hùng bên ngoài và bi kịch trong Phòng 202 là hai chuyện hoàn toàn khác nhau.
Giờ là lúc phải giữ bình tĩnh.
Chúng tôi vẫn còn nhiệm vụ phải hoàn thành—cũng như những người khác đang tiến về phía trụ sở Cục Quản Trị.
