Ta Phong Thần Ở Thế Giới Bí Hiểm

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Nhất Kích Tuyệt Đỉnh Trừ Tà! (LN)

(Đang ra)

Nhất Kích Tuyệt Đỉnh Trừ Tà! (LN)

Akagi Hirotaka

Và như thế, truyền thuyết bắt đầu. Câu chuyện về hai kẻ trừ tà tệ hại nhất trong lịch sử, những người rồi sẽ trở thành mạnh nhất trước khi ai kịp nhận ra.

34 124

Tiểu thư tài phiệt mua kẻ vô dụng như tôi với giá 300 triệu yên

(Đang ra)

Tiểu thư tài phiệt mua kẻ vô dụng như tôi với giá 300 triệu yên

氷雨ユータ

Trái lại, tai họa bắt đầu giáng xuống đầu những kẻ dám coi rẻ sự dịu dàng thuần khiết của cậu...

8 33

Ác Nữ Tôi Phụng Sự Suốt 13 Năm Đã Gục Ngã

(Đang ra)

Ác Nữ Tôi Phụng Sự Suốt 13 Năm Đã Gục Ngã

Sujeong Yojeong

Ác Nữ Tôi Phụng Sự Suốt 13 Năm Đã Gục Ngã

37 145

Âm Thầm Nhìn Lén (52-88) - Chương 59: Tớ sẽ luôn ở bên cậu

[gbx: Là người vừa bị bắt nói rằng hắn muốn đến cứu tớ, vì hắn bảo thấy trong phòng tớ có một người đàn ông mặc áo mưa.]

[gbx: Người đàn ông mặc áo mưa đó hình như chính là người tớ đã thấy trong thang máy. Tớ không biết hắn là ai, nhưng hắn dường như thật sự đã đi theo tớ về nhà.]

[gbx: Khi cảnh sát còn ở đây, tớ vốn định nói chuyện đó, nhưng rồi lại nghĩ có lẽ chỉ là trùng hợp. Hơn nữa không hiểu sao, tớ cứ cảm thấy có gì đó không đúng, nên cuối cùng tớ đã không nói.]

[gbx: Mẹ nó, cậu biết không, lúc nãy khi tớ nhìn qua mắt mèo, tớ thấy người đàn ông mặc áo mưa đó đang đứng ngay trước cửa!!!]

[gbx: Tớ sợ muốn phát điên luôn rồi!!!]

[gbx: Tớ đang cầm chặt con dao trong tay đây, tối nay chắc tớ không dám ngủ nữa!]

[gbx: Tớ định gọi cảnh sát, nhưng đột nhiên tớ nghĩ đến một chuyện, cảnh sát vừa rời đi thì hắn đã đứng ngay trước cửa… Có phải là hắn đã thật sự ở đó từ đầu rồi không?]

[gbx: Tớ phát điên mất, sợ quá… tớ còn chẳng biết mình đang nói gì nữa. Hắn có đang nhìn tớ không?]

[gbx: Tớ thật sự không biết phải làm gì nữa, tớ không dám lên tiếng… Có lẽ tớ nên gọi cảnh sát quay lại, tớ nên nói hết với họ…]

Cô gửi liên tiếp tin nhắn, bộc lộ rõ sự sợ hãi và bất an của mình.

[Vũ Kỳ thân thân: Đừng sợ, đừng sợ, không sao đâu. Cậu cứ cầm chắc con dao đó để phòng thân. Thường thì bọn xấu mà thấy trong tay cậu có vũ khí, chúng cũng không dám ra tay bừa đâu.]

[Vũ Kỳ thân thân: Hay là để tớ báo cảnh sát lần nữa nhé? Cậu nói hết với họ cho rõ ràng?]

[gbx: Tớ không biết… làm vậy liệu cảnh sát có thấy tớ phiền không? Họ có hỏi tại sao trước đó tớ không nói không? Tớ cũng không biết lúc trước vì sao mình lại không nói nữa… tớ thật sự không biết…]

[Vũ Kỳ thân thân: Đừng sợ, đừng sợ mà.]

[Vũ Kỳ thân thân: Tớ sẽ luôn ở bên cậu, yên tâm nhé. Có tớ ở đây, cậu tuyệt đối sẽ không sao đâu.]

Bạch Trà ôm điện thoại vào ngực, cố nén tiếng khóc.

Cô cứ thế bật đèn sáng, một tay ôm điện thoại, tay kia cầm con dao. Không biết từ khi nào mà bên ngoài bắt đầu xuất hiện tiếng tuyết rơi.

Bạch Trà dần chìm vào giấc ngủ.

Nhưng cô ngủ không được yên giấc, luôn mơ thấy ác mộng.

Đèn trong phòng bỗng nhiên vụt tắt.

Dưới mí mắt của Bạch Trà, đôi mắt khẽ động như muốn mở ra, nhưng cô thật sự quá mệt nên không thể tỉnh dậy.

【Aaa!】

【Làm sao mà cô ngủ được trong tình huống này vậy?】

【Vcl, cô có biết đèn trong phòng vừa mới tắt phụt đi không? Như có người bấm công tắc vậy!】

【Cô ấy rốt cuộc là nhát gan hay gan to vậy trời?】

Đương nhiên là vừa nhát gan vừa liều rồi.

Tính cách của Cố Bách Tuyết thì rất dễ nắm bắt.

Đúng bảy giờ sáng, chuông báo thức vang lên.

Bạch Trà giật mình tỉnh giấc.

Cô bật dậy khỏi giường, luống cuống chạy đi tắt báo thức.

Trong điện thoại của cô có rất nhiều tin nhắn do Vũ Kỳ thân thân gửi, gần như cứ mỗi 10 phút lại nhắn một câu ‘Tớ đây’.

Cứ như vậy cho tới 6:55.

Trên mặt Bạch Trà hiện lên vẻ xúc động, tinh thần cũng tỉnh táo hơn nhiều, không còn sợ hãi như tối qua nữa.

[gbx: Cảm ơn cậu nhé. Tối qua tớ lỡ ngủ quên mất, cậu thức cả đêm rồi à? Thật sự xin lỗi…]

[Vũ Kỳ thân thân: Không sao đâu, tớ cũng hay xuyên đêm còn gì, cậu cũng biết mà.]

Trước đây thì không biết, nhưng giờ thì biết rồi.

[gbx: Cảm ơn cậu nhiều lắm!!! Không có cậu chắc tớ chẳng biết phải làm sao nữa!!]

[Vũ Kỳ thân thân: Dù sao thì chúng ta cũng đã quen nhau lâu rồi, tớ còn đang chờ được gặp cậu nữa mà.]

[Vũ Kỳ thân thân: Giờ cậu thấy thế nào rồi?]

Nhìn thấy tin nhắn đó, Bạch Trà mới nhận ra hình như mình hơi khó chịu, đầu đau dữ dội, liền đưa tay xoa trán.

[gbx: Hình như tớ hơi bị cảm, đau đầu, cũng có thể là do tối qua ngủ không ngon.]

[Vũ Kỳ thân thân: Vậy cậu có muốn xin nghỉ ở công ty không? Hôm nay đừng đi làm nữa.]

Bạch Trà gõ một dòng tin nhắn rồi lại xóa, do dự hồi lâu, cuối cùng mới gửi đi một câu.

[gbx: Thôi, tớ vẫn cứ đi làm. Có lẽ ở công ty sẽ an toàn hơn.]

[Vũ Kỳ thân thân: Ừ cũng phải, ít nhất chỗ đó đông người. Hôm nay chắc cậu không phải tăng ca đâu. Tan làm về sớm chút, nhớ mua camera giám sát, hoặc dọn sang chỗ khác ở, thuê khách sạn cũng được.]

Trên mặt Bạch Trà lại hiện lên vẻ đau khổ.

Cô có chút sợ hãi liếc nhìn xung quanh. Buổi sáng mùa đông vốn không mấy sáng sủa, đặc biệt khi rèm cửa kéo kín, khiến căn phòng tối om.

Tối om?

Cô sững người một lúc, đồng tử bỗng thu nhỏ lại, ngón tay run rẩy, nhanh chóng gõ lên bàn phím điện thoại.

[gbx: Má nó, tớ vừa nhận ra một chuyện, đèn trong phòng không biết bị tắt từ khi nào!!!]

[gbx: Đm, tối qua tớ ngủ là có bật đèn đấy chứ!]

[gbx: Aaaa! Tớ sắp phát điên rồi! Tớ phải ra khỏi đây ngay, không thể ở lại chỗ này nữa!]

[Vũ Kỳ thân thân: Cậu đừng kích động, bình tĩnh lại đã.]

[Vũ Kỳ thân thân: Hay là cậu thử hỏi ban quản lý khu chung cư xem có phải mất điện không?]

[gbx: Nhưng mà… được rồi, lát nữa tớ sẽ hỏi thử. Nhưng mà tớ không có trong nhóm chat của khu chung cư, còn chủ nhà thì là một bà cụ, chắc cũng không dùng điện thoại.]

[Vũ Kỳ thân thân: Không sao, cậu đừng lo. Nếu cậu đang bị cảm thì đi uống thuốc trước đi, nhớ đừng để bị lạnh thêm.]

Bạch Trà khịt khịt mũi, gửi đi chữ ‘được’, rồi đứng dậy kéo rèm cửa ra.

Cô rõ ràng đã bị cảm, tối qua trên đường về gió thổi lạnh thấu xương, giờ thì nghẹt mũi thấy rõ.

Có lẽ còn cả sốt nhẹ nữa.

Bạch Trà lục khắp phòng, cuối cùng tìm thấy một hộp Bản Lam Căn trong một góc khuất.

Được rồi, đây đúng là một cô gái khỏe mạnh.

Thôi thì Bản Lam Căn cũng được, nghĩ vậy, Bạch Trà liền đun chút nước nóng.

Nhân lúc chờ đợi, cô đi mặc thêm vài lớp quần áo.

Sau đó cô đi rửa mặt. Cả đêm gần như không ngủ, tóc đã bết lại, nhưng Bạch Trà cũng lười để ý, buộc tạm một cái đuôi ngựa thấp.

Cô pha Bản Lam Căn uống xong, nhìn đồng hồ thì đã 7:30 rồi.

Nếu nhớ không nhầm thì 7:30 lẽ ra cô đã phải có mặt ở công ty rồi, chắc công ty còn có mấy cuộc họp sáng này nọ.

Nhưng dù sao tối qua cũng đã xảy ra chuyện như vậy.

Bạch Trà lấy điện thoại ra và mở đoạn chat với quản lý.

Cô gõ tin nhắn xin nghỉ, nhưng rồi lại xóa đi.

Trên mặt cô hiện lên vẻ mờ mịt lẫn đau khổ, rồi cô mở app ngân hàng của mình ra xem.

Thẻ tín dụng nợ mười tám nghìn tệ.

Rồi cô mở ứng dụng thanh toán, khoản vay trên đó còn nợ mười lăm nghìn.

Chỉ riêng hai khoản nợ này thôi, mỗi tháng cô đã phải chi ra bốn nghìn.

Lương của cô chỉ có ba nghìn rưỡi cộng thêm hoa hồng, nên cô bắt buộc phải làm việc quần quật, phải giữ đủ chuyên cần.

Có như vậy thì cô mới miễn cưỡng trả được nợ, nhưng vẫn hoàn toàn không đủ để sống.

Mắt Bạch Trà đỏ lên, cô lại rót một cốc nước nóng uống hết, rồi mới ra khỏi cửa.

Khi tìm quần áo, cô cũng tìm được găng tay và mũ, dù sao ở miền Bắc thì không thể thiếu mấy thứ này.

Lúc bước ra ngoài, Bạch Trà thấy ngay trước cửa nhà mình có một cái hộp giấy.

Không lớn lắm, bằng khoảng hai bàn tay.

Cô im lặng một lúc, trong mắt lóe lên vẻ sợ hãi, nhưng vẫn rón rén cúi xuống mở cái hộp ấy ra.

Bên trong là một hộp quà nhỏ được gói rất đẹp mắt.

Điều đó càng khiến cô nhớ lại chuyện kinh khủng tối qua.