Nàng Công Chúa Khao Khát Cái Chết

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Chị gái nữ chính, xin đừng bắt nạt tiểu kiếm linh bé bỏng

(Đang ra)

Chị gái nữ chính, xin đừng bắt nạt tiểu kiếm linh bé bỏng

苶鸠

"Đồ... Đồ xấu xa, miệng nàng nó... nó ở bên trên cơ!"

86 457

Tôi Bị Công Chúa Ngân Long Biến Thành Ấu Long Cơ

(Đang ra)

Tôi Bị Công Chúa Ngân Long Biến Thành Ấu Long Cơ

漢唐歸來

"Còn nói bậy bạ nữa, ta sẽ ném ngươi vào nồi chiên thành thịt vụn đấy." — Biểu cảm của vị Long Nữ tuyệt mỹ bắt đầu hắc hóa.

22 28

Chị Tiền Bối xinh đẹp của CLB Bắn Cung đang ngủ hớ hênh trong phòng tôi

(Đang ra)

Chị Tiền Bối xinh đẹp của CLB Bắn Cung đang ngủ hớ hênh trong phòng tôi

Nekokuma

Một bộ Romcom theo kiểu "tận hưởng phần thưởng", kể về chị tiền bối vốn luôn nghiêm túc và mạnh mẽ, nay lại trở nên thả lỏng và hoàn toàn mất cảnh giác trước mặt nam chính!

7 7

Tôi trở thành vu nữ do chính hoàng đế dưỡng thành

(Đang ra)

Tôi trở thành vu nữ do chính hoàng đế dưỡng thành

랑향

Khoảnh khắc ấy, cuộc đời vốn chẳng mấy bằng phẳng của tôi coi như toang hẳn.

34 81

Con điên ở cái Võ Lâm này là tao đấy

(Đang ra)

Con điên ở cái Võ Lâm này là tao đấy

정통무협조와요

Trong khi tôi chẳng biết tí gì về võ hiệp cả."

271 449

Web Novel - Chương 04

Chương 04

"Quả nhiên lời đồn về Công chúa bị nguyền rủa là thật..."

Câu nói của Nhị Hoàng tử đã xác nhận suy đoán của Yukino là đúng.

Căn phòng này, nơi không thể tin là dùng để đón tiếp Công chúa nước khác, không chỉ vì cô là con tin, mà còn vì họ đã nắm rõ về con người mang tên Wendy.

Công chúa bị nguyền rủa.

Đứa trẻ bị nguyền rủa.

Dù có là Công chúa hay không, cô cũng chẳng phải là quân bài có giá trị trong cuộc đàm phán giữa các vương quốc, thế mà lý do cô được gửi đến đây lại toàn là dối trá.

Họ biết rõ đó là lời nói dối.

Cái chuyện bịa đặt về nàng công chúa ốm yếu được nâng niu ấy.

Có lẽ gián điệp của Aurila đã luồn sâu vào trong đó rồi.

Chỉ có điều, anh ta cũng không biết toàn bộ sự thật.

Chắc anh ta nghĩ cô bị coi là phế phẩm vì thiểu năng, vô dụng nên mới bị tống sang đây.

Yukino đâu có ngốc.

Nhưng mà vế sau thì đúng.

Sự thật càng nhiều thì càng dễ che giấu những lời nói dối nhỏ nhoi.

Yukino chẳng bị nguyền rủa gì sất.

Cô chỉ đơn giản là căm hận tổ quốc mình đến tận xương tủy mà thôi.

"Công chúa bị nguyền rủa? Là nói tôi đó hảaaa?"

Thấy cô nghiêng đầu ngơ ngác, anh ta thở dài thườn thượt.

Rồi định quay lưng bỏ đi.

Yukino vội vàng gọi giật lại.

"À, ừm, xin lỗi, mỗi ngày cho tôi ra vườn sau 30 phút thôi được không vậyyy?"

"...Để làm gì?"

"Tập thể dục ạaaa."

"Cái gì cơ?"

"Tập thể dục ấy. Vú nuôi đã dặn tôi mà. Mỗi ngày phải tắm nắng và vận động cơ thể."

Mặt anh ta méo xệch một cách thảm hại.

Vú nuôi thì cùng lắm cũng chỉ ở đến năm 3 tuổi, một đứa con gái 16 tuổi mà vẫn tuân răm rắp lời dặn từ hồi lên 3 thì quả là có vấn đề thật.

"Kìaaa, vườn sau ở ngay gần đây mà, chắc cũng không phiền phức lắm đâu nhỉii."

"...Từ 11 giờ sáng, chỉ 30 phút, ta sẽ cử lính canh đi kèm."

"Vâng ạaaa. À, còn nữa."

"Gì nữa."

Tay anh ta đã đặt lên nắm cửa, nhưng lần này cô hỏi thật lòng.

"Tên anh là gì nhỉ?"

☆☆☆

 

Nhị Hoàng tử lờ đi câu hỏi đó, nhưng Olive - cựu hầu gái kiêm thị nữ hiện tại - đã cho cô biết tên anh ta là Cyril Griffin Meru.

Nghe nói cả phái đoàn sứ giả đều biết.

Chắc nghĩ đằng nào cô cũng chẳng nhớ nổi nên họ giấu nhẹm đi.

Bộ họ bị ngu hay sao ấy.

Dù sao thì Yukino cũng được phép tập thể dục 30 phút vào buổi sáng.

Từ hôm sau, cứ đúng giờ là kỵ sĩ đến đón và đưa Yukino ra ngoài.

Và đúng 30 phút sau thì áp giải về.

Vườn sau của lâu đài này rộng hơn ở quê nhà.

Trước kia cô chỉ đi vòng tròn một chỗ, giờ thì có thể di chuyển theo hình vuông.

Ở đây cũng có trồng hoa, có cả hồ nước.

Trong hồ có cá, thi thoảng cô lại ngắm nhìn chúng nhảy lên mặt nước.

Thỉnh thoảng, Tể tướng Walker cũng ghé qua xem xét tình hình, nhưng chẳng nói gì đặc biệt, chỉ mỉm cười chào nhau rồi thôi.

"Tể tướng đích thân giám sát sao... rảnh rỗi gớm nhỉ."

Biết là vậy nhưng vẫn chán.

Ở quê nhà cô còn có thể mặc đồ hầu gái đi lung tung, chứ ở đây thì chịu chết.

Mấy cuốn sách mang theo toàn là sách trẻ con, đọc đi đọc lại thuộc làu rồi, còn thế giới này thì cô mù tịt.

Thế là cô giết thời gian bằng cách hát thầm mấy bài hát tiếng Nhật trong đầu, hay hồi tưởng lại mấy bộ phim truyền hình, anime Nhật Bản để ôn lại kỷ niệm, thấm thoắt cũng đã ba tháng trôi qua.

☆☆☆

 

Lâu lắm rồi Nhị Hoàng tử Cyril mới ghé thăm.

"Ta đã yêu cầu vương quốc Levase đổi cô dâu."

"Ôi chao."

Thú vị đây.

Ứng cử viên chồng tương lai biệt tăm ba tháng trời, hóa ra trong thời gian đó anh ta đang bận rộn biến quan hệ hai người thành người dưng nước lã.

"Đổi á, đổi tôi lấy Công chúa Dahlia sao?"

"Phải. Câu trả lời là: Không."

"Chà chààà, ghê thật đấy."

Nếu không có chiếc quạt che miệng, chắc nụ cười nham hiểm của cô đã bị lộ tẩy rồi.

Có vẻ như báo cáo của phái đoàn sứ giả khi về nước chẳng mảy may tác động đến trái tim sắt đá của nhà vua.

Vua Levase, mang tiếng là cha, nhưng vốn dĩ là người cô chẳng biết mấy.

Yukino tuy có mặc đồ hầu gái đi lăng quăng quanh phòng, nhưng căn phòng đó bản chất như một biệt cung biệt lập.

Dù nằm trong hoàng cung nhưng lại thuộc khu vực dành cho các Trắc phi, cách xa trung tâm nơi Vua và Vương phi ngự trị.

Kỵ sĩ và thị nữ ở đó tuy được yêu cầu về gia thế và phẩm hạnh, nhưng hầu như chẳng ai dính dáng đến chính trị.

Vì thế, những chuyện cô nghe lén được cũng chỉ toàn là tin đồn về các Trắc phi hay con cái họ, chứ chuyện triều chính vận hành ra sao, quan hệ với nước khác thế nào, cô hoàn toàn mù tịt.

Bản thân vương quốc Levase cũng có thực lực.

Dù sao lịch sử cũng lâu đời, tài lực tích lũy và kinh nghiệm chính trị cũng không phải dạng vừa.

Quan hệ với các nước lân cận cũng tốt đẹp.

Nhưng nói đi cũng phải nói lại, điều đó cũng đồng nghĩa với việc họ yếu kém trong việc ứng phó với những tình huống ngoài dự tính.

Đối với một đất nước dùng vũ lực để điều hành chính quyền, nếu coi thường họ là nước mới nổi thì hậu quả sẽ khôn lường thế nào, kinh nghiệm cũ khó mà suy đoán được.

Dẫu vậy, những nước có tầm nhìn khác chắc chắn đã xác định rõ lập trường và chuẩn bị kỹ càng để đối phó.

Có nước quyết tâm không chịu làm chư hầu, đàm phán có lợi và củng cố vũ lực.

Hoặc có nước muốn duy trì hiện trạng một cách êm thấm, chấp nhận yêu cầu của đối phương ở mức độ nào đó để xây dựng quan hệ bình đẳng.

Các nước địa phương bị sáp nhập vào Liên bang chắc hẳn cũng đang đàm phán đủ đường với các nước được phân chia quản lý.

Đối thủ của Levase là Aurila này đây.

Và nhà vua lại định giải quyết qua loa cho xong chuyện.

Bị đòi Vương phi thì tống ngay một quân cờ vô dụng sang, chẳng thèm bận tâm xem có vừa ý đối phương hay không.

Đó là coi thường.

Hoặc là, chẳng suy nghĩ gì sất.

"Thế rồi sao? Anh định làm thế nào đây ạaa?"

"Ta không cần thiết phải nói với cô."

Cô buột miệng:

"Kìa kìa, có chứ lị. Nếu nghĩ là không cần thì anh vác xác đến đây nói với tôi làm gìii?"

Hoàng tử Cyril há miệng định nói, rồi lại ngậm lại, rồi lại mở ra.

"...Để cho cô biết thân phận của mình."

"Đúng khôôông?

Thế nên, anh cũng nên cho tôi biết anh định làm gì tiếp theo chứ?

Chuyện là tôi sẽ ra sao, kiểu thế chứ gìii?"

Suy nghĩ một lúc, anh ta chậm rãi nói.

Cô cứ tưởng sẽ bị lơ đi, nên cũng hơi bất ngờ.

"Coi như Levase đã không đáp ứng yêu cầu của bên ta.

Tức là, họ đã từ chối mối quan hệ hữu nghị."

"Ừ hứ ừ hứ."

"Chúng ta sẽ thông báo điều này cho toàn thể Liên bang."

"Ra là vậy, ra là vậy."

Đến nước này thì cô phải dùng quạt che kín cả mặt.

Đà tiến của Liên bang này, hay nói đúng hơn là của Xứ này, sẽ không dừng lại.

Có lẽ họ sẽ còn nhắm đến việc mở rộng lãnh thổ từ từ.

Nếu vậy, Levase chỉ cách Liên bang có một nước, sẽ là miếng mồi ngon để xâm lược.

Đầu tiên chắc là trừng phạt kinh tế.

Levase ít đất bằng, cả đất nước như một pháo đài kiên cố, nhưng đổi lại tỷ lệ tự cung tự cấp lương thực rất thấp.

Nếu bị ngừng nhập khẩu thực phẩm thì sẽ là đòn giáng khá đau.

Thêm vào đó, sản lượng khai khoáng cũng đang giảm dần, về xuất khẩu thì vốn dĩ đang ở giai đoạn phải tìm kiếm nguồn thu ngoại tệ mới.

Nếu các nước khác biết được lập trường của Levase đối với Liên bang, khả năng cao họ sẽ hùa theo nước lớn mà giảm bớt giao thương.

"Cô có hiểu ta đang nói gì không đấy?"

Thấy Cyril cau mày, cô mới hạ quạt xuống, nở nụ cười ngơ ngác.

"Dạ không, chả hiểu gì sất."

"Biết ngay mà..."

"Nhỡ sau vụ này, nước đó đổi ý gửi chị Dahlia sang thì anh tính sao?"

"Chuyện không tưởng, nhưng tất nhiên là ta sẽ trả về.

Đã đá đi cơ hội hai lần rồi, không có lần thứ ba đâu."

"Vậy rốt cuộc tôi sẽ thế nào?"

Cũng chẳng mong đợi câu trả lời, nhưng Cyril với vẻ mặt không chút ý cười, buông thõng một câu:

"Ít nhất thì cho đến khi mọi chuyện ngã ngũ, cứ giữ nguyên thế này."

Nói xong anh ta bỏ đi.

Nếu vậy thì...

"Chắc cũng mất hai năm đấy nhỉii, thế thì anh cho tôi cái gì giết thời gian đi chứ?"

Nghe cô nói vậy, Cyril có vẻ trầm ngâm suy nghĩ.

Anh ta liếc nhìn về phía bức tường.

Nơi đó xếp đầy những cuốn sách cô mang từ quê nhà sang.

Chắc anh ta nghĩ đó là đồ trang trí.

Tất nhiên không thể nói toẹt ra là "tôi đọc thuộc lòng hết rồi", nên cô cứ giả vờ không biết, cười tủm tỉm.

"...Để ta xem xét."

☆☆☆

 

Một tuần sau, Cyril lại đến và đưa cho cô dụng cụ thêu thùa.

"Thêu... thêu thùa hảaaa... Olive, cô biết làm không?"

Olive lắc đầu nguầy nguậy.

Đúng rồi, thêu thùa là thú vui tao nhã của quý tộc thượng lưu và phụ nữ có nghề nghiệp đàng hoàng.

Một người xuất thân hầu gái như cô ấy thì làm sao mà biết.

Đương nhiên, Wendy cũng chưa từng được dạy, còn Yukino kiếp trước cũng chẳng có sở thích thủ công này.

"Cô bảo là không biết thêu?"

"Không biết đâuuuu."

"...Sao cô có thể trơ trẽn như vậy được chứ... Thế còn ngâm thơ thì sao?"

"Sở thích á? Hả, sở thích á? Cái đó có gì vui đâuuu."

Ánh mắt anh ta ngày càng lạnh lẽo, tặc lưỡi liên tục nhưng có vẻ vẫn đang cố nghĩ ra trò gì khác để cô giết thời gian.

Cái anh chàng này, đúng là số khổ mà.

"Ngựa thì sao?"

"Hả?"

"Cô có cưỡi ngựa được không?"

"Cưỡi thế quái nào được, nhưng mà tôi cũng muốn cưỡi thử xem sao!"

Lời đề nghị bất ngờ khiến cô buột miệng, giọng lạc cả đi.

Giết thời gian trong hai năm bằng cưỡi ngựa, ai mà ngờ được.

Thời còn là Yukino cô chưa từng được thử, nhưng thực ra cô vẫn luôn muốn cưỡi ngựa một lần.

Kiếp trước cô nuôi mèo, có vé năm đi sở thú, nên cô nghĩ chắc mình cũng thích động vật.

Ở thế giới này thì từ khi sinh ra đến giờ chưa chạm vào con vật nào.

Trên đường đi, cô rất hứng thú với mấy con ngựa kéo xe, nhưng tất nhiên là không được lại gần rồi.

"Vậy ta sẽ cho huấn luyện con ngựa cô mang từ quê nhà sang.

Khi nào chuẩn bị xong xuôi sẽ sắp xếp mọi thứ."

"Cưỡi ở đâu ạ? Ngoài trời đúng không? Được ra ngoài ạ?"

"Ừ. Nhưng sẽ có người giám... hộ tống đi kèm, và vào giờ giấc cố định, chuyện này cũng đã được bàn từ trước rồi.

Dù sao nhốt cô trong phòng mãi cũng phi nhân đạo quá."

Bắt người ta làm con tin dưới danh nghĩa cô dâu mà còn bày đặt nhân đạo, nực cười, nhưng cô chỉ im lặng.

"Cô thích ngựa à?"

"Rất thích."

"Vậy thì đổi lại, đọc cái này đi."

Cyril đưa cho cô một cuốn sách kiểu như sách thiếu nhi.

Cỡ trình độ học sinh lớp 4 đọc, đại loại thế.

"Tại sao?"

"Sách trong phòng cô cuốn nào cũng sờn gáy vì đọc nhiều rồi.

Vậy thì tiếp theo nên đọc thử loại sách cỡ này đi."

"ơ... ơ kìaaa, tôi không đọc được cái này đâuuu."

Giờ mà bắt đọc sách thiếu nhi thì phiền chết, cô cố làm nũng.

"Thế thì nghỉ cưỡi ngựa."

Được lắm, Yukino vừa bực vừa thầm khen.

Khác hẳn với đám gia sư ở Levase chỉ biết ép cô cầm bút, anh chàng này biết dùng cả "củ cà rốt và cây gậy".

"Biết rồi màaaa...

Vậy tôi đợi tin ngựa nghẽo đã sẵn sàng nhé, nhớ báo sớm đấy.

Với lại, tin đó không cần đích thân Hoàng tử báo đâuuu."

"...Ý cô là sao?"

"Anh là Nhị Hoàng tử mà? Người quyền cao chức trọng ai lại chạy đôn chạy đáo đi báo mấy cái tin vặt vãnh này làm gìii."

Phải lặn lội đến tận nơi xa xôi hẻo lánh thế này cơ mà - cô nuốt câu mỉa mai về sự đãi ngộ dành cho mình vào trong.

Cyril với vẻ mặt khó đoán, đáp "Không".

"Lời nhắn gửi đến hôn thê của ta, không thể nhờ ai khác được."

"Đằng nào chả không cưới."

"Đừng nói ngu ngốc, cô là cô dâu mà đất nước ta yêu cầu và đã được gửi đến.

Giờ mà bảo không cưới xin gì nữa thì về mặt quốc tế là chuyện không hợp đạo lý."

Ra là vậy, đối ngoại thì đúng là thế.

Huống chi bây giờ những cuộc đàm phán kiểu này đang diễn ra khắp nơi.

Nếu dù chỉ một nước đuổi cô dâu đã rước về đi, sự cảnh giác của các nước đối tác sẽ tăng cao, uy tín sẽ giảm sút.

Tất nhiên, đó là chuyện cho đến khi số phận của Levase được định đoạt.

Nếu vậy thì, trong khoảng 2 năm tới, chàng hoàng tử này chỉ còn nước lãng phí thời gian trong tình trạng "đã có hôn ước", không thể tìm hôn thê khác, chỉ biết chờ đợi mối quan hệ này bị hủy bỏ.

"Giá mà chị Dahlia đến ngay từ đầu thì tốt nhỉii."

Đó là lời nói thật lòng buột ra từ miệng Yukino.

Nếu thế thì đã chẳng cần lên kế hoạch trừng phạt phiền phức, Yukino cũng mãn nguyện, mà Cyril cũng rước được vợ hiền, vạn sự như ý.

À không, dù vậy thì sự hy sinh của Dahlia cũng là điều tất yếu.

"Anh Cyril cũng vất vả ghê, bị nhà vua bắt cưới đứa trẻ bị nguyền rủa làm vợ à?

Anh không được cưng chiều sao?"

"Không phải chuyện được cưng hay không. Chẳng qua chỉ có ta là vừa lứa vừa đôi thôi.

Cả cha, cả mẹ, cả anh trai đều đã khóc xin lỗi ta rồi!"

Gì vậy, hóa ra chỉ là gia đình yêu thương nhau thôi à.

Phí công đồng cảm.

"Nhờ anh vụ con ngựa nhéeee."

Thấy cô nhắc lại, anh ta lại tặc lưỡi một cái.

☆☆☆

 

Chỉ 5 ngày sau, Yukino được phát một bộ đồ cưỡi ngựa sang trọng và được dẫn qua vườn sau đến chuồng ngựa.

Đúng là đất nước làm được việc có khác, quy trình quyết định nhanh gọn lẹ.

Ở cái khoản không lãng phí thời gian vô ích này, Yukino thấy khá ưng ý đất nước này.

"Đây là... ngựa."

Lần đầu tiên cô chạm vào ngựa, tính cả kiếp trước.

Cứng hơn cô tưởng, nhưng rất ấm áp.

Có lẽ do đồng hành cùng cô trong chuyến đi dài từ quê nhà, nên ngày cuối cùng nhìn từ xa trông nó hơi lem luốc.

Nhưng giờ thì nó đang tỏa sáng trắng muốt.

Có vẻ đã được tắm rửa sạch sẽ.

"Vốn dĩ nó đã được huấn luyện để cưỡi. Và nghe nói nó cũng được dùng để kéo xe nữa."

Chắc là ngựa dành cho anh em hoàng tộc nào đó ở quê nhà.

Nhưng rồi bị sung công gấp gáp làm của hồi môn.

Bạch mã là hàng hiếm, nên chắc lúc gom đồ, họ nghĩ nó có sức hút nên mang theo.

"Nó có tên không?"

"Không biết nữaaa."

"Vậy cô đặt tên cho nó đi, ngựa của cô mà."

"Oa, thế vì nó màu trắng nên gọi là 'Bạch Mã Hoàng Tử' đi."

"C... Cấm tuyệt đối, cô đang chế giễu ta đấy hả?"

"Nhắc đến bạch mã thì phải có hoàng tử cưỡi chứưưư?

Thôi được rồi... thế thì gọi là Epona nhéeee."

Yukino được một người đàn ông vạm vỡ ăn mặc gọn gàng, không biết là kỵ sĩ hay binh lính, đỡ lên ngựa và giữ từ phía sau lưng.

Hoàng tử đứng khoanh tay đầy vẻ bề trên nhìn theo.

Tầm nhìn cao hơn tưởng tượng, nhưng khi ngựa bước đi lộc cộc, gió nhẹ thổi qua khiến cô thấy rất dễ chịu.

Chỉ có điều, gã đàn ông phía sau cứ nhắc nhở nào là khép đầu gối vào, nào là đừng có giật dây cương mạnh quá, làm thân trên cô cứ lắc lư, hơi bị say.

"Ọe."

Thế là buổi tập kết thúc sớm.

Mà, đâu chỉ có hôm nay, thời gian còn nhiều.

Từ mai cứ thong thả mà tập.

☆☆☆

 

Cô đã nghĩ vậy, nhưng hôm sau Yukino không lết nổi ra khỏi giường.

Cyril với khuôn mặt cứng đờ, xồng xộc bước vào phòng ngủ dù cô vẫn đang mặc đồ ngủ.

"Là cô muốn nên ta đã sắp xếp cả ngựa lẫn người!

Thế mà mới một ngày đã chán rồi sao!?

Cô đùa ta đấy hả!"

Yukino nằm trên giường đáp:

"Đừng có to tiếng thế chứuuu.

Với lại đừng có tự tiện vào phòng con gái mà không gõ cửa.

Tôi chán hồi nào, ai nói với anh thế hả?"

"Mới hôm qua tập, hôm nay đã báo nghỉ, không phải chán thì là gì!"

"Gì vậy. Toàn tự suy diễn linh tinh. Thế mà cũng quát tháo cho được."

"Suy diễn à? Thế thì chắc phải có lý do chính đáng nhỉ."

"Đương nhiên rồi. Nhìn mà không biết sao?"

"Biết thế quái nào được!"

"Đau cơ đấy ạ, nhìn thì khỏe re mà không dậy nổi thì phải tự hiểu chứuuu."

Đau cơ, Cyril lẩm bẩm.

Phản ứng kiểu như nghe thì có nghe rồi nhưng chưa gặp bao giờ.

Cái đất nước mà trừ Vương phi ra ai cũng toàn cơ bắp này thì chắc chuyện đó là lạ lẫm lắm.

Khi cả hai đang im lặng thì từ khe cửa có tiếng nói vọng vào:

"Dạ thưa."

"Gì thế Olive?"

"Đến giờ tập thể dục ở vườn sau rồi ạ, kỵ sĩ đã đến đón.

Có nên mời họ về không ạ?"

"Không, cứ mời vào."

"Không phải cô bị đau cơ sao?"

"Phải tắm nắng chứ. Nhờ người ta cõng là được màaa."

"Được cái khỉ mốc! Cô bị ngu hả!"

"Sao lại không?"

"Mặc đồ ngủ? Hôn thê của Hoàng tử? Kỵ sĩ cõng? Không thể chấp nhận được."

Có vẻ là không được thật.

"Thì cũng phải thay đồ chứ, đúng không Công chúa?"

"Đúng rồi Olive, chuẩn luôn, đương nhiên rồi, thế thì được chứ gìii?"

Đuổi cổ Cyril đang câm nín ra ngoài, cô nhờ Olive giúp thay quần áo.

Đầu gối cô run lẩy bẩy.

Đùi và bắp chân đau đến mức không trụ vững nổi.

Lảo đảo bước ra khỏi phòng ngủ, kỵ sĩ đang chờ sẵn liền nắm lấy tay cô.

"Cái gì thế kia... thật sự chỉ là đau cơ thôi á?"

"Hoàng tử vẫn còn ở đây àaa.

Người ta 16 năm trời không vận động gì sất, đáng lẽ anh phải khen tôi đi được là giỏi lắm rồi mới đúng chứ.

Kỵ sĩ ơiii, cõng tôi ra vườn sau đi ạ.

Đằng nào cũng không cử động được, cứ vứt tôi ở đó, 30 phút sau quay lại đón là được rồiii."

Người kỵ sĩ gật đầu, nhưng thay vì cõng, anh ta bế bổng cô lên kiểu công chúa.

Kiếp trước cô cũng chưa được thế này bao giờ.

Từ cưỡi ngựa đến cái này, chuyển sinh cũng không tệ lắm.

"Ghê thật, đây là bế kiểu công chúa nè. Lần đầu tiên đấy, cảm giác thế này sao."

Cứ thế cô được đưa ra vườn sau, nhưng tất nhiên họ không bỏ mặc cô ở đó rồi biến mất.

Cô ngồi lên tấm thảm mềm Olive trải sẵn, dựa lưng vào gối, tắm nắng dưới những tán cây.

Cơ bắp tay chân đau kinh khủng.

Nhưng cũng không tệ.

Cảm giác đó như vạch rõ ranh giới giữa cơ thể cô và thế giới.

Chỉ có nỗi đau mới cho cô cảm nhận được rằng mình đang hiện hữu ở đây.

☆☆☆

 

Tuy nhiên, cứ thế này mãi thì cũng không ổn.

Từ hôm sau, Yukino bắt đầu tập thể lực, chủ yếu là giãn cơ trong phòng và ngoài vườn.

Kiếp trước được mấy chị em ở chỗ làm rủ rê đi tập gym nên cô cũng biết mấy động tác cơ bản.

Mất một tháng tập Yoga và bài tập thể dục trên đài Radio Taiso thì cô mới hết bị đau cơ.

Từ đó cô bắt đầu tập cưỡi ngựa từng chút một, đồng thời tập thêm Boxercise (quyền anh nhịp điệu) ở vườn sau.

Cường độ vận động khác hẳn, lại dùng nhóm cơ khác, nên lại bị đau cơ tiếp.

Ban đầu chưa tập nổi 10 phút, đến khi tập liên tục được 30 phút thì đã hơn nửa năm trôi qua.

Lúc nào Cyril cũng đi cùng khi cô cưỡi ngựa.

Không những thế, về sau anh ta thi thoảng còn ghé qua xem cô tập thể dục ở vườn sau.

Thấy cô nhăn nhó với mấy tư thế Yoga và đòi thảm tập, anh ta kiếm đâu được cái tương tự mang đến.

Thấy cô nhăn nhó với mấy động tác Boxercise và đòi gương lớn, anh ta cho dựng ngay ngoài vườn.

Nói gì thì nói, cũng là người tốt.

Thế nên để đáp lễ, cô tận dụng thời gian ở bên nhau để rò rỉ chút ít thông tin về Levase.

Xen lẫn trong những câu chuyện phiếm, cô tuôn ra hàng tràng tên tuổi các trọng thần, chức vụ, quy trình ra quyết định, và cả mối quan hệ giữa các thành viên hoàng tộc, bao gồm cả các hoàng tử công chúa.

Kiến trúc hoàng cung thì nói ra có vẻ lộ liễu quá, nên cô hay kể về những món ăn thường xuất hiện trên bàn tiệc.

Từ nguyên liệu có thể suy ra được nhà cung cấp.

Từ đó có thể biết được khối chuyện.

Một ngày nọ, khi đang sống những ngày như thế, Cyril nói với vẻ hơi khó chịu.

"Ta sẽ đi thị sát. Cô cũng phải đi cùng, đây là lệnh của Vua."

"Được ra khỏi lâu đài sao? Ồ."

"Ừ. Nhưng cấm nói lời thừa thãi. Giả vờ làm thục nữ mà không quen thì lòi đuôi ngay.

Cô chỉ cần chào hỏi xong là im lặng cười trừ cho ta."

Cô buột miệng cười khẩy.

Lời của Cyril vô tình y hệt những lời trong bức thư của vua cha Levase gửi gắm.

Cái loại người này, vì không biết nỗi đau của người khác nên mới thốt ra được những lời như thế.

Đã lâu rồi Yukino mới nhớ lại cảm xúc dành cho vua cha và anh chị em mình.

Nhìn vào mặt Cyril, cô nói:

"Được thôiii, cái đó là sở trường của tôi màaa."

Vì không có chiếc quạt để che giấu sự khó chịu, cô đành mỉm cười.

Chỉ là, một chút, một chút thôi, trong sâu thẳm lồng ngực cô nhói lên cùng với nỗi thất vọng.

Hãy bình luận để ủng hộ người đăng nhé!

Tên con ngựa trong loạt game "The Legend of Zelda", thường gắn liền với người hùng Link (tương tự như hoàng tử). Bài tập thể dục trên đài phát thanh buổi sáng rất đặc trưng của Nhật Bản. Bài tập kết hợp quyền anh và aerobic, rất phổ biến với dân văn phòng Nhật Bản.