Nàng Công Chúa Khao Khát Cái Chết

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Chị gái nữ chính, xin đừng bắt nạt tiểu kiếm linh bé bỏng

(Đang ra)

Chị gái nữ chính, xin đừng bắt nạt tiểu kiếm linh bé bỏng

苶鸠

"Đồ... Đồ xấu xa, miệng nàng nó... nó ở bên trên cơ!"

86 457

Tôi Bị Công Chúa Ngân Long Biến Thành Ấu Long Cơ

(Đang ra)

Tôi Bị Công Chúa Ngân Long Biến Thành Ấu Long Cơ

漢唐歸來

"Còn nói bậy bạ nữa, ta sẽ ném ngươi vào nồi chiên thành thịt vụn đấy." — Biểu cảm của vị Long Nữ tuyệt mỹ bắt đầu hắc hóa.

22 28

Chị Tiền Bối xinh đẹp của CLB Bắn Cung đang ngủ hớ hênh trong phòng tôi

(Đang ra)

Chị Tiền Bối xinh đẹp của CLB Bắn Cung đang ngủ hớ hênh trong phòng tôi

Nekokuma

Một bộ Romcom theo kiểu "tận hưởng phần thưởng", kể về chị tiền bối vốn luôn nghiêm túc và mạnh mẽ, nay lại trở nên thả lỏng và hoàn toàn mất cảnh giác trước mặt nam chính!

7 7

Tôi trở thành vu nữ do chính hoàng đế dưỡng thành

(Đang ra)

Tôi trở thành vu nữ do chính hoàng đế dưỡng thành

랑향

Khoảnh khắc ấy, cuộc đời vốn chẳng mấy bằng phẳng của tôi coi như toang hẳn.

34 81

Con điên ở cái Võ Lâm này là tao đấy

(Đang ra)

Con điên ở cái Võ Lâm này là tao đấy

정통무협조와요

Trong khi tôi chẳng biết tí gì về võ hiệp cả."

271 449

Web Novel - Chương 01

Chương 01

Wendy trở thành tâm điểm chú ý của vương quốc Levase với tư cách là một Công chúa... vỏn vẹn trong đúng một tuần lễ.

Mẹ cô là một trong những tiểu thư danh giá được tuyển chọn làm Trắc phi để sinh con nối dõi cho Chính phi hiếm muộn. Trong số những đứa trẻ được sinh ra, Wendy là đứa con thứ 9.

Cô sở hữu đôi mắt xanh biếc thừa hưởng từ vua cha.

Mái tóc nâu giản dị giống mẹ, thật đáng tiếc lại không được thừa hưởng màu vàng kim đặc trưng của hoàng gia.

Dẫu vậy, dòng máu hoàng tộc chảy trong huyết quản cô là điều không thể chối cãi.

Người chị gái gần nhất đã 5 tuổi, còn người anh cả 11 tuổi cũng đã bắt đầu tham gia các buổi ủy lạo và ngoại giao.

Đã lâu lắm rồi hoàng thất mới đón chào một thành viên mới, nên sự ra đời của Wendy là một sự kiện đáng chú ý.

Với thân phận con của Trắc phi, sinh con gái lại càng được mong đợi hơn.

Nghe nói mẹ cô cũng thở phào nhẹ nhõm vì con gái sẽ không bị cuốn vào vòng xoáy tranh giành quyền thừa kế vô nghĩa.

Cô được ban cho cái tên Wendy. Cả vương thành ngập tràn không khí lễ hội, khu phố dưới chân thành cũng tranh thủ dịp này mà bán đắt như tôm tươi những chiếc thìa kỷ niệm.

Đó là một tuần sau khi cô chào đời.

Chỉ vỏn vẹn ngần ấy thời gian, tin tức chấn động đã ập đến: Chính phi mang thai.

Đức vua yêu Chính phi sâu sắc.

Việc ngài cưới bốn vị Trắc phi, chẳng qua cũng chỉ vì nghĩa vụ của một vị vua, vì sự tồn vong của quốc gia, cốt để sinh ra người kế vị mà thôi.

Bản thân các vị Trắc phi cũng hiểu rõ điều đó.

Dù đã có ba Hoàng tử, nhưng nếu Chính phi hạ sinh con trai, đứa bé ấy sẽ nghiễm nhiên nắm giữ quyền thừa kế tối cao.

Đó là điều mà ai ai cũng ngầm hiểu.

Nhà vua vui mừng khôn xiết trước tin Chính phi có thai.

Phải nói là vui mừng tột độ.

Thế nên, ngài dồn hết sự quan tâm cho Vương phi, giảm thiểu công vụ đến mức tối đa, hễ rảnh rỗi là lại ghé thăm và âu yếm xoa bụng nàng.

Ngài tạ ơn Thần linh vì đã ban cho mình đứa con với người vợ yêu dấu, tăng cường cảnh vệ để đảm bảo không có bất kỳ sai sót nào xảy ra, dù chỉ là trong tích tắc.

Kết quả là, việc thực hiện nghĩa vụ đối với các Trắc phi trở nên vô cùng khó xử.

Vì vậy, nhà vua đã tuyên bố với các Trắc phi.

Kể từ nay, các Trắc phi vẫn sẽ được duy trì đãi ngộ hiện tại, nhưng hãy phụng sự với tư cách là mẹ của các Hoàng tử, Công chúa.

Nói cách khác, ngài sẽ không còn lui tới tẩm cung của họ nữa.

Thậm chí, ngài còn hào phóng cho phép họ trở về nhà mẹ đẻ nếu muốn.

Các Trắc phi cũng chẳng hề phiền lòng.

Họ đâu phải gả đi vì yêu nhà vua, mối quan hệ này đơn thuần là sự tập hợp những cô gái có nhan sắc, gia thế và trí tuệ từ cao xuống thấp.

Họ vẫn giữ mối liên hệ với gia tộc, dùng địa vị Trắc phi để đóng góp cho sự phồn vinh của dòng họ.

Hơn nữa, sự khiêm nhường, biết đủ cũng là một trong những tiêu chí tuyển chọn ban đầu.

Thế nên, trong số bốn Trắc phi, hai người đã chọn quay về nhà mẹ đẻ, tái giá với quý tộc khác mà vẫn giữ nguyên bổng lộc từ hoàng gia.

Hoàng thất yên ổn, vương quốc thái bình.

Ai nấy đều hân hoan trước sự thịnh vượng của đất nước, bầu không khí ấy lan tỏa khắp mọi ngõ ngách.

Và rồi, tất cả mọi người đều quên béng sự tồn tại của Wendy.

Vú nuôi đã được chỉ định.

Đó là con gái thứ của một gia đình Tử tước, đã được sắp xếp từ trước khi Wendy chào đời. Bà ta cũng vừa sinh con cùng thời điểm với chồng là một Hiệp sĩ.

Vốn tính lười biếng, cho bú xong, bà ta lại dành thời gian thêu thùa hay tiệc trà hệt như hồi còn ở nhà mẹ đẻ.

Tất nhiên, đó là công việc của vú nuôi, và người ta cũng chẳng thể đòi hỏi gì hơn ở bà ấy.

Mẹ cô đã hạ thần tịch (rời khỏi hoàng tộc).

Nói cách khác, bà là một trong hai người đã từ bỏ địa vị Trắc phi, trở về nhà và kết hôn với người khác.

Đương nhiên bà không thể mang theo Công chúa Wendy, và bà cũng chẳng có ý định đó.

Dù gì cũng là giọt máu hoàng gia, bà tin rằng con mình sống trong cung điện sẽ được hạnh phúc.

Đó là chuyện khi Wendy mới tròn một tháng tuổi.

Vua cha thì bận rộn trăm công nghìn việc.

Lãnh đạo một quốc gia, nắm bắt tình hình thế giới, đàm phán với nước ngoài, đưa ra mọi quyết sách, đồng thời cố gắng dành nhiều thời gian mặn nồng nhất có thể bên Chính phi.

Không phải ngài cố tình quên Wendy, chỉ là ngài hầu như không để tâm đến, mà thực ra thì với các Hoàng tử, Công chúa khác cũng vậy thôi.

Việc chăm sóc con cái là việc của Trắc phi, vú nuôi và đám cận thần, lo chuyện ăn mặc ngủ nghỉ trực tiếp đâu phải việc của vua.

Chẳng bao lâu sau, Vương phi hạ sinh một bé trai.

Người thừa kế được mong chờ bấy lâu đã ra đời.

Triều đại của nhà vua thuận buồm xuôi gió, cả hoàng cung nức lòng phấn khởi.

Tóm lại, từ lúc Chính phi mang thai cho đến khi sinh nở, hoàng cung bận tối mắt tối mũi chuẩn bị cho người thừa kế chính thống, ai nấy đều bù đầu với công việc.

Kết quả là, Wendy lớn lên trong căn phòng cũ của mẹ, được vú nuôi cho bú, rồi được cho ăn, và cứ thế bị bỏ mặc mà lớn lên.

Thực chất, người chăm sóc cô là một cô hầu gái.

Người này vốn phục vụ mẹ cô khi còn là Trắc phi, do không được điều chuyển hoặc bị lãng quên nên đành phải tiếp tục ra vào căn phòng đó.

Giữa chừng, vào đợt rà soát nhân sự, Hầu gái trưởng có nhận ra, nhưng khi hỏi đang làm gì thì cô hầu trả lời là đang chăm sóc Công chúa, nên rốt cuộc vị trí vẫn không thay đổi.

Tất nhiên, cô hầu gái cũng nhận thức được rằng có một đứa trẻ sơ sinh, rồi lớn lên thành một đứa trẻ, đang bị bỏ mặc ở đó.

Nhưng biết rồi thì sao chứ?

Việc của hầu gái là dọn dẹp, pha trà, lo chuyện vặt vãnh, chứ đâu phải suy tính về thân phận của Công chúa Wendy.

Chỉ có điều, thay quần áo là việc của hầu gái.

Bị bỏ mặc, Wendy chỉ có những bộ đồ lót và tã lót được chuẩn bị sẵn từ lúc sơ sinh.

Tất nhiên, đến một lúc nào đó quần áo sẽ chật, cô hầu gái cũng thấy khó xử nên đã báo lại với Hầu gái trưởng.

Hầu gái trưởng bèn truyền đạt lại cho Thị nữ trưởng.

Thị nữ trưởng là người rất thạo việc thực tế.

Thiếu quần áo thì cứ cấp phát là xong.

Sau khi bàn bạc với Tể tướng, bà ta sắp xếp để mỗi năm đo đạc lại kích cỡ và chuyển đến những trang phục cần thiết, giống như các anh chị của cô.

Đó là đồ ngủ và váy thường ngày mặc trong cung.

Còn trang phục dạ hội, úy lạo hay ngoại giao thì sẽ được may đo riêng tùy theo đối tượng gặp gỡ.

10 đứa trẻ, Vua và Vương phi, cùng hai vị Trắc phi còn lại, hồ sơ ghi chép đầy đủ ai đã may bộ nào, vào lúc nào.

Chỉ là những ghi chép đơn thuần chẳng ai buồn xem lại.

Bữa ăn cũng được chuẩn bị theo số lượng người và mang đến khi cần thiết.

Wendy lúc nhỏ bú sữa vú nuôi, rồi được vú nuôi cho ăn dặm từng chút một, đến khi có thể tự ăn khẩu phần người lớn thì hầu gái mang đến và đặt đó.

Đến lúc ấy, công việc của vú nuôi cũng hết, bà ta bèn nghỉ việc.

Cứ thế, 16 năm trôi qua.

Cái tên Wendy một lần nữa thốt ra từ miệng nhà vua là vì hôn sự của cô đã được định đoạt.

☆☆☆

 

Tình hình thế giới tuy chậm chạp nhưng luôn biến động. Sự ổn định của vương quốc Levase tuy vững vàng, nhưng xu thế của các nước khác lại thay đổi khôn lường.

Trong số đó, sự kiện một tiểu quốc nọ sau khi Thái tử qua đời, người con thứ vốn là Tướng quân lên ngôi vua, lập tức thi hành chính sách ngoại giao quân sự và tấn công mạnh mẽ, đã tạo nên một biến chuyển lớn.

Vương quốc Teadri, chỉ trong vòng 5 năm đã thâu tóm và sáp nhập các nước lân cận, thành lập nên Liên bang Teadri.

Quy mô của nó sánh ngang với đất nước này, thậm chí về quân sự còn sở hữu sức mạnh vượt trội hơn hẳn.

Trong Liên bang Teadri có một vùng lãnh thổ, vốn là vương quốc Aurila, nay gọi là Xứ Aurila.

Do Liên bang công nhận chủ quyền của các nước thành viên, nên vùng đất vốn theo chế độ quân chủ này vẫn duy trì hoàng gia.

Tuy chỉ là một xứ, nhưng đất nước này sở hữu tiềm lực quân sự ngang ngửa với nước đứng đầu Teadri, hơn nữa, hai vị vua lại có họ hàng xa, có thể nói là có sự hậu thuẫn vững chắc từ người đứng đầu Liên bang.

Nước này đã đánh tiếng muốn rước một nàng công chúa từ vương quốc Levase.

『Chúng tôi mong muốn một vị Công chúa có tài ngoại giao, xứng đáng để hai nước bắt tay nhau, thắt chặt hơn nữa tình giao hảo với các quốc gia khác.』

Từ câu văn đó, rõ ràng họ đang nhắm đến Công chúa Dahlia, người nổi tiếng với khả năng ngoại giao sắc sảo.

Tất nhiên, "đánh tiếng" ở đây mang ý nghĩa là "thông báo".

Nước các người có định giữ quan hệ tốt đẹp với nước chúng tôi hay không?

Đó chính là câu hỏi được đặt ra.

Vua cha không thích chiến tranh.

Nếu cần thiết, ngài sẽ đánh, nhưng ngài chủ trương không khiêu chiến trong những cuộc chiến không nắm chắc phần thắng.

Tất nhiên, chỉ còn cách chấp nhận.

Vấn đề là, cử ai đi bây giờ?

Vương quốc này có 6 Công chúa, trong đó 4 người đã kết hôn, trong 2 người còn lại, cô con gái 21 tuổi Dahlia lại rất giỏi ngoại giao, khó lòng buông tay.

"Gọi Wendy đến đây."

Đó là cái tên đã 16 năm rồi mới được nhắc đến, khiến ai nấy đều chớp mắt ngạc nhiên.

Cảm nghĩ chung của các cận thần và gia thần lúc đó là: "À, nhắc mới nhớ, hình như cũng có người đó thì phải".

Các Hoàng tử có tước Hiệp sĩ thì được giới Hiệp sĩ biết đến, các Công chúa chăm đi ủy lạo thì được các quan Tài chính biết đến, những người giỏi ngoại giao thì được quan Ngoại giao biết đến.

Ngược lại, họ mù tịt về những Hoàng tử, Công chúa còn lại, chẳng có gia thần nào nắm rõ hết tất cả thành viên hoàng gia.

Thế nên, họ chỉ nghĩ là lâu lắm mới nghe thấy tên, chứ không thấy có gì quá bất thường.

"Nghe nói tôi bị gọi."

Thế nhưng, khi nhìn thấy Wendy bước vào phòng họp, chỉ có các quan Ngoại giao là nghiêng đầu thắc mắc.

Chiếc váy kia có vẻ không phù hợp với nơi này, đám thị nữ làm ăn kiểu gì vậy?

Chính vì coi trọng phẩm cách và hoàn cảnh, họ mới nghĩ thế.

Tiếp đó, cái cúi chào ngượng nghịu của cô khiến tất cả mọi người đều phải nghiêng đầu.

Trước mặt Quốc vương bệ hạ, lẽ ra phải thực hiện nghi thức nhún gối chào trang trọng nhất, hoặc ít nhất cũng phải là kiểu túm váy của quý tộc thượng lưu, đằng này đó chỉ là cái gật đầu chào hỏi của đám bình dân.

"Hôn sự của con đã được quyết định. Sáu tháng nữa, con sẽ gả cho Nhị Hoàng tử xứ Aurila thuộc Liên bang Teadri. Hãy chuẩn bị đi."

Dù có thắc mắc, nhưng đây là quyết định đã được hội đồng thông qua, nên câu chuyện cứ thế tiếp diễn.

Chỉ cần ghi lại câu trả lời của cô vào biên bản, hợp thức hóa quyết định của quốc gia là xong.

Quan ghi chép thậm chí đã viết sẵn dòng chữ "Con xin tuân lệnh".

Ấy vậy mà, từ miệng Công chúa Wendy lại thốt ra một câu nói khác hẳn, ẩn chứa tiếng cười.

"Ngài nói chuyện thú vị thật đấy."

Thời gian như ngưng đọng.

Đối với lời của Bệ hạ, chỉ có thể là tuân phục.

Không được phép có câu trả lời nào khác.

Những người tham dự cuộc họp tưởng như không tin vào tai mình.

Ngay cả nhà vua, thay vì kinh ngạc, ngài sững lại vì không hiểu ý tứ câu nói.

Trong lúc đó, Công chúa lại tiếp tục thốt lời.

"Tôi thậm chí còn chẳng biết khiêu vũ đâu đấy nhé?"

Khiêu vũ?

Khiêu vũ thì sao chứ?

Giữa những người đang há hốc mồm, người lấy lại bình tĩnh đầu tiên là Tể tướng Rowan Steele.

"V... Công chúa, dẫu điệu nhảy có vụng về, Nhị Hoàng tử cũng sẽ không nổi giận đâu, nghe đồn ngài ấy là người điềm đạm lắm."

Ông ta chỉ muốn mau chóng dàn xếp ổn thỏa, thầm cầu nguyện rằng cô hãy mau nói "Vâng" đi cho xong chuyện.

Đáp lại là ánh nhìn thẳng thắn từ đôi mắt xanh biếc.

Màu xanh y hệt như đức vua.

"Không, ý tôi là hoàn toàn không biết nhảy ấy. Vì tôi chưa từng được học mà."

Có cái gì đó không đúng.

Các cuộc họp thường diễn ra theo trình tự nhất định, dù có tranh luận đôi chút, nhưng kết quả vẫn là chọn phương án mọi người cho là tốt nhất, hiếm khi xảy ra những việc ngoài dự tính.

Việc phải lúng túng tìm lời để nói như thế này là chưa từng có tiền lệ.

"Ý con là con đã dành thời gian học khiêu vũ để chơi bời sao?"

Giọng nói trầm thấp của nhà vua, dù chưa rõ sự tình, nhưng thoáng chút trách móc Công chúa.

Không khí "ra là vậy" vừa chớm lan tỏa, lập tức lại bị Công chúa đánh tan.

"Tôi chẳng phải đã nói là không được học khiêu vũ sao?"

Im lặng.

Im lặng, và lại im lặng.

Trong khoảng thời gian mọi người nhường nhau xem ai nên lên tiếng, người tiếp lời lại chính là Công chúa.

Và còn với một khuôn mặt vô cảm, không hề có nụ cười cần có của một nàng công chúa.

"Tiện thể nói luôn, những thứ khác tôi cũng chưa từng học. Lễ nghi, rồi thì... ừm, tôi cũng chẳng biết phải học những gì nữa, nhưng tóm lại là không biết một cái gì hết.

Bởi vì làm gì có ai dạy đâu.

Tôi không biết cách ăn uống đúng mực, không biết cách dùng từ ngữ cho phải phép, huống hồ là những lề thói hay cách ứng xử của hoàng tộc, tôi mù tịt.

Thế nên, tôi nghĩ chuyện gả sang nước khác là chuyện hoang đường đấy?"

Trái tim Rowan đập mạnh một nhịp như thể sắp ngừng đập đến nơi.

Mồ hôi lạnh tuôn ra như suối.

"À, nhắc mới nhớ, hình như cũng có người đó thì phải" - cảm nghĩ của ông khi nghe tên Wendy lại hiện về rõ mồn một.

Nhớ lại thì lúc đó, những người khác chẳng phải cũng có biểu cảm y hệt sao?

Mẹ của Công chúa này là ai nhỉ?

Phải rồi, là đại tiểu thư nhà Công tước đã hạ thần tịch, bà Cecilia.

Vậy vú nuôi là ai?

Là ai nhỉ?

Là ai?

"V... Vậy thị nữ riêng, hôm nay người có dẫn theo không?"

Ông muốn hỏi cho ra lẽ.

Định ra hiệu gọi thị nữ chắc đang đợi ngoài cửa, nhưng nhìn Wendy nghiêng đầu thắc mắc, ông cứng đờ người.

"Thị nữ riêng?"

Chuyện quái gì đang xảy ra thế này?

Phải làm sao đây, phải làm gì, phải nói gì, phải tiếp tục thế nào, đầu óc ông trống rỗng.

Từ khi làm Tể tướng đến nay, đây là lần đầu tiên ông gặp tình huống này.

Ông buột miệng nhìn sang nhà vua.

Chuyện này vượt quá khả năng của ông rồi, nhà vua làm ơn giải quyết đi được không.

Khuôn mặt nhà vua mà ông nhìn vào với ánh mắt cầu cứu, lúc này đã tái mét.

Công việc của Rowan là phải làm sao để thu xếp cái mớ hỗn độn này.

"Vô... Vô cùng xin lỗi, Công chúa điện hạ Wendy.

Trước mắt chúng thần có vài điều cần xác minh lại tại đây, người có thể lui ra được rồi ạ.

Dự định hôm nay của người... sau lúc này, nếu được xin người hãy đợi ở phòng riêng."

"Ừ, được thôi. Tôi sẽ không ra khỏi phòng đâu. Mà chẳng lẽ được phép ra ngoài sao?"

Khi cô bước ra, thoáng thấy bóng dáng một người hầu gái đón Wendy.

Một cô hầu gái cấp thấp, chỉ có một người.

"Gọi Hầu gái trưởng và Thị nữ trưởng đến đây.

Quan Tài chính, mang tất cả sổ sách chi tiêu liên quan đến Công chúa từ kho lưu trữ đến đây, càng nhiều càng tốt."

Sau một hồi nháo nhào, cuối cùng qua việc đối chiếu lời khai và các ghi chép, sự thật đã phơi bày: tất cả những gì Công chúa Wendy nói đều là sự thật.

Cô đã sống 16 năm mà không được giáo dục, không được đi đâu, không được ai quan tâm.

Như một cái máy, mỗi năm cô được nhận 10 bộ đồ lót, 2 bộ đồ ngủ, 5 chiếc váy thường ngày, và theo lệ thường là một viên đá sinh nhật.

Bữa ăn do hầu gái mang đến, ba ngày một lần, cô leo qua cửa sổ kiểu Pháp ra vườn sau đi vòng vòng không mục đích.

Nghe nói đây là lời khuyên của cô con gái Tử tước từng là vú nuôi dành cho Wendy khi cô lên 3 tuổi.

Ngay sau đó, bà vú nuôi nghỉ việc.

Kể từ đó, Wendy sống mà không có ai ghé thăm, không tiếp xúc với bất kỳ ai cho đến tận bây giờ.

"T... Tại sao lại có chuyện như thế này!"

Chỉ có thể nói là xui xẻo.

Lần theo hồ sơ, một tuần sau khi Wendy sinh ra là lúc phát hiện Vương phi mang thai, cả cung điện nháo nhào vui sướng vì sắp có Hoàng tử nối dõi.

"Giá mà nói một tiếng...!"

Ai nói?

Không có vú nuôi, không có thị nữ, chỉ có một cô hầu gái mang cơm và thay đồ, vậy thì ai sẽ là người dạy cho cô biết thế nào là "bình thường"?

Bình thường là phải có thị nữ theo hầu, bình thường là được giáo dục, bình thường là giao lưu với anh chị em, bình thường là cha mẹ con cái yêu thương nhau.

Được chúc mừng sinh nhật, được tặng những món quà xinh xắn, đôi khi bị mắng, và dần dần biết về thế giới.

"Bệ hạ..."

Nhà vua nãy giờ vẫn im lặng, dưới sự thúc giục của Tể tướng, đã đưa ra quyết định.

"Hãy dạy cho Wendy tất cả mọi thứ. Trong vòng nửa năm phải biến nó thành một thục nữ ở mức tối thiểu."

Đó là lệnh của vua.

Mới ban nãy, chính ông là người nghĩ rằng câu trả lời chỉ có thể là chấp thuận.

Nhưng Rowan, dù biết sẽ bị khiển trách, vẫn lên tiếng can gián.

Làm những việc Tể tướng cần làm, đó là gia huấn bao đời nay của gia tộc Steele khi đảm nhận chức vụ này.

"Thần trộm nghĩ... e rằng Công chúa còn chưa biết chữ.

Bây giờ mới mời gia sư, thì trong vòng nửa năm..."

"Vậy ngươi bảo ta phải làm sao?"

"Vẫn còn Công chúa điện hạ Dahlia ạ."

Khoảnh khắc đó, trên khuôn mặt nhà vua thoáng qua vẻ giận dữ.

Phản ứng đó đã được dự đoán trước.

Trước khi Wendy ra đời, suốt 5 năm trời không có ai mang thai cả.

Dahlia sinh ra là con gái út khi đó, thừa hưởng trọn vẹn nhan sắc của mẹ là Trắc phi, cô bé xinh xắn vô cùng.

Nhận được tình yêu thương hết mực của cha mẹ anh chị, Công chúa lớn lên xinh đẹp và thông minh, dùng trí tuệ và nụ cười dịu dàng làm vũ khí, tích cực thúc đẩy giao lưu với nước ngoài.

Nhiều mặt hàng nhập khẩu được đưa vào, thu được ngoại tệ nhờ xuất khẩu đặc sản, phần lớn là nhờ công lao của Dahlia.

Hơn nữa, quan trọng nhất, đó là cô con gái mà nhà vua cưng chiều.

Ai cũng biết rằng từ khi sinh ra cho đến lúc 5 tuổi, tức là cho đến khi con của Chính phi chào đời, ngài yêu thương cô bé đến mức nâng như nâng trứng, hứng như hứng hoa.

Cuộc hôn nhân lần này là một cuộc hôn nhân chính trị điển hình.

Gả đơn độc sang một đất nước trung lập nhưng không biết khi nào sẽ trở thành kẻ thù, sao có thể không lo lắng.

Đương nhiên, phía bên kia cũng có ý định coi cô như con tin.

Một cuộc đời có tình yêu ư, đó chỉ là giấc mơ con trẻ mà thôi.

"...Ta sẽ không nói lần hai đâu. Hiểu chưa."

May mắn thay, trong lời nói của ngài vẫn còn vương chút do dự.

Chỉ bấy nhiêu thôi, Rowan không nói gì thêm nữa, lặng lẽ tuân theo mệnh lệnh của nhà vua.

Hãy bình luận để ủng hộ người đăng nhé!

Vua hoặc người đứng đầu triều đình ban lời an ủi, khen ngợi và động viên cho bề tôi, quân sĩ, hậu cung hoặc dân chúng nhằm ghi nhận công lao, xoa dịu tổn thất và thể hiện ân điển của bậc quân vương.