Những Cô Vợ Khác Chủng Tộc Của Tôi Không Thể Hòa Hợp Với Nhau

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

nuôi dạy những kẻ phản diện đúng cách

(Đang ra)

nuôi dạy những kẻ phản diện đúng cách

ClicheTL

Để có 1 cuộc sống yên bình

60 45

Con điên ở cái Võ Lâm này là tao đấy

(Đang ra)

Con điên ở cái Võ Lâm này là tao đấy

정통무협조와요

Trong khi tôi chẳng biết tí gì về võ hiệp cả."

75 54

Tái Sinh Thành Tên Bạn Thân Rác Rưởi

(Đang ra)

Tái Sinh Thành Tên Bạn Thân Rác Rưởi

Sakura Matsuri

Rắc rối dường như luôn tìm đến anh.

384 13275

Chiến Lược Tấn Công Đơn Độc Tại Dị Giới (LN)

(Đang ra)

Chiến Lược Tấn Công Đơn Độc Tại Dị Giới (LN)

Goji Shoji

Haruka chỉ nhận được những kỹ năng lẻ loi còn sót lại, và cậu không thể lập nhóm vì kỹ năng “Cô Độc”. Ngay cả ở Dị Giới, cậu cũng phải một mình phiêu lưu.

283 7887

Ác Tâm Trong Cô Nàng Không Giới Hạn

(Đang ra)

Ác Tâm Trong Cô Nàng Không Giới Hạn

Mubineko

Nghĩ đến thôi đã khiến toàn thân tôi chỉ còn lại nỗi sợ hãi ghê tởm.

162 3659

Người Kể Chuyện Ma Của Tôi Vừa Vụng Về Vừa Đáng Yêu: Sưu Tầm Chuyện Ma Có Được Tính Là Hẹn Hò Không?

(Đang ra)

Người Kể Chuyện Ma Của Tôi Vừa Vụng Về Vừa Đáng Yêu: Sưu Tầm Chuyện Ma Có Được Tính Là Hẹn Hò Không?

Ougi Ishikawa

Sự kết hợp giữa một nhà ngoại cảm và một người kể chuyện ma — 'Chương trình giải trí thanh xuân giữa đêm' của cặp đôi nữ sinh thân thiết chính thức bắt đầu!

14 19

Toàn Tập - Chương 11 Tiền Công (3)

Chương 11 Tiền Công (3)

Sau cuộc trò chuyện với Adam hyung, tôi lẳng lặng rảo bước qua ngôi làng.

Bầu không khí lễ hội vẫn đang bao trùm nơi đây.

Những thành viên đã cùng anh đi gặp khách hàng suốt hai tuần qua đang tận hưởng niềm vui hết mình.

Họ nhảy múa, bày trò đùa nghịch, hò hét và ca hát.

Bên cạnh đó, lũ trẻ đáng yêu trong làng và vợ của các thành viên đang tụ tập thành từng nhóm năm ba người, cười nói rộn rã.

Thêm vào đó, tin đồn về lời đề nghị ăn uống linh đình của Adam hyung đã lan rộng, dẫn đến những bữa tiệc rượu nhỏ nổ ra khắp nơi.

Cảm giác thân thuộc của một đoàn lính đánh thuê lan tỏa.

Mọi người đang tận hưởng hiện tại như thể không có ngày mai.

Nhờ vậy, một bầu không khí ấm áp và trìu mến thấm đẫm cả ngôi làng.

'Chúng ta phải nhìn vào tương lai sau cuộc chiến, Berg. Đó là cách duy nhất để đảm bảo an toàn cho quân đoàn và gia đình của các thành viên.'

Tôi ngẫm nghĩ về những lời của anh.

Không khí lễ hội càng náo nhiệt, lời nói của anh càng khắc sâu vào tâm trí tôi.

Như thể không hiểu được tâm trạng của tôi, một cô bé bất ngờ chạy đến và ôm chầm lấy chân tôi.

"Băng!"

Cô bé bám chặt lấy chân tôi mà chẳng mảy may để ý đến tôi. Con bé chỉ đang tập trung vào một cậu nhóc khác đang chạy tới bắt mình.

Cô bé hét lên đầy phấn khích.

"Là băng bởi vì đây là chân của chú Berg!"

"Này! Cẩn thận đấy!"

Lũ trẻ hồn nhiên vui đùa.

Cô bé bám lấy chân tôi cười khúc khích, tỏ vẻ vô cùng thích thú.

Giật mình trước hành động của con gái, cha mẹ cô bé vội vã chạy đến.

"Melissa! Buông chân phó đoàn trưởng Berg ra mau!"

"Hả? Tại sao ạ...?"

Vẻ mặt cô bé nhanh chóng trở nên buồn bã.

Con bé ngước nhìn tôi, đôi mắt rớm lệ.

Tôi nhẹ nhàng xoa đầu cô bé và nói:

"Không sao đâu."

Ngay lập tức, gương mặt cô bé rạng rỡ trở lại.

Với nụ cười tươi rói, con bé nhìn cha mẹ mình và hét lớn:

"Chú Berg bảo không sao ạ!"

"Melissa!"

Tôi nhìn cha mẹ cô bé.

Đó là một thành viên trông có vẻ lớn tuổi hơn tôi.

"Ổn mà. Chúng chỉ là trẻ con thôi."

Người đàn ông đó cũng thở phào nhẹ nhõm.

Tôi không muốn làm gián đoạn tâm trạng lễ hội này.

Vì tôi vừa gây ra một sự xôn xao nhỏ, nên mọi người bắt đầu nhận ra sự hiện diện của tôi ở khắp nơi.

"Phó đoàn trưởng!"

"Phó đoàn trưởng! Hôm qua ngài không huấn luyện quá đà đấy chứ? Khà khà."

"Phó đoàn trưởng! Lại đây làm một ly đi!"

Tôi từ chối lời đề nghị của họ bằng một cái phẩy tay nhẹ.

Có một nơi tôi muốn ghé thăm ngay lúc này.

Tôi búng nhẹ vào trán cô bé đang bám lấy chân mình và bảo:

"Được rồi, đi chơi đi."

Cô bé khẽ rùng mình rồi nghiêng đầu đầy ngạc nhiên, sau đó buông chân tôi ra và bắt đầu chạy đi lần nữa. Cậu nhóc kia cũng đuổi theo sau.

Tôi khẽ nhìn theo bóng dáng chúng đi xa.

Vì lý do nào đó, hôm nay là ngày mà bóng dáng một người nào đó dường như lại chồng lấp lên thực tại sau một thời gian dài.

.

.

.

"Phó đoàn trưởng."

Khi tôi đang đi, có ai đó chạy đến cạnh tôi.

Đó là Baran, phụ tá của tôi.

Nhìn sắc mặt lờ đờ, có vẻ cậu ta đã uống rượu.

Thậm chí môi cậu ta còn dính đầy dầu mỡ.

Dù vậy, cậu ta dường như đang cố gắng che giấu cơn say của mình.

Phía sau vai cậu ta, tôi nhận thấy một người phụ nữ đang nhìn chằm chằm vào tôi và Baran một cách chăm chú.

"Người yêu à?"

Khi tôi hỏi khẽ, Baran cũng quay lại nhìn cô ấy rồi đáp:

"Vâng."

"Lần nào cậu cũng thay người yêu sao? Cậu đưa cô ấy về khi nào thế?"

"Tôi đưa cô ấy về trong chuyến viễn chinh trước. Lần này là nghiêm túc đấy ạ."

Trước câu trả lời của cậu ta, tôi bật cười.

"Cậu cũng khá đấy."

Baran cười cùng tôi.

"Nói về khả năng thì phó đoàn trưởng giỏi hơn chứ. Ngài vừa đẹp trai, vừa thành đạt…"

"Nịnh bợ thế đủ rồi."

"Hì hì. Vậy phó đoàn trưởng này, ngài có cần gì không?"

Khác với ban ngày, trong bầu không khí mềm mỏng hơn, Baran đã hỏi tôi một câu hỏi riêng tư.

Tôi không khẳng định cũng chẳng phủ nhận những gì cậu ta nói.

Chắc hẳn vì đề nghị của Adam hyung vẫn còn lẩn khuất trong tâm trí tôi.

Tôi cảm thấy tinh thần mình đã sẵn sàng để bước đi trên những con đường mới thay vì quá khứ, nhưng cơ thể dường như vẫn bất động.

Tôi chuyển chủ đề.

"Baran."

"Vâng, phó đoàn trưởng."

"...Tôi xin lỗi về chuyện lúc sáng nay."

Chắc chắn là tôi đã đẩy việc huấn luyện đi quá xa trong thời gian gần đây.

Adam hyung nói lý do tôi trở nên sắc sảo như vậy là vì tôi không có đối thủ, nhưng những câu chuyện mà tôi từng coi là trò đùa trong quá khứ nay lại tìm đến tôi với một cảm giác rất thực tế.

Baran mỉm cười đáp lại lời xin lỗi của tôi.

"…Không đâu, phó đoàn trưởng. Tôi hiểu rằng ngài làm vậy là vì lo lắng cho anh em."

"...Đi mà vui vẻ với người yêu đi. Đừng đi theo tôi nữa."

"Vâng. Hẹn gặp lại ngài sau."

Baran lập tức quay người đi ngay sau lời tôi nói.

Khi cậu ta rời đi, tôi thấy mình chìm trong những suy nghĩ không cần thiết.

Đó là một cảm giác kỳ lạ, như thể tôi là người duy nhất không có bạn đời.

Đã từng có thời gian tôi có một người thân thiết hơn bất kỳ ai khác.

Bảy năm đã trôi qua, nên không còn nhiều ngày tôi nghĩ về Sien nữa.

Tuy nhiên, khoảng trống trong tim tôi, nơi cô ấy từng ngự trị, vẫn chưa được lấp đầy.

Càng hiểu rõ cảm giác khi có ai đó bên cạnh, tôi càng cảm thấy sự khao khát tương tự.

Sự cô đơn này không dễ để chịu đựng.

Tôi chỉ đang cố cầm cự mà thôi.

"… Hà."

Tôi thở dài.

Nỗi lo lắng của tôi ngày càng sâu sắc.

Việc tôi không thể thẳng thừng từ chối đề nghị của Adam hyung cho thấy đã có một sự thay đổi bên trong tôi.

.

.

.

Tôi ghé thăm trại trẻ mồ côi trong làng.

Nhiều đứa trẻ hét lên đầy phấn khích khi thấy tôi đến.

"Chú Berg!"

"Chú Berg đến rồi!"

Hàng tá đứa trẻ chạy về phía tôi như vỡ trận.

Lũ trẻ đều đang tận hưởng mùi thơm của thịt nướng ngon lành.

May mắn thay, thức ăn được phân phát đồng đều khắp nơi.

Tôi nhẹ nhàng xoa đầu từng đứa trẻ đang vây quanh mình.

Những đứa trẻ này là con cái của các lính đánh thuê đã hy sinh. Khi các thành viên tử trận và ngay cả mẹ của chúng cũng bỏ chạy, chúng tôi đã chăm sóc những đứa trẻ bị bỏ lại này.

một nữ tu trẻ bước đi nhanh nhẹn theo sau lũ trẻ.

"Phó… phó đoàn trưởng Berg. Ngài lại đến rồi."

Đó là Julia, một nữ tu từ trại trẻ mồ côi, người phụng sự vị thần của sự thuần khiết.

"Có vấn đề gì không?"

Julia gật đầu trước câu hỏi của tôi.

Không dám nhìn thẳng vào mắt tôi, cô ấy nhìn xuống đất.

Lũ trẻ tinh nghịch đang quan sát cảnh đó liền gọi tôi.

"Sơ Julia đã đợi chú Berg đấy ạ…?"

"Paul!"

– Cốp!

Sơ Julia gõ nhẹ vào đầu Paul.

Tôi bật cười.

Julia bồn chồn trước tiếng cười của tôi, cô ấy lùi vào trong như thể để tìm nơi trú ẩn.

"Phó… Phó đoàn trưởng Berg. Nếu ngài đến để ăn, hãy cùng ăn với chúng tôi..."

Lời mời tôi dùng bữa trong khi cô ấy vẫn quay lưng lại với tôi chỉ là một phần đi kèm.

Tôi cũng biết cô ấy có thiện cảm với mình ở một mức độ nào đó.

Tuy nhiên, vì trái tim tôi không thể đáp lại, nên tôi luôn giả vờ như không biết.

Để tránh cho cô ấy bất kỳ hy vọng hão huyền nào lần này, tôi đã từ chối lời đề nghị.

"Xin lỗi nhé. Tôi đến đây vì có việc cần giải quyết. Paul, lại đây."

"…Cháu ạ?"

Paul, đứa bé đang bị Julia túm lấy đầu, chạy về phía tôi.

"Chú nghe nói hôm qua là sinh nhật cháu. Hơi muộn một chút, nhưng đây là quà của cháu."

Tôi đưa cho Paul một đôi găng tay da bền chắc.

Paul nhận lấy món quà và nhìn đôi găng tay với đôi mắt sáng rực.

"Oa… Tuyệt quá!"

Cậu bé nhảy cẫng lên sung sướng với đôi găng tay trên tay. Những đứa trẻ khác cũng vây quanh cậu bé sau khi thấy cậu nhận được quà.

Tôi nhìn thoáng qua cảnh tượng ấm lòng đó trong giây lát.

Thành thật mà nói, tôi cảm thấy tiếc vì mình chỉ có thể làm được bấy nhiêu. Cha của Paul là cấp dưới của tôi. Anh ấy phục vụ trong đội cận vệ tinh nhuệ của tôi và đã hy sinh khi đang làm nhiệm vụ.

Tôi không chăm sóc chúng như thế này vì tôi đặc biệt thích trẻ con, mà đó là phép lịch sự tối thiểu dành cho những đồng đội đã dâng hiến mạng sống và ra đi.

Một lần nữa, tôi dường như lại nghe thấy lời của Adam hyung.

'Chúng ta phải nhìn vào tương lai sau cuộc chiến, Berg. Đó là cách duy nhất để đảm bảo an toàn cho quân đoàn và gia đình của các thành viên.'

Nếu quân đoàn Xích Diễm sụp đổ...

Các thành viên vẫn còn khỏe mạnh, nên họ có thể tìm con đường riêng cho mình. Có thể sẽ khó khăn, nhưng họ có thể xoay xở để sống qua ngày bằng cách nào đó. Họ có thể nuôi sống gia đình mình bằng cách nào đó.

Nhưng còn những đứa trẻ mồ côi này thì sao?

Nếu chúng rời khỏi 'Stockphin', chúng sẽ phải sống ở những thành phố lân cận. Liệu chúng có thể vào được trại trẻ mồ côi hay không vẫn là một ẩn số.

Nếu điều đó xảy ra, một số chúng sẽ phải trải nghiệm cuộc sống khu ổ chuột giống như tôi.

Chúng sẽ phải trộm cắp, chiến đấu và sinh tồn trong bầu không khí tăm tối đó.

Chỉ một giây suy nghĩ cũng đủ để tôi biết rằng không thể để nó diễn ra.

Những gì tôi đã hứa với các thành viên đang hấp hối không phải là một điều như thế.

Lý trí liên tục mách bảo tôi sự lựa chọn nào là đúng đắn.

Nhưng tôi vẫn không thể dẹp bỏ được sự do dự của mình.

"Chú Berg! Cháu cảm ơn chú!"

Đúng lúc đó, Paul chạy đến và ôm lấy tôi.

"…"

Trong hơi ấm nhỏ bé đó, những suy nghĩ nặng nề dần tan biến.

Tôi chớp mắt nhìn lũ trẻ trước mặt.

Và tôi buông một tiếng thở dài.

Như thể những lo âu trong tâm trí đã được gột rửa, trái tim tôi cảm thấy nhẹ nhàng hơn.

Đó không phải là một vai diễn mà tôi có thể cứ mãi bướng bỉnh bám lấy.

Một khi sự lựa chọn đã được đưa ra, tôi cảm thấy thật sảng khoái.

Tôi gật đầu với Paul.

"Ừ."

.

.

.

Khi tôi trở lại trung tâm ngôi làng, một đống lửa lớn đang bập bùng cháy.

Mọi người tụ tập xung quanh, nhảy múa và ca hát.

Ai nấy đều cầm rượu và thịt trên tay, tiếng cười tràn ngập không gian.

Lễ hội đang ở giai đoạn cao trào nhất.

Trong dòng người đó, tôi thấy Adam hyung đang đứng.

Anh đang cười đùa và uống rượu cùng các thành viên khác, vai kề vai.

Khi tôi nhìn anh một lát, Adam hyung đã nhận ra sự hiện diện của tôi.

Chúng tôi trao đổi ánh nhìn từ xa.

"…"

"…"

Cuối cùng tôi khẽ gật đầu một cách tinh tế.

Adam hyung đáp lại bằng một nụ cười dịu dàng và cũng gật đầu với tôi.

Hãy bình luận để ủng hộ người đăng nhé!

ko hiểu lắm, chắc là trò nghịch gì đó của trẻ con