Tận Thế: Tôi nhảy qua nhảy lại giữa việc biến nam rồi biến nữ

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Nhất Kích Tuyệt Đỉnh Trừ Tà! (LN)

(Đang ra)

Nhất Kích Tuyệt Đỉnh Trừ Tà! (LN)

Akagi Hirotaka

Và như thế, truyền thuyết bắt đầu. Câu chuyện về hai kẻ trừ tà tệ hại nhất trong lịch sử, những người rồi sẽ trở thành mạnh nhất trước khi ai kịp nhận ra.

34 124

Tiểu thư tài phiệt mua kẻ vô dụng như tôi với giá 300 triệu yên

(Đang ra)

Tiểu thư tài phiệt mua kẻ vô dụng như tôi với giá 300 triệu yên

氷雨ユータ

Trái lại, tai họa bắt đầu giáng xuống đầu những kẻ dám coi rẻ sự dịu dàng thuần khiết của cậu...

8 28

Ác Nữ Tôi Phụng Sự Suốt 13 Năm Đã Gục Ngã

(Đang ra)

Ác Nữ Tôi Phụng Sự Suốt 13 Năm Đã Gục Ngã

Sujeong Yojeong

Ác Nữ Tôi Phụng Sự Suốt 13 Năm Đã Gục Ngã

37 132

1-100 - Chương 93: Toàn bộ người ở đây đều là kẻ vô dụng

- Xem ra cậu vẫn có hiểu biết về Đọa Chủng, vậy sao vừa nãy cậu lại nhắm vào cánh tay tôi?

Ánh mắt Tề Giới đâm thẳng vào hai mắt Từ Đông Dương.

- Trong quá trình chiến đấu, điều kiêng kị nhất là lãng phí dị năng. Thứ mà cậu đối mặt rất có thể là hàng nghìn hàng vạn Đọa Chủng, làm một Người Thức Tỉnh, nếu không thể ra đòn trí mạng và tiết kiệm từng chút sức lực, thì cuối cùng chờ đợi cậu chỉ có số phận bị Đọa Chủng xé nát hoàn toàn thôi.

- Nói cho tôi biết, nếu tôi bây giờ là một con Đọa Chủng cấp thấp, cậu nên tấn công vào chỗ nào?

Từ Đông Dương nuốt một ngụm nước bọt, đáp: 

- Đầu.

- Vậy còn chờ cái gì nữa?

- Nhưng...

Nhìn ánh mắt không hề có chút né tránh của Tề Giới, Từ Đông Dương hít sâu một hơi.

Ngay sau đó, một lưỡi dao gió ngưng kết lại, tấn công thẳng vào đầu Tề Giới.

Phụt!

Lưỡi dao gió lướt qua trán Tề Giới tạo thành một vết thương sâu có thể nhìn thấy xương, nhưng đáng tiếc là vẫn không thể lay chuyển Tề Giới dù chỉ một ly.

Vết thương thoáng chốc đã biến mất, Tề Giới nhìn Từ Đông Dương, hỏi: 

- Có cảm nghĩ gì?

- Em...

Từ Đông Dương gượng gạo nói: 

- Độ mạnh của lưỡi dao gió hoàn toàn chẳng thể phá vỡ nổi xương đầu.

- Xem ra cậu cũng không ngốc lắm nhỉ.

Tề Giới nhướng mày.

- Vậy tại sao lưỡi dao gió của cậu lại không tấn công vào mắt tôi?

- Điều khiển lưỡi dao gió đâm rách tròng mắt, trực tiếp cắm vào não, sau đó lại để lưỡi dao gió tan rã hình thành vòng xoáy, khuấy đảo não tủy của Đọa Chủng.

Tề Giới phất tay.

- Cậu thấy không, vừa tiết kiệm sức lực lại còn nhanh gọn lẹ nữa.

- Cậu còn có thể nén không khí xung quanh đầu Đọa Chủng, trực tiếp ép nổ đầu của chúng.

Tề Giới nhếch miệng, lộ ra một nụ cười nguy hiểm:

- Thử nghĩ xem, cảnh tượng hàng chục cái đầu Đọa Chủng cấp thấp đồng loạt nổ tung, khung cảnh ấy chắc chắn rất thú vị. 

- Đọa Chủng cấp thấp có thể trực tiếp nổ đầu, Đọa Chủng cấp cao hơn cũng không mạnh bao nhiêu. Cậu chỉ cần dựa vào cách chiến đấu và hành vi của Đọa Chủng để tìm vị trí của Lõi, sau đó áp dụng cùng một phương pháp, trực tiếp tấn công Lõi là được. 

- Vậy cậu hiểu rồi chứ.

Không để ý đến vẻ mặt khiếp sợ của Từ Đông Dương, Tề Giới nói tiếp:

- Cho dù độ mạnh dị năng của cậu giờ rất yếu, nhưng cậu cũng nên chuẩn bị một trăm phương pháp để tiêu diệt Đọa Chủng, và phương pháp mà cậu nên dùng nhất, chính là phương pháp dùng ít sức và nhanh nhất. 

- Có lẽ một đòn dốc hết sức của cậu có thể tiêu diệt Đọa Chủng mất xác, nhưng điều tôi muốn dạy cậu, chính là đừng bao giờ dùng hết sức lực, mà phải giữ lại con bài chưa lật, và dùng sức lực còn lại của cậu để giết chết nhiều Đọa Chủng nhất có thể. 

Tề Giới dừng lại giây lát, liếc nhìn xung quanh một vòng, chậm rãi nói: 

- Dù sao thì, sau này chờ đợi cậu, rất có thể là tuyệt cảnh, là cô lập không chỗ nương thân, là một mình đối mặt với hàng nghìn hàng vạn làn sóng Đọa Chủng. Và việc tiết kiệm sức lực, dùng cái giá nhỏ nhất để tiêu diệt Đọa Chủng, sẽ là nền tảng để cậu sống sót.

Nhìn xung quanh đầy rẫy các nhân viên chính phủ, Tề Giới không khỏi cười khẩy một tiếng.

-...Bây giờ có lẽ vẫn còn bộ hậu cần lau mông cho các cậu, vẫn còn viện nghiên cứu chạy theo đút cơm cho các cậu, thậm chí còn có quân nhân trang bị súng đạn bảo vệ an toàn cho các cậu.

Tề Giới chợt thay đổi giọng, nói với ngữ khí lạnh thấu xương:

- Nhưng đợi đến khi cậu một mình đối mặt với Bong Bóng Không Gian, thậm chí sau khi tận thế hoàn toàn buông xuống, cậu nên làm gì? Gào khóc chờ chính phủ cứu à? 

Tề Giới vừa dứt lời, toàn bộ sân huấn luyện rơi vào im lặng.

Sắc mặt của ba người Từ Đông Dương, Hứa Hồng Mai và Trần Tử Hào rất nặng nề, còn các thành viên tổ ngoại cần thì ai nấy trưng vẻ mặt khác nhau, Đỗ Trọng vẫn luôn trầm tư nhìn chằm chằm đao dài của mình, Xích Thược ở bên cạnh thì trợn tròn mắt, biểu cảm phức tạp.

Lời của Tề Giới có thể nói là đã lật đổ quan niệm truyền thống của bọn họ.

Là những Người Thức Tỉnh có bối cảnh tổ chức chính phủ, bọn họ có tài nguyên vô cùng phong phú. Không ngoa khi nói toàn bộ sức mạnh của quốc gia đều có thể được điều động vì bọn họ.

Điều này có nghĩa là, trong quá trình chiến đấu, hầu hết thời gian bọn họ sẽ vô thức theo đuổi sự tối đa hóa sức mạnh và sát thương.

Vì có hậu cần hỗ trợ đầy đủ, vì có sự chi viện đạn dược dồi dào, bọn họ không cần phải quan tâm đến phía sau, không cần tiết kiệm sức lực, điều bọn họ cần làm chỉ là xả hỏa lực.

Đặc biệt đối với Xích Thược, dị năng của cô ta rất mạnh mẽ, ngọn lửa của cô ta có thể lập tức thiêu rụi Đọa Chủng cấp thấp thành tro bụi. Cho nên, ngay từ đầu cô ta chưa từng nghĩ đến việc tiết kiệm sức lực.

Cô ta theo đuổi những đòn tấn công hoành tráng, theo đuổi việc sáng tạo những kỹ năng hoa mắt như trong trò chơi.

Cũng tận hưởng vẻ mặt khiếp sợ và ngưỡng mộ của các đồng đội, tận hưởng những ánh mắt rạng ngời như nhìn thấy chúa cứu thế của nhóm người sống sót được cứu.

Cô ta thậm chí, đã yêu thích sự tuyệt vọng và điên cuồng trong mắt lũ Đọa Chủng khi bị lửa thiêu đốt, yêu thích lắng nghe tiếng kêu rên và gầm thét của chúng nó...

Xích Thược hít sâu một hơi, cúi xuống nhìn đôi tay mình, lần đầu tiên cảm thấy xấu hổ đến mức đỏ bừng cả mặt.

Rõ ràng Tề Giới đang dạy bảo đám tay mơ nhóm Từ Đông Dương, nhưng nghe vào tai Xích Thược thì lại giống như từng câu từng chữ đều đang nói về cô ta.

Tất Bạt nhìn thấy vẻ mặt của Xích Thược, ông thở dài một tiếng, đứng dậy.

- Khụ khụ...

Tất Bạt lướt nhìn một lượt các thành viên của tổ ngoại cần đang mang những vẻ mặt khác nhau, hắng giọng nói:

- Các vị, mọi người đều là tinh anh của tổ ngoại cần, và là thành viên chính thức trong tương lai. Có người trong số các vị vốn là quân nhân, có người là nhân tài được điều tới từ các bộ phận khác, cũng có những người bình thường vô tình thức tỉnh dị năng.

Tất Bạt là đội trưởng tổ ngoại cần số bốn, cũng là thành viên cũ của Tổ Hành Động Đặc Biệt, có thể nói ông là người có uy tín cao nhất tại đây. Thế nên ông vừa lên tiếng, mọi người đã im lặng trở lại.

- Tuy nhiên, mọi người phải hiểu rằng, chúng ta không phải là những chúa cứu thế trong các bộ phim siêu anh hùng, không phải là những anh hùng có thể dựa vào sức mạnh cá nhân mà ngăn cơn sóng dữ để cứu lấy thế giới.

- Thứ chúng ta đang đối mặt, là tận thế của toàn nhân loại.

Ánh mắt sắc bén của Tất Bạt nhìn chằm chằm vào mỗi một người.

- Cho dù bây giờ mọi thứ dường như đang nằm trong tầm kiểm soát của chúng ta, cho dù sau lưng mọi người có sự hỗ trợ hết mình của chính phủ. Nhưng, ai biết được khi nào, tận thế sẽ thực sự buông xuống.

- Đến lúc đó, quân đội có thể tan rã, chính quyền mà mọi người dựa vào có thể giải tán, người thân bạn bè của mọi người rất có thể sẽ biến thành Đọa Chủng, có lẽ mọi người sẽ phải một mình đối mặt với tận thế.

-...Tuy Tề Giới không nói thẳng ra, nhưng tôi đã nghe hiểu.

Ánh mắt của Tất Bạt ngưng lại.

- Trong mắt cậu ta, mọi người chẳng qua chỉ là những bông hoa trong nhà kính mà thôi, mọi người chỉ là những kẻ vô dụng bị chính phủ nuôi thành phế vật!

Tề Giới nhướng mày, nhìn ánh mắt dần trở nên giận dữ ở xung quanh, Tất Bạt đang định kéo thù hận về phía mình đây mà.

Nhưng sau đó, giọng điệu của Tất Bạt chợt thay đổi, ông lạnh lùng nói: 

- Nhưng trong mắt tôi, mọi người cũng là phế vật! 

Tất Bạt rất tán thành lời nói của Tề Giới, bởi vì ông là quân nhân từ tầng dưới chót đi lên, ông đã trải qua chiến tranh, đã chứng kiến địa ngục trần gian thực sự.

Ông từng đối mặt với Bong Bóng Không Gian Số Một, chứng kiến vô số tinh binh sau khi bước vào nhà máy hóa chất thì hoàn toàn mất đi tin tức, một quốc gia lớn mạnh cũng chỉ có thể bó tay chịu trận khi đối mặt với mọi thứ vượt qua khoa học kỹ thuật và lẽ thường.

Ông cũng từng một mình đi lạc vào Bong Bóng Không Gian cấp B, thấy tận mắt những người sống sót mà ông bất lực không thể cứu được bị xé thành từng mảnh nhỏ, ông trơ trọi một mình, chỉ có thể dùng hết tất cả tài nguyên và sức lực mới thành công đột phá được.

Cho nên ông rất rõ, sự hòa bình và ổn định hiện tại chỉ là vẻ bề ngoài, không biết chừng nào mọi thứ sẽ bị phá vỡ.

Tận thế hoàn toàn không phải là thứ gì đó treo lơ lửng trên đầu như thanh gươm Damocles, mà là lưỡi lê hình tam giác đã dí sát vào tim!