Thoát Khỏi Khách Sạn Bí Ẩn

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Nhất Kích Tuyệt Đỉnh Trừ Tà! (LN)

(Đang ra)

Nhất Kích Tuyệt Đỉnh Trừ Tà! (LN)

Akagi Hirotaka

Và như thế, truyền thuyết bắt đầu. Câu chuyện về hai kẻ trừ tà tệ hại nhất trong lịch sử, những người rồi sẽ trở thành mạnh nhất trước khi ai kịp nhận ra.

34 124

Tiểu thư tài phiệt mua kẻ vô dụng như tôi với giá 300 triệu yên

(Đang ra)

Tiểu thư tài phiệt mua kẻ vô dụng như tôi với giá 300 triệu yên

氷雨ユータ

Trái lại, tai họa bắt đầu giáng xuống đầu những kẻ dám coi rẻ sự dịu dàng thuần khiết của cậu...

8 33

Ác Nữ Tôi Phụng Sự Suốt 13 Năm Đã Gục Ngã

(Đang ra)

Ác Nữ Tôi Phụng Sự Suốt 13 Năm Đã Gục Ngã

Sujeong Yojeong

Ác Nữ Tôi Phụng Sự Suốt 13 Năm Đã Gục Ngã

37 145

Chương 201-300 - Chương 253: Thời Khắc Chọn Lựa (1)

- Lee Eunsol

Elena đứng ở trung tâm, khẽ thở ra một hơi như để sắp xếp suy nghĩ rồi bắt đầu giải thích:

“Trước tiên, tôi sẽ nói về Rudah, thì chúng ta cần xác định xem đây là loại thực thể nào. Như mọi người biết, Rudah được chia thành ba loại chính. Loại thứ nhất là ‘thực thể thường’, xuất hiện ở nhân ngư bình thường. Loại thứ hai là ‘thực thể nữ vương’, tồn tại trong các Con Gái Của Hải Thần. Và cuối cùng là ‘thực thể chỉ huy’, được Cục Quản Trị tạo ra bằng nhiều thí nghiệm khác nhau.”

“Cái này không phải loại chỉ huy chứ?”

“Không. Kích thước không phù hợp. Và nếu là thực thể chỉ huy, ngoại trừ Jinchul, tất cả chúng ta sẽ chết ngay khi tiếp nhận, nên nó vô nghĩa. Đây là ‘thực thể nữ vương’.”

Vậy một trong hai món Di Sản – Rudah – đã được xác định là loại nữ vương.

Elena tiếp tục:

“Vậy khi cấy Rudah vào, ta sẽ có năng lực gì? Có thể chia thành hai nhóm chính. Đầu tiên là tăng cường thể chất tổng thể.”

Ông hỏi,

“Có giống loại người cải tạo mà Cục Quản Trị tạo ra trong Phòng 202 không?”

“Tương tự vậy ạ. Tuổi thọ tăng lên, kháng bệnh mạnh hơn, cơ bắp phát triển – nói chung là tăng cường toàn diện, không thể gói gọn trong một chỉ số đâu ạ. Nhưng nó không phải kiểu tăng sức mạnh bùng nổ như siêu chiến binh. Và tiếp theo, người tiếp nhận ‘thực thể nữ vương’ như cái này sẽ có quyền điều khiển các thực thể Rudah khác.”

“Cái đó có tác dụng gì? Ngoài Phòng 202 thì làm gì còn nhân ngư tộc nào.”

Elena mỉm cười kỳ lạ:

“Tôi từng nói Rudah có hệ sinh thái giống loài ong hoặc kiến rồi mà?”

“…Không lẽ nào!”

“Đúng vậy. Thực thể Nữ Vương Rudah có khả năng tạo ra Rudah cấp dưới. Dù Rudah có phương thức sinh sản riêng, nhưng—”

Dứt lời, Elena tiến lại gần thực thể Rudah đang ngọ nguậy trong không trung.

“Thứ này đã được ‘chuẩn bị’ rồi. Nếu ai tiếp nhận nó thì có thể ngay lập tức bắt đầu tạo ra thuộc hạ.”

Ông thì thầm, vẻ mặt thoáng bất an:

“Nghĩa là có thể cấy Rudah vào NPC của các phòng khác.”

“Đúng thế.”

Seungyub giơ tay:

“Nhưng các Con Gái Của Hải Thần đều có siêu năng lực riêng. Vậy năng lực đó có đi kèm Rudah không?”

Elena nhẹ mỉm cười:

“Câu hỏi hay. Như em nói, các Con Gái Của Hải Thần và Thánh Nữ Biển Sâu đều sở hữu năng lực đặc biệt.”

Trong Phòng 202, Serenade có thể làm tê liệt bất kỳ ai nhìn vào mắt mình, còn Lee Suho có thể dùng cổ văn kỳ dị.

Khả năng “Tưởng Tượng U Ám” của Elena cũng được xem như hiện tượng siêu nhiên bên trong kịch bản đó.

Liringanaur thì dường như được thừa hưởng tất cả những thứ đó vì cô ta là quân bài cuối cùng của Hải Thần.

Nhưng Elena phủ nhận:

“Đáng tiếc, siêu năng lực không phải tới từ Rudah. Jinchul dù đã tiếp nhận Rudah loại chỉ huy còn mạnh hơn, vẫn không có năng lực đặc biệt. Liringanaur có nhiều năng lực vì đó là trực tiếp do Hải Thần ban tặng.”

Nghĩa là năng lực siêu nhiên bắt nguồn từ Hải Thần.

Giờ đây Phòng 202 đã tan biến, Hải Thần cũng không tồn tại trong vũ trụ nữa.

Vì vậy, người nhận Di Sản sẽ không bị can thiệp tâm trí, nhưng cũng không được ban năng lực đặc biệt.

Tóm lại, khả năng của Rudah loại nữ vương gồm:

Tăng cường thể chất tổng hợp ở mức ổn định: sống lâu hơn, kháng bệnh mạnh hơn, khỏe hơn – nhưng không phải kiểu vượt trội áp đảo.

Thật tình, thì đây không cảm giác giống như một lợi thế áp đảo cho lắm. Sống thọ hơn hay kháng bệnh thì cũng chỉ quan trọng khi chúng tôi thoát khỏi Khách Sạn, và trừ khi người nhận Di Sản mạnh ngang Jinchul, thì một chút cải thiện về mặt sức mạnh sẽ không tạo ra khác biệt ở nơi như Khách Sạn này

Có thể tạo và điều khiển Rudah thuộc hạ. Cấy vào NPC trong các Phòng Nguyền Rủa để biến họ thành “thuộc hạ trung thành”.

Có vẻ đây mới là vai trò cốt lõi của Di Sản này.

“Elena, vậy nhược điểm là gì?” Ông hỏi.

“Chắc là… vì Rudah là sinh vật có tri giác và trí tuệ, nên có thể làm người tiếp nhận bị dao động về bản ngã. Ngoài ra thì cháu không chắc ạ.”

So với trong Phòng 202, các điểm yếu của Rudah đã giảm đi đáng kể.

Không còn Rudah cấp cao hơn để chi phối, cũng như không còn Hải Thần để can thiệp.

Sau khi nói xong về Rudah, Elena chuyển sang cây sáo.

“Cây sáo này, như tôi đã nói, là thánh vật do Hải Thần trực tiếp ban tặng. Tên nó là ‘Sáo An Tịnh’. Chức năng của nó rất đơn giản, tương tự Minh Kính Chỉ Thủy của tôi – dùng để xoa dịu tâm trí và hồi phục thương tổn tâm lý.”

Ông chêm vào:

“Điểm khác biệt quan trọng là Minh Kính Chỉ Thủy của cháu và Cửa Sổ Trạng Thái của Kain chỉ tác động lên chính bản thân mình. Nhưng sáo này có thể tác động lên người khác.”

“Đó chính là ưu điểm lớn nhất. Còn điều quan trọng thứ hai—”

Elena nhìn cây sáo, giọng trở nên nghiêm túc:

“Vật này có hiệu lực với cả thần linh.”

Nghĩ lại, sáo vốn được tạo ra để Hải Thần tự xoa dịu bản thân.

Và nó đã chứng minh được hiệu lực.

Khác với Rudah cần giải thích dài dòng, công dụng của cây sáo rất rõ ràng.

Sau khi tổng hợp năng lực của 2 Di Sản, Rudah Nữ Vương có thể tăng thể chất nhẹ và ban quyền điều khiển NPC, còn Sáo An Tịnh có thể phục hồi tinh thần cho đồng đội, thậm chí trấn an cả thần.

Cả nhóm bắt đầu thảo luận nghiêm túc xem Di Sản nào mới hữu dụng hơn.

Ông nói:

“Ta nghiêng về cây sáo. Quá nửa các đòn tấn công trong cái khách sạn này là dạng tinh thần. Dù ta có Minh Kính Chỉ Thủy của Elena, Cửa Sổ Trạng Thái của Kain hay vòng tay của Songee, nhưng trừ cái vòng tay ra thì tất cả đều chỉ tự kích hoạt lên bản thân. Máu của Ahri cũng hữu ích nhưng không dùng tùy tiện được.”

Tôi lại nghĩ khác:

“Ông ơi, nếu nhìn từ góc độ khác, chúng ta đã có ba bốn thứ có tác dụng tương tự sáo, chính là những thứ vừa kể trên. Nhưng khả năng điều khiển NPC của Rudah là thứ gần như không thể thay thế.”

“Ý cháu là thứ khó mà thay thế được, phải không?”

“Vâng.”

“Nhưng Eunsol, cháu có đang bỏ qua chi tiết cây sáo có hiệu lực với cả thần linh không? Dân thường có khi cả đời không gặp thần, nhưng trong cái khách sạn quỷ quái này, chúng ta gặp thần còn nhiều hơn gặp hàng xóm đấy.”

Tôi nhất thời nghẹn họng.

Ông nói đúng. Gần như mỗi tuần chúng tôi đối mặt với quái thần, ác thần, loạn thần đủ thể loại.

Nhớ lại những thực thể như Con Sâu Bướm ở Phòng 102 và Hải Thần điên loạn ở Phòng 202—nếu tình huống lặp lại, sáo có thể là lá bài cuối cùng để cứu mạng cả nhóm.

Trong lúc chúng tôi còn đang suy nghĩ, Sanghyun – người luôn im lặng – bất ngờ lên tiếng:

“…Có lẽ tôi phải nói trước vài chuyện, trước khi mọi người nhận ra.”

“Gì cơ?”

“Lúc đầu, tôi tưởng mọi người hiểu rồi nhưng đang cố né tránh. Nhưng giờ tôi thấy không phải vậy. Mọi người… thật sự chưa từng nghĩ đến khả năng đó. Thật đáng kinh ngạc.”

“Khả năng gì?”

“Ngay từ lúc nghe giải thích về hai Di Sản, tôi đã rùng mình. Ý đồ của Khách Sạn quá rõ ràng.”

“Ê, Sanghyun, chú thông minh, ai cũng biết chú là phi hành gia đỉnh cấp này nọ rồi. Nhưng đừng cố tỏ ra thần bí—”

“Tôi không có ý đó. Tôi sẽ nói thẳng. Cả hai Di Sản này đều được thiết kế để thiết lập quyền lực khống chế lên toàn bộ tổ đội.”

Cả căn phòng lập tức chìm vào tĩnh lặng.

“Hãy bắt đầu với Rudah. Quá rõ ràng. Tại sao mọi người lại mặc định rằng thuộc hạ của Rudah chỉ có thể là NPC?”

“Gì cơ?”

“Dĩ nhiên, chúng ta cũng có thể bị cấy Rudah. Và khi nghĩ theo hướng đó, thì ‘tăng thể chất nhẹ’ lại trở thành lợi ích khổng lồ – nghĩa là cả tổ đội đều có thể được tăng sức mạnh. Và khi tất cả đều được cấy, người nắm Rudah Nữ Vương sẽ trở thành kẻ thống trị tất cả.”

Không khí lập tức thay đổi.

Songee hốt hoảng:

“Nếu lo bị kiểm soát thì chúng ta không chấp nhận cấy ghép là được mà! Chúng ta sẽ không bao giờ dùng Rudah để khống chế theo cách đó mà!”

Sanghyun nhẹ nhàng lắc đầu:

“Songee, em vừa tự mâu thuẫn. Em nói chúng ta sẽ không kiểm soát nhau, nhưng đồng thời em lại nói nếu ai lo bị kiểm soát thì không cần nhận Rudah. Nghĩa là em mặc định người nhận Rudah là người có khả năng kiểm soát người khác.”

“…”

“Hãy tưởng tượng nhé. Chúng ta tin tưởng nhau. Tôi cũng tin mọi người. Vậy nếu ai đó nhận Rudah, những người còn lại – vì tin tưởng – có lí do gì để từ chối tăng cường thể chất miễn phí đâu chứ? Và như thế, ai cũng được cấy ghép, và rồi, một người sẽ nắm quyền sinh sát lên tất cả.”

Im lặng bao trùm.

Sanghyun tiếp tục:

“Tôi mới chỉ nói về Rudah thôi. Cây sáo cũng gặp phải vấn đề tương tự. Năng lực của cây sáo cực kì dễ hiểu – hồi phục tinh thần. Khi mà đề cập tới những năng lực đặc thù thế này, thường thì nó sẽ cực mạnh, giống trong game vậy. Nó chỉ chữa lành được thôi, thế nhưng, trong lĩnh vực đó, sức mạnh của nó áp đảo tuyệt đối, thậm chí có tác dụng đối với cả thần linh”

Tôi bắt đầu hiểu ra Sanghyun đang hướng tới đâu với những lời này.

“Tôi tin rằng cây sáo có thể vô hiệu hóa vài năng lực hiện tại của mọi người, bao gồm giải trừ ảo giác của Songee, trục xuất Năng Lực Chiếm Hữu của Kain, thậm chí ngăn chặn hoàn toàn cả ‘Tưởng Tượng U Ám’ của Elena vì năng lực đó yêu cầu bản thân rơi vào cuồng loạn.”

Tôi nuốt khan.

Cả hai Di Sản – một để kiểm soát thân xác, một để kiểm soát tinh thần.

Cả hai đều là quyền lực tuyệt đối.

Khi suy nghĩ trong đầu mọi người đều đang rối mù lên, thì Sanghyun chốt lại chủ đề này

“Tôi đã cân nhắc xem liệu có nên nói ra những điều này không, vì không ai trong số mọi người còn nghĩ tới chuyện này nữa. Nhưng tôi nghĩ rằng, mọi người nên biết trước khi chọn, còn hơn là để mọi thứ lỡ rồi mới nhận ra.”

Ông gật đầu:

“Làm tốt lắm. Đây là điều cần biết trước khi quyết định.”

Sanghyun lùi lại.

“Tôi sẽ rút khỏi quá trình ứng cử nhận Di Sản.”

Ông hơi bất ngờ:

“Sanghyun?”

Kim Sanghyun chỉ mỉm cười nhạt, rồi đứng sang một bên.

Lý do ai cũng hiểu.

Bởi vì… phần lớn chúng tôi vẫn chỉ gọi anh ấy bằng một danh hiệu.

“Bác sĩ.”