Phản Diện Tóc Vàng Trong Tiểu Thuyết Phượng Ngạo Thiên Cũng Muốn Hạnh Phúc

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Trái Tim Tôi Là Của Một Ông Chú

(Đang ra)

Trái Tim Tôi Là Của Một Ông Chú

Shimano Yuhi

Hãy cùng theo dõi câu chuyện về hành trình của ông chú ấy.

15 68

Tiểu thư tài phiệt mua kẻ vô dụng như tôi với giá 300 triệu yên

(Đang ra)

Tiểu thư tài phiệt mua kẻ vô dụng như tôi với giá 300 triệu yên

氷雨ユータ

Trái lại, tai họa bắt đầu giáng xuống đầu những kẻ dám coi rẻ sự dịu dàng thuần khiết của cậu...

9 36

Tôi muốn làm trai bao nên quyết định để Yandere bao nuôi

(Đang ra)

Tôi muốn làm trai bao nên quyết định để Yandere bao nuôi

Ryo Harakuza

Đây là câu chuyện về Akira và hành trình đầy sóng gió nơi học đường, nhằm mục tiêu trở thành một tên trai bao được Yandere bao nuôi…!

2 1

Nuôi Cậu Chỉ Là Bất Đắc Dĩ, Đừng Có Bám Lấy Tôi

(Đang ra)

Tập 07: Thịnh nộ - Chương 192: Chiếm đoạt

"Mọi chuyện càng lúc càng rối rắm."

Muen thở dài. Hắn vốn nghĩ trận chiến này sẽ được giải quyết nhanh gọn, nhưng xem ra cuộc săn lùng này sẽ còn kéo dài.

Tin tốt duy nhất là Hameln vẫn đáng tin cậy. Dù đám tàn quân có nhảy nhót thế nào, chúng cũng không thể gây ra sóng gió gì lớn. Hắn không cần phải chiến đấu sống mái nữa, có một thế lực áp đảo như vậy che chắn, hắn chỉ cần hỗ trợ là đủ.

Được kẻ mạnh bảo kê cũng có cái lợi của nó.

"Vậy, tiếp theo là..."

Muen dùng Ảo Ảnh Sấm Sét để che mắt những người xung quanh, rồi quay lại chỗ Crane để kiểm tra vết thương của gã.

"Thê thảm thật."

Kẻ mang Dòng Máu Rồng (Dragon-Blooded) lúc này đang nằm giữa vũng máu, bất tỉnh. Hầu hết xương cốt của gã đã vỡ vụn, khoang bụng rách toác một mảng lớn, nội tạng bên trong gần như bị nghiền nát hoàn toàn.

Đối với Muen, người đã quen với việc vặn cổ và đá bay đầu của đủ loại sinh vật dị thường, vết thương này không quá kinh khủng. Nhưng đối với một người bình thường, nó đủ để chết tám, mười lần.

Vậy mà Crane vẫn còn thở.

Hơn nữa, khi Muen quan sát kỹ, hắn nhận thấy vết thương ở bụng gã đang ngọ nguậy một cách chậm chạp, các mô hạt mới đang mọc ra, nội tạng cũng có xu hướng tự chữa lành.

"Xem ra cái gọi là 'Dòng Máu Rồng' của gã không phải là hư danh."

Nhưng rõ ràng gã không thể cầm cự được lâu. Nếu không có sự can thiệp từ bên ngoài, chút sinh lực còn sót lại đó không đủ để phục hồi vết thương quá nặng, gã sẽ chết vì kiệt sức.

"Lãnh chúa Morton."

"Vâng... vâng." Morton vội vàng dụi mắt, chạy tới.

Nhìn thấy bộ dạng thê thảm của Crane, cơ thể lão cứng đờ trong giây lát, nhưng lão đã che giấu cảm xúc rất tốt. Chỉ có đôi mắt vốn đã đỏ hoe của lão là có thêm chút ươn ướt. "Thằng nhóc này... vẫn cố chấp như vậy."

"Ông có cuộn giấy chữa thương (Healing Scroll) không? Mang đến đây."

"Vâng, vâng... Để đối phó với rồng... à không, để đối phó với tình huống đặc biệt, chúng tôi có dự trữ rất nhiều... Hả?"

Morton sững sờ khi đưa cuộn giấy cho Muen. Lão nhìn hắn đầy nghi ngờ: "Lãnh chúa... Ngài muốn cứu gã?"

"Phải."

"Nhưng gã vừa..."

"Thì sao?"

Muen nhanh chóng dùng cuộn giấy chữa thương, cầm máu và ổn định lại sinh lực cho Crane. "Gã đã tấn công Hameln nhiều lần, đúng là liều lĩnh đến mức mù quáng. Nhưng ta không ghét gã."

"T... tại sao?"

"Gã không phải người xấu," Muen nói đầy cảm khái. "Từ góc nhìn của các ông, gã chắc chắn là một anh hùng đáng kính."

Lý do rất đơn giản. Nếu thế giới này thật sự tồn tại một Ác Long muốn hủy diệt Tales Mới, thì Crane chắc chắn là một dũng sĩ xứng đáng với danh hiệu anh hùng. Gã không giống những kẻ phàm nhân chọn cách phục tùng. Gã đã dũng cảm tiến lên...

Dĩ nhiên, Muen không chắc cú đâm cuối cùng đó, bao nhiêu phần là do bị khống chế, bao nhiêu phần là xuất phát từ trái tim gã.

Nhưng dù thế nào, cũng không thể coi thường một trái tim nhiệt huyết.

Đáng tiếc, câu chuyện này ngay từ đầu đã sai. Ác Long trong truyền thuyết thực ra mới là phe "chính nghĩa". Ngược lại, những "Anh Hùng" đã xây dựng nên vùng đất này lại mang trong mình mầm mống độc hại hủy diệt thế giới.

Vì vậy, sự xông pha không sợ hãi của gã trở nên có chút ngu ngốc.

"Gã tấn công chỉ vì bị mê hoặc. Gã cũng là một nạn nhân. Ta không thể đứng nhìn gã chết." Khi sinh lực của Crane gần như ổn định, Muen lấy băng gạc ra, bắt đầu băng bó vết thương một cách thuần thục.

"Hừm..."

Thấy Muen không hề để tâm đến máu mủ bẩn thỉu, cẩn thận xử lý vết thương cho Crane, đôi mày nhíu chặt của Morton cuối cùng cũng giãn ra một chút.

Lão cười nói: "Lãnh chúa Muen, xem ra ngài không xấu xa như tôi tưởng."

"...Bộ ta trông giống người xấu lắm à?" Muen quay đầu lại, nhìn lão bằng ánh mắt vô hồn.

(Danh tiếng lại bị hạ thấp.)

"Không, không, không!" Morton vội xua tay. "Chỉ là, ban đầu tôi nghĩ ngài là tay sai của Ác Long... không! Ý tôi là kẻ hèn hạ chuyên đi uy hiếp... không! Rõ ràng là kẻ mượn danh Ác Long để hù dọa người khác... càng không đúng! Tôi, tôi, tôi..."

"Được rồi. Không cần nói nữa." Muen thở dài. "Tôi hiểu ý ông rồi."

"Tôi thật sự không có ý đó..." Morton mặt mày đau khổ. Lần đầu tiên lão nếm trải cảm giác muốn nói điều tốt mà không thể thốt nên lời.

Muen mặc kệ lão. Hắn quay lại, tập trung vào thanh kiếm vẫn còn nằm trong tay Crane.

Hắn nhớ rất rõ cảnh tượng Hameln chủ động nó. Phải có thứ gì đó trên thanh kiếm này mà Hameln ghê tởm.

Hắn tò mò. Muen vươn tay, định nhặt thanh kiếm lên...

"Ác Long... CHẾT ĐI!"

XOẸT!

Thanh kiếm đột ngột bị siết chặt, không một dấu hiệu báo trước, đâm thẳng về phía Muen.

Lưỡi kiếm sắc bén xé gió. Uy lực của nó vô cùng đáng sợ.

May mắn thay, Muen phản ứng cực nhanh. Khoảnh khắc cơ tay của Crane co lại, hắn đã nhận ra điều bất thường. Cơ thể hắn di chuyển gần như đồng thời với nhát kiếm, lách người né được.

"Này! Anh đối xử với ân nhân cứu mạng của mình thế à?"

Muen phủi vạt áo, bất lực nhìn gã đàn ông đang hấp hối trên mặt đất mà vẫn cố giết Ác Long.

"Hả... Ta?"

Crane có vẻ hơi bối rối. Gã run rẩy đưa tay sờ lên người mình. "Ta... ta chưa chết? Con Ác Long đó... không giết ta?"

"Thứ nhất, Hameln không phải Ác Long. Thứ hai, ngươi không tự tìm đường chết thì sẽ không chết." Muen giơ hai ngón tay lên, huơ huơ trước mặt Crane để giúp gã tỉnh táo. "Hiểu chưa?"

"..."

Ánh mắt Crane tập trung vào Muen, đồng tử lúc giãn ra lúc co lại, rõ ràng là vô cùng hỗn loạn.

"Ngươi... cứu ta?" Hồi lâu sau, gã mới tỉnh táo lại.

"Ta đã nói rồi."

"Ngươi là tay sai của Ác Long?"

"Thứ ba, ta không phải tay sai. Cùng lắm... là một đồng minh." Muen đảo mắt. "Xem ra bọn chúng chỉ dạy ngươi cách trở nên mạnh mẽ, mà quên dạy ngươi phép lịch sự cơ bản."

"Ngươi muốn gì?"

Crane nghiến răng, cố gượng dậy, nhưng vết thương quá nặng khiến gã ngã phịch xuống đất. Gã ngồi đó, gầm gừ như một con thú hoang bị dồn vào góc tường.

"Ngươi muốn lợi dụng ta để khống chế Tales Mới, giống như ngươi đã làm với Morton? Đừng hòng! Ta thà chết chứ không khuất phục!"

"..."

"Xin lỗi," Muen giơ hai tay lên, "ta đã có một Lãnh chúa để 'thao túng' rồi. Ngươi đối với ta... vô giá trị."

"Vậy tại sao..."

"Ta không thể chỉ đơn giản là cứu ngươi vì lòng tốt sao?"

Vẻ mặt của Crane sững lại. "Thật sao?"

"Ta lừa ngươi thì được lợi gì?" Muen nhún vai.

"A..." Crane đột nhiên nhận ra. "...Vậy, ta đã hiểu lầm ngươi. Xin lỗi."

"..."

Tên này không chỉ bốc đồng, mà còn ngây thơ đến khó tin. Muen xoa xoa mặt, cố gắng giữ cho biểu cảm của mình không sụp đổ.

"Anh còn nhớ chuyện gì vừa xảy ra không?" Muen đổi chủ đề.

"Ta nhớ... ta chuẩn bị tung ra đòn tấn công cuối cùng..." Crane nhìn hai tay mình. "Đúng rồi... là Anh Hùng. Ta nghe thấy giọng nói của Anh Hùng. Ngài ấy nói mọi người đều không cam tâm, nên ta đã thuận theo ý chí của họ, dẫn đầu cuộc kháng cự."

"Nhưng thực tế là, chỉ có mình anh kháng cự," Muen nói. "Những người khác đều đã chấp nhận tình hình."

"Vậy... ta bị Anh Hùng lừa sao?" Crane sững sờ. "Ngài ấy... lừa ta?" Gã ôm đầu, gã không thể hiểu nổi.

"Đừng nghĩ nữa." Muen chìa tay ra. "Việc của anh bâyV giờ là dưỡng thương. Chúng ta không đến đây để hủy diệt thành phố này, chúng ta chỉ đến để loại bỏ một khối u ác tính. Xong việc chúng ta sẽ đi. Chỉ cần hợp tác, mọi chuyện sẽ ổn. Ta hứa."

"Thật sao?"

Đúng như dự đoán, Crane ngừng suy nghĩ về những vấn đề phức tạp. Vẻ mặt gã cuối cùng cũng thả lỏng.

Người dân Tales Mới hiếm khi nói dối. Gã "tay sai" này... trông rất thành khẩn, không giống đang nói dối.

Gã có thể tin hắn tạm thời.

"Cảm ơn."

Crane mỉm cười, dùng chút sức lực cuối cùng, nắm lấy tay Muen, để hắn kéo mình dậy.

Gã tiến lại gần.

PHẬP!

Tiếng vũ khí đâm vào da thịt vang lên khô khốc, rõ mồn một.

Đồng tử Muen co rút.

Gã sững sờ cúi xuống, nhìn lưỡi kiếm loang lổ ánh sáng kỳ dị... cắm ngập vào cơ thể mình.

Gã không kịp phản ứng. Cảnh báo tử vong của gã hoàn toàn im lặng. Với sức mạnh của Crane, đòn tấn công này đáng lẽ không thể làm hắn bị thương...

"Hòa giải ư... không thể đâu."

Crane vẫn mỉm cười, nhưng nụ cười đã khác hẳn. Lạnh lẽo, quỷ quyệt, và đầy ẩn ý.

Gã nhìn Muen như một con rắn độc. "Nếu 'con rồng' đó không nổi điên... làm sao kế hoạch của chúng ta tiếp tục được?"

ẦM!

Muen tung một cú đấm sấm sét tống gã bay đi.

"Crane" lùi lại, ôm lấy vết thương ở bụng, còn vết kiếm vừa đâm Muen dường như không ảnh hưởng gì đến gã.

"Avik?" Muen lạnh lùng nói.

"Thông minh đấy." "Crane" cười khằng khặc. "Ngươi là Muen Campbell? Priscilla nói đúng. Ngươi rất phiền phức. Nhưng... quá bất cẩn. Sao ngươi có thể dễ dàng tin tưởng kẻ thù như vậy?"

"Không phải bất cẩn," Muen cười khẩy, Hắc Hỏa bắt đầu bùng lên từ vết thương trên người hắn, "Ta chỉ không ngờ một con chuột trốn lủi mấy trăm năm như ngươi... lại đột nhiên phát điên, dám chọc giận Hameln ngay lúc này."