Tay Trắng Lập Nghiệp, Batman Đập Nát Giấc Mộng Làm Giàu Của Tôi

Truyện tương tự

Ác Tâm Trong Cô Nàng Không Giới Hạn

(Đang ra)

Ác Tâm Trong Cô Nàng Không Giới Hạn

Mubineko

Nghĩ đến thôi đã khiến toàn thân tôi chỉ còn lại nỗi sợ hãi ghê tởm.

145 3114

Hôm nay cô nàng phù thủy cũng cố gắng sống sót

(Đang ra)

Hôm nay cô nàng phù thủy cũng cố gắng sống sót

Tổng Tài Hạ Phóng | 总裁下放

Tôi chỉ muốn sống sót, không chỉ vì bản thân mình, mà còn vì người ấy – người đã cùng tôi nương tựa mà sống.

112 2401

Vô Song Dị Giới Nhờ Kỹ Năng Tẩy Não!? (LN)

(Đang ra)

Vô Song Dị Giới Nhờ Kỹ Năng Tẩy Não!? (LN)

KT

Một câu chuyện giả tưởng ấm áp mà dở khóc dở cười về năng lực tẩy não vô song và dàn harem tình cảm nồng nàn chính thức bắt đầu!

27 353

Năng Lực Bá Đạo Của Tôi Trong Game Tử Thần Là Những Thiếu Nữ Xinh Đẹp

(Đang ra)

Năng Lực Bá Đạo Của Tôi Trong Game Tử Thần Là Những Thiếu Nữ Xinh Đẹp

Giai thất

PS: Truyện thiên về đấu trí, thuộc thể loại vô hạn lưu. Tác giả đảm bảo dàn nhân vật chính (cả nam và nữ) sẽ không "bay màu", còn các người chơi khác thì.

574 6692

Mesugaki Tank Enters The Academy

(Đang ra)

Mesugaki Tank Enters The Academy

Gyeokgemheojeop

Điều tệ hơn là những lời khiêu khích hoạt động quá tốt...

5 15

Tôi trở thành nữ kỵ sĩ của một lãnh địa suy tàn

(Đang ra)

Tôi trở thành nữ kỵ sĩ của một lãnh địa suy tàn

Dongle-kun

Tôi đã định rời đi giữa những tràng pháo tay, nhưng pháo tay vẫn không chịu ngừng lại.

193 499

Tập 1: Kẻ Làm Thuê Được Chọn - Chương 030: Phương pháp cắt lỗ kiểu Mã Chiêu Địch

Tên tay sai mặc lễ phục đuôi tôm nhớ rất rõ. Nguyên văn lời của Cobblepot là: “Dằn mặt chúng nó một trận, cho chúng nó biết, tốt nhất đừng có chọc vào nhà hàng Iceberg.”

Nói cách khác, không giết người, chỉ cảnh cáo.

Batman dạo này đang ra tay đấm vỡ mồm băng Falcone, Cobblepot chẳng dại gì gây thù chuốc oán quá sâu với chúng, ông ta chỉ đơn thuần muốn bảo vệ lợi ích của mình mà thôi. Đập phá một nhà hàng là để lấy lại thể diện, chứ nếu thật sự giết người, sẽ khó tránh khỏi tình huống Batman quay sang dần Falcone, rồi Falcone lại quay sang dần Cobblepot.

Tao trị không nổi Batman, chẳng lẽ còn không làm gỏi được mày à, Cobblepot?

Thế nên lúc khai chiến, bọn chúng chỉ mang theo súng tiểu liên mini để áp chế hỏa lực, và đều không nhắm vào người.

Kết quả là, đang bắn hăng, bỗng dưng bên kia truyền đến một tiếng khóc tang lanh lảnh.

“Quản lý gục rồi!”

Trong giọng điệu bi thương còn pha lẫn chút... hân hoan.

Đám đông đưa mắt nhìn nhau: “Tên cầm đầu của chúng nó ngỏm rồi à?”

“Trông giống lắm. Thế... có bắn nữa không?”

Tên tay sai mặc lễ phục của Cobblepot nghe vậy liền ngẩng phắt lên: "Vãi chưởng, thằng nào làm? Thằng nào bắn chết quản lý của bọn nó? Ngừng bắn mau!"

Một bên ngừng bắn, bên kia cũng thuận thế mà tắt lửa. Chỉ còn tiếng khóc than ai oán kia vẫn vang vọng trong không gian trống trải của nhà hàng, chói tai một cách dị thường.

“Người đâu! Người đâu! Quản lý gục rồi! Mau gọi cứu thương!”

“Khụ... khụ...” Tay quản lý ôm tim, hơi thở thoi thóp, khó nhọc rặn ra mấy chữ: “Mẹ kiếp... tao... chưa chết...”

“Quản lý ơi, ông đừng chết như thế mà, hu hu hu...”

“Mày khóc cái...”

“Quản lý, ông muốn trăng trối gì, tôi nhất định sẽ chuyển lời lại cho gia đình ông, hu hu hu...”

Tay quản lý tức đến mức lại ho sặc sụa thêm mấy cái, cơn tức ngực càng thêm nhói, khiến gã nhất thời không nói nên lời.

“Santos! Rick! Castro! Mau ra xem ông ấy này, hu hu hu...”

“Pằng!”

Tay quản lý rốt cuộc không thể nhịn nổi nữa. Vừa hoàn hồn, gã vớ lấy khẩu súng lục, giơ tay bắn một phát, cắt đứt tiếng gào khóc của Mã Chiêu Địch.

“Mày... con mẹ nó mà còn gào nữa, tao bắn... khụ... cho mày một phát luôn.”

“Vãi chưởng, tốt quá! Quản lý của chúng nó chưa chết!”

Mọi ánh mắt đổ dồn về phía tên lâu la của Cobblepot vừa reo hò. Nối gót Mã Chiêu Địch, hắn ta trở thành ngôi sao sáng thứ hai của đêm nay.

Vẻ mặt của tên mặc đuôi tôm lúc này vô cùng phức tạp. Mặc dù trong lòng hắn cũng thở phào nhẹ nhõm, nhưng rõ ràng, cái hành động reo hò cho kẻ địch ngay tại trận này thực sự là quá dị hợm.

“Đồ ngu!” Hắn vung tay tát tên đàn em một cái, cố cứng họng mà quát: “Đấy là người của chúng nó! Mày vui cái đéo gì?”

Đám lâu la gật đầu phụ hoạ: “Phải, phải, mày vui cái gì?”

“Hắn chết mới là tốt nhất...”

“Khụ khụ!” Tên đuôi tôm vội ho khan thật to, cắt ngang lời châm dầu vào lửa của đàn em. Trước ánh mắt quái dị của đám người trong nhà hàng, hắn đành gân cổ đe doạ: “Hôm nay chỉ là dạy cho chúng mày một bài học! Tất cả chúng mày nhớ kỹ cho tao, Cobblepot và Nhà hàng Iceberg không phải là hạng dễ chọc đâu!"

“Chúng ta đi!”

Đám lâu la của Cobblepot, phe “tưởng như” đã thắng, cứ thế thu quân. Nhưng phe “tưởng như” đã thua, tức đám nhân viên nhà hàng, sắc mặt lại muôn màu muôn vẻ, chẳng hề có cảm giác vừa ăn quả đắng trong trận đấu súng.

Bởi vì, sát thương cao nhất toàn trận lại do chính người nhà gây ra. Cả quá trình chỉ tốn một viên đạn, mà đã bắn nát cả tâm lý lẫn huyết áp của quản lý phe mình.

“Mã Chiêu Địch...” Tay quản lý được dìu đến ghế nghỉ ngơi một lúc lâu, cuối cùng cũng thở đều lại được. Gã chỉ tay vào Mã Chiêu Địch, gầm lên: “Mày, mẹ kiếp, có biết cái đèn chùm đó đắt tiền cỡ nào không! Tao bảo mày bắn người! Chứ không bảo mày bắn đèn! Cobblepot nó còn chưa kịp đập xong, mày đã đập hộ con mẹ nó rồi!”

“Mày, trong vòng một tháng đền lại tiền cho tao! Bằng không đợi mà toi đời đi!”

Lý do gã không đuổi việc hắn ngay, là vì trình độ nghiệp vụ của Mã Chiêu Địch đúng là tiến bộ vượt bậc. Gần đây đã có vài nữ khách hàng mới mà hắn từng tiếp đãi, thường xuyên lui tới nhà hàng. Và quan trọng nhất, hắn có quan hệ với Donald.

“Quản lý, tôi làm gì có tiền tập bắn. Vả lại, ban nãy không phải ông bảo tôi đừng quan tâm, cứ ‘bắn chết mẹ nó đi’ còn gì...”

“CÚT!”

Bị chửi cho một trận, Mã Chiêu Địch thở dài, rút cái điện thoại cùi bắp ra xem giờ.

Mười giờ đúng. Vừa khéo tan làm.

“Tuyệt cú mèo.”

Hắn trưng bộ mặt sầu thảm ra về, bỏ lại một đám đồng nghiệp nhìn nhau ngơ ngác và tay quản lý lại một lần nữa tăng xông.

Sang ngày hôm sau, Mã Chiêu Địch vẫn đi làm như thường lệ.

“Thống kê thiệt hại ngày hôm qua có rồi.” Tay quản lý mặt sa sầm, báo cáo với Donald: “Không có thương vong về người. Bàn ghế thiệt hại không lớn, vài chai rượu vang bị bắn vỡ. Thiệt hại lớn nhất là cái đèn chùm cao cấp kia...”

“Không có anh em nào bị thương chứ? Tốt lắm.”

“Chúng ta chỉ bắn có vài phút là ngừng rồi, nên không có thương vong... Tổng thiệt hại của nhà hàng chỉ bằng khoảng ba mươi phần trăm so với những vụ đấu súng trước đây. Nhưng nếu không có Mã Chiêu Địch, chúng ta cũng sẽ không...”

“Philip, tôi đã hứa là sẽ không để Mã Chiêu Địch đi chém giết. Phát đạn đó, cứ tính cho tôi.”

Donald vỗ vai tay quản lý: “Hơn nữa, dạo này cậu ta đang lái con ‘Cỗ Xe Tử Thần’ kia đấy.”

“Hả?”

“Thằng này trên người có chút vận khí tà môn. Tôi không rõ vụ cái đèn chùm là họa hay phúc. Nhưng cứ tạm giữ cậu ta lại đã.” Donald nói xong, quay người về chỗ ngồi: “Chuyện này dừng ở đây. Về phần thể diện, sớm muộn gì gia tộc cũng sẽ đòi lại.”

“Chúng ta sẽ... với Penguin...?”

“Chưa có kết luận. Đừng nói lung tung.” Donald xua tay: “Bố Già đã có lời, ưu tiên đối phó với tên quái thai Batman, cùng với Gordon và Harvey Dent.”

“Đi nghỉ đi. Ông phải nhớ, cậu ta vẫn chưa phải là người của gia tộc. Đừng để cậu ta nổ súng nữa. Coi chừng cậu ta bắn nhầm phe ta.”

Nghe đến đây, khóe miệng tay quản lý giật giật. Gã bất giác rùng mình, lau mồ hôi lạnh khi tưởng tượng đến cảnh Mã Chiêu Địch nhắm bắn Penguin từ sau lưng, kết quả lại “găm” một viên vào chính người nhà mình.

Lỡ mà xảy ra thật, hên thì chỉ toi mạng một thằng đàn em quèn. Xui hơn chút, là chính gã bị Mã Chiêu Địch lụi một phát. Xui tận mạng, là Mã Chiêu Địch tiễn luôn sếp tổng của mình về trời.

Mã Chiêu Địch đang xơi bữa sáng nhân viên do nhà hàng bao thì thấy Philip đi tới. Hắn vội đặt dao nĩa xuống, nhe răng cười nịnh nọt.

“Chào quản lý, tối qua ông ngủ ngon không?”

Tay quản lý, kẻ đã thức cả đêm chỉ huy dọn dẹp hiện trường, lập tức thấy trời đất tối sầm. Gã cố sống cố chết ghìm cơn tăng xông đang chực trào, lạnh lùng nói với Mã Chiêu Địch: “Vụ cái đèn chùm, Donald nói tha cho cậu rồi.”

Mã Chiêu Địch thầm thở phào. Donald ít ra cũng giữ lời, hắn không cần phải đi tìm việc thứ hai hay nghĩ cách xoay tiền đền.

“Cảm ơn nhé.”

“Đi mà cảm ơn Donald.” Tay quản lý cau mày: “Còn nữa, con xe cậu đang lái không an toàn lắm đâu. Chiếc xe lăn cậu dùng đi làm trước đây đâu rồi?”

“Bị cướp rồi.” Mã Chiêu Địch nhún vai: “Tôi sống ở East End mà.”

“Tìm cách đổi phương tiện khác đi làm đi, con xe đó bớt lái lại.” Tay quản lý thở dài, lắc đầu: “Mã Chiêu Địch...”

“Sao thế?”

“Rảnh thì đi tập bắn nhiều vào. Cứ báo tên tôi, được giảm giá bảy mươi phần trăm.”