Sự Chuyển Sinh Này Không Thể Lấp Đầy Khoảng Trống Trong Tôi

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Năng Lực Bá Đạo Của Tôi Trong Game Tử Thần Là Những Thiếu Nữ Xinh Đẹp

(Đang ra)

Năng Lực Bá Đạo Của Tôi Trong Game Tử Thần Là Những Thiếu Nữ Xinh Đẹp

Giai thất

PS: Truyện thiên về đấu trí, thuộc thể loại vô hạn lưu. Tác giả đảm bảo dàn nhân vật chính (cả nam và nữ) sẽ không "bay màu", còn các người chơi khác thì.

640 7568

Trở Thành Kẻ Phản Diện Ngoài Cuộc Ở Học Viện

(Đang ra)

Trở Thành Kẻ Phản Diện Ngoài Cuộc Ở Học Viện

Latte Hoa Sao

Nhưng rồi, ngay khi tôi bắt đầu chỉ cho mấy nữ chính cách xài năng lực cho đúng, mọi thứ trong câu chuyện bắt đầu… lạc quẻ hoàn toàn.

42 138

Mizu Zokusei no Mahoutsukai

(Đang ra)

Mizu Zokusei no Mahoutsukai

Kubou Tadashi

“Những chuyện nghĩ cũng chẳng để làm gì thì tốt nhất đừng nghĩ.”— Một cuộc phiêu lưu tùy hứng của Pháp Sư Thuỷ mạnh nhất nhưng quá mức thong dong, chính thức mở màn!

180 461

Tôi đã được tái sinh vào một thế giới trò chơi mà tôi không biết gì về nó, nhưng tôi sẽ bảo vệ thế giới gốc bằng tất cả sức mạnh của mình

(Đang ra)

Tôi đã được tái sinh vào một thế giới trò chơi mà tôi không biết gì về nó, nhưng tôi sẽ bảo vệ thế giới gốc bằng tất cả sức mạnh của mình

ウスバー

Đây là câu chuyện về một nhân vật chính bị ném vào một thế giới mà anh không biết một chút nào, chiến đấu hết mình bằng nỗ lực và nghị lực để chạy ngược chiều với cốt truyện gốc!

25 101

Maou Toubatsu shita Ato, Medachitakunai node Guild Master ni Natta

(Đang ra)

Maou Toubatsu shita Ato, Medachitakunai node Guild Master ni Natta

Touwa Akatsuki

Nhưng một ngày nọ, khi anh đang uống rượu ở quầy bar như thường lệ, con gái của một quý tộc nào đó đã đến tìm anh với một yêu cầu không tưởng...

5 45

Tập 03 - Chương 5: Phonia

Chương 5: Phonia

——Người Kế Thừa sẽ chết sau ba mươi năm?

Lời nói của Phonia khiến Konoe bàng hoàng thêm lần nữa. Ba mươi năm? ...Nhưng vừa nãy cô ấy nói——hai mươi lăm năm trước, cô đã kế thừa Vòm Lửa. Điều đó có nghĩa là.

"Ừ, tôi chỉ còn sống được năm năm nữa."

"——"

Phonia nói một cách bình thản, vô cảm, không để lộ chút cảm xúc nào. Cô đang nói về tuổi thọ của chính mình, rằng chỉ còn vỏn vẹn năm năm để sống, vậy mà cứ như đang nói chuyện của ai khác.

Tại sao chứ, Konoe rối bời——rồi chợt nhớ lại những lời vừa nãy.

'Linh hồn Người Kế Thừa sẽ bị bào mòn ngay sau khi kế thừa. Như cái giá của việc sử dụng quá độ, mỗi ngày đều bị khuyết đi. Trái tim trở nên cùn mòn, mất đi màu sắc, ký ức xa dần.'

——Trái tim trở nên cùn mòn. Mất đi màu sắc. Ký ức xa dần.

Vì trái tim đã trở nên cùn mòn. Nên mới thế sao? Hơn nữa——ký ức, xa dần?

...Đúng rồi. Nhắc mới nhớ, Konoe đã vài lần cảm thấy thắc mắc. Ví dụ như lúc đi dạo phố cùng nhau.

'Tôi thích cái này. Đúng rồi. Tôi cũng muốn cậu ăn thử.'

'...? À.'

Phonia đã đưa cho Konoe chiếc bánh crepe, món đồ cô thích, cứ như thể cô đã từng quên mất nó vậy. Và cả trong lúc điều tra vừa nãy nữa.

'Nhớ ra từ nhật ký. Đàn ông thấy vui khi được ôm hay gối đầu lên đùi. Đúng không?'

Cậu đã thấy cách nói chuyện hơi là lạ. Nhưng vì lúc đó đang bận tâm chuyện khác nên đã bỏ qua. Có lẽ nào, đó là...

"......"

Konoe nghẹn lời. Cậu chưa thể nuốt trôi sự thật đường đột này. Quá khứ của Phonia, và thời gian còn lại. Bộ não của Konoe chưa kịp xử lý.

Konoe không biết cảm xúc của mình lúc này ra sao, cũng chẳng biết phải nói gì với cô ấy.

...Tuy nhiên, Phonia lại lên tiếng.

"Konoe."

Phonia nở một nụ cười mỏng manh. Konoe không hiểu tại sao cô lại cười.

"——Konoe. Và tôi, đã được cậu dạy cho đấy."

"...T, tôi sao?"

"Ừ. Một điều rất quan trọng."

...Cô nói vậy thì tôi chịu, Konoe nghĩ. Dạy ư? Mình dạy Phonia?

Konoe lục lọi ký ức mười lăm năm trước... nhưng chẳng có gì đáng nhớ cả. Đối với Konoe, ngày hôm đó chỉ là Phonia đột nhiên xuất hiện và nói chuyện vài câu.

...Vậy mà, Phonia vẫn mỉm cười, và giờ vẫn đang chăm chú nhìn Konoe.

"Hơn nữa, ngay cả bây giờ tôi cũng đã nhớ lại được nhờ có cậu."

Nói rồi, Phonia lấy từ túi bên hông ra một vật. Đó là một cuốn sổ tay cũ kỹ.

"...Nè, Konoe. Ngày hôm đó tôi ấy mà——"

——Vào thời điểm đó mười lăm năm trước, Phonia đang lang thang trong Trại Đào Tạo. Cô bị đánh gục bởi sức nặng của những gì đã mất, tất cả những gì cô đã chịu đựng cho đến lúc đó bỗng trở nên quá đau đớn, quá khổ sở.

Khóc, khóc, khóc mãi... đến khi mệt lả vì khóc, cô nhận ra mình đang thẫn thờ bước đi trong khuôn viên trường.

'...Muộn rồi. Mình đã chẳng còn gì nữa...'

Cô tuyệt vọng. Cô nghĩ mình sẽ chết mà chẳng làm được gì. Chết mà không thực hiện được bất kỳ ước nguyện hay giấc mơ nào. Chết đi khi trong lòng trống rỗng.

Chán ghét tất cả, cô bước đi vô định trong Trại Đào Tạo. Bóng tối đã buông xuống, hành lang ban đêm vắng lặng, Phonia cứ bước đi lảo đảo vô nghĩa...

'...'

...Chẳng biết từ lúc nào, Phonia đã đến sân tập. Sân tập nằm phía sau Trại Đào Tạo. Cô bước vào trong, chỉ vì nó nằm ngay trước mắt.

'...?'

Ở đó, Phonia nhận ra có một người đàn ông trong sân tập.

...Người đàn ông đang vung thương một mình. Là Konoe.

'............'

Khi Phonia nhìn thấy Konoe, ý nghĩ đầu tiên của cô chỉ đơn giản là: à, nhắc mới nhớ cũng có người đàn ông này.

Người bạn đồng môn. Người dị giới. Dù đã ở cùng một không gian khoảng mười năm, nhưng ấn tượng rất mờ nhạt. Bởi vì thực lực khác biệt nên chưa từng cùng chiến đấu. Dù có tận mắt thấy cậu ta luyện tập, với trái tim đang hoang tàn, cô cũng chỉ nghĩ chẳng có gì to tát.

Người đàn ông đó đang ở trong sân tập, chỉ đơn thuần vung thương. Phonia nhìn cảnh đó với ý thức mơ hồ. Tại sao ư, chỉ có thể nói là ngẫu nhiên thôi. Có lẽ cô không muốn suy nghĩ gì cả, và muốn nhìn một cái gì đó không liên quan đến mình.

...Trong lúc cô nhìn, Konoe vẫn tiếp tục vung thương. Bài quyền cơ bản của Giáo Quan. Cậu cứ lặp đi lặp lại một bài quyền đó một cách ngu ngốc.

'........................'

Và rồi, không biết bao lâu đã trôi qua. Bất chợt Konoe ngừng vung thương, lần này cậu vươn tay vào hư không. Rồi...

'——Hiển hiện.'

Ánh sáng trắng tràn ra từ lòng bàn tay Konoe, tạo thành vũ trang thuần bạch. Là Thần Uy Vũ Trang.

Thánh Thập Tự Thương. Ngọn thương mang màu sắc của Thần. Konoe nắm lấy ngọn thương đó, và lại bắt đầu vung thương y như lúc nãy——.

'————Ơ?'

——Trước dáng vẻ đó của Konoe, lần đầu tiên cảm xúc của Phonia lay động. Cô chớp mắt vài lần. Mở to mắt, nhìn Konoe. Tại sao ư, đó là vì...

'...Cái gì thế, ngọn thương đó.'

...Đó là vì, Thần Uy Vũ Trang đó trông thật tơi tả.

Không, nói chính xác thì không phải. Thần Uy Vũ Trang có hình dáng ngọn thương rất đẹp. Nhưng, linh hồn của Konoe ẩn sau Thần Uy Vũ Trang đó mới là thứ tơi tả.

Thần Uy Vũ Trang được hình thành bởi linh hồn của chủ nhân. Vì vậy, giả sử có người biết về sự khuyết thiếu của linh hồn, họ cũng có thể nhận thức được sự khuyết thiếu trong linh hồn người khác. Vì nó giống nhau. Phonia đã vô thức lảng tránh sự khuyết thiếu của chính mình, nhưng giờ cô đã nhận thức được. Buộc phải nhận thức.

——Nên Phonia đã hiểu.

Linh hồn của Konoe đầy rẫy vết thương. Chỗ nào cũng bị tổn thương, gần như không còn chỗ nào lành lặn. Có lẽ nó còn tơi tả hơn cả linh hồn đang bị bào mòn của chính Phonia lúc này——.

'————'

Phonia bàng hoàng nhìn Konoe. Linh hồn đầy thương tích. Một linh hồn có lẽ cũng giống như cô, chẳng còn biết ước nguyện của mình là gì, chẳng biết mình nỗ lực vì cái gì, đang hiện hữu ở đó.

'————Tại sao.'

——Nhưng, dù vậy. Dù tơi tả giống nhau. Người đàn ông trước mắt không hề tuyệt vọng, vẫn tiếp tục vung thương.

Dáng vẻ đó trông như đang tuyệt vọng vươn tay ra. Trông như đang khao khát điều gì đó, và vì điều đó mà vung thương. Chỉ đơn thuần là ngu ngốc. Trông như đang vùng vẫy không chịu bỏ cuộc. Dù giống Phonia, dù không hiểu gì cả, nhưng vẫn cứ làm.

Konoe vung thương trước mặt Phonia. Mười, hai mươi, một trăm, hai trăm cái. Vì thế, điều đó——.

'——Ra là thế.'

Nước mắt, thứ mà cô tưởng đã cạn khô, lại lăn dài trên má Phonia.

Đúng rồi, Phonia đang tuyệt vọng chợt nhận ra một điều hiển nhiên. Phonia đã mất đi rất nhiều thứ. Điều đó không sai. Nhưng...

'...Liệu mình có thể vươn tay ra một lần nữa không nhỉ...'

Không than khóc những gì đã mất, mà một lần nữa, giành lại chúng. Nỗ lực để làm được điều đó. Giống như Konoe đang vung thương trước mắt. Không phải tuyệt vọng ngồi thụp xuống, mà là một lần nữa.

Phonia, sau khi nhìn thấy Konoe, đã có thể nghĩ như vậy.

'............'

Vì vậy, Phonia bước một bước vào sân tập. Konoe cũng hướng mắt về phía Phonia, ánh mắt họ chạm nhau. Konoe. Người đầy thương tích nhưng vẫn cố đứng vững. Người đang nỗ lực.

'——Nè, Konoe.'

Cậu ấy chắc chắn sẽ nắm giữ được một cái gì đó. Phonia nghĩ vậy. Bởi vì cậu ấy quyết tâm đến thế cơ mà. Những vết thương sẽ được lấp đầy, và một ngày nào đó sẽ tỏa sáng. Điều đó——.

'——Chúng ta, chắc chắn là hai thái cực đối lập nhau nhỉ.'

——Điều đó, chắc chắn là đối lập với Phonia.

Konoe sẽ nắm giữ được. Còn Phonia sẽ tiếp tục mất đi. Vòm Lửa đã kết nối với Phonia, và trong hai mươi năm tới nó sẽ cướp đi tất cả của cô. Nhưng——.

'——Konoe. Hứa với tôi một điều được không?'

'Nếu như, một ngày nào đó cậu thực sự có thể nắm giữ được nó... lúc đó, hãy dạy cho tôi biết với——Tôi cũng muốn có nó.'

——Nhưng, dù đối lập, việc vươn tay ra chắc chắn là giống nhau. Cô cảm thấy như có một người đồng đội. Nên cô muốn khi nào cậu nắm giữ được, hãy cho cô xem. Hãy cho cô thấy thứ ánh sáng đó.

——Bởi vì, nếu có lời hứa đó... chắc chắn mình sẽ không cô đơn.

Phonia đã có thể nghĩ như vậy.

"——Cho nên, Konoe. Là nhờ có cậu. Nhờ cậu mà từ ngày đó, tôi đã sống mà không tuyệt vọng."

"...Cái đó, là."

"Tôi đã có thể vươn tay ra lần nữa. Đã sống hết mình một cách đàng hoàng."

Phonia nói như nghiền ngẫm từng từ. Cô nheo mắt, vuốt ve cuốn sổ tay.

"...Chuyện đó."

Tuy nhiên, Konoe vẫn không biết phải nói gì với Phonia.

Konoe chỉ biết đảo mắt nhìn quanh. Thấy Konoe như vậy, Phonia nói.

"——Và, Konoe. Lần này cũng vậy, nhờ cậu mà tôi nhớ lại được."

"...?"

"Vì cậu ấm áp, nên tôi đã nhớ lại những thứ đã quên. Bánh crepe, cá chiên, cả chuyện về Archinolca nữa... và hơn hết, là cuốn sổ tay này."

Và——

"——Nè, Konoe. Có một nơi tôi muốn cậu đi cùng một chút."

"——Konoe, đây này."

——Và rồi, sau khi rời khỏi lâu đài, Konoe và Phonia di chuyển một lúc và đến địa điểm đó. Nơi đó là...

"——Ừm, hoàng hôn hôm nay cũng đẹp."

Đó là trên đỉnh núi. Một trong những ngọn núi trải dài của Archinolca. Một khoảng đất trống nhỏ nằm trên đỉnh ngọn núi cao nhất.

Nếu ở dưới mặt đất thì mặt trời đã lặn từ lâu. Nhưng vì ở trên núi cao nên mặt trời vẫn còn lộ ra một nửa.

"Konoe, ngồi đi."

"...À, ừ."

Gió thổi ù ù, tại nơi đó chỉ đặt duy nhất một chiếc ghế dài. Phonia ngồi xuống, bao bọc xung quanh bằng kết giới chắn gió và chống nghe trộm, rồi vỗ vỗ vào chỗ bên cạnh gọi Konoe.

Konoe làm theo lời cô, ngồi xuống bên cạnh——.

"——"

——Cậu hơi mở to mắt. Thứ nhìn thấy từ đó là một màu vàng kim tuyệt đẹp.

Những ngọn núi dựng đứng trải rộng bên dưới được phủ tuyết, ánh tà dương chiếu vào khiến chúng tỏa sáng lấp lánh như vàng.

Không khí lạnh, hơi thở phả ra trắng xóa. Nhưng không khí trong trẻo đến ngỡ ngàng, như rửa sạch buồng phổi. Độ cao mười ngàn mét. Sinh vật chuyển động ở đó chỉ có hai vị khách, chỉ nghe thấy tiếng thở của nhau.

".................."

".................."

Một thoáng im lặng. Konoe chỉ biết đắm mình vào khung cảnh đó.

Phonia cũng chỉ ngồi bên cạnh, ngắm nhìn mặt trời đang lặn.

Trong thế giới như ngừng trôi ấy... bất chợt, có khí tức tiến lại từ phía sau, chạm vào lưng Konoe cái bép. Nhìn sang bên cạnh, Phonia đang nhìn Konoe, đôi mắt nheo lại.

"...Nè, Konoe. Cái này."

"............?"

Phonia đưa cuốn sổ tay đang ôm trân trọng ra. Đọc thử đi, cô bảo.

Konoe làm theo, đặt ngón tay lên bìa, mở trang đầu tiên. Ở đó viết.

《Muốn chạy chân trần trên đồng cỏ》《Muốn ăn vặt thỏa thích ở chợ》

...Những điều như thế được viết ở đó. Chỉ có thế thôi, được viết bằng chữ to.

"............Cái này, là?"

"Cái này ấy mà, Konoe. Là thứ tôi đã viết hai mươi lăm năm trước. Những điều tôi ước khi còn bé. ...Nè, xem tiếp đi."

Mười lăm năm trước tôi còn quên mất là mình đã viết nó, cô lẩm bẩm. Konoe lật từng trang sổ tay. Bên trong viết rất nhiều điều ước.

《Muốn chạy chân trần trên đồng cỏ》《Muốn ăn vặt thỏa thích ở chợ》

《Muốn mua những bộ đồ táo bạo và mặc thử》《Muốn lén vú nuôi thức khuya》

《Muốn ngủ nướng đến trưa》《Muốn dành cả ngày chỉ để ăn bánh kẹo》

《Muốn dang rộng đôi cánh, bay lượn thỏa thích theo ý mình》

《Muốn trải qua một ngày không phải là Công chúa hay Người Kế Thừa, mà chỉ là một cô gái bình thường》

Trong sổ tay toàn là những điều ước như vậy. Chỉ viết những điều ước không hề đặc biệt của một cô gái.

"Những việc muốn làm, vào một ngày nào đó, trước khi đến lúc đó."

"..."

"Trong mười lăm năm qua tôi đã thực hiện gần hết rồi... nhưng chỉ còn một điều là chưa."

Trang cuối cùng, Phonia nói.

Konoe lật sổ tay——và thấy ngay. Ở đó viết.

《Trên đỉnh núi, nơi cao nhất và không khí trong lành nhất, muốn cùng một quý ông tuyệt vời ngắm hoàng hôn》

"——"

Konoe ngẩng mặt lên khỏi cuốn sổ. Và thấy...

"Cảm ơn cậu, Konoe."

Phonia đang cười. Không phải vẻ vô cảm thường ngày, không phải cố tạo ra, cũng không phải cười mỉm. Được chiếu sáng bởi mặt trời vàng kim, với khuôn mặt mà lần đầu tiên Konoe nhìn thấy.

"Ước nguyện của ngày hôm đó, đã thành hiện thực hết rồi."

...Cô chỉ cười một cách vui vẻ, hạnh phúc.

——Sau đó, Konoe và Phonia ở trên đỉnh núi cho đến khi mặt trời lặn hẳn.

Mặt trời khuất bóng, thế giới tối sầm lại. Konoe cảm thấy nhiệt độ xung quanh giảm xuống đột ngột.

"Nè, Konoe. Còn năm năm nữa, nếu có dịp, tôi muốn cậu lại cùng tôi đến đây."

"...À, ừ."

"Ừ, hứa nhé. ...Tôi nghĩ việc có thể lập một lời hứa mới là một điều hạnh phúc."

Phonia nói những điều như thế với nụ cười mỏng manh thường trực. Konoe không biết mình nên biểu lộ vẻ mặt nào. Lời hứa có thời hạn, chỉ còn năm năm. Phía sau đó là...

"..."

Sự thật về Archinolca mà Konoe đã biết. Người Kế Thừa. Vòm Lửa. Ba mươi năm.

Vô thức, răng Konoe nghiến lại kèn kẹt. Những cảm xúc cuộn xoáy trong lồng ngực. Những cảm xúc rối bời ứ đọng. Trong tâm trí cậu in đậm khuôn mặt vui vẻ của Phonia lúc nãy...

"Konoe, đừng làm vẻ mặt đó."

"...Hả?"

"Chuyện này, đã được quyết định từ rất lâu rồi."

...Konoe không biết mình đang có vẻ mặt thế nào.

Nhưng lời nói đó, cái câu "đã được quyết định từ rất lâu rồi", sao mà đau đớn đến thế——.

——Konoe trở lại lâu đài Archinolca. Chia tay Phonia, chào Merumina, rồi hội ngộ với Terunerika. ...Hai người trở về nhà trọ, dùng bữa.

"Ngài Konoe?"

"...A, ừ."

...Nhưng, dù Terunerika bắt chuyện, trong đầu cậu vẫn chỉ toàn chuyện của Phonia.

...Konoe, ký ức trên đỉnh núi ấy, cậu không thể nào dứt ra được.

——Và rồi, đêm xuống. Có thể nói là đêm khuya. Konoe một mình leo lên sân thượng nhà trọ.

Lên sân thượng, ngồi xuống chiếc ghế dài đặt ở đó.

"............"

——Mình phải làm sao đây? Cậu chỉ nghĩ thế.

Trong đầu Konoe, câu hỏi đó cứ xoay vòng. Cậu muốn làm gì đó. Cậu nghĩ mình phải làm gì đó. Thế này là không được, bởi vì...

'Cảm ơn cậu, Konoe——Ước nguyện của ngày hôm đó, đã thành hiện thực hết rồi.'

Lời nói, nụ cười của Phonia cứ lởn vởn trong đầu. Cô ấy đã cười như một thiếu nữ. Hạnh phúc mở miệng nói cảm ơn.

"...Tại sao."

Konoe lẩm bẩm. Không hiểu nổi.

"...Tại sao lại cười với vẻ mặt đó. ...Tại sao lại cảm ơn với vẻ mặt đó."

Konoe chưa làm được gì cả. Chưa làm gì hết.

Konoe chỉ đơn giản là ở bên cạnh. Chỉ lắng nghe câu chuyện. Không nói được gì. Mười lăm năm trước cũng vậy, chỉ đơn thuần là luyện tập. Không hơn không kém. ...Đáng lẽ là vậy.

"...Phải làm gì đó thôi. ...Nhưng, mình phải làm gì? Làm thế nào..."

Lồng ngực đau nhói. Nên cậu suy nghĩ nát óc.

Nhưng, không biết. Konoe không biết mình có thể làm gì, nên làm gì.

——Cứu Phonia? Bằng cách nào?

Thứ đang bào mòn linh hồn Phonia là Vòm Lửa, muốn cứu cô, cần phải giải trừ Vòm Lửa. Tuy nhiên, Vòm Lửa dùng để phong ấn Ma Vương, chừng nào Ma Vương còn sống thì không thể giải trừ.

Tức là, để cứu Phonia, chỉ có cách giết Ma Vương. Vậy cách giết Ma Vương là...

"...Không ai biết cả. Một ngàn năm qua, không ai giết được."

Ngay cả Giáo Quan cũng không thể giết được Ma Vương Bất Tử. Cách thông thường không thể nào giết được. Vì không giết được, nên Archinolca suốt một ngàn năm qua vẫn luôn chờ đợi sự xuất hiện của một Cố Hữu Ma Pháp mới.

...Vì vậy, Konoe không có Cố Hữu Ma Pháp, chẳng thể làm gì.

'——Konoe, đừng làm vẻ mặt đó. Chuyện này, đã được quyết định từ rất lâu rồi.'

Đã được quyết định. Chắc là vậy. Sự lặp lại của ngàn năm. Hy sinh vô số người, Archinolca mới duy trì được đến giờ. Konoe không có sức mạnh để lật ngược hiện trạng đó. Konoe chỉ rèn luyện mỗi khả năng chiến đấu thì làm sao xoay chuyển được. Đó là hiện thực. Một sự thật không thể chối cãi.

"............"

Nhưng, dù vậy. Dù là sự thật. Konoe vẫn muốn làm gì đó. Thế này là không được.

...Thế mà, không làm được gì. Cơn đau nghiến nát lồng ngực——.

——Cơn đau đó, có lẽ là cảm xúc lần đầu tiên Konoe trải qua.

Konoe chưa từng có một ước nguyện nào khiến lồng ngực đau đớn đến thế.

Mong muốn làm điều gì đó. Tiếng gào thét rằng không muốn thế này. Một ước nguyện mạnh mẽ đến mức dù khó khăn, dù không thể, vẫn muốn vươn tay ra. Đó là thứ Konoe chưa từng có duyên.

Konoe không có những ước nguyện như thế. Bởi vì Konoe là người ít ham muốn.

'——Cậu thực sự muốn cái gì vậy?'

'——Địa vị, quyền lực, danh tiếng, nghệ thuật, tiền bạc quá mức cần thiết, cái gì cậu cũng có vẻ không hứng thú.'

Trước khi đến Archinolca, Giáo Quan đã nói với Konoe như vậy.

Đúng thế. Konoe là người như vậy. Đồ ăn, quần áo, và nhiều thứ khác, cậu không đòi hỏi nhiều. Sống với những gì có trong tay. Những thứ không có được thì từ bỏ. Không chấp nhặt.

Nguyên nhân là do vết thương linh hồn hay do hoàn cảnh gia đình thuở nhỏ thì chưa bàn, nhưng với Konoe, cách sống đó là đương nhiên.

Chỉ có một thứ duy nhất cậu khao khát, ước nguyện cậu vươn tay tới, là được sống cùng ai đó... nhưng, ngay cả ước nguyện đó.

'...Nếu dùng thuốc yêu, liệu kẻ như mình có thể trở thành số một của ai đó không.'

Thuốc yêu. Harem nô lệ. Sai lầm. Mơ hồ và tồi tệ.

Konoe đã từ bỏ sự bình thường, lại chọn một phương pháp mà chính bản thân cũng muốn phủ định. Vì sai lầm, nên dù muốn, lại cũng không muốn. Cậu cứ tự hỏi mãi liệu thế có ổn không.

——Vì vậy, Konoe chắc chắn chưa từng có một ước nguyện vững chắc nào.

...Không, nói chính xác thì, có vài thứ cậu tuyệt đối không nhượng bộ. Tuy nhiên, những ước nguyện sai lầm, nhờ sự giúp đỡ của Thần và Giáo Quan, đã cho Konoe sức mạnh để vươn tay tới nhiều thứ.

Terunerika, cậu đã với tới. Merumina, suýt nữa thì không tới nhưng cô ấy đã quay lại.

...Nhưng Phonia thì.

"...Mình."

Phonia đang ở nơi tay cậu không với tới. Ở nơi xa xăm, nơi cậu không thể làm gì.

Konoe cảm thấy điều đó đau đớn đến mức không chịu nổi.

'Nhớ ra rồi, tôi đã từng thích cái này.'

'Nè, Konoe. Còn năm năm nữa, nếu có dịp lại cùng nhau——'

Còn năm năm? Cái gì thế. Bị bào mòn, bị mất đi. Quên cả những thứ mình thích.

'...Tôi nghĩ việc có thể lập một lời hứa mới là một điều hạnh phúc.'

Lời hứa là thứ đương nhiên có thể làm được mà. Với lại đâu phải lời hứa to tát gì. Hoàng hôn thì đương nhiên có thể ngắm bao nhiêu lần chẳng được. Bị cướp đi cả những điều hiển nhiên như thế, vậy mà——.

'——Cảm ơn cậu, Konoe.'

——Tại sao, cô lại cười với vẻ mặt đó.

"........................"

Nếu giết được Ma Vương. Konoe nghĩ đi nghĩ lại. Suy nghĩ xoay vòng. Cứ nghĩ mãi một chuyện. ...Nhưng, quả nhiên không có cách nào. Chỉ với khả năng chiến đấu thì không cứu được.

Để cứu cô ấy, cần thứ gì đó khác...

——Vươn tay tới những thứ không chạm tới được. Dù phải lật ngược đạo lý, vẫn muốn thực hiện.

Đó có lẽ——chính là thứ gọi là Khát Khao (Katsubou).

Sự bộc lộ của linh hồn, của tâm tư. Một ý chí (ước nguyện) có thể thay đổi thế giới. ...Tuy nhiên.

【——■■■, ■■■■■】

...Tuy nhiên, dù vậy. Dù cầu nguyện bao nhiêu. Dù mong muốn thế nào.

【——■no■, ■■■■■】

Konoe vẫn thiếu một cái gì đó. Chưa đủ. Một thứ quan trọng nào đó mà chính cậu cũng không biết, đang bị khuyết thiếu.

Mảnh ■■ bị mất. Nước mắt của ■■. Một mảnh của ■■. ...Konoe vẫn chưa tìm thấy nó.

Vì vậy, Khát Khao không thể tạo thành hình hài. Không chứa được trong vật chứa, chỉ đơn giản là tràn ra.

"............Ư."

Konoe gục xuống, vai run lên vì cảm giác bất lực. Chỉ biết nhìn xuống chân——.

"——Ngài Konoe."

"...? Terunerika?"

——Nhưng, đúng lúc đó. Cửa sân thượng mở ra, thiếu nữ vàng kim xuất hiện.

"——Ngài Konoe. Em ngồi bên cạnh được không ạ?"

"...A, ừ."

Terunerika từ lối vào sân thượng đi tới, tiến lại gần Konoe.

Thấy Konoe gật đầu, cô nói "Cảm ơn ngài", rồi ngồi xuống cạnh Konoe.

".................."

............Một chút thời gian tĩnh lặng. Thời gian chỉ ngồi bên cạnh.

Terunerika khoác áo ngoài (coat), tay giữ vạt áo. Konoe khẽ đảo mắt rồi lại nhìn xuống chân.

...Thế là, cậu thấy chân Terunerika. Có lẽ do ngồi ghế hơi cao, chân cô hơi đung đưa trên không. Đôi chân được bao bọc bởi bộ đồ ngủ bên dưới áo khoác đang khẽ lắc lư.

"Ngài Konoe. Ngài có thể cho em nghe chuyện được không ạ...?"

"............Cái đó, xin lỗi."

Câu hỏi của Terunerika. Suy nghĩ một chút, Konoe lắc đầu.

Không thể nói. Không được phép nói. Những điều Konoe đang trăn trở, tất cả đều là cơ mật. Vận mệnh của Phonia. Ma Vương. Vùng Phong Ấn. Những bí mật mà Archinolca đã liều mạng bảo vệ.

"...Vậy, sao ạ."

"...Ừ."

Vì thế, Konoe lại hạ mắt nhìn xuống đất.

...Nhưng, với một Konoe như thế, Terunerika lại nói.

"Vậy, ngài có thể cho em biết về ngài Konoe được không ạ?"

"...Tôi?"

Terunerika hỏi lại lần nữa.

"Vâng. Em muốn biết, hiện tại ngài đang nghĩ (tưởng) gì."

"...Tôi, đang nghĩ gì...?"

"Đúng vậy. Không phải bất cứ điều gì khác, mà là cảm xúc của ngài."

Không phải Archinolca, không phải Ma Vương, mà là điều Konoe đang nghĩ. Cảm xúc.

...Cái đó thì đúng là không phải cơ mật.

(...Mình, thì.)

Nên Konoe suy nghĩ. Cố gắng diễn tả cảm xúc, suy nghĩ của mình thành lời. Dù là việc Konoe kém nhất, nhưng cậu tự hỏi lòng mình. Cơn đau trong lồng ngực này là...

"...Tôi."

"Vâng."

"...Đang buồn, tôi nghĩ thế."

Chắc chắn là vậy. Konoe đang buồn. Vì buồn nên mới trăn trở thế này.

Nụ cười bị cướp đoạt của cô ấy khiến cậu buồn. Và bản thân không cứu được cô ấy——.

"——Tôi, thấy hối hận. Hối hận, và buồn."

"Vâng."

"...Sức lực không đủ. Muốn làm gì đó, nhưng không làm được gì."

"...Vâng."

Cậu lẩm bẩm như nói một mình. Như than thở. Như rên rỉ yếu đuối.

Đó toàn là những lời mà nếu là Konoe bình thường sẽ ngần ngại nói ra. Nhưng lần này cậu lại nói ra... có lẽ vì cậu đang trăn trở đến mức đó.

...Hay là, vì người ngồi bên cạnh không phải ai khác, mà là Terunerika.

"...Tôi, phải làm sao bây giờ nhỉ."

Sau một thoáng im lặng, Konoe lẩm bẩm câu cuối cùng, sự tĩnh lặng lại bao trùm xung quanh. Đêm khuya trong thành phố. Hơi thở con người biến mất, chỉ còn tiếng gió thống trị thế giới.

Vài giây hay vài chục giây. Khoảng thời gian trống rỗng. Chỉ có Konoe và Terunerika ở đó.

"...Vậy sao ạ."

Bất chợt, cơ thể Terunerika nghiêng đi. Nghiêng về phía Konoe——.

"..."

——Cộp, vai chạm vai. Giống như ngày xưa hai người dựa vào nhau trên tháp canh.

Ngồi cạnh nhau, vai kề vai. Từ chỗ tiếp xúc, hơi ấm truyền sang từ từ.

"...Nè, ngài Konoe. Ngài có biết không?"

"...?"

"Cảm giác đó, giống hệt em ngày xưa. ...Em đã hối hận, và buồn bã."

Ngày gặp ngài Konoe, Terunerika nói.

Ngày hôm đó, em đã sắp chết một cách vô nghĩa. Thành phố mà gia đình đã đánh đổi mạng sống để bảo vệ sắp bị diệt vong, cái chết của gia đình sắp trở nên vô ích, vậy mà em chẳng làm được gì, chỉ nằm chờ chết trên cầu thang.

"Ngày hôm đó, lẽ ra em đã kết thúc mà không làm được gì. Lẽ ra em sẽ chết trong tuyệt vọng."

"............"

"...Nhưng, ngài đã cứu em. Đã bế em lên. Đã cho cái chết của gia đình em một ý nghĩa. Em đã nhận được hơi ấm mà cả đời không thể quên. ——Thực sự, em vui lắm."

——Bàn tay Terunerika chồng lên tay Konoe. Những ngón tay đan nhẹ vào nhau, truyền hơi ấm.

"Cho nên, ngài Konoe. Em vẫn luôn trăn trở không biết làm sao để trả ơn ngài."

"............Ơn? Cái đó, có gì đâu."

"Vâng, ngài Konoe đã nói thế. ...Nhưng đây không phải cái ơn có thể kết thúc dễ dàng bằng lời cảm ơn đâu ạ."

Đây là cái ơn to lớn lắm. Không thể kết thúc bằng lời nói, em, tuyệt đối sẽ không để nó kết thúc. Terunerika nói vậy.

"Nên em, muốn làm bất cứ điều gì. Bất cứ điều gì ngài mong muốn. Em muốn biết mong muốn của ngài. Biết, và trả lại."

"...Terunerika."

"Nhưng... ehehe, cuối cùng em cũng biết được rồi."

Terunerika cười vui vẻ——.

"——Vì vậy, ngài Konoe."

Terunerika đứng dậy. Cứ thế bước một bước, hai bước. Di chuyển ra trước mặt Konoe.

Khi Konoe ngẩng mặt lên, Terunerika đang đứng quay lưng về phía mặt trăng, mái tóc vàng kim của cô được chiếu sáng bởi ánh sáng xanh nhạt.

"Nếu ngài nói rằng sức mình không đủ."

"...Terunerika?"

"...Chắc chắn, em sẽ——"

——Terunerika nhắm mắt lại. Mỉm cười, hai tay đan trước ngực.

——Và, từ từ mở mắt ra.

"——"

Ở đó, có ánh sáng vàng kim. Đôi mắt Terunerika đã nhuộm màu vàng kim. Đôi mắt thường ngày xanh biếc giờ tỏa sáng ánh vàng.

"...Cái đó, là."

Rốt cuộc là cái gì, định hỏi nhưng cậu ngừng lại giữa chừng. Bởi vì, Konoe biết sức mạnh đó. Chắc chắn đây là——.

"————"

Terunerika đưa tay chạm vào mặt Konoe. Áp lên má. Khuôn mặt Terunerika từ từ tiến lại gần Konoe. Trong lúc Konoe còn đang ngạc nhiên, cô đã đến ngay trước mũi.

——Và, cộp, một tiếng. Trán chạm trán.

Đồng thời, sức mạnh từ nơi đó truyền vào. Konoe cảm thấy có gì đó trú ngụ bên trong mình.

"...Teru, nerika."

Terunerika tách ra. Lúc đó, đôi mắt Terunerika đã trở lại màu ban đầu.

"Ngài Konoe. Sức mạnh này là gì, em cũng không rõ."

"..."

"Lần đầu tiên, nên em không hiểu lắm. Xin lỗi vì sự mơ hồ. ...Nhưng——"

——Thiếu nữ vàng kim cười e thẹn.

"——Nhưng chắc chắn, nó sẽ giúp ích cho ngài Konoe."

——Và, sáng hôm sau. Merumina và Phonia đón Konoe khi cậu đến lâu đài.

"Konoe, không có cái thứ mười một đâu."

"...Vậy sao."

Lời của Merumina. Tối qua cô đã thức khuya để điều tra, nhưng có vẻ không tìm thấy gì. Nếu Merumina không tìm thấy thì chắc là không có ở đâu cả.

Một khả năng bị dập tắt, Konoe thất vọng. Rốt cuộc thân phận thật của nhật ký vẫn chưa rõ. Tại sao Ma Vương lại khắc nó, câu trả lời vẫn chưa tìm ra.

——Vậy thì, chỉ còn lại.

"Konoe, vậy thì, hôm nay nhờ cậu xác nhận lại bản dịch hôm qua nhé."

Thế là, được Phonia gọi, giống như hôm kia, Konoe ra khỏi thành phố.

Mặc áo choàng ẩn mật, di chuyển xóa bỏ khí tức, vào núi, vào rừng. Đi qua phế tích hoang tàn, đến trước cánh cửa cũ kỹ giống ngày đầu tiên.

"...Vậy, tôi mở cửa."

Phonia lấy ma đạo cụ ra, mở cửa.

Sau một nhịp thở, Konoe cùng Phonia di chuyển vào bên trong Vùng Phong Ấn——.

'uldy nav clai uy, nvt uay tvm au'

——Vừa xâm nhập, Ma Vương đã tấn công.

Konoe và Phonia đánh tan nó. Dùng sấm sét thiêu rụi đợt tấn công đầu tiên của Ma Vương, nhìn đợt thứ hai đang ập tới, cậu định chuyển sang quét sạch.

"————"

——Chính lúc đó. Konoe cảm thấy sức mạnh bên trong mình chuyển động.

Sức mạnh ấm áp. Nơi sức mạnh đó hướng tới là... đôi mắt của Konoe.

"............Cái này là."

Konoe nhận ra. Trong thế giới như địa ngục tràn ngập chướng khí đen tím, tà ác lan tràn khắp trời đất.

"...Hoa?"

——Một cánh hoa màu vàng kim, đang lơ lửng nhẹ nhàng.

——Đó là chuyện xảy ra ngay trước khi Konoe và Phonia xâm nhập Vùng Phong Ấn.

Merumina gặp Terunerika, hai người vào phòng làm việc ở tầng một.

Vì điều tra và công việc nên tối qua Merumina đã thức trắng, nhưng cô vẫn đi về chỗ ngồi với những bước đi không chút mệt mỏi. Rồi lấy từ túi bên hông ra một ma đạo cụ, kích hoạt nó.

Ma đạo cụ chống nghe trộm. Đồng thời dò tìm khí tức, xác nhận không có kẻ khả nghi.

"Merumina?"

"Cái đó, là dạng Chúc Phúc (Shukufuku) nhỉ."

Trước vẻ mặt khó hiểu của Terunerika, Merumina buông một câu.

"...Dạ?"

"Cố Hữu Ma Pháp của cô đấy. Không phải cho bản thân, không phải cho kẻ thù, mà là sức mạnh chúc phúc cho duy nhất một người. Loại đó gọi là dạng Chúc Phúc."

Merumina đã nhận ra khí tức đó ngay khi nhìn thấy Konoe và Terunerika sáng nay. Vì tàn dư sức mạnh cảm nhận được từ Terunerika và sức mạnh bên trong Konoe hoàn toàn giống nhau.

Dạng Chúc Phúc. Đó là quyền năng chỉ tác dụng lên một đối tượng cụ thể. Sức mạnh chỉ được cho phép bởi tình yêu không gì thay thế được. Theo một nghĩa nào đó, nó có thể coi là đối cực của dạng Nguyền Rủa (Juso) - thứ chỉ thức tỉnh bởi lòng căm thù và phủ định đối tượng.

——Quyền năng ban sức mạnh (tình yêu) cho duy nhất một người. Đó chính là dạng Chúc Phúc.

"Năng lực đó cực kỳ mạnh mẽ. Vốn dĩ, các loại Cố Hữu Ma Pháp ban sức mạnh cho người khác thường có đầu ra thấp hơn nhiều so với Cố Hữu Ma Pháp thông thường. Cố Hữu Ma Pháp là sức mạnh cho dục vọng của bản thân, nên cũng là điều dễ hiểu. ...Nhưng, chỉ riêng dạng Chúc Phúc là có thể ban sức mạnh cho đối tượng mà vẫn giữ nguyên đầu ra của quyền năng."

Tóm lại, đó là sức mạnh như chuyển nhượng nguyên vẹn quyền năng cho người mình yêu.

Tức là——.

"——Người nhận, tuy có điều kiện kèm theo, nhưng sẽ sử dụng thêm được một Cố Hữu Ma Pháp nữa."

Một trong số ít ngoại lệ của Cố Hữu Ma Pháp vốn mỗi người chỉ có một. Đó chính là dạng Chúc Phúc.

"...Nhưng, vì là sức mạnh của mình nên chắc cô biết rồi, không phải toàn chuyện tốt đâu."

"...Vâng."

"Cố Hữu Ma Pháp đó chuyển nhượng quyền năng. Tức là... bản thân cô sẽ không bao giờ dùng được Cố Hữu Ma Pháp nữa."

——Thực sự, ổn chứ? Merumina hỏi.

"Nếu cô mạnh lên, nếu có Cố Hữu Ma Pháp chiến đấu, có lẽ cô đã có thể đứng bên cạnh Konoe rồi."

"............"

"Trong thế giới tàn khốc này, cô đã tự mình vứt bỏ sức mạnh. Có khi nào cô sẽ hối hận không?"

Thế giới này không biết chuyện gì sẽ xảy ra. Mê Cung có thể vỡ bất cứ lúc nào. Ngày mai Ma Vương có thể xuất hiện, nền văn minh sụp đổ.

Vì vậy, Merumina hỏi. Có thực sự ổn không.

Thế là, Terunerika...

"——Vâng, em không bận tâm."

"...Vậy sao?"

"Vâng."

"Quyền năng của cô, nếu cắt đứt duyên nợ với Konoe thì sẽ hoàn toàn vô giá trị đấy?"

"............Cô nói nghe ghét thế."

Terunerika nói "Tuyệt đối tuyệt đối không cắt đứt đâu", nhưng vẫn tiếp tục.

"——Nhưng, vâng. Dù vậy, em vẫn muốn chọn sức mạnh có thể giúp ích cho ngài ấy."

Dù vậy cũng được. Dù tương lai có xảy ra chuyện gì, em cũng không hối hận về quyết định này. Không hề dối trá, Terunerika ưỡn ngực với tình yêu của mình.

"...Hừm."

Thấy Terunerika như vậy, Merumina lảng mắt đi. Thế này thì, cô nghĩ.

Bởi vì đó là điều Merumina tuyệt đối không bắt chước được. Đúng rồi, đây, chính đây là yêu một người bằng tất cả những gì mình có. Tình yêu (suy nghĩ) màu vàng kim. Hình dạng tình yêu thuần khiết đến cùng cực đã cứu rỗi Konoe. Lý do Konoe bị nhuộm màu của thiếu nữ trước mắt.

...Merumina bị cảm giác thua cuộc dày vò.

"...A, nhưng mà, Merumina. Cho em đính chính một chút."

"...Gì?"

"Em cũng vậy, sai một bước là có thể đã do dự rồi."

Terunerika nói. Nếu hoàn toàn không có cách nào bảo vệ bản thân, em đã không thể làm thế.

...Bởi vì.

"Ngài Konoe là người sẽ buồn nếu những người xung quanh bị tổn thương, biết vậy nên em không thể coi nhẹ bản thân mình được."

...Nhưng, dù vậy, lý do em chọn sức mạnh này là. Nói rồi Terunerika nhìn Merumina.

"——Vì trong mấy ngày qua, em đã có một người quen đáng tin cậy."

"...Hả."

"——Làm ơn đi ạ. Merumina. Từ giờ hãy bảo vệ em nhé."

Terunerika cúi đầu thật sâu trước Merumina.

Thấy vậy Merumina há hốc mồm. Không ngờ, người phụ nữ (tình địch) này lại trông cậy vào cô (tôi). ...Đúng là lần này Merumina đang bảo vệ Terunerika. Nhưng mà——.

"............"

——Thú thật là, ghét vãi.

Tại sao ư, vì là tình địch mà. Lại còn sống chung. Hơn nữa hình như còn ghi điểm với Konoe bằng Cố Hữu Ma Pháp nữa. Đừng sống chung nữa, đổi chỗ cho tôi. Cô rất muốn từ chối.

"...Hừm."

...Nhưng, nghĩ thì nghĩ thế. Chuyện Konoe sẽ buồn nếu người xung quanh bị tổn thương là sự thật. Hắn là gã đàn ông như thế. Và, Merumina cũng đâu muốn Konoe buồn. Không muốn nhìn thấy hắn khóc. Muốn người mình thích cười là chuyện bình thường.

"............Hừm hừm."

——Và, còn một lý do nữa. Lý do lớn nhất.

Dạng Chúc Phúc nếu bản thể chết thì sẽ không dùng được nữa. Tức là từ giờ, cái chết của Terunerika đồng nghĩa với sự suy yếu của Konoe. Nghĩ đến Konoe sẽ còn đứng ở tiền tuyến trong tương lai...

"............Hừm hừm hừm hừm hừm."

Merumina suy tính đủ đường trong đầu. Dằn vặt. So sánh cảm giác khó chịu và lợi ích của Konoe.

...Và, một chút thôi. Nếu không phải tình địch——thì nhân cách của Terunerika mà cô thấy mấy ngày qua cũng không đáng ghét, cô nghĩ thế.

"............Haa."

Cuối cùng Merumina thở dài thườn thượt. Nhìn thiếu nữ đang cúi đầu trước mặt.

"Ngẩng đầu lên đi."

"...Merumina?"

"Thật là, bó tay với cô."

Merumina lấy từ túi ra một cái ghim cài có gắn thấu kính nhỏ, ném cho Terunerika.

"Merumina, cái này là?"

"Huy hiệu nhân viên bên tôi đấy. Có cái đó thì có thể vào thẳng phòng tôi. ...Lúc nào sắp phải tách khỏi Konoe thì đến chỗ tôi. Tôi sẽ sai vặt cô ra trò đấy."

...Thiệt tình, bó tay thật. Merumina chửi thầm trong bụng, nhìn Terunerika cài ghim lên. Đó là vật phẩm đặc biệt có tích hợp Thần Uy Vũ Trang, khi nguy cấp sẽ kết nối với Merumina.

Thở dài thêm cái nữa, Merumina...

"...Mà, chuyện đó để sau."

"Vâng."

"Rốt cuộc, sức mạnh của cô, là năng lực gì?"

Như để chuyển đổi tâm trạng, Merumina hỏi.

Thế là Terunerika làm vẻ mặt hơi bối rối.

"...Em không biết."

"Hả? ...À, vừa mới thức tỉnh mà nhỉ. Vậy thì... thử nói cái gì đó cô nghĩ ra xem."

"Cái em nghĩ ra, sao?"

Cái gì cũng được, Merumina nói, Terunerika chống tay lên cằm, "Để xem nào", bắt đầu suy nghĩ. ...Sau vài giây im lặng.

"...Nhắc mới nhớ. Không biết Merumina có biết không. Là giai thoại về Thánh Hoa ấy——"

——Đó là câu chuyện cổ tích khá phổ biến ở dị giới.

Ngày xửa ngày xưa, Thần bị âm mưu của Tà Thần giam cầm trong khu rừng tà ác, bị lạc đường. Đi mãi không thấy điểm cuối của khu rừng ảo ảnh, bao nhiêu ngày trôi qua vẫn không thoát ra được, Thần rất khốn đốn.

Nhưng, lúc đó. Dưới chân Thần có một cánh hoa tỏa sáng.

Bông hoa trắng tinh khôi, Thánh Hoa. Cánh hoa đó không chỉ có một mà nối tiếp nhau như chỉ đường. Thần lần theo ánh sáng mà đi, cuối cùng thoát khỏi khu rừng. Chuyện là như thế...

"...Ra là vậy. Vậy thì, đó là Cố Hữu Ma Pháp của cô."

『Cố Hữu Ma Pháp——Thánh Hoa Nở Rộ Nơi Người Ngự Trị (Lời thề)』

——Và, Vùng Phong Ấn. Trong địa ngục, Konoe nhìn thấy. Một mảnh vàng kim đang trôi nổi.

"...Cái này là."

Hơn nữa, không chỉ có một. Nó nối tiếp nhau từng chút một. Như dẫn đường cho Konoe, đi sâu vào trong Vùng Phong Ấn.

"Konoe? Sao thế?"

"...Xin lỗi, đi theo tôi được không."

"...? Được thôi."

Konoe tạm dừng việc quét sạch, chỉ thiêu đốt những Ma Vương tấn công tới, lần theo những cánh hoa.

Không hiểu lý do, nhưng cậu cảm thấy mình phải làm thế. Cảm giác phải đuổi theo trước bất cứ việc gì khác. Nên Konoe chỉ đơn giản là đuổi theo quỹ đạo vàng kim——.

"............Đây là?"

Konoe đến nơi. Đó là một khoảng đất trống nơi vô số Slime đang bò trườn.

——Trong khoảng đất trống đó. Khác với những cánh hoa trước đó, một đóa hoa màu vàng kim đang nở rộ.

——Một đóa hoa nở trong khoảng đất trống.

"...?"

Konoe nghiêng đầu. Đóa hoa lơ lửng như chỉ thị vị trí đó.

Tuy nhiên ở đó chỉ thấy nền đá của quảng trường và đám Slime đang bò. Không hiểu nó chỉ cái gì. ...Konoe suy nghĩ rốt cuộc đây là cái gì.

'————Ma'

——Nhưng, bất chợt. Konoe thấy lạ. Tại sao nhỉ. Nhìn đóa hoa, trong đầu Konoe.

'————ima'

Cái gì đó, không rõ lắm.

'——Fatima'

Nhật ký khắc trong Vùng Phong Ấn. Tên của vị Công chúa Vu Nữ đó, như hiện lên——.

——Đây là câu chuyện của "tôi".

Người viết cuốn nhật ký đó. Chồng của Công chúa Vu Nữ ba trăm năm trước. Người dị giới đến từ Nhật Bản.

Câu chuyện về người đàn ông——"tôi", sau những trang nhật ký.

'............A'

'...Hả? Fatima?'

Những ngày tháng hạnh phúc. Cuộc sống hôn nhân với người vợ yêu dấu nhất. Những ngày tháng viên mãn chỉ cần ở bên nhau là có thể cùng cười——đột ngột kết thúc.

'............A, không, thể, nào, đã...?'

'...Fatima? Em sao thế? Fatima!?'

Đột ngột. Không có điềm báo nào. Khi hai người đang cùng rửa bát.

Fatima, ngã xuống. Và, không thể đứng dậy.

'...A, anh...'

'Fatima, đợi đấy, anh đi gọi Thầy Thuốc ngay!'

'............A'

Người đàn ông lập tức chạy đến chỗ Thầy Thuốc. Nghĩ là bệnh gì đó. Đột quỵ hay bệnh tim hiện lên trong đầu. Phải khám ngay không thì muộn mất.

——Cậu nghĩ nếu kịp thì sẽ cứu được. Nên đã cắm đầu chạy.

'...Hả? Không còn, cách nào?'

Đúng vậy. Người đàn ông không hề nghĩ là đã quá muộn từ lâu.

Tức là——người đàn ông không biết gì cả.

'...A, à, ý là thầy không chữa được à? Vậy ai chữa được?'

Thầy thuốc xem bệnh cho cô ấy lắc đầu. Rằng không thể làm gì được. Rằng cô ấy đang nằm trên giường không dậy nổi kia, không còn sống được bao lâu nữa.

'Nếu là Thầy Thuốc của Đội Kỵ Sĩ... Hả? Họ cũng không được? ...Hahaha... Vậy là Thánh Giả sao? ...Được thôi! Tôi kiếm được tiền mà. Tiền thì tôi có! Một hai trăm đồng vàng tôi lo được. Ngàn đồng cũng... bán cửa hàng đi là được.'

Đã đưa tiền ra. Nhưng Thầy Thuốc vẫn không gật đầu.

...Thực ra, vị Thầy Thuốc đó là một trong những người "biết chuyện", được bố trí gần đó để phòng trường hợp khẩn cấp. Vì biết, nên Thầy Thuốc mới bảo Thánh Giả cũng không được.

'...Haha, làm gì có chuyện đó chứ? Là Thánh Giả cơ mà?'

Trước người đàn ông cười với khuôn mặt cứng đờ, Thầy Thuốc nói có những bệnh Thánh Giả cũng không chữa được. Và, làm gì cũng vô ích rồi. Điều duy nhất có thể làm là ở bên cạnh cô ấy đến phút cuối cùng.

...Nhưng, người đàn ông không tin. Gào lên với Thầy Thuốc là đừng có đùa.

'...Ngài Thánh Giả! Làm ơn. Hãy chữa cho vợ tôi! Làm ơn! Làm ơn!'

Chạy vạy khắp Archinolca. Dập đầu cầu xin các Thánh Giả trong thành phố. Cố gắng nhờ chữa trị. ...Nhưng, đi đâu cũng chỉ nhận được ánh mắt thương hại, bị từ chối ngay từ cửa.

'Tại sao chứ! Tại sao không chữa! Đã bảo tôi trả tiền rồi mà! Ngàn đồng chưa đủ à!? Vậy tôi bán hết mọi thứ để kiếm tiền! Tim hay mắt hay gì cũng được, lấy đi! Nội tạng người dị giới hiếm mà, bán đắt lắm đúng không!?'

Vô ích, làm gì cũng vô ích. Không hiểu lý do.

Nhưng, người đàn ông không thể dừng lại. Vì trong lúc đó Fatima ngày càng suy yếu. Nắm tay, cô chỉ nắm lại yếu ớt. Đến mức không biết có dùng lực hay không.

'............Tại sao, chứ...!'

Lực tay yếu ớt đó khiến người đàn ông nhớ lại mười năm trước. Mười năm trước, ngày hẹn hò thứ mấy đó với Fatima. Nắm tay, tay người đàn ông đau điếng. Nghe rắc một tiếng, lực tay của Fatima vốn là Long Nhân và Kỵ Sĩ mạnh đến mức không biết nương tay với người thường.

Người đàn ông hét lên... thế là, Fatima từ đó về sau, mỗi lần hẹn hò đều rụt rè nắm tay anh. Nhột nhạt, người đàn ông bật cười, hai người cùng cười——.

'............Tại sao, lại thế này chứ......'

——Vậy mà, bàn tay Fatima bây giờ.

'..................Đã thế thì.'

Người đàn ông quyết tâm. Thánh Giả nước này không được. Vậy Thần Quốc thì sao. Anh biết nước đó có Thánh Giả Bạc biến điều không thể thành có thể.

'...Đến Thần Quốc. Fatima, đợi anh nhé. Anh sẽ mang người đến cứu ngay.'

'............'

Người đàn ông nộp đơn xin sử dụng Cổng Chuyển Dịch... nhưng không được cấp phép.

'...Tại sao! Tại sao!'

Gào thét, làm gì cũng không được. Và, không có lời giải thích nào.

...Cuối cùng người đàn ông định vượt biên trái phép bằng Cổng Chuyển Dịch, bị bắt giữ——.

'Khốn kiếp, thả ra! Tao——Hả? ...Giải thích? ...Không thể hơn được nữa là sao.'

——Lúc đó, cuối cùng. Người đàn ông mới biết sự thật.

——Sau câu chuyện dài, người đàn ông trở về nhà. Không bị phạt vì vi phạm pháp luật, chỉ được bảo hãy ở bên cô ấy.

'...Tại sao, tại sao chứ, Fatima.'

'...A.'

Sự thật về Vòm Lửa. Phong ấn Ma Vương. ——Tuổi thọ ba mươi năm.

Và, lúc đó là năm thứ ba mươi kể từ khi Fatima kế thừa.

'——Fatima, tại sao.'

Người đàn ông hỏi trong khi mất đi cảm giác thực tại. Vị Thầy Thuốc giải thích bảo là đã bị ngăn lại. Rằng Fatima đã nhờ, đừng nói cho mỗi mình anh biết.

——Sự suy yếu do linh hồn bị khuyết thiếu. Sự phai nhạt và mất mát của cảm xúc và ký ức.

Quả thực, người đàn ông cũng nhận ra Fatima có chút thay đổi. Việc cô hay ngẩn ngơ, và dần ít giao tiếp với bên ngoài. ...Nhưng, cô luôn dành cho anh nụ cười không thay đổi. Vì hạnh phúc nên em lơ đễnh đấy, cô nói thế——.

'............A, xin, lỗi.'

'Fatima, không phải đâu. Anh không trách em. Anh chỉ muốn biết lý do.'

'...Không thể nói, xin, lỗi.'

'...Fatima?'

Lúc đó, người đàn ông nhận ra. Fatima lẩm bẩm như nói mê. Mắt cô không có tiêu cự. Và, dù anh có nói gì, cô cũng chỉ lặp lại cùng một câu.

——Tức là, Fatima đã, mắt cũng, tai cũng.

'............Fatima.'

Thầy Thuốc bảo chỉ còn vài ngày. Người đàn ông chỉ biết nắm tay Fatima. Chỉ có thể làm thế.

...Cứ thế, một ngày, hai ngày trôi qua——.

'——Xin, lỗi.'

——Ngày đó, đến. Thời gian trôi đi, không bao giờ trở lại.

Kim đồng hồ vẫn chạy. Fatima ngủ hầu hết thời gian, thi thoảng tỉnh dậy cũng chỉ lẩm bẩm lời xin lỗi. Chỉ có người đàn ông ở bên cạnh——.

...Và, đó là khi mặt trời khuất sau đường chân trời.

'Xin, lỗi.................., nè.'

'...Fatima?'

Fatima nãy giờ vẫn xin lỗi, bỗng nói lời khác.

Người đàn ông vội vàng ghé tai vào gần miệng cô.

'Em, nghĩ, anh, sẽ, rời, xa.'

'...Hả?'

'Khi, gặp, anh, ở, quán, em, chỉ, còn, mười, năm.'

'............'

'Em, nghĩ, anh, sẽ, ghét, người, phụ, nữ, ngắn, số, như, em.'

...Cái gì. Đang nói, cái gì vậy? Người đàn ông trong thoáng chốc không hiểu ý nghĩa.

'Fatima, làm gì có chuyện đó... làm gì có chuyện đó được!? Anh, với em——'

'Xin, lỗi.'

'————'

Nhưng, dù có hét lên. Fatima chỉ lẩm bẩm trong hư không. Giọng anh không bao giờ đến được với cô.

'Xin, lỗi. Vì, anh, ấm, áp, quá, nên, không, nói, được.'

'............'

'Tình, yêu, của, anh, dễ, chịu, quá, từ, khi, gặp, ở, quán, vẫn, luôn, ấm, áp.'

'...Fatima.'

'Nghĩ, đến, việc, anh, rời, xa, em, sợ, lắm——'

Không phải. Rời xa cái gì chứ. Người đàn ông——yêu Fatima.

Yêu hơn bất cứ ai, bất cứ thứ gì trên thế giới này. Yêu nàng công chúa gặp ngày hôm đó, yêu người yêu cùng dạo công viên, yêu người vợ cùng cười đùa, chỉ đơn giản là, yêu.

'Làm gì có chuyện đó. Không có đâu, Fatima.'

'Xin, lỗi.'

'Anh thích em. Chỉ thích mình em thôi——'

Người đàn ông cố truyền đạt, nắm tay. Nhưng không truyền tới được. Fatima không nhìn thấy gì, không nghe thấy gì nữa. Không biết người đàn ông đang khóc, đang nắm tay, đang lắc đầu. Vì vậy——.

'Xin, lỗi, nhé. Cứ, hận, em, đi——'

'Fatima————Ơ? Fatima? ...Fatima!?'

——Vì vậy, đó là lời cuối cùng của Fatima.

Một giọt nước mắt chảy ra từ khóe mắt. Vừa xin lỗi, vừa bảo cứ hận em đi, Fatima chết. Vừa khóc, vừa chết.

'............A.'

Người đàn ông nhìn người phụ nữ yêu dấu nhất vừa tắt thở. Nhìn người vợ không bao giờ cử động nữa.

'..................A, a.'

Bàn tay buông thõng. Đã nắm bao nhiêu lần cùng đi dạo. Nhưng, sẽ không bao giờ nắm lại nữa——.

'...A, a, aaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa!!!!'

"——Cái này, là."

——Và, hiện tại. Konoe nhìn quá khứ thông qua quyền năng vàng kim ngự trong đôi mắt.

Mảnh vỡ quá khứ. Tiếp nối của nhật ký. Ký ức của "tôi". Tiếng khóc than của người đàn ông mất vợ.

Konoe hỗn loạn, nhìn đóa hoa trong quảng trường. Cái này là. Ký ức này rốt cuộc là gì.

Konoe không thể hiểu, chỉ nhìn chằm chằm vào đóa hoa vàng kim——.

"...?"

Nhưng lúc đó. Bất chợt, Konoe nhận ra. Đóa hoa kia, hình như đang chuyển động...?

——Sau đó. Sau khi Fatima chết.

Người đàn ông sống những ngày như cái xác không hồn. Lo hậu sự cho Fatima xong, xây mộ xong, ngoài ra không làm gì cả.

Ngày nào cũng ra mộ, ngồi lì trước mộ từ sáng đến tối. Tuyệt vọng. Vì mất vợ. Và vì vào giây phút cuối cùng đã để cô ấy khóc, để cô ấy nói cứ hận em đi.

...Tại sao, cô ấy lại phải đón nhận cái kết như thế, anh tự hỏi bao lần.

'............Aa.'

Người đàn ông tự trách mình. Tại sao. Tại sao không nhận ra. Tại sao không ở bên cạnh nhiều hơn. Nếu nói chuyện nhiều hơn, thì đã không có kết cục đó.

Nghiến răng đến bật máu. Vị máu tanh nồng. Căm ghét bản thân. Muốn đập đầu chết đi. Người đàn ông muốn chết từ ngày cô ấy mất.

...Nhưng, người đàn ông vẫn sống dù ôm ấp xung động đó. Chưa tự tay kết liễu đời mình. Tại sao ư, chỉ vì, có kẻ đáng hận hơn cả bản thân.

'............Ma Vương...!'

Thốt ra đầy căm hận. Đúng thế. Tất cả là tại Ma Vương.

Người đàn ông quyết định hướng sự căm hận vào Ma Vương. Thực ra suýt nữa thì hướng vào người khác, nhưng vì biết cô ấy yêu đất nước này, yêu con người nơi đây, nên anh hướng vào Ma Vương.

Nếu không có Ma Vương, cô ấy đã không ra nông nỗi này. Đã không chết. Kẻ thù của nhân loại, hận bao nhiêu cũng không đủ. Cội nguồn của tất cả. Cảm xúc trong bụng cuộn trào. Mũi nhọn của lòng căm thù. Không thể tha thứ. Chỉ đơn giản là, cảm xúc không thể tha thứ. Không thể tha thứ sự tồn tại, sự sống sót của nó——cơn kích động.

'——Xin lỗi, tôi có thể nói chuyện một chút không.'

Một người phụ nữ xuất hiện trước mặt người đàn ông vào lúc đó.

'Kể từ đám tang nhỉ, anh rể.'

'...À, là cô à.'

Người xuất hiện là em vợ của người đàn ông. Tức là em gái của Fatima. Nhưng hầu như không có giao lưu. Đến làm gì thế, người đàn ông nghĩ.

——Trước người đàn ông đang nhìn bằng ánh mắt vô hồn, cô em vợ nói. Đã tìm thấy di thư của chị.

'...Di thư!?'

'Vâng, gửi cho chúng tôi. ...Có viết về anh. Rằng sau khi chị chết, hãy tạo điều kiện cho anh. Rằng hãy thực hiện bất cứ điều gì anh mong muốn.'

'...Cái.'

'Nên, nếu có gì thì cứ nói. Đó là ước nguyện cuối cùng của chị. Chúng tôi thề sẽ dốc toàn lực gia tộc để thực hiện. ...Chỉ trừ một ngoại lệ duy nhất.'

'...?'

'Một điều, dù anh có muốn thì tuyệt đối không được thực hiện, chị viết thế. ——Tuyệt đối không tha thứ cho người phụ nữ mới.'

'..............!'

'...Mà, nhìn bộ dạng anh rể bây giờ, thì lo lắng đó thừa thãi quá.'

...Người phụ nữ mới. Nghe từ đó, ký ức ngày xưa ùa về trong đầu người đàn ông.

Fatima là người hay ghen. Khi đi cùng nhau, hễ mắt anh lỡ hướng về người phụ nữ khác, cô lại phồng má. Cố tình dỗi hờn.

Dỗ dành cô ấy khi cô ngoảnh mặt đi lúc nào cũng vất vả, khổ sở——nhưng thực ra, người đàn ông thích những lúc như thế. Cô ấy cũng không giận thật, trông như đang nửa đùa nửa vui.

'...Ư, a, aa.'

Ký ức về cô ấy làm nước mắt người đàn ông trào ra.

Yêu cô ấy. Yêu hơn bất cứ ai, bất cứ thứ gì. Chỉ cần có cô ấy, chẳng cần gì khác.

Sáng dậy, chào nhau là hạnh phúc. Cùng nhau đi dạo, chỉ thế là đủ.

............Nhưng, thế mà. Cô ấy không còn nữa. Không ở đâu cả. Chết rồi. Vừa khóc vừa chết. Vì vậy——.

'............!!'

——Vì vậy, trong lòng người đàn ông chỉ còn bi thương, hối hận sâu sắc——và lòng căm thù.

Hận, hận hận hận hận——Hận Ma Vương. Không thể tha thứ, không thể tha thứ cho bất cứ điều gì.

'——À, ước nguyện, tôi quyết định rồi. Cái gì cũng thực hiện cho tôi đúng không?'

'Hả? À, ừ, vâng. Đương nhiên. ...Là gì vậy?'

Nên, người đàn ông——.

'——Vậy thì, đưa tôi đến, phong ấn Ma Vương...!'

(...Thật sự, không hiểu nổi. Rốt cuộc ký ức này là cái gì.)

——Và lại là hiện tại. Konoe xuống quảng trường, tiến một bước về phía đóa hoa vàng kim đang chuyển động.

Vừa nhìn thoáng qua ký ức của người đàn ông qua đóa hoa vàng kim, vừa bước tới.

Sự bi thương và lòng căm thù của người đàn ông. Sự tuyệt vọng xé nát lồng ngực. Nếu đây không phải nơi có Ma Vương thì có lẽ cậu đã khóc theo. Konoe cảm nhận được nỗi đau đó.

...Nhưng cậu không hiểu nó chỉ thị điều gì.

Trước ánh mắt bối rối của Konoe, đóa hoa vàng kim di chuyển không quy tắc, không hiểu tại sao.

"............?"

——Tuy nhiên, lúc đó cậu nhận ra. Chuyển động không quy tắc của bông hoa, có một thứ chuyển động y hệt như thế.

Konoe nhìn. Dưới bông hoa, có một khối Slime. Slime màu đen tím. Mảnh vỡ của Ma Vương. Theo chuyển động của nó, bông hoa như đang di chuyển——.

'Anh rể, chắc chắn, sẽ chết đấy?'

'...Tôi biết.'

——Yêu cầu của người đàn ông, kết luận là được chấp nhận.

Tại sao ư, vì xác nhận được người đàn ông có Cố Hữu Ma Pháp. Cố Hữu Ma Pháp Nguyền Rủa. Quyền năng của lòng căm thù nguyền rủa kẻ thù, kìm hãm sức mạnh của hắn. Ma pháp đôi khi phong ấn tạm thời cả Cố Hữu Ma Pháp. Trong lịch sử, nó đã làm suy yếu và tiêu diệt nhiều Tai Họa và Tai Ương. ...Tuy nhiên.

'Anh biết mà đúng không? Nguyền Rủa không có tác dụng với Ma Vương. Và, người dùng Nguyền Rủa chắc chắn sẽ chết. Không có ngoại lệ.'

——Nó chưa từng có tác dụng với Ma Vương Bất Tử. Chưa từng phong ấn được quyền năng bất tử. Vì vậy, không ai thảo phạt được Ma Vương.

'Anh có hiểu không? Cái này hầu như chỉ là thí nghiệm thôi đấy?'

'...Tôi biết.'

——Do đó, đây là thí nghiệm. Vì người sở hữu Nguyền Rủa khăng khăng muốn làm, nên cứ cho làm. Quan sát kết quả, biết đâu giải mã được chút bí ẩn. Thí nghiệm kiểu đó.

'...Tại sao. Thế này, chị tôi cũng——'

'——Lắm lời.'

Dù vậy, người đàn ông không dừng lại. Không thể dừng lại. Thân xác bị thiêu đốt bởi lòng căm thù phun trào từ linh hồn.

Vì vậy, bỏ ngoài tai lời can ngăn, người đàn ông vào Vùng Phong Ấn——.

'............Oooooo!'

Phát động Cố Hữu Ma Pháp. Nguyền Rủa định dùng lòng căm thù xâm thực Ma Vương.

Người đàn ông cảm thấy Cố Hữu Ma Pháp kết nối với Ma Vương.

'————'

——Khoảnh khắc đó, ý thức vụt tắt dễ dàng.

Điều cuối cùng người đàn ông nhận thức được là cảm giác mất đi thứ gì đó quan trọng.

Giống như những người sở hữu hệ Nguyền Rủa khác, người đàn ông chết tại đó. Chẳng có gì đặc biệt. Chỉ là một người đàn ông dị giới bình thường, chết trước Ma Vương như một lẽ đương nhiên——.

——Chết, rồi. Lẽ ra là vậy.

(——Hả?)

——Tại sao, ý thức của người đàn ông lại quay về.

Điều đầu tiên người đàn ông cảm thấy khi lấy lại ý thức là cảm giác sai lệch mãnh liệt.

Khác hẳn với trước đó. Tầm nhìn, cơ thể, tất cả đều khác. Thứ nhìn thấy là tòa nhà bằng đá, bản thân đang nằm ở đó, nhưng cảm giác mọi thứ đều khác.

'——?'

——Ơ kìa? Nằm? Thật á?

Người đàn ông cảm thấy có gì đó sai sai. Nhưng định ngồi dậy.

(...Cái này là)

Lúc đó, anh nhận ra. Tay mình, thứ mình nhận thức là tay, là chất lỏng nhớt màu đen tím.

Tức là——người đàn ông đã biến thành Slime.

7

"............Cái."

——Konoe bàng hoàng. Ký ức của người đàn ông. Đó là... đó là?

Konoe há hốc mồm nhìn khối Slime dưới bông hoa. Đúng rồi. Con Slime đó hơi lạ. Không hiểu sao nó không có vẻ gì là định nhảy vào Konoe hay Phonia.

...Không, hơi khác một chút. Nó đang lại gần. Có vẻ nhận ra nhóm Konoe nên đang lại gần. Nhưng là chuyển động chậm chạp, lết lết.

——Người đàn ông, đầu tiên là hoảng loạn.

Nhận ra mình biến thành một khối Slime nhỏ. Biến thành Ma Vương đáng hận.

Hỗn loạn. Không hiểu gì cả. Quậy phá. Suýt phát điên. Nhưng lòng căm thù trào dâng từ linh hồn đã kìm hãm sự điên loạn.

(............? Cái này là... ơ? Mình đang suy nghĩ bằng tiếng Nhật)

Và, khi cố gắng bình tĩnh lại, điều tiếp theo người đàn ông nhận ra là sự thật mình đang suy nghĩ bằng tiếng Nhật một cách khó hiểu.

...Không, nói chính xác thì không phải. Ngôn ngữ của thế giới này, anh không hiểu nữa.

(...Chuyện này là sao?)

Người đàn ông bối rối định xác nhận tình hình——theo thời gian, dần dần anh hiểu ra. Chuyện gì đã xảy ra với mình.

Không phải do anh điều tra mà là do được truyền đến. Từ đâu ư, từ bản thể Ma Vương.

(...Tức là, đây là biện pháp đối phó Nguyền Rủa của Ma Vương sao?)

Đúng vậy. Hiện trạng của người đàn ông chính là biện pháp đối phó Nguyền Rủa của Ma Vương.

Bị nuốt chửng vào trong Ma Vương. Và, không hiểu ngôn ngữ thế giới này nữa. Hai điều này.

——Biện pháp đối phó Nguyền Rủa của Ma Vương là, khi bị ếm Nguyền Rủa, ngay khoảnh khắc đó sẽ xâm thực ngược lại đối phương.

Mối liên kết với linh hồn tạo ra bởi Cố Hữu Ma Pháp Nguyền Rủa. Truyền qua đó xâm thực linh hồn đối phương, nuốt chửng. Nuốt chửng, làm ô nhiễm, và đảo ngược gia hộ của đối phương.

Vậy đảo ngược gia hộ sẽ gây ra chuyện gì——.

(——Ngôn ngữ thế giới này được Thần ban tặng dưới dạng gia hộ. Nếu cái đó bị đảo ngược... sẽ không hiểu ngôn ngữ nữa)

Sự đảo ngược ngôn ngữ chung của Thần——tức là, tước đoạt ngôn ngữ.

(Biện pháp đối phó Nguyền Rủa của Ma Vương là tước đoạt ngôn ngữ của kẻ sử dụng Nguyền Rủa.)

Con người suy nghĩ bằng ngôn ngữ. Dùng ngôn ngữ để yêu người, dùng ngôn ngữ để hận kẻ thù. Bằng cách tước đoạt ngôn ngữ đó, làm mất đi đích đến của lòng căm thù, Ma Vương đã vô hiệu hóa Nguyền Rủa.

(...Vậy, việc tôi giữ được ý thức thế này là——do biết tiếng Nhật sao?)

Ngôn ngữ dị giới. Ngôn ngữ không dựa vào Thần. Tiếng Nhật vốn không thể tồn tại ở thế giới này, đã giúp người đàn ông lấy lại ý thức dù bị Ma Vương nuốt chửng. Và——.

(——Tôi vẫn dùng được Nguyền Rủa)

Điều đó có nghĩa là, sự xuất hiện của người đầu tiên trong lịch sử một ngàn năm có thể thông qua Nguyền Rủa lên Ma Vương.

(——Chắc chắn sẽ giết được Ma Vương. Báo thù cho cô ấy.)

Từ ngày hiểu ra hiện trạng, người đàn ông quyết định chờ đợi. Ôm ấp Nguyền Rủa, chỉ chờ đợi.

Đó là vì Nguyền Rủa không phải sức mạnh đơn độc diệt thù. Chỉ phong ấn Cố Hữu Ma Pháp. Lại còn có giới hạn thời gian. Sau khi làm suy yếu, sau khi phong ấn Cố Hữu Ma Pháp, cần một sự tồn tại giết chết Ma Vương.

Người đàn ông với cơ thể Slime, chờ đợi ai đó. Nghe nói sẽ có Thánh Giả mới đến, nên anh nghĩ cứ đợi thời cơ đến là được.

(...Tuy nhiên, tại sao Ma Vương lại bỏ mặc tôi khi vẫn còn ý thức?)

Giữa chừng, người đàn ông thắc mắc. Tại sao. Nhưng, cũng hiểu ra ngay. Được truyền đến.

(...Con Ma Vương này, chẳng lẽ không có ý thức sao?)

——Con Ma Vương này không có ý thức. Chỉ lặp lại những hành động được quy định như một cái máy.

Có người thì tấn công. Làm ô nhiễm mặt đất. Bị ếm Nguyền Rủa thì nuốt chửng và đảo ngược gia hộ. Đúng, di chuyển theo quy định. Chỉ làm được những điều đã định.

Tại sao Ma Vương lại như vậy——.

(...Tà Thần?)

Câu trả lời được trả về. Bị Tà Thần điều chỉnh. Ma Vương bị cải tạo cơ thể và linh hồn, bị cải tạo thành vũ khí để giết người.

...Quả thực. Nghĩ lại thì hơi lạ. Quyền năng phục sinh. Ma Vương sở hữu Cố Hữu Ma Pháp chấp niệm với sự sống. Ma Vương có khát khao không muốn chết——tại sao lại khiêu chiến với con người.

Chiến đấu nên bị tấn công. Bị phong ấn thế này. Nếu chỉ muốn sống, thì trốn chui trốn lủi dưới đáy hầm ngục (Dungeon) còn tốt hơn nhiều.

(...Mà, với tôi thì thuận lợi.)

...Tóm lại, người đàn ông bị bỏ qua. Có lẽ trong mệnh lệnh cài vào Ma Vương không có phần đối phó với người dị giới. Người đàn ông chỉ tiếp tục chờ đợi——.

——Và, ngày đó đã đến. Thánh Giả ghé thăm. Người đàn ông vui mừng, định dùng Nguyền Rủa.

(...Cái này là)

Nhưng, nhận ra ngay. Thế này không được. Người đàn ông đã hiểu. Vì kết nối nên mới hiểu. Nguyền Rủa của người đàn ông đối với Ma Vương chỉ duy trì được một thời gian ngắn ngủi, năm giây.

Tức là, nếu không giết sạch trong vòng năm giây sau khi sử dụng——Cố Hữu Ma Pháp bất tử sẽ lại hồi sinh.

Tuy nhiên, nhìn Thánh Giả chiến đấu, trông thế nào cũng mất hơn năm giây. Hơn nữa, dù tung ra sức mạnh khủng khiếp nhưng có vẻ không vội vàng tiêu diệt sạch.

(...Nếu truyền đạt là trong vòng năm giây, họ có nhanh lên không?)

Nghĩ thế, nhưng không thực tế. Truyền đạt kiểu gì. Với cơ thể đã thành một phần của Ma Vương. Với thân phận đã mất ngôn ngữ thế giới này.

Hơn nữa, hiểu thêm một điều. Ma Vương đến giờ bỏ qua người đàn ông nhưng... nếu có hành động thù địch, sẽ bị nghiền nát ngay lúc đó. Vì có chương trình loại bỏ kẻ thù địch.

(...Cơ hội chỉ có một lần)

Trong một lần đó, phải giết Ma Vương. Vậy mà, không thể truyền đạt điều đó.

(............!!)

...Người đàn ông cố nghĩ cách. Nhưng chẳng nghĩ ra gì. Trong lúc đó, đòn tấn công của Thánh Giả bay đến chỗ người đàn ông——.

——Và, người đàn ông lặp lại điều đó bao lần.

Nhiều lần, mấy chục lần. Nhưng không được. Phải truyền đạt là hãy nhanh lên, là năm giây. Nhưng không truyền đạt được cho ai. Vì chỉ hiểu tiếng Nhật.

Thời gian trôi đi vô nghĩa. Mấy năm, có khi mấy chục năm trôi qua——.

(..................A a)

Thời gian đình trệ không thay đổi, không ngày không đêm. Không thấy ánh sáng, chỉ chịu đựng qua ngày, tinh thần người đàn ông dần bị mài mòn.

...Nhưng, không thể bỏ cuộc. Sao có thể vứt bỏ khả năng báo thù cho người yêu dấu nhất.

(...Fatima)

Trong đau khổ, người đàn ông nhớ về cô ấy bao lần. Nhớ nụ cười của cô. Nhớ hơi ấm bàn tay, nhớ những ngày hạnh phúc. Nhớ lại, để cố chịu đựng thời gian trôi qua. Chỉ đơn giản là, nhớ về những ngày có cô ấy——.

——Vào một ngày nọ. Một ngày sau khoảng thời gian dài đằng đẵng. Người đàn ông chợt nghĩ.

(——Đúng rồi, viết nhật ký đi.)

Nghĩ sẽ viết ký ức ngày xưa lên mặt đất. Nhật ký về việc đến Archinolca, gặp cô ấy.

Muốn khắc ghi những ngày hạnh phúc với cô ấy vào vùng đất này.

Bởi vì, nếu làm thế... dù chỉ là con chữ, anh nghĩ mình sẽ được gặp lại cô ấy.

Thời gian trôi thêm. Dùng sức mạnh xâm thực không quen tay, viết một chữ mất cả mấy ngày. Một, hai cái nhật ký tăng lên. Dù khắc chữ, Ma Vương cũng không phản ứng gì. Có vẻ không có chương trình đó. Tuy nhiên, không thể viết những điều thù địch nên chỉ viết nhật ký hạnh phúc.

Người đàn ông nhớ về cô ấy. Mãi mãi, mãi mãi nhớ về. Thời gian dài trôi qua.

Tình yêu của người đàn ông vẫn không đổi. Hạnh phúc. Thích. Yêu. Nhớ về nàng công chúa đã vươn tay ra với người đàn ông ngồi bệt dưới đất ngày đó. Nhớ về ánh sáng xanh lục tuyệt đẹp.

Đọc nhật ký đã khắc, nhớ lại ký ức xưa.

Ký ức tái ngộ ở quán. Ký ức hẹn hò. Ký ức nắm tay đi dạo. Ký ức tỏ tình và được chấp nhận. Ký ức khóc cười trong lễ cưới.

Viết, đọc, nhớ lại, và chịu đựng.

Chịu đựng, chịu đựng, tiếp tục chịu đựng.

(——Fatima)

Mấy năm, mấy chục năm, mấy trăm năm, người đàn ông tiếp tục nhớ về cô ấy——.

——Và, hiện tại. Ở tận cùng của thời gian dài đằng đẵng.

"——Ông là."

Ở tận cùng của ba trăm năm. Konoe đang ở trước mặt khối Slime (người đàn ông).

Konoe, thông qua đóa hoa vàng kim, đã nhìn thấy ký ức của người đàn ông. Nên Konoe nói chuyện với người đàn ông bằng tiếng Nhật.

"...Ông là, chồng của bà Fatima."

Gọi tên, cơ thể Slime run lên. Và, từ cơ thể đó, vươn ra một xúc tu. Nó định viết chữ lên sàn nhà trước mặt.

'askrghjkvbnm,kybkr!!'

Có lẽ vì định thực hiện hành vi thù địch, đám Slime xung quanh đột nhiên xôn xao. Bắt đầu di chuyển. Không phải về phía Konoe, mà lao vào khối Slime trước mặt——.

"..."

——Konoe dậm chân, tạo ra sấm sét. Tạo bức tường sét quanh khối Slime.

Slime vươn xúc tu, di chuyển như viết bốn chữ cái lên sàn. Dù chữ không khắc lên được, nhưng cậu hiểu nội dung đang viết.

『5』『Giây』(Byou)

Ngôn ngữ tiếng Nhật, để truyền đạt điều đó, người đàn ông này đã chịu đựng suốt ba trăm năm. Chỉ đơn giản là, duy trì ý thức đang mòn mỏi.

"...Vâng, cứ giao cho tôi."

Konoe gật đầu bằng tiếng Nhật. Thế là, khối Slime khẽ run lên——.

——Người đàn ông. Nhìn Konoe gật đầu, cùng với sự an tâm, anh nhớ về quá khứ. Nhớ về cô ấy, định lấy ra lòng căm thù trong mình.

Đó là ký ức ngày hôm đó. Dáng vẻ cô ấy chết đi. Dáng vẻ xin lỗi, rơi lệ. Không truyền đạt được——.

(...A a)

——Nên, đây là. Ma pháp vì điều đó.

『Cố Hữu Ma Pháp——Chất độc này, chỉ vì lời chưa nói được ngày hôm đó (Anh yêu em)』

——Nguyền Rủa lan tỏa từ linh hồn người đàn ông. Konoe nhìn thấy điều đó.

《Thời gian giới hạn, còn lại 5.00 giây》

Konoe gửi tín hiệu tay học từ Giáo Quan cho Phonia đang bối rối bên cạnh. Không có thời gian trao đổi lời nói. Chỉ truyền đạt việc có thể giết, và thời gian giới hạn. Vẻ mặt Phonia chuyển sang kinh ngạc.

Đồng thời khí tức của đám Slime xung quanh thay đổi hoàn toàn, khí tức lan truyền. Cả mặt đất đang đứng.

Konoe nhảy lên. Nhảy cao. Phonia cũng theo sau.

(——Sấm sét hỡi.)

——Và, tạo ra sấm sét trong cơ thể. Nó xâm thực cơ thể Konoe. Nội tạng biến thành sấm sét. Xương biến thành sấm sét. Thần kinh biến đổi——tất cả của Konoe, tạm thời thay thế bằng sấm sét.

Cơn đau kịch liệt chạy qua. Tự thiêu đốt cơ thể mình. Nhưng, mặc kệ thứ đó, cậu đạp nát nó.

Lôi Hóa. Con át chủ bài của Konoe. Lưỡi dao mạnh nhất thiêu rụi cả bản thân lẫn kẻ thù, con dao hai lưỡi.

Đất và trời, Ma Vương đang ngọ nguậy. Chuyển động tốc độ cao khác hẳn trước đó. Ngọ nguậy, định làm gì đó. Định tung hết sức. Khí thế dâng cao của Ma Vương. Không thể so sánh với hôm trước.

Tuy nhiên——.

(——Trong vòng năm giây, giết sạch.)

——Ôm ấp suy nghĩ trong tim. Konoe chắc chắn đã nhận lấy ước nguyện. Vì Konoe đã nói với người đàn ông đó là hãy giao cho cậu.

(——Hiển hiện.)

——Sấm sét phóng ra từ ngọn thương của Thần. Tiếng sấm rền làm rung chuyển thế giới khép kín.

——Như thế, trận chiến Ma Vương năm giây đã mở màn.

8

"————"

Konoe hóa thành sấm sét vung thương. Vận ma lực, giẫm nát bầu trời.

Thần Uy Vũ Trang đạt giới hạn bởi sấm sét, xé toạc chính không gian.

《Thời gian giới hạn, còn lại 4.96 giây》

Đáp lại, Ma Vương đồng loạt sủi bọt. Ùng ục, bề mặt nổ lốp bốp.

Sự chậm chạp vài ngày trước không còn dấu vết. Ma Vương tăng thể tích trong nháy mắt cùng với bọt khí, tạo thành hình dạng.

(——Cái này là)

Konoe nhìn. Thứ Ma Vương đang định tạo hình. Đó là...

(...Người. Hơn nữa không phải người thường.)

Vô số hình người xuất hiện trong thế giới bị phong ấn. Những bóng người màu đen tím. Những cái bóng được sinh ra chĩa vũ khí vào Konoe và Phonia.

——Konoe nhìn những cái bóng đó bằng quyền năng vàng kim. Và hiểu ra.

Đó là, đội thảo phạt Ma Vương ngày xưa. Nuốt chửng một phần của họ như máu hay tóc rơi vãi trong trận chiến với Ma Vương, dùng quyền năng của Ma Vương để hồi sinh giả tạo.

Thứ đã tạo ra trong quá khứ và tích trữ trong cơ thể, Ma Vương tung ra trong tình huống này.

'kyiu'

Và truyền đến là khí tức cường đại. Đúng vậy, trong những bóng người——.

(——Có cả kẻ cấp Thánh Giả!)

Các Ngụy Thể di chuyển. Đồng loạt di chuyển. Chất lỏng nhớt dưới chân Ma Vương nổ tung. Đó là hai mươi cái bóng. Chúng áp sát Konoe trong khoảng thời gian chưa đến một cái chớp mắt.

Trên dưới trái phải, bốn phương tám hướng, vũ khí tấn công Konoe từ mọi hướng. Kiếm, thương, roi, rìu, búa, dao. Chuyển động được tính toán, thời điểm đồng nhất. Sự phối hợp hoàn hảo dường như không thấy đường thoát nào.

Konoe đối mặt với lưỡi dao đó——.

(————)

——Tuy nhiên, chỉ đáp trả bằng ngọn thương.

Bình tĩnh, thích hợp. Cò súng đã bóp. Ở nơi tử địa, suy nghĩ của Konoe không một chút mờ mịt.

Sấm sét chạy trong não. Suy nghĩ quay với tốc độ ánh sáng, võ nghệ đã rèn luyện dẫn ra câu trả lời từ tất cả xung quanh.

Konoe chĩa Thập Tự Thương vào một điểm. Đó là một điểm trong vòng vây. Kẻ dùng dao. Slime dạng nữ nhỏ nhắn. Tốc độ, kỹ thuật không thua kém những kẻ khác, nhưng mà——.

(——Một cánh tay, phần cẳng tay, sơ hở nhỏ.)

Konoe tìm thấy khoảng trống ẩn giấu ở đó. Khe hở của kỹ thuật, sự thiếu hụt nhỏ. Ngụy Thể trước mắt, dường như không có thứ lẽ ra phải có——.

(——Có lẽ là, khiên nhỏ.)

Ngọn thương của Konoe xuyên thủng câu trả lời được đưa ra tức thì. Bằng kỹ thuật, ngọn thương gạt phăng con dao.

'——p'

Xuyên thủng Slime. Sấm sét chạy từ lưỡi dao, thiêu rụi kẻ thù——Konoe hiểu ra.

(Cố Hữu Ma Pháp, nhỉ. Sự thiếu hụt ma pháp vốn dĩ phải có đã tạo ra sơ hở. ...Ma Vương có thể tái hiện hình dáng và kỹ thuật của Ngụy Thể, nhưng Cố Hữu Ma Pháp thì không thể, sao?)

Dự đoán bản chất sơ hở, Konoe đạp vào cái lỗ vừa được tạo ra. Vòng vây sụp đổ. Konoe né tránh những đòn tấn công trút xuống. Chạy trên không như tia sét giáng trần. Luồn lách qua khe hở giữa các vũ khí——.

"——"

——Trong lúc lướt qua, ánh sáng trắng và vàng chạy qua.

Lưỡi dao xuyên thủng cái bóng thứ hai như luồn qua khe hở ý thức. Lưỡi dao quay lại gặt đầu cái thứ ba.

'cu——?'

Có lẽ vì bị hạ liên tiếp, sự dao động khẽ lan rộng.

Tại sao, chắc chúng đang nghĩ thế. Quả thực, tất cả chúng đều là bầy bóng ma có kỹ năng siêu hạng. Kỹ thuật cấp Thánh Giả, năng lực thể chất. Những chiến binh một mình địch ngàn quân không coi Tai Họa ra gì.

(——Nhưng)

Nhưng, cậu hiểu. Không chỉ kẻ dùng dao. Tất cả chúng đều ôm lấy sơ hở.

——Konoe tuyệt đối không bỏ qua khoảng trống ẩn giấu trong từng kẻ một.

Konoe nhảy với tốc độ sấm sét. Cùng với tiếng sấm, thương, nắm đấm, giáp chân nện vào những khiếm khuyết.

Xuyên thủng tim kiếm sĩ, dùng đuôi thương nghiền nát kẻ dùng thương phía đối diện. Đối với kẻ dùng búa định đối phó với thương, cậu dùng cùi chỏ đóng con dao tạo ra bằng ma đạo cụ vào.

Hai mươi Ngụy Thể bao vây giảm dần số lượng——.

《Thời gian giới hạn, còn lại 4.56 giây》

'——g!'

Konoe dùng thương quét sạch kẻ dùng roi cuối cùng. Chưa đến nửa giây đã tiêu diệt xong——.

(——Phonia)

Đồng thời, Phonia sau khi dùng Đoạn Tuyệt Thuẫn hất văng kẻ thù bay đến chỗ Konoe. Đôi mắt xanh của cô và mắt Konoe chạm nhau. Thông hiểu ý chí qua cử động ngón tay. Nắm bắt việc cần làm của nhau, quay lưng vào nhau.

'lna'

Tiếng Ma Vương vang lên. Những Ngụy Thể tiếp theo thủ thế vũ khí, nhảy về phía hai người. Các Ngụy Thể khác cũng thủ thế vũ khí tầm xa và ma pháp. Vô số vũ khí, ma pháp ập đến Konoe và Phonia.

"————!"

Tiếng hét không thành lời của Phonia nghênh chiến. Những tấm khiên xuất hiện quanh Phonia. Không phải một, mà tăng lên liên tiếp. Bao bọc hai người thành hình cầu khổng lồ.

《Thời gian giới hạn, còn lại 4.12 giây》

——Thời gian có được ngắn ngủi nhưng an toàn. Trong lúc đó, được bảo vệ bởi khiên, Konoe suy nghĩ (tưởng).

Nghĩ về Phonia. Cô gái đột ngột mất tất cả nhưng vẫn mỉm cười. Nghĩ về vận mệnh của cô, lời nói ngày hôm đó, dáng vẻ cười nói cảm ơn trên đỉnh núi.

Nghĩ về người đàn ông. Nghĩ về tình yêu ba trăm năm. Người đàn ông mất vợ, tuyệt vọng, biến thành Slime, nhưng vẫn tiếp tục chịu đựng vì tình yêu.

——Suy nghĩ (Tưởng), cầu nguyện. Cầu nguyện, tạo ra.

Đúng rồi, thế giới này, nếu ý chí là thứ có sức mạnh hơn tất cả——!

《Thời gian giới hạn, còn lại 3.60 giây》

——Thình, một cái. Linh hồn Konoe nhảy lên.

Ôm ấp ước nguyện không thể từ bỏ, ước nguyện được kế thừa, linh hồn nhảy múa cùng ý chí.

Sức mạnh linh hồn tràn ra khỏi vật chứa. Khát Khao không được khắc ghi bắt đầu xâm thực thế giới.

Ma đạo cụ tăng tốc. Ước nguyện làm tăng tốc mạch ma đạo cụ. Sự sáng tạo vốn chỉ một lần, được lặp lại chồng chất. Một thành mười, mười thành trăm, trăm thành ngàn, ngàn thành vạn. Vạn thành mười vạn.

Tăng tốc. Mãi mãi, mãi mãi. Theo ý muốn. Theo ước nguyện được gửi gắm.

——Và rồi.

(——Phonia)

Mắt chạm mắt. Phonia giải trừ Cố Hữu Ma Pháp. Đồng thời vô số ma pháp ập tới hai người.

'li!?'

——Cùng với ánh chớp, vô số con dao hiện hình.

Bầy lưỡi dao tích điện tràn ngập Vùng Phong Ấn, giày xéo Ngụy Thể, ma pháp.

《Thời gian giới hạn, còn lại 3.00 giây》

(——Quét sạch)

Những lưỡi dao được gia tốc bằng lực điện từ bắn ra. Khát Khao bẻ cong đạo lý, hiện thực hóa hiện tượng.

Thế giới rung chuyển cùng tiếng nổ. Slime bò dưới đất, Slime xâm thực từ trên trời, Ngụy Thể, tòa nhà. Tất cả bị xuyên thủng, thiêu rụi bởi khối lượng và tốc độ khổng lồ——.

"————"

——Khi sấm sét lắng xuống, Vùng Phong Ấn chỉ còn lại một tòa nhà đá nhỏ ở góc không gian. Tàn tạ, nhưng là tòa nhà duy nhất còn giữ hình dạng. Có gì đó. Sách lược của Ma Vương sao.

Konoe tạo ra thương trước khi suy nghĩ. Vung lên định ném.

(——? Hửm?)

——Tuy nhiên, khoảnh khắc đó. Konoe cảm thấy một sự vi phạm.

Đó là dự cảm mong manh. Cảm giác có gì đó sai sai. Cảm giác bị lệch. Trực giác của Konoe bảo thế. Những trận chiến Konoe từng trải qua đang gào thét điều đó.

"——"

Ngay lập tức, Konoe tập trung quyền năng vàng kim vào đôi mắt. Cảm giác phải làm thế. Nên cậu tập trung tất cả sức mạnh được Terunerika giao phó vào đôi mắt——.

——Cái gì đó. ——Cái gì đó.

——Cái gì đó, ở đâu đó——.

"——!!"

——Dùng tất cả sức mạnh, ánh sáng mờ nhạt hiện ra. Một mảnh cánh hoa.

Konoe đã thấy. Đã biết. Phải truyền đạt. Càng sớm càng tốt. Nên cậu dừng tay ném thương, gửi tín hiệu cho Phonia.

Phonia mở to mắt. Nhíu mày, nhìn Konoe. Konoe gật đầu mạnh mẽ đáp lại. Không có thời gian tranh luận. Cậu nhìn thẳng vào mắt Phonia như muốn nói hãy tin tôi. Phonia đảo mắt trong khoảnh khắc.

"...Ừm."

...Sau một nhịp, cô gật đầu. Konoe an tâm, vung thương lần nữa.

《Thời gian giới hạn, còn lại 2.06 giây》

Thương được phóng đi cùng tiếng sấm rền. Thập Tự Thương xé gió, bay vút tới tòa nhà còn sót lại——.

"————Hả!?"

——Nhưng, ngay trước đó. Cái lỗ hổng trên tòa nhà. Từ trong đó, một cánh tay vươn ra.

Tay được bao bọc bởi găng tay (thủ giáp), trông có vẻ chuyển động chậm chạp. ...Nhưng lại vươn ra chính xác trên quỹ đạo của ngọn thương.

Như hái một bông hoa ven đường, ngón tay bắt lấy ngọn thương. Nhón nhẹ lên——.

——Rắc, một tiếng.

Ngọn thương, Thập Tự Thương của Konoe. Thần Uy Vũ Trang được Thần ban tặng.

Ngọn thương của Konoe từng đánh bại cả Tai Ương, vỡ tan tành. Như một món đồ chơi.

——Áp lực áp đảo bao trùm thế giới. Cái bóng phá vỡ tòa nhà, hiện hình.

Cái bóng đen tím. Cơ thể dạng Slime. Tuy nhiên, trên đầu mọc mái tóc bồng bềnh.

Tay đeo thủ giáp. Chân đeo cước giáp (giáp chân). Dáng vẻ quen thuộc. Dù là cái bóng, Konoe không thể nào nhìn nhầm dáng vẻ đó.

《Thời gian giới hạn, còn lại 2.01 giây》

——Ngụy Thể của Giáo Quan, đang ở đó.

9

Giáo Quan, người thảo phạt Ma Vương, biểu tượng của hy vọng——Sư phụ của Konoe.

Trước mặt là Giáo Quan. Không biết là thời đại nào... khoan, nhắc mới nhớ có nghe nói.

(...Hình như, trước trận chiến Thiên Cái Long, cô ấy đã giao chiến một trận để diệt trừ hậu họa)

Tức là trước mặt Konoe, có thể là, cái bóng của người đã một mình giết chết Ma Vương trăm năm trước——.

"————"

——Giáo Quan bước lên một bước.

Chỉ đối mặt thôi đã cảm thấy áp lực áp đảo. Kẻ mạnh nhất thế giới đang ở đó. Toàn thân dựng tóc gáy.

——Konoe hiểu ra.

Có Cố Hữu Ma Pháp hay không không quan trọng. Kẻ thù trước mắt mạnh hơn mình áp đảo.

《Thời gian giới hạn, còn lại 2.00 giây》

Chết. Konoe sẽ chết. Chắc chắn chết. Konoe bị buộc phải nhận thức điều đó.

Sát ý, khí tức tử vong ập tới. Nếu diễn ra bình thường thì không có tương lai nào khác ngoài cái chết. Không thể thắng bằng bất cứ giá nào. Cậu ảo giác thấy mình bị bóp nát đầu trong một khoảnh khắc nữa——.

(——A a)

——Tuy nhiên. Dù vậy. Konoe vẫn nắm chặt nắm đấm.

Konoe không được dạy dỗ để chấp nhận bỏ cuộc vì không thắng được. Không rèn luyện như thế. Không nhận lấy ước nguyện như thế.

——Nếu chết, hãy giết kẻ thù rồi chết. Đó mới là Thánh Giả.

Konoe thủ thế. Cái bóng cũng thủ thế. Sự ngưng trệ một phần trăm giây. Ánh mắt hai bên chắc chắn chạm nhau.

"——!"

——Và, bước vào cùng lúc.

Trong sát na, khoảng cách giữa Konoe và cái bóng thu hẹp lại. Suy nghĩ tăng tốc. Thời gian bị kéo dài. Konoe nhìn thấy cơ hội thắng mong manh của mình trong khe hở đó.

Kẻ thù mạnh hơn áp đảo. Đánh trăm trận chết trăm trận. Nhưng, nếu có một khả năng nhỏ nhoi... thì đó là việc Konoe là đệ tử của Giáo Quan. Kẻ thù không phải hiện đại mà là cái bóng quá khứ của Giáo Quan. Nhưng, thế thủ của cái bóng lúc nãy Konoe chắc chắn biết. Ngược lại, Ngụy Thể không biết Konoe.

Sự tích lũy hai mươi lăm năm, bao lần giao nắm đấm. Kinh nghiệm đó chính là cơ hội thắng duy nhất của Konoe——.

(——Trận chiến sẽ kết thúc trong nháy mắt. ...Mạng mình không giữ được quá một nháy mắt...!)

Cái bóng ập tới. Một khoảnh khắc cược mạng sống. Người phải cứu. Suy nghĩ được gửi gắm.

Trước cái chết tuyệt đối, nhưng Konoe chỉ vươn tay tới ước nguyện của mình——.

"——"

Ánh sáng thắp lên trên hai tay Konoe. Vũ trang của Thần hô ứng với Khát Khao.

Ánh sáng trắng và vàng bao bọc hai tay. Tạo ra hình dạng mới. Thần Uy lại lấy lại chút sức mạnh.

——Thủ giáp của Thần hiện hình.

Sự tỏa sáng đó, là vì ■(tình yêu) không bao giờ nhượng bộ dù có đánh cược cả mạng sống để vươn tới.

"————"

'————'

——Nắm đấm của Konoe và cái bóng giao nhau. Chấn động làm nắm đấm cái bóng lệch đi một chút——.

"——Hự"

——Nắm đấm của Konoe bị nghiền nát. Vô số vết nứt chạy trên thủ giáp Thần. Có vũ trang mà vẫn thua.

...Nhưng, đừng hiểu lầm. Giả sử không có thủ giáp——.

(——Một cánh tay đã bị thổi bay từ vai rồi——!)

Nắm đấm bị lệch của cái bóng sượt qua ngay bên cạnh đầu Konoe. Một chiêu, chống đỡ được——nhưng khoảnh khắc tiếp theo chân cái bóng đã di chuyển. Cú đá thượng đẳng. Nhắm vào đầu. Khi nhận thức được thì đã đến gần. Konoe dùng cánh tay còn lành lặn đỡ đòn như để hóa giải.

——Cánh tay Konoe, lại một cái nữa, bị nghiền nát. Thủ giáp vỡ tung.

Cánh tay lẽ ra đã hóa sét bị phá hủy từ gốc. Mất bao lâu để phục hồi? Ít nhất không thể chữa trong trận chiến này. Chỉ hai chiêu, hai tay Konoe bị phá hủy. Và——.

'————'

——Đối với Konoe bị nghiền nát hai tay, nắm đấm của cái bóng lại vung lên. Mục tiêu là... tim Konoe. Gạt đôi tay bảo vệ đầu, định moi móc chính diện đang hở.

Konoe nhìn nắm đấm đó. Nhìn nắm đấm định xuyên thủng mình. Nếu trúng, chắc chắn sẽ có một lỗ hổng lớn trên nửa thân trên, không thể chiến đấu được nữa, một nắm đấm như thế.

(——A a)

Cái đó, với cái đó, Konoe——.

(——Tôi đã đợi cái đó đấy)

Konoe cười, chỉ trong suy nghĩ. Đúng vậy. Konoe đã đợi chính nắm đấm này.

Sự tích lũy hai mươi lăm năm. Ba đòn liên hoàn đấm thủng tim bao lần. Nếu dụ hai chiêu đầu vào tình huống này, nếu là Giáo Quan thì chắc chắn sẽ ra đòn thế này, cậu tin như vậy——!

Con dao chuẩn bị sẵn nổ tung ở ngực. Ma lực đó chém đôi Konoe.

——Konoe bị chém toạc từ cổ trái xuống nách phải bởi chính ma lực của mình.

Tuyệt kỹ chỉ có thể thực hiện nhờ cơ thể sấm sét. Cơ thể Konoe bị chia cắt thành đầu, vai phải, cánh tay, và phần còn lại.

Nắm đấm của Giáo Quan đấm xuyên qua nửa thân bị tách ra. Tuy nhiên, đầu và tay lại gần Giáo Quan thêm một nước. Đồng thời cái bẫy cài trong tim phát động. Sấm sét nén đến cực hạn xuyên qua cơ thể Giáo Quan——.

'——'

——Khuôn mặt kinh ngạc của cái bóng Giáo Quan.

Konoe vận hành ma đạo cụ bằng Khát Khao. Con dao được sinh ra. Dùng răng cắn chặt cán dao đó. Dùng sấm sét và cánh tay phải vỡ nát đập vào không khí, gia tốc cơ thể——.

——Nhất Thiểm.

Con dao ngậm trong miệng chém toạc cái bóng Giáo Quan. Sấm sét xuyên qua cơ thể Slime. Thiêu rụi bên trong.

(......)

Cái bóng bị thiêu cháy và biến mất, vẻ mặt vẫn còn kinh ngạc...

Kinh ngạc cái gì. Konoe nghĩ với cái bóng. Thứ này, chính cô dạy tôi mà.

'——Cánh tay rụng thì chiến đấu bằng chân. Mất chân thì bò mà cắn. Chết cũng phải chiến đấu. Trở thành tấm khiên cho người dân vô tội. Đó là Thánh Giả.'

(...Chung quy cũng chỉ là cái bóng. Linh hồn khác nhau thì dù mạnh đến mấy cũng không bằng bản thật.)

Cái bóng biến mất. Slime cuối cùng trong vùng biến mất. Cùng với sự biến mất của cái bóng Giáo Quan, khí tức Ma Vương mờ dần. Thời gian còn lại...

《Thời gian giới hạn, còn lại 1.95 giây》

Thời gian còn lại vẫn còn. Cố Hữu Ma Pháp phục sinh đã bị phong ấn bởi Nguyền Rủa.

Và, đã thiêu rụi tất cả trong lãnh địa. Cái bóng cuối cùng của Giáo Quan cũng bị đánh bại.

(————i) (Không)

Hiện tại, trong Vùng Phong Ấn chỉ có Konoe và Phonia là chuyển động.

Tức là, trận chiến này Konoe thắng, việc thảo phạt Ma Vương đã hoàn thành.

(————nai) (Không phải)

Thế là, vui vẻ cả làng. Ma Vương làm khổ nhân loại ngàn năm đã bị tiêu diệt.

Phonia được cứu, ước nguyện của người đàn ông được thực hiện. Sẽ là như vậy——.

(——Làm gì có chuyện đó!)

——Không phải. Sai rồi. Không thể nào có chuyện đó.

Ma Vương, làm sao có thể kết thúc dễ dàng thế này được. Konoe chắc chắn đã nhận ra.

Konoe vận hết công suất Ma Pháp Trị Liệu. Nối lại nửa thân bị tách rời và bản thân. Khôi phục hình dạng, sửa chữa trái tim bị phá hủy triệt để bởi nắm đấm của cái bóng.

《Thời gian giới hạn, còn lại 0.95 giây》

Thời gian trôi đi. Dù vậy vẫn liều mạng sửa chữa——.

《Thời gian giới hạn, còn lại 0.40 giây》

"——!!"

——Cơn đau kịch liệt truyền từ cơ thể vỡ nát khiến não tủy như bị khuấy đảo bởi thanh sắt nung, Konoe tạo ra thương và dao. Và, nghiến răng ném đi trong thời gian dùng để sửa chữa.

《Thời gian giới hạn, còn lại 0.28 giây》

Thương nhắm vào tòa nhà cuối cùng mà Giáo Quan bước ra. Bị thương thiêu rụi thành tro bụi. Và con dao——.

"——Ooooo!"

Con dao ném đi bay về phía trần của Vùng Phong Ấn.

Đúng rồi, đó là nơi cậu đã thấy bằng quyền năng vàng kim trước khi chiến đấu với Giáo Quan...

(——Phonia!)

...Con dao tiếp xúc với trần nhà. Chỉ thị vị trí đó. Đồng thời Phonia đã chuẩn bị sẵn phát động quyền năng——trên trần nhà, trên Vòm Lửa, xuất hiện vết nứt.

Xoảng, kết giới vỡ ra——.

——Đó là sự vi phạm nhỏ nhoi mà Konoe nhìn thấy vài giây trước.

Có gì đó không đúng. Thiếu sót.

Quả thực, là đối thủ khó nhằn. Không chỉ quyền năng phục sinh, mà vô số cái bóng tấn công ngay từ đầu trận. Kẻ thù mạnh nhất cậu từng chiến đấu trong quá khứ.

Quả không hổ danh Ma Vương, cậu nghĩ. Kẻ thù đáng sợ. Tuy nhiên... Konoe, người đã chiến đấu với hai con Tai Ương, nhìn thấy sự vi phạm ở đó.

——Không cảm thấy ước nguyện. Không thấy suy nghĩ, không thấy Khát Khao.

Hai con trước đây cậu chiến đấu, đều đặt cược tất cả của mình. Rồng và nấm đều sống vì ước nguyện của chúng, và chết vì điều đó. Có Khát Khao. Có tình yêu. Có lời cầu nguyện muốn hoàn thành dù phải hy sinh bất cứ thứ gì.

...Nhưng, Slime, Ma Vương thì không cảm thấy Khát Khao.

Thoáng chốc cậu nghĩ hay là do xử lý cơ giới hóa mà cậu thấy trong ký ức người đàn ông——nhưng dù vậy, vẫn thấy lạ. Quyền năng phục sinh. Đó lẽ ra là quyền năng duy nhất trong lịch sử. Lẽ ra phải có trọng lượng tương xứng.

Không muốn chết. Dù bị xử lý thế nào, lẽ ra nó phải được khắc vào linh hồn. Lẽ ra phải mong muốn mãnh liệt hơn bất cứ ai, vậy mà phong ấn Cố Hữu Ma Pháp, giết cái bóng, Konoe vẫn không cảm thấy ước nguyện nào từ Ma Vương.

...Có sự vi phạm. Tất nhiên, nếu nhầm thì tốt. Chỉ là sự điều chỉnh của Tà Thần quá hoàn hảo thôi. Nhưng nếu có chuyện bất trắc thì ước nguyện của người đàn ông kia sẽ thành vô ích. Cũng không cứu được Phonia.

Nên cậu đã nhìn bằng quyền năng vàng kim. Tìm kiếm ý đồ ẩn giấu. Nghĩ rằng có gì đó——.

——Và, bây giờ. Trong khi lớp bề mặt của Vòm Lửa bị vỡ thành mảnh vụn rơi xuống từ trên trời.

Konoe nhìn. Ánh sáng vỡ vụn rơi xuống, và ẩn giấu trong đó——.

'udhs!!??'

——Một vết bẩn nhỏ xíu, trong mảnh vỡ kết giới.

——Đó là mảnh vỡ của Ma Vương ẩn nấp bên trong mảnh vỡ.

Thứ Konoe nhìn thấy bằng quyền năng vàng kim. Sách lược của Ma Vương. Đây rồi. Đây chính là bảo hiểm của Ma Vương.

Ma Vương, Slime có sức mạnh xâm thực và phục sinh, không chỉ đơn thuần bị phong ấn. Ngàn năm qua, nó đã hành động để thoát ra. Đó chính là sự xâm thực Vòm Lửa.

Ma Vương được lệnh xâm thực và phá hủy kết giới. Ma Vương ngàn năm qua chỉ ngu ngốc tiếp tục xâm thực đúng như mệnh lệnh. Trong ngàn năm đó, kết giới có thể chưa bị phá vỡ. Nhưng không phải vô nghĩa. Ma Vương đã xâm thực kết giới——.

——Đục một lỗ nhỏ trên Vòm Lửa, và ẩn nấp bên trong bức tường kết giới.

Để dù Cố Hữu Ma Pháp bị phong ấn, dù Vùng Phong Ấn bị giết sạch, vẫn còn một mảnh sống sót.

Đúng rồi, vì đã cài đặt bảo hiểm này nên mới không cảm thấy cảm xúc từ Ma Vương.

——Nhưng, bây giờ, ngay cả bảo hiểm đó cũng bị lật ngược.

《Thời gian giới hạn, còn lại 0.18 giây》

'ied!!!!????'

Ma Vương gào thét. Konoe, lần đầu tiên ở đó, cảm thấy ý chí từ Ma Vương.

Dục vọng sinh tồn. Khát Khao không muốn chết. Cảm thấy ước nguyện muốn nhuộm đen thế giới. Cảm thấy sức mạnh linh hồn khuếch đại. Tuy nhiên——.

'iu!!!!????'

——Tuy nhiên, Cố Hữu Ma Pháp đó đã bị phong ấn. Ước nguyện của người đàn ông, Khát Khao ba trăm năm, chắc chắn đã dồn Ma Vương vào đường cùng.

《Thời gian giới hạn, còn lại 0.09 giây》

(——Hiển hiện)

Konoe tạo ra thương. Vung lên. Nhìn Ma Vương đang gào thét.

'v!!!!????'

——Thương được phóng đi. Bay lượn trong kết giới phong ấn. Thu hẹp khoảng cách với Ma Vương trong nháy mắt.

《Thời gian giới hạn, còn lại 0.02 giây》

Cùng với sấm sét vàng kim, xuyên thủng. Ma Vương không thể kháng cự——.

'iyy!!!!??????'

——Như thế, Ma Vương đã làm khổ nhân loại, làm khổ Archinolca suốt một ngàn năm.

——Bị thiêu rụi bởi sấm sét của Thần, xóa bỏ sự tồn tại khỏi thế giới.

——Và rồi.

'——A a'

——Người đàn ông rơi xuống. Người đàn ông đã hóa thành Slime rơi xuống. Vừa tan biến cùng Ma Vương bị xuyên thủng và đang biến mất.

Đúng vậy, cùng nhau rơi xuống. Đây là chuyện đương nhiên.

Người đàn ông là con người. Con người thì phải về trời. ...Tuy nhiên, linh hồn người đàn ông bị Ma Vương làm ô nhiễm quá lâu, không thể lên trời được.

Đã bị ô nhiễm hoàn toàn. Dưới mắt Thần cũng không thấy ranh giới giữa người đàn ông và Ma Vương. Không thể cứu người đàn ông mà không cứu Ma Vương. Không thể đưa tay ra.

Người đàn ông không được cứu. Thần không cứu được. Tất nhiên Konoe cũng không, Phonia cũng không.

Nên, người đàn ông rơi xuống đáy sâu của lòng đất——

'——?'

——Nhưng, lẽ ra là vậy. Tại sao nhỉ, có thứ nắm lấy tay người đàn ông. Tại sao, có sự tồn tại đang tuyệt vọng vươn tay về phía người đàn ông.

Người đàn ông, với ý thức mơ hồ, nhìn thứ nắm lấy tay mình.

'——Ơ'

Nhìn thấy. Người đàn ông đã nhìn thấy. Ở đó là.

'——'

Người đàn ông nhận ra dù là linh hồn nhưng cánh tay đau khủng khiếp.

...Lực mạnh quá đấy.

Đúng rồi. Vòm Lửa được hình thành bởi linh hồn của các Người Kế Thừa quá khứ. Nên chắc chắn, trong mảnh vỡ vừa nát vụn lúc nãy——.

'——A a, vẫn đẹp như ngày nào.'

Có ánh sáng xanh lục. Ánh sáng người đàn ông đã từng thấy. Ánh sáng xanh lục tuyệt đẹp. Được ánh sáng đó ôm lấy, người đàn ông được tách khỏi Slime.

...Hai người cùng nhau. Chỉ đơn giản là, bay lên hướng về bầu trời.

Hãy bình luận để ủng hộ người đăng nhé!