Shoujo Jian ~Enjou shite binkan ni naru Kyouno Tsukiko to shi no mirai wo neko toshite kaihi suru Yukimi Fumika~

Truyện tương tự

Elf nuôi dạy trẻ

(Đang ra)

Elf nuôi dạy trẻ

O동글군O

*Tác phẩm nuôi dạy trẻ em đầu tiên trên Novelpia dành cho người lớn.

196 7699

Bản Rhapsody của hình nhân

(Đang ra)

Bản Rhapsody của hình nhân

オーメル

--Chúng ta, trung thành tuyệt đối--Vào ngày 1 tháng 1 năm 2067, thế giới bị đẩy vào địa ngục.Năm cánh cổng không gian mở ra trên khắp thế giới.

114 267

Mizu Zokusei no Mahoutsukai

(Đang ra)

Mizu Zokusei no Mahoutsukai

Kubou Tadashi

“Những chuyện nghĩ cũng chẳng để làm gì thì tốt nhất đừng nghĩ.”— Một cuộc phiêu lưu tùy hứng của Pháp Sư Thuỷ mạnh nhất nhưng quá mức thong dong, chính thức mở màn!

170 427

Hậu Trường Của Diva Chuyển Sinh ~ Chuyển sinh vào dị giới hệt như game, từ chàng game thủ hóa thân thành nữ Diva mạo hiểm giả đỉnh lưu, dùng giọng hát cứu rỗi thế giới! ~

(Đang ra)

Hậu Trường Của Diva Chuyển Sinh ~ Chuyển sinh vào dị giới hệt như game, từ chàng game thủ hóa thân thành nữ Diva mạo hiểm giả đỉnh lưu, dùng giọng hát cứu rỗi thế giới! ~

O.T.I

Tuy nhiên, cuộc sống của cô không hoàn toàn yên bình... Sau sự cố dẫn đến sự tái sinh của mình, cô đã bị cuốn vào một sự cố lớn mà cuối cùng sẽ liên quan đến toàn bộ thế giới.

147 241

Vol 01: ~Kyono Tsukiko bốc hỏa trở nên mẫn cảm và Yukimi Fumika hóa mèo né tránh tử vong~ - Chương 2.1: Sự kiện Tháng Tám

Chương 2.1: Sự kiện Tháng Tám

Thành phố Yomisaka, nơi tôi, Tsukiko và Yukimi đang sinh sống, là một khu đô thị vệ tinh điển hình nhan nhản đâu cũng có: dân số xấp xỉ ba mươi lăm vạn, diện tích một trăm hai mươi lăm cây số vuông, và chỉ mất tầm ba mươi phút ngồi tàu điện để đến được các thành phố lớn.

Hoa đại diện của thành phố là hoa quỳnh, đặc sản địa phương là... đá nén dưa muối. Dọc theo quốc lộ có một quán mì chấm tsukemen khá nổi tiếng, còn tiệm bánh ngọt trước nhà ga thì cứ đến cuối tuần là lại thấy dòng người xếp hàng rồng rắn.

Lũ trẻ con ở trường tiểu học thì được học về lịch sử địa phương thông qua cuốn giáo trình "Thành phố Yomisaka của chúng em" do chính quyền thành phố biên soạn. Ngày xưa, tôi và Tsukiko cũng từng dùng những đôi bàn tay bé xíu của mình lật giở từng trang sách ấy để học bài.

Một thành phố chẳng có chút bản sắc gì nổi bật như thế, giờ đây lại đang trở thành tâm điểm chú ý của cả nước, chìm trong cơn cuồng loạn.

Nguyên nhân bắt nguồn từ một vụ án bắt cóc và sát hại hàng loạt học sinh tiểu học.

Ban đầu, vụ án được người ta gọi bằng cái tên "Vụ án sô-cô-la giết hại học sinh tiểu học giữa hè". Lý do là bởi trong miệng thi thể các nạn nhân đều bị nhét một viên sô-cô-la vị dâu tây. Thế nhưng hiện tại, cái tên "Sự kiện Tháng Tám Mới" đang dần trở thành cách gọi chính.

Đã có "Mới" thì ắt phải có "Cũ".

Tại thành phố Yomisaka này, trong quá khứ cũng đã từng xảy ra một vụ án tương tự.

Đó là chuyện của năm năm về trước.

Cũng vào tháng Tám y như lần này, một chuỗi án mạng đã diễn ra liên tiếp suốt một tháng trời theo cùng một quy luật: nạn nhân là học sinh tiểu học, bị bắt cóc vào thứ Hai và thi thể được tìm thấy vào thứ Sáu.

Nếu nhìn vào lịch, ta sẽ thấy dù một tháng có thể vắt qua năm tuần, nhưng chỉ có bốn tuần là trọn vẹn từ Chủ Nhật đến thứ Bảy.

Và trong bốn tuần trọn vẹn đó, bốn vòng lặp của tội ác từ bắt cóc đến sát hại đã được thực hiện.

Rồi ngay khi bước sang tháng Chín, chuỗi tội ác bỗng dưng chấm dứt, vụ án cứ thế rơi vào bế tắc mà không tìm ra được tung tích hung thủ.

Vì những vụ giết người chỉ diễn ra một cách đều đặn trong tháng Tám nên người ta gọi nó là "Sự kiện Tháng Tám". Tuy nhiên, nếu bảo rằng nó hoàn toàn tuân theo quy luật thì cũng không hẳn.

Bởi lẽ vào tuần cuối cùng, cô bé lẽ ra đã trở thành nạn nhân thứ tư lại may mắn sống sót.

Cô bé ấy bị bắt cóc vào thứ Hai, chân tay bị trói chặt bằng dây rút nhựa, mắt bị bịt kín và bị giam cầm trong nhà kho phía sau trung tâm văn hóa cộng đồng.

Nếu theo đúng kịch bản, lẽ ra đến thứ Sáu người ta sẽ tìm thấy thi thể của em, nhưng chuyện đó đã không xảy ra.

Nguyên do là bởi cô bé ấy đã thức tỉnh năng lực và tự mình trốn thoát.

Đó chính là Tsukiko.

「Năng lực của chị Tsukiko đã bộc phát để thoát khỏi tình huống ngàn cân treo sợi tóc đó nhỉ.」

Nghe Yukimi nói vậy, Tsukiko gật đầu cái rụp: 「Ừm.」

「Không chỉ nhà kho, chị còn đốt trụi cả cái trung tâm cộng đồng luôn ấy chứ. May mà lúc đó là đêm khuya nên không ai bị thương. Với lại, Natsume là người đầu tiên lao đến chỗ chị mà.」

Giữa ngọn lửa hừng hực năm ấy, cô nhóc tiểu học Tsukiko đã khóc bù lu bù loa.

「Vậy ra anh Natsume là người phát hiện đầu tiên ha.」

「Đúng dọ~」

Ba người chúng tôi đang ngồi trong một nhà hàng gia đình thuộc khu trung tâm mua sắm lớn. Nghe Yukimi bảo chưa từng đi ăn ở nhà hàng gia đình bao giờ, nên Tsukiko cứ nằng nặc đòi dắt đi cho bằng được.

Đã vài ngày trôi qua kể từ cái đêm chạm mặt tên cướp ngân hàng.

Suốt từ hôm đó, Tsukiko bịa ra một cái cớ qua loa với bố mẹ rồi cứ thế đóng đô ở phòng tôi.

『Phải bảo vệ bé Yukimi khỏi tên Natsume cuồng loli!』

Đó là lý do mà Tsukiko đưa ra.

「Natsume ấy nhé, ngay từ lúc nạn nhân đầu tiên xuất hiện là đã bắt đầu lùng sục tìm hung thủ rồi đó.」

Tsukiko vừa chia phần mì pasta vừa kể lể.

「Nhắc mới nhớ, lúc nãy anh chị có gọi gói quầy nước tự phục vụ phải không ạ?」

「A, đúng rồi. Đi lấy nước thôi. Natsume uống nước lọc là được rồi nhỉ?」

Suất của tôi không hề được gọi kèm gói quầy nước. Kể từ cái đêm lỡ đà hưng phấn quá độ, Tsukiko vẫn duy trì chế độ "gai góc" với tôi suốt.

Tsukiko và Yukimi cùng nhau đi lấy nước. Chẳng mấy chốc, tiếng cười đùa rộn ràng của hai đứa vọng lại. Yukimi tuy là một học sinh tiểu học "người lớn" biết uống cả cà phê, nhưng đứng trước quầy nước tự chọn lần đầu tiên trong đời, con bé cũng phấn khích hệt như bao đứa trẻ cùng trang lứa.

「Quay lại chuyện lúc nãy nhé.」

Yukimi bưng ly soda dưa lưới bằng cả hai tay một cách trân trọng, quay trở lại bàn và nói.

「Người đầu tiên tìm thấy chị Tsukiko là anh Natsume đúng không ạ?」

「Đúng dọ~」

Tsukiko đang chu môi hút rột rột ly nước chanh ép.

「Natsume cũng là người phát hiện đầu tiên của nạn nhân thứ ba nữa đó~」

「Dù chỉ là học sinh tiểu học mà anh đã hành động như thám tử nhí rồi sao...」

Yukimi đặt tay lên cằm, gật gù ra chiều đã hiểu.

「Em biết hung thủ là ai rồi.」

「Hả?」

「Nói toạc ra thì, hung thủ của Sự kiện Tháng Tám chính là──」

Yukimi ngưng lại một nhịp để tạo sự kịch tính.

「Anh Natsume!」

「Hảảảả!?」

Tsukiko thốt lên đầy kinh ngạc.

「Cái gì cơơơ!? Là anh á!?」

Tôi cũng giật mình thon thót.

「Sách em đọc có dạy rằng, hãy nghi ngờ người phát hiện đầu tiên trước nhất.」

Yukimi tiếp tục với vẻ mặt tràn đầy tự tin.

「Một học sinh tiểu học lại trở thành người phát hiện đầu tiên, còn nhanh hơn cả cảnh sát, chuyện đó đâu dễ gì làm được. Nhưng nếu anh Natsume là hung thủ thì mọi chuyện lại hoàn toàn khả thi.」

「Này, thôi đi. Tsukiko sẽ tin là thật đấy.」

Vừa dứt lời, tôi đã thấy Tsukiko nhìn tôi gườm gườm, miệng gừ gừ như chó dữ: 「Gừừừ~!」

「Động cơ gây án thì xem nào, chắc chắn là vì chị Tsukiko rồi.」

「V... Vì chị!?」

「Anh ấy định tha mạng cho mỗi mình chị Tsukiko ngay từ đầu. Xuất hiện như một người hùng cứu mỹ nhân khỏi tay kẻ sát nhân tàn độc, từ đó khiến chị phải lòng anh ấy. Tuy việc chị thức tỉnh năng lực nằm ngoài dự tính, nhưng kết quả là chị Tsukiko vẫn dựa dẫm vào anh Natsume. Coi như kế hoạch vẫn thành công mỹ mãn.」

「Hóa ra tình cảm của tớ chỉ là sản phẩm dàn dựng ư... Quá đáng!」

Tsukiko ném thẳng cái khăn ướt vào mặt tôi.

「Thấy chưa~ đã bảo mà.」

「Tớ đã nghi ngờ cậu từ lâu rồi nhé Natsume!」

「Gì vậy trời~」

Cả Yukimi cũng chỉ tay vào tôi hô lớn: 「Anh không chạy thoát được đâu!」, hùa theo khí thế lắm.

「Nhưng mà chờ chút đã. Anh làm sao mà là hung thủ được. Ở gần anh thì cái "tiên tri dòng tít" ngày 31 tháng 8 biến mất còn gì.」

「Nhắc mới nhớ, đúng là vậy thật.」

Hai cô nàng lập tức xị mặt xuống vẻ chán chường. Mấy người muốn tôi là hung thủ đến thế cơ à?

「Mà có ổn không đấy? Cái vụ tiên tri dòng tít ấy.」

Nếu ở trong phòng tôi và hóa thành mèo thì lời tiên tri về cái chết sẽ biến mất. Nhưng hiện tại chúng tôi đang ở nhà hàng gia đình. Chuyến đi này là một cuộc thử nghiệm.

「Vẫn ổn ạ. Tiên tri về cái chết vẫn đang biến mất.」

Yukimi kiểm tra điện thoại rồi xác nhận.

「Chắc là do ảnh hưởng của việc có cả chị Tsukiko ở bên cạnh chăng. Nghĩ theo lẽ thường thì hung thủ đời nào dám ra tay khi bên cạnh mục tiêu có một người sở hữu năng lực phun lửa như chị Tsukiko chứ.」

Tôi cũng nghĩ vậy, nhưng ý kiến của Tsukiko lại khác.

「Chắc chắn là do cải trang thành công đó!」

Tsukiko nói vậy khi đang đeo bờm tai mèo và mặc bộ váy Gothic Lolita đen tuyền, y hệt như Yukimi.

「Chắc chắn là do cậu muốn mặc bộ đồ đó nên mới kiếm cớ chứ gì.」

「Làm gì có. Hung thủ là kẻ nhìn thấy con gái đeo tai mèo mặc váy liền tưởng là mèo đen thật. Kiểu người bị lệch lạc nhận thức ấy. Có loại người đó mà. Tớ xem trên phim rồi!」

「Thật không đấyyy? Lúc nãy đi ra ngoài, có người cứ rú lên "Dễ thương quá! Dễ thương quá!" làm tớ chưa quên đâu nhớ~」

Tiện thể nói luôn, việc dắt hai con "mèo đen" Gothic Lolita đi dạo trong trung tâm thương mại đúng là một cực hình về mặt tinh thần vì độ xấu hổ. Đã thế, cả hai đứa còn nhập vai quá sâu, cứ chốc chốc lại kêu "meo meo".

Nhưng có vẻ như cái ấn tượng của màn cosplay mèo đen đã lấn át tất cả, nên dù Yukimi có đi lại nghênh ngang thì cũng chẳng ai nhận ra đó là cô bé tiểu học đang mất tích.

「Chà, vậy là. Chúng ta đã biết việc đi ra ngoài vẫn an toàn rồi.」

Ăn xong, Yukimi đứng dậy tuyên bố.

「Triển khai thôi, truy tìm hung thủ Sự kiện Tháng Tám!」

Đúng vậy, lý do thực sự của chuyến đi này là đây.

Chúng tôi sẽ tóm cổ hung thủ của Sự kiện Tháng Tám.

「Nhưng mà──」

Tsukiko nghiêng đầu thắc mắc.

「Chỉ cần làm mèo đen là lời tiên tri về cái chết của Yukimi biến mất rồi mà? Thế thì cần gì phải cố sống cố chết tìm hung thủ làm... A, phải rồi!」

Tsukiko bỗng lộ vẻ vỡ lẽ.

「Nếu cứu Yukimi thì có thể sẽ xuất hiện nạn nhân khác, ý là vậy đúng không. Vì không có lời tiên tri "bắt giữ hung thủ", nên ít nhất là đến ngày 31 cảnh sát vẫn chưa tóm được hắn. Thế nên chúng ta phải ra tay. Ừm, tớ suy luận sắc sảo quá mà!」

Điều Tsukiko nghĩ cũng đúng.

Nhưng còn một lý do khác cấp bách hơn nhiều.

「Thực ra là...」 Yukimi ngập ngừng nói.

「Khi em hóa thành mèo và xóa được dòng tít về cái chết của mình, thì một dòng tít khác lại nổi lên.」

Dòng tít đó và cái chết của Yukimi thay phiên nhau xuất hiện. Hễ xóa cái chết của Yukimi thì dòng tít kia hiện ra. Hễ xóa dòng tít kia thì cái chết của Yukimi lại quay về.

「Dòng tít khác đó là gì?」

Nghe Tsukiko hỏi, Yukimi rụt rè giơ màn hình điện thoại ra.

Dòng tít hiển thị trên đó là──

『Phát hiện thi thể nam sinh cấp ba. Từ vật dụng tùy thân, xác nhận nạn nhân là Natsume Kouji (17 tuổi), học sinh một trường cấp ba trong thành phố──』

「Chính anh là hung thủ!」

Tsukiko chỉ tay thẳng mặt, tuyên bố đanh thép. Đối phương là nhân viên thu ngân vừa tính tiền cho chúng tôi.

Đương nhiên, người nhân viên ngơ ngác nghiêng đầu khó hiểu.

「Xem ra người này không phải hung thủ rồi. Đi thôi nào.」

Chúng tôi rời khỏi nhà hàng gia đình và rảo bước trong trung tâm thương mại.

「Ủa, cậu định làm thật đấy à?」

「Làm chứ sao không. Không tìm ra hung thủ thì sẽ có nạn nhân mới xuất hiện đấy.」

Tháng Tám năm nay có ngày 31 rơi đúng vào thứ Sáu. Vì tuần đầu tiên của tháng không có ngày thứ Hai nên chuỗi án mạng liên hoàn đã bắt đầu từ tuần thứ hai.

Nếu quy luật giống với năm năm trước, thì tội ác bắt đầu vào thứ Hai ngày mùng 6 và kết thúc vào thứ Sáu ngày 31, tổng cộng sẽ có bốn vụ giết người diễn ra. Và hiện tại, hai vụ án mạng đã xảy ra rồi.

Hôm nay là ngày 22, thứ Tư của tuần thứ tư. Ngày kia sẽ là thời điểm vụ sát hại thứ ba được thực hiện.

Chúng tôi không biết nạn nhân là ai. Trên điện thoại của Yukimi chỉ hiển thị dòng chữ 『Sự kiện Tháng Tám - Phát hiện nạn nhân thứ ba』. Đây là điểm bất tiện trong năng lực tiên tri của Yukimi, con bé chỉ xem được những dòng tít trên trang nhất, và nếu ở đó chỉ toàn những tiêu đề thiếu thông tin thì chúng tôi hoàn toàn mù tịt về chi tiết.

Tuy nhiên, lời tiên tri về vụ án mạng thứ ba chắc chắn tồn tại. Và năm năm trước, Tsukiko bị bắt cóc vào thứ Hai nhưng đến thứ Năm thì tự thoát được. Nghĩa là, việc giết người chỉ diễn ra vào thứ Sáu. Nói cách khác──.

「Chúng ta buộc phải tìm ra hung thủ trước thứ Sáu để ngăn chặn vụ sát hại thứ ba!」

Trong nhà hàng gia đình lúc nãy, Yukimi đã nắm chặt nắm tay và nói như vậy. Đúng là một cô bé tiểu học với tinh thần chính nghĩa ngùn ngụt.

Dư luận đang đồn đoán nạn nhân thứ ba sẽ là Yukimi. Tuy nhiên, lời tiên tri về cái chết của Yukimi lại rơi vào ngày 31 tháng 8, tức là ngày diễn ra vụ giết người thứ tư. Vậy nên nạn nhân thứ ba là một người khác.

Không hề có tin tức nào về việc học sinh tiểu học mất tích vào thứ Hai tuần này. Tuy nhiên, cũng có khả năng bố mẹ nạn nhân chưa phát hiện ra, hoặc hung thủ ra tay sát hại ngay mà không cần bắt cóc. Dù là trường hợp nào đi nữa──.

「Chỉ cần tóm được hung thủ là xong. Như vậy thì chúng ta cũng sẽ được cứu!」

Thời hạn chỉ còn lại hai ngày.

Trong lúc mọi người vắt óc suy nghĩ cách tìm hung thủ, Tsukiko đã nảy ra một ý tưởng.

「Cứ đi vòng quanh rồi phán đại "Ngươi là hung thủ", kiểu gì cũng trúng! Tên nào mà giật thót mình thì đích thị là hung thủ!」

Và thế là cô ấy đem nhân viên nhà hàng ra làm chuột bạch thí nghiệm.

「Người lúc nãy không phải hung thủ. Anh ta không có vẻ gì là giật mình cả.」

「Tự dưng bị người ta chỉ mặt bảo là hung thủ thì tớ nghĩ ai cũng sẽ giật mình thôi...」

Tsukiko lờ đi lời tôi, tiếp tục lượn lờ trong trung tâm thương mại để tìm kiếm kẻ khả nghi tiếp theo.

「Theo tớ thấy, hung thủ chắc chắn đang lảng vảng trong cái trung tâm thương mại này.」

「Tại sao?」

「Vì dân thành phố Yomisaka ai mà chẳng đến đây.」

「Xin lỗi người dân thành phố giùm cái? Người ta cũng có chỗ khác để đi chơi chứ bộ.」

Nhưng suy đoán của Tsukiko không phải là không có cơ sở.

Trong vụ án năm năm về trước, người ta cũng cho rằng hung thủ là cư dân thành phố Yomisaka. Các nạn nhân đều là học sinh cùng trường tiểu học với tôi và Tsukiko; những nơi phát hiện thi thể như bãi bồi ven sông, bể bơi công cộng, bụi tre hay trung tâm cộng đồng nơi Tsukiko trốn thoát đều là những địa điểm mà chỉ người rành rẽ địa bàn mới biết.

Trong vụ án đang diễn ra hiện tại, thi thể cũng được tìm thấy ở cung thiên văn và thư viện thành phố.

「Người kia trông khả nghi lắm.」

Trước cửa hàng điện máy, Tsukiko lên tiếng. Nhìn theo hướng tay cô ấy, tôi thấy một người đàn ông trung niên đang đứng đó.

「Ban ngày ban mặt ngày thường mà lại lởn vởn ở chỗ này.」

「Cái đó là định kiến đấy nhé! Thời đại này có đủ kiểu làm việc mà!」

Tsukiko tiến lại gần người đàn ông, chỉ tay và phán: "Ông là hung thủ". Người đàn ông được Tsukiko bắt chuyện thì lại có vẻ... hơi bị vui.

「Lão đó không phải hung thủ. Chẳng giật mình chút nào.」

Tsukiko vừa buông một câu xanh rờn vừa tia mắt tìm con mồi tiếp theo.

「Này Yukimi, cản Tsukiko lại đi chứ.」

「Theo em nghĩ thì...」

Yukimi lên tiếng.

「Biết đâu hung thủ lại là một phụ nữ trẻ thì sao, kiểu đòn nghi binh ấy? Mấy vụ nạn nhân là bé gái tiểu học thì người ta hay nghi ngờ đàn ông, nhưng nếu ở đây hung thủ là phụ nữ thì sẽ thú vị lắm đấy ạ.」

「Đây không phải chuyện để tìm vui đâu nhé!」

「Chị thấy suy luận của Yukimi có lý đấy.」

「Hả? Có lý chỗ nào cơ? Mắt tớ bị đui hay sao mà không thấy?」

「Thử ra nói "Cô là hung thủ" với cô gái nào dễ thương nhất xem!」

「Cô gái đằng kia tỏa ra hào quang dễ thương kìa!」

Hai người họ bắt đầu chạy vụt đi.

「Này, đừng có đi làm phiền người khác! Đồ ngốc!」

Tiếng can ngăn của tôi hoàn toàn vô vọng, Tsukiko đã lao đến chỗ một cô gái có bóng lưng dễ thương và hét lên: 「Cô chính là hung thủ!」.

Trời ơi là trời, vụ này dọn dẹp hậu quả kiểu gì đây. Tôi còn đang ôm đầu ngao ngán thì cô gái kia quay lại với vẻ mặt ngơ ngác, rồi nghiêng đầu hỏi:

「Kyouno?」

Đó là Shirase Yumi ở lớp bên cạnh.

Người trong mộng của tôi.

Tsukiko là kiểu hot girl tóc đen lạnh lùng, gai góc nên rất được lòng đám con trai. Shirase lại là thái cực đối lập, một nàng thơ mong manh, trắng trẻo và bồng bềnh. Cử chỉ của cậu ấy mềm mại, lại luôn đối xử dịu dàng với tất cả mọi người, nên độ phổ biến của cậu ấy "ăn đứt" Tsukiko một cách dễ hiểu.

Hơn hết thảy, Shirase sành điệu đến mức còn làm cả người mẫu cho tạp chí thời trang.

Đứng trước một Shirase như thế, Tsukiko bỗng trở nên lúng túng gà mắc tóc.

「A... Ch... Chào cậu, Shirase, ch... chào buổi sá... à không, trưa rồi nhỉ...」

Có vẻ Tsukiko không giỏi đối phó với kiểu người như Shirase.

「Cậu đang cosplay đấy à, Kyouno?」

Shirase nhìn bộ dạng mèo đen của Tsukiko và hỏi.

「Dễ thương quá đi!」

Một nụ cười với độ tinh khiết một trăm phần trăm.

Chỉ nhìn thôi cũng đủ cảm thấy một làn hương thơm ngát tỏa ra. Mái tóc tơ mềm ngang vai, chiếc váy liền nữ tính, đôi sandal đậm chất mùa hè; một vẻ đẹp thánh thiện, dễ thương vô đối, nhưng những chỗ cần nảy nở thì vẫn rất quyến rũ. Đúng là một cô gái hoàn hảo.

「Cái này là cosplay... hay là gì nhỉ...」

Đối diện với một Shirase ăn mặc chuẩn gu thời thượng, Tsukiko dường như thấy xấu hổ nên lủi thủi trốn ra sau lưng tôi.

「Ơ, Natsume cũng ở đây hả? Đừng bảo là hai người đang hẹn hò nhé?」

「Không phải, không phải đâu.」

Tôi vừa dứt lời thì lãnh trọn cú đấm của Tsukiko vào lưng. Tôi mặc kệ và tiếp tục thanh minh.

「Chỉ là tình cờ gặp nhau thôi.」

Lần này thì ăn thêm một cú đá.

Tôi đâu có làm gì sai. Chính Tsukiko lúc nào cũng ra rả cái điệp khúc này mà:

『Tớ đâu có thích cậu. Chẳng qua do tác dụng phụ nên mới phải dính lấy nhau thôi. Năng lực mà biến mất thì chúng ta đường ai nấy đi nhé. Cậu lo mà cố gắng từ bây giờ đi? Cậu thầm thương trộm nhớ Shirase lâu rồi còn gì? Con trai ai mà chẳng chết mê kiểu con gái đó. Mà, tớ nghĩ cái ngữ như Natsume thì người ta chẳng thèm đếm xỉa đâu.』

Đúng vậy, tôi chỉ đang nỗ lực phấn đấu y như lời cô nàng xúi giục thôi mà.

「Cậu đi mua gì thế, Shirase?」

「Tớ đi mua kem chống nắng ấy mà.」

Tình cờ gặp gỡ cô gái dễ thương thuộc hàng top server ngay trong kỳ nghỉ hè quả là một sự kiện khiến chỉ số hưng phấn tăng vọt. Đã thế lại còn là đồ thường chứ không phải đồng phục nữa.

Chớp lấy thời cơ ngàn năm có một, tôi bắt chuyện rôm rả với Shirase.

「Natsume có đi xem lễ hội pháo hoa không?」

「Hiện tại tớ chưa có kế hoạch gì. Còn Shirase?」

「Chắc tớ sẽ đi cùng bạn, nhưng vẫn chưa chốt nữa.」

「Ra là vậy... Vẫn chưa quyết định đi cùng ai à...」

Ngay lúc đó, tôi cảm nhận được bầu không khí sau lưng sục sôi, cơn thịnh nộ của Tsukiko đã chạm đỉnh.

Và hành động mà Tsukiko lựa chọn là──

「Meo.」

Cô nàng kêu một tiếng. Bị lây, Yukimi cũng hùa theo.

「Meo~」

「Này, thôi ngay đi. Trông tớ cứ như thằng biến thái ép con gái nhà người ta làm trò kỳ quặc ấy!」

「Meo~! Meo~! Meo~! Meo~!」

Hai đứa bắt đầu làm loạn lên.

「Shirase này, hiểu lầm thôi, tớ chẳng có quan hệ gì với hai đứa này đâu!」

Tôi rít lên khe khẽ với hai đứa:

「Này, dừng lại mau! Nhìn xem, làm ầm ĩ gây chú ý thì sao hả? Nhỡ cảnh sát phát hiện ra Yukimi thì sao? Lúc đó lời tiên tri sẽ quay lại đấy? Rồi nhỡ tôi bị cảnh sát gô cổ đi thì ai xóa tiên tri cho mấy người hả?」

Thế nhưng, hai cô nương đang đà hưng phấn nào có chịu nghe lọt tai.

「Meo! Meo! Meo! Meo!」

Càng cấm càng hăng, hai đứa thi nhau kêu gào.

「Natsume... chuyện này là thế nào?」

Shirase bối rối ra mặt. Phản ứng đương nhiên thôi.

Đúng lúc đó, Tsukiko bước lên phía trước và "trình bày".

「Tớ ấy mà, thật lòng đâu có muốn ăn mặc thế này. Nhưng tên Natsume đã đe dọa tớ, hắn bảo từ nay về sau sẽ 'cưng nựng' tớ như một con mèo...」

「Ra là vậy... Tệ thật...」

Shirase sợ hãi lùi lại. Không bỏ lỡ cơ hội, Yukimi cũng giơ tay điểm danh: 「Em cũng bị vậy ạ!」

「Anh Natsume cứ cười "Hê hê, học sinh tiểu học đúng là cực phẩm" rồi ép em mặc bộ đồ này. Cứu em với! Cứ đà này không biết anh ấy sẽ làm gì em nữa!」

「Natsume...」

Shirase nhìn tôi bằng ánh mắt lạnh lẽo đến thấu xương.

「Tớ đã nhìn nhầm cậu rồi.」

Một câu nói đơn giản nhưng sắc lẹm tựa dao cứa.

Thế là hết.

Tôi đã tưởng tượng đến viễn cảnh sau này khi trở thành người lớn, mỗi lần hồi tưởng lại thời cấp ba, bên cạnh bao kỷ niệm đẹp, tôi sẽ phải tua đi tua lại nỗi cay đắng rằng mình từng bị người trong mộng ghét cay ghét đắng.

Nhưng mà, chuyện đó đã không xảy ra.

「Đùa thôi mà.」

Shirase đang làm mặt lạnh tanh bỗng mỉm cười đầy tinh nghịch.

「Natsume này, cậu có sở thích với mấy bộ đồ kiểu này hả?」

「Hả?」

「Nếu vậy thì để tớ chiều cậu nhé.」

「Hảảả~!?」

「Cũng cần phải chuẩn bị nữa, ừm xem nào, hẹn cậu Halloween được không? Nếu làm giống hệt thì chán lắm, nên tớ sẽ hóa thành mèo trắng nhé.」

Khoảnh khắc tiếp theo, Shirase tiến lại gần, ghé sát mặt vào tôi cứ như thể sắp hôn đến nơi. Nhưng đời nào lại có chuyện ngon ăn như được hôn bất ngờ thế chứ. Tuy nhiên, cậu ấy ghé môi sát tai tôi, thì thầm.

「Mèo trắng dễ thương hơn phải không? Với lại── chắc chắn cảm giác tớ mang lại sẽ tuyệt hơn nhiều đấy. Hơn hẳn Kyouno.」

Hơi thở nóng hổi phả vào tai khiến sống lưng tôi tê dại vì khoái cảm.

Nói một cách khiêm tốn thì đúng là cực phẩm.

Tôi đứng chôn chân tại chỗ, hoàn toàn bị chinh phục trước sự tương phản quá đỗi kích thích của Shirase.

「Gặp lại sau nhé.」

Shirase nở nụ cười sảng khoái quen thuộc rồi rời đi. Vẫn là vẻ ngoài thanh thuần ấy, nhưng trong tình huống này, những đường cong "điện nước đầy đủ" của cậu ấy bắt đầu mang một ý nghĩa to lớn khác thường.

「Halloween... hóng quá đi mất...」

Dù sao thì, tôi quay lại đối mặt với hai con mèo đen.

「Thấy chưa hả! Shirase ở cái tầm vượt xa mưu hèn kế bẩn của mấy người rồi nhé! Sáng mắt ra chưa! Mấy con mèo cùi bắp này!」

「Gừ, gừ gừ~!!」

「Khừ~!! Khừ~!!」

Hai đứa nó mặt mày cay cú.

Tôi cười lớn đầy sảng khoái.

「Wahahahahaha~! Chính nghĩa tất thắng!」

Chính vào lúc đó.

「Cậu kia, đi theo tôi một lát được không?」

Một người đàn ông trưởng thành vừa nói vừa nắm lấy vai tôi.

「Cảnh sát đây. Cô bé đằng kia là học sinh tiểu học đang mất tích phải không.」

Hãy bình luận để ủng hộ người đăng nhé!