Nhân vật chính trong truyện lãng mạn kỳ ảo chỉ thích mình tôi

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Nhất Kích Tuyệt Đỉnh Trừ Tà! (LN)

(Đang ra)

Nhất Kích Tuyệt Đỉnh Trừ Tà! (LN)

Akagi Hirotaka

Và như thế, truyền thuyết bắt đầu. Câu chuyện về hai kẻ trừ tà tệ hại nhất trong lịch sử, những người rồi sẽ trở thành mạnh nhất trước khi ai kịp nhận ra.

34 124

Tiểu thư tài phiệt mua kẻ vô dụng như tôi với giá 300 triệu yên

(Đang ra)

Tiểu thư tài phiệt mua kẻ vô dụng như tôi với giá 300 triệu yên

氷雨ユータ

Trái lại, tai họa bắt đầu giáng xuống đầu những kẻ dám coi rẻ sự dịu dàng thuần khiết của cậu...

8 28

Ác Nữ Tôi Phụng Sự Suốt 13 Năm Đã Gục Ngã

(Đang ra)

Ác Nữ Tôi Phụng Sự Suốt 13 Năm Đã Gục Ngã

Sujeong Yojeong

Ác Nữ Tôi Phụng Sự Suốt 13 Năm Đã Gục Ngã

37 132

Tập 2 - 58. Pháp sư Marigold (10)

21.

"Ồ ồ, đánh nhau rồi kìa."

Thất Hoàng tử nhìn cảnh tượng qua cửa sổ toa tàu, đôi mắt sáng lấp lánh.

Cảnh các Pháp sư và Kị sĩ lao vào nhau ẩu đả. Đúng là không thường thấy.

— A!

"Pháp sư ra tay trước kìa!"

— Tránh ra! Lũ khốn này!

"Đúng là một mớ hỗn loạn!"

— Chỉ bằng mấy đứa yếu như sên các ngươi mà cũng dám động đến Kị sĩ à!

"Dữ dội quá! Dữ dội quá!"

— Ực!

"Có một cô gái bị đấm trúng rồi!"

Thất Hoàng tử chứng kiến trận ẩu đả nổ ra trên tàu, vẻ mặt trông vô cùng thích thú.

"Pháp sư và Kị sĩ vốn dĩ hiếu chiến như vậy sao?"

"Cảnh tượng này không thường thấy đâu ạ."

"Vậy sao?"

Cậu bé ngồi trên vai Lancel, không ngừng nắm chặt tay reo hò.

Ở bên cạnh, chỉ có Laura đang lo lắng bất an đến mức cắn móng tay, liên tục dậm chân.

Có lẽ vì thấy trận chiến ngày càng trở nên ác liệt.

"Chúng ta có nên đi can ngăn không?"

"Cũng thú vị đấy chứ."

"Nhưng chúng ta phải khởi hành rồi."

"Vậy thì đành chịu thôi. Nhưng can ngăn thế nào đây?"

"Chuyện này thì."

Lancel cõng Thất Hoàng tử đang miễn cưỡng đồng ý, bước lên tàu.

Tiếng ồn ào và la hét không ngừng vang lên, vô số bóng người va vào nhau trong không gian chật hẹp. Đồ đạc vương vãi khắp nơi, gần như vấp phải chân.

"Điện hạ, sau khi vào trong, xin người hãy nói theo lời thần được không ạ?"

"Chuyện nhỏ này có gì khó đâu. Nhưng ngài định nói gì?"

"Người nghe rồi sẽ biết ạ."

Lancel dùng hết sức đạp tung cánh cửa.

Rầm...!

"Tất cả dập đầu cho ta."

"Ha ha ha! Tất cả dập đầu cho ta!"

Thất Hoàng tử hồn nhiên lặp lại lời Lancel, cả toa tàu đang hỗn loạn bỗng chốc im lặng

"Không nghe thấy sao? Xin Điện hạ hãy nói lại lần nữa."

"Tất cả dập đầu cho ta! Ha ha ha!"

.

.

.

"Học viên của học viện mà lại ẩu đả công khai. Tinh thần Kị sĩ vứt đi đâu rồi, còn phẩm giá của Pháp sư ở đâu."

Lancel đi đi lại lại về phía góc phòng đang không ngừng vang lên những tiếng rên rỉ đau đớn.

Thất Hoàng tử toe toét cười đi theo sau anh.

Lúc này trong toa tàu đã không còn phân biệt quý tộc hay thường dân. Một khi Hoàng tử đã hạ lệnh dập đầu, kẻ dám không tuân lệnh chỉ đếm trên đầu ngón tay. Cùng lắm chỉ có người trong hoàng tộc mới dám đứng.

Ngay cả vị hoàng tộc Aldehar cũng bị Lancel đuổi vào góc, ngoan ngoãn đứng úp mặt vào tường.

"Mary."

"Vâng, thưa, giáo sư... Oái!"

Lancel đặt mông ngồi lên lưng Marigold đang dập đầu.

"Ựa a a a!"

Hai chân nàng run rẩy, bật ra tiếng rên đau đớn.

"Ai gây sự trước? Khai thật đi."

"Là, là các Kị sĩ trước... Ực ực ực..."

"Nói, nói bậy! Bọn ta lúc nào..."

"Xin Điện hạ hãy ngồi lên người tên kia đi ạ."

"Được không đó?"

"Ực!"

Đúng sai đã không còn quan trọng nữa.

Lancel chỉ ngồi trên lưng Marigold, hứng thú nhìn phản ứng đau đớn của các học viên.

"Hự!"

Anh dùng tay đè Marigold đang cố gượng dậy xuống, ngăn nàng đứng lên.

Lancel lặng lẽ ngồi trên lưng nàng, cất tiếng hỏi.

"Cứ thế này chịu đựng đến trạm dừng được chứ?"

Một cảm giác tuyệt vọng lan ra trong đám đông.

Lancel nghịch hai bím tóc được tết gọn gàng của Marigold, cùng Thất Hoàng tử trải qua một khoảng thời gian nhàn nhã.

"Thời tiết đẹp thật đấy, thưa Điện hạ."

"Đúng vậy."

Chỉ có những tiếng rên rỉ đau đớn là không ngừng vang lên.

"A, đúng là thời tiết muốn lấy mạng người mà."

"Đến mức đó sao?"

.

22.

Ào ào...

Cơn mưa như trút nước trong nháy mắt bao trùm cả khu rừng, dữ dội đến mức có thể khiến người ta ướt sũng chỉ trong chốc lát.

Thời tiết đẹp lúc nãy đã biến đi đâu mất rồi?

"Xem ra buổi huấn luyện ban đêm phải hủy rồi."

Ban ngày đâu có như thế này.

Ngay trước đó, khoa Kị sĩ và khoa ma pháp còn đang tổ chức một "cuộc thi săn bắn" dưới bầu trời trong xanh.

Luật chơi là thả những con thỏ có đeo vòng cổ màu đỏ đi khắp nơi, khoa nào bắt được nhiều thỏ hơn sẽ giành được điểm.

Văn hóa trò chơi thời trung cổ, đại loại là như vậy.

Nhân tiện, kết quả là khoa ma pháp được 330 con, khoa Kị sĩ được 150 con. Đó là lý do tại sao từ lúc nãy đến giờ sắc mặt các Kị sĩ đều âm u như vậy.

Thật bất ngờ, trong việc săn bắn, ma pháp lại hiệu quả hơn nhiều so với việc chạy tới chạy lui truy đuổi.

Ào ào ào...!

Và khi họ trở về lều để nghỉ ngơi, sự cố này đã xảy ra. Như bầu trời mùa mưa dầm, những đám mây đen không ngừng trút xuống cơn mưa xối xả.

Tất cả học viên đều co ro trong những chiếc lều đã dựng sẵn để trú mưa.

"Nói đúng hơn thì thế này lại hay."

Laura nhìn cơn mưa như trút nước mà nói.

"Nghe nói gần đây có đạo tặc xuất hiện."

"Đạo tặc?"

"Ừm. Đội hộ vệ phụ trách giám sát xung quanh ban ngày báo cáo đã phát hiện những kẻ khả nghi. Có lẽ vì có nhiều quý tộc hoạt động ở đây nên đã bị để mắt tới."

"Lũ đó cũng to gan thật."

Xem ra chúng định bắt cóc các học viên xuất thân quý tộc để đòi một khoản tiền chuộc kếch xù.

Vốn dĩ chuyện này tuyệt đối không thể thành công, nhưng bây giờ tình hình có chút khác biệt. Nếu không may, nói không chừng thật sự sẽ có một hai người bị bắt đi.

Bởi vì số người tham gia buổi huấn luyện cắm trại lần này vượt xa dự kiến.

'Cho nên mới nói tại sao lại phải đưa toàn bộ học viên của cả học viện đến đây chứ.'

Để quản lý vô số người, chỉ dựa vào Lancel và Laura hai người thì thật sự quá sức.

Laura nói "mưa lớn ngược lại còn đáng mừng" cũng là vì lý do này. Lúc này ngoan ngoãn ở trong lều quả thực là an toàn nhất.

'Buổi huấn luyện cắm trại của mình coi như đổ bể rồi.'

Dĩ nhiên câu này anh không nói ra miệng.

Bởi vì lúc này Thất Hoàng tử đang gối đầu lên đùi anh ngủ say sưa.

Đây chính là thủ phạm đã triệu tập toàn bộ học viên đến nơi này.

"Vậy thì Lancel đại nhân, trước khi mưa tạnh xin ngài hãy chăm sóc cho Hoàng tử Điện hạ. Tôi xin phép đi trước."

"Cô định bỏ trốn đấy à."

"Ai biết được chứ. Hì hì."

Sau khi Laura rời khỏi lều, bên tai chỉ còn lại tiếng mưa.

Ào ào...!

Ngay lúc đó.

Không lâu sau, một bóng người quen thuộc hiện ra bên ngoài lều.

"Giáo sư Lancel. Tôi vào được không ạ?"

"Chuyện gì."

"Cái này ạ."

Bóng người đó mang vào một vật hình vuông.

"Bánh sandwich. Tôi mang đến ạ. Thấy hôm nay ngài chẳng ăn gì cả......"

"......Vào đi."

"Vâng ạ."

Cùng với tiếng đáp trong trẻo, Marigold ướt sũng vì mưa bước vào lều.

Nàng nhìn quanh chiếc lều chuyên dụng rộng rãi của Hoàng tử, bên trong có cả lò sưởi và ống khói.

"Không ngờ ngài lại ở một nơi tốt thế này...... A!"

Phát hiện Thất Hoàng tử đang ngủ say, nàng vội vàng hạ thấp giọng.

"Không sao đâu. Nghe nói cậu bé một khi đã ngủ thì khó mà tỉnh dậy."

"V-vậy sao ạ?"

Marigold rón rén tìm một chỗ ngồi xuống bên cạnh Lancel. Mái tóc ướt đẫm của nàng lấp lánh dưới ánh lửa lò sưởi.

"Cái này."

Nàng cẩn thận lấy ra chiếc bánh sandwich đã chuẩn bị từ trong lòng. Dường như đã đặc biệt chuẩn bị cho hôm nay, trong hộp gỗ chứa đầy đến mười hai miếng.

"Cô làm riêng cho ta sao?"

"……."

Marigold mím môi, do dự một lúc rồi cuối cùng cũng gật đầu.

"Bởi vì lần trước... có vẻ ngài rất thích..."

Thế này lại khiến tôi thấy áy náy vì đã bắt nạt cô lúc sáng.

Trên trán Marigold vẫn còn hằn rõ vết đỏ do bị tôi dạy dỗ trên tàu lúc sáng.

"......Được rồi. Ta sẽ ăn thật ngon."

Lancel cầm một miếng bánh sandwich từ chiếc hộp nàng đưa. Rau và thịt được kẹp cẩn thận giữa những lát bánh mì. Rõ ràng là đã chuẩn bị từ sáng sớm.

"Lancel đại nhân."

"Giáo sư."

"A, giáo sư Lancel."

"Sao thế."

Lancel vừa nhai bánh sandwich vừa đáp lời.

Không hiểu vì sao. Marigold xoa hai tay vào nhau, do dự một lúc lâu mới lên tiếng.

"Rốt cuộc là chuyện gì."

"Cái đó. Tôi, cái đó...... Aldehar đại nhân ngài ấy......"

"……?"

Aldehar.

Người thừa kế của Vương quốc.

Tên của cậu ta đột nhiên được thốt ra từ miệng Marigold.

Lancel gần như không thể tin vào những gì mình sắp nghe thấy.

"Ngài ấy nói sau khi cắm trại kết thúc, ngài ấy mời tôi đến dinh thự dùng bữa tối."

"……!"

Đột ngột sao?

'Aldehar?'

Vậy mà lại nhận được lời mời ăn tối từ nhân vật có độ khó chinh phục cao nhất – người thừa kế Vương quốc Aldehar.

Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì mới có thể khiến việc này trở thành sự thật?

"Hai người vốn đã thân thiết lắm sao?"

"Không, không phải vậy đâu ạ. Chỉ là thỉnh thoảng học chung nhóm, thỉnh thoảng cùng tham gia hoạt động nghiên cứu ma pháp, thỉnh thoảng ngài ấy sẽ hộ tống tôi về ký túc xá nữ, chỉ đến mức đó thôi...... Ngoài ra thật sự không có gì xảy ra cả."

Đây tuyệt đối không phải chỉ là "đến mức đó".

Đây rõ ràng đã đạt đến "mức độ đó" rồi.

Nếu xét theo tiêu chuẩn của game, thì gần như đã ở trạng thái hoàn thành chinh phục.

Chỉ cần Marigold muốn, có lẽ bất cứ lúc nào cũng có thể đạt được kết thúc kết hôn. Dù sao thì ngay cả Aldehar cũng đã chủ động mời dùng bữa tối rồi.

'Aldehar dễ đối phó hơn mình tưởng nhỉ. Hay là do Marigold đặc biệt may mắn?'

Lancel há miệng, ngơ ngác sờ cằm.

"......Tôi đã từ chối rồi ạ."

Marigold hơi cúi đầu, chỉ dùng tròng mắt liếc nhìn Lancel.

"Tôi nói là không đi."

Có lẽ là do nhiệt độ từ lò sưởi đang cháy tí tách. Gò má nàng bắt đầu ửng hồng.

"……."