Nàng Công Chúa Khao Khát Cái Chết

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Chị gái nữ chính, xin đừng bắt nạt tiểu kiếm linh bé bỏng

(Đang ra)

Chị gái nữ chính, xin đừng bắt nạt tiểu kiếm linh bé bỏng

苶鸠

"Đồ... Đồ xấu xa, miệng nàng nó... nó ở bên trên cơ!"

86 457

Tôi Bị Công Chúa Ngân Long Biến Thành Ấu Long Cơ

(Đang ra)

Tôi Bị Công Chúa Ngân Long Biến Thành Ấu Long Cơ

漢唐歸來

"Còn nói bậy bạ nữa, ta sẽ ném ngươi vào nồi chiên thành thịt vụn đấy." — Biểu cảm của vị Long Nữ tuyệt mỹ bắt đầu hắc hóa.

22 28

Chị Tiền Bối xinh đẹp của CLB Bắn Cung đang ngủ hớ hênh trong phòng tôi

(Đang ra)

Chị Tiền Bối xinh đẹp của CLB Bắn Cung đang ngủ hớ hênh trong phòng tôi

Nekokuma

Một bộ Romcom theo kiểu "tận hưởng phần thưởng", kể về chị tiền bối vốn luôn nghiêm túc và mạnh mẽ, nay lại trở nên thả lỏng và hoàn toàn mất cảnh giác trước mặt nam chính!

7 7

Tôi trở thành vu nữ do chính hoàng đế dưỡng thành

(Đang ra)

Tôi trở thành vu nữ do chính hoàng đế dưỡng thành

랑향

Khoảnh khắc ấy, cuộc đời vốn chẳng mấy bằng phẳng của tôi coi như toang hẳn.

34 81

Con điên ở cái Võ Lâm này là tao đấy

(Đang ra)

Con điên ở cái Võ Lâm này là tao đấy

정통무협조와요

Trong khi tôi chẳng biết tí gì về võ hiệp cả."

271 449

Web Novel - Chương 05

Chương 05

Chuyến thị sát lần này là đến lãnh địa của một Tử tước nằm ở phía Nam kinh thành.

Nghe nói đi xe ngựa mất ba ngày, vậy tính ra khoảng cách chừng 100km chăng?

Cái này thì cô chịu, không rõ lắm.

Có vẻ như lãnh địa đó vừa phát hiện ra một mỏ quặng mới.

Trớ trêu thay, đó lại cùng loại quặng với vương quốc Levase.

Thay vì hạn chế nhập khẩu, họ đang tìm kiếm nguồn cung mới, nhưng nếu khai thác được ngay trong nước thì quả là may mắn như được thần linh phù hộ.

Chẳng cần đàm phán với ai, cũng chẳng cần chơi trò cân não mệt mỏi với Levase nữa.

Và lệnh đưa ra là phải mang theo Wendy - đứa con của Levase - đi cùng chuyến thị sát này.

Sở thích thật quái gở.

Chuyện này chẳng mang lại lợi lộc gì, chắc họ chỉ muốn nhìn thấy Wendy chứng kiến cảnh khai thác quặng, rồi nhớ về quê hương mà than khóc.

Nhưng tiếc quá.

Yukino chẳng thấy buồn một tẹo nào.

Và Wendy mà họ biết, cũng sẽ chẳng buồn đâu.

Bởi lẽ, một "Công chúa bị nguyền rủa" thì làm sao hiểu nổi ý nghĩa của chuyện đó chứ.

☆☆☆

 

"Kết quả khảo sát cho thấy sản lượng dự kiến khá lớn.

Nhiều bộ phận đã cùng tham gia khảo sát nên kết quả này rất đáng tin cậy."

"Thế thì tốt quá nhỉii."

Trước thông tin quê nhà sẽ chịu đòn giáng mạnh, Yukino vẫn cười tươi rói.

Là thật lòng đấy.

Thế này thì ngày đất nước đó bị nghiền nát sẽ đến sớm hơn thôi.

"Cô có hiểu chuyện này là... không?"

"Sao ạaa?"

"...Thôi, không có gì."

☆☆☆

 

Người cai quản lãnh địa này là Tử tước Hartley Hall.

Nơi họ lưu trú là dinh thự của Tử tước, nhìn quy mô và độ cổ kính thì có vẻ đây là một gia tộc có bề dày lịch sử.

Tử tước trông có vẻ là một người khôn ngoan, không sơ hở.

Ông ta đang tính toán để tận dụng tối đa việc phát hiện mỏ quặng trong lãnh địa của mình.

Tuy nhiên, ông ta cũng là một gia thần trung thành của hoàng gia.

Hiểu rõ rằng lợi ích của mình đi đôi với lợi ích quốc gia, ông ta mong muốn một hợp đồng mua bán hợp lý.

Vị quản gia có vẻ ngoài hiền từ cũng tiếp đãi Yukino rất chu đáo, dường như không có ý thù địch.

Ông ta có hai người con trai.

Họ đang phụ giúp cha quản lý lãnh địa và có tính cách khá khiêm tốn.

Ngoài ra còn có vợ và con gái ông ta.

Cả hai người này đều là kiểu phụ nữ lúc nào cũng như muốn dán cái mác "quý tộc" lên trán để khoe khoang.

Cô con gái dường như còn bạo dạn hơn.

Cô ta coi việc Nhị Hoàng tử nghỉ lại dinh thự như một vận may từ trên trời rơi xuống.

Thế là bất kể ngày đêm, hễ thấy cơ hội là cô ta lân la bắt chuyện, dù không dám chạm vào người nhưng khoảng cách thì rất gần.

Tiện thể nói luôn, họ hoàn toàn lờ tịt Yukino.

Cả mẹ lẫn con.

Kỳ nghỉ kéo dài một tuần, khi chỉ còn hai, ba ngày nữa là trở về kinh thành thì...

"Thực ra gia đình tôi rất tự hào về phòng hút xì gà (Cigar room)..."

Với lời mời của gia chủ, Cyril rời khỏi Yukino.

Tất nhiên là kèm theo chỉ thị: "Cô về phòng nghỉ ngơi đi".

Hai người con trai cũng đi theo họ, sau khi tiễn bốn người đàn ông đi khuất, Yukino định nhờ Olive dìu về phòng.

Đúng lúc đó, phu nhân và cô con gái xuất hiện, có vẻ như họ đã chờ khoảnh khắc này từ lâu.

"Công chúa điện hạ, nếu không phiền, Người có muốn dùng trà với chúng tôi không?"

Giống như đàn ông dốc bầu tâm sự và thắt chặt tình đoàn kết trong phòng hút xì gà, phụ nữ cũng khẳng định tình hữu nghị qua những buổi tiệc trà.

Từ chối cũng được thôi, nhưng nếu làm vậy, tin tức đó sẽ lan truyền khắp lãnh địa trong nháy mắt.

Và điều đó sẽ để lại rạn nứt không hay giữa ứng cử viên Vương phi - hay nói rộng ra là Hoàng tử - với người dân trong lãnh địa.

Dù không từ chối thì nhìn biểu cảm của hai mẹ con này cũng chẳng thấy thân thiện gì cho cam.

Chắc là họ bất mãn về hợp đồng mỏ quặng đây.

Thôi thì nhận lời mời, nghe xem họ tính toán gì cũng không hại gì.

☆☆☆

 

"Nhờ quặng của lãnh địa chúng tôi mà đất nước phồn vinh, thật là vinh dự quá."

"Đúng vậy thưa mẹ, đất nước công nhận giá trị này, chúng ta chỉ biết cảm tạ thôi."

"Gia đình ta thề trung thành với đất nước này mà, vâng, tất nhiên rồi."

"Dù người dân lãnh địa có phải chịu thuế lao dịch thì cũng đành chịu thôi nhỉ."

Vừa nhâm nhi tách trà thơm phức, vừa nói những chuyện "thơm mùi thuốc súng" thế này là bằng chứng cho sự bất mãn rồi.

Tóm lại là họ đang đòi hỏi khéo: "Hãy mua với giá cao hơn đi".

Yukino cười lơ đễnh.

Cô chẳng buồn khẳng định hay phủ định, chỉ mong thời gian trôi qua nhanh nhanh cho xong.

Nhìn thái độ của Yukino, nụ cười trên môi họ dần tắt ngấm.

"...Công chúa có quan hệ tốt với Nhị Hoàng tử điện hạ chứ? Đi cùng nhau đến tận nơi xa xôi thế này cơ mà."

Cô chỉ cười "ư hư hư".

Cô con gái lộ rõ vẻ mặt khó chịu.

"Về chính sách ngoại giao gần đây, Công chúa nghĩ sao?

Nghe nói nơi xuất khẩu lương thực đang giảm đi, các cửa hàng trang sức cũng kêu thiếu đá quý nên tăng giá vùn vụt.

Là một người dân, tôi lo không biết cứ đi theo đường lối này có ổn không nữa."

Quả nhiên là các lệnh trừng phạt kinh tế để trả đũa đang được thực thi.

Có vẻ như hoàng gia các nước trong Liên bang đang hợp sức lại, thay đổi tỷ lệ xuất nhập khẩu với các nước ngoài Levase.

Đương nhiên đây là chiến lược có tầm nhìn xa, rồi dần dần sẽ ký kết các hiệp ước có lợi với một số nước, hoặc đặt một số nước dưới sự kiểm soát, mọi chuyện rồi sẽ ổn định thôi.

Yukino lại cười "ư hư hư".

Chẳng việc gì phải nói chuyện này với họ.

"...Công chúa điện hạ, Người có thực sự đang hỗ trợ Hoàng tử Cyril không vậy?

Nói ra thì hơi thất lễ, nhưng là người từ nước khác đến, lẽ ra Người phải học hỏi nhiều hơn chứ?

Đến chuyện cỏn con thế này cũng không nói được thì..."

"Đúng đấy ạ, thế này thì tội nghiệp Hoàng tử quá!

Tôi nghĩ nên chọn một Vương phi xứng đôi vừa lứa với ngài Cyril hơn!"

"Đúng đúng, ví dụ như con bé này chẳng hạn.

Được gia đình tôi nuôi dạy cẩn thận, một lòng yêu nước, lại sở hữu nhan sắc cần thiết cho ngoại giao, Người không thấy vậy sao?

Này Công chúa điện hạ, nếu Người từ chối hôn sự, con bé này có thể bảo vệ vị trí bên cạnh Hoàng tử tốt hơn Người đấy."

Cô nghiêng đầu, cười "ư hư hư" một cái nữa, cuối cùng họ cũng chịu hết nổi, gấp quạt lại và siết chặt trong tay.

Rồi hai mẹ con chụm đầu vào nhau thì thầm to nhỏ.

"Chẳng hiểu gì cả, hay là nó không biết tiếng nhỉ?"

"Này mẹ, có tin đồn là Công chúa lần này bị nguyền rủa... đấy."

"Mẹ cứ tưởng chỉ là tin đồn, ai dè là thật. Cứ ngơ ngẩn cười hềch hệch, y như con búp bê vậy."

"Làm... vụ kia nhé?"

"Ừ, mẹ nghĩ kế hoạch đó hơi ngốc nghếch nhưng có khi lại hiệu quả đấy."

Nghe rõ mồn một, nhưng có lẽ họ coi thường cô nên cũng chẳng buồn giấu giếm.

Bà mẹ ra hiệu, từ cửa bước vào một người đàn ông mặc trang phục lính.

Có vẻ là thường dân.

"Ngươi, đưa vị này vào phòng ngủ đi. Rồi làm theo kế hoạch.

Không cần phải làm thật đâu, chắc khoảng... 30 phút nữa là tiệc xì gà cũng tan.

Chỉ cần Hoàng tử điện hạ về phòng, thấy cảnh tượng trong phòng ngủ là đủ."

"Tôi có bị trừng phạt không..."

"Ngươi là người được ông chủ ưng ý nhất mà.

Ta và con gái sẽ làm chứng là Công chúa đã lôi kéo ngươi vào phòng ngủ, ông chủ cũng sẽ hết sức bao che cho ngươi, không sao đâu."

Không phải tự khoe chứ kiếp trước và cả kiếp này, Yukino vẫn là con gái tân.

Tuy nhiên, cô cũng đủ "già dặn" để hiểu họ đang mưu tính cái gì.

Gã đàn ông bước vào phòng, đưa tay về phía Yukino - đúng lúc đó, cô dùng quạt quất mạnh vào tay hắn.

"Ái!"

Chắc chẳng đau lắm đâu, nhưng gã đàn ông thốt lên vì bất ngờ và lùi lại một chút.

Yukino lên tiếng.

"Đừng có chạm vào ta."

Từng làm việc ở phòng thư ký, kiếp trước Yukino đã tiếp xúc với rất nhiều nhân vật cấp cao.

Cô đã tận mắt chứng kiến cách họ hành xử bằng địa vị và sự tự tin của mình.

Giọng nói trầm, vang, ánh mắt luôn nhìn thẳng.

Không vội vã, không bối rối, hoặc ít nhất là không để lộ những điều đó ra ngoài, cử chỉ thì khoan thai, điềm tĩnh.

"Ngươi. Dây giày sắp tuột rồi kìa."

Nghe Yukino nói, gã đàn ông giật mình nhìn xuống chân.

Nhưng ngay lập tức, hắn đưa mắt nhìn lên, không cúi xuống.

"Là do giày mất form rồi. Và chắc là do ngươi tự khâu lại nhiều lần rồi đúng không."

Gã đàn ông hít vào một hơi.

Ánh mắt vẫn không dao động, nhưng bàn tay hắn khẽ run lên.

"Kim và chỉ chuyên dụng cho đồ da đắt hơn loại thường nhiều. Chắc ngươi đang cố dùng cái kim cùn mũi rồi.

Hơn nữa, khâu vá chồng chéo nhiều lần, lỗ cũ không dùng được nữa nên phải đổi vị trí đâm kim từng chút một.

Nhưng như ngươi đã biết, đôi giày đó quá đát rồi.

Dù là thực chiến, di chuyển hay chạy trốn, sự ổn định của đôi chân là quan trọng nhất.

Mang đôi giày đó, ngươi đang sống mà không thể phát huy nổi một nửa thực lực của mình."

Mặc kệ hai mẹ con kia đang há hốc mồm, mặt gã đàn ông ngày càng trắng bệch.

"Nhiệm vụ của ngươi không phải là làm trò vui cho vợ chủ nhân, cũng không phải là tấn công một người phụ nữ quyền quý để rồi bị vứt bỏ như đồ dùng một lần và chết.

Mà là bảo vệ lãnh thổ, bảo vệ người dân, và bảo vệ chính gia đình ngươi mà chiến đấu.

Nếu ngươi đụng vào ta, ngươi sẽ phải vứt bỏ tất cả những thứ đó và chết.

Bởi lẽ, ta không nghĩ một người chủ đến sự an toàn của ngươi qua đôi giày còn chẳng màng tới, lại dám đứng ra che chở cho ngươi trước mặt Hoàng tử điện hạ đâu."

Tay gã đàn ông buông thõng xuống.

Mắt cô con gái đảo lia lịa giữa Yukino, gã đàn ông và đôi giày của gã.

Bà mẹ thì vẫn đang ngây người ra.

Không phải lượt của Yukino nữa nên cô cũng im lặng.

Một lúc lâu, không ai nói gì.

Bỗng có tiếng gõ cửa từ bên ngoài, chưa kịp trả lời thì cửa đã mở tung.

Xuất hiện là Cyril đang thở hổn hển, phía sau là Olive đang cố nhòm vào.

Cô hầu gái này, ngay khoảnh khắc gã đàn ông bước vào, đã lách người qua khe cửa chuồn mất.

Cứ tưởng cô nàng bỏ trốn, hóa ra là đi gọi Cyril.

Cyril nhìn quanh phòng nắm bắt tình hình, rồi vừa điều hòa nhịp thở vừa chậm rãi bước lại gần Yukino.

Cảnh tượng Yukino dùng lời lẽ sắc bén chặn đứng gã đàn ông đã diễn ra từ trước khi anh vào, nên chắc Cyril không biết thực hư thế nào.

Nhưng nghe báo cáo của Olive là có đàn ông lạ xông vào, anh đã lập tức quay lại.

Thật lòng là cô thấy nhẹ cả người.

"...Đêm nay ta thấy mệt nên xin phép về trước.

Nào, ta đã dặn cô ngủ sớm rồi mà nhỉ. Mọi người đang nói chuyện gì thế?"

"Cô con gái này bảo là muốn kết hôn với anh đấyyy. Tuyệt quá còn gìii!"

Nghe câu trả lời của Yukino, tất cả mọi người đều giật bắn mình.

Hai mẹ con lộ rõ vẻ lúng túng, còn gã lính thì trố mắt kinh ngạc.

"Hừm. Có giá trị gì để đánh đổi với một Công chúa của một quốc gia không nhỉ?"

"Là tình yêu đấy ạaa, tình yêu!"

"Nếu vậy thì tôi xin từ chối cuộc trao đổi này, phu nhân Hall ạ. Vì tình yêu của tôi đã thuộc về Wendy rồi."

Cô thầm thán phục khả năng "chém gió thành thần" của Cyril, nói chuyện không có thật mà cứ như đúng rồi.

Phu nhân cười "hô hô hô".

"Đ-Đương nhiên rồi thưa Điện hạ, chỉ là lời nói mộng mơ của con gái trẻ người non dạ thôi ạ, không ngờ Công chúa điện hạ lại tưởng thật, với tư cách là một người mẹ, tôi xin tạ lỗi."

"Tất nhiên, tất nhiên là vậy rồi, phu nhân. Cả tôi và Wendy đều không nghĩ là các vị nói thật đâu.

Bởi vì nếu là thật, thì đó là sự can thiệp vào chính quyền của gia đình một lãnh chúa, tôi sẽ phải báo cáo ý định đó lên Bệ hạ, rằng nơi này đang muốn chen chân vào trung ương.

Chắc chắn phu nhân không bao giờ nói những lời như vậy."

"Không dám đâu ạ", phu nhân đáp với giọng lí nhí. Có vẻ hài lòng, Cyril dẫn Yukino về phòng ngủ.

Hai bên hành lang có Kỵ sĩ hoàng gia đứng gác, nhưng Cyril phải nhìn trái nhìn phải mấy lần rồi mới yên tâm vào trong.

"Đã xảy ra chuyện gì?"

Trả lời sao đây nhỉ.

Kể sự thật để làm cho hai mẹ con kia bẽ mặt cũng hả dạ đấy, nhưng lý trí mách bảo đó không phải thượng sách.

Nếu biết sự thật, Cyril sẽ phải trừng phạt nhà Hall, việc ký kết hợp đồng mỏ quặng sẽ bị kéo dài thêm.

Để tăng cường trừng phạt kinh tế lên Levase, chuyện này cần phải diễn ra suôn sẻ càng nhanh càng tốt.

"Chuyện gì là chuyện gìii? Cô con gái đó thích anh, thế thôi màaa."

"...Vậy à."

Cyril có vẻ hơi do dự, nhưng rồi quyết định hùa theo vẻ ngơ ngác của Wendy.

Thế là tốt.

"Xin lỗi nhé. Kẻ muốn leo lên vị trí Vương phi thì ở đâu cũng có thôi.

Từ giờ trở đi khi ở ngoài hoàng cung, ta hoặc Olimar sẽ ở bên cạnh cô."

Olimar là cánh tay phải của Cyril, trạc 40 tuổi, bản thân ông ấy cũng giữ tước Hầu tước.

Địa vị và tước hiệu cao đến mức mấy quý tộc thường thường không dám ho he, nên trừ khi là trường hợp đặc biệt, còn không thì chỉ cần dùng địa vị cũng đủ áp chế đối phương.

"Thế thì cũng phiền phức nhỉii..."

Yukino mệt lử, nhanh chóng chuẩn bị đi ngủ.

☆☆☆

 

Dù tình huống khá nguy cấp nhưng cô lại ngủ rất ngon.

Sáng hôm sau, cô ngủ một mạch cho đến khi bị thị nữ đánh thức từ sớm tinh mơ để chuẩn bị về kinh.

Sớm hơn mọi khi, nhưng có vẻ như sau sự cố tối qua, chuyến thị sát sẽ kết thúc sớm hơn dự kiến hai ngày.

Ra tiễn chỉ có Tử tước Hall và đám hộ vệ.

"Thưa Điện hạ, ngài khởi hành sớm hơn dự định, có phải chúng thần đã sơ suất điều gì không ạ..."

"Không, ta muốn chốt nội dung hợp đồng càng sớm càng tốt thôi. Đó là bằng chứng cho thấy các ngươi đã chuẩn bị rất chu đáo, không cần lo lắng đâu.

Nhưng mà này, khi nào đóng dấu chính thức thì các ngươi sẽ phải lên vương đô, lúc đó phiền phu nhân và tiểu thư ở nhà nhé."

Vị Tử tước đang lo lắng vì lịch trình bị đẩy sớm, nghe câu cuối cùng thì càng thêm run rẩy.

Ông ta định hỏi "Như vậy là sao", nhưng có lẽ đoán được đây không phải chuyện có thể nói trước mặt sứ giả và toàn bộ người hầu, nên đành nuốt lời vào trong.

Một người đàn ông nhạy bén.

Và thế là, Yukino cùng nhóm Cyril trở về vương đô.

☆☆☆

 

Khoảng một tháng sau, Tử tước Hartley Hall đến hoàng cung.

Hoàn tất hợp đồng giao mỏ quặng cho nhà nước quản lý với mức giá hợp lý, Tử tước được phép diện kiến nhà vua để nhận khen thưởng.

Trong phòng yết kiến, Vua và Vương phi ngồi trên bục cao, phía bên phải là các Hoàng tử và Yukino, phía bên trái là các trọng thần.

Tử tước được gọi vào, dẫn theo hai con trai và một hộ vệ.

Tuy có chút căng thẳng nhưng ông ta không quá cứng nhắc, điềm đạm cảm tạ những phần thưởng nhà vua ban tặng.

Quả nhiên là người có năng lực.

"Nhân tiện."

Khi mọi việc đã xong, ngay lúc sắp lui ra, nhà vua như chợt nhớ ra điều gì đó.

"Nghe nói vợ và con gái ngươi đã gây ra chuyện gì đó à?"

Tử tước cứng đờ người.

Rồi ông ta nói với giọng hơi nhỏ:

"Thật sự vô cùng xấu hổ.

Họ đã biển thủ ngân sách dành cho người hầu và lính gác của gia tộc.

Do thần không nắm bắt được sự việc nên đã để họ phải chịu thiệt thòi."

"Mấy chuyện đó đâu phải việc của gia chủ, đó là việc của quản gia chứ."

Nhà vua nói với vẻ hơi ngán ngẩm.

"Bệ hạ nói rất đúng. Quản gia nhà thần... tuổi đã cao.

Thần nể tình ông ấy vẫn muốn cống hiến, nhưng sau vụ việc lần này thần đã cho ông ấy về hưu, đồng thời cũng cho vợ và con gái về nhà mẹ đẻ rồi ạ."

"Hừm. Hình phạt còn nhẹ lắm, nhưng theo lời Cyril thì đó cũng là ưu điểm của ngươi."

"...Thật không dám nhận."

"Được giao phó công việc quốc gia, từ nay về sau, với tư cách là lãnh chúa, là người đứng trên kẻ khác, và là kẻ bề tôi của hoàng gia, ngươi hãy rèn luyện sự nghiêm khắc cho mình."

"Thần xin khắc cốt ghi tâm, cùng các con trai thề sẽ trung thành hơn nữa."

Thấy nhà vua gật đầu, Tể tướng ra hiệu cho lui ra.

Tử tước Hall cúi chào cung kính.

Hai người con trai và người hộ vệ phía sau cũng làm theo, cúi chào hai lần về phía chính diện và phía bên phải.

Lúc đó, ánh mắt Yukino và người hộ vệ chạm nhau.

Dưới chân anh ta là một đôi giày bốt rất đẹp.

Với đôi giày đó, chắc chắn anh ta sẽ có thể chạy nhanh và mạnh mẽ hơn.

Cô nhoẻn miệng cười, và anh ta cúi đầu chào Yukino một lần nữa thật sâu.

☆☆☆

 

Bắt đầu từ mỏ quặng này, Xứ Aurila tăng cường tài nguyên trong nước và quốc lực ngày càng lớn mạnh.

Và một năm sau.

Vương quốc Levase bị Liên bang tấn công, và cái tên của nó đã bị xóa sổ khỏi dòng lịch sử.

Hãy bình luận để ủng hộ người đăng nhé!

Không gian giao lưu đặc quyền của nam giới quý tộc phương Tây xưa, nơi bàn chuyện chính trị, kinh doanh.