Trans: Island1502
-------------------------------------
Cuối cùng, mọi người quyết định rằng đội cứu trợ sẽ khởi hành để gặp Hỏa tộc vào ngày hôm sau, với Lâm tộc phụ trách vận chuyển lương thực và đội Cận vệ Công chúa của Mia phụ trách bảo vệ Thánh nữ. Kế hoạch này giới hạn số lượng người tham gia chỉ bằng một phần ba so với việc Lâm tộc đảm đương cả hai nhiệm vụ. Điều này đã thuyết phục Aima đồng ý với đề xuất của họ.
Chắc hẳn đó là lý do tại sao cậu ấy không thông báo ý định đi cùng chúng ta ngay từ đầu...
Rafina vô cùng ấn tượng sau khi chứng kiến cách Mia kết thúc cuộc đàm phán. Nhưng có điều khiến cô cảm thấy kỳ lạ—tại sao Mia lại im lặng, để mọi việc cho người Equestrian quyết định? Tại sao cô không bày tỏ thái độ gì với kế hoạch của Rafina, mà lại rời khỏi lều như thể không liên quan gì đến chuyện này? Đúng là Mia không trực tiếp dính dáng đến vụ việc, nhưng Rafina không tin rằng Mia có thể làm ngơ trước cảnh dân chúng lầm than, càng không tin rằng Mia có thể bỏ rơi Aima, người mà bằng cách nào đó đã yêu mến Mia như một người bạn. Xét tất cả những điều này, Rafina đi đến một kết luận đơn giản: Mia sẽ không bao giờ! Làm điều gì! Như vậy!
Bằng cách tạm thời rời đi, Mia đã đưa ra điều kiện khó chấp nhận là Vương quốc Equestrian sẽ chịu trách nhiệm bảo vệ mình. Sau đó, cậu ấy giảm bớt điều kiện đó bằng cách để quân đội Tearmoon đảm nhận việc đó thay, đưa ra một thỏa hiệp đơn giản cho Aima. Mia thực sự rất ấn tượng...
Sự ngưỡng mộ của Rafina dành cho Mia không bao giờ kết thúc!
Lin Malong, tương tự, cũng ấn tượng sâu sắc với hành động của Mia.
“Xin lỗi, cuộc nói chuyện vừa rồi kéo dài quá nhỉ?” anh nói, cúi đầu xin lỗi.
Mia mỉm cười thân thiện, phẩy tay nhẹ. “Không sao đâu ạ. Em chỉ mừng là những thảo luận quan trọng này đã diễn ra suôn sẻ.”
“Ừ, em thực sự đã giúp bọn anh rất nhiều. Anh sẽ mời em một ly sữa cừu sarpir ngon nhất của bọn anh để cảm ơn.”
Malong quay người định chạy đi, nhưng Mia đã ngăn anh ta lại. “Không, anh không cần phải làm vậy đâu.”
“Hả...?” Malong dừng bước, quay lại nhìn Mia với ánh mắt tò mò.
Đúng là hầu hết các quý tộc đều không mấy hứng thú với sữa. Nhưng anh biết rằng Mia thì khác; anh đã thấy cô ấy hào hứng như thế nào trong suốt chuyến đi đến đây. Cô thật sự khao khát được nếm loại sữa này.
Có thể hơi lạc đề một chút, nhưng Malong đặc biệt thích tính cách này của Mia. Cô không hề giả tạo khi tuyên bố món này món kia là "ngon" với niềm vui sâu sắc hiện rõ trên khuôn mặt. Anh thấy thật đáng yêu khi cô sống thật với chính mình. Vậy thì, tại sao Mia giờ lại từ chối đề nghị của anh?
Thấy sự bối rối hiện rõ trên mặt anh, Mia nở nụ cười dịu dàng. “Em chắc chắn sẽ thưởng thức nó sau, được chứ? Vâng, em sẽ làm vậy sau khi mọi chuyện kết thúc…” Cô dừng lại một chút. “Ồ, và em cũng không ngại nếu bữa tiệc tối nay được chuẩn bị đơn giản hơn một chút. Tất nhiên, em vẫn muốn chiêu đãi một bữa đầy đủ cho các thuộc hạ và những người lính đi cùng…”
“Tiểu thư Mia…” Tiếng thở dài thoát ra từ môi Malong–anh vô cùng cảm động trước những lời của Mia! Chắc hẳn cô ấy đã rất cảm thông cho hoàn cảnh đáng thương mà Hỏa tộc đang phải đối mặt, và vì vậy, không thể cho phép bản thân tham gia vào một bữa tiệc xa hoa. Cô biết rằng có những người đang đói khổ, và một trong số họ đang ở ngay trước mắt cô. Mia không thể ăn uống thoải mái trong tình cảnh ấy, vì cô hiểu thế nào là Sự Vi Phạm Thiện Chí Giữa Nạn Đói. Nói cách khác, cô ấy biết tình trạng B.É.O. của mình.
“Mia chắc hẳn muốn nhịn ăn. Cậu ấy định cầu nguyện cho những tai ương đang hoành hành Hỏa tộc sớm qua đi,” Rafina nói.
Giáo hội Chính thống Trung ương có truyền thống "nhịn ăn", khi mà người ta từ chối việc ăn uống để dâng thời gian đó cho việc cầu xin Thánh Linh những ý nguyện thành tâm nhất. Nghĩ rằng mình đã hiểu ý Mia, Malong quay sang nhìn cô ấy. Nhưng anh lại bắt gặp cái lắc đầu hơi hoảng hốt của cô. “Kh-Không! Không cần phải làm nghiêm trọng vậy đâu! Thật sự đấy. Tất nhiên là em sẽ tham gia bữa tối rồi. Em chỉ muốn yêu cầu khẩu phần ăn nhỏ hơn một chút thôi.”
Malong suýt bật cười thành tiếng khi thấy vẻ mặt hoảng hốt của cô. Anh cho rằng cô chỉ đang ngại ngùng thôi. Thực ra, Mia đang lo lắng cho Aima và sẵn sàng cống hiến hết mình cho bộ tộc của Aima. Vì lẽ đó, cô thậm chí còn nhịn ăn để củng cố quyết tâm của mình... và Mia cảm thấy xấu hổ khi thể hiện điều đó ra! Đó chính xác là lý do tại sao cô ấy lại bối rối đến vậy—và dường như cảm xúc "thật sự" của Mia cũng đã chạm đến Aima.
“Tôi rất biết ơn vì cô sẵn lòng làm đến mức như thế cho tộc của tôi... Trong trường hợp đó, tôi cũng sẽ ăn ít lại trong bữa tối.”
“Không, xin đừng làm vậy! Ừm, à phải rồi! Ăn uống là để lấy sức mà làm việc nghĩa. Chúng ta cần ăn uống đầy đủ để chuyến đi ngày mai diễn ra suôn sẻ. Điều đó cũng rất quan trọng.”
Nghe thế, Aima không còn gì để phản đối.
Vậy ra đó là lý do tại sao em ấy nói mình cũng sẽ ăn. Em ấy nói đúng; không nên nhịn ăn khi đi đường dài. Bị ốm sẽ khiến chuyến đi trở nên vô nghĩa. Điều đó có nghĩa là cô tiểu thư này biết giới hạn của bản thân. Thật ấn tượng. Malong gật đầu hài lòng. Quả nhiên Abel cũng sẽ ổn thôi nếu tiểu thư Mia hành xử như vậy.
Thế nhưng, tất cả những người chứng kiến sự việc này đều không nhận ra một chi tiết quan trọng. Mia... đang xoa bụng! Việc này làm mọi thứ sáng tỏ hơn; lý do Mia từ chối sữa cừu sarpir và quyết định không ăn quá nhiều trong bữa tối là vì cô đã uống quá nhiều sữa trước đó! Sau khi liên tục nốc hết sữa trong suốt buổi họp, dạ dày của Mia đã đạt đến giới hạn.
Công chúa sành ăn của Đế quốc luôn chú ý đến tình trạng của mình khi thưởng thức những món ăn ngon, đặc biệt là những món cực kỳ ngon mà cô chưa từng có cơ hội thưởng thức trước đây.
Mình không nên uống thêm loại sữa ngon thượng hạng đó hôm nay. Dù sao thì bụng mình cũng khá no rồi. Mình cũng không nghĩ mình sẽ ăn được nhiều trong bữa tiệc tối nay. Ôi trăng ơi, đây đúng là một tính toán sai lầm! Lẽ ra mình nên trân trọng ly sữa trước đó hơn... Nó quá ngon luôn—trôi xuống cổ họng êm như mây vậy!
Đúng vậy, đối với Mia Sành Ăn, bơ ngon, bánh kếp, sữa, bất cứ thứ gì—tất cả đều là đồ uống!
Ừ thì, đối với người bình thường thì sữa đúng là đồ uống. Mà thôi kệ đi...
Thật đáng tiếc là mình sẽ không thể thưởng thức bữa ăn này, nhưng với cái bụng no căng như hiện tại thì mình cũng chẳng thể thưởng thức được nhiều đâu.
Đúng vậy. Mia biết rõ tình trạng (cái bụng) B.É.O. của mình.
“Thế thì sao ngài không thử một ít sữa chua nhỉ? Nó cực kỳ bổ dưỡng và người ta nói nó còn giúp làm đẹp nữa. Nó cực kỳ ngon khi ăn kèm với mật ong,” một người phụ nữ thuộc Lâm tộc đã nghe thấy cuộc trò chuyện liền đề nghị.
Mia mỉm cười đáp lại. “Cảm ơn. Ta rất cảm kích lòng tốt của cô.” Cô dừng lại một chút. “Vậy thì, chúng ta sẽ phải để dành bữa tiệc thịnh soạn này cho lần khác vậy. Một khi mọi chuyện kết thúc, chúng ta sẽ cùng nhau thưởng thức những món ăn của Equestrian.”
Những lời đó là lời tuyên bố về lòng quyết tâm sâu sắc của cô. Lần sau, chắc chắn, cô sẽ mặt đối mặt với ẩm thực Equestrian khi bản thân ở trạng thái tốt nhất.
Nhân tiện, món sữa chua mà Mia thưởng thức đêm đó cực kỳ ngon miệng. Cô kết thúc bữa ăn với sự hài lòng tuyệt đối.
B.É.O. = F.A.T.–Famine Amicability Transgression = Sự Vi Phạm Thiện Chí Giữa Nạn Đói