Sống Sót Như Một Kẻ Tàn Tật Trong Chốn Giang Hồ

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Ác Tâm Trong Cô Nàng Không Giới Hạn

(Đang ra)

Ác Tâm Trong Cô Nàng Không Giới Hạn

Mubineko

Nghĩ đến thôi đã khiến toàn thân tôi chỉ còn lại nỗi sợ hãi ghê tởm.

146 3121

Vô Song Dị Giới Nhờ Kỹ Năng Tẩy Não!? (LN)

(Đang ra)

Vô Song Dị Giới Nhờ Kỹ Năng Tẩy Não!? (LN)

KT

Một câu chuyện giả tưởng ấm áp mà dở khóc dở cười về năng lực tẩy não vô song và dàn harem tình cảm nồng nàn chính thức bắt đầu!

28 354

Mesugaki Tank Enters The Academy

(Đang ra)

Mesugaki Tank Enters The Academy

Gyeokgemheojeop

Điều tệ hơn là những lời khiêu khích hoạt động quá tốt...

17 39

Hội nghị Thanh lọc Tình yêu

(Đang ra)

Hội nghị Thanh lọc Tình yêu

Y Nguy Giải

Tác phẩm còn có tên gọi khác: 《Cuộc chiến Chén Thánh tại Lân Môn, nhưng tôi lại là cái Chén》

268 202

Kho Báu Của Nanana

(Đang ra)

Kho Báu Của Nanana

Ootorino Kazuma

Juugo cùng các thành viên của Câu lạc bộ Mạo hiểm đã dấn thân vào cuộc chiến săn tìm kho báu trên đảo nhằm thu thập "Bộ sưu tập Nanana", những món bảo vật ẩn chứa sức mạnh bí ẩn.

84 161

Thiếu gia hung ác sao có thể là Thánh nữ?

(Đang ra)

Thiếu gia hung ác sao có thể là Thánh nữ?

Hán Đường Quy Lai - 漢唐歸來

Vinnie, người đầy tham vọng và đã thổ lộ tình yêu của mình với công chúa thời thơ ấu trong nhiều năm, đã bị từ chối trước công chúng. Bông hồng bị giẫm đạp một cách tàn nhẫn, và cô gái đã thờ ơ bỏ đi

398 16729

Web Novel - Chương 33 ✦ Em gái tôi là tín đồ Hỏa giáo (Zoroastrian) (Phần 12) ✦

Cậu kể lại toàn bộ trải nghiệm trong không gian tinh thần cho Muk-gang. Sau khi kiểm tra kỹ càng để chắc chắn cậu không bị thương, Muk-gang khẽ cau mày nhìn cậu, có phần ngạc nhiên.

『Có một thiên thể đã đánh dấu ngươi. Là phúc hay họa thì chưa rõ. Nhưng sống kiểu gì mà tuổi còn nhỏ mà đã vướng phải chuyện này rồi?』

…Hở? Một “thiên thể”?

Giang hồ cũng có thiên thể kiểu như trong truyện fantasy à? Vậy có luôn cả yêu ma? Rồng nữa? Có gì mà giang hồ không có vậy trời?

Fantasy thắng vòng này rồi.

『Thực ra thì… tôi sống cũng bình thường thôi, ăn cơm mẹ nấu mỗi ngày mà. Mà “thiên thể” là gì vậy?』

『Thiên thể thường chỉ Bát Bộ Thiên Long – tám giống loài vượt khỏi nhân luân, cư ngụ nơi trời cao.』

Muk-gang nhặt một nhánh cây, vẽ xuống đất tám cái tên, vừa viết vừa giải thích:

Thiên (Deva), Long (Rồng), Dạ Xoa, Càn Thát Bà, A Tu La, Già Lâu La, Khẩn Na La, và Ma Hầu La Già.

『Trong đó, Thiên và Long là mạnh nhất. Người thường thì tốt nhất đừng dính vào.』

Nghe đến “rồng”, cậu lập tức nghĩ đến Gwahae – cô nhóc rồng bé bỏng dễ thương. Ăn cùng nhau, chơi cùng nhau, ngủ cũng nằm chung. Hai người như dính chặt lấy nhau.

Tình cảm còn khắng khít hơn cả Yubi và Jegal Liang.

『Ờm… tôi nghĩ là tôi lỡ dính rồi. Với một con rồng.』

Muk-gang cau mày, nhưng rồi cũng gật đầu, vẻ mặt không quá nghiêm trọng.

『Rồng thường khá ôn hòa. Không gây hại nếu không có lý do. Nhưng mà—』

Còn nói nữa! Gwahae ngoan muốn chết còn gì!

『—tuyệt đối đừng bao giờ dây vào hậu duệ của Ao Sun, Bắc Hải Long Vương.』

Nụ cười nhẹ nhõm trên mặt cậu đông cứng lại. Cái tên đó… cậu từng nghe rồi.

Cha của Gwahae. Chính là con rồng mà Jegal Sowol từng nhắc đến.

『Rồng cũng như người – mỗi cá thể mỗi tính. Tùy vào huyết thống và quá khứ sống mà “sở chấp” của chúng rất khác nhau.』

『…“Sở chấp”?』

Một từ nghe chẳng vui vẻ gì. Mang mùi vị ám ảnh – hối hận – diệt vong.

『Ừ. Dù tính khí hiền lành, rồng có thể sinh ra sự cố chấp đáng sợ với những gì chúng quý trọng.』

『Ví dụ, Ao Gwang, Đông Hải Long Vương, thì cuồng sưu tầm báu vật. Đặc biệt mê kiếm và giáp hiếm. Ai động vào, là giết.』

『Còn Ao Chin, Tây Hải Long Vương, thì mắc bệnh “giữ lời hứa”. Ai thất hứa với ông ta – dù là ruột thịt – cũng không tha.』

Lưng cậu lạnh toát.

Từng chữ như đinh đóng vào não: “không tha thứ”, “không cho đụng vào”…

『Vậy… Ao Sun – Bắc Hải Long Vương – thì cố chấp điều gì?』

『—Tình yêu.』

『…Gì cơ? Tình yêu á?』

『Ao Sun cai trị Bắc Hải – vùng biển lạnh nhất trần gian – nên suốt đời khao khát hơi ấm, thèm khát tình cảm. Có truyền thuyết kể rằng – hễ yêu ai là hắn sẽ bắt về sống chung.』

…Lạnh thì mua máy sưởi. Mặc áo vô. Sao lại phải đi bắt cóc người ta? Tâm thần à?

Thấy Mancheon ngớ người, Muk-gang khẽ thở dài, rồi đổi giọng trầm hẳn lại – như cảnh báo.

『Tùy cá thể, nhưng hậu duệ của Ao Sun di truyền tính cách đó. Đã yêu thì không buông. Đã cảm nhận hơi ấm – sẽ truy theo nó đến tận cùng. Đó là điều khiến chúng nguy hiểm.』

Cậu lại nhớ đến Gwahae – đôi má mát lạnh, từng dính vào mặt cậu mỗi lần ôm.

Thực ra Gwahae rất thích được cậu ôm. Cậu cứ tưởng là do thiếu tình cảm khi còn nhỏ, ai ngờ… có khi là di truyền thật.

Mà… Gwahae vẫn là rồng con. Liệu em nó có hiểu tình yêu là gì không?

Kẹo… ngon quá!

Cậu hình dung ra gương mặt phúng phính đang cười toe của Gwahae, vừa ăn vừa rung đuôi.

…Thôi, thế giới này đâu phải dating sim. Trẻ con hiểu tình yêu là gì chứ?

Cầu cho con bé vẫn ổn…

Có lẽ vì từng thấy Gwahae trong cõi tinh thần, nên nỗi nhớ bỗng dâng lên.

Nhưng không thể đến gặp được, nên cậu đành lắc đầu, gạt hết mấy suy nghĩ đó qua một bên, rồi quay sang Muk-gang, nghiêm túc hỏi:

『Tôi nói thẳng luôn. Tôi lỡ vướng với hậu duệ của Bắc Hải Long Vương. Mà con bé… từng mất kiểm soát một lần rồi. Tôi muốn biết phải làm gì để chuyện đó không lặp lại?』

Cậu chính là người dạy dỗ Gwahae. Vì vậy, cậu có trách nhiệm.

Dù mong cô bé chọn con đường của con người, cậu không thể phủ nhận một nửa dòng máu rồng đang chảy trong em.

Cả phần người – lẫn phần rồng – của Gwahae đều đáng quý. Cậu không được phớt lờ nửa nào cả.

Muk-gang nghe xong thì chỉ khẽ thở ra, như thể đã đoán trước điều này, rồi chậm rãi nói:

『Nếu là ta, ta sẽ dọn lên núi ở, sống cuộc sống bình lặng bên nhau.』

『Lên núi? Hết cách nào khác rồi à?』

Dù cậu cũng từng nghĩ đến chuyện sống yên bình với Gwahae, nhưng lên núi thì… không nha. Nghe thì hay chứ thực tế thì…

Phải săn, phải hái, phải chịu đựng côn trùng. Không có trạm xá, không có internet, không có gì hết. Không phải “yên bình”, mà là khó sống.

Chưa kể… yên tĩnh quá. Cậu thích nơi có người – có chuyện – có nhịp sống.

『Vậy thì còn hai con đường: chết, hoặc trở thành anh hùng.』

『…Ủa? Bộ ông không có lựa chọn nào nó vừa vừa thôi sao?』

『Không có. Kẻ nào dám cưỡi rồng – chỉ có hai kết cục: bị hất ngã mà chết, hoặc nắm được sừng rồng mà chế ngự, trở thành anh hùng. Không có con đường thứ ba.』

Cậu muốn phản đối rằng người cưỡi lên lưng là Gwahae chứ đâu phải cậu… nhưng cậu biết cãi cũng vô ích.

Cậu tiếp tục gặng hỏi, nhưng chẳng rút ra được phương án nào hợp lý hơn.

Cậu còn rất nhiều điều muốn hỏi – về Ao Sun, về Bát Bộ Thiên Long, về nguồn khí mới nhận từ Fudo Myo-o… nhưng mặt trời đã sắp lặn.

Hai người hẹn gặp lại vào ngày mai.

Cậu lặng lẽ xuống núi.

Cả ngày chỉ ngồi thiền với nói chuyện, vậy mà người mỏi rã rời.

**********************

Gia trang Gia Cát – nơi ở của Jegal Liang.

Trên chiếc giường lớn giữa căn phòng được bài trí tinh tế, một cô gái xinh đẹp với làn da trắng như tuyết, đôi mắt xanh lam trong vắt như biển sớm, và hàm răng nhọn được giấu khéo sau đôi môi đáng yêu… đang nằm nghiêng, miệng mỉm cười ngây ngất.

Gwahae thường mơ thấy Mancheon. Nhưng giấc mơ tối nay… đặc biệt hơn hẳn.

Nó quá thật. Thậm chí, cô còn cảm nhận được hơi ấm của anh.

Gwahae nhẹ nhàng vuốt ve chiếc túi lụa đỏ được thêu tên Sima Mancheon (司馬瞞天) bằng chỉ vàng.

Chiếc túi ấy – cùng với cây gậy được lau bóng loáng đặt gọn trong góc phòng – là hai món đồ cô quý nhất. Dù lịch trình huấn luyện bận rộn đến đâu, cô vẫn tự tay lau chùi mỗi ngày. Không ai được phép đụng vào.

Ai dám chạm vào… sẽ phải gánh lấy cơn thịnh nộ của cô.

Gwahae dùng đầu ngón tay thon mảnh, lần theo từng nét thêu tên anh. Cô mấp máy môi, lặng lẽ tập viết lại cái tên ấy – Mancheon.

Giấc mơ vừa rồi thật kỳ lạ.

Mancheon – thông minh, sắc sảo, lanh lợi – vậy mà lại quên cả tên mình, rồi tan thành bong bóng, chìm xuống bóng tối.

Nhưng anh vẫn nhớ được tên mình.

Má cô ửng đỏ. Một luồng nhiệt ấm lan lên tận mang tai. Tim đập loạn xạ trong lồng ngực.

Ngay cả trong mơ, Mancheon vẫn đẹp trai như xưa. Đôi mắt anh – sáng cả giữa bóng đêm.

Và anh vẫn ấm áp như thế.

Cô nhớ rõ cảm giác khi cánh tay phải mạnh mẽ ấy siết lấy mình – ôm thật chặt, đến mức đau.

Nhưng cái nỗi đau dễ chịu đó – chính là niềm vui mà cô đã lâu không cảm nhận được.

Cô lăn qua lăn lại trên giường, ôm gối, rúc mặt vào chăn, quằn quại trong hạnh phúc.

…Nhưng.

Có gì đó đã chen vào, phá vỡ giấc mơ đẹp đẽ ấy.

Gwahae dừng lăn, nằm ngửa ra, mắt mở trân trân nhìn trần nhà. Ánh sáng trong đôi mắt xanh dần vụt tắt.

Cô nhớ đến sợi chỉ đỏ mỏng manh nối từ tay áo của Mancheon – kéo dài đi đâu đó trong giấc mơ.

Một hình ảnh đáng ngờ.

Một thứ nhiệt khác – không phải hơi ấm dễ chịu vừa rồi – bắt đầu dâng lên.

Nóng. Nhầy nhụa. Mất kiểm soát.

Một cơn giận dữ cuộn sâu trong lòng – như ngọn lửa cháy ngược trong bụng.

【Có vẻ người ngươi yêu thương~ đã không còn chung thủy~ Có cần ta giúp một tay không~?】

『Im miệng.』

【Tùy ngươi.】

Con rắn đen im bặt. Nó biết không phải lúc để lắm lời.

Bên hông nó vẫn còn đau âm ỉ vì trúng chưởng Hàng Long Chưởng mà Gwahae tung ra khi nó cố chiếm lấy thân thể cô trong cõi tinh thần.

Dù đã đuổi được con rắn đi, hình ảnh sợi chỉ đỏ vẫn còn đọng lại trong đầu.

Đôi mắt xanh lam trong trẻo ấy – giờ đây trở nên lạnh lẽo. Trôi dần vào đáy sâu của bóng tối.

********************

『Ca ca, nào… a~』

Yeonhwa ngồi trong phòng Mancheon, nhẹ nhàng đưa muỗng đến gần miệng anh – từng miếng nhỏ, từng món một, là những món Tây cô đã chuẩn bị kỳ công.

Có hơi xa hoa thật… nhưng cậu ăn ngon là được.

Từ nhỏ cậu chưa từng có em gái. Nên cũng chẳng biết cảm giác làm anh hai là thế nào. Nhưng từ ngày gặp Yeonhwa, từ từ gắn bó, vun đắp… giờ đây cậu đã hiểu rồi.

Cảm giác đó… thật sự đáng giá.

Có thể… hơi thân quá mức một chút.

Nhưng miễn là kết cục tốt đẹp thì ai quan tâm?

Cậu thưởng thức từng món – hương vị lạ lẫm nhưng hấp dẫn – trong lúc đó, Yeonhwa im lặng rót thêm nước, rồi dịu dàng đặt ly bên cạnh.

『Nước nè, ca ca.』

Đúng lúc cậu thấy khát. Quá chuẩn. Cậu đã để ý rồi – Yeonhwa rất tinh ý.

Cậu cười khẽ, gật đầu thay lời cảm ơn rồi đưa ly lên uống.

Cô ngồi đó, nhìn cậu với nụ cười nhẹ trên môi. Nhưng đôi mắt thì không rời khỏi cậu một giây.

Từng chi tiết: lông mày, sống mũi, tai, mắt, đường nét xương cổ, đôi môi…

Mancheon không phải kiểu đẹp trai khiến người khác phải ngoái nhìn. Thế gian này thiếu gì người đẹp hơn cậu. Nhưng với cô…

…chỉ có mình anh.

Yeonhwa yêu anh trai mình. Đơn giản như vậy.

Chỉ cần nhìn gương mặt ấy – trái tim cô đã đủ ấm.

Cô khẽ đặt tay lên ngực, cảm nhận từng nhịp đập dưới lòng bàn tay. Thứ máu đang chảy trong cơ thể Mancheon… cũng đang chảy trong người cô.

Sima Rang, con trai trưởng hiện tại của gia tộc Tư Mã, thực chất là em trai ruột của Jang Chun-hwa – vợ chính của SIma Bu.

Cha mẹ anh mất sớm – mẹ thì bỏ con, ôm tài sản chạy mất. Dòng họ thì không ai chịu nuôi – bảo huyết mạch anh ta không sạch.

Lúc đó, Sima Bu đã nói:

『Vợ ta, tức là gia đình ta. Không ai nuôi thì ta nuôi.』

Một câu chuyện cảm động…

…nếu người nghe không biết rõ bản chất.

Một nụ cười lạnh thoáng qua trong đáy mắt đỏ của Yeonhwa.

SIma Bu chỉ yêu vợ mình. Chỉ quan tâm đến con trai thật sự của ông – Sima Mancheon.

Sima Rang – chỉ là một cái khiên sống. Một món đồ thế thân.

Khi kẻ địch của Tư Mã gia tấn công – chúng sẽ nhắm vào người được gọi là “người thừa kế,” hay đứa con thứ yếu không được huấn luyện?

Sức khỏe yếu ớt của Sima Rang – không chỉ do cơ địa đâu.

“Đúng là hạng người dơ bẩn.”

Cô lắc đầu khẽ, cẩn thận không để sợi tóc nào rơi vào phần ăn của anh trai cô, rồi rũ bỏ hình ảnh Sima Bu khỏi đầu. Cô không muốn để ai làm lu mờ khoảnh khắc này.

Cô lại nhìn anh trai mình – người đang ngồi trước mặt, bình thản và tốt bụng như một giấc mơ.

Thật khó tin… một người tuyệt vời như anh… lại được sinh ra từ một kẻ tồi tệ như thế.

Ngực cô nôn nao. Máu nóng dồn về tim. Chỉ vì cô đang mang trong mình huyết mạch giống anh.

Phải. Trong dòng họ Tư Mã rộng lớn ấy – chỉ còn lại hai người mang huyết thống thật sự.

Một đực, một cái.

Con sói đực và con sói cái cuối cùng trên thế gian.

Định mệnh.

Đôi mắt đỏ của Yeonhwa vẫn dán chặt vào Mancheon – ánh nhìn mang theo sức nóng thiêu đốt.