Tận Thế: Tôi nhảy qua nhảy lại giữa việc biến nam rồi biến nữ

Truyện tương tự

Nhất Kích Tuyệt Đỉnh Trừ Tà! (LN)

(Đang ra)

Nhất Kích Tuyệt Đỉnh Trừ Tà! (LN)

Akagi Hirotaka

Và như thế, truyền thuyết bắt đầu. Câu chuyện về hai kẻ trừ tà tệ hại nhất trong lịch sử, những người rồi sẽ trở thành mạnh nhất trước khi ai kịp nhận ra.

34 124

Tiểu thư tài phiệt mua kẻ vô dụng như tôi với giá 300 triệu yên

(Đang ra)

Tiểu thư tài phiệt mua kẻ vô dụng như tôi với giá 300 triệu yên

氷雨ユータ

Trái lại, tai họa bắt đầu giáng xuống đầu những kẻ dám coi rẻ sự dịu dàng thuần khiết của cậu...

8 28

Ác Nữ Tôi Phụng Sự Suốt 13 Năm Đã Gục Ngã

(Đang ra)

Ác Nữ Tôi Phụng Sự Suốt 13 Năm Đã Gục Ngã

Sujeong Yojeong

Ác Nữ Tôi Phụng Sự Suốt 13 Năm Đã Gục Ngã

37 133

1-100 - Chương 94: Đạt tiêu chuẩn

Nhìn các thành viên thuộc tổ ngoại cần lộ vẻ mặt khiếp sợ và không cam lòng, giọng điệu của Tất Bạt vẫn kịch liệt như cũ:

- Tôi biết mọi người đang nghĩ gì.

Tất Bạt tiếp tục nói.

- Mọi người, những thành viên ngoại cần lão làng, đã quen với việc được chính phủ hỗ trợ, nhưng mọi người có còn nhớ sự tuyệt vọng khi lần đầu tiên đối mặt với Bong Bóng Không Gian không? 

- Đàm Chính!

- Có mặt!

Một người đàn ông mặt mày ngay thẳng nhanh chóng đứng dậy, đứng nghiêm chào.

- Anh đến từ bộ đội đặc chủng Long Diễm, đã từng nhiều lần tham gia vào các hoạt động gìn giữ hòa bình quốc tế, vì trong lúc làm nhiệm vụ ở Nam Phi đã vô tình lạc vào Bong Bóng Không Gian, thức tỉnh dị năng.

Tất Bạt nhìn chằm chằm vào Đàm Chính, nghiêm nghị nói: 

- Nói cho tôi biết, các người đã đột phá Bong Bóng Không Gian bằng cách nào? 

Đàm Chính hít một hơi, lớn tiếng trả lời: 

- Chúng tôi ngay lúc đó đang chấp hành nhiệm vụ cứu viện, người Hoa kinh doanh ở Nam Phi bị lực lượng vũ trang chống chính phủ địa phương bắt cóc, là lính trinh sát, tôi và bốn đồng đội đã vô tình lạc vào Bong Bóng Không Gian cấp C!

Đàm Chính dừng lại một chút, rồi nói tiếp:

- Những thành phần vũ trang chống chính phủ trong Bong Bóng Không Gian gần như toàn bộ đều biến dị thành Đọa Chủng. Trong số chúng tôi có hai người biến dị thành Đọa Chủng, ba người còn lại dựa vào vũ khí chống đỡ bốn tiếng, cuối cùng được bộ đội chủ lực phát hiện bất thường và giải cứu...

Ánh mắt của Đàm Chính hơi trầm xuống, khó khăn mở miệng:

- Thế nhưng, trong số 162 binh sĩ gìn giữ hòa bình, cuối cùng chỉ có 45 người thành công thoát khỏi Bong Bóng Không Gian. 

Sau khi Đàm Chính nói xong, không khí tại hiện trường càng nặng nề hơn.

Mà Tề Giới ở bên cạnh thì đút hai tay vào túi, quan sát biểu cảm của mọi người với vẻ hứng thú.

Tất Bạt ra hiệu Đàm Chính ngồi xuống, rồi lại nghiêm túc nói: 

- Tằng Dung, cô nói đi.

Trong góc phòng, một cô gái nhỏ nhắn gầy gò ngẩng đầu lên, cô ta đứng dậy với gương mặt đờ đẫn.

- Tôi tên là Tằng Dung, tôi chỉ là một người bình thường, ừm, một nô lệ tư bản 007*.

Cô ta cúi đầu, chậm rãi nói.

- Lúc đó tôi đang tăng ca ở văn phòng. Nửa đêm 12 giờ, công ty chúng tôi vẫn còn rất nhiều người chưa về. Hầu hết chúng tôi đều trực tiếp mua giường xếp, coi như là đã đặt luôn cái nhà ở công ty.

- Sau đó, tôi có hơi đau bụng, nên đi tới nhà vệ sinh công cộng của tòa nhà văn phòng, tầng của chúng tôi có tổng cộng sáu công ty, trong đó ba công ty làm về Internet, cho nên lúc đó vẫn còn khá đông người. 

- Sau đó...

Vẻ mặt cứng đờ của Tằng Dung lộ ra chút sợ hãi:

- Đợi khi tôi đi vệ sinh xong bước ra, bên ngoài đã biến thành địa ngục trần gian.

- Trong hành lang đâu đâu cũng là máu tươi, quái vật đang đuổi theo đồng nghiệp của tôi, chốc lát sau đã xé người đó thành mấy mảnh rồi ăn sạch sẽ.

Cô ta thở ra một hơi, nói tiếp: 

- Tôi thừa dịp quái vật không chú ý mà vội trốn vào phòng tạp vụ, bên trong còn có nửa hộp cơm hộp do cô lao công để lại.

- Đợi khi mơ màng ngủ thiếp đi, tôi chợt nghe thấy bên ngoài có người kêu cứu mạng, xuyên qua khe cửa, tôi trông thấy quản lý bộ phận của chúng tôi đang bị quái vật rượt đuổi.

- Tiếp đó, tôi đã cứu anh ta.

Giây tiếp theo, ánh mắt cô ta tối sầm lại, mở miệng nói một cách gian nan: 

- Chúng tôi trốn trong phòng tạp vụ cho đến chiều hôm sau, tiếng thét chói tai bên ngoài đã giảm đi rất nhiều, chỉ còn lại tiếng gầm gừ của quái vật... Lúc này, quản lý vì nửa hộp cơm hộp còn lại mà đánh ngất tôi.

- Về sau, khi tôi tỉnh lại, anh ta đang chuẩn bị ném tôi ra ngoài để dụ quái vật đi, nhân cơ hội bỏ trốn bằng lối thoát hiểm.

Nói đến đây, ánh mắt của cô ta lại trở nên đờ đẫn.

- Đúng vào lúc này, tôi thức tỉnh dị năng. Trong cơn hoảng loạn, tôi bắt lấy tay anh ta, kết quả cả người anh ta nổ tan tành, máu và nội tạng văng đầy đầu và mặt tôi. 

Vừa dứt lời, vẻ mặt của đám người tại đây đều hơi khó coi, ba tay mơ nhóm Trần Tử Hào cũng đơ mặt ra.

Đa số những ai trở thành Người Thức Tỉnh đều là vì vô tình đi lạc vào Bong Bóng Không Gian, có thể nói, tất cả những thứ xảy ra ở bên trong đó là ký ức sâu sắc nhất của mọi người.

Và rất nhiều lúc, thứ đáng sợ không chỉ có quái vật, mà còn có con người.

Trường hợp của Tằng Dung thì càng nặng nề hơn, bởi vì thứ đầu tiên cô ta giết không phải là Đọa Chủng, mà là đồng loại.

Lúc này, giọng nói cứng nhắc của Tằng Dung tiếp tục vang lên: 

- Khi ấy tôi cực kỳ sợ hãi, tôi hoàn toàn không nhận ra anh ta nổ tung là do tôi... Tiếng nổ đã thu hút rất nhiều quái vật, tôi hoảng loạn chạy xuống lối thoát hiểm, kết quả chạy được mấy tầng thì phát hiện không thể thoát ra được, lối đi xuống bị một thứ lá chắn nào đó chặn lại, chỉ có thể trông thấy sương mù xám xịt.

- Mà vào thời điểm này, tôi đã bị quái vật chặn ở hành lang, không thể quay lại được nữa.

Lúc này cô ta không kiềm được cười khẩy một tiếng, sắc mặt phức tạp:

- Không ngờ rằng, con quái vật đến gần tôi cũng chợt nổ tung, những mảnh vỡ cơ thể của nó bị lũ quái vật khác điên cuồng truy tìm và nuốt chửng, tôi cũng dựa vào kẽ hở trong nháy mắt đó mà chạy ra khỏi hành lang. 

- Về sau, tôi lang thang trong tòa nhà văn phòng, gặp quái vật thì nổ tung chúng. Giữa chừng cũng gặp những người sống sót khác, nhưng bộ dạng người đầy máu của tôi đã khiến họ sợ hãi bỏ chạy.

- Sử dụng dị năng liên tục khiến tôi bị tiêu hao cực lớn, không lâu sau tôi đã ngất đi. Khi tỉnh lại, tôi phát hiện Tiểu Nhã đã cứu tôi.

Giọng nói của Tằng Dung dừng một chút, trong ánh mắt đờ đẫn lộ ra vẻ bi thương:

- Tiểu Nhã là bạn thân nhất của tôi ở công ty, cô ấy đã kéo tôi đi rồi giấu dưới bàn hội nghị, nhưng khi tôi tỉnh lại, thứ tôi nhìn thấy là ánh mắt tuyệt vọng của cô ấy khi đang bị quái vật cắn xé.

- Tôi mặc kệ mọi thứ lao ra khỏi phòng họp, nổ tung quái vật từng mảnh. Nhưng Tiểu Nhã đã chết rồi...

- Cơn phẫn nộ tột độ khiến tôi hoàn toàn không cảm nhận được sự mệt mỏi về thể xác lẫn tinh thần, tôi điên cuồng tìm kiếm tất cả các tầng, nổ chết toàn bộ quái vật mà tôi gặp phải.

- Ha...

Nước mắt lăn dài trên khuôn mặt của Tằng Dung, cô ta mệt mỏi nhìn lòng bàn tay mình, nói:

- Không ngờ, đây mới là cách duy nhất để thoát khỏi địa ngục. Tôi đã nổ tung tất cả quái vật, vì vậy đã mở ra lối đi của Bong Bóng Không Gian...

- Cuối cùng... cuối cùng tôi đã bước ra khỏi mấy tầng lầu đó, ngất xỉu trước những gương mặt đầy khiếp sợ của cảnh sát. Về sau, tôi được đưa đến nơi này.

Nghe Tằng Dung kể xong, Tất Bạt khẽ thở dài.

Tằng Dung là Người Thức Tỉnh mới xuất hiện mấy ngày hôm trước.

Bong Bóng Không Gian mà cô ta gặp phải ban đầu đã được tổng bộ giám sát, nhưng lúc đó phần lớn nhân viên tổ ngoại cần được phái đến biên giới, số còn lại cũng bận túi bụi, chỉ có thể để cảnh sát phong tỏa trước, chờ họ rảnh tay rồi xử lý.

Kết quả chưa đến 2 ngày, Tằng Dung cả người bê bết máu xông ra.

Bong Bóng Không Gian này đã nhốt 65 người, phần lớn đều là những nhân viên tăng ca ở tầng của Tằng Dung. Trong đó có 24 người biến thành Đọa Chủng cấp thấp, 18 người bị ăn thịt, 1 người bị Tằng Dung làm nổ chết, còn lại 22 người sống sót.

Một mình Tằng Dung tiêu diệt tất cả Đọa Chủng.

Thật ra Đọa Chủng cấp thấp không hề mạnh, nhưng khi loài người lần đầu đối mặt với quái vật, trong đầu chỉ còn lại sự hoảng loạn và sợ sệt, chạy trốn chính là suy nghĩ duy nhất, chứ đừng nói đến việc phản công và hợp tác đối kháng.

Còn Tằng Dung, nếu không thức tỉnh dị năng, cái chết cũng sẽ là kết cục duy nhất của cô ta.

[Đánh giá tổng hợp dị năng của cô ta là cấp C, mức tiềm lực là A.] 

Giọng nói của Bạch Truật đột nhiên vang lên trong đầu.

Tề Giới nhướng mày, vừa thức tỉnh đã có đánh giá cao như vậy, xem ra tương lai phát triển sẽ tốt lắm đây.

[Thật ra... giáo sư đã xem qua ký ức của cô ta.] 

Giọng nói Bạch Truật có chút khó hiểu.

[Cái người quản lý kia không phải vì cơm hộp mà đánh ngất cô ta, mà là ngay từ đầu cô ta đã không mở cửa cho người quản lý đang cầu cứu.]

[Kết quả người quản lý tìm thấy chìa khóa trên cái gương trong nhà vệ sinh, mở cửa vào thì phát hiện cô ta đang run cầm cập ở bên trong, trong cơn tức giận đã tát cô ta một cái, do đó mới đánh ngất cô ta.]

[Ồ?]

Giọng điệu của Tề Giới không thay đổi nhiều, anh cho rằng cách làm của Tằng Dung không có gì là sai cả, mình còn không tự cứu được thì lấy gì cứu người khác?

Giây tiếp theo, anh chợt nghĩ đến điều gì đó, cười khẩy nói: 

[Thế nên, giáo sư của anh đã sửa đổi ký ức của cô ta?]

Vừa rồi anh rõ ràng không hề phát hiện Tằng Dung có dấu hiệu nói dối, tất cả những gì cô ta nói đều là thật lòng.

[Đúng vậy.]

Bạch Truật nói tiếp:

[Giáo sư đã sửa đổi một phần ký ức của cô ta, bao gồm cả phân đoạn đồng nghiệp tên Tiểu Nhã cứu cô ta. Thật ra là cô ta tự ngất xỉu trong phòng họp.]

[Chậc... Mục đích của ông ta là gì thế?]

[Không có gì đâu, chỉ là không muốn Tằng Dung suy sụp tinh thần, đồng thời vẫn có thể tiếp tục tin vào nhân tính mà thôi.]

Tề Giới nhướng mày:

[Không chỉ có vậy đúng không, e là còn muốn cô ta trở thành một thành viên đạt tiêu chuẩn của Tổ Hành Động Đặc Biệt, có thể chủ động hy sinh bản thân để cứu lấy người khác?]

(*) 007 là một thuật ngữ phổ biến ở Trung Quốc, có nghĩa là làm việc từ 0 giờ đến 0 giờ, bảy ngày một tuần. 007 là một biến thể theo hướng cực đoan của 996 (làm việc từ 9 giờ sáng đến 9 giờ tối, sáu ngày một tuần).