Đại não của Đỗ Trọng vô cùng hỗn loạn, hắn rất muốn phản bác lời của anh.
Ví dụ như cây đao này là bảo đao tổ truyền của nhà mình được cải tạo lại, mình không thể buông nó ra. Hoặc nói là sinh mạng của đao khách, một khi buông đao thì chỉ có thể nghển cổ chịu chết...
Thế nhưng, hắn không thể nói ra. Bởi vì hắn biết lời của Tề Giới không hề sai.
Đối với người bình thường, buông vũ khí ra thì đồng nghĩa với việc mất đi phương pháp tấn công.
Nhưng bản thân không phải người bình thường, tuy vẫn có máu thịt, nhưng sức mạnh và sức chống đỡ của cơ thể mình đã sớm vượt xa người giữ kỷ lục thế giới, thậm chí năng lực tự chữa lành còn mạnh hơn người bình thường rất nhiều lần.
Ở một mức độ nào đó, mình đã có thể sánh ngang với siêu nhân.
Mắt Đỗ Trọng sáng lên.
Siêu nhân sẽ dùng đao sao? Không, siêu nhân chẳng dùng vũ khí gì cả, chỉ dùng thân thể sắt thép cứng rắn!
Tề Giới ở bên cạnh liếc một cái đã nhìn thấu suy nghĩ của Đỗ Trọng, khóe miệng anh giật giật, nói với vẻ bất lực:
- Tôi không hề nói anh không cần dùng vũ khí. Sức mạnh thể chất của anh giờ vẫn còn rất kém khi chống lại Đọa Chủng cấp cao, vũ khí là phương pháp tấn công cần thiết.
- Anh chỉ cần nhớ kỹ, cơ thể mới là vũ khí mạnh nhất của anh.
Đỗ Trọng cuối cùng cũng phục hồi tinh thần lại, hắn nhìn về phía Tề Giới, không kìm được thở phào, chân thành nói:
- Cảm ơn nhé.
Đoàn người vây xem mang vẻ mặt khác nhau, có người cau mày trầm tư, có người cười nhạo Đỗ Trọng, có người mắt sáng rực nhìn Tề Giới.
Tuy nhiên, hầu hết các nhân viên thuộc tổ ngoại cần có mặt đều đã hiểu được sự chênh lệch thực sự giữa Đỗ Trọng và Tề Giới nằm ở đâu.
Là ở ý thức chiến đấu.
Đỗ Trọng luôn suy nghĩ về chiến đấu từ góc độ của người bình thường, chứ không phải từ góc độ của Người Thức Tỉnh đối kháng với Đọa Chủng.
Trên thực tế, giữa lúc chiến đấu, hắn cũng ít nhiều nhận ra vấn đề của mình, nhưng hắn lại quá phụ thuộc vào đao dài.
Hồi đầu sau khi thức tỉnh, hắn chỉ mạnh hơn người bình thường một chút, điều này giúp đao thuật của hắn tăng lên đáng kể. Nhưng theo thời gian hắn không ngừng tiếp xúc với ô nhiễm, dị năng của hắn càng lúc càng mạnh mẽ, sức mạnh thể chất cũng liên tục tiến bộ, nhưng hắn đã vô thức coi đao dài là phương pháp tấn công duy nhất.
Mãi cho đến khi bị Tề Giới nghiền nát bằng sức mạnh tuyệt đối.
- Được rồi, cuộc tỉ thí đã kết thúc, đến lúc bắt đầu buổi huấn luyện đặc biệt hôm nay rồi... mọi người thấy đúng không?
Tề Giới nói rồi nhìn về phía đoàn người đang vây xem, ý tứ rất rõ ràng, đó là đám người hóng hớt có thể rời đi rồi.
Đáng tiếc là hoàn toàn chẳng có ai chịu rời đi.
Tề Giới nhướng mày, cũng không đuổi người nữa, chỉ ra hiệu cho Từ Đông Dương lại đây.
Trong ánh mắt của các nhân viên vây xem, Từ Đông Dương cố giả bộ bình tĩnh bước ra sân huấn luyện.
Anh ta nuốt một ngụm nước bọt, nhìn Tề Giới vẫn ung dung thoải mái ở trước mặt.
Tề Giới khẽ gật đầu, nói:
- Tôi đã xem báo cáo kiểm tra dị năng của cậu, năng lực của cậu là điều khiển gió, bây giờ hãy dùng dị năng dốc hết sức tấn công tôi.
Từ Đông Dương sửng sốt, anh ta thấp thỏm nhìn đôi mắt đen sâu thẳm của Tề Giới.
- Ngay bây giờ, tấn công tôi!
Vừa dứt lời, Từ Đông Dương lập tức vươn cánh tay phải còn lại, một luồng gió lớn thổi lên.
Nhưng giây sau, Từ Đông Dương khựng lại, mặt đổ mồ hôi lạnh.
Bởi vì Tề Giới vào lúc này đã xuất hiện trước mặt anh ta, tay phải bóp chặt cổ họng anh ta.
- Tại sao?
Giọng nói của Tề Giới vô cùng nghiêm khắc.
- Dị năng của cậu rõ ràng không cần dùng hai tay để thả ra, tại sao cậu vẫn phải giơ tay lên?
- Cậu đang cố ý nói cho kẻ địch biết mình sắp ra chiêu à? Sao không tiện thể hét lớn chiêu thức ra luôn? Để kẻ địch biết đường mà chuẩn bị?
Từ Đông Dương á khẩu không nói nên lời, hiện tại lưng và lòng bàn tay anh ta đổ đầy mồ hôi. Ánh mắt của Tề Giới lạnh lẽo như thành thực chất, anh ta thậm chí cảm thấy Tề Giới sẽ không chút do dự bóp nát cổ họng mình.
Trong đám người vây xem vọng ra vài tiếng cười khẩy, Từ Đông Dương mắc phải lỗi mà hầu hết người mới đều bị.
Tề Giới buông Từ Đông Dương ra, quay trở lại vị trí vừa rồi.
- Bây giờ tôi sẽ không nhúc nhích, cậu tấn công tôi lại, dốc hết toàn bộ sức lực!
Từ Đông Dương cắn răng, lần này anh ta cố gắng kiểm soát cánh tay của mình, mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm vào Tề Giới.
1 giây kế tiếp, gió lớn bất ngờ nổi lên, lập tức ập về phía Tề Giới.
Những người xung quanh bị thổi làm cho ngã trái ngã phải, thế nhưng Tề Giới vẫn đứng bất động.
Anh cau mày, hỏi:
- Cậu đang làm cái gì đấy? Thấy nóng quá nên thổi gió cho mọi người à?
Trong lòng Từ Đông Dương nghẹn lại, đây đã là đòn tấn công mạnh nhất của mình rồi.
- Cậu nói cho tôi biết, dốc hết sức lực thổi một đợt gió mạnh có ý nghĩa gì? Có thể thổi bay Đọa Chủng? Hay thật sự chỉ muốn thổi gió cho chúng nó?
- Em...
- Điểm mạnh nhất của gió nằm ở đâu?
Ánh mắt Tề Giới nghiêm túc:
- Là giết người trong vô hình.
- Bản chất của điều khiển gió chính là khống chế không khí!
- Rõ ràng cậu có thể nén không khí tạo thành lưỡi dao gió, rút sạch không khí xung quanh mục tiêu tạo thành chân không, bắn khí áp suất cao tạo thành vụ nổ siêu thanh, dùng sức gió điều khiển vũ khí tấn công, vân vân. Thậm chí có thể thay đổi mật độ không khí, khiến ánh sáng khúc xạ, đạt được hiệu quả gây nhiễu kẻ địch, khi cận chiến còn có thể dùng sức gió thay đổi quỹ đạo tấn công của kẻ địch, sau khi dị năng mạnh mẽ còn có thể thao túng thời tiết...
- Vậy tại sao, cậu chỉ biết thổi gió thôi?
Trong lòng Từ Đông Dương chấn động mạnh, anh ta quả thật, chưa bao giờ thử cách dùng khác của gió.
Trong Bong Bóng Không Gian, anh ta cũng chỉ biết một mực thổi gió, nhưng hoàn toàn không thể gây ra bất kỳ tổn hại mang tính thực chất nào cho Đọa Chủng.
- Còn nữa, Trần Tử Hào đã nói với tôi rằng, cậu không thể dùng gió để tự bay lên? Tại sao thế?
- Em...
Từ Đông Dương hoảng loạn giải thích:
- Em đã thử rồi, nhưng hoàn toàn không thể làm được. Giống như là con người không thể tự kéo mình lên được vậy.
- Phụt, ha ha ha...
Tề Giới cười bất đắc dĩ:
- Đó giờ tôi mới nghe nói có một Người Thức Tỉnh điều khiển gió mà không thể bay lên được.
- Cậu thật sự đã thử nghiệm kỹ càng chưa? Nếu cậu nói không thể để gió thổi vào người mình, vậy tại sao cậu không tạo ra gió xoáy bao bọc lấy mình, hoặc để gió thổi xuống đất tạo ra phản lực?
Lời nói của Tề Giới khiến Từ Đông Dương suy tư, dường như anh ta muốn lập tức bắt đầu thử nghiệm.
- Thôi được rồi, bây giờ tôi không có thời gian cho cậu thử từng cái một.
Tề Giới trực tiếp ngắt lời.
- Bây giờ, dùng lưỡi dao gió tấn công tôi.
Tề Giới nhếch cằm.
- Đừng nói với tôi ngay cả lưỡi dao gió mà cậu cũng không tạo ra được nhé.
Trán Từ Đông Dương đầy mồ hôi lạnh, anh ta cố gắng tưởng tượng cách nén không khí, hình thành lưỡi dao gió.
Mấy phút sau, không khí trước mặt anh ta cuối cùng cũng biến dạng trong thoáng chốc, một lưỡi dao gió bay ra, đáng tiếc là còn chưa đến gần Tề Giới thì đã biến mất.
Tề Giới không hề lên tiếng chế nhạo, vẫn bình tĩnh nhìn anh ta.
Từ Đông Dương cố gắng giữ bình tĩnh, tiếp tục thử tạo ra lưỡi dao gió.
Sau năm phút, cuối cùng lại có một lưỡi dao gió hình thành, trong nháy mắt nó đã bay đến trước mặt Tề Giới, cắt qua cánh tay phải của anh, vài giọt máu nhỏ xuống đất.
- Anh Giới!
Hô hấp của Từ Đông Dương chậm lại, không kìm được la lên.
- Sao đấy? Không nỡ làm tổn thương kẻ địch à?
Tề Giới thậm chí không thèm liếc mắt nhìn, vết thương nông trên cánh tay phải anh thoáng chốc đã lành lại.
- Khi cậu phóng ra lưỡi lao gió, tại sao không nhắm vào cổ họng của kẻ địch?
Tề Giới nhìn chằm chằm vào mắt Từ Đông Dương:
- Chắc cậu đã học được không ít bài giảng liên quan đến Đọa Chủng rồi nhỉ, nói cho tôi biết, nhược điểm trí mạng của Đọa Chủng nằm ở đâu?
- Đọa Chủng... điểm yếu thực sự của Đọa Chủng chỉ có Lõi.
Từ Đông Dương dừng một chút, may mà dù anh ta sử dụng dị năng không tốt lắm, nhưng nội dung bài giảng thì học rất kỹ.
- Lõi của Đọa Chủng cấp thấp về cơ bản đều nằm trong não, thường thì chỉ cần cho nổ đầu là có thể giết chết Đọa Chủng. Nhưng từ Đọa Chủng cấp C trở lên, chúng nó sẽ có ý thức di chuyển vị trí của Lõi, có thể dời đến bất kỳ bộ phận nào trên cơ thể. Và một số Đọa Chủng cấp cao thậm chí có thể thay đổi vị trí Lõi bất cứ lúc nào.
- Còn về Đọa Chủng cấp S, Lõi của chúng đã hòa thành một thể với thân xác và tinh thần, không còn tồn tại Lõi nữa.
