Shoujo Jian ~Enjou shite binkan ni naru Kyouno Tsukiko to shi no mirai wo neko toshite kaihi suru Yukimi Fumika~

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Elf nuôi dạy trẻ

(Đang ra)

Elf nuôi dạy trẻ

O동글군O

*Tác phẩm nuôi dạy trẻ em đầu tiên trên Novelpia dành cho người lớn.

196 7691

Bản Rhapsody của hình nhân

(Đang ra)

Bản Rhapsody của hình nhân

オーメル

--Chúng ta, trung thành tuyệt đối--Vào ngày 1 tháng 1 năm 2067, thế giới bị đẩy vào địa ngục.Năm cánh cổng không gian mở ra trên khắp thế giới.

114 264

Mizu Zokusei no Mahoutsukai

(Đang ra)

Mizu Zokusei no Mahoutsukai

Kubou Tadashi

“Những chuyện nghĩ cũng chẳng để làm gì thì tốt nhất đừng nghĩ.”— Một cuộc phiêu lưu tùy hứng của Pháp Sư Thuỷ mạnh nhất nhưng quá mức thong dong, chính thức mở màn!

170 414

Hậu Trường Của Diva Chuyển Sinh ~ Chuyển sinh vào dị giới hệt như game, từ chàng game thủ hóa thân thành nữ Diva mạo hiểm giả đỉnh lưu, dùng giọng hát cứu rỗi thế giới! ~

(Đang ra)

Hậu Trường Của Diva Chuyển Sinh ~ Chuyển sinh vào dị giới hệt như game, từ chàng game thủ hóa thân thành nữ Diva mạo hiểm giả đỉnh lưu, dùng giọng hát cứu rỗi thế giới! ~

O.T.I

Tuy nhiên, cuộc sống của cô không hoàn toàn yên bình... Sau sự cố dẫn đến sự tái sinh của mình, cô đã bị cuốn vào một sự cố lớn mà cuối cùng sẽ liên quan đến toàn bộ thế giới.

147 239

Tập 01 - Chương 1.2: Bản tin tâm điểm

Chương 1.2: Bản tin tâm điểm

Tôi ấn vai Tsukiko - người đang trưng ra bộ mặt ngơ ngác đờ đẫn - ngồi xuống ghế sofa trước đã.

Có vẻ cô nàng vẫn chưa nuốt trôi được tình hình. Cô ấy vừa nghiêng đầu, vừa nhìn chằm chằm vào "con mèo" đang ngồi ngay cạnh mình trên ghế. Mà, dù tôi có đối xử với nó như mèo đi chăng nữa, thì nhìn kiểu gì cũng ra một bé gái tiểu học bằng xương bằng thịt, nên Tsukiko hoang mang cũng là lẽ thường tình.

Đúng lúc đó, bản tin trên tivi bắt đầu phát chuyên mục đặc biệt về vụ án kia.

Nếu muốn mô tả chính xác về vụ việc, thì chỉ nói "nữ sinh tiểu học mất tích" là chưa đủ.

Dòng tít giật gân hiện lên:

『Vụ án Giết người hàng loạt Chocolate Tiểu học giữa Hè』

Kỳ nghỉ hè vừa bắt đầu, đã có hai nạn nhân xấu số. Theo kịch bản quen thuộc: mất tích, rồi một tuần sau thi thể được tìm thấy. Và giờ, nạn nhân mất tích thứ ba đã xuất hiện.

Màn hình tivi chiếu rõ khuôn mặt của bé gái đó.

Yukimi Fumika.

Một cô bé trông rất thông minh, lanh lợi.

Đã nhiều ngày trôi qua kể từ khi em mất tích. Theo quy luật của hung thủ, chẳng bao lâu nữa em sẽ trở thành nạn nhân thứ ba, được tìm thấy với miệng nhét đầy chocolate. Phát thanh viên đang kêu gọi thông tin từ người dân với vẻ mặt đau buồn.

Và, bé gái ấy đang ở ngay trong căn phòng này. Đeo vòng cổ, mặc váy Gothic Lolita.

Sau khi lờ mờ nhận ra tình hình, phản ứng của Tsukiko là──

Khóc thét lên.

「Không thể tin đượcccccc!」

Gương mặt xinh đẹp của cô nàng méo xệch đi, nước mắt nước mũi tèm lem, bắt đầu gào khóc tu tu như một đứa trẻ.

「Tớ ấy, đúng là lúc nào cũng nói mấy lời cay nghiệt với Natsume thật. Nhưng mà, nhưng mà nhé, trong thâm tâm tớ vẫn nghĩ cậu không phải người xấu. Tớ đã tin cậu! Vậy mà, vậy mà cậu lại làm cái trò này...」

「Tsukiko, bình tĩnh nghe tớ nói đã.」

「Quá đáng lắm Natsume, cậu quá đáng lắm!」

「Không phải, chuyện này có lý do mà──」

「Không phải cái gì!? Con bé này, chính là bé gái đang mất tích đúng không? Bắt cóc hay giam cầm, là mấy cái loại tội phạm đó chứ gì nữa? Đã thế còn bắt làm thú cưng... Đâu phải chuyện con người làm. Lúc nãy khi chúng ta ăn cơm cũng thế──」

Vì quyết định cho mèo ăn cùng, tôi đã đổ sữa ra đĩa và đặt xuống sàn. Nói cách khác, một bé gái tiểu học đã phải bò bốn chân để liếm sữa từ cái đĩa đó.

「Lúc tôi không ở đây, cậu cũng toàn làm mấy trò này suốt đúng không?」

「Ừ thì, đúng là có làm.」

「Á á á á á!」

Tsukiko hét toáng lên, nhìn tôi như thể nhìn một con quái vật được sinh ra từ góc khuất đen tối của xã hội hiện đại.

「Toang rồi. Yukimi, em nói đỡ cho anh một câu đi chứ!」

Thế nhưng.

「Meo~」

Bé gái lớp 5, Yukimi Fumika, vẫn giữ nguyên gương mặt trông rõ là con nhà gia giáo, dùng biểu cảm ngây thơ vô số tội để kêu tiếng mèo. Tất nhiên "mèo" ở đây chỉ là ẩn dụ, thực tế là một bé gái loài người dễ thương đang giả vờ làm mèo.

「Eo ôi...」

Tsukiko nhìn tôi bằng ánh mắt kinh tởm tột độ, lùi lại xa lánh.

「Đã bị huấn luyện xong xuôi rồi cơ à...」

「Không phải!」

「Thế này thì, chỉ còn cách tự tay tớ xử lý Natsume...」

「Sao suy nghĩ của cậu cực đoan quá vậy!」

「Thôi, chuộc lỗi đi? Để pháp luật trừng trị cậu đàng hoàng nhé?」

Vừa khóc lóc, Tsukiko vừa rút điện thoại ra. Chỉ còn một thao tác bấm nút gọi là xong. Vì số cô ấy định gọi chỉ vỏn vẹn ba chữ số thôi.

「Cái đó là chết tớ thật đấy! Này Yukimi!」

Đến lúc này, Yukimi mới chịu nói tiếng người.

「Chị Tsukiko, là tầng năm ạ.」

「Ừ ha. Phải bảo họ lên đúng phòng ở tầng năm chứ nhỉ.」

「Không, ý anh là hiểu lầm! Yukimi, em cũng nghiêm túc chút coi!」

Sắp bị báo cảnh sát tóm cổ đến nơi rồi mà học sinh tiểu học thời nay gan to thế không biết!

「Ấy chết, em nhầm. Không phải tầng năm (Go-kai) mà là hiểu lầm (Go-kai). Tất cả là thuận tình đồng ý ạ.」

「Đồng ý làm mèo và chủ nhân á?」

「Vâng, đúng vậy ạ.」

Cái câu "thuận tình đồng ý" nghe sao mà mờ ám, sặc mùi tội phạm.

「Chỉ là vì lý do bất khả kháng nên mới phải làm thế thôi. Nếu tớ không coi Yukimi là mèo và nuôi trong phòng thì sẽ rất nguy hiểm, giải thích hơi khó nhưng mà...」

Tsukiko lườm tôi bằng ánh mắt lạnh lẽo.

「Chắc anh nói không ăn thua rồi. Yukimi, nhờ em đấy.」

「Đúng như lời anh Natsume nói đấy ạ. Thậm chí có thể nói là em đã cầu xin anh ấy làm những việc này.」

「Bị tẩy não rồi...」

「Không phải ạ. Chỉ là bị 'dạy dỗ' một chút thôi.」

「Hả? Em đang nói cái gì vậy? Đang lúc cần giải vây mà em lại dùng mấy từ ngữ dễ gây hiểu lầm đó là sao!?」

「Thì tại, tối qua anh Natsume mắng em ghê lắm mà.」

「Tại em định thức khuya còn gì~」

「Lại còn cứ như mẹ em ấy, ép ăn cái này cái kia, phiền chết đi được.」

「Anh thấy mình đã dịu dàng lắm rồi chứ bộ?」

「Anh còn lăn em ra sàn, rồi xoay em vòng vòng nữa!」

「Thì cũng có lúc chơi đồ hàng hơi quá đà mà~」

Là cái trò xoay vòng vòng mà bọn mèo hay thích ấy.

「Em chóng hết cả mặt, khổ sở lắm chứ bộ!」

Nói đến đó, Yukimi bỗng thay đổi sắc mặt, trở nên nghiêm túc quay sang phía Tsukiko.

「Nói tóm lại, dù có chuyện này chuyện kia, nhưng tình hình không giống như chị Tsukiko đang tưởng tượng đâu ạ.」

Em ấy cố gắng giải thích, nhưng...

「Yukimi-chan, thời gian qua em đã vất vả nhiều rồi...」

Tsukiko lại để trí tưởng tượng bay xa và bắt đầu rơm rớm nước mắt.

「Cái đó người ta gọi là Hội chứng Stockholm đấy.」

「Này, Yukimi ở trong phòng này không hề cảm thấy sợ hãi đến mức méo mó nhân cách đâu nhé. Ngược lại còn thảnh thơi là đằng khác. Đến cả chương trình đêm khuya bị mẹ cấm, ở đây con bé cũng được xem thoải mái.」

「Không sao đâu. Một thời gian nữa em sẽ nhận ra gã đàn ông này tồi tệ và cặn bã đến mức nào thôi.」

Rốt cuộc trong mắt Tsukiko tôi là cái thể loại gì vậy? Mà, nếu chỉ nhìn vào tình huống hiện tại thì đúng là hành vi của tôi chẳng khác gì mấy tên biến thái thật.

Tuy nhiên, nếu tôi bị cảnh sát bắt, người gặp rắc rối hơn cả lại chính là Yukimi.

Vì thế, Yukimi rào trước một câu "Có thể chị sẽ không tin", rồi nhìn Tsukiko với vẻ mặt vô cùng trang trọng.

「Em bắt buộc phải làm một con mèo ở đây.」

Nếu không làm như vậy──

「Vào ngày 31 tháng 8, em sẽ chết.」

Vì Yukimi nói với giọng điệu vô cùng tha thiết, nên Tsukiko cũng cảm thấy bầu không khí này không thể không lắng nghe, ngón tay đang chực chờ nhấn nút gọi cảnh sát cũng dừng lại.

Tuy nhiên, cô ấy có vẻ không hiểu lắm những gì Yukimi vừa nói, gương mặt lộ rõ vẻ hoang mang. Đương nhiên rồi.

Ai nghe mà chẳng thế. Chính vì vậy mà Yukimi mới giấu kín đến tận phút chót này.

「Nếu không làm mèo thì sẽ mất mạng, nên mới phải làm mèo...」

Tsukiko lẩm bẩm như đang suy ngẫm kỹ càng lắm.

「Ra là vậy, nếu thế thì đành chịu thôi...」

「Ủa? Cái lời giải thích đầy lỗ hổng thế mà cậu cũng nuốt trôi hả?」

「Hả? Cậu vừa chửi tớ ngu đấy phỏng?」

「Ặc~ Phiền phức ghê~」

「Tớ không có ngu nhé!」

Tsukiko thuộc tuýp người hành động theo cảm tính, trong sổ liên lạc giáo viên thường phê là: "Cần tập thói quen bình tĩnh suy nghĩ kỹ càng".

Thế nên cô nàng rất ghét bị gọi là ngốc, và khi gặp chuyện không hiểu, cô ấy sẽ cố gắng vắt óc suy nghĩ. Và vì nghĩ mãi cũng không ra, nên cô ấy sẽ giữ nguyên bộ mặt nhăn nhó đó mà nuốt trọn lời người khác nói: "Ừ, chắc là thế thật".

Nói đơn giản là "dễ dụ".

Nhưng nhờ ơn cái tính đó mà lần này tôi coi như thoát nạn.

「Ừm, nếu sự tình là thế, thì chắc đúng là vậy rồi. Tớ đã suy nghĩ rất bình tĩnh đấy.」

Tsukiko gật gù. Thấy vậy, Yukimi cũng thở phào nhẹ nhõm.

「Làm ơn tha cho tớ vụ báo cảnh sát nha.」

Tôi lên tiếng.

Nhưng đúng lúc đó, Tsukiko nhíu mày, nhìn tôi với vẻ nghi hoặc.

「Việc biến Yukimi-chan thành thú cưng là do tình thế bắt buộc nhỉ.」

「Ừ, đúng rồi. Việc "trở thành mèo" là yếu tố quan trọng.」

「Vậy thì, cái bộ dạng kia là sao?」

Tsukiko nheo mắt nhìn Yukimi.

Yukimi đang đeo bờm tai mèo, cổ đeo vòng.

「Thì là mèo mà.」

「Quần áo ấy, quần áo.」

Yukimi đang khoác trên mình một bộ váy màu đen có diềm xếp nếp cầu kỳ. Váy ngắn, kết hợp cùng tất đùi (knee-high socks).

Có thể gọi đó là một bộ thời trang Lolita hoàn chỉnh.

「Cảm giác cứ biến thái, mờ ám kiểu gì ấy.」

Kể cũng phải. Một thằng học sinh cấp ba bắt bé gái tiểu học mặc loại trang phục đó, lại còn cho ngồi lên đùi nữa mà.

「Quả thực, bộ đồ này đúng là một bí ẩn.」

Yukimi cũng vừa nói vừa cúi xuống nhìn trang phục của mình.

「Nếu chỉ cần đóng giả mèo đen, thì mặc áo hoodie hay gì đó cũng được mà nhỉ.」

Ánh mắt của cả hai xoáy thẳng vào tôi.

Chà, nếu nói về điểm này thì──

「Là sở thích của tớ đấy.」

Thế là bị báo cảnh sát.

Tôi đang bị tống lên xe cảnh sát. Là loại xe thùng cỡ lớn.

Sau khi gọi điện báo án, tôi bị Tsukiko thúc giục bước ra khỏi căn hộ.

Trong lúc chúng tôi đứng đợi trên vỉa hè, một chiếc xe cảnh sát loại xe thùng hai màu trắng đen vừa vặn chạy ngang qua, thế là Tsukiko vẫy tay gọi lại.

Dù rõ ràng là người báo án, nhưng Tsukiko lại giải thích với cảnh sát rằng cô ấy muốn đưa tôi đến đồn để... đầu thú.

「Nếu tự thú thì tội sẽ nhẹ hơn. Tớ xem trên phim thấy bảo thế.」

Mặc dù đúng là cô nàng gọi báo cảnh sát, nhưng miệng thì cứ nằng nặc nhấn mạnh với mấy anh sĩ quan rằng "đây là tự thú đấy nhé".

Đêm hôm khuya khoắt, một nam sinh cấp ba dẫn theo một bé gái tiểu học không phải ruột thịt. Chỉ chừng đó lý do là quá đủ để bị đưa về đồn diện "bảo hộ" rồi.

「Tsukiko, cậu sẽ đến thăm nuôi tớ chứ?」

「Người bị Lolicon thì hơi...」

「Cái đồ thật thà chết tiệt này.」

Cứ thế, tôi bị tống lên ghế sau xe thùng cùng với Yukimi dưới ánh mắt tiễn biệt của Tsukiko.

「Quả nhiên là cô ấy không tin nhỉ.」

Tôi lên tiếng.

「Cái chuyện nếu không làm mèo thì sẽ chết ấy.」

「Ơ, nhưng chị Tsukiko đã suýt tin rồi mà?」

「Đầu óc nhỏ đó hơi bị cứng nhắc ấy mà~」

「Lý do bị báo cảnh sát là tại sở thích của ai đó đấy chứ!?」

「A~ chết tiệt~! Giá mà Tsukiko có trí tưởng tượng phong phú hơn một chút thì ngon rồi~!」

「Nghe cứ thấy bực bực sao ấy ạ!」

Dù giọng điệu có chút đùa cợt, nhưng gương mặt Yukimi nhanh chóng trở nên trầm tư.

「Suy cho cùng, em nghĩ chị Tsukiko vẫn không tin tưởng em đến phút cuối.」

Yukimi thốt lên khe khẽ. Góc nghiêng khuôn mặt em trông thật cô đơn.

Tôi im lặng một chút.

Cảnh đêm trôi vùn vụt ngoài cửa sổ xe. Tiếng động cơ rầm rì và độ rung lắc của bánh xe. Cùng cái mùi đặc trưng bên trong xe ô tô.

「Chuyện em sở hữu năng lực tiên tri, rồi nhìn thấy cái chết của chính mình... làm sao có ai tin được cơ chứ.」

Yukimi vừa nói vừa siết chặt chiếc điện thoại trong bàn tay nhỏ bé.

Trên màn hình đang hiển thị dòng tít của một bản tin. Đó là một trang web nổi tiếng tích hợp công cụ tìm kiếm, trông chẳng có gì đặc biệt. Thế nhưng, nếu nhìn kỹ sẽ thấy một điểm bất thường.

Ngày tháng hiển thị là ngày mai.

『Tiên tri Dòng tít』.

Để cho tiện, tôi gọi năng lực của Yukimi là như vậy.

Lần đầu tiên chúng tôi gặp nhau là vài ngày trước.

Hôm đó tôi cũng dậy sớm để đi học phụ đạo hè. Vừa khoác đồng phục lên người vừa hối hận "biết thế lúc bình thường chịu khó học hành để đỡ dính điểm liệt", tôi bước ra khỏi phòng thì bị một cô bé có vẻ lanh lợi gọi giật lại ngay sảnh chung cư.

「Em có việc cần gặp anh!」

Đó chính là Yukimi. Em đeo chiếc cặp Randoseru màu đỏ, tóc cắt ngắn, đi đôi tất in hình nhân vật hoạt hình dễ thương. Và trông em hao hao giống Tsukiko hồi tiểu học.

「Thời tiết ngày mai là trời nắng!」

Yukimi vừa nói vừa chìa điện thoại ra cho tôi xem. Giờ nghĩ lại thì chắc lúc đó em ấy muốn chứng minh mình có năng lực tiên tri. Nhưng mà thời tiết thì loanh quanh cũng chỉ có nắng, mưa hoặc râm, với lại phải đợi đến mai mới biết đúng hay sai. Hơn nữa, tự dưng bị một đứa nhóc chặn đường nói về thời tiết ngày mai, tôi cũng chỉ nghĩ đó là dự báo thời tiết bình thường.

「Ra vậy...」

Thấy phản ứng nhạt toẹt của tôi, Yukimi rên lên 「Hứhh」 đầy bất mãn.

「Vậy cái này thì sao ạ!」

Thứ tiếp theo em cho tôi xem là bản tin thể thao về kết quả một trận bóng đá. Đó là kết quả trận đấu của đội tuyển quốc gia sẽ diễn ra vào cuối tuần, tức ba ngày sau. Đương nhiên, ngày tháng trên bản tin cũng là ở tương lai.

Suy nghĩ của tôi lúc đó là──

「Học sinh tiểu học thời nay ghê thật đấy.」

Tôi cứ tưởng em ấy tự chế ra một trang web giả mạo với ngày tháng tương lai.

「Không phải ạ!」

Yukimi giậm chân bình bịch, lớn tiếng phản bác.

「Em có thể dự đoán tương lai. Em muốn nói điều đó cơ!」

「Hả? Thế là em vừa spoil kết quả trận bóng đó hả? Ơ kìa~!! Ác thế~!」

「Chuyện đó chỉ là vụn vặt thôi!」

Cô bé thông minh này đã chuẩn bị sẵn phương án tiếp theo.

Ngón tay nhỏ nhắn lướt trên màn hình, cuộn ngược dòng tin tức.

Chiếc smartphone trông vẫn có vẻ quá khổ so với bàn tay của Yukimi.

「Cái này thì sao ạ!」

Dòng tít em chỉ vào nằm trong mục tin nhanh.

『Xe ô tô lao vào nhóm học sinh đang đến trường, gây thương vong...』

Đọc dòng chữ nhỏ đi kèm bên dưới, nội dung là: hơn 8 giờ sáng nay, một chiếc xe do tài xế ngủ gật đã đâm bị thương hai học sinh cấp ba đang trên đường đến trường.

Hiện tại là 7 giờ 55 phút. Nếu bài báo này chính xác, vụ tai nạn sắp sửa xảy ra.

Trên màn hình hiển thị cả tên khu phố.

Nằm trong khu vực trường cấp ba của tôi.

「Nếu đúng như bài báo này, thì học sinh trường anh sẽ bị thương.」

Tóm lại, Yukimi muốn dùng bài báo này để chứng minh em có khả năng tiên tri.

Tôi định chạm vào màn hình để xem chi tiết vụ việc, nhưng màn hình không phản hồi.

「Xin lỗi anh, em chỉ xem được các dòng tít thôi ạ.」

「Nghĩa là chỉ xem được tiêu đề bản tin thôi hả?」

Chỉ xem được giao diện trang chủ. Tức là chỉ đọc được tiêu đề và vài dòng mô tả ngắn gọn đi kèm bằng chữ nhỏ, chứ không thể xem nội dung chi tiết bên trong.

Ngoài tên khu phố ra, địa chỉ cụ thể nơi xảy ra tai nạn phải bấm vào tin tức mới biết được, nhưng điện thoại của Yukimi lại không thể thao tác tiếp từ màn hình này.

Tuy nhiên, tôi có manh mối về địa điểm dễ xảy ra loại tai nạn này.

「Có một con đường mà vỉa hè rất hẹp, người dân địa phương ai cũng kêu là nguy hiểm.」

Đó là con đường mà người ta đồn rằng chỉ cần ứng cử viên nào cam kết lắp rào chắn bảo vệ là sẽ trúng cử thị trưởng ngay lập tức.

「Là chỗ đó! Chúng ta đi thử xem!」

Nghe em nói vậy, tôi bán tín bán nghi đi theo.

Đến nơi là vừa qua 8 giờ. Đúng lúc đó, từ xa có một chiếc xe màu đỏ đang chạy loạng choạng tiến lại gần. Trên vỉa hè có hai nữ sinh đang mải mê trò chuyện. Là hai bạn học lớp bên cạnh. Hình như thuộc câu lạc bộ cầu lông thì phải. Thấy họ mang theo bao vợt, chắc là đang đi tập buổi sáng.

Chiếc xe lao tới với tốc độ kinh hoàng.

「Này, hai cậu kia!」

Tôi hét lên, hai nữ sinh quay lại.

「Ủa, ai thế?」

「Là Natsume kìa, cái cậu lớp bên ấy.」

「A, cái tên lúc nào cũng sướng rơn khi bị Kyono sỉ vả ấy hả──」

「Mấy người nhận thức về tôi kiểu gì thế hả!?」

Không còn thời gian nữa, tôi túm lấy vai cả hai, kéo giật về phía sau cột điện.

「Á, sao tự nhiên lại...」

「Định tán tỉnh bọn này hả~? Coi chừng bị Kyono mắng đấy nhé~」

Hai cô nàng vẫn còn thản nhiên đùa cợt.

Nhưng ngay khoảnh khắc tiếp theo, chiếc xe lao lên vỉa hè, ủi thẳng vào vị trí hai người họ vừa đi qua.

「Hả, đùa...」

Hai nữ sinh đứng ngẩn người ra một lúc, rồi nhìn tôi chằm chằm.

「Natsume-kun... cảm ơn cậu...」

Hai người họ lí nhí cảm ơn rồi rời đi, hình như má ai cũng hơi ửng hồng. Một cô còn cúi mặt e thẹn, lí nhí: "Lần tới đi chơi chung nhé".

Cái không khí này, chuẩn bài rồi còn gì. Thích tôi chắc luôn.

「Anh đã hiểu lý do tại sao em lại xuất hiện trước mặt anh chưa ạ?」

Yukimi hỏi. Tôi vừa nhìn theo bóng lưng hai cô gái vừa gật đầu 「Ừ」.

「Em đến từ tương lai để giúp anh kiếm một cô bạn gái đúng không?」

「Sai bét ạ.」

Nói rồi, Yukimi lại giơ màn hình điện thoại ra.

Dòng tít của ngày tương lai, ngày 31 tháng 8.

Điện thoại của tôi đang hiển thị ngày 17 tháng 8, tức là vừa tròn hai tuần nữa.

Sự kiện sẽ xảy ra vào ngày hôm đó là──

『Phát hiện thi thể bé gái mất tích, Yukimi Fumika (11 tuổi)──』

Sáng ngày 17, sau khi ngăn chặn vụ tai nạn giao thông, tôi không đến trường mà ra công viên. Để nói chuyện.

Tóm tắt lời giải thích của Yukimi thì là như thế này:

<Tiên tri Dòng tít> sẽ hiển thị những sự kiện xảy ra trong tương lai.

Và, lời tiên tri đó có thể thay đổi bằng một hành động nào đó. Giống như lúc nãy, chúng tôi đã cứu được hai nữ sinh lớp bên cạnh.

「Tuy nhiên, cho đến thời điểm hiện tại, dù em có làm bất cứ điều gì thì vẫn không thể thay đổi được lời tiên tri về cái chết của chính mình.」

Yukimi đã sở hữu năng lực này từ khá lâu và dường như đã thực hiện vô số cuộc kiểm chứng.

「Ví dụ, hãy thử nhìn vào một dòng tít khác cùng ngày 31 tháng 8 nhé. Có tin tức về việc hiện vật trưng bày tại 'Triển lãm Lịch sử Đại bác' ở bảo tàng bị phá hoại.」

「Hay là mình đổi chỗ khác đi? Một nam sinh cấp ba ngồi xích đu cạnh bé gái tiểu học giữa ban ngày ban mặt, anh cảm giác cái hình ảnh này nó không được đẹp đẽ cho lắm──」

「Giả sử em liên lạc trước với bảo tàng để họ tăng cường an ninh. Kết quả là dòng tít này sẽ biến mất.」

「Em có đang nghe anh nói không đấy?」

「Chà, lần này bỏ qua đi ạ. Việc hiện vật bảo tàng bị hỏng chỉ là thiệt hại vật chất, không có ai bị thương hay gì cả.」

Tóm lại là tương lai có thể thay đổi được, Yukimi tiếp tục.

「Vì vậy, em đã hành động để xóa bỏ lời tiên tri về cái chết của mình.」

Nào là nhờ bố mẹ lắp khóa phòng, nào là mua một đống còi báo động và bình xịt chống biến thái.

「Nhưng dòng tít không hề biến mất. Có lẽ là do em chưa thực hiện được "hành động chính xác".」

Thế nhưng, anh nhìn xem.

Nói rồi, em ấy chìa điện thoại ra. Những dòng chữ của bản tin ngày 31 tháng 8 đang rung lắc chập chờn một cách không ổn định.

「Khi em lại gần anh Natsume thì nó trở nên như thế này. Nói cách khác, anh chính là chìa khóa để xóa bỏ dòng tít này.」

「Hả? Đừng bảo anh là hung thủ nhé?」

「Khả năng đó em đã nghĩ đến đầu tiên.」

Yukimi đã lang thang khắp phố phường để tìm manh mối xóa bỏ dòng tít, và rồi em tìm thấy tôi – người khiến những dòng chữ ấy rung động khi lại gần. Và tất nhiên, em nghi ngờ tôi là hung thủ. Vì vào thời điểm đó, nạn nhân thứ hai của vụ án giết người bằng chocolate đã mất tích.

「Đêm qua, anh đã ở đâu?」

「Để xem nào... À, anh đang chơi game ở khu trò chơi.」

「Trong khi anh đang trưng cái bộ mặt ngáo ngơ ra để gắp thú bông, thì em đã đứng ngay sau lưng, lăm lăm bình xịt ớt cay trên tay rồi đấy ạ.」

Em ấy định xịt thẳng vào mắt tôi, một tay cầm sẵn điện thoại để báo cảnh sát.

「Cái quái... Hóa ra thân xác này đã từng rơi vào tình thế ngàn cân treo sợi tóc thế ư...」

「Cuộc sống thường nhật mà anh Natsume coi là hiển nhiên ấy, thực ra là một thứ mong manh dễ vỡ, có thể bị phá hủy bất cứ lúc nào.」

「Sợ thế~」

Yukimi đã định "xử lý" tôi. Nhưng rốt cuộc em lại không làm.

Bởi vì khi em giơ bình xịt lên, dòng tít không những không biến mất, mà còn ngừng rung lắc và trở nên đậm nét, rõ ràng hơn bao giờ hết.

「Nói cách khác, có thể suy luận rằng nếu anh Natsume mất khả năng hành động, cái chết của em sẽ được ấn định chắc chắn.」

「Hả? Anh suýt bị làm cho tàn phế đấy á!?」

「Chà, chuyện đó bỏ qua đi. Điều quan trọng là: chỉ cần ở bên cạnh anh Natsume, lời tiên tri về cái chết của em bắt đầu dao động.」

Một chiếc chìa khóa để sống sót, hoặc có thể là một tấm bùa hộ mệnh.

Em ấy coi sự tồn tại của tôi là như vậy.

「Thế nên, xin hãy hợp tác với em.」

Em ấy đã nói như thế.

Đọc theo dòng tít, cái chết của Yukimi sẽ là một phần trong chuỗi vụ án giết người hàng loạt Chocolate Tiểu học giữa Hè. Không rõ logic cụ thể là gì, nhưng nếu ở cùng tôi, khả năng sống sót sẽ xuất hiện.

Thế là, hai chúng tôi bắt đầu thử đủ mọi cách để xóa dòng tít đó.

Nếu trong số đó có "hành động chính xác", lời tiên tri tử vong của Yukimi có thể sẽ biến mất.

Nơi đầu tiên chúng tôi thử đến là đồn cảnh sát. Em ấy trình bày ở quầy tiếp dân rằng mình có thể bị tên sát nhân hàng loạt nhắm tới, nhưng họ trả lời rằng trong thành phố có cả núi học sinh tiểu học, không thể bảo vệ riêng một ai được. Cũng là lẽ thường tình.

Hơn nữa, dù hai đứa có ngồi lỳ trong đồn cảnh sát, dòng tít vẫn không thay đổi. Vốn dĩ trước đó Yukimi đã thử tìm đến cảnh sát và giáo viên rồi. Cả cảnh sát lẫn nhà trường đều đang dốc sức bảo vệ học sinh ngay từ đầu rồi.

Chắc chắn "hành động chính xác" phải là một yếu tố khác nằm ngoài những nỗ lực đó.

Xét đến việc dòng chữ rung lắc khi phản ứng với tôi, có thể suy đoán rằng hoàn cảnh đặc thù của tôi có liên quan.

「Hay là thử trốn trong nhà anh Natsume xem sao?」

Nghe cũng đáng để thử.

Và khi bước vào phòng tôi, dòng tít bắt đầu rung lắc dữ dội. Sau đó, chúng tôi lần lượt thử nghiệm xem cần thêm yếu tố gì để nó biến mất hoàn toàn.

Thử nín thở, thử trùm chăn kín đầu, thử trốn vào bồn tắm rồi đậy nắp lại... Chúng tôi đã thử đủ trò, nhưng thứ duy nhất khiến dòng tít biến mất hoàn toàn, chính là việc trở thành một con mèo.

Tôi chẳng hiểu quan hệ nhân quả ở đây là gì.

Nhưng dù sao đi nữa, cái chúng tôi cần là kết quả.

「Yukimi cứ biến thành mèo và trốn kỹ là được.」

Tôi đã nói.

「Trong lúc đó, anh sẽ tóm cổ hung thủ.」

「Tại sao lại là anh Natsume đi bắt ạ? Việc đó để cảnh sát lo cũng được mà?」

「Thì, chỗ đó ấy mà, có chút chuyện riêng tư.」

Thế là quyết định vậy đi. Chúng tôi đi mua bờm tai mèo và vòng cổ, tiện thể sắm luôn bộ thời trang Gothic Lolita theo sở thích của tôi, và bắt đầu nuôi một con mèo dễ thương nhất quả đất trong phòng.

Tuy nhiên──

Kế hoạch đã thất bại.

Bị Tsukiko – người không hề hay biết sự tình – báo cảnh sát, và giờ đây chúng tôi đang ngồi trong chiếc xe thùng của cảnh sát.

Cảnh đêm trôi vùn vụt ngoài cửa sổ.

「Dòng tít... lại hiện ra rồi ạ...」

Yukimi nói.

Nhìn vào màn hình điện thoại, dòng tít báo tin tìm thấy thi thể Yukimi vào ngày 31 tháng 8 đã xuất hiện trở lại.

Để xóa nó đi, chúng tôi phải nhanh chóng quay lại phòng tôi và để em ấy làm mèo. Nhưng trong tình hình hiện tại, điều đó là bất khả thi.

Dụ dỗ trẻ vị thành niên, dù có sự đồng thuận của đương sự đi chăng nữa, vẫn là phạm tội. Nói cách khác, việc tôi sống chung với em ấy suốt mấy ngày qua chắc chắn sẽ khiến tôi phải "nhận cơm tù" một thời gian dài.

Tôi và Yukimi gặp nhau vào ngày 17 tháng 8, từ đó đến nay đã trải qua 4 ngày dưới tư cách mèo và chủ nhân, vậy hôm nay là ngày 21 tháng 8. Còn 10 ngày nữa là đến ngày 31.

「Nếu bị cảnh sát bắt, anh Natsume sẽ không thể ở cùng em nữa đúng không?」

「Ừ.」

「Em cũng sẽ bị trả về cho bố mẹ, và không thể làm mèo được nữa nhỉ.」

「Chắc là vậy rồi.」

「Việc cho chị Tsukiko vào nhà là một sai lầm phải không ạ? Em đã lờ mờ cảm thấy sẽ thành ra thế này rồi. Chị ấy đời nào mà tin...」

Đúng là rất khó để tin vào mấy chuyện như tiên tri. Yukimi đã trải qua việc nhiều lời tiên tri trở thành hiện thực sau khi có năng lực, nên em ấy có cảm giác khủng hoảng cấp bách. Nhưng tôi thì mới chỉ trải nghiệm duy nhất vụ tai nạn giao thông. Việc vẫn còn nghi ngờ kiểu: "Chắc gì đã đúng với vụ giết người?" cũng là điều dễ hiểu.

Nhưng mà──

「Ít nhất thì, anh nghĩ Tsukiko sẽ trở thành đồng minh của Yukimi đấy.」

「Thật vậy sao ạ?」

「Nếu anh là chìa khóa để xóa bỏ dòng tít, thì biết đâu đấy, vai trò của anh là đưa Yukimi đến gặp Tsukiko.」

「Nghĩa là sao ạ?」

Yukimi nghiêng đầu thắc mắc. Tôi định giải thích cho em hiểu. Nhưng──

「Trước đó thì, có khi chúng ta toang thật rồi.」

「Dạ?」

「Cái xe thùng này, không phải xe cảnh sát.」

Ghế lái, ghế phụ và hàng ghế giữa, tổng cộng có bốn gã đàn ông mặc cảnh phục. Bọn chúng nghe thấy lời tôi nói thì bật cười khẽ.

「Vậy chứ cậu nghĩ chúng tôi là gì?」

Gã duy nhất không cười ngồi ở ghế phụ lên tiếng hỏi.

Tôi trả lời với sự chắc chắn tuyệt đối.

「Băng cướp ngân hàng đang trốn truy nã.」

Hãy bình luận để ủng hộ người đăng nhé!