Sự Chuyển Sinh Này Không Thể Lấp Đầy Khoảng Trống Trong Tôi

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Elf nuôi dạy trẻ

(Đang ra)

Elf nuôi dạy trẻ

O동글군O

*Tác phẩm nuôi dạy trẻ em đầu tiên trên Novelpia dành cho người lớn.

199 7728

Bản Rhapsody của hình nhân

(Đang ra)

Bản Rhapsody của hình nhân

オーメル

--Chúng ta, trung thành tuyệt đối--Vào ngày 1 tháng 1 năm 2067, thế giới bị đẩy vào địa ngục.Năm cánh cổng không gian mở ra trên khắp thế giới.

131 285

Năng Lực Bá Đạo Của Tôi Trong Game Tử Thần Là Những Thiếu Nữ Xinh Đẹp

(Đang ra)

Năng Lực Bá Đạo Của Tôi Trong Game Tử Thần Là Những Thiếu Nữ Xinh Đẹp

Giai thất

PS: Truyện thiên về đấu trí, thuộc thể loại vô hạn lưu. Tác giả đảm bảo dàn nhân vật chính (cả nam và nữ) sẽ không "bay màu", còn các người chơi khác thì.

640 7568

Trở Thành Kẻ Phản Diện Ngoài Cuộc Ở Học Viện

(Đang ra)

Trở Thành Kẻ Phản Diện Ngoài Cuộc Ở Học Viện

Latte Hoa Sao

Nhưng rồi, ngay khi tôi bắt đầu chỉ cho mấy nữ chính cách xài năng lực cho đúng, mọi thứ trong câu chuyện bắt đầu… lạc quẻ hoàn toàn.

42 138

Tập 03 - Chương 2: Yêu Cầu Điều Tra

Chương 2: Yêu Cầu Điều Tra

——Sáng hôm sau. Konoe tỉnh giấc trên chiếc giường trong quán trọ. Như thường lệ, cậu thực hiện những thói quen hàng ngày như dò tìm khí tức... rồi chợt nhớ lại chuyện hôm qua.

"......Chuyển nhượng sao."

Hôm qua đã xảy ra nhiều chuyện, nào là chuyện của Merumina, nào là về Nguyên Thủy Ma Pháp, nhưng điều đầu tiên hiện lên trong đầu cậu lại là chuyện đó. Có lẽ vì nó quá mức chấn động. Ví dụ như tập hồ sơ cầu thân kia chẳng hạn.

Cuộc gặp gỡ sau một thời gian dài với Phonia và lời đề nghị của cô ấy. Dù hôm qua cô ấy đã ra về, nhưng Giáo Quan cũng bảo rằng họ sẽ thay đổi điều kiện và quay lại.

Konoe cũng hiểu lý do của họ, và cậu nghĩ có lẽ mọi chuyện sẽ diễn ra đúng như vậy.

Về cảm nghĩ của Konoe đối với chuyện này——thành thật mà nói, cậu không có hứng thú lắm. Là một người đang sống ở thế giới này, cậu biết ơn những gì Archinolca đã làm được, và cũng hiểu tình cảnh khó khăn của đất nước họ qua lời dạy của Giáo Quan. ...Tuy nhiên.

"............"

...Konoe bâng quơ nhìn ra ngoài cửa sổ. Những tòa nhà bằng đá trắng tinh khôi gợi liên tưởng đến những cố đô lâu đời ở châu Âu đang hiện ra trước mắt. Đó là kinh đô của đất nước mà cậu đã gắn bó suốt hai mươi lăm năm kể từ khi đến dị giới.

Trước khi ra nước ngoài và đến Archinolca, Konoe ngắm nhìn lại kinh đô lần nữa. Cậu xác nhận lại nơi mình đang ở. Đây là nơi dưới chân Thần. Là vùng đất thánh nơi phân thể của Tối Cao Thần ngự trị, một trong mười nơi duy nhất trên thế giới rộng lớn này.

——Đó là Thần Đô của Thần Quốc Ilishia.

"——Chuyện là như vậy, bên Archinolca đã đưa ra lời mời chuyển nhượng."

"...Ra là vậy sao ạ."

Buổi trưa, sau khi sắp xếp lại suy nghĩ trong đầu, Konoe báo cáo lại vụ việc lần này cho Terunerika.

Dù có nhận lời hay không, vì hai người đang sống cùng nhau nên cậu nghĩ cần phải cho cô biết chuyện này.

Nội dung cậu truyền đạt bao gồm việc Archinolca đã đến đàm phán, suy nghĩ của Konoe về việc đó, và khả năng những cuộc đàm phán như vậy sẽ còn diễn ra định kỳ trong tương lai.

...Về phần các điều kiện được đưa ra, thì, ừm, nghe nói lần tới sẽ thay đổi nên bỏ qua cũng được.

"............"

Nghe xong mọi chuyện, Terunerika khép miệng lại, đưa ngón tay lên cằm. Cô có vẻ đang trầm ngâm suy nghĩ. Một sự im lặng bao trùm chốc lát... rồi khi kim dài đồng hồ nhích thêm một chút, cô bỗng nhìn Konoe.

Đôi mắt xanh biếc chạm vào mắt Konoe. Có lẽ vì đã giấu đi các điều kiện nên Konoe lảng mắt đi chỗ khác. Thấy Konoe như vậy, Terunerika lại làm vẻ mặt suy tư.

"...Ra là thế."

——Một lát sau, Terunerika khẽ gật đầu.

"Cảm ơn ngài. Về chuyện chuyển nhượng, tuy em có hơi ngạc nhiên, nhưng Cha Mẹ cũng từng dạy rằng những chuyện như vậy thường xảy ra với các Thánh Giả. Rằng thời điểm đàm phán sẽ đến theo định kỳ. ——Trên cơ sở đó, nếu để em nói lên suy nghĩ của mình..."

Terunerika ngừng lại một nhịp, để lại một khoảng lặng.

"——Em."

Cô mỉm cười. Một nụ cười tựa như hoa nở. Rồi cô chậm rãi mở lời——.

"——Chỉ cần được ở bên ngài, thì dù là vùng đất nào em cũng không bận tâm."

"——"

"...Làm ơn, hãy để em ở bên cạnh. Đó là nguyện vọng duy nhất của em."

Terunerika nói. Bằng một giọng tĩnh lặng và dịu dàng.

Đó là câu trả lời hơi khác so với tưởng tượng của Konoe. Không phải là đất nước này tốt hơn, hay đất nước khác tốt hơn, không phải những điều như thế. ...Chỉ đơn giản là ở bên cạnh Konoe, chỉ vỏn vẹn những lời ấy.

"...V, vậy, sao."

"Vâng."

Trước những lời đó, Konoe cứng họng. Cậu ngạc nhiên, ánh mắt đảo sang trái rồi sang phải.

Nhưng Terunerika vẫn mỉm cười như vậy, nhìn thẳng vào đôi mắt đang dao động của Konoe——.

"Vì chúng ta đã hứa rồi mà, phải không?"

"...Hả?"

"Thân xác này là Thánh Hoa nở rộ nơi ngài ngự trị mà."

——Đó là. Đó là chuyện vào buổi hoàng hôn hôm ấy.

'——Nếu như, ngài mong muốn điều đó.'

Sau trận chiến với Rồng, trong một căn phòng nhuộm màu vàng kim của xưởng giả kim. Bàn tay bao bọc lấy bàn tay đang vươn ra của Konoe, khoảnh khắc ấy chắc chắn đã tồn tại. Hình dáng Terunerika rơi lệ nhưng vẫn mỉm cười. Những giọt nước mắt lăn trên má cô lấp lánh dưới ánh tà dương.

"Đúng không? Ngài Konoe."

"...À, tôi nhớ."

"Fufu, em vui lắm."

Konoe nhớ lại ngày hôm đó. Ký ức về việc cậu đã cố gắng mấp máy môi, nói ra cảm xúc của mình. Dù có khó coi, dù có sai lầm, nhưng vẫn——hãy ở bên tôi.

Đó là một ký ức hạnh phúc nhưng cũng đầy xấu hổ. Đến tận bây giờ chỉ cần nhớ lại thôi cũng khiến mặt cậu hơi nóng lên.

Terunerika thấy Konoe như vậy thì khúc khích cười, khóe miệng giãn ra, mỉm cười vui vẻ.

...Và như mọi khi, Konoe lại chẳng biết phải nói gì trước phản ứng ấy.

"...Cái đó."

"Vâng."

"...Không có gì."

"...Fufu, vâng."

Những từ thốt ra chẳng có ý nghĩa gì. Nhưng bầu không khí dường như cho phép điều đó.

Trong căn phòng yên tĩnh, chỉ có hai người họ. ...Cứ thế, thời gian chậm rãi trôi qua.

Và rồi, một ngày sắp kết thúc. Khoảng thời gian khiến sự bận rộn của ngày hôm trước như một lời nói dối. Trong lúc hai người uống trà, hay ra ngoài mua sắm một chút, mặt trời dần lặn xuống——.

"——Ngài Konoe, có thư gửi đến ạ."

——Chiều muộn, một lá thư được gửi đến chỗ Konoe. Một phong bì màu xanh lam rực rỡ. Khi mở niêm phong ra.

"...Cái này là thư từ Archinolca và... giấy yêu cầu?"

Bên trong là một lá thư được viết bằng nét chữ tuyệt đẹp và một tờ giấy yêu cầu.

"——Yêu cầu điều tra. Đối tượng là... Vùng Phong Ấn?"

Tờ giấy yêu cầu gửi từ Archinolca. Trên đó viết nội dung yêu cầu một cách cực kỳ ngắn gọn.

Tên yêu cầu, thù lao và thời hạn. Và dòng chữ: Vì có chứa thông tin cơ mật nên muốn trao đổi tại Trại Đào Tạo, chỉ vậy thôi.

(...Yêu cầu điều tra Vùng Phong Ấn, là sao?)

——Sáng hôm sau. Vừa bước qua cổng Trại Đào Tạo, Konoe vừa thắc mắc. Nhắc đến phong ấn của Archinolca, Konoe nghĩ ngay đến phong ấn Ma Vương, nhưng mà, điều tra cái đó rốt cuộc là làm gì?

"...Hửm."

Đúng lúc đó, Konoe nhận ra. Ở lối vào Trại Đào Tạo có hai bóng người màu xanh lục. Hai người đó là——.

"——Chúng em đã đợi ngài, ngài Konoe."

"——Cảm ơn ngài đã cất công đến đây."

——Là hai thiếu nữ Long Nhân vừa gọi Phonia là chị hai hôm kia. Có lẽ là song sinh nên khuôn mặt và trang phục của hai người y hệt nhau, họ đón Konoe ngay tại lối vào.

"Không để mất thời gian nữa, chúng em xin phép dẫn ngài đến chỗ Chủ nhân."

"Mời ngài, lối này."

Được hai người dẫn đường, Konoe bước vào bên trong Trại Đào Tạo. ...Cảm thấy hơi kỳ lạ khi được hướng dẫn đi trong ngôi trường mình đã quá quen thuộc, Konoe bước theo sau hai người họ.

(...Hửm? Màu sắc này.)

Lúc đó, Konoe chú ý đến màu sừng và cánh của hai cô gái. Cảm giác như cậu đã từng thấy màu xanh ngọc lục bảo này ở đâu đó trước đây. ...Nhưng cậu không thể nhớ ra là đã thấy ở đâu.

"...Dạ thưa? Ngài Konoe."

"Trên người chúng em có gì sao ạ?"

"...A, không... xin lỗi."

Hai cô gái quay lại hỏi khi thấy cậu nhìn chằm chằm. Konoe nhận ra mình đã thất lễ, vội vàng xin lỗi và giải thích lý do.

"...Ái chà."

"...Ngài vẫn còn nhớ sao ạ!?"

Hai người họ cùng đưa tay che miệng vẻ ngạc nhiên. Một người mỉm cười dịu dàng, người kia mở miệng cười tươi tắn. Rồi họ dừng lại, quay hẳn người về phía Konoe.

"Vậy thì, nhân dịp ngài đã bắt chuyện, chúng em xin tự giới thiệu. Em tên là Collette."

"Em là Elenica! Cả hai chúng em đều đang là ứng viên Thánh Giả tại Trại Đào Tạo ạ!"

——Ứng viên. À, ra là vậy, Konoe nhớ ra.

Có lần Giáo Quan đã lôi cậu ra làm mẫu kỹ thuật chiến đấu trước mặt các ứng viên mới nhập học. Hình như họ đã có mặt lúc đó. Vì Long Nhân rất hiếm nên cậu mới ấn tượng.

"Trận đấu tập giữa ngài Konoe và Giáo Quan hôm đó thực sự quá dữ dội... chúng em rất cảm động."

"Vâng! Tân sinh chúng em ai cũng nghĩ mình muốn chiến đấu được như vậy!"

"...Haha."

...Đấu tập. Đấu tập à. Konoe buột miệng cười khan.

Theo Konoe nhớ thì cậu chẳng phản công được lần nào, chỉ bị ăn hành đơn phương thôi. ...Chắc là họ không nhìn rõ chi tiết rồi, cậu nghĩ.

...Tuy nhiên, một chút, chỉ một chút thôi, trước lời khen ngợi thật lòng, trong thâm tâm cậu cũng thấy hơi xấu hổ. Vì đây là lần đầu tiên Konoe được hậu bối nói như vậy.

"Nếu có duyên, mong ngài chỉ giáo cho chúng em."

"Vâng! Tất nhiên là nếu không làm phiền ngài... vì chúng em là 'Người kế tiếp', nên cần phải mạnh lên càng sớm càng tốt ạ!"

...? Người kế tiếp? Konoe thấy hơi lạ... nhưng trước khí thế cúi đầu "Làm ơn" của hai người, cậu bối rối không biết xử trí sao nên điều đó cũng trôi tuột khỏi đầu——.

——Và vài phút sau. Konoe cùng cặp song sinh đến đích——phòng tiếp khách.

"——Xin lỗi vì đã gọi cậu đến gấp, Konoe."

"...Không sao."

Ở đó, Phonia đang ngồi trên ghế với phong thái cao quý. Konoe hơi do dự trước cái ghế trông đắt tiền một cách khủng khiếp trong phòng tiếp khách, rồi ngồi xuống đối diện. Sau đó là vài lời chào hỏi xã giao từ Phonia.

"Vậy, vào chuyện chính. Tôi có một yêu cầu muốn nhờ cậu. ...À, nói trước là chuyện này hoàn toàn không liên quan đến việc đàm phán chuyển nhượng... cũng không hẳn, nhưng cơ bản là một vụ khác."

...Vụ khác? Thấy Konoe nghiêng đầu, Phonia nói——yêu cầu này là thứ mà hầu hết những người mới trở thành Thánh Giả đều nhận.

"...Hầu hết các Thánh Giả ư?"

"Đúng. Yêu cầu lần này quan trọng đến mức đó. Điều tra Vùng Phong Ấn, hay nói cách khác là——điều tra Ma Vương. Thử xem có thể giết được Ma Vương Bất Tử đang bị phong ấn hay không. Đó là mục đích của yêu cầu này."

——Trong quá khứ, một ngàn năm trước. Có một Ma Vương mà không một ai có thể giết chết.

Ma Vương Bất Tử sở hữu quyền năng phục sinh. Một tà ác vô định hình mà trí tuệ của toàn nhân loại thời đó tập hợp lại cũng không thể tiêu diệt. Một quái vật mà cuối cùng, họ chỉ có thể phong ấn sau khi trả những cái giá rất đắt.

Phong ấn được tạo ra bằng tiền tài và thời gian khổng lồ——đại kết giới được gọi là Vòm Lửa (Shiten Kekkai - Xí Thiên Kết Giới) hiện vẫn đang giam giữ Ma Vương sâu bên trong Archinolca.

Archinolca đã tiếp tục bảo vệ phong ấn đó trong một khoảng thời gian dài đằng đẵng——.

"——Nhưng, chúng tôi chưa bao giờ từ bỏ việc thảo phạt."

Phonia kể. Không phải bỏ cuộc——mà là kết nối hy vọng.

"Chúng tôi tin rằng ở thế hệ sau, chắc chắn, một lúc nào đó sẽ có người có thể giết được Ma Vương. Mong rằng một ngày nào đó, ai đó sẽ thức tỉnh Cố Hữu Ma Pháp có thể giết chết sự bất tử."

——Vì vậy.

"Chúng tôi nhờ những người mới trở thành Thánh Giả đối mặt với Ma Vương một lần. Và thử sức. Chúng tôi đã tiếp tục việc đó suốt một ngàn năm nay."

"..."

"Thế nên, nếu được thì mong cậu cũng thử xem. ...À, hầu như không có nguy hiểm đâu. Bên trong tuy tràn ngập chướng khí nồng độ siêu cao, nhưng Thánh Giả thì không sao——với lại vốn dĩ Ma Vương chỉ mạnh về ô nhiễm và phục sinh thôi, chứ năng lực chiến đấu trực tiếp không cao."

Vì thế giới, xin cậu. Phonia lẩm bẩm.

...Konoe nhìn cô ấy, suy nghĩ một chút.

"...Tôi hiểu rồi. Tuy nhiên..."

"...?"

"...Chắc cô cũng biết, tôi không sử dụng được Cố Hữu Ma Pháp."

Đúng vậy. Đó mới là vấn đề. Bảo là thử Cố Hữu Ma Pháp của Thánh Giả mới lên Ma Vương... nhưng vốn dĩ Konoe không có Cố Hữu Ma Pháp. Thế thì cậu có gì để mà thử đâu, Konoe nghĩ.

"Không sao. Không quan trọng."

"...Hả?"

"Kể cả khi Cố Hữu Ma Pháp của Thánh Giả đó không phù hợp để giết kẻ bất tử, chúng tôi vẫn đưa ra yêu cầu này."

Ví dụ như Merumina, Phonia nói. Mười năm trước cô ấy cũng nhận yêu cầu này, nhưng mà...

"Như cậu biết đấy, ma pháp của cô ấy là Thiên Lý Nhãn. Nghĩ theo lẽ thường thì làm sao mà giết được."

"...Cũng đúng."

"Dù vậy chúng tôi vẫn nhờ cô ấy, là vì nghĩ rằng cô ấy có thể tìm ra điều gì đó."

Người khác biệt, góc nhìn khác biệt, năng lực khác biệt. Biết đâu lại có gì đó. Biết đâu sẽ nhận ra điều gì đó. Vì mong mỏi như thế nên chúng tôi nhờ tất cả các Thánh Giả thử sức, Phonia nói.

"Nên cậu cũng hãy thử xem."

"............Được rồi. Nếu cô đã nói vậy."

Vậy thì, Konoe gật đầu. Nếu không cần Cố Hữu Ma Pháp cũng được, thì cậu không định từ chối.

"Cảm ơn cậu... Và, nếu có thể——"

Đến đây, Phonia hít một hơi.

"——Thông qua vụ việc lần này, tôi muốn cậu biết về Archinolca."

"...Cái đó."

"Đồng thời Archinolca cũng muốn biết về cậu. Đây là lý do tôi nói nó không hẳn là không liên quan đến việc đàm phán."

Tôi nghĩ nếu hiểu nhau được thì tốt. Phonia nói.

——Thế là, sau một hồi nói chuyện, Konoe đứng dậy. Cầm theo tài liệu được giao, cậu định ra về.

"——Konoe, tôi hỏi câu cuối được không?"

"...?"

——Nhưng, ngay khi cậu bước chân về phía cửa. Phonia gọi tên Konoe.

Quay lại nhìn, Phonia đang chăm chú nhìn Konoe, đôi mắt xanh biếc chạm vào mắt cậu. Và rồi.

"Konoe, cậu thôi rồi sao?"

"...Hả?"

"Harem ấy, cậu thôi rồi sao?"

Phonia hỏi. Rằng cậu đã thôi chưa, về giấc mơ ngày xưa của Konoe.

Khuôn mặt vô cảm của cô hơi giãn ra, đôi mắt nheo lại một chút——.

——Nhìn cô ấy như vậy, Konoe nhớ lại đêm hôm đó.

'——Nè, Konoe.'

Đêm mười lăm năm về trước. Tại sân tập ngoài trời. Dưới ánh trăng xanh nhợt nhạt.

Vẻ mặt vô cảm thường ngày tan biến, đôi mắt hơi nheo lại, ngấn lệ. Cô ấy đã nhìn Konoe.

'——Chúng ta, chắc chắn là hai thái cực đối lập nhau nhỉ.'

Chỉ một cuộc trao đổi ngắn ngủi. Cuộc trò chuyện duy nhất trong mười năm.

Dòng thời gian làm ký ức trở nên mơ hồ, nhưng Konoe vẫn nhớ giọt nước mắt ấy của cô.

"...Konoe? Cậu thôi rồi sao?"

"...À, ừ. ...Tôi thôi rồi."

Konoe bối rối trước câu hỏi, nhưng vẫn trả lời thật lòng.

Thôi rồi. Cậu nghĩ mình đã thôi rồi. Bởi vì, Konoe đã biết đến hơi ấm, biết đến nhiệt thành.

"...Vậy à, tôi hiểu rồi."

Phonia chỉ nhìn Konoe vô cảm. ...Bất chợt, cô quay lưng lại.

"..."

Nhìn tấm lưng đó, Konoe chớp mắt vài lần... rồi không nói gì, tiếp tục bước đi. Cứ thế ra khỏi phòng.

——Tìm thấy rồi nhỉ.

Ngay khoảnh khắc đó, Konoe cảm giác như nghe thấy một giọng nói thoáng qua.

Konoe bước xuống hết cầu thang của Trại Đào Tạo, đi bộ về phía nhà trọ. Cậu nhớ lại nội dung cuộc thảo luận vừa rồi, và suy nghĩ về lịch trình công việc được giao.

(...Cơ mà, yêu cầu lần này, nên làm thế nào với Terunerika đây.)

Cậu nghĩ xem có nên đưa Terunerika cùng đến Archinolca không.

Khác với Làng Khai Phá lần trước, Archinolca là nơi có đầy đủ chức năng và hình thái của một đô thị. Cảm giác đưa đi cùng cũng không nguy hiểm. ...Có điều.

(...Ba Thánh Giả đã chết ở đó đấy. Liệu an ninh có ổn không...?)

Một thoáng bất an lướt qua tâm trí Konoe. Theo như cậu nghe được, trong thời gian lưu trú cậu sẽ phải đến Vùng Phong Ấn, nên không thể ở bên cạnh Terunerika suốt được. Có khả năng cậu sẽ không kịp ứng phó nếu có chuyện bất trắc xảy ra.

(...Chắc là ổn thôi, nhưng. Vẫn có cảm giác lo lo.)

Konoe bắt đầu thấy lo lắng. Hay là để cô ấy ở lại kinh đô này thì tốt hơn?

Bởi vì ở kinh đô có Giáo Quan. Có sự an tâm rằng chừng nào Giáo Quan còn ở đó thì kinh đô vẫn an toàn. ...Nói đúng hơn, nếu có người đó ở đây mà vẫn không xong thì dù cậu có ở bên cạnh cũng hoàn toàn vô dụng.

(...Lúc đàm phán chuyển nhượng, Giáo Quan có đùa kiểu 'Có tôi ở đây cậu vui chứ?', nhưng thực tế việc người đó có mặt hay không tạo ra sự khác biệt hoàn toàn.)

Chắc chắn rồi, sự hiện diện của Giáo Quan là một trong những lợi điểm lớn khi ở lại đất nước này. Nó hiển nhiên đến mức phản ứng của Konoe bị chậm lại.

Vì lẽ đó, Konoe đang phân vân không biết làm sao——thì đúng lúc đó.

"——Hả?"

Vừa đến công viên gần nhà trọ, Konoe nhận ra một luồng khí tức.

Trong công viên có hai luồng khí tức quen thuộc.

"............Hả?"

Konoe khựng lại một chút vì ngạc nhiên... nhưng rồi lập tức chạy về phía đó. Thế rồi.

"——Terunerika. Tóc cô đẹp thế này, uổng quá, dùng loại dung dịch dưỡng tốt hơn đi chứ. Nếu cô bảo thì tên đó cũng đâu có từ chối."

"Dạ không, đâu có... nếu nói thế thì tóc của cô Merumina còn đẹp hơn."

"Tóc tôi chỉ là hết hư tổn nhờ Sinh Mệnh Ma Pháp thôi. Về chất tóc gốc thì cô tốt hơn nhiều. ...Được rồi. Lần tới tôi sẽ chuyển sản phẩm của bên tôi qua cho. Dùng cái đó đi."

Giọng nói quen thuộc. Trên ghế đá công viên, hai bóng người đang ngồi cạnh nhau. Bóng lưng màu vàng kim và màu đỏ đó là.

"............Hả."

"Ái chà, Konoe. Cậu về rồi à?"

"Ngài Konoe. Mừng ngài đã về."

...Terunerika và Merumina đang trò chuyện có vẻ thân thiết.

——Quay ngược thời gian một chút, vào buổi sáng.

Một bóng người màu đỏ xuất hiện trước nhà trọ của Konoe chỉ vài phút sau khi cậu khởi hành đến Trại Đào Tạo.

"Đây là nhà trọ của hắn sao."

Merumina khẽ lẩm bẩm. Hôm nay Merumina đến để nói chuyện với Konoe. Nói chuyện gì thì là chuyện Archinolca hôm kia, hay chuyện Elixir trước đó. Có nhiều chuyện muốn nói, và tiện thể cô cũng muốn uống tách trà mà hai ngày trước chưa kịp uống.

Thế nên, Merumina bước vào nhà trọ, nhờ lễ tân gọi Konoe...

"Nếu là ngài Konoe thì ngài ấy vừa ra ngoài rồi ạ."

"...Hả? Thế sao? Đến sai lúc rồi à."

Nhận được câu trả lời vắng mặt, Merumina thất vọng. Có vẻ như vừa đi lướt qua nhau. Ở trong phố khó dò tìm khí tức nên cô không nhận ra.

"...A, thật này. Đang ở Trại Đào Tạo."

Dùng Thiên Lý Nhãn nhìn lại từ trên cao xuống kinh đô, cô thấy bóng dáng Konoe ở sân trước Trại Đào Tạo.

Vậy thì đến đó thôi, Merumina quay gót——.

——Đúng lúc đó.

"Em ra ngoài một chút đây ạ."

"Vâng, cô Terunerika, đi cẩn thận nhé."

Giọng nói đó lọt vào tai Merumina. Quay lại nhìn, ở đó là.

"...A."

"...Ơ?"

Mái tóc vàng kim. Thiếu nữ tộc Elf. Đôi mắt xanh của thiếu nữ và đôi mắt đỏ của Merumina chạm nhau.

Merumina khựng lại. Thiếu nữ tóc vàng cũng dừng lại. Hai người nhìn chằm chằm vào nhau. Merumina biết cô gái này. Cô gái này chắc chắn cũng biết Merumina.

——Cạch, cạch, tiếng kim giây đồng hồ quả lắc ở sảnh vang lên.

Xuất hiện trước mặt Merumina là cô gái đang sống cùng Konoe. Cô gái đã nhuộm Konoe thành màu vàng kim. Mái tóc vàng kim như sấm sét. Màu sắc mới của Konoe. Người phụ nữ đã thay đổi Konoe.

Merumina vẫn luôn thắc mắc. Tại sao Konoe lại bị nhuộm bởi màu của thiếu nữ này.

Bởi vì Merumina đã ở bên cạnh Konoe mười lăm năm. Gặp mặt gần như mỗi ngày. Vậy mà Konoe không bị nhuộm đỏ. Thế mà chỉ trong vòng ba mươi ngày. Tại sao lại thế. Dù không nói ra miệng, nhưng cùng với những cảm xúc rối bời cuộn xoáy, Merumina vẫn luôn nghi vấn điều đó.

"......"

"......"

Và bây giờ, Merumina nhìn thiếu nữ bằng cả hai mắt chứ không phải qua thấu kính.

Đứng gần thiếu nữ tóc vàng, nhìn sâu vào mắt nhau.

"...À, ra là vậy."

"...?"

...À, thì ra là thế, mình hiểu rồi.

Merumina đã hiểu. Chỉ cần một cái nhìn, cô hiểu tại sao Konoe lại bị nhuộm màu của thiếu nữ này.

Dù Konoe không hiểu, nhưng với Merumina, người sở hữu năng lực cảm tri đặc biệt mạnh mẽ trong số các Thánh Giả, cô có thể hiểu được. Đã hiểu được. Điều mà thiếu nữ này đã làm là——.

"——Ra là vậy, thì ra là thế."

"...Dạ...?"

...Thế nên. Vì cô hiểu rằng đó là điều bản thân không thể làm được.

"...Nè cô, cô có thời gian không?"

"Dạ?"

"Nói chuyện một chút... ừm, tôi muốn làm người quen với cô."

Terunerika và Merumina cùng di chuyển đến công viên gần đó. Và họ đã có một cuộc trò chuyện hơi dài.

Về những chuyện đã qua. Về những mảnh ký ức với Konoe mà mỗi người nắm giữ.

Về những chuyện sắp tới. Về cuộc đàm phán đang đến với Konoe và yêu cầu nhiệm vụ.

"Chắc chắn Konoe sẽ phải đến Archinolca. Lý do là cơ mật, nhưng gần như chắc chắn."

"Vậy sao ạ?"

Merumina biết. Yêu cầu điều tra Ma Vương. Con đường mà chính cô cũng từng đi qua. Chắc chắn Konoe cũng sẽ phải đến Vùng Phong Ấn ghê tởm đó. ...Và.

"Và... có lẽ cô sẽ phải ở lại kinh đô này."

"Chuyện đó............ vâng, có lẽ là vậy."

Giống như khi đến Làng Khai Phá, Terunerika bị để lại kinh đô một mình. Konoe không định đưa Terunerika đến những nơi nguy hiểm.

Terunerika cúi nhìn xuống chân với vẻ mặt hơi buồn——.

"——Nè, nhân tiện chuyện đó, hay là để tôi đưa cô đi?"

"...Cô Merumina đưa đi sao ạ?"

"Ừ, thực ra tôi cũng có việc cần đến Archinolca. Nên tôi sẽ làm hộ vệ cho cô. Tôi sẽ không rời khỏi thành phố nên có thể ở bên cạnh cô, tên đó chắc cũng không từ chối đâu."

Merumina tự tin rằng mình có được sự tin tưởng của Konoe đến mức đó. Konoe cũng đâu phải thích thú gì khi để Terunerika lại kinh đô. ...Tuy nhiên, chuyện đó khiến ngực cô nhói đau.

"Sao nào? Không phải chuyện xấu đúng không?"

"...Vâng. Không phải chuyện xấu ạ. ...Nhưng mà."

...Nhưng mà, Terunerika nhìn thẳng vào Merumina.

Đối diện với một Thánh Giả, không hề nao núng, đường hoàng, thiếu nữ tóc vàng nhìn cô.

"Tuy nhiên, em buộc phải hỏi cô Merumina câu này. Tại sao? ạ."

——Tại sao? Ý nghĩa hàm chứa trong câu nói đó, cảm xúc đó, Merumina hiểu. Đương nhiên rồi. Merumina không đần độn như Konoe. Sống hơn bốn mươi năm, cô tích lũy đủ vốn sống.

Nên cô hiểu. Câu "Tại sao" đó chắc chắn là——.

"——Tại sao lại cố làm thân với tình địch trước mặt."

"Vâng."

"——Tại sao lại cất công đưa tình địch vốn dĩ sẽ phải tạm chia xa đến bên cạnh anh ấy."

"Vâng."

"——Hay tại sao... vốn dĩ cô không tìm cách loại trừ tôi?"

"Vâng."

Tại sao. Tại sao. Tại sao. Tất cả đều là những câu hỏi tất yếu.

Tại sao——cô không coi tôi là kẻ thù.

Chính vì không thấy sự thù địch đối với mình trong lời nói của Merumina, Terunerika mới hỏi "Tại sao". Tại sao chứ? Không thể nào có chuyện đó được?

"...Phải ha."

Một người đàn ông, hai người phụ nữ. Nếu xét về luật pháp và luân lý trong bối cảnh này... việc một người đàn ông cưới nhiều vợ được cho phép cả về mặt pháp lý lẫn đạo đức ở đất nước này.

Trong thế giới mà cái chết luôn cận kề do ma vật và chướng khí, tỷ lệ nam nữ dễ bị mất cân bằng, hôn nhân một vợ một chồng khó duy trì sự cân bằng đó. Ngoài ra, việc tử biệt cũng nhiều, những câu chuyện như người bạn thân qua đời, người đàn ông cưới vợ của bạn làm vợ hai và nuôi con bạn như con mình thường được kể như những giai thoại đẹp.

Do đó, đất nước này không theo chế độ một vợ một chồng như thế giới khác mà Merumina nghe đồn. Một đất nước cho phép những người có khả năng bao bọc nhiều người khác giới. Chuyện đa thê hay đa phu đều thường thấy...

"..."

Ừm. Mà, chuyện đó thì "thế thì sao?" thôi.

——Luật pháp cho phép. Luân lý cho phép. Thế thì đã sao nào.

——Mấy thứ đó, chẳng liên quan quái gì đến tình yêu cả.

Khó chịu là cái chắc. Đương nhiên là muốn loại trừ rồi. Ruột gan như muốn đứt từng khúc.

Bên cạnh người đàn ông mình yêu, có người phụ nữ khác. Chuyện này điên tiết đến mức nào, chẳng cần phải nói cũng biết.

——Bởi vì đang yêu mà. Bởi vì yêu thương mà.

Đối với người đàn ông duy nhất của mình, mình cũng muốn được anh ấy nhìn nhận là duy nhất. Chỉ là chuyện đó thôi.

...Nhưng mà, tuy nhiên. Dù vậy, việc Merumina vẫn bình tĩnh ngồi bên cạnh tình địch thế này là.

"...Chuyện đó, chắc là."

"Vâng."

"Chắc là vì lỡ biết ơn cô mất rồi."

"...Hả?"

Merumina đã hiểu. Đã lỡ hiểu rồi. Nhìn thiếu nữ tóc vàng, cô hiểu ngay lập tức.

Với năng lực cảm tri được rèn luyện, Merumina đã "nhìn" thấy. Khát khao (Katsubou) mà thiếu nữ này ôm ấp. Tâm thế của cô ấy. Terunerika rốt cuộc là sự tồn tại (người) như thế nào.

"...Cô, yêu Konoe nhỉ."

"...? Vâng."

"Hơn bất cứ thứ gì khác, chỉ yêu mỗi mình hắn thôi."

"Vâng."

Không chút do dự, Terunerika gật đầu.

Đúng vậy, thiếu nữ này——chỉ đơn giản là yêu. Dốc toàn lực. Màu vàng kim. Tận tụy. Đến mức chói lòa.

——Yêu Konoe bằng tất cả những gì mình có. Một tình yêu thuần khiết đến nhường ấy.

Thứ tình cảm như thể ngày mai sẽ thăng hoa thành Cố Hữu Ma Pháp. Chỉ cần ở bên cạnh, hình thái linh hồn (ước nguyện) như truyền tải tình yêu đó sang.

"...Thế nên, hắn mới bị nhuộm màu đấy."

Các Thánh Giả đều nhạy cảm với khí tức. Merumina đặc biệt nhạy cảm, nhưng Konoe cũng nhạy bén hơn người thường rất nhiều. Cảm nhận những thứ không nhìn thấy, biết những thứ chưa biết. Do đó ví dụ như——có thể lờ mờ biết được người bên cạnh mang cảm xúc gì đối với mình.

Bên cạnh một Thánh Giả như Konoe, Terunerika đã ở đó ba mươi ngày.

Ba mươi ngày luôn kề cận Konoe. Konoe ở bên cạnh thiếu nữ, liên tục chạm vào tình yêu (trái tim) đó. Vì không biết, nên cậu đã chấp nhận tình yêu truyền đến từ thiếu nữ mà không hề kháng cự.

——Vì vậy, Konoe đã bị nhuộm màu của Terunerika.

Không phải bằng lời nói, không phải bằng nhiệt độ, mà cậu đã hiểu bằng linh hồn.

...Tóm lại, thiếu nữ này——bằng tình yêu đó, đã dạy cho Konoe biết yêu là gì. Đó là lý do tại sao chỉ trong ba mươi ngày, một Konoe vô sắc đã trở thành màu vàng kim.

"Điều cô đã làm, là điều tôi không thể làm được."

Merumina không thể làm giống như Terunerika.

Tất nhiên Merumina cũng yêu Konoe. Yêu từ tận đáy lòng. Không sai vào đâu được.

...Nhưng, cô không thể thuần khiết đến mức đó. Không thể coi Konoe là tất cả của mình.

Bởi vì, Merumina còn có Làng Khai Phá (những thứ) phải cứu giúp. Có thương hội đang điều hành. Có nhiều thuộc hạ ngưỡng mộ mình.

Dù ước nguyện (ký ức) ban đầu đã thành hiện thực, Merumina vẫn còn nhiều khát khao (nguyện vọng) khác, cô không thể vứt bỏ chúng được.

——Và, vì cô cũng yêu chị gái mình từ tận đáy lòng.

"Thế nên, dù không muốn, nhưng tôi lỡ biết ơn cô rồi. Vì tôi đã không thể cứu được hắn."

Merumina biết. Konoe thực sự đã thay đổi. Đã hiểu được tình yêu ở đâu đó trong tim.

Khí chất mềm mỏng hơn hẳn mười năm trước. Hay cười hơn trước, và quan tâm đến người khác hơn một chút. ...Cho đến khi gặp lại hôm nay, Merumina đã buồn vì điều đó, đã tiếc nuối vô cùng vì mười năm không gặp, nhưng mà.

"...Mà, đó là lý do tôi không coi cô là kẻ thù."

"...Vâng."

Terunerika nghe hết câu chuyện, lặng lẽ gật đầu. Cô cúi mặt xuống, nhắm mắt lại.

"............"

"............"

Một lúc, sự im lặng bao trùm. Trên ghế đá công viên. Tiếng chim hót từ xa vọng lại, tiếng côn trùng râm ran. Tiếng trẻ con nô đùa vui vẻ, tiếng cha mẹ nhắc nhở coi chừng bị thương.

"........................Em cũng vậy."

"...?"

"Em cũng phải nói lời cảm ơn đến cô Merumina."

...Bất chợt, Terunerika mở lời.

Trước sự thắc mắc của Merumina, Terunerika nở nụ cười như tự giễu.

"...Từ khi trở về từ Làng Khai Phá, em cảm thấy ngài Konoe như trút được gánh nặng trên vai."

Thiếu nữ bắt đầu kể về sự thay đổi của Konoe trong vài ngày qua.

Cảm giác như sự căng thẳng thường trực đã giãn ra một chút. Cảm giác như ngài ấy tích cực hơn một chút với những điều vô nghĩa. ...Người làm được điều đó là ai.

"Em không thể hỗ trợ ngài Konoe như cô Merumina được. Vì em không có sức mạnh để chiến đấu."

"...Vậy sao."

"...Cho nên, dù không muốn, nhưng em cũng lỡ biết ơn cô rồi."

Nói rồi, Terunerika im bặt. Cứ thế, lại một khoảng lặng trôi qua...

"............Chúng ta, làm người quen nhé."

"............Vâng, em cũng xin nhờ cô."

Không biết đã bao lâu trôi qua. Bỗng nhiên, mọi chuyện thành ra như vậy.

Thế nên họ quay sang, nhìn vào mắt nhau. Và rồi——.

"Rất hân hạnh. Gọi tôi là Merumina là được rồi. Không cần thêm kính ngữ đâu."

"Vâng, rất mong được cô giúp đỡ, Merumina. Hãy gọi em là Terunerika."

Hai người cùng cười. Với tư cách là người quen. Dù trong lòng mỗi người đều có những suy nghĩ riêng, nhưng họ chấp nhận nuốt trôi tất cả. Bởi vì.

"Nếu chúng ta xích mích, Konoe chắc chắn sẽ buồn."

"Đúng vậy ạ. Đó là lý do lớn nhất."

Rốt cuộc, dù nói bao nhiêu lý do, thì đó vẫn là lý do quan trọng nhất.

Nếu là đối thủ không thể loại trừ, thì chỉ còn cách đó thôi. Có lẽ, cuộc nói chuyện lần này chỉ là để hai bên tìm kiếm một lý do để bản thân có thể chấp nhận mà thôi.

——Cứ như thế, hai người họ đã trở thành người quen.

Đó là sự việc xảy ra chỉ vài phút trước khi Konoe ngạc nhiên nhìn thấy hai người ngồi cạnh nhau.

——Kết luận là, có vẻ như hai người họ đã trở nên thân thiết.

"Chúng tôi đã thành người quen rồi."

"Vâng, đã thành người quen rồi ạ."

Thấy hai người ngồi cạnh nhau mỉm cười, Konoe chớp mắt liên tục.

Hỏi là từ khi nào? Thì bảo là vừa nãy. Ở đâu? Thì bảo là ngay đằng kia.

"............?"

Konoe lại chớp mắt thêm vài lần. Konoe không hiểu sự hỗn loạn này là gì. Có lẽ là do dù hai người đang ngồi cạnh nhau thân thiết nhưng nụ cười cứ hơi khác mọi khi một chút. Hay là do trong cuộc đời Konoe, cậu không thể tưởng tượng được cảnh vừa gặp đối phương ngay đằng kia lúc nãy mà giờ đã cười nói thân thiết. Hay là——trực giác Thánh Giả đang thì thầm điều gì đó.

"..............? Vậy, à."

"Đúng thế."

"Vâng."

"...Vậy sao."

...Tóm lại, Konoe tuy hơi bối rối nhưng vẫn gật đầu.

Việc hai người họ có trở thành người quen hay không, không phải chuyện cậu nên xen vào.

"A, nhân tiện Konoe, cậu đi Archinolca đúng không?"

"...Ơ, à, ừ."

"Tôi cũng đi. Tiện thể tôi sẽ bảo vệ Terunerika, người quen mới của tôi luôn. Thế này thì cô ấy cũng đi cùng được rồi chứ?"

"..............."

Konoe im lặng tiếp nhận hàng tá thông tin ập đến bất ngờ, sắp xếp lại trong đầu.

............Cậu nghĩ là không vấn đề gì. Thậm chí còn biết ơn.

Merumina đi Archinolca là tự do của cô ấy, và nếu cô ấy bảo vệ Terunerika thì cậu yên tâm rồi. Konoe biết Merumina rất đáng tin cậy.

"............?"

...Tuy nhiên, lúc đó, trong đầu Konoe nảy ra một điều đáng lo ngại.

"...Merumina, có ổn không? Cái vụ, thu thập tài liệu làm thuốc ấy."

Chuyện chị của Merumina. Cô ấy đang thu thập tài liệu để tạo cơ thể. Chuyện đó ổn chứ.

"Fufu, đương nhiên là ổn rồi? Mà thực ra vụ lần này cũng có liên quan đến cái đó nữa."

"...Hả?"

"Số liệu thì tôi tra cứu xong từ đời nào rồi. Thâu đêm đấy. Nhưng nhờ thế mà tôi phát hiện ra việc khai thác Đá Chướng Khí ở Archinolca đang bị đình trệ."

Merumina ưỡn ngực nói. Rằng có vẻ như nửa năm trước, một trong những tuyến đường khai thác Đá Chướng Khí trong hầm ngục ở Archinolca đã không thể sử dụng do sạt lở và ma vật. Nhưng vì vụ tai ương trước đó khiến Thánh Giả và kỵ sĩ giảm sút, nên họ vẫn chưa đảm bảo được tuyến đường mới.

"Sự thiếu hụt nhân lực ở đó cũng khá nghiêm trọng đấy. Đồng cảm ghê. ...Thế nên, tôi đã giơ tay nhận vụ đó. Đổi lại việc tìm ra tuyến đường mới, tôi sẽ được nhượng lại Đá Chướng Khí. Với sức mạnh của tôi thì tìm kiếm không khó."

"...Ra là vậy."

"Ngoài ra, tôi cũng dự định tham gia một chút vào kênh phân phối. ...Fufufu, kênh phân phối Đá Chướng Khí ấy à, bình thường người mới không thể chen chân vào đâu nhé?"

Merumina mở túi xách, cực kỳ vui vẻ nói: "Tối qua tôi đã ký hợp đồng xong xuôi rồi!" và đưa cho Konoe xem một xấp hợp đồng.

Xấp giấy dày cộp đó chi chít những từ ngữ khó hiểu. Kiểu như Bên A, Bên B phiên bản dị giới. Đối với Konoe thì nó vượt quá tầm hiểu biết rồi. Chỉ biết nói là "Ghê thật".

"............Mà, nói thế chứ không phải không có vấn đề. Có vẻ như công việc giấy tờ rắc rối sẽ tăng lên đấy. Quả nhiên đi ra nước ngoài (Archinolca) thì không thể mang theo nhiều thuộc hạ được."

Merumina làm vẻ mặt chán nản...

"...À, chắc chắn rồi ạ. Archinolca nhiều giấy tờ lắm."

Lúc đó, Terunerika ngồi bên cạnh lẩm bẩm. Cô liếc nhìn vào trong túi xách, rồi thở dài khe khẽ "Quả nhiên là vậy". Thấy thế, Merumina ngạc nhiên "Ồ".

"...Terunerika, chẳng lẽ cô rành vụ này?"

"Không đến mức rành, nhưng Thánh Hoa nhà em cũng có giao dịch với nước ngoài mà. ...Nếu được thì để em giúp một tay nhé?"

"Hả? Được sao? Tôi trả lương đấy nhé?"

"Vâng, cũng được ạ. ...Trong lúc ngài Konoe đi vắng, cứ ngồi không được bảo vệ cũng thấy không thoải mái."

"Nếu vậy thì——"

——Thế là, hai người bắt đầu bàn bạc cái này cái kia, sử dụng toàn từ ngữ chuyên môn.

Konoe nhìn cảnh đó, cảm thấy thật vi diệu.

Và thế là, công tác chuẩn bị để đi đến Archinolca bắt đầu từ ngày hôm sau.

Dự kiến công việc kéo dài khoảng mười ngày. Với Thánh Giả thì không phải là dài, nhưng vì đi sang nước khác nên không thể di chuyển đơn giản như mọi khi, cần phải chuẩn bị kỹ càng. Hơn nữa.

"——Ngài Konoe, cảm ơn ngài đã mua cả đồ cho em."

"...Không, chuyện cần thiết mà."

Cũng cần chuẩn bị hành trang cho Terunerika đi cùng đến Archinolca.

Nên hôm đó, Konoe cùng Terunerika đi mua sắm từ sáng.

Đô thị dị giới không có những trung tâm thương mại quy mô lớn (Department store). Hai người đi bộ dọc đại lộ, vào từng cửa hàng một, mua sắm những thứ cần thiết. Lương thực và nước uống khẩn cấp, giày dép, đồ đi mưa, v.v.

Ngoài ra, vì Terunerika không mang theo gì từ quê hương nên quần áo cũng chỉ có đồ mùa này. Archinolca nằm trên núi cao nên cần quần áo dày và đồ chống rét...

"——Bộ này thế nào ạ?"

"...Cái đó... tôi nghĩ là hợp với em."

"...Ehehe, em vui lắm. Vậy em lấy bộ này nhé."

Trong cửa hàng, hai người vừa ngắm quần áo vừa nói những chuyện có thể gọi là bình thường như thế.

Nhân tiện nói về bộ quần áo thì, nó dễ thương và dễ vận động. Konoe không có kiến thức về thời trang nên chỉ biết diễn tả thế thôi. Cậu cũng chẳng biết khen thế nào, chỉ biết nói là hợp.

...Nhưng Terunerika nghe Konoe nói vậy thì má ửng hồng vui sướng, xoay một vòng.

Konoe thấy hơi ngượng, lảng mắt đi——.

"——Ơ, ừm, chắc thế này là ổn rồi. Vậy, cuối cùng là túi xách."

"Cái đó, cảm ơn ngài ạ."

——Và cuối cùng, họ mua túi xách ở cửa hàng ma đạo cụ. Loại túi được mở rộng không gian bên trong bằng ma pháp không gian. Hai người xem xét nhiều loại túi, thứ được coi là vật bất ly thân khi đi du lịch ở thế giới này.

"Chứa được nhiều thế này, nhân tiện em muốn mua quà lưu niệm cho mọi người ở Silmenia mang về quá."

"...Quà lưu niệm...?"

Terunerika lẩm bẩm trong khi vỗ vỗ kiểm tra bên trong túi, Konoe chợt lặp lại từ đó.

——Việc chuẩn bị tiến triển thuận lợi. Mua sắm xong, tiếp theo là thủ tục xuất cảnh sang nước khác tại Trại Đào Tạo.

Thánh Giả vì khả năng chiến đấu của mình, dù được chào đón nhưng việc di chuyển qua biên giới được kiểm soát rất nghiêm ngặt. Thủ tục nhiều và tốn công sức.

"...?"

Nên Konoe với dấu hỏi chấm thường trực trên đầu, vừa nhờ nhân viên văn phòng hỗ trợ vừa làm giấy tờ cho cả hai nước tại văn phòng Trại Đào Tạo. Những giấy tờ khó hiểu cứ như một ngôn ngữ khác vậy...

"..............??"

...Nhân tiện. Ở thế giới này không có sự khác biệt ngôn ngữ giữa các quốc gia. Vì đã được thống nhất bằng ngôn ngữ của Thần. Có vị Thần Ngôn Ngữ, và tất cả nhân loại đều nhận được gia hộ đó. Đây là loại gia hộ tách biệt với gia hộ cá nhân, dù có phá vỡ lời thề với Thần cũng không bị tước đoạt. Thuật ngữ chuyên môn gọi là Gia Hộ Cơ Bản.

Người dị giới cũng được ban tặng ngay sau khi đến thế giới này, Konoe cũng có thể nói và đọc ngôn ngữ thế giới này như tiếng Nhật. Do đó, rào cản ngôn ngữ giữa người với người không tồn tại ở thế giới này. Cứ như thế giới trước khi tháp Babel sụp đổ trong thần thoại Trái Đất vậy.

"........................???"

"Ngài vất vả rồi, ngài Konoe. Phần còn lại chúng tôi sẽ xử lý ạ."

"...Cảm ơn."

Và, một lúc sau Konoe hoàn tất mọi thủ tục, bước ra khỏi văn phòng.

Được giải phóng, tâm trạng hơi sảng khoái, cậu bước đi trên hành lang...

"...?"

——Chính lúc đó. Ở đó, Konoe cảm nhận được một ánh nhìn. Ánh nhìn pha lẫn ý chí khá mạnh.

【...】

Cậu hướng mắt về phía đó, một cái bóng trắng toát.

Thần đang nấp một nửa người sau cây cột, nhìn Konoe chằm chằm.

Khuôn mặt Thần thò ra một nửa từ sau cây cột, và đôi cánh trắng toát chẳng che giấu được chút nào. Ánh mắt hướng về phía cậu.

Konoe dừng lại, và Thần nhìn nhau trong vài giây...

【......】

"............?"

Lúc đó Konoe nhận ra. Đôi cánh của Thần rũ xuống ỉu xìu khác hẳn mọi khi.

【......!】

Đang thắc mắc có chuyện gì, Thần vẫy tay gọi Konoe. Ra hiệu bảo cậu lại gần. Konoe vừa nghiêng đầu vừa tiến lại gần Thần.

【...Nghe này.】

Đến ngay trước mặt, Thần mang vẻ mặt rất nghiêm túc. Biểu cảm hiếm thấy ở vị Thần luôn mỉm cười.

【Ta có chuyện muốn nói với con.】

" ...Vâng."

Dáng vẻ trang trọng khác thường. Miệng mím chặt. Cảm xúc truyền đến từng chút một đều nặng nề.

Thấy Thần như vậy, Konoe bối rối——rồi chợt nhận ra. Chẳng lẽ có chuyện gì nghiêm trọng xảy ra sao.

【Đây là chuyện nghiêm túc, nên nghe cho kỹ nhé.】

Chuyện nghiêm túc. ...Ai đó đã chết, cái gì đó đã kết thúc, có thể là chuyện như vậy.

Trong đầu Konoe bắt đầu nhen nhóm những tưởng tượng đen tối. Mồ hôi bắt đầu rịn ra. Thấy Konoe nuốt nước bọt cái ực, Thần làm động tác như hít một hơi thật sâu——.

【——Được chưa? Chuyện chuyển nhượng không phải là thứ quyết định dễ dàng đâu.】

"..............Hửm?"

【Chuyển cứ điểm, không phải là chuyện đơn giản. Quốc gia khác nhau thì môi trường sống, khí hậu, đồ ăn, tất cả đều khác. Phải suy nghĩ cho kỹ mới được quyết định, không được đâu nhé.】

...À ừm. Konoe chớp mắt vài cái. Câu chuyện này hình như cậu vừa nghe ở đâu đó gần đây.

【Đến nơi rồi mới thấy không hợp thì đã ký hợp đồng rồi là muộn đấy. Bốc đồng là không được đâu... hừm, nhìn ta cho đàng hoàng vào.】

"...A, vâng."

Thấy Konoe vô thức liếc nhìn về hướng phòng Giáo Quan, Thần tỏa ra bầu không khí dỗi hờn.

Thấy vậy Konoe vội vàng thẳng lưng, lắng nghe.

【Không phải cứ thấy điều kiện tốt là nhảy vào, mà phải tìm hiểu kỹ các điểm khác, so sánh với hiện tại, rồi mới được.】

"...Vâng."

【Ví dụ nhé, khí hậu đất nước này rất ổn định và——】

【——Mọi người đều cố gắng nên kỹ thuật cũng tiên tiến lắm. Cũng du nhập đồ từ dị giới, gần đây có món kẹo bông gòn làm ta ngạc nhiên lắm——】

【——Trà của nước này ngon lắm, nhiều loại nữa. Đặc biệt trà Thánh Hoa là tuyệt phẩm——】

【——Thế nên nhé, trong cuộc sống quen thuộc cũng có những thứ tỏa sáng mà ta vô tình không để ý, giống như tách trà vẫn uống thường ngày vậy. Phải biết hướng mắt đến những thứ đó nữa, biết chưa?】

"...Vâng."

【Đất nước này có nhiều điểm tốt lắm mà.】

——Đại loại thế, câu chuyện của Thần cứ tiếp diễn.

Konoe nghiêm túc lắng nghe, thầm nghĩ cùng một câu chuyện nhưng người nói khác nhau thì cũng khác biệt phết.

"......"

...Giữa chừng, cậu bâng quơ nghĩ. Nhắc mới nhớ, lúc đó Giáo Quan bảo sẽ giải thích để giữ cậu ở lại đất nước, Thần chắc cũng thế nhỉ.

Vì Người đang giải thích rất nhiều điểm tốt của đất nước này.

...Tuy nhiên, bản thân suy nghĩ đó khiến Konoe cảm thấy xấu hổ kinh khủng, tâm trạng trở nên bồn chồn.

【Thế nên. Nếu như...】

"...?"

——Bỗng nhiên, bầu không khí quanh Thần thay đổi. Khác với lúc nãy, bầu không khí có chút buồn bã.

【Nhưng, nếu như, sau khi đã suy nghĩ rất nhiều, con vẫn quyết định rời khỏi đất nước này.】

"...Vâng."

【Lúc đó, ta sẽ tiễn con đàng hoàng. Hãy quay lại thăm ta ít nhất một lần nhé...】

...Hả? Thế là sao? Thấy Konoe chớp mắt, đôi cánh đang rũ của Thần càng rũ xuống thảm hại hơn.

Rằng, có những người như Konoe lần này, đi sang nước khác rồi đi luôn không về nữa.

【Đừng nghĩ là không còn mặt mũi nào gặp lại... hãy cho ta thấy mặt ít nhất một lần...】

Nhiều đứa trẻ không quay lại lắm, Người nói.

Có vẻ khá sốc, bầu không khí cực kỳ buồn bã truyền từ Thần sang.

"...Cái đó, à ừm, Thần à, con sẽ, quay lại mà."

【Thật không?】

"...V, vâng, thật ạ. Lần này chỉ là làm nhiệm vụ thôi, với lại."

Với lại, Konoe nói. Đúng rồi, Konoe có một ý định cho chuyến công tác lần này.

"...Cái đó, quà lưu niệm."

【...Hả?】

"...Con định, mua quà lưu niệm, mang về ạ."

——Lúc mua túi xách, Terunerika đã nói.

Konoe cũng nghĩ sẽ mua quà lưu niệm cho Thần mang về. Trước giờ cậu chưa từng làm thế, nhưng khi Terunerika nhắc đến quà lưu niệm, khuôn mặt Thần hiện lên trong đầu Konoe. Cả Giáo Quan nữa.

【........................】

"...Cho nên, cái đó."

【..................Ừm.】

Thần mở to mắt——rồi cười rạng rỡ. Đôi cánh ỉu xìu cũng lấy lại sức sống.

【...Vậy thì, ta đợi nhé!】

"...Vâng."

【Khi nào về ta sẽ mở tiệc trà, lúc đó nhớ cho ta xem nhé!】

——Thế rồi, Thần vẫy tay chào "Đi cẩn thận, làm việc cố gắng nhé" với Konoe.

Konoe gãi má, thầm nghĩ đã nói thế rồi thì phải mua thứ gì tốt tốt mang về mới được.

Và rồi, ba ngày chuẩn bị kết thúc. Konoe và Terunerika hoàn tất thủ tục——Merumina đã đến nơi trước——đứng trước cánh cổng chuyển dịch lớn nhất nằm cạnh Trại Đào Tạo.

Cánh cổng đặc biệt dẫn ra nước ngoài. Hai người bước qua đó trong sự tiễn đưa của lính gác cổng——.

"——Oa, tuyệt quá, ngài Konoe."

"...À."

——Bên kia cánh cổng, những ngọn núi dựng đứng trải rộng trước mắt. Bên cạnh phòng chuyển dịch có một cửa sổ lớn được cắt từ bức tường, có thể nhìn bao quát toàn bộ khu vực xung quanh. Không khí loãng. Nhiệt độ thấp. Những ngọn núi được trang điểm bằng tuyết trắng.

Vùng núi cao với những dãy núi cao hơn mười ngàn mét. Một thiên nhiên hùng vĩ trắng xóa tỏa sáng mà không bao giờ có thể thấy ở Trái Đất.

"——Thật sự có thành phố trong núi luôn ạ."

——Tuy nhiên, thứ thu hút ánh nhìn của Konoe và Terunerika ở nơi này lại là thứ khác.

Hai người đang nhìn vào thành phố. Thành phố trong núi. Nhưng nói là "trong núi", nó khác xa với những gì người Nhật thường tưởng tượng. Theo đúng nghĩa đen, nó nằm bên trong ngọn núi. Sườn núi bị khoét sâu một mảng lớn, và thành phố được xây dựng bên trong đó. Có thể thấy nhiều thành phố như vậy rải rác khắp vùng núi cao.

——Thiên Không Quốc Gia Archinolca. Đó là một tên gọi khác của vùng đất này, hiện là Khu Tự Trị.

——Sau khi ngắm nhìn khung cảnh một hồi, Konoe và Terunerika rời khỏi phòng chuyển dịch.

Thì thấy hai người quen đang đợi sẵn ở đó.

"Chào mừng, mừng các vị đã đến ạ."

"Hoan nghênh các vị ghé thăm."

Là Collette và Elenica. Cặp song sinh Long Nhân màu xanh lục đón chào và hướng dẫn: "Mời đi lối này".

Konoe cùng Terunerika làm thủ tục di chuyển tại văn phòng bên cạnh phòng chuyển dịch, rồi giao nộp những giấy tờ mang theo.

Xong xuôi, họ được giục: "Sau đây sẽ là phần giải thích về yêu cầu lần này từ ngài Phonia". Konoe và Terunerika cùng bước vào bên trong lâu đài Archinolca nằm liền kề với phòng chuyển dịch.

"——A, hai người đến rồi à. Chào buổi sáng."

"...Merumina."

Tại đó, họ được bắt chuyện. Là Merumina. Cô đang vẫy tay từ hành lang lâu đài. Rồi cô hỏi thăm xã giao vài câu như có bị say dịch chuyển không, hay nhớ chuẩn bị áo khoác vì nhiệt độ trên núi dễ thay đổi.

"Konoe đến chỗ Phonia đúng không? Vậy Terunerika cứ để tôi lo."

"...Cảm ơn."

"Nhờ cô nhé. Merumina."

Terunerika tiến lại gần Merumina, và Merumina đón cô ấy. Mọi chuyện diễn ra đúng như dự định. Nghĩ rằng có Merumina thì yên tâm rồi, Konoe cùng hai người Long Nhân kia đi sâu vào trong lâu đài...

'...Ơ? Lượng giấy tờ này là sao ạ?'

'——Fufu, chào mừng cô, Terunerika. Tôi hoan nghênh cô từ tận đáy lòng đấy.'

'...Ơ, chẳng lẽ đống này đều là của Merumina...? A, chờ đã. Đừng có nắm tay tôi!'

'Fufu, không cho thoát đâu.'

——Trên đường đi, cậu nghe thấy cuộc đối thoại như vậy vọng lại từ phía sau.

............Liệu có ổn không đây? Konoe hơi lo lắng, nhưng cũng không thể để người dẫn đường phải chờ, nên đành vừa ngoái lại nhìn vài lần vừa đi theo hai người phía trước.

Konoe đi lên phía trên lâu đài. Bên trong lâu đài cũng mang một dáng vẻ kỳ lạ.

Kỳ lạ ở chỗ sàn nhà, tường và trần nhà đều được làm từ cùng một chất liệu đá. Cùng một tông màu, cùng một độ bóng. Dù vậy chúng vẫn được chạm khắc tinh xảo, ngay cả chân nến thắp lửa cũng được làm từ cùng loại đá đó.

(——Lâu đài được tạo ra bằng cách đẽo gọt nguyên ngọn núi sao.)

Vừa nhìn ngắm tòa lâu đài tựa như một tác phẩm nghệ thuật, Konoe vừa nhớ lại những kiến thức đã học hơn mười năm trước.

Chủng tộc Long Nhân. Về hệ sinh thái đặc biệt trái ngược với sự sống cường tráng của họ. Việc họ sinh sống ở vùng núi cao thế này tuyệt đối không phải do sở thích hay chơi trội, mà là——.

"——Nhân tiện, thưa ngài Konoe. Chúng em có thể hỏi một chuyện được không ạ?"

"Chúng em cứ thắc mắc mãi..."

"...Hửm?"

Đúng lúc đó. Bất chợt, Collette và Elenica rụt rè mở lời.

"...Cái đó, quả nhiên là ngài Konoe và Chị Hai——ngài Phonia thường xuyên hành động cùng nhau thời còn là thực tập sinh sao ạ?"

"Vâng, với tư cách là một thực tập sinh, là 'Người Kế Tiếp', chúng em rất tò mò về mối quan hệ của hai người...!"

...Hả? Hành động cùng nhau? Với Phonia? Đang nói chuyện gì vậy?

Konoe ngạc nhiên. Cậu không có ký ức nào như thế. Vì vậy, Konoe thành thật giải thích rằng không có sự giao lưu nào cả.

"...Hả? Không có giao lưu, ạ? Nhưng mà, ngài Phonia đã..."

"...Là thật sao ạ? Nhưng mà, lúc đàm phán..."

Hai cô gái dừng lại, rồi nhìn nhau đầy ngạc nhiên.

...Đàm phán?

"À thì, vốn dĩ ngài Phonia không đời nào lại đi đàm phán chuyển nhượng đâu ạ."

"V, vâng... cái đó, nói ra có thể hơi bất kính——nhưng phàm là việc gì cũng có sự thích hợp của nó..."

Hai thiếu nữ giải thích rằng việc đàm phán chuyển nhượng vốn có những người đàm phán chuyên nghiệp. Nhưng lần này vì Phonia khăng khăng muốn đi, và vì là ứng viên đồng môn, nên cô ấy mới được phụ trách.

"Thật sự ạ? Không có chuyện gì xảy ra sao ạ?" Trước sự bối rối của hai cô gái, Konoe cũng bối rối theo.

Dù có nói thế thì ngoài đêm hôm đó ra, Konoe chẳng nhớ là đã nói chuyện lần nào khác——.

"Chào mừng, Konoe. Lần này nhờ cậu nhé."

"...A, ừ, nhờ cô."

Và rồi, nhóm Konoe đến chỗ của Phonia. Căn phòng tiếp khách được dẫn vào giăng đầy kết giới, có lẽ để bảo mật thông tin. Konoe được mời ngồi ghế, trao đổi vài câu chào hỏi xã giao quen thuộc.

"...Vậy, tôi xin giải thích về cuộc điều tra lần này."

Nghe lời giải thích của Phonia ngay lập tức. Cô vẫn giữ vẻ vô cảm và thái độ đều đều.

"Vùng điều tra bắt đầu từ đây——"

...Trong lòng Konoe vẫn còn thắc mắc về cuộc trò chuyện ban nãy, nhưng cậu nén nó xuống và lắng nghe câu chuyện của cô. Dù có bí ẩn đến đâu, trong từ điển của Konoe cũng không có chuyện nghe qua loa chuyện công việc.

Cứ thế, Konoe tập trung vào công việc, dần quên đi chuyện lúc nãy——.

"——Giải thích đến đây là kết thúc. Cuộc điều tra sẽ do tôi và cậu, hai người thực hiện. Bắt đầu từ sáng sớm mai. Cậu có câu hỏi gì không?"

"............Ừ, hiểu rồi. Không vấn đề gì."

——Mấy chục phút sau, Konoe xác nhận xong các chi tiết công việc mà không gặp vấn đề gì đặc biệt. Và thế là câu chuyện lần này đã xong. Vậy thì, hẹn ngày mai bắt đầu công việc, Konoe đứng dậy.

"...Konoe, chờ đã."

"...?"

——Tuy nhiên, lúc đó Phonia gọi giật lại. Giống như cuối buổi thảo luận hôm nọ. Rất đường đột.

"Nè, cậu... có nhớ ngày hôm đó mười lăm năm trước không?"

"...Hả?"

Giọng nói của Phonia. Câu hỏi đều đều không cảm xúc. Konoe khựng lại một chút trước câu hỏi đó.

"...Tôi nhớ."

"Thật không?"

"...Ừ, cô bảo tôi là thái cực đối lập."

Cuộc trò chuyện duy nhất vào ngày hôm đó. Chuyện của mười lăm năm về trước. Nhưng riêng những giọt nước mắt ấy thì Konoe vẫn nhớ.

"...Vậy à. Ngoài chuyện đó ra thì sao?"

"...Hả? Ngoài chuyện đó?"

"Đã hứa rồi."

——Hứa? Từ ngữ đó... nói ra mới thấy, đúng là vẫn còn lưu lại lờ mờ trong ký ức.

Hình như là——ngay sau khi cô nói hai người đối lập nhau.

'——Nếu như, một ngày nào đó cậu thực sự có thể nắm giữ được nó——'

Đúng rồi. Là những lời như thế. Nhưng lúc đó Konoe không hiểu rõ ý nghĩa lắm nên——.

'——Konoe. Hứa với tôi một điều được không?'

'...Hứa?'

Lúc đó, tại lối vào sân tập. Người phụ nữ màu xanh đã nói. Cô quay lưng về phía Konoe, giọng nói hơi khàn đi.

'Ừ, hứa nhé. Nếu như, một ngày nào đó cậu thực sự có thể nắm giữ được nó——lúc đó, hãy dạy cho tôi biết với. Tôi cũng muốn có nó.'

——Đúng rồi. Cô ấy chắc chắn đã nói như vậy.

Rằng hãy dạy cho tôi. Với một tấm lưng trông thật mong manh, tưởng chừng như sắp tan biến.

'...?'

...Nhưng mà, Konoe không hiểu ý nghĩa của lời nói đó. Cả câu "nếu nắm giữ được", cả lời cầu xin "hãy dạy cho tôi", lẫn câu "chúng ta đối lập" trước đó.

Không hiểu gì cả... nhưng bầu không khí bi thương ấy khiến cậu không thể chen ngang.

'...Làm ơn. Đổi lại... tôi, sẽ giúp cậu, nắm giữ được nó.'

'...Giúp?'

'Ừ... chắc chắn. Tôi sẽ cố gắng chuẩn bị. Hãy mong chờ nhé——'

——Đó là những lời mà Konoe của ngày xưa, hay thậm chí Konoe của bây giờ cũng chỉ biết nghiêng đầu thắc mắc. Những giọt nước mắt lăn dài và lời nói vào khoảnh khắc đó quá ấn tượng, nên những ấn tượng khác đã trở nên mờ nhạt.

"Cậu đã nắm giữ được. Ánh sáng vàng kim."

"——Hửm?"

"Và, tôi, đã định giữ lời hứa."

"...Hả?"

"Hồ sơ kết hôn. Tôi đã giúp cậu đạt được nó."

............?? Một dấu chấm hỏi hiện lên trong đầu Konoe. Nhưng nhìn cô ấy đang chăm chú nhìn vào mắt mình, cậu vừa nghiền ngẫm những lời nói trong đầu vừa sắp xếp lại.

——Hả? Lời nói lúc đó là ý này sao?

"Nè, Konoe."

Phonia nhìn Konoe với vẻ mặt vô cảm thường thấy. Cô nói với Konoe bằng giọng không ngữ điệu.

Thiếu nữ Long Nhân xinh đẹp màu xanh đang hướng đôi mắt như đá quý không nhìn thấy cảm xúc về phía Konoe.

"Cậu sẽ dạy cho tôi, màu vàng kim chứ?"

——Với Konoe đang đứng chết lặng, Phonia thản nhiên hỏi như vậy.

Hãy bình luận để ủng hộ người đăng nhé!