Nàng Công Chúa Khao Khát Cái Chết

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Chị gái nữ chính, xin đừng bắt nạt tiểu kiếm linh bé bỏng

(Đang ra)

Chị gái nữ chính, xin đừng bắt nạt tiểu kiếm linh bé bỏng

苶鸠

"Đồ... Đồ xấu xa, miệng nàng nó... nó ở bên trên cơ!"

86 457

Tôi Bị Công Chúa Ngân Long Biến Thành Ấu Long Cơ

(Đang ra)

Tôi Bị Công Chúa Ngân Long Biến Thành Ấu Long Cơ

漢唐歸來

"Còn nói bậy bạ nữa, ta sẽ ném ngươi vào nồi chiên thành thịt vụn đấy." — Biểu cảm của vị Long Nữ tuyệt mỹ bắt đầu hắc hóa.

22 28

Chị Tiền Bối xinh đẹp của CLB Bắn Cung đang ngủ hớ hênh trong phòng tôi

(Đang ra)

Chị Tiền Bối xinh đẹp của CLB Bắn Cung đang ngủ hớ hênh trong phòng tôi

Nekokuma

Một bộ Romcom theo kiểu "tận hưởng phần thưởng", kể về chị tiền bối vốn luôn nghiêm túc và mạnh mẽ, nay lại trở nên thả lỏng và hoàn toàn mất cảnh giác trước mặt nam chính!

7 7

Tôi trở thành vu nữ do chính hoàng đế dưỡng thành

(Đang ra)

Tôi trở thành vu nữ do chính hoàng đế dưỡng thành

랑향

Khoảnh khắc ấy, cuộc đời vốn chẳng mấy bằng phẳng của tôi coi như toang hẳn.

34 81

Con điên ở cái Võ Lâm này là tao đấy

(Đang ra)

Con điên ở cái Võ Lâm này là tao đấy

정통무협조와요

Trong khi tôi chẳng biết tí gì về võ hiệp cả."

271 449

Web Novel - Chương 03

Chương 03

Để biến câu chuyện bịa đặt "viên ngọc quý được nhà vua nâng niu" thành sự thật, hàng đống váy vóc và trang sức đã được chế tác cấp tốc cho Wendy trong vòng nửa năm.

5 thị nữ được cử đến, số lượng hầu gái tăng lên, và của hồi môn cũng chất cao như núi.

Nào là những thước vải quý hiếm, những chiếc quạt đạt đến trình độ nghệ thuật, hộp trang sức nạm đầy đá quý, gương tay chạm khắc tinh xảo, xe ngựa riêng, ngựa tốt, và cả đống tiền vàng.

Tuy nhiên, so với ngân sách lẽ ra Wendy phải được hưởng từ trước đến nay, thì những thứ này chỉ là như muối bỏ biển.

Tiện thể, cô cũng phải gặp mặt các anh chị em của mình.

Bởi trong quá trình công bố việc Wendy xuất giá với quý tộc và dân chúng, hoàng gia đã tổ chức vài buổi tiệc.

Khi xuất hiện trước công chúng, cô được lệnh "ngoài chào hỏi ra thì cấm mở miệng".

Thế nên, trong lúc các anh chị em buông lời chế giễu tùy thích, Yukino chỉ biết mỉm cười suốt buổi.

"Đây là em gái đó hả? Vừa mới xuất hiện đã sắp biến mất rồi, thế thì cũng chẳng cần nhớ mặt làm gì."

"Đây là em gái đó hả? Nhìn quê mùa thật. Chẳng có chút khí chất cao sang nào. Đúng là vô giá trị."

"Đây là em gái đó hả? Cũng phải cảm ơn con bé, nhờ nó mà Dahlia không phải đi xa."

"Đây là em gái đó hả? Không thể để đứng cạnh mình được, vừa thiếu trí tuệ vừa kém sắc. À, mà đằng nào cũng gả sang cái nước man rợ đó thôi."

Bị nói gì cô cũng chẳng bận tâm.

Dù sao thì sớm muộn gì cô cũng sẽ nghiền nát tất cả bọn họ một thể.

Chỉ có điều, lời của một chị gái khiến cô hơi để ý.

"Đây là em gái đó hả? Nghe đâu là đứa trẻ bị nguyền rủa đấy.

Nó sống dai đến tận tuổi này rồi, giờ muốn coi như không tồn tại cũng không được, gả sang tiểu quốc coi như tống khứ được một cục nợ."

"Đứa trẻ bị nguyền rủa" - đây là lần đầu tiên cô nghe thấy lời mắng chửi này.

Lúc đó, một người anh khác đi tới, hai người bắt đầu trò chuyện.

Nội dung vẫn là chê bai Wendy, nhưng nghe qua, cô hiểu rằng họ đang coi Wendy là một đứa trẻ thiểu năng trí tuệ.

Việc cô từ chối giáo dục bấy lâu nay không được coi là sự phản kháng.

Mà được hiểu là do cô không làm được, đến cái nĩa cũng không biết dùng, đứa trẻ này đầu óc có vấn đề, họ diễn giải như thế.

Mức độ không thể tiếp thu tri thức ở đây được gọi là "lời nguyền".

Tuy hơi bực mình vì ý chí của mình bị hiểu sai lệch, nhưng Yukino lại nghĩ: mà thôi cũng được.

Chẳng biết họ thực sự nghĩ cô ngu ngốc hay cố tình muốn nghĩ như vậy, nhưng bị coi thường thì càng thuận lợi cho kế hoạch của cô.

☆☆☆

Và rồi, ngày hẹn ước cũng đến, Yukino khởi hành đến Xứ Aurila.

Không một ai trong hoàng tộc ra tiễn, thứ duy nhất được trao cho cô là một bức thư có niêm phong của hoàng gia.

『Đừng có làm chuyện thừa thãi, ngươi chỉ cần cười cho tươi vào.

Không làm gì cả, ngậm miệng lại, mọi việc sau đó hãy nghe theo chỉ thị của thị nữ.

Đã gả đi rồi thì coi như cắt đứt quan hệ với đất nước này, hãy chôn xương ở Aurila đi.

Một đứa con gái bị nguyền rủa như ngươi mà cũng có chỗ dùng, hãy lấy làm tự hào.』

Đại ý là dù có thất bại cũng đừng hòng quay về.

Có khi người viết còn tưởng mình đang khích lệ cô cũng nên, nhưng họ chẳng hề nghĩ xem bức thư như thế này sẽ ảnh hưởng đến tâm lý con gái mình ra sao.

Hoặc có lẽ, họ chưa bao giờ coi cô là con gái.

☆☆☆

Hành trình kéo dài 40 ngày trên xe ngựa.

Với cuộc đời của Wendy, đây có lẽ là 40 ngày tuyệt vời nhất.

Đối với Yukino, người chưa từng bước chân ra khỏi hoàng cung, đây là những ngày cô lần đầu tiên được ngắm nhìn thế giới này.

Khi đến nơi, với tư cách con tin, cô chắc cũng sẽ chẳng mấy khi được ra khỏi nơi ở, giống như ở tổ quốc thôi.

Một lần trong đời, được cảm nhận gió trên thảo nguyên, nghe tiếng suối chảy róc rách, nghỉ lại nhà trọ và thưởng thức đặc sản địa phương, đó thực sự là khoảng thời gian tuyệt diệu.

Tuy nhiên, cuộc vui nào cũng có lúc tàn, chuyến đi rồi cũng phải kết thúc.

Yukino đã đặt chân đến Aurila.

Người đầu tiên ra đón là Tể tướng của Aurila.

Ông ta để râu, mặc một bộ đồ dài như áo choàng.

Trông như tư tế hay gì đó, những người xung quanh cũng mặc trang phục tương tự.

Chắc là đồng phục của những người làm việc trong cung điện.

Nhìn kỹ thì thấy cổ áo mỗi người có thêu họa tiết khác nhau.

Có vẻ như để biểu thị cấp bậc hay chức vụ. Giống như huy hiệu trên quân phục chăng?

"Chào mừng Công chúa điện hạ Wendy đã đến.

Thần là Tể tướng Tim Walker. Thần phụng mệnh đến đón và hướng dẫn cho Người."

Wendy mỉm cười không đáp.

Không phải cô tuân thủ mệnh lệnh "câm miệng" của vua cha, mà là ở đây, việc giả vờ làm đứa trẻ bị nguyền rủa cũng có cái lợi của nó.

À không, phải nói là nhất định phải làm thế.

Sứ giả của Levase, người chịu trách nhiệm giám sát, vội vàng bước lên từ bên cạnh.

"Cảm ơn ngài đã ra đón.

Chúng tôi xin được trao Công chúa điện hạ Wendy Lee Dowsett của chúng tôi cho quý quốc."

Lần đầu tiên biết tên đầy đủ của mình, Yukino suýt nữa thì buột miệng "Hả?", nhưng cô vội vàng lấy lại vẻ mặt ngơ ngác.

"Đường xá xa xôi, hẳn Người đã mệt, chúng tôi đã chuẩn bị chỗ nghỉ ngơi.

Các vị sứ giả và những người sẽ quay trở về xin mời đến phòng khách.

Còn Công chúa điện hạ cùng thị nữ, hầu gái ở lại đây sẽ được đưa về phòng riêng."

Hành lý lần lượt được chuyển xuống xe, mọi người bắt đầu di chuyển nhịp nhàng không một động tác thừa.

Nhân sự bên này cũng chia nhau ra dẫn đường, đoàn người bắt đầu rảo bước.

Cách làm việc khá nhanh nhẹn và hiệu quả.

Cũng phải thôi.

Nhìn qua cũng thấy quy mô đất nước này khá lớn.

Từ lúc nhập cảnh, cô đã ngắm nhìn qua cửa sổ xe ngựa, các tòa nhà được xây dựng bài bản từ móng, trát vữa cẩn thận, cầu cống kiên cố, và hơn hết là đường xá được quy hoạch tốt giúp xe ngựa di chuyển êm ái.

Cả kỹ thuật lẫn quốc lực đều vượt xa vương quốc Levase.

Thật không hiểu tại sao vua cha lại có thể thản nhiên nghĩ rằng gửi một Wendy vô giá trị sang đây là ổn thỏa.

Cô phải cố kìm nén để không cười khẩy.

Chắc chắn đất nước này sẽ coi Levase là kẻ vô lễ.

Không có ý định giao hảo tử tế, không có sự tôn trọng, thậm chí còn gửi sang một đứa trẻ bị nguyền rủa, chắc chắn là đang coi thường họ.

Mà đúng là thế thật.

Bằng chứng là mặt mũi đám sứ giả đang tái mét cả đi.

Trước kiến trúc hoàng cung lộng lẫy nhưng vững chãi, cùng sự oai phong của hàng quân kỵ sĩ, chất lượng áo giáp và vũ khí cao cấp, bọn họ đang sợ xanh mặt.

Về nước rồi bọn họ sẽ báo cáo cái gì đây?

Đáng mong chờ thật.

"...Thần xin mạo muội hỏi Công chúa. Người chỉ mang theo một thị nữ thôi sao ạ?"

Trong khi được dẫn về phòng, thú thật là Yukino đang bận tâm đến đôi giày cao gót lâu lắm mới đi lại.

Kiếp trước cô toàn đi giày công sở gót thấp, còn ở thế giới này thì chủ yếu đi giày trong nhà.

Vốn dĩ, đế giày cứng ngắc và chất liệu thiếu đàn hồi của thế giới này khiến việc đi lại thực sự là cực hình.

Thế nên, khi nghe Tể tướng hỏi, cô mới nhận ra đi theo sau mình chỉ có đúng một người thị nữ.

"Ô kìa... cô từ hầu gái lên làm thị nữ rồi sao?"

Ở đó chỉ có một người phụ nữ trạc ngoài 30 tuổi, mặc trang phục thị nữ.

Nhìn kỹ thì, đó chính là cô hầu gái cấp thấp đã phục vụ ở phòng Yukino suốt bao năm qua.

Cô ta im lặng với vẻ khó xử.

Đó là công việc của cô ta từ trước đến giờ.

"Ngài Tể tướng Walker, ở đây có thể sắp xếp thêm thị nữ và hầu gái cho tôi không?"

"Nếu cần thiết thì đương nhiên là được ạ."

"Vậy à. Thế thì cô cũng được về nước rồi đấy, Olive."

Cô hầu gái, giờ là thị nữ, giật mình phản ứng nhẹ, nhưng rồi lặng lẽ lắc đầu.

"Không về sao? ...Vậy ngài Tể tướng, nhờ ngài tiếp nhận hai người này nhé."

"Thần xin tuân lệnh.

Với lại... xin Người cứ gọi thần là Walker."

Có lẽ vì lý do thân phận nên không được dùng kính ngữ chăng.

Tuy nhiên, với thói quen của người Nhật, hầu như không có văn hóa gọi tên trống không với người lớn tuổi hơn mình.

Kể cả là người thân cũng không.

"Được thôiii. Khi nào tôi chính thức trở thành vợ của Hoàng tử, tôi sẽ gọi như thế nhé."

Nếu được thì trước lúc đó hãy nghiền nát cái đất nước kia đi.

Yukino khẽ mở chiếc quạt đính lông vũ được Vương phi ban tặng, che lên khóe miệng.

☆☆☆

Nghỉ ngơi trong phòng khoảng nửa ngày, đến chiều muộn, cô được diện kiến các thành viên hoàng tộc.

Gặp lại đám sứ giả, để lại hầu gái và thị nữ ở phòng chờ, chỉ có 5 người được phép vào phòng.

"Chào mừng Công chúa Levase đã đến."

Hoàng gia này đúng là hiện thân của bốn chữ "Chất phác kiên cường".

Quốc vương có mái tóc nâu sẫm, đôi mắt cùng màu, và thân hình vạm vỡ chẳng thua kém bất kỳ kỵ sĩ nào.

Nhắc mới nhớ, Vua của Liên bang Teadri thuộc phái võ biền.

Ngoài mặt thì theo chế độ hợp nghị, nhưng thực chất là chính quyền quân sự, bản thân Nguyên thủ là kẻ đã dùng vũ lực để thống nhất các vùng lân cận.

Vua nước này là họ hàng xa, nên cũng theo phái võ biền thì chẳng có gì lạ.

Vương phi là một người phụ nữ quý phái, dịu dàng với làn da trắng và mái tóc vàng.

Và kết tinh giữa cơ bắp và nhan sắc ấy là ba vị Hoàng tử.

Đại Hoàng tử đã được lập làm Thái tử: Cơ bắp.

Tam Hoàng tử còn nhỏ tuổi: Nhan sắc.

Còn Nhị Hoàng tử ở giữa, tức là chồng tương lai của Yukino: Bình thường.

Mái tóc nâu nhạt, nhìn từ xa trông như một người Nhật có nét mặt hơi sâu.

Dáng người cao ráo, nhưng chắc đó là tiêu chuẩn của đất nước này.

Ít nhất thì không tạo cảm giác áp bức, khiến cô thấy nhẹ nhõm phần nào.

Tất nhiên ở nơi này, không thể để sứ giả chào hỏi thay được.

Như đã được dặn dò kỹ lưỡng từ trước, Yukino bước lên phía trước.

"Cảm ơn sự đón tiếp nồng hậu ạaaa, tôi là Công chúa Wendy của vương quốc Levase đây ạaaa."

Cùng với lời chào tối giản, cô trình diễn một kiểu nhún gối chào vụng về rõ rệt do mới học vẹt.

Cả căn phòng xôn xao trong thoáng chốc.

Gửi một cô gái chỉ biết chào hỏi kém cỏi thế này đến làm Vương phi sao?

Bầu không khí pha trộn giữa sự ngán ngẩm và tức giận nhanh chóng bao trùm lấy nơi đó.

Tất nhiên, các thành viên hoàng tộc cũng sa sầm mặt mày.

Vương phi lộ rõ vẻ khó chịu, hay đúng hơn là gần như khinh miệt.

Hứng trọn bầu không khí đó, đám sứ giả Levase mặt mày xanh lét.

Hẳn là họ đã biết điều này từ khi đặt chân đến đây, chẳng lẽ họ còn mong chờ điều gì khác sao?

Mong chờ Wendy chào hỏi đàng hoàng, hay mong chờ hoàng tộc bên này sẽ chấp nhận Wendy?

Ngây thơ quá.

"Được lắm, được lắm", Yukino thầm nghĩ.

Có thể nói mục đích của cô đã gần như đạt được.

Giờ đây, đầu não của đất nước này đã hiểu rõ rằng Levase đang coi thường họ.

Nào, chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo đây?

Kế hoạch này rất hợp với một Yukino chẳng có tài cán gì, bởi vì chính cô chẳng cần phải làm gì cả.

Cứ sống ngờ nghệch là được.

Chỉ cần thế thôi là quan hệ ngoại giao sẽ bị đảo lộn tùng phèo.

Bị vây quanh bởi những khuôn mặt đắng ngắt, chào hỏi xong, đợi hoàng tộc lui ra, Yukino lại bị đưa trở về căn phòng hướng Bắc ban đầu.

Phòng ở tầng một, thiếu ánh sáng, gần lối ra vườn sau.

Cô muốn tắm nắng, nên nếu được ra ngoài một chút thì tốt biết mấy.

Tuy nhiên, gần cửa ra vào đồng nghĩa với việc kẻ địch bên ngoài dễ tiếp cận hơn.

Việc xếp cho cô căn phòng hướng Bắc ở tầng một đầy rủi ro ngay từ đầu, là do họ vốn định coi cô là con tin hạ cấp, hay là...

☆☆☆

"Xin phép."

Hai ngày sau, chồng tương lai của cô, Hoàng tử, mới đến thăm.

Trà sáng, bữa trưa và tối, bồn tắm trước khi ngủ, ngoài những lúc đó ra, cô bị bỏ mặc suốt hai ngày trời.

Mà, cô cũng quen rồi.

"Xin chào, Hoàng tử."

Cô mỉm cười chào, nhưng đáp lại là ánh mắt lạnh lùng.

Và không có lời chào đáp lễ, anh ta cứ đứng khoanh tay như thế.

Đưa mắt nhìn quanh một lượt.

Căn phòng này thực sự rất đơn giản.

Phòng của Wendy ở quê nhà vốn là phòng của cựu Trắc phi nên đồ đạc ít nhất cũng hào nhoáng.

Những bộ ấm trà hay sách vở để lại cũng là đồ dùng cho Trắc phi, hoặc do Trắc phi sắm sửa, nên hầu hết là đồ cao cấp.

Trong mắt Yukino, người đã sống trong môi trường đó, những đồ vật ở đây chất lượng kém hơn hẳn một, hai, thậm chí ba bậc.

Chỉ có điều, những thứ được cất giữ trong phòng lại là đồ Yukino mang theo.

Quần áo và trang sức được ban làm của hồi môn, và những thứ cô vơ vét từ phòng mình mang đi.

Ánh mắt của Hoàng tử đang chậm rãi quan sát chúng.

"Sứ giả nước cô."

"Dạ?"

"Sáng nay đã khởi hành về nước rồi."

Nhanh dữ.

Đến cả Yukino cũng không giấu được sự ngạc nhiên, chớp mắt liên tục.

Không thèm đợi cuộc sống của Công chúa ổn định đã về, đúng là bọn không có lòng trung thành, cũng phải thôi.

Nhưng mà vẫn nhanh thật.

Hừm.

Có lẽ họ nhận ra mình đã đánh giá sai quốc lực nước này, nên vội vàng về báo tin chăng.

Đáng tiếc là, bản thân sự tồn tại của Wendy đã là một lời tuyên chiến rồi, giờ mới nhận ra thì đã quá muộn.

"Ôi chao. Tôi còn định xác nhận lại lần cuối cơ.

Olive, thế là cô chỉ còn cách ở lại đây thôi nhé."

Chuyện này thì đúng là gay go thật.

Nếu được thì cô muốn Olive cùng về.

Bởi vì, nếu sự tồn tại của Yukino phát huy tác dụng, quan hệ bang giao ngày càng xấu đi, và cuối cùng Levase bị nghiền nát, thì cô dự định sẽ chết theo mà.

Hãy bình luận để ủng hộ người đăng nhé!

Hay còn gọi là quan võ