===============================
2.
"Ngài cứ ở đây là được ạ. Sẽ sớm có ba người hầu được phân phó đến cho ngài."
Lancel, người chỉ sau một đêm đã trở thành sĩ quan cao cấp, được bố trí ở tầng cao nhất của căn cứ Hải quân.
Anh được cấp một phòng ở có thể thu trọn cả biển cả và Quần đảo vào tầm mắt.
Ba phòng ngủ, một phòng khách, một phòng tắm, một nhà vệ sinh riêng.
So với dinh thự trên đất liền, một quý tộc sống ở đây có lẽ sẽ cảm thấy đôi chút giản dị.
Nhưng xét đến văn hóa của hải quân, nơi các binh sĩ phải chen chúc trong những khu nhà chật như chuồng gà với danh nghĩa "rèn luyện sức chịu đựng trên những con tàu chật hẹp".
Thì một phòng ở thế này đã chẳng khác nào cung điện.
"Rộng quá đi mất..."
Bằng chứng là Marigold đi theo Lancel không ngừng thốt lên kinh ngạc, đồng thời lén lút ngó nghiêng khắp phòng.
'Mới bốn năm trước còn là tiểu thư nhà Bá tước, giờ đã hoàn toàn bị hải quân đồng hóa rồi. Lại có thể nhìn một căn phòng cỡ này bằng ánh mắt ngưỡng mộ đến thế.'
Huống hồ gia tộc Bá tước Marigold cũng là một gia tộc quý tộc nổi tiếng giàu có trong Đế quốc.
Marigold, người đáng lẽ phải sống cả đời trong sự chăm sóc của vô số gia nhân, muốn gì được nấy.
"Haizz... Lớn quá đáng, đi cả ngày cũng không hết mất."
"Đừng nói quá lên thế. Đi chưa tới một phút là hết rồi."
Vậy mà giờ đây, nàng lại đang nhìn những tiện nghi cỡ này với ánh mắt lấp lánh đầy ao ước.
Năm năm.
Xem ra khoảng thời gian đó đã đủ để linh hồn của Marigold cũng hóa thành thường dân rồi.
'Nên nói là khả năng thích ứng cao đây...'
Dù sao Lancel cũng là con người, trong lòng khó tránh khỏi nảy sinh chút thương cảm.
"Này! Mary! Nói chuyện thì bỏ cái thứ đó xuống."
"A, tôi không cố ý ạ!"
"Cẩn thận!"
Bị ánh mắt của cấp trên dọa cho giật nảy mình, tay Marigold bỗng trượt đi. Chiếc bình hoa trong tay nàng rơi xuống đất.
"A!"
"Không được!"
Choang!
Chiếc bình hoa vỡ tan tành.
"A a a!"
"Mary! Lại gây họa rồi! Lại nữa rồi!"
"Xin lỗi! Xin lỗi ạ! Tôi sẽ dọn ngay! Dọn ngay lập tức!"
"Đương nhiên là phải dọn rồi còn đứng đực ra đó làm gì! Tiền bình hoa sẽ trừ vào lương tháng sau của cô, nhớ đấy!"
"Hức... Tôi biết rồi ạ!"
Marigold rưng rưng nước mắt thu dọn những mảnh gốm vỡ.
"……."
"Dù sao cũng là một hải quân trẻ tuổi, mong Lancel đại nhân rộng lòng bỏ qua."
"Không sao. Tôi không để tâm, chỉ cần dọn dẹp sạch sẽ là được."
"Nghe thấy chưa, Mary."
"Vâng! Tôi sẽ dọn sạch sẽ! Không để lại một mảnh vỡ nào đâu ạ!"
Còn biết làm sao nữa.
Marigold vẫn là Marigold mà thôi.
"Hừm."
Ngay lúc đó.
Lancel bị tiếng động phát ra từ cửa thu hút, bèn quay đầu lại.
"Khụ khụ."
Một sĩ quan hải quân trong bộ quân phục trắng như tuyết đang dựa vào cửa phòng, cố gắng thu hút sự chú ý của Lancel.
"Nếu ngài được bố trí ở cạnh tôi, hẳn ngài cũng là một Kị sĩ nhỉ? Lâu lắm rồi trong hàng ngũ sĩ quan mới có một Kị sĩ đấy."
Người đàn ông này liên tục dùng tay vuốt lại mái tóc được chải chuốt kỹ lưỡng, giọng điệu bóng bẩy như thể vừa nuốt cả bát sáp vuốt tóc.
Ba thanh kiếm mảnh đeo bên hông hắn đặc biệt thu hút ánh nhìn.
"Làm gì thế hả. Binh nhất Marigold. Còn không mau giới thiệu ta."
"A, a a! Vâng! Vị này là... ờm..."
"……?"
"Dạ, dạ... là một vị vô cùng tôn quý..."
Ánh mắt Marigold trở nên bối rối.
Nhìn là biết hoặc không biết tên, hoặc đã quên mất rồi.
"Dạ, ờm, ừm, a? Vị đó là..."
Gân xanh trên trán viên sĩ quan dần nổi lên, một binh nhất đứng cạnh không nhìn nổi nữa bèn bước lên.
"Vị này là Locks Ruin đại nhân, người thừa kế của gia tộc Bá tước Ruin."
"Ra là vậy."
Lancel đáp lại một cách vô hồn. Anh vốn đã biết cái tên này.
Anh thầm nghĩ, ở Quần đảo này liệu có ai không biết cái tên đó không?
Cũng phải thôi, vì gia tộc Ruin...
"Bá tước Ruin Các hạ là một trong những nguyên lão đứng đầu Lục Đại Liên Minh của Quần đảo này. Và Locks đại nhân đây chính là trưởng nam của ngài ấy."
Nói đơn giản, thân phận vô cùng cao quý.
Đó quả thực là sự thật.
Bá tước Ruin là nhân vật có địa vị cao nhất Quần đảo.
Là chủ nhân của một trong số ít những "gia tộc hải quân danh giá" của Đế quốc, ông ta sẽ gửi tất cả con cái vào hải quân ngay từ khi chúng vừa biết đi.
"Hừm."
Locks khịt mũi sửa lại vạt áo, động tác đầy tự tin, như thể muốn nói "Giới thiệu như vậy chắc đủ để ngươi hiểu ta lợi hại thế nào rồi chứ?"
"Ừm."
"……."
Đối mặt với phản ứng nhạt nhẽo của Lancel, mặt Locks giật giật.
Tuy biết là ghê gớm thật, nhưng vẫn chưa đủ để khiến Lancel có cảm xúc gì.
Đến cả hoàng tộc bây giờ anh cũng chẳng buồn để vào mắt, sao có thể xem một cậu con trai nhà Bá tước ra gì được.
"Nếu không có việc gì thì các vị cũng về đi. Tôi muốn mau chóng tắm rửa rồi đi ngủ."
"A, vâng ạ. Đi thôi, Mary."
"Hẹn gặp lại Lancel đại nhân vào hôm khác ạ!"
Người binh nhất và Marigold lùi ra.
Lancel đối mặt với Locks đang ngẩn người ra, rồi từ từ đóng cửa lại.
Két...
Chầm chậm.
Rầm!
"Á!"
Ngay sau đó vọng lại tiếng kêu tức tối của Locks sau khi bị đập mũi vào cửa.
Cũng không phải ác ý gì, chỉ đơn giản là không muốn lại gần gã đó. Mái tóc trắng xóa vuốt sáp bóng lộn của hắn cũng thật đáng quan ngại.
Chỉ vậy mà thôi.
Rầm!
Cánh cửa phòng bên cạnh bị đóng lại một cách thô bạo.
3.
———
[Mô phỏng Quý cô Sa cơ]
Đang lập lịch trình cho tuần thứ 4 tháng 7.
Thứ Hai - Đại tổng vệ sinh xưởng tàu Hải quân. (Địa điểm: Xưởng tàu, boong tàu)
Thứ Ba - Nhiệm vụ Bưu cục. (Địa điểm: Bưu cục Hải quân)
Thứ Tư - Tuần tra trên biển Quần đảo. (Vị trí: Vùng biển)
Thứ Năm - Tuần tra trong thành phố Quần đảo. (Vị trí: Quần đảo)
Thứ Sáu - Đánh giá huấn luyện định kỳ hàng tháng. (Vị trí: Bãi biển Quần đảo)
Thứ Bảy - Đánh giá huấn luyện định kỳ hàng tháng. (Vị trí: Bãi biển Quần đảo)
Chủ Nhật - Ngày nghỉ chiến đấu.
※Có sĩ quan mới gia nhập! Tuy lo lắng không biết có phải người tốt không, nhưng lại có cảm giác quen thuộc đến lạ. Tuần này cũng hãy sống mỗi ngày thật năng nổ với tư cách là một thành viên hải quân nhé! Sức mạnh, Thể lực, Trạng thái TĂNG!
———
Đối với Lancel, người vẫn chưa có chức vụ chính thức, Nam tước Kolar bảo anh tạm thời chờ lệnh.
Chờ lệnh.
Chính là chờ lệnh.
Đối với người nghe, lời này hoàn toàn có nghĩa là cho anh ngồi chơi xơi nước, vì vậy Lancel quyết định trung thành tuân theo chỉ thị của Nam tước Kolar.
'Thời gian chờ lệnh của lính mới, sướng như tiên.'
— Thứ Hai.
"Lau boong tàu cho ta đến mức soi gương được thì thôi! Nếu để ta bắt được kẻ nào lười biếng, ta sẽ giao cho việc còn chán hơn cả đi ngủ! Nghe rõ chưa, Mary!"
"Vâng!"
"Chà thế này mà sạch được boong tàu à! Dốc hết sức ra mà chà! Như thế này! Như thế này!"
"Vâng...!"
Giữa những tiếng gầm thét của các sĩ quan, những người lính hải quân đang chật vật sống sót, trong đó cái tên Marigold liên tục được réo lên.
"Mary!"
"Có!"
"Ma...ry...!"
"Có...!"
"Mary, cái đồ ngốc này!"
"Xin lỗi ạ!"
Thật là yên bình.
Lancel dùng ánh mắt nhàn nhã quan sát Marigold đang lăn lộn khắp nơi.
"Còn phạm lỗi nữa là phạt! Rõ chưa!"
"Vâng, rõ!"
Sự cố lớn nhỏ liên tiếp xảy ra.
'Đúng là một cây hài di động.'
Thỉnh thoảng cũng có thể thấy bóng dáng Marigold lén lút ở một góc khuất nào đó, tụ tập với đám hậu bối.
"Mọi người thấy rồi đó? Không có tôi là căn cứ hải quân này không vận hành nổi đâu. Ngày nào cũng có quá nhiều người tìm tôi, phiền phức muốn chết, thật đấy."
"Quả không hổ là Binh nhất Mary đại nhân."
'Nói cái gì vậy trời.'
Đám hậu bối rõ ràng cũng không tin lắm, nhưng dù sao đi nữa, mỗi khi ở cùng những người này, mũi của Marigold lại vểnh lên tận trời.
— Thứ Ba.
"Đi thôi."
Ngày hôm sau, Marigold mặc một bộ đồ bó sát người rồi nhảy xuống biển. Trên lưng còn vác một thùng gỗ lớn đã được xử lý chống thấm.
"Ruby, nhờ cậu nhé."
— Phù ù ù!
Có thể thấy bóng dáng Marigold cưỡi trên lưng cá voi đi về phía xa.
Ở khu vực Quần đảo, việc đưa thư cũng là một trong những công việc của hải quân.
Lancel đột nhiên cảm thấy thắc mắc, bèn lên tiếng hỏi.
"Giao công việc ở bưu cục cho một đứa nhóc binh nhất quèn có ổn không vậy? Hẳn là có rất nhiều thư gửi cho quý tộc. Lỡ làm mất thì phải làm sao."
"Cậu đang nói về Mary à?"
Nam tước Kolar vừa nhả khói thuốc, vừa dõi theo bóng lưng cô bé.
"Đúng là không đáng tin cậy lắm. Nhưng lũ cá voi lại rất nghe lời con bé đó, tuy trông không giống chút nào."
Nghe lời? Cá voi?
"Nhìn cứ như thể chúng có thể giao tiếp với nhau vậy. Đổi người khác đi, chỉ riêng việc dỗ dành cá voi đã mất cả buổi trời. Có khi còn chẳng khởi hành nổi."
Nghĩ kỹ lại, những con cá voi tính tình nóng nảy đó, đúng là chưa từng thấy chúng chống đối Mary bao giờ.
Lancel mỗi lần đến hòn đảo này cũng đã nhiều lần thử cưỡi cá voi. Đương nhiên là chưa thành công lần nào. Vì chúng là những sinh vật rất nhát người.
'Xem ra cô ấy đúng là có tài năng về mặt này. Marigold.'
Cũng không phải là hoàn toàn vô dụng nhỉ.
'Mà, cũng phải thôi. Dù sao cũng là nhân vật chính mà.'
Đến cả chuyện trên đầu mọc ra mầm cây còn trải qua rồi, thì việc có thể giao tiếp với động vật cũng chẳng có gì đáng kinh ngạc.
Sau đó, Lancel lại gặp Marigold vác hòm thư, là lúc anh tiện đường ra cảng đi dạo.
"Có thư đây!"
"Yo, Mary! Vất vả rồi! Lại đây ăn một miếng không?"
"Hì hì, được không ạ?"
"Tất nhiên! Mau vào đi!"
Marigold chen vào bàn ăn của những người thủy thủ đang nướng tôm hùm, tay chân luống cuống bắt đầu ăn ngấu nghiến.
"Tôi ăn no rồi ạ!"
"Lúc nào chán thì lại qua chơi nhé!"
Mỗi khi có thời gian rảnh, nàng lại lẻn đi nơi khác.
Hái trái cây, đào sò, đuổi theo đàn cá, hoặc ghé vào thuyền của ngư dân tán gẫu.
Nàng luôn tìm đủ mọi cách để lười biếng, tiện thể phát thư đi khắp nơi.
Khi hòm thư cuối cùng cũng trống rỗng, cả mặt biển đã nhuộm một màu hoàng hôn tựa tấm thảm đỏ.
"Chơi đủ rồi thì từ từ về thôi, Ruby."
Theo một cách nào đó, cô nhóc này sống thật trọn vẹn.
'Còn thảnh thơi tự tại hơn cả đời mình nữa.'
Lancel thoáng cảm thấy vòng lặp lần này có lẽ sẽ nhẹ nhàng hơn.
Tuy có hơi bận rộn, nhưng chỉ cần còn ở trong hải quân thì ít nhất không phải lo chuyện cơm ăn áo mặc.
"Để chúng tôi hầu hạ ngài tắm rửa ạ, Lancel đại nhân."
Đêm hôm đó.
Lancel nhắm mắt, mặc cho các nữ hầu chăm sóc cơ thể mình.
Vừa cảm nhận dòng nước nóng dội xuống, anh vừa thoáng mường tượng về cuộc sống ở Quần đảo, một cuộc sống có cả Marigold.
'Biết đâu lại hay một cách bất ngờ.'
Phải.
Có lẽ đây sẽ là một vòng lặp không tồi.
Dù bề ngoài có tỏ ra là đang đi nghỉ mát thảnh thơi, nhưng trong lòng chắc chắn vẫn sẽ để tâm xem Marigold đang ở đâu, làm gì.
Trong thâm tâm, nhất định sẽ lo lắng liệu có phải đón nhận cái kết tồi tệ nhất không.
Nghĩ vậy rồi, có thể xác nhận được tình trạng bình an vô sự của Marigold lúc này, biết đâu lại là một kỳ nghỉ tốt hơn.
Tuy đã trở thành một sĩ quan hải quân.
Nhưng Quần đảo là một hòn đảo yên bình.
.
.
.
"Là hải tặc!"
"Toàn thể chuẩn bị ra khơi!"
Sáng sớm hôm sau, tiếng chuông báo động vang lên inh ỏi, đánh thức cả căn cứ Hải quân.
Bất kể là sĩ quan hay binh lính, tất cả thành viên hải quân đều ồ ạt đổ ra, leo lên tàu.
