Thoát Khỏi Khách Sạn Bí Ẩn

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Nhất Kích Tuyệt Đỉnh Trừ Tà! (LN)

(Đang ra)

Nhất Kích Tuyệt Đỉnh Trừ Tà! (LN)

Akagi Hirotaka

Và như thế, truyền thuyết bắt đầu. Câu chuyện về hai kẻ trừ tà tệ hại nhất trong lịch sử, những người rồi sẽ trở thành mạnh nhất trước khi ai kịp nhận ra.

34 124

Tiểu thư tài phiệt mua kẻ vô dụng như tôi với giá 300 triệu yên

(Đang ra)

Tiểu thư tài phiệt mua kẻ vô dụng như tôi với giá 300 triệu yên

氷雨ユータ

Trái lại, tai họa bắt đầu giáng xuống đầu những kẻ dám coi rẻ sự dịu dàng thuần khiết của cậu...

8 33

Ác Nữ Tôi Phụng Sự Suốt 13 Năm Đã Gục Ngã

(Đang ra)

Ác Nữ Tôi Phụng Sự Suốt 13 Năm Đã Gục Ngã

Sujeong Yojeong

Ác Nữ Tôi Phụng Sự Suốt 13 Năm Đã Gục Ngã

37 145

Chương 201-300 - Chương 255: Thời Gian Tiệc Tùng – Gói Hàng Và Thợ Thủ Công Thần Bí (1)

User: Han Kain (Trí Tuệ)

Date: Ngày 108

Địa Điểm Hiện Tại: Tầng 2, Hành Lang

Lời Khuyên Hiền Triết: 3

- Han Kain

Tấm vé có thể dùng để đòi lại Di Sản đã bị bỏ qua, hồi sinh người chết, hoặc dùng cho những mục đích trọng yếu khác. Có thể nói đây là báu vật quý giá nhất trong Khách Sạn.

Anh Jinchul bên cạnh càu nhàu:

“Cái quái gì thế này, sao chỉ đưa có mỗi nửa tấm vé? Chẳng khác gì ép chúng ta phải kiếm nửa còn lại ở mấy chỗ khác!”

Cho dù nó có giá trị đến đâu thì cũng vô dụng nếu không ghép thành một tấm vé hoàn chỉnh.

Giống như anh Jinchul nói, chúng tôi bắt buộc phải tìm nửa còn lại thì mới có ý nghĩa.

Dù sao, nghĩ đến những việc còn phải làm phía trước, tôi cảm thấy đầu mình sắp nổ tung.

Chúng tôi cần kiểm tra Gói Hàng và Thợ Thủ Công Thần Bí.

Cũng còn phải đến Thánh Địa Phước Lành, vì suy cho cùng, lần này có khả năng cao Seungyub sẽ nhận được cường hóa.

Chưa kể, chúng tôi phải tranh thủ tìm Phòng Gương Kính mỗi khi có thời gian.

“Kiểm tra gói hàng và thợ thủ công ở tầng hai trước đã.”

Đúng như dự đoán, gói hàng đã có thay đổi.

Chiếc hộp trở nên trong mờ, có thể thấy đồ bên trong.

“Có gì trong đó?”

Ông ngoại lật qua lại, quan sát rồi nói:

“Nhìn như một mảnh kính cường lực… nếu ta làm thế này—hả!?”

Một thông báo hiện lên cho tất cả mọi người xem.

Còn 3 ngày đến khi giao hàng.

“Ba ngày? Nghĩa là sắp tới rồi.”

Songee nghiêng đầu.

“Thời điểm hơi kỳ lạ nhỉ? Ba ngày nữa… chính là cuối ‘Thời Gian Tiệc Tùng’, đúng không ạ? Vì chúng ta vừa vượt qua Phòng 202, nên sẽ có Thời Gian Tiệc Tùng.”

“Có thể là vậy…”

Đúng là kỳ lạ thật.

Cái gọi là “giao hàng” rõ ràng chỉ là cách diễn đạt tượng trưng của Khách Sạn.

Câu hỏi là: vì sao Khách Sạn lại chọn thời điểm sau ba ngày để trao vật đó?

“Chẳng phải rất lạ sao? Nếu gói hàng chứa thứ hữu dụng cho phòng tiếp theo, ví dụ là Phòng 203 đi, thì họ nên giao sớm để chúng ta làm quen. Còn nếu là thứ không được dùng trong Phòng 203, thì cứ đợi xong rồi đưa là được.”

“Khoan hãy nghĩ nhiều. Khi nào nó tới thì tính! Quan trọng hơn, mọi người tới đây!”

Giọng Ahri đầy hào hứng vang lên, chúng tôi lập tức đi về phía cô ấy.

‘Thợ Thủ Công Thần Bí’, thứ được lắp hoàn toàn bằng LEGO, cuối cùng cũng bắt đầu chuyển động.

[Xin chào các người chơi. Hy vọng các vị đang có trải nghiệm hài lòng tại Khách Sạn Pioneer. Thợ Thần Bí chịu trách nhiệm chế tạo ‘Giày Gắn Cánh’ – sẽ trợ giúp lớn cho các vị. Nếu muốn nghe giải thích về Giày Gắn Cánh, xin nhấn phím 1.]

“Nhấn 1? Ấn cái bàn phím trên ngực nó hả?”

[Nếu muốn nghe giải thích về Giày Gắn Cánh, xin nhấn phím 1.]

“Này! Ngươi có ý thức không đấy?”

[Nếu muốn nghe giải thích về Giày Gắn Cánh, xin nhấn phím 1.]

“Thế phím 2 thì sao?”

[Nếu muốn nghe giải thích về Giày Gắn Cánh, xin nhấn phím 1.]

“Thôi đừng nói chuyện với cái đầu nhựa này nữa, ấn đi!”

Ông mất kiên nhẫn.

Vì đây là NPC nên chúng tôi nghĩ nó sẽ có trí tuệ nhất định, ai ngờ chỉ là robot lặp lại lời được lập trình sẵn.

Có lẽ do nó làm bằng LEGO?

Trong lúc chúng tôi đang bối rối, bác sĩ lên tiếng:

“Giày Gắn Cánh? Chẳng lẽ đây là dụng cụ thoát khỏi Khách Sạn?”

Căn phòng rơi vào im lặng.

Nói thẳng ra thì hơi lố, nhưng cũng không thể phủ nhận.

Bác sĩ cười nhẹ:

“Sao mặt mọi người lại như thế? Cổng chính dẫn lên trời, giờ đột nhiên lại cho giày bay, thì nghi ngờ là bình thường thôi. Cứ ấn vào xem sao đi.”

“Đúng đúng! Cứ nghe giải thích đi. Có phải nhấn là nhận được đâu.”

Eunsol-noona bước lên, nhấn phím 1.

[Giày Gắn Cánh – tức giày bay. Đây là vật phẩm dùng chung cho tất cả người chơi một khi đã nhận được. Khi mang vào sẽ có khả năng bay. Nếu luyện tập đủ lâu, có thể thoát khỏi Khách Sạn qua đường cổng chính. Tuy nhiên, hiện tại chưa đủ nguyên liệu chế tạo. Nếu muốn gửi yêu cầu chế tác, xin nhấn phím 1.]

Việc NPC xác nhận thẳng thừng rằng giày có thể giúp trốn khỏi Khách Sạn khiến không khí nhẹ đi thấy rõ.

Nhưng cụm từ “luyện tập đủ lâu” khiến tôi thấy bất an.

Ahri cũng nghĩ vậy.

“‘Luyện tập đủ lâu’… ý là gì?”

“Có lẽ là sử dụng nó khó hơn chúng ta tưởng. Ý là, bay lượn không phải khả năng đơn giản.”

“Không, Eunsol. Ý em là: cho dù có bay được, thì thoát ra ngoài qua cổng chính có thể sẽ còn nguy hiểm hơn.”

Trước kia, chúng tôi từng hỏi Con Cú về việc dùng dù để nhảy xuống từ cửa chính, nó đã đáp kiểu: “Nếu không sợ chết thì cứ thử.”

Rõ ràng chỉ giảm vận tốc rơi là không đủ.

“Không lẽ bên ngoài còn có chim ăn thịt người? Còn vụ yêu cầu chế tác thì sao? Chị nhớ là phải hoàn thành yêu cầu của Thợ Thủ Công Thần Bí mới lấy được giày…”

“Đúng, tên thương nhân đã nói thế. Em sẽ nhấn 1 lần nữa.”

[Yêu cầu chế tác: để tạo Giày Gắn Cánh, cần ba nguyên liệu. Thứ nhất: lông chim bay xuyên bão tố. Thứ hai: Tóc của chiến binh chịu được lôi đình. Thứ ba: Nhãn cầu của kẻ quan sát tất thảy từ đỉnh cao. Tất cả nguyên liệu đều nằm trong Khách Sạn. Nếu một nguyên liệu nằm trong Phòng Nguyền Rủa, có thể mang ra ngoài.]

Cả phòng lại chìm trong im lặng.

Lông chim bay xuyên bão tố.

Tóc của chiến binh hứng chịu lôi đình.

Mắt của kẻ nhìn xuống từ đỉnh cao.

Tôi chỉ biết bật cười khô khốc.

“Dùng Lời Khuyên Hiền Triết đi vậy. Mấy cái này mơ hồ quá, chúng ta không thể tự mình tìm hiểu hết được.”

Cho tôi lời khuyên về những nguyên vật liệu này.

[Muốn xem lời khuyên về Thợ Thủ Công Thần Bí phải dùng toàn bộ lượt khuyên còn lại. Ngươi có muốn tiếp tục không?]

“Lại nữa hả.”

“Phải dùng cả 3 lượt luôn?”

“Cứ đến lúc cần hỏi về những gì hữu dụng thì luôn đòi hết.”

“Cứ dùng đi. Dù sao hôm nay Thời Gian Tiệc Tùng cũng mới bắt đầu, chưa cần khám phá, gói hàng chưa đến, cũng chẳng có gì gấp để hỏi.”

Lời Khuyên: 3 → 0

[Nguyên liệu chưa thể được thu thập ngay, nhưng đều nằm trên tầng hai.]

Thông tin này thực ra rất hữu dụng.

Ít nhất thì chúng tôi biết rằng chúng tôi chưa thể tìm ra những món đồ đó, nên chúng tôi không cần phí công tìm vô ích lúc này.

***

Khi trở về Phòng 105, thông báo lập tức xuất hiện, chúc mừng và thông báo rằng Thời Gian Tiệc Tùng sẽ bắt đầu từ ngày mai, kéo dài ba ngày.

Như thường lệ, một thông báo khác cũng tuyên bố Thời Gian Tiệc Tùng sẽ tiết lộ một phần bí mật của Khách Sạn.

“Mọi người vất vả rồi!”

“Làm tốt lắm!”

Sau khi chúc mừng nhau, bầu không khí trở nên rộn ràng.

“Ngày đầu tiên — tức ngày mai — chúng ta phải đi tới Thánh Địa Phước Lành trước. Sẽ có khả năng nhiều người được nhận cường hóa đây.”

“Những người còn lại thì tìm kiếm bên trong Khách Sạn. Chúng ta phải tìm Phòng Gương Kính đấy. À, và còn một việc nữa không được quên.”

Ahri viết lên bảng trắng:

NPC ẩn tầng hai: Thợ Thủ Công Thần Bí, ???

Phòng ẩn tầng hai: Phòng Hồi Sinh, Phòng Gương Kính

“Thấy không? Chúng ta đã tìm được Thợ Thần Bí và biết về nhiệm vụ thu thập nguyên liệu. Cũng đã dùng Phòng Hồi Sinh, và biết Phòng Gương Kính tồn tại. Nhưng vẫn còn một NPC ẩn nữa.”

Tầng hai giống như vực sâu bí ẩn vô tận — dù khai phá bao nhiêu cũng không hết.

Chúng tôi vẫn chưa biết về danh tính của NPC ẩn còn lại kia.

“Cứ tranh thủ thời gian mà tìm. Có thể ở tầng hai hoặc dưới tầng hầm.”

“Ngày cuối cùng cũng phải quyết định phòng tiếp theo — nhưng chắc sẽ là Phòng 203.”

Songee bổ sung:

“Cũng phải kiểm tra gói hàng nữa ạ. Theo thời gian thì nó sẽ đến vào ngày cuối cùng đấy.”

Nghe thôi mình đã thấy khó tiêu với khối lượng công việc này rồi.

Seungyub lẩm bẩm bên cạnh tôi:

“Bao nhiêu game chơi ba ngày là hết nội dung, còn Khách Sạn này nhét nội dung cho chúng ta đến phát ngán. Đúng là game cấp thần. Công chúa thỏ chắc cũng sẽ ngất xỉu!”

Ông cười:

“Dù sao, tất cả là vì những thứ ta có thể mang theo ra ngoài đúng không? Nghĩ mà xem. Ở thế giới thực, quái vật giết người mà chẳng cho gì. Ở đây giết quái còn được tặng bảo vật. Chẳng phải tốt hơn sao?”

Tôi muốn phản bác nhưng thấy ông không sai, nên chỉ cười.

Có lẽ vì suy nghĩ quá nhiều nên chúng tôi chuyển đề tài sang Phòng 202, thứ mà chúng ta đã phá giải.

“Giờ chúng ta đã giải quyết xong Phòng 202, chị muốn mọi người suy nghĩ nghiêm túc. Điều này liên quan đến cách chúng ta đối mặt với các phòng sau.”

“Noona nói sao nghe trịnh trọng vậy?”

“Cách chúng ta giải quyết Phòng 202 — liệu có đúng với ‘hướng mà Khách Sạn định sẵn’ không?”

Cuối cùng, cách chúng tôi chọn là giải oán cho Hải Thần và trừng phạt Cục Quản Trị.

“Chị không nghĩ là vậy sao?”

“Đúng. Chị tin là chúng ta đã đi hoàn toàn khác so với dự định của Khách Sạn. Có rất nhiều manh mối chứng minh điều đó.”

Noona chỉ ra:

“Đầu tiên là Elena, người bị phong ấn. Em ấy là con thứ hai bị chị cả thanh trừ, đúng chưa? Lúc giải phong ấn, em ấy nói Hải Thần sắp giáng lâm, và Lee Suho là nguyên nhân. Điều đó nói lên vai trò của em ấy là gì?”

Ahri đáp:

“Vai trò của Elena là cung cấp thông tin để ngăn Hải Thần phục sinh, phải không?”

“Đúng vậy. Tức là vị trí của Elena được thiết lập để ngăn cản Hải Thần giáng lâm. Còn Nắm Bắt Tình Huống của Kain cũng là bằng chứng khác.”

Tôi hiểu ngay ý Noona nên trả lời thay:

“Nắm Bắt Tình Huống dẫn chúng ta đến Hải Thần Đảo ở lần đầu, và chỉ dẫn giúp chúng ta tìm ra bí mật ở đó. Nhưng nó chưa từng cho chúng ta lí do để nghi ngờ Cục Quản Trị.”

Ahri tiếp lời:

“Còn lần thứ ba, khi chúng ta nhắm vào Cục Quản Trị thì sao? Nó đã cho chúng ta thông tin gì?”

“Không có gì. Sau chỉ dẫn ‘tới Hải Thần Đảo’, nó hoàn toàn im lặng khi ta bỏ qua tuyến đường đó.”

“Nghĩa là…”

“Giống như chúng ta đi trật đường ray quá xa, khiến hệ thống không còn chuẩn bị trước được gợi ý nào nữa.”

Giờ nhìn lại, tôi đã hoàn toàn hiểu.

Cách chúng tôi phá giải Phòng 202 không phải hướng mà Khách Sạn chuẩn bị.

Dù là vị trí hay vai trò của Elena, chỉ dẫn, hay Nắm Bắt Tình Huống, tất cả đều ngưng hoạt động đã chứng minh điều này.

Mọi người gật đầu đồng ý, và Noona tự tin nói tiếp

“Chúng ta hoàn toàn đi lệch khỏi hướng dẫn của Khách Sạn, nhưng thay vì trừng phạt thì nó còn khen, thậm chí là ban thưởng cho chúng ta. Điều đó có nghĩa gì?”

Câu trả lời quá rõ:

Mỗi Phòng Nguyền Rủa có một “đáp án định sẵn” do Khách Sạn đề ra.

Dựa vào vai trò của NPC, thông tin nhận được khi giải phong ấn của một người chơi, và Nắm Bắt Tình Huống của tôi, thì cũng có thể đoán được đáp án định sẵn đó là gì.

Đối với Phòng 202 mà nói thì là nhanh chóng trừ khử Lee Suho và Liringanaur để ngăn không cho Hải Thần giáng lâm.

Nhưng chúng tôi đã hoàn toàn đi lệch khỏi quỹ đạo đó.

Thế nhưng, Khách Sạn vẫn đánh giá cao chúng tôi và thậm chí còn ban thưởng thêm

Nói cách khác…

“Không cần phải làm theo lối đi định sẵn của Khách Sạn. Thực chất thậm chí Khách Sạn cũng chỉ coi đó là ‘đáp án 50 điểm’ thôi. Nó đang bảo chúng ta hãy tìm ra phương án tốt hơn.”

Khắp các thế giới đều đang đối mặt với tận thế.

Có nơi bị diệt vong vì không vượt qua.

Có nơi vượt qua bằng giải pháp khiếm khuyết, chịu mất mát không thể đong đếm được, hoặc để lại hậu quả nặng nề.

Có lẽ ai đó từng hỏi:

Liệu có đáp án tốt hơn?

Không phải chờ thần linh cứu thế hay Đức Phật hiển linh trừng phạt cái ác, mà là giải pháp do chính con người tạo ra.

…Mình cảm thấy như mình sắp chạm vào một điều gì đó, nhưng chưa thể nắm rõ.

Nếu lý thuyết này đúng, thì phụ thuộc hoàn toàn vào sắp xếp của NPC, hay phá giải phong ấn người chơi, hay Nắm Bắt Tình Huống gợi ý đều sẽ đi tới giới hạn của nó.

Ngay cả khi phân tích kĩ lưỡng tất cả thông tin để đạt đến “đáp án dự định”, Khách Sạn có thể chỉ nói: “Ừ, 50 điểm!”

Chúng tôi phải bình tĩnh xử lí.

Ít nhất thì, trước tiên chúng tôi vẫn phải nhắm đến giải pháp 50 điểm bằng thông tin được cung cấp cái đã.

Nhưng nếu tại một thời điểm nào đó, chúng tôi có một khoảnh khắc “À há!” và nghĩ ra một con đường sáng suốt khác, thì nên thử.

Hôm sau, chúng tôi lên đường tới Thánh Địa Phước Lành.