Shoujo Jian ~Enjou shite binkan ni naru Kyouno Tsukiko to shi no mirai wo neko toshite kaihi suru Yukimi Fumika~

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Elf nuôi dạy trẻ

(Đang ra)

Elf nuôi dạy trẻ

O동글군O

*Tác phẩm nuôi dạy trẻ em đầu tiên trên Novelpia dành cho người lớn.

196 7691

Bản Rhapsody của hình nhân

(Đang ra)

Bản Rhapsody của hình nhân

オーメル

--Chúng ta, trung thành tuyệt đối--Vào ngày 1 tháng 1 năm 2067, thế giới bị đẩy vào địa ngục.Năm cánh cổng không gian mở ra trên khắp thế giới.

114 264

Mizu Zokusei no Mahoutsukai

(Đang ra)

Mizu Zokusei no Mahoutsukai

Kubou Tadashi

“Những chuyện nghĩ cũng chẳng để làm gì thì tốt nhất đừng nghĩ.”— Một cuộc phiêu lưu tùy hứng của Pháp Sư Thuỷ mạnh nhất nhưng quá mức thong dong, chính thức mở màn!

170 414

Hậu Trường Của Diva Chuyển Sinh ~ Chuyển sinh vào dị giới hệt như game, từ chàng game thủ hóa thân thành nữ Diva mạo hiểm giả đỉnh lưu, dùng giọng hát cứu rỗi thế giới! ~

(Đang ra)

Hậu Trường Của Diva Chuyển Sinh ~ Chuyển sinh vào dị giới hệt như game, từ chàng game thủ hóa thân thành nữ Diva mạo hiểm giả đỉnh lưu, dùng giọng hát cứu rỗi thế giới! ~

O.T.I

Tuy nhiên, cuộc sống của cô không hoàn toàn yên bình... Sau sự cố dẫn đến sự tái sinh của mình, cô đã bị cuốn vào một sự cố lớn mà cuối cùng sẽ liên quan đến toàn bộ thế giới.

147 239

Tập 01 - Chương 1.1: Bản tin tâm điểm

Chương 1.1: Bản tin tâm điểm

「Tại sao tớ lại phải nấu cơm cho cậu chứ hả?」

Kyono Tsukiko vừa đeo tạp dề vừa cằn nhằn với thái độ gai góc thường thấy. Cô ấy là bạn cùng lớp của tôi, người sở hữu đặc điểm nhận dạng là mái tóc đen dài cùng gương mặt xinh đẹp sắc sảo.

Bây giờ đang là buổi chiều muộn.

Dù mang tiếng là nghỉ hè, nhưng tần suất chúng tôi đến trường cũng chẳng ít ỏi gì. Lý do đơn giản là vì trong học kỳ một lỡ dính điểm liệt nên giờ phải đi học phụ đạo.

Và rồi, ngay sau buổi học phụ đạo ngày hè ấy, Tsukiko – vẫn nguyên bộ đồng phục trên người – đã vác theo nguyên liệu làm món thịt hầm khoai tây đường đột xông vào căn hộ một buồng nơi tôi đang sống. Là cô ấy tự đến. Tự tiện hoàn toàn.

「Đằng nào sống một mình thì cậu cũng toàn ăn uống linh tinh chứ gì.」

Nói rồi, cô nàng bước thẳng vào nhà và bắt đầu chuẩn bị cơm nước.

Để rồi bây giờ, cô ấy đang thái rau củ, con dao gõ xuống thớt nghe cộp cộp với vẻ mặt hờn dỗi, tạo ra cái bầu không khí cứ như thể tôi là kẻ ép buộc cô ấy phải nấu nướng vậy.

「Lại còn bị bắt mặc cái tạp dề màu hồng này nữa chứ.」

「Không, cái đó là cậu tự mang đến mà.」

「Chắc trong đầu cậu đang nghĩ: đồng phục cộng tạp dề, hehe, chứ gì?」

「Tớ làm gì có cái sở thích đó đâu chời~」

「Người ta thì xấu hổ muốn chết mà cậu trơ ra không cảm thấy gì hả!」

「Ra là cuộc hội thoại này không có đáp án đúng à!」

「Hứ.」

Tsukiko im lặng, trút phần rau củ đã cắt vào nồi.

Sở dĩ tôi sống một mình là do bố tôi bị chuyển công tác về quê. Vì ở dưới đó không có trường cấp ba nào gần nhà nên tôi quyết định ở lại thành phố nơi mình sinh ra và lớn lên này. Căn nhà riêng cả gia đình từng ở thì quá rộng đối với một người nên đã bán đi, còn tôi chuyển ra ở trọ.

Một cuộc sống tự do tự tại, ngặt nỗi Tsukiko lại ghé qua đây với tần suất dày đặc.

「Cần tớ phụ một tay không?」

「Khỏi. Natsume cứ ngồi yên đấy.」

Cô ấy đã bảo thế thì tôi đành ngồi xuống sofa và bật tivi lên.

Bản tin thời sự trôi qua một cách vô thưởng vô phạt.

Nào là bê bối tham nhũng của chính trị gia, học sinh tiểu học mất tích, cướp ngân hàng đang lẩn trốn, nghệ sĩ ngoại tình, bảo tàng trưng bày lịch sử đại bác, công bố phát triển thuốc mới là giả mạo, vân vân và mây mây. Chẳng có tin nào khiến tôi hứng thú.

Thấy tôi đang chán, con mèo liền leo lên sofa, thế là tôi đưa tay xoa đầu nó. Bộ lông mượt thật đấy.

「Không ngờ Natsume lại nuôi mèo đấy nhé.」

Tsukiko lên tiếng.

「Nhắc mới nhớ, đây là lần đầu cậu thấy nó nhỉ?」

「Ừ. Lần trước tới tớ đâu có thấy.」

「Tại mới nhặt được tuần trước thôi mà.」

「Bị vứt bỏ hả?」

「Nó ngồi ngay trước cửa nhà ấy.」

Tôi gãi nhẹ dưới cằm, con mèo nheo mắt lại có vẻ khoái chí lắm. Cái đồ đáng yêu này.

「Tên nó là gì?」

「Vẫn chưa quyết. Đặt là gì được nhỉ?」

Cơm nước nấu xong xuôi và được dọn lên. Tôi ngồi đối diện Tsukiko, bắt đầu thưởng thức món thịt hầm khoai tây. Trong bát khá nhiều rau, chứng tỏ cô ấy cũng để ý đến sức khỏe của tôi.

Là một người "yêu mèo", tôi tất nhiên cũng chuẩn bị sữa cho nó đàng hoàng. Tôi đổ sữa ra đĩa và đặt xuống sàn, con mèo liền cúi xuống liếm láp, uống ngon lành. Uống xong, nó lại leo lên đùi tôi làm nũng, thế là tôi vừa ăn thịt hầm, vừa dùng một tay vuốt ve đầu nó, cưng nựng hết mực.

Ăn xong, hai đứa ngồi cạnh nhau trên sofa xem phim. Một bộ phim hành động motip cũ rích. Nhưng từng pha hành động đều được lồng ghép sự hài hước, xem khá cuốn và sảng khoái.

Bất chợt, tôi liếc nhìn sườn mặt của Tsukiko, nhớ lại những lời đám con trai trong lớp từng kháo nhau.

『Kyono xinh vãi chưởng ra ấy nhỉ. Muốn yêu ghê~』

『Thằng ngu, cỡ mày không có cửa đâu. Với lại, mặt tiền thì đẹp thật nhưng tính cách gắt lắm đấy~』

『Thế mới tốt, thế mới tốt chứ lị. Tao muốn bị chửi mà.』

『Biết đâu lúc riêng tư lại hiền khô thì sao~?』

Mấy câu chuyện phiếm vô thưởng vô phạt của tụi con trai.

Và Tsukiko chính là kiểu con gái thường xuyên trở thành chủ đề trong những câu chuyện như thế.

Hiện tại, tôi đang ở trong phòng, chỉ có hai người với cô gái đó.

Làn da trắng ngần, đôi môi mỏng, đuôi mắt dài sắc sảo, chân tay thon thả. Bình thường mặc quần áo trông gầy thế thôi nhưng tôi vẫn nhớ như in hồi học thể dục, lúc cô ấy mặc đồ tập, vòng một nảy nở hơn tôi tưởng tượng rất nhiều.

Tôi và Tsukiko quen biết nhau từ hồi tiểu học. Có thể cái motip "thuở nhỏ vô tư, lên cấp ba mới bắt đầu ý thức về nhau như người khác giới" là kịch bản thường thấy của các cặp thanh mai trúc mã, nhưng với Tsukiko thì không phải vậy.

Từ bé Tsukiko đã ra dáng người lớn và luôn là một cô bé xinh đẹp. Số lượng con trai có mối tình đầu là Tsukiko nhiều không đếm xuế.

「Sao thế?」

Nhận ra ánh mắt của tôi, Tsukiko quay sang.

「Vẫn đói à?」

「Không.」

Không muốn bị nghĩ là tôi vừa ngẩn ngơ ngắm nhìn gương mặt đó, tôi lảng mắt đi ngay. Cái thái độ gai góc của Tsukiko đúng là phiền phức thật, nhưng tôi thì cũng chẳng khá khẩm hơn là bao.

Để lấp liếm, tôi quay sang vuốt ve và trò chuyện với con mèo.

「Lúc anh đi học, ở nhà một mình có buồn không?」

Meo, con mèo kêu lên một tiếng.

「Hay là kiếm thêm một con nữa nhỉ. Cơ mà nghe bảo nuôi nhiều con khó lắm.」

Tôi thử nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của nó, nó lại kêu meo thêm tiếng nữa. Nghe bảo nhiều con mèo cực ghét bị chạm vào người, nhưng con này có vẻ hoàn toàn thoải mái.

Thấy thú vị, tôi bắt đầu chơi đùa với nó.

Được một lúc, Tsukiko bắt đầu trưng ra bộ mặt chán chường, đưa đôi mắt lờ đờ nhìn chằm chằm vào con mèo, thấy thế nên tôi đành đặt con mèo sang phía đối diện, cách xa Tsukiko.

「Chơi game không?」

Nghe tôi hỏi, Tsukiko thốt lên 「Hả?」 với cái mặt như dân anh chị.

「Ủa? Khoan đã. Cái kiểu diễn biến: Natsume mải mê với mèo quá nên tôi ghen tị ấy hả? Không không không không. Đừng có lái sang cái hướng đó giùm cái? Sai bét nhè rồi đấy? Ảo tưởng sức mạnh vừa thôi.」

「Không, tại nhìn mặt cậu có vẻ chán đời quá thôi mà.」

「Tại bản thân sự tồn tại của cậu đã nhàm chán rồi ấy.」

「Mồm thì nói thế mà vẫn tự vác xác đến chơi nhỉ.」

「Cậu có ý gì hả?」

Làm gì có ai bị chọc đúng tim đen mà lại thành thật nhận thua chứ.

Tsukiko vừa trừng mắt lườm tôi vừa nói:

「Bà đốt cái phòng này bây giờ.」

「Nguy hiểm quá nha~」

Miệng thì nói vậy, nhưng rồi chúng tôi vẫn cùng nhau chơi game đối kháng. Tôi thắng thì cô nàng kêu 「Nhạt nhẽo」. Tôi thua thì cô nàng bảo 「Yếu quá chơi mất cả vui」.

Tóm lại là kiểu gì cũng kiếm chuyện với tôi cho bằng được. Đúng là cái đồ châm chọc khó ở.

Thế rồi, khi tôi định trả đũa một chút bằng cách đấm nhẹ vào vai cô ấy, một đợt phản công dữ dội ập tới. Tôi vừa kêu tha mạng vừa chống đỡ, cả hai giằng co qua lại, và tất nhiên vì sức tôi khỏe hơn nên tình thế biến thành tôi đè ngửa Tsukiko xuống sàn. Ở khoảng cách gần sát sạt với gương mặt thanh tú ấy, tôi lại một lần nữa bị ép phải thừa nhận rằng Tsukiko là một cô gái vô cùng xinh đẹp, khiến bản thân thoáng chút bối rối.

Ngay lập tức, Tsukiko bỗng trở nên e thẹn lạ thường và ngoảnh mặt sang hướng khác.

「Cái kiểu này... tớ không thích.」

Khoảnh khắc ấy, gương mặt cô ấy thực sự mang biểu cảm của một thiếu nữ mỏng manh, khiến tôi vội nói xin lỗi rồi tránh ra.

Tsukiko mất một lúc mới lấy lại tinh thần, rồi vừa dùng chân trần đạp liên hồi vào lưng tôi, vừa dỗi hờn bảo: "Ừ, tất cả là lỗi của Natsume hết".

Tsukiko là một cô gái bất ổn.

Nhưng, chuyện cô ấy trở nên thế này là lỗi của tôi. Nếu tôi nói ra điều đó, chắc chắn Tsukiko sẽ bảo:

『Hả? Tại sao lại là lỗi của Natsume chứ? Cái kiểu làm mặt như thể "mọi nỗi đau trên thế giới này đều do tôi" rồi tự say sưa trong đó của cậu làm tôi ngứa mắt lắm đấy.』

Cô ấy sẽ nói thế cho xem. Nhưng dù vậy, tôi vẫn không thể ngừng suy nghĩ rằng, giá mà vào cái ngày hè năm năm trước, tôi đã chạy đến kịp thời...

Nhà tôi nằm ở vị trí chính giữa trường cấp ba và nhà của Tsukiko. Cho đến tận bây giờ, Tsukiko vẫn không thể tự mình đi hết quãng đường từ trường về nhà. Sự thật là cô ấy ghé qua căn hộ của tôi như một trạm dừng chân để nghỉ ngơi mà thôi.

「Cần tớ đưa về không?」

Sợ trời tối, tôi lên tiếng hỏi.

「Không cần, tớ tự về được.」

Có lẽ cô ấy cũng đang nỗ lực theo cách riêng của mình. Vì vậy tôi quyết định chỉ tiễn ra đến cửa.

Tsukiko xỏ chân vào tất, rồi xỏ vào đôi giày loafer.

Chà, cũng chỉ cần đi xuyên qua khu phố mua sắm là tới thôi, chắc không sao đâu. Thế nhưng, Tsukiko đêm nay mãi mà chẳng chịu về. Cô ấy cứ đứng tần ngần ở cửa dù đã đi giày xong xuôi, dáng vẻ bồn chồn lạ lạ.

「Sao thế?」

「À không, chỉ là...」

Mặt cô ấy cứ xị ra, nhưng trông như đang muốn nói điều gì đó.

Tsukiko có xu hướng ném vào mặt người khác những thứ gây sốc ở những góc độ không tưởng. Dù hoàn toàn không dự đoán được, và cũng chẳng cảm thấy tí dấu hiệu nào, nhưng biết đâu đấy lại là một lời tỏ tình.

Nếu là thế thật, thì để trả đũa cho mấy vụ gai góc từ nãy đến giờ, tôi sẽ làm cao một chút, trêu chọc cô nàng cho bõ ghét.

Nhưng hóa ra tôi đã nhầm to.

「Là về con mèo đó ấy mà...」

Ánh mắt cô ấy hướng về phía con mèo đang nằm thư giãn trên sofa.

「Có thể là mắt tớ có vấn đề, hoặc đầu óc tớ bị làm sao rồi cũng nên.」

Cô ấy nói với thái độ rụt rè và đầy e ngại.

「Tớ nhìn nó... không ra con mèo...」

Nó đang bò bốn chân, có đeo vòng cổ, lại còn đeo cả tai mèo nữa. Tôi cưng nựng nó như thú cưng đàng hoàng, và con mèo cũng có vẻ rất tận hưởng vai trò thú cưng đó. Nhưng mà──

「Trong mắt tớ, đó là một bé gái nhỏ nhắn. Có phải tớ bị điên rồi không?」

Làm gì có chuyện đó.

「Tsukiko chẳng sai đâu.」

Bởi vì──

Thứ mà tôi đang nuôi như một con mèo, chính là một bé gái tiểu học.

Là bé gái đang mất tích vừa được đưa tin trên bản tin toàn quốc ban nãy.

Hãy bình luận để ủng hộ người đăng nhé!