Nàng Công Chúa Khao Khát Cái Chết

Truyện tương tự

Chị gái nữ chính, xin đừng bắt nạt tiểu kiếm linh bé bỏng

(Đang ra)

Chị gái nữ chính, xin đừng bắt nạt tiểu kiếm linh bé bỏng

苶鸠

"Đồ... Đồ xấu xa, miệng nàng nó... nó ở bên trên cơ!"

86 457

Tôi Bị Công Chúa Ngân Long Biến Thành Ấu Long Cơ

(Đang ra)

Tôi Bị Công Chúa Ngân Long Biến Thành Ấu Long Cơ

漢唐歸來

"Còn nói bậy bạ nữa, ta sẽ ném ngươi vào nồi chiên thành thịt vụn đấy." — Biểu cảm của vị Long Nữ tuyệt mỹ bắt đầu hắc hóa.

22 28

Chị Tiền Bối xinh đẹp của CLB Bắn Cung đang ngủ hớ hênh trong phòng tôi

(Đang ra)

Chị Tiền Bối xinh đẹp của CLB Bắn Cung đang ngủ hớ hênh trong phòng tôi

Nekokuma

Một bộ Romcom theo kiểu "tận hưởng phần thưởng", kể về chị tiền bối vốn luôn nghiêm túc và mạnh mẽ, nay lại trở nên thả lỏng và hoàn toàn mất cảnh giác trước mặt nam chính!

7 7

Tôi trở thành vu nữ do chính hoàng đế dưỡng thành

(Đang ra)

Tôi trở thành vu nữ do chính hoàng đế dưỡng thành

랑향

Khoảnh khắc ấy, cuộc đời vốn chẳng mấy bằng phẳng của tôi coi như toang hẳn.

34 81

Con điên ở cái Võ Lâm này là tao đấy

(Đang ra)

Con điên ở cái Võ Lâm này là tao đấy

정통무협조와요

Trong khi tôi chẳng biết tí gì về võ hiệp cả."

271 449

Web Novel - Ngoại truyện

Ngoại truyện

Cái lạnh thấu xương trong ngục tối là một sự khắc nghiệt khó lòng chống đỡ đối với Rowan, người đã qua tuổi năm mươi. Dù vậy, ông vẫn thầm biết ơn vì ít nhất cũng có một chiếc giường tồi tàn, không phải ngồi trực tiếp trên nền đất lạnh.

Đâu đó có tiếng chuông vang lên.

Kể từ khi bị tống giam, đây là lần đầu tiên ông nghe thấy âm thanh từ bên ngoài, bất giác lắng tai nghe.

Ngay sau đó là tiếng bước chân khe khẽ. Tiếng chuông ban nãy có lẽ lọt qua khe hở khi cánh cửa dẫn xuống hầm ngục được mở ra.

"Chào ngài Tể tướng. Ở đây lạnh nhỉ."

"Ồ, Tể tướng Walker. Ngài đến đây có việc gì?"

Người xuất hiện là Tể tướng của Aurila, Tim Walker.

Ông ta đưa chiếc cốc trên tay về phía này.

Mùi hương lướt qua chóp mũi giúp Rowan nhận ra ngay. Là rượu vang nóng. Bị thu hút bởi hơi ấm bốc lên hơn là mùi hương của gia vị, ông vô thức đưa tay đón lấy.

"Yên tâm đi, không có gì bên trong đâu."

Có vẻ ông ta không mang đến với ý định ban ly rượu độc.

"...Thà là có thì hơn."

Nghe ông nói vậy, Walker cười khẽ.

"Chắc là vậy. Nếu nghĩ đến những chuyện sắp tới, thì chết ngay trong tích tắc có khi lại hạnh phúc hơn."

Rowan sẽ bị giải đến mỏ quặng ở Aurila ngay khi mọi sự chuẩn bị hoàn tất. Tại đó, ông sẽ phải chịu án lao động khổ sai trong hai mươi năm.

Tuy có thời hạn, nghe như còn chút hy vọng, nhưng tấm thân già nua này làm sao trụ nổi hai mươi năm.

"Ngài đã từng làm việc chân tay chưa?"

"Chưa từng. Nhưng chắc không phải là không thể."

Việc lao động trở thành hình phạt, không phải nằm ở sự vất vả về thể xác, mà là nỗi nhục nhã không thể chịu đựng khi rơi xuống vị trí của những kẻ bình dân mà mình từng sai khiến.

Tuy nhiên, Rowan đã đánh mất lòng kiêu hãnh rồi. Những ngày tháng huy hoàng trong quá khứ đã tan biến ngay khoảnh khắc ông chứng kiến cảnh tượng van xin mạng sống thảm hại của vị vua mà ông từng tin tưởng và phục tùng.

"Làm nhiều rồi cơ thể sẽ quen thôi. Gì chứ nắm bắt công việc là sở trường của tôi.

Chắc sẽ không đến nỗi trở thành kẻ vô dụng đâu."

Rowan ôm lấy chiếc cốc bằng cả hai tay, khẽ thở ra một hơi.

"Ông sẽ mất tất cả."

"Vâng. Cả những đặc quyền của quý tộc, lẫn nghĩa vụ."

"Nếu ông nghĩ rằng đó chỉ đơn giản là trở thành thường dân, thì ông nhầm to rồi."

Rowan ngạc nhiên. Quả thực, ông chỉ nghĩ rằng mình sẽ rơi xuống cuộc sống của thường dân.

Người đàn ông khoác chiếc áo choàng trang trọng, trên ngực cài huy hiệu Tể tướng nhìn ông như muốn soi thấu tâm can.

"Thường dân họ làm việc. Họ làm từ sáng đến tối mịt. Có khi thiếu ăn, có khi lạnh cóng.

Nhưng -- đồng thời, họ có sự kết nối."

"Kết nối" - ông bất giác lặp lại từ đó một cách vụng về.

"Làm xong việc họ sẽ về nhà, ăn cơm cùng gia đình, uống rượu và trò chuyện. Lên giường ngủ, mở mắt ra là một ngày mới. Chào hỏi hàng xóm, than vãn đôi câu, rồi lại bắt đầu một ngày như thế."

Lời của Tim khiến ông buộc phải nhớ đến vợ con mà mình đã cố quên đi.

Ngay trước khi bại trận, ông đã ly hôn và đưa họ về nhà mẹ đẻ, nhưng ông không nghĩ chính quyền mới sẽ công nhận tước vị quý tộc cho họ. Cả gia đình ông, những người cùng huyết thống, chắc sẽ phải sống như thường dân.

Đúng như lời người đàn ông có khuôn mặt thâm trầm trước mặt đang nói.

Nhưng, điều ông ta nói không phải để Rowan lo lắng cho gia đình.

Mà là về tương lai của chính Rowan.

"Tôi..."

Giọng ông run rẩy một cách thảm hại.

"Tôi sẽ sống như thế nào?"

"Ông là tội nhân. Ông sẽ bị nhốt trong một căn phòng chật hẹp, khóa kín giống như nơi này. Không nói chuyện với bất kỳ ai, làm việc, ăn những bữa cơm tối thiểu để sống, và ngủ. Chỉ thế thôi."

A, đó quả thực là sự trừng phạt. Lần đầu tiên Rowan hình dung về tương lai của mình với nỗi tuyệt vọng tràn trề.

"Ông có than trách vận mệnh của mình không?"

Cần một khoảng thời gian dài để trả lời câu hỏi của Tim.

"Nếu đó là vận mệnh. Nếu là vậy, chắc tôi sẽ than trách."

Rượu trong cốc dần nguội lạnh.

"Nhưng đây không phải là vận mệnh. Tôi đã biết cách để tránh khỏi tương lai này."

Cơ hội đã đến hai lần.

Lần đầu là khi nhà vua tuyên bố sẽ gả cô con gái út đáng thương đó sang một đất nước xa lạ nào đó.

Và lần thứ hai là khi cô bé từ chối mọi sự giáo dục, nhưng ông vẫn không cố gắng lật ngược quyết định đó.

Chính ông đã không đáp lại tiếng gọi của lương tri trong lòng mình. Vì thế đây không phải là vận mệnh.

Đây thực sự là hình phạt thích đáng dành cho ông.

"Nhân tiện."

Suýt nữa thì chìm sâu vào nội tâm, giọng nói của Tim kéo ông trở lại.

"Công chúa điện hạ Wendy đã trực tiếp thỉnh cầu lên Đức Vua."

"Hả... cái gì cơ?"

"Thế này: 『Này nhìn xem, chỗ này trong hồ sơ, Rowan đã định tóm cổ chị Dahlia và tống đi đấy! Được của nó đấy chứ!』"

"Đ... Đ-Được của nó...?"

"Tất nhiên, Điện hạ Cyril đã chuyển thể lời nói đó một cách thích hợp khi tâu lên Đức Vua."

Thế thì tốt quá.

"Án của ông được giảm xuống còn 10 năm."

Ông nín thở.

"Chà. 10 năm. Lúc đó ông sẽ 62 tuổi. Có thể nói là độ tuổi vừa suýt soát để có thể sống sót sau những ngày lao động khổ sai."

"......Không được, thế là không được. Thời gian đó... chẳng phải còn ngắn hơn thời gian Công chúa Wendy phải sống cô độc một mình hay sao..."

Tim cầm lấy cái cốc từ tay Rowan, đứng dậy và quay lưng đi.

"Chủ quân của ông không còn nữa. Từ nay về sau, sống thế nào là tùy ở ông."

Ông ta rời đi, và trong khoảnh khắc đó, tiếng chuông lại vọng đến một lần nữa.

Rowan đã hiểu.

Đó là tiếng chuông trấn hồn dành cho vị vua mà ông từng phụng sự.

Hãy bình luận để ủng hộ người đăng nhé!