Chương 1: Sự Cố Cây Bút Chì
“Có trộm!”
Nara Yoshino tuyên bố dứt khoát.
“Có kẻ ăn trộm đồ của tớ rồi!”
“Hả?”
Tougetsu Umidori đang nhét đồ trong hộc bàn vào cặp thì khựng lại, ngẩng đầu nhìn Nara với vẻ sững sờ.
Một lớp học năm hai, trong một trường trung học hoàn toàn bình thường.
Tiết 6 vừa kết thúc, học sinh đã lục tục ra về gần hết.
Trong lớp, chỉ còn hai người vẫn ngồi yên tại chỗ.
Người vừa lên tiếng là Yoshino Nara, một cô gái tóc ngắn.
Ngồi đối diện cô là Tougetsu Umidori mái tóc dài buông thẳng sau lưng.
“…Ơ, trộm á?”
Umidori đặt lại chiếc cặp xuống dưới ghế.
“Có chuyện gì vậy? Cậu bị mất đồ gì sao?”
“Không phải là mất.”
Giọng Nara trầm xuống, nghe đầy u uất.
“Là bị trộm.”
“…Nghe nghiêm trọng ghê.”
Umidori hơi căng thẳng.
“Ví tiền à? Hay điện thoại?”
“Không.”
Nara lập tức phủ nhận.
“Không phải thứ gì giống mấy cái đó cả. Có kẻ đã trộm cây bút chì của tớ.”
“…À.”
“Bút chì của tớ đã bị lấy cắp!”
“Hả?”
Umidori cứng người trong vài giây.
Cô ngồi đó, hai má khẽ giật, hoàn toàn không biết nên phản ứng thế nào.
Mãi một lúc sau, cô mới cau mày đầy hoài nghi.
“…Khoan đã, Nara.”
“Cậu đang nói cái gì vậy? Bút chì bị trộm? Ý cậu là nó bị mất thôi chứ gì?”
“Không phải.”
Nara nhấn mạnh từng chữ.
“Nó không hề bị mất. Nó đã bị trộm.”
Cô lặp lại câu nói đó, nhưng điều này chỉ khiến Umidori càng thêm bối rối.
Cô gãi nhẹ lên má, hoàn toàn không hiểu chuyện đang đi theo hướng nào.
“…Tớ không theo kịp rồi. Đây là trò đùa phức tạp gì à?”
“Không hề.”
Nara trả lời dứt khoát.
“Chưa bao giờ tớ nghiêm túc như lúc này.”
Cô hừ nhẹ một tiếng, như thể đang bực mình, nhưng nét mặt thì hoàn toàn không thay đổi.
Không một cơ mặt nào nhúc nhích.
Gương mặt Nara trống rỗng, cứng đờ, giống như được phủ một lớp sáp.
Yoshino Nara.
Mái tóc ánh đỏ được cắt gọn ngang cổ.
Thân hình mảnh khảnh.
Toát ra một cảm giác xa cách khó gọi tên.
“Nghe tớ nói đã, Umidori. Cậu cũng biết tớ là người cuồng bút chì mà. Tớ tuyệt đối không bao giờ dùng bút chì kim, cứng quá, không thể chấp nhận được. Nhưng ruột bút chì thì rất dễ gãy, mà đã gãy rồi thì coi như xong. Vì vậy, hộp bút của tớ lúc nào cũng được bổ sung đầy đủ.”
Nara vừa nói, giọng vừa lên xuống liên tục, như thể đang bù đắp cho gương mặt bất động kia.
“Tớ luôn mang chính xác 5 cây bút chì trong hộp. Thói quen này có từ hồi tiểu học rồi. Tớ rất giữ đồ. Ở nhà có thể tớ sẽ thay bút, nhưng ở trường thì gần như không bao giờ làm mất. Nếu chỉ tính riêng thời gian học cấp ba, tớ có thể khẳng định: tớ chưa từng đánh rơi dù chỉ một cây bút chì.”
Dù gương mặt không biểu cảm, giọng nói của Nara lại tràn đầy cảm xúc.
Câu chữ tuôn ra không ngừng, như thể cô không chịu nổi sự im lặng.
“…Ờm… hả?”
Càng nghe, lông mày Umidori càng nhíu chặt.
“Nara. Cậu đang nói là… chỉ vì cậu không tin mình có thể làm mất bút, nên kết luận rằng nhất định phải có người trộm?”
Tougetsu Umidori.
Mái tóc đen dài chạm lưng.
Đôi mắt dịu dàng khiến người khác dễ thấy gần gũi.
Cô cao hơn hẳn so với Nara, dù đang ngồi, ánh mắt cô vẫn ở vị trí cao hơn đối phương cả một cái đầu.
“Tớ không đồng ý đâu. Nghe chẳng logic chút nào cả. Dù có cẩn thận đến đâu, bút chì cũng hay thất lạc trong lúc sử dụng thôi. Hơn nữa, bút chì bán đầy ở cửa hàng 100 yên mà! Không ai rảnh đến mức đi ăn trộm thứ chẳng ai thèm đó cả!”
“…Ừ.”
Nara gật đầu, thẳng thắn thừa nhận.
“Cậu nói đúng. Tớ không có kế hoạch hoàn hảo gì cả. Và đúng là ở nhà tớ còn cả đống bút chì. Mất một cây thì chẳng ảnh hưởng gì. Nếu chỉ đơn giản là làm rơi, tớ đã nghĩ ‘À, xui ghê’ rồi quên ngay.”
Nara dừng lại một nhịp.
“Nhưng vấn đề ở đây không phải là cái gì bị lấy. Mà là nó đã bị lấy như thế nào.”
Cô rút hộp bút ra khỏi hộc bàn, đặt lên mặt bàn rồi cẩn thận xếp từng cây bút chì thành một hàng thẳng tắp.
“…Ơ. Nhưng vẫn đủ 5 cây mà?”
Umidori đếm bằng ngón tay.
Không sai được.
“Chính xác.”
Nara đáp.
“Tớ vẫn có đủ 5 cây, và đó là lý do tớ dám chắc có một cây đã bị trộm.”
“…?”
“Cậu cầm thử đi. Cầm từng cây một. Như vậy là cậu sẽ hiểu ngay.”
Do dự, Umidori cầm lấy một cây bút chì.
“…Sao?”
Nara hỏi.
“…Không có gì lạ. Bút chì bình thường.”
“Được. Cây tiếp theo.”
Umidori làm theo.
Vừa cầm cây thứ hai lên, cô lập tức nhíu mày.
“…Kỳ lạ thật. Có một vết lõm rất nhẹ.”
Nó nằm gần giữa thân bút.
Nhẹ đến mức mắt thường không thể nhìn ra, nhưng khi cầm trong tay, cảm giác ấy rõ ràng đến khó bỏ qua.
Umidori kiểm tra những cây còn lại.
Ngoại trừ cây đầu tiên, tất cả đều có một vết lõm tương tự.
Vị trí khác nhau, nhưng mức độ thì giống hệt nhau, tinh vi đến mức chỉ có thể phát hiện bằng cách cầm trực tiếp.
“Tớ làm những vết đó.”
Nara nói, sau khi Umidori kiểm tra xong.
“Tớ cố tình gõ nhẹ từng cây vào vật cứng. Vì bút chì, thứ đáng quý nhất của nó chính là sự mềm mại.”
“…Tớ vẫn chưa hiểu lắm.”
Umidori thở dài.
“Cậu làm lõm 4 cây, trừ 1 cây? Là mê tín hay nghi thức gì đó à?”

“…Cách nhìn đó chỉ làm mọi chuyện rối thêm thôi.”
Nara nói.
“Nếu tớ nói rằng cả 5 cây bút chì của tớ đều từng có vết lõm thì sao?”
“…Hả?”
Umidori mất vài giây mới hiểu ra ý đó.
Đầu cô nghiêng sang một bên, rồi bỗng nhiên cô giật mình, lập tức ngồi thẳng dậy, hai má căng cứng.
“Cậu hiểu ý tớ rồi chứ, Umidori?”
Nara vẫn giữ nguyên vẻ mặt vô cảm, nhưng khẽ khịt mũi đầy thỏa mãn.
“Tối qua, tớ đã chủ động xử lý tất cả bút chì trong hộp. Tớ tạo một vết lõm nhỏ trên mỗi cây, mỗi vết ở một vị trí khác nhau, tinh vi đến mức không thể phát hiện nếu không trực tiếp cầm vào. Sáng nay, trước tiết một, tớ đã kiểm tra lại toàn bộ. Vậy mà như chính cậu đã thấy, vì một lý do nào đó, một vết lõm đã biến mất. Không để lại bất kỳ dấu vết nào. Bút chì không có khả năng tự hồi phục. Hiển nhiên rồi! Vì thế, cây bút này không phải của tớ. Nhãn hiệu, độ dài, độ sắc của ruột, tất cả đều giống hệt. Nhưng bản chất thì khác. Vậy cây bút mà tớ đã làm lõm kia đâu rồi? Và tại sao trong hộp bút của tớ lại xuất hiện một cây bút giống y chang, nhưng lại không phải là nó?”
Nara giật lấy một cây bút chì, đưa ngón tay lướt nhẹ dọc theo vết lõm trên thân.
“Có kẻ đã đánh tráo nó. Ai đó đã trộm một cây bút chì của tớ và cẩn thận đến mức đảm bảo tớ không thể nhận ra. Không chỉ cùng nhãn hiệu và độ dài, mà còn phải chuốt ruột bút y hệt. Muốn làm được vậy thì chỉ có thể là kẻ điên. Một kẻ sẵn sàng làm đến mức đó chắc chắn không bình thường. Nhưng vì sao kẻ điên đó lại trộm bút chì của tớ? Quên mang hộp bút à? Không đời nào! Hắn là một kẻ quái gở. Một tên quái gở nhất trong các quái gở!”
Gương mặt Nara vẫn bình thản như cũ, nhưng từng chữ phun ra đều đầy ghê tởm.
Umidori ngồi chết lặng.
Miệng há hốc, không thốt nổi lời nào.
“Ban đầu, tớ chỉ thấy có gì đó không đúng. Một cây bút mà tớ mới cầm chưa đến 1 tiếng trước, bỗng dưng cho cảm giác khác lạ. Tớ không thể nói rõ là khác ở đâu. Tớ nghĩ chắc mình tưởng tượng thôi. Chuyện này đã xảy ra 5 lần trong nửa sau năm ngoái. Và tớ đều bỏ qua. Dù có tồn tại một kẻ như vậy đi chăng nữa, tớ vẫn cho rằng không thể nào có người thay thế bút chì của tớ bằng một cây giống đến mức tớ không phân biệt nổi. Thú thật, lúc đó tớ chỉ tò mò thôi. Ý tưởng này quá phi lý, quá bất tiện, nhưng không phải là không thể xảy ra. Biết đâu, kẻ quái gở đó thật sự tồn tại. Thế là tớ quyết định thử nghiệm. Coi như để sau này còn có chuyện mà cười với bạn bè. Đóng vai thám tử cho oai. Tớ giăng một cái bẫy nhỏ. Xác suất kẻ trộm nhận ra là cực thấp. Hắn đã cẩn thận đến mức bệnh hoạn để không bị phát hiện. Người như vậy hẳn sẽ cực kỳ táo bạo vào khoảnh khắc ra tay. Chỉ cần chần chừ một chút thôi là sẽ bị người khác chú ý. Cho nên, tớ tin rằng hắn sẽ không có cơ hội để phát hiện ra những dấu vết tớ để lại.”
Nara dừng lại, hít một hơi thật sâu.
Rõ ràng cô đã nói quá nhiều, dù gương mặt vẫn không hề lộ vẻ mệt mỏi.
“Tớ phát hiện ra sự thật vào giờ ăn trưa. Tớ… choáng váng. Thật sự không biết phải dùng từ gì để diễn tả nỗi kinh hoàng đó.” Kẻ tội phạm này để nói cho gọn, chúng ta cứ gọi hắn là Kẻ Trộm Bút Chì. Hắn đang phô trương sự quái đản của mình trên đỉnh cao nhất. Nhân tiện nói luôn cho rõ. Đây không phải là một trò đùa công phu để trêu cậu. Tớ thừa nhận mình thích đùa dai. Nhưng chuyện này thì không. Tớ ước gì đây chỉ là trò đùa, nhưng tiếc là không phải. Dù không thể hiện ra, nhưng tớ thật sự đang rất hoảng.”
“…C-cái quái gì vậy…?”
Cuối cùng, Umidori cũng lên tiếng.
Sắc mặt cô tái nhợt.
Những gì Nara kể hẳn đã giáng xuống cô như một cú sốc mạnh.
“V-vậy tức là… Kẻ Trộm Bút Chì này… Nara, ý cậu là… có người trong lớp mình đã làm chuyện bệnh hoạn này sao?”
“Tớ e là khả năng đó rất cao.”
Nara thở dài, ánh mắt chán chường.
“Tớ không muốn nghi ngờ bạn cùng lớp. Nhưng một vụ việc tinh vi thế này chỉ có thể do người ở rất gần tớ gây ra. Gần đến mức… có thể hắn đang nghe lén cuộc nói chuyện này ngay lúc này.”
Nara liếc nhìn quanh lớp, nơi các học sinh đang chuẩn bị ra về.
“Thật ra… đó cũng là một phần mục đích của tớ. Tớ muốn làm kẻ đó bất an. Hắn cẩn thận, đồng nghĩa với hèn nhát. Nếu biết tớ đã nhận ra, chắc chắn hắn sẽ dao động. Tớ hy vọng hắn sẽ lộ mặt… Nhưng xem ra ai cũng bận dọn đồ. Chẳng ai nghe tớ nói cả.”
Cô nhún vai, thở dài, kế hoạch thất bại.
Trong khi đó, Umidori liên tục đảo mắt nhìn quanh, rõ ràng không thể bình tĩnh nổi.
“Kẻ thủ ác đang ở ngay trong chúng ta. Cái sự thật đáng sợ ấy đã khiến tớ ngơ ngác từ trưa đến giờ. Chỉ đến khi tan học, tớ mới miễn cưỡng lấy lại bình tĩnh.”
Trái lại, ánh mắt Umidori hoàn toàn không bình tĩnh chút nào.
Nara bắt gặp ánh nhìn ấy.
“Tớ nghĩ bước tiếp theo là xác định Kẻ Trộm Bút Chì. Và tớ cần cậu giúp, Umidori.”
“…Hả?”
“Có một kẻ theo dõi kỳ quái quanh mình, nghĩ thôi đã rợn người rồi, đúng không? Giờ đã biết hắn tồn tại, tớ không thể giả vờ như không có gì. Có thể hắn chỉ dừng lại ở việc trộm bút chì. Nhưng ai dám chắc sau này sẽ không vượt xa hơn?”
Nara thở dài, đầy miễn cưỡng.
“Nhưng báo lên giáo viên lúc này thì vô ích. Họ sẽ bảo tớ tưởng tượng. Chúng ta phải tự giải quyết. Tìm ra kẻ đó. Và bắt hắn chấm dứt hành vi bệnh hoạn này. Thật phiền phức. Tại sao tớ lại phải khổ sở vì một kẻ quái gở như thế chứ?”
“…Ừm.”
“Vì vậy, tớ cần một nhân chứng. Umidori, cậu ngồi cạnh tớ. Trưa nay cậu có thấy ai khả nghi quanh bàn tớ không? Hoặc ai có bút chì giống của tớ không?”
Umidori xoa trán, suy nghĩ rất kỹ trước khi trả lời.
“Xin lỗi, Nara. Tớ không nghĩ mình giúp được nhiều. Tớ không thấy ai làm cả. Và cũng không thấy cây bút bị trộm sau giờ trưa.”
“…À.”
Vai Nara rũ xuống.
“Tiếc thật. Dù sao tớ cũng không mong bắt được hắn dễ thế.”
“…Nhưng tớ hiểu cậu, Nara.”
Umidori gật đầu, sắc mặt vẫn chưa khá hơn.
“Chuyện này… khiến tớ cũng thấy bất an.”
“Có thể lần này không nghiêm trọng. Nhưng lần sau thì chưa chắc. Chúng ta phải làm gì đó.”
Giọng cô trầm hẳn xuống.
Rõ ràng, cô đang cố gắng nghiêm túc suy nghĩ về mối nguy lẩn khuất quanh người bạn cùng lớp.
“Hê hê…”
Nara khẽ cười.
“Tớ biết mà, tìm đến cậu là đúng.”
“…Hả?”
“Cậu là người bạn duy nhất của tớ sẽ lo lắng đến vậy. Chuyện bút chì này chẳng liên quan gì đến cậu. Vậy mà cậu vẫn lo như thể chính mình bị cuốn vào. Tớ thật may mắn khi có một người bạn như cậu.”
“…Nara…”
Umidori dịch người, lúng túng.
“Đ-đừng nói thế. Tớ không tốt bụng như cậu nghĩ đâu. Chỉ là tớ nói dối kém lắm. Cho nên, cậu nhìn tớ là biết ngay.”
“Ừ, tớ biết chứ.”
Giọng Nara nghe như đang trêu chọc.
“Chúng ta làm bạn với nhau cũng gần 1 năm rồi còn gì. Không phải vô cớ đâu. Cậu là cô gái thẳng thắn, tử tế nhất mà tớ từng biết. Chỉ cần nhìn mặt cậu thôi là tớ biết ngay trong đầu cậu đang nghĩ gì.”
Lời khen đó là thật lòng, dù cho biểu cảm của chính Nara thì cứng đờ, chẳng khác gì tượng đá.
Tougetsu Umidori biểu cảm phong phú bao nhiêu, thì Yoshino Nara lại vô cảm bấy nhiêu.
Hai người đúng là hai cực đối lập.
“Giá mà cậu chịu đi chơi nhiều hơn thì cậu đúng là người bạn hoàn hảo. Tớ rủ bao nhiêu lần rồi mà cậu lúc nào cũng bận. Nói thật nhé, làm sao một nữ sinh cấp ba lại có thể đi làm nhiều ca đến vậy được chứ?!”
“…A-ha-ha…”
Umidori cười gượng.
“Xin lỗi nha, Nara. Chỗ tớ làm lúc nào cũng thiếu người. Ngày thường tớ phải đi học, nên cuối tuần với ngày lễ là tớ tranh thủ làm hết.”
“Trời ạ, cậu đúng là dễ bị bắt nạt thật đấy, Umidori. Cửa hàng cần người thì cần thật, nhưng đâu có lý do gì để cậu phải hy sinh đến mức đó. Phí phạm quá. Cậu chỉ được làm nữ sinh trung học một lần duy nhất trong đời thôi. Vậy mà lại dành hết thời gian để đi làm.… Thôi, nếu cậu thấy ổn thì tớ cũng không ý kiến. Chỉ cần được nói chuyện với cậu trong lớp là tớ đã vui lắm rồi.”
Nói là nói vậy, nhưng Nara vẫn với tay túm lấy mái tóc dài của Umidori, kéo nhẹ như thể định giật ra vài sợi.
“Á?! Đ-đừng làm vậy, Nara! Cậu làm gì thế?!”
“Hê hê. Ra khỏi lớp rồi là tới tận ngày mai tớ mới gặp lại cậu. Đây là cơ hội cuối để tớ tận hưởng mái tóc đen mượt này đó. Nói thật nhé. Nếu mỗi ngày tớ không được luồn tay vào tóc cậu ít nhất 4 lần, thì cuộc đời này chẳng còn ý nghĩa gì nữa. Năm ngoái chúng ta cũng chung lớp, lại còn ngồi cạnh nhau suốt. Ngày nào tớ cũng được chạm vào tóc cậu. Cuối tuần không gặp được, tớ nhớ đến mức chỉ muốn quấn mấy lọn tóc đó quanh tay thôi. Giống như… cai nghiện vậy.”
“…! C-cậu có khiếu hài hước kỳ quặc thật đấy, Nara! Tóc tớ đâu có gây nghiện đến vậy! Tớ nói bao nhiêu lần rồi!”
“Ha-ha! Cậu còn đỏ mặt làm gì nữa. Có phải mới quen nhau đâu.”
Nara vừa nói vừa tiếp tục nghịch tóc Umidori một lúc lâu.
Chỉ đến khi hoàn toàn thỏa mãn, cô mới để những lọn tóc trượt khỏi kẽ tay mình.
“Thôi, trêu cậu vậy đủ rồi. Còn chuyện Kẻ Trộm Bút Chì, chúng ta sẽ tiếp tục điều tra. Miễn là giải quyết xong trước cuối tháng Tư. Tớ không định dành Tuần Lễ Vàng năm hai để lo lắng vì một tên biến thái đâu.”
“…Ừ.”
Umidori vừa nói vừa chỉnh lại mái tóc bị làm rối.
“Công bằng mà nói, tớ cũng không chắc mình giúp được bao nhiêu. Nhưng cậu luôn tốt với tớ. Nếu cậu gặp rắc rối, tớ muốn giúp. Nếu Kẻ Trộm Bút Chì dám lộ mặt trước tớ, tớ sẽ tát cho hắn tỉnh người.”
“Ha-ha! Nghe đáng sợ ghê. Nhưng đúng là cậu là bạn tốt thật đấy. À, mà này, Umidori. Cậu biết loại trộm nào gan lì nhất không?”
Umidori nghĩ một lúc, nhưng không nghĩ ra.
“…? Không. Loại nào vậy?”
“Loại đi ăn trộm… xe cảnh sát.”
Nara nở nụ cười hiếm hoi.
Umidori phải công nhận, đó đúng là gan lì thật.
—-
Umidori về đến nhà.
Cô mở cửa căn hộ 304, bước vào, bật đèn rồi đá giày sang một bên.
Trời vẫn chưa tối hẳn, nhưng rèm cửa dày đã kéo kín, khiến căn phòng chìm trong bóng tối nếu không bật đèn.
Bên phải cửa vào là gian bếp nhỏ và tủ lạnh.
Bên trái là nhà vệ sinh, phòng tắm và phòng thay đồ nối tiếp nhau.
Đi thẳng vào là không gian sinh hoạt kiêm phòng ngủ, một chiếc giường, một cái tủ, một chiếc bàn tròn, và… gần như chẳng có gì khác.
Cửa sổ phía sau chỉ nhìn ra bức tường bê tông của tòa nhà bên cạnh.
Cô gần như không bao giờ kéo rèm.
Tougetsu Umidori sống trong căn hộ studio này.
Cô đã sống một mình từ mùa xuân năm ngoái.
“…Phù.”
Cởi giày xong, cô thở dài một hơi thật dài, rồi đổ người xuống sàn.
“Hê hê… A-ha-ha-ha-ha-ha-ha!”
Tiếng cười vang lên, ngày càng lớn, gần như điên dại.
“A-ha-ha-ha-ha! Căng thẳng đến suýt chết rồi!”
Nằm ngửa trên sàn, Umidori thò tay vào cặp, lục lọi.
Rồi cô kéo ra một chiếc túi giấy to cỡ một cuốn từ điển, được dán kín bằng băng keo.
Cô bóc băng, lật úp túi xuống.
Những cây bút chì trút ra, rơi lộp bộp.
Nhìn chúng, gương mặt Umidori rạng lên một vẻ mê đắm đến kỳ lạ.
“…Nara… Nara… Naraaaa…!”
Cô ôm chặt một nắm bút chì, thì thầm tên bạn cùng lớp như gọi tên người yêu.
“Tớ không ngờ cậu lại tiến xa đến mức này. Năm nhất cậu chẳng phát hiện ra gì, nên tớ cứ tưởng mình an toàn rồi chứ!”
Không buồn ngồi dậy, Umidori trườn người trên sàn nhà.
“Nhưng nếu đây là một bài kiểm tra, Nara… thì cậu trượt rồi! Cậu chỉ tìm ra 5 trên 100 thôi!”
Cô trườn tới trước tủ lạnh.
“Tớ cũng chỉ là con người thôi. Ai mà chẳng có lúc sơ suất. Hoàn hảo quá thì… còn đáng sợ hơn nữa.”
Umidori nắm lấy tay cầm, giật mạnh cửa tủ lạnh ra.
Bên trong là hàng hàng lớp lớp bút chì, nhiều đến mức không thể đếm xuể.

“Nếu mỗi năm trộm cả trăm cây bút chì, thì sớm muộn gì cũng sẽ sơ suất vài lần thôi!”
Buông cho gương mặt mình muốn biểu cảm thế nào thì biểu cảm, Umidori chống tay ngồi bật dậy.
“Hơi sớm một chút, nhưng ăn tối đây. Tinh thần đang cực tốt! Đồ tươi mới là quan trọng nhất!”
Cô đóng cửa tủ lạnh, rồi bước sang bếp, tay vẫn ôm đống bút chì, thậm chí còn chẳng buồn thay đồng phục.
“Nguyên liệu ngon thế này thì nấu đơn giản là đủ.”
Nồi cơm điện đã được hẹn giờ sẵn.
Umidori xới một bát cơm, tiện tay chộp lấy một đôi đũa nhựa và chẳng hiểu sao, một cái đồ chuốt bút bị bỏ quên trong bếp, rồi mang hết ra chiếc bàn tròn trong phòng.
Cô ngồi phịch xuống, dạng chân thoải mái, đặt đồ chuốt lên trên bát cơm.
Đó là loại đồ chuốt cầm tay rất nhỏ.
Vốn có nắp để giữ mạt gỗ không văng lung tung, nhưng Umidori đã tháo nắp ra từ trước, để lộ lưỡi dao sáng loáng.
Cô bắt đầu chuốt bút chì của Yoshino Nara.
Mạt gỗ rơi lả tả xuống lớp cơm trắng.
Cô chuốt đến khi ruột bút sắc nhọn quá mức, xoay không nổi nữa thì bẻ gãy đầu chì, rồi lại tiếp tục chuốt.
Cứ lặp đi lặp lại như vậy, cho đến khi mạt gỗ phủ kín bát cơm, không còn nhìn thấy hạt nào.
Cuối cùng, cô rắc thêm những mảnh chì đen lên trên, trông vô cùng hài lòng.
“Không có gì nói lên ‘tối thứ Sáu’ rõ hơn là… bút chì của Nara trên cơm!”
Umidori vỗ tay một cái, rồi bắt đầu xúc cả cơm lẫn mạt gỗ vào miệng.
Vị đắng của chì.
Cái lạo xạo của gỗ.
Một mớ cảm giác hỗn độn.
Đáng lẽ phải rất khó nuốt.
Và chắc chắn là có hại cho sức khỏe.
Nhưng Umidori thì sung sướng tột độ.
Cô nhấm nháp như sóc, nhai kỹ từng mảnh bút chì trước khi nuốt xuống.
“Phù… đúng là đã ghê!”
Chưa đầy 1 phút, cô đã ăn sạch bát, rồi giơ hai tay lên đầy đắc thắng.
“Dù vậy, kỳ nghỉ xuân vừa rồi cũng tiêu hao kha khá trong tủ lạnh. Muốn trộm nhanh hơn một chút nữa… Nhưng giờ Nara chắc chắn sẽ đề phòng. Thôi thì… tạm thời kiềm chế vậy.”
Cô vẫn còn một số bút chì để dành, lúc nào cần thì dùng.
Cũng không gấp gáp đến thế.
Umidori chia số bút trộm được thành hai loại:
Dùng để ăn và để bảo quản.
Tất cả bút ban đầu đều thuộc loại “ăn”.
Khi đã ăn được một nửa, cô sẽ chuyển cây đó sang nhóm bảo quản.
Cây bút chì lâu đời nhất trong tủ lạnh đã bị trộm từ tháng Năm năm ngoái.
Ngăn kéo dưới giường phía sau cô nhét đầy bút chì mới tinh, tất cả đều để thay thế những cây đã lấy đi.
Kỳ nghỉ vừa rồi, cô đã gom một đống ở cửa hàng 100 yên gần nhà, định bụng sẽ đổi dần khi năm học mới bắt đầu.
Thế nên hiện tại, Umidori có phần lúng túng.
Từ khi đi học lại, cô mới chỉ trộm được vài cây.
“Tớ biết mà, Nara.”
Cô nói, nụ cười méo mó đầy rợn người.
“Tớ biết là sai. Nhưng xin lỗi nhé… Thật sự là… tớ không dừng lại được. Tớ không thể nói dối được về chuyện này… hay bất cứ chuyện gì khác.”
— Ding dong.
Chuông cửa căn hộ vang lên.
Ai vậy nhỉ?
Cô không đặt hàng gì.
Cũng chẳng bao giờ nói chuyện với hàng xóm.
Chẳng lẽ là người bán báo?
“…Thôi thì nhìn qua mắt mèo trước đã. Nếu thấy phiền phức thì giả vờ không có nhà.”
Umidori đứng dậy, bước về phía cửa với vẻ hơi bực bội.
Cô đang tận hưởng dư âm sung sướng, và không hề thích bị làm gián đoạn.
“…Hửm?”
Nhưng thứ cô nhìn thấy qua mắt mèo khiến toàn bộ sự khó chịu biến mất.
Bên ngoài là một cô gái, mắt ngấn nước, trên đầu có tai mèo.
Umidori hít một hơi sâu, quan sát kỹ hơn.
Dĩ nhiên, tai đó không mọc ra từ đầu.
Chúng là một phần của chiếc áo hoodie.
Thật lòng mà nói, trông khá đáng yêu.
Nhưng thứ khiến Umidori chú ý hơn là mái tóc lộ ra dưới mũ.
Kiểu tóc không có gì lạ, hơi rối, tóc ngắn bình thường.
Vấn đề là màu tóc.
Trắng toát, từ ngọn đến tận chân tóc.
Nhuộm sao?
Quan trọng hơn cả, cô gái này đang rất hoảng loạn.
Hai tay nắm chặt váy, ngẩng đầu nhìn cánh cửa như bám víu vào hy vọng cuối cùng.
Cô ta không thể thấy bên trong, nhưng rõ ràng đang cần được nhìn thấy.
“…Có chuyện gì vậy?”
Umidori mở cửa.
“…Ư…ưm…”
Vai cô gái run lên.
Nhưng trong mắt lại ánh lên một tia nhẹ nhõm.
“…À… ờm… c-cậu cho mình mượn nhà vệ sinh được không…?”
Chỉ cần câu đó thôi, là mọi thứ đều rõ ràng.
“M-mình sống cùng tầng này, nhưng làm mất chìa khóa… Ba mẹ chưa về, quanh đây lại chẳng có cửa hàng… Mình không biết phải làm sao n-nên…”
“Ừm, mình hiểu rồi. Không sao đâu.”
Umidori mỉm cười thân thiện.
“Khó chịu thật đấy. Cậu chịu được tới giờ này cũng giỏi lắm rồi. Vào đi, dùng nhà vệ sinh của mình nhé.”
“! C-cảm ơn nhiều lắm!”
Cô gái lập tức lao vụt qua Umidori, chạy thẳng vào căn hộ.
Umidori đóng cửa lại, nghĩ bụng chắc không sao.
Đúng là có bằng chứng để lung tung thật, nhưng trừ khi Nara đến đây thì mới có vấn đề.
Với người khác, cùng lắm họ chỉ nghĩ cô là người kỳ quặc thích tích trữ bút chì.
Mà người chỉ mượn nhà vệ sinh thì chẳng đời nào đi mở tủ lạnh.
“Ờm… ừ… nhà vệ sinh ở đâu vậy?”
“À, xin lỗi, xin lỗi. Ngay đây thôi.”
Umidori với tay mở cánh cửa bên trái, kéo ra và bật đèn.
“Cứ tự nhiên nhé—”
Cô đang nói thì khựng lại.
“…?”
Cô gái này vừa nói là sống cùng tầng, đúng không?
Vậy sao cô lại chưa từng thấy một cô gái có mái tóc như thế này?
Umidori không quan tâm hàng xóm, nhưng một đứa trẻ tóc trắng thì chắc chắn sẽ nhớ.
“Ơ… khoan đã. Cái đó là gì vậy?”
Umidori ngơ ngác, chỉ vào vật trong tay cô gái.
Một con dao nhà bếp.
Lưỡi dài chừng 10 phân.
Cô gái không trả lời.
Thay vào đó, cô chĩa mũi dao về phía Umidori.
“Đứng yên. Chỉ cần cử động một chút thôi, tôi sẽ giết cô.”
Toàn bộ vẻ hoảng loạn biến mất.
Giọng nói phẳng lặng, vô cảm, như máy móc.
Umidori mất rất lâu mới hiểu được ý nghĩa của những lời đó.
“Muốn sống thì làm theo lời tôi. Đi vào trong buồng vệ sinh.”
“…Hả? Hả…?”
“Làm ngay. Năm giây. Nếu không, tôi sẽ coi là cô chống đối.”
Đầu óc vẫn còn trống rỗng, Umidori làm theo mệnh lệnh, loạng choạng bước vào phòng vệ sinh.
Cô gái theo sát phía sau, đóng sầm cửa lại.
“Ngồi xuống.”
Một lần nữa, Umidori ngoan ngoãn làm theo, ngồi lên bồn cầu, nắp vẫn đang mở.
Ngồi thế này mà chưa vén váy lên… cảm giác thật kỳ quặc.
Nhưng rõ ràng, đây không phải lúc để bận tâm chuyện đó.
“…? Ờm… vậy tức là… cậu không cần đi vệ sinh à?”
“Đó là nói dối. Một sự đánh lừa, để tôi có thể thuận lợi bước vào căn hộ của cô.”
“…À… ờ… ra vậy à?”
Umidori nói năng lộn xộn, còn cô gái thì cúi nhìn xuống, mũi dao vẫn chĩa thẳng, không hề rung chuyển.
“Tôi vẫn chưa tự giới thiệu. Tên tôi là Nữ Tính Đồng Bạn.”
“…Hả?”
“Không muốn đơn giản hóa quá mức, nhưng nói ngắn gọn thì tôi đứng về phía tất cả những người phụ nữ đang khóc trong yếu đuối. Từ những kẻ sàm sỡ trên tàu điện cho tới bọn quấy rối tình dục, xã hội hiện đại đầy rẫy hiểm họa với phái yếu. Khi các vị thần làm ngơ, nhiệm vụ của tôi là đứng ra ngăn chặn cái ác đó. Tôi đi khắp nơi, trừng phạt kẻ thù của nữ giới.”
“…?”
Umidori có thể cảm nhận được nỗ lực giải thích của đối phương, nhưng mọi thứ quá trừu tượng.
Ngay từ đầu cô đã choáng váng, giờ thì não hoàn toàn từ chối xử lý từng chữ một.
“Nhìn vẻ mặt của cô, có vẻ cô không hiểu. Tôi không đến đây để mong cô hay bất kỳ kẻ thù nào của các thiếu nữ thấu hiểu. Sự có mặt của tôi ở đây có nghĩa là mọi chuyện đã kết thúc rồi, Tougetsu Umidori.”

“…Kết thúc?”
“Tougetsu Umidori. Mười sáu tuổi. Học sinh năm hai, trường trung học Isuzunomiya, tỉnh Hyogo. Sinh ngày 1 tháng 4. Cao 1m70, nặng XX ký. Số đo ba vòng: 99–63–91. Sinh ra tại quận Chuo, Kobe. Từ nhỏ sống với ông bà ngoại ở Himeji. Đầu cấp ba thì quay lại Kobe sống một mình. Cha mẹ ly hôn, hiện tại chỉ còn mẹ là người thân. Học lực nhìn chung tốt. Không tham gia câu lạc bộ nào, cả thời cấp hai lẫn cấp ba. Làm việc tại quán net 5 ngày 1 tuần. Thú vui duy nhất là nghe radio khuya. Mọi chi tiết đều đúng, phải không?”
“…Ư… ư… ưhhhh…?”
Thông tin dội xuống quá nhanh.
Umidori chỉ còn phát ra được một tiếng rên vô nghĩa.
“Ơ… t-tại sao cậu lại biết mấy chuyện này? Cả số đo nữa?!”
Lần này, nỗi sợ hãi thực sự trào lên.
“C-cậu là biến thái theo dõi à?!”
“Không. Tôi chỉ làm bài tập về nhà của mình. Kẻ theo dõi duy nhất ở đây là cô.”
“…Hả?”
“Tougetsu Umidori. Kể từ mùa xuân năm ngoái, cô đã liên tục trộm bút chì của bạn cùng lớp Yoshino Nara. Và ăn chúng.”
“…?!”
Hai má Umidori cứng đờ.
Cú sốc này còn lớn hơn cả việc bị lộ thông tin cá nhân.
“C-cậu đùa à?! S-sao cậu biết được chuyện đó?!”
“Hừm. Chỉ phản ứng này thôi cũng đủ chứng minh là sự thật.”
Cô gái nhìn chằm chằm xuống Umidori.
“Hành vi của cô rõ ràng là một dạng theo dõi đê tiện. Cô đã chà đạp lên nhân phẩm của một người phụ nữ vô tội. Đó là tội không thể tha thứ. Với tư cách Nữ Tính Đồng Bạn, tôi đến đây để phán quyết. Hãy chuẩn bị tinh thần. Con dao này… sẽ cắt đứt cổ họng cô.”
“…?! …! …?!”
Chỉ đến lúc đó, Umidori mới thực sự hiểu được tình cảnh của mình.
Rất nhiều thứ vẫn vô nghĩa.
Nhưng phần quan trọng nhất thì cô đã hiểu.
Cô gái này biết hết.
Biết cả chuyện bút chì của Nara.
Và tệ hơn cả, cô ta thật sự nguy hiểm.
Umidori đã bất cẩn mở cửa cho một mối đe dọa thực sự bước vào căn hộ của mình.
Dù lời nói và hành động có kỳ quái đến đâu, lưỡi dao dài 10 phân kia đã nói lên tất cả.
Không gian chật hẹp.
Hai người bị nhốt chung.
Khoảng cách quá gần.
Chỉ cần một suy nghĩ cũng đủ để Umidori hiểu, mạng sống của cô đang bị đặt lên bàn cân.
“Đ-đợi đã… C-cậu là ai chứ? Cắt cổ? Không thể nào—”
“Tôi nghĩ gì, cô tin hay không, không quan trọng. Khi con dao này cắm vào cổ cô, cô sẽ buộc phải hiểu.”
“……”
Mắt Umidori giật mạnh khi nhìn chằm chằm vào lưỡi dao.
Ánh đèn trong buồng vệ sinh phản chiếu trên kim loại lạnh lẽo, khiến cô không thể tự dối mình rằng đây chỉ là trò hù dọa.
“Cô đã hiểu rõ tình cảnh của mình chưa? Nếu sợ lưỡi dao này— thì đừng mơ đến chuyện lật kèo, Tougetsu Umidori. Đồ theo dõi bệnh hoạn.”
Giọng Nữ Tính Đồng Bạn lạnh như băng.
Cô ta xoay con dao trong tay.
“Tôi đã trừng phạt không ít kẻ thù của nữ giới. Nhưng hiếm kẻ nào lệch lạc đến mức này. Nếu chỉ là cảm xúc đồng giới, dĩ nhiên chẳng có vấn đề gì. Nhưng cô lại lén trộm bút chì của bạn học. Chuốt chúng lên cơm. Rồi ăn. Làm sao một người lại có thể nghĩ ra hành vi đáng sợ đến vậy?”
“…! L-lại nữa! Sao cậu biết cả chuyện đó?!”
Umidori cắn chặt môi, hoàn toàn rối loạn.
“Tớ chưa từng nói với ai về bút chì của Nara! Chuyện đó không thể vô tình phát hiện ra được! Vậy rốt cuộc là vì sao?!”
“Tôi không thấy cần thiết phải trả lời. Cô thật sự nghĩ rằng hành vi của mình không thể bị phát hiện sao? Tôi thậm chí còn chẳng ngại quay ra ngoài, và kiểm tra số lượng bút chì ngu xuẩn mà cô nhét đầy trong tủ lạnh.”
“…?!”
Đòn này giáng thẳng vào Umidori, khiến cô câm lặng hoàn toàn.
Cô gái này… thật sự biết hết.
Nhưng nếu chưa kiểm tra căn phòng, thì làm sao có thể biết bút chì ở trong tủ lạnh?
Ai đã làm?
Bằng cách nào?
Vì sao?
Mặc kệ sự hoang mang của Umidori, Nữ Tính Đồng Bạn tiếp tục.
“Cô chỉ cần trả lời câu hỏi của tôi một cách trung thực. Luôn có khả năng tôi đã hiểu sai sự việc. Dù cô là kẻ thù của nữ giới, nhưng nếu có tình tiết giảm nhẹ đáng cân nhắc, tôi có thể tha cho cô, và mong rằng cô sẽ cải tà quy chính.”
“…? H-hỏi… gì cơ?”
“Chỉ là xác minh sự thật mà thôi. Nói cho rõ, thứ khiến tôi phải đến đây không phải là chuyện cô trộm và ăn bút chì. Cô đã thay thế chúng bằng bút mới, Yoshino Nara không chịu tổn thất gì về mặt vật chất. Điều tôi lo ngại là hành vi này chỉ là phần nổi của tảng băng.”
“…Hả?”
“Đã quá muộn để giả vờ vô tội. Một kẻ có ham muốn lệch lạc đến mức trộm và ăn dụng cụ viết thì không thể nào nói rằng mình chưa từng làm điều gì tệ hơn. Không nghi ngờ gì nữa, hành vi theo dõi của cô hẳn còn mở rộng sang những việc độc hại hơn, như chụp lén, hay trộm đồ thể dục.”
Ánh mắt của Nữ Tính Đồng Bạn trở nên sắc lạnh hơn nữa.
“Nếu đúng như vậy, cô chính là kẻ thù của phụ nữ ở khắp mọi nơi. Không có tình tiết giảm nhẹ nào được áp dụng. Tôi phải bảo đảm rằng cô sẽ trút hơi thở cuối cùng tại đây ngay bây giờ trước khi cô gây tổn hại trực tiếp đến Yoshino Nara, khi mọi thứ còn chưa quá muộn.”
“Á?!”
Umidori thét lên vì sợ.
“Đ-đợi đã! Hơi thở cuối cùng á?! Cái đó—”
“Van xin mạng sống chẳng có tác dụng gì. Tôi không bao giờ nương tay với một kẻ biến thái không hối cải. Dẫu sao thì cô cũng là phụ nữ, không phải đối tượng mà Nữ Tính Đồng Bạn thường nhắm đến. Nhưng trước khi là phụ nữ, cô là kẻ thù của phụ nữ. Việc xử lý cô sẽ khó chịu hơn việc giết một gã đàn ông, nhưng vì lợi ích của toàn thể nữ giới, tôi vẫn phải ra tay.”
Rõ ràng, đàm phán đã sụp đổ hoàn toàn.
Nữ Tính Đồng Bạn giơ cao con dao.
“Vậy câu trả lời của cô là gì? Cô không có gì để phản bác những gì tôi vừa nói sao?”
“Ờ… ừm…”
“…Vậy thì được. Vĩnh biệt, Tougetsu Umidori. Hẹn gặp lại ở kiếp sau.”
“—?! Đợi đã! Không! Cậu sai rồi! Cậu hiểu sai hoàn toàn rồi!”
Con dao dừng lại, chỉ còn cách cổ họng Umidori một khoảng cực nhỏ.
Nữ Tính Đồng Bạn tặc lưỡi, rõ ràng là thất vọng.
“Sai? Sai ở chỗ nào?”
“T-tớ chưa từng chụp lén ai! Cũng chưa bao giờ trộm đồ thể dục! Tớ không biết cậu phát hiện chuyện bút chì bằng cách nào, nhưng cậu đang suy diễn quá mức rồi!”
“Thật sao?”
“V-và tớ cũng không phải đồng tính! Tớ không có tình cảm gì đặc biệt với N-Nara cả! Hoàn toàn không!”
Giọng Umidori vỡ ra, vang dội khắp buồng vệ sinh.
“…Hả? Cô đang nói cái gì vậy? Không có tình cảm với Yoshino Nara? Đừng nực cười. Nếu cô không yêu cô ấy, vậy thì tại sao lại ăn đồ dùng cá nhân của cô ấy?!”
“Đ-đó không phải đồ cá nhân! Chỉ là bút chì thôi! Tớ chỉ muốn ăn bút chì của Nara thôi mà!”
Lời nói tuôn ra không kiểm soát, chồng chéo lên nhau.
“Nói chính xác hơn, thứ tớ muốn ăn là dấu vân tay của Nara! Những dấu vân tay mà cậu ấy để lại trên bút chì!”
“Vân… tay?”
“Ừm… tớ… phải nói sao nhỉ…”
Cuối cùng thì cảm giác xấu hổ cũng ập tới.
Ánh mắt Umidori bắt đầu đảo liên tục.
“Từ khi còn nhỏ… tớ đã thích ăn vân tay của người khác rồi.”
“…Hả?”
Nữ Tính Đồng Bạn sững sờ hoàn toàn.
Umidori thì mặc kệ, tiếp tục nói dồn dập.
“Bút chì là thứ dùng mỗi ngày đúng không? Nên nó đầy vân tay! Bám đầy luôn! Còn gì tuyệt hơn thế nữa chứ?! Bản thân bút chì thì không ngon lắm, nhưng khi nghĩ tới việc mình đang ăn bao nhiêu vân tay, chuyện đó chẳng còn quan trọng! Hồi tiểu học, tớ từng trộm bút của cả lớp rồi ăn sạch! Tớ không biết cách kiềm chế bản thân! Nhưng giờ là học sinh cấp ba rồi, khẩu vị của tớ cũng tinh tế hơn. Nên tớ chỉ giới hạn ở… 100 cây bút của Nara mỗi năm thôi.”
“…Ờm. Ừ.”
Càng nghe, Nữ Tính Đồng Bạn càng lộ rõ vẻ không thoải mái.
“Nói cách khác… Cô chỉ có một sở thích cực kỳ ngách là ăn vân tay? Không hề có sự ám ảnh đặc biệt nào với Yoshino Nara?”
Cô ta tránh ánh mắt Umidori.
“Điều đó cũng có nghĩa là không có nguy cơ cô tiến hóa thành stalker thực thụ?”
“Ừ. Đúng vậy. Ăn bút của Nara là cách duy nhất tớ làm sai với cậu ấy.”
Umidori còn ưỡn ngực đầy tự hào.
“V-và nó cũng không gây phiền toái gì cho Nara cả! Tớ thay toàn bộ bằng bút mới, mua bằng tiền tớ tự kiếm được! Tớ biết đa số mọi người sẽ coi đó là một sự nhiệt tình bất thường! Nhưng không thể đánh đồng nó với mấy hành vi theo dõi bệnh hoạn được!”
Nữ Tính Đồng Bạn im lặng, suy xét.
“…Nếu tất cả những điều đó là thật, có lẽ tôi không cần phải giết cô. Hành vi của cô rất kỳ quái, nhưng hiện tại, cô chưa gây tổn hại trực tiếp nào cho Nara.”
“—?! Đ-đúng rồi đó! Vậy thì—”
“—Nếu điều đó là thật.”
Mũi dao lướt nhẹ dọc theo động mạch cổ của Umidori.
“Á?!”
“Cô đúng là đã trộm bút. Cô là một tên trộm. Vậy thì tôi dựa vào đâu để tin lời của một kẻ phạm tội?”
“Lập luận kiểu gì vậy?! Cậu nói sẽ tha cho tớ nếu tớ trả lời mà!”
“Tiếc thật. Tôi chưa bao giờ có ý định lắng nghe những lời dơ bẩn của kẻ thù nữ giới. Tôi hiểu rõ nhất, các người nói dối như thế nào.”
“!”
Hoàn toàn vỡ vụn trong giao tiếp.
Con người này rõ ràng có vấn đề từ đầu.
Ngay khoảnh khắc đó, hai khuôn mặt hiện lên trong tâm trí Umidori.
Mẹ cô đã lâu rồi cô chưa gặp.
Và Nara.
“Tớ không nói dối!”
Umidori buột miệng hét lên, chưa kịp suy nghĩ.
“Không một lời nào tớ nói là dối trá! Tớ chưa từng nói dối trong cả cuộc đời này!”
Con dao khựng lại.
“…Chưa từng? Đó đúng kiểu câu mà kẻ nói dối nào cũng nói.”
“Không! Ý tớ không phải vậy! Tớ thật sự không thể nói dối!”
“…Cái gì?”
“Không phải do nguyên tắc sống hay tính cách! Cũng không phải do trời sinh! Nó giống như… một lời nguyền vậy! Cơ thể tớ không cho phép tớ nói dối!”
“…Tôi thật sự không hiểu cô đang nói gì.”
“Ơ-ờm! Nó giống như một chứng bệnh! Một dạng bệnh lý!”
Nữ Tính Đồng Bạn im lặng rất lâu.
“…Một chứng rối loạn? Có bệnh nào như vậy sao?”
“C-có! Ít nhất là… chưa ai biết nguyên nhân! Tất cả bác sĩ tớ từng gặp đều bó tay! Họ đều chẩn đoán rằng tớ… đang nói dối về việc không thể nói dối.”
“Và tôi cũng đồng ý với họ.”
“Đ-đừng mà! Tin tôi đi!”
“……Ừm. Xét cho cùng thì cũng không hẳn là vượt ngoài khả năng của con người. Tình trạng này… buộc cô phải nói ra những gì trong đầu?”
“……Không hẳn vậy. Không chỉ là lời nói. Nó còn ảnh hưởng đến cả những gì tôi viết ra, và cả biểu cảm trên mặt tôi nữa.”
“……? Càng nói tôi càng rối. Biểu cảm thì còn hiểu được, nhưng viết thì là sao? Tay cô bị tê à?”
“…! C-cái này chỉ là cảm nhận chủ quan của tôi thôi nên cũng khó giải thích lắm, nhưng… cô có chơi game theo lượt không? Kiểu có menu hiện ra mấy lựa chọn như ĐÁNH, CHẠY ấy. Nếu chọn ĐÁNH thì được đánh. Nhưng cô không thể làm bất cứ thứ gì không có trong menu. Không có lựa chọn kiểu Quỳ xuống xin tha hay Bán đứng đồng đội. Nên là… không làm được. Với tôi cũng vậy. Tôi không có lựa chọn nói dối, nên ngay từ đầu đã không thể thử nói dối. Trời ơi, giải thích kiểu này nghe ngu thật. Tôi chỉ mong cô hiểu được đại khái thôi.”
“……Giả sử tôi tạm chấp nhận lời cô nói. Nhưng thế này thì lại nảy sinh vấn đề khác. Nếu cô không thể viết ra lời nói dối, nghĩa là cô chỉ có thể viết sự thật. Vậy chẳng phải cô sẽ luôn đạt điểm tuyệt đối trong các bài kiểm tra sao?”
“Ờ… không hẳn. Thứ đó chỉ ngăn tôi nói dối, chứ không ép tôi phải nói đúng. Nếu tôi nhớ sai từ vựng tiếng Anh thì tôi vẫn ghi sai như thường. Chỉ là tôi không thể cố tình nhớ sai. Nói cách khác, tôi không thể tự lừa chính mình.”
“Vậy nếu tôi thôi miên cô rồi ép cô nói dối—”
“T-tôi nghĩ lúc đó tôi nói dối được. Vì khi ấy tôi không phải là người kiểm soát hành động. Nhưng chừng nào ý thức của tôi vẫn đang nắm quyền, thì tôi hoàn toàn không thể bịa chuyện.”
“……Hừm.”
Cô nàng gãi đầu bằng tay không cầm dao.
“Phải nói là… tôi từng xử lý rất nhiều kẻ thù của nữ giới rồi, nhưng đây chắc chắn là lời cầu xin tha mạng kỳ quặc nhất tôi từng nghe. Lại còn chi tiết đến mức khó tin là cô bịa ra tại chỗ nữa… Nhưng Tougetsu Umidori à—”
Cô ta nở một nụ cười đầy kịch tính.
“—tôi e là tôi không thể tin cô. Cô đang nói dối. Ở đây có mâu thuẫn rõ ràng.”
“?! Ơ— Hả? Mâu thuẫn gì cơ?”
“Không lâu trước đây, sau giờ học, cô đã nói chuyện với Yoshino Nara trong lớp. Và cô đã nói thẳng với cô ấy rằng mình không phải là Kẻ Trộm Bút Chì. Đó là lời nói dối, 100%. Cô giải thích chuyện này thế nào?”
“……Hả?”
Mặt Umidori tái mét.
“Khoan đã. Cô nói gì? Sao cô biết tôi và Nara đã nói gì?”
“Chuyện đó không quan trọng! Giải thích đi.”
“……?”
Umidori hoàn toàn rơi vào bế tắc.
Thông tin cá nhân của cô, chuyện trộm bút còn có thể bị phanh phui nếu điều tra kỹ.
Nhưng đoạn hội thoại trong lớp thì chỉ người có mặt mới biết.
Chẳng lẽ cô ta gài thiết bị nghe lén lên người mình?
Nếu vậy thì mức độ theo dõi của cô ta còn kinh khủng hơn Umidori gấp bội.
“Đ-được rồi. Tôi không biết vì sao cô biết chuyện này, nhưng nếu cô đã nghe được thì càng tốt.”
“?”
“Hôm đó tôi sợ muốn chết! Nhưng cuối cùng vẫn thoát được mà không hề nói dối.”
“…Cô đang nói cái gì vậy?”
“Cô còn nhớ chính xác chúng tôi đã nói gì không? Hay để tôi nhắc lại? Ban đầu khi Nara nói rằng bị trộm đồ, tôi thật sự nghĩ là cậu ấy làm mất thứ gì đó thôi. Cậu ấy nghe buồn lắm! Nara hay trêu tôi thật, nhưng khi đùa thì tôi nhận ra ngay. Đến khi cô ấy nhắc đến bút chì thì tôi lạnh sống lưng. Tôi không dám nói một lời suốt mấy phút, sợ rằng cô ấy đã phát hiện ra tôi. Sau khi bình tĩnh lại, tôi bắt đầu tin rằng chuyện đó không phải do mình làm. Vì Nara nói là bút bị trộm. Còn tôi thì chỉ thay bút mới thôi mà. Thế thì đâu gọi là trộm! Tôi nghĩ chắc Nara làm mất bút đâu đó rồi làm ầm lên thôi. Giờ nghĩ lại thì đúng là tôi bất cẩn. Ngay khoảnh khắc nghe đến bút chì, tôi lẽ ra không được lơ là. Chính vì vậy nên khi nhận ra Nara biết hết rồi, tôi mới lộ liễu đến mức mất mặt.”
“……Ý cô là lúc cô bắt đầu lén liếc xung quanh và tỏ ra đáng ngờ?”
“Ừ. Nara nói không sai. Kẻ Trộm Bút Chì là loại nhát gan, cẩn thận. Biết cậu ấy đang nghi ngờ mình khiến tôi thật sự hoảng loạn, suýt thì tự lộ. Cô ấy cố tình làm tôi dao động và đã thành công.”
“Vậy nên sau khi Yoshino Nara trình bày suy luận của mình, cô mới tái mặt và tỏ vẻ suy nghĩ rất nhiều?”
“Đúng vậy. Tôi buộc phải nghĩ thật nhanh. May là Nara hiểu nhầm biểu hiện đó thành lo lắng.”
“……Nhưng cô vẫn nói dối rõ ràng. Khi Nara hỏi nhân chứng, cô nói: ‘Tớ không biết ai làm.’ Và ‘Tớ chưa từng thấy cây bút bị trộm.’ Hai câu đó chẳng phải là nói dối sao?”
“Không phải. Tôi nói: ‘Tớ không thấy ai làm’, chứ không phải ‘Tớ không biết ai làm’. Và tôi nói ‘Tớ không thấy cây bút bị trộm kể từ giờ ăn trưa’.”
“Có khác gì nhau đâu!”
“Khác hoàn toàn. Tôi biết hung thủ là ai, nhưng tôi không thấy họ. Tôi không thể nhìn thấy chính mình đang gây án được! Còn cây bút thì tôi đã đổi từ tiết đầu rồi. Sau đó nó nằm trong cặp tôi, không ai thấy cả. Câu cuối cùng tôi nói là: ‘Nếu Kẻ Trộm Bút Chì xuất hiện trước mặt tớ, tớ sẽ tát cho một trận.’ Câu đó cũng là thật! Nếu tôi thấy bản thân đứng trước mặt mình, tôi chắc chắn sẽ tát.”
“……Ưnngg,” Nữ Tính Đồng Bạn rên rỉ, rõ ràng nhận ra đó đúng là nguyên văn lời Umidori.
“Nhưng nếu cô thật sự không thể nói dối và luôn phải nói đúng ý mình, thì cô sống sao nổi? Thứ này phá nát quan hệ xã hội chứ còn gì! Sao cô vẫn hòa nhập bình thường ở trường mà không bị xa lánh?”
“……Ừm. Tôi hiểu ý cô. Thật ra nếu tôi cố gắng xây dựng quan hệ xã hội bình thường thì chuyện này đúng là địa ngục. Ở những trường cũ, tôi từng bị bạn bè xa lánh, cô lập hoàn toàn.”
Không chỉ là “khó xử”.
Nếu muốn biết cảm giác không thể nói dối là thế nào, hãy thử sống một tuần không nói dối xem.
Không che giấu, không vòng vo, mọi suy nghĩ trần trụi phơi bày, không ai sống như thế mà hòa nhập được.
“Umidori là người tốt, nhưng con bé thật sự cần học cách hiểu không khí.”
“Biết chưa! Con bé đó chẳng thèm quan tâm người khác nghĩ gì đâu.”
“Mỗi lần cả bọn đang khen lấy khen để một cái video nào đó, hỏi ý kiến nó là nó phán thẳng: ‘Tôi không thấy hay.’”
“Hôm trước tụi tôi đang nói xấu một đứa, nó nhìn thẳng rồi bảo: ‘Xin lỗi, tớ không thoải mái với chuyện này.’ Thế là đứng ngoài luôn!”
“Ít nhất cũng phải biết lựa lời chứ!”
“Thành thật quá mức. Thành thật đến mức gây khó chịu.”
Và thế là Tougetsu Umidori bị gạt ra ngoài lề, bị đá khỏi mọi vòng tròn xã hội.
Khi đã thành kẻ lẻ loi, chẳng ai còn thương hại cô nữa.
Không phải vì cô đáng thương, mà vì chính cách hành xử của cô đã biến cô thành kẻ bị ruồng bỏ.
Chẳng ai thấy cần phải cảm thông.
“Vậy nên… tôi phải học vài chiêu để sống sót trong xã hội.”
“Ví dụ?”
“Có thể tôi không nói dối được. Người ta hay bảo đó là đức tính tốt, nhưng thực tế thì nó nguy hiểm chết người. Người bình thường sớm muộn cũng sẽ ghét tôi, phát bực, rồi tránh xa tôi. Để chuyện đó không xảy ra, tôi chọn cách… không dính dáng quá sâu với ai.”
“……Cụ thể là sao?”
“Tôi không cho ai lại quá gần. Tôi không kết bạn. Tôi có thể thân thiện, nhưng không bao giờ vượt quá mức. Người ta chẳng buồn ghét một kẻ mà họ chưa từng thật sự quan tâm.”
“Hả?”
Nữ Tính Đồng Bạn trợn tròn mắt.
“Cô không có bạn bè? Một người bạn cũng không?”
“Ừ. Tôi nói rồi mà.”
“……Thế Yoshino Nara thì sao? Cô không xem cô ấy là bạn à?”
Câu hỏi ấy khiến Umidori nở một nụ cười gượng gạo, pha lẫn chút nuối tiếc.
“Bọn tôi thân thiện. Hợp nhau. Thành thật mà nói, tôi chưa từng hòa hợp với ai như vậy bao giờ, nhưng tôi không gọi đó là bạn bè. Tôi luôn giữ khoảng cách. Chúng tôi nói chuyện trong lớp, nhưng không đi chơi sau giờ học, không gặp nhau cuối tuần, thậm chí còn không gọi nhau bằng tên riêng. Ít nhất thì… tôi chưa từng nghĩ cậu ấy là bạn. Dù sao thì tôi đâu có ăn cắp bút chì của bạn mình. Với tôi, chỉ cần được ăn bút chì của cậu ấy là đủ rồi.”
Giọng Umidori nhỏ xuống.
“Dù có cô đơn thế nào, dù có khó chịu ra sao, chỉ cần có thứ đó làm điểm tựa… tôi vẫn sống tiếp được. So với con người, dấu vân tay đơn giản hơn nhiều.”
“……Cô bệnh thật đấy.”
Nữ Tính Đồng Bạn nói thẳng.
“Cô không bình thường.”
“Tôi biết. Không ai quá thành thật mà lại lành mạnh cả.”
“……Tôi cũng đang dần thấy vậy.”
Nữ Tính Đồng Bạn gật đầu, rút con dao ra khỏi cổ Umidori.
“Được rồi. Cô không thể nói dối. Tôi tin chuyện đó.”
“……Hả?”
Umidori chớp mắt, nửa mừng nửa sững sờ.
“Cô… cô thật sự tin tôi à?”
“Ừ.”
“! V-vậy thì… cô thả tôi ra chứ?”
“Không.”
Nữ Tính Đồng Bạn mỉm cười.
“Cô vẫn phải chết ở đây.”
“Hả?”
“Yên tâm, tôi sẽ làm nhanh thôi.”
“Không, đợi đã! Ơ, ưm…”
Umidori run như cầy sấy.
“Cô nói là tin tôi mà!”
“Tin chứ. Chính vì tin nên tôi mới kết luận cô là mối nguy đang hoạt động. Bây giờ có thể chưa đáng giết, nhưng sớm muộn gì cũng sẽ thành hiểm họa. Tốt nhất là nhổ cỏ từ gốc.”
Mọi cảm xúc biến mất khỏi gương mặt Nữ Tính Đồng Bạn.
Cô ta giơ dao cao lên.
Umidori chết lặng.
Mình sắp chết.
Cô đã nói nhiều đến vậy để tránh kết cục này, vậy mà cuối cùng vẫn đối diện với lưỡi dao ấy.
Nếu mình chết rồi, đống bút chì trong tủ lạnh sẽ ra sao?
Nara có phát hiện không?
Cậu ấy sẽ kinh tởm chứ?
Không muốn chết.
Không muốn chết.
Không muốn—
Ngay lúc tiếng hét ấy vang dội trong đầu, bộ não Umidori tăng tốc đến cực hạn.
Muốn sống, chỉ còn cách phản công.
Cô cao lớn hơn.
Nếu vật lộn tay không, phần thắng nghiêng về cô.
Vấn đề duy nhất là con dao.
Phải làm cô ta chùn tay.
Nhưng bằng cách nào?
Một kẻ điên thế này thì sợ cái gì?
…Đây là nhà mình.
Nhà vệ sinh này mình dùng mỗi ngày.
Cô ta có điều tra thật, nhưng không thể biết mọi thứ trong căn buồng này.
Có thứ đó!
Ngay khi ý tưởng lóe lên, Umidori hành động.
Cô đổ người khỏi bồn cầu, lăn sang một bên.
“?! C-cái gì—?!”
Nữ Tính Đồng Bạn sững lại.
Umidori cười toe, đưa ngón trỏ từ dưới sàn lên và bấm nút vòi rửa.
“Thế nào?! Vòi này tôi để áp lực nước tối đa đấy!”
Cô chưa từng thử thật, nhưng chắc chắn tia nước sẽ bắn đủ xa để trúng đối phương.
Chỉ cần cô ta giật mình, Umidori sẽ lao lên, quật ngã và cướp dao—
“…Ơ?”
Không có giọt nước nào phun ra.
Umidori không biết rằng vòi rửa có cảm biến:
Không có người ngồi trên bồn cầu thì nó không hoạt động.
Nữ Tính Đồng Bạn nhìn cô bằng ánh mắt thương hại sâu sắc.
Umidori tái mét.
Hết cách rồi.
“Chết tiệt!”
Cô hét lên, rồi lao thẳng vào Nữ Tính Đồng Bạn, mặc kệ con dao, mắt đỏ ngầu không còn nhìn rõ gì nữa.
Lưỡi dao sượt qua sát cổ, nhưng cô không dừng lại.
Nếu Nữ Tính Đồng Bạn không vội vã buông tay, Umidori đã bị đâm xuyên người.
Chớp lấy khoảnh khắc đó, Umidori tông thẳng vào đối phương.
Cú va chạm dễ đến bất ngờ.
Dù là con gái, Umidori cao mét 7, thân hình chắc nịch.
Nữ Tính Đồng Bạn bị húc mạnh vào cửa, rồi đổ sụp xuống sàn.
“Áááá! Áááá!”
Nhưng Umidori chưa dừng lại.
Cô trèo hẳn lên người Nữ Tính Đồng Bạn ghì chặt và giằng lấy tay đối phương—
Rồi chợt nhận ra.
Trong tay cô ta… không còn con dao nào cả.
Cho rằng cú va chạm vừa rồi đã hất con dao văng đi, Umidori đảo mắt tìm kiếm, và thấy nó nằm ngay trên sàn, đủ gần để với tới.
Cô chộp lấy, cuối cùng cũng có một khoảnh khắc để thở.
“Hà… hàa…”
Thở hổn hển, Umidori trừng mắt nhìn cô gái đang bị kẹt giữa hai chân mình, giơ cao con dao.
“Cô nói nhiều ghê lắm đó, Nữ Tính Đồng Bạn. Thế mà gục nhanh thật. Đáng lẽ tôi nên làm chuyện này sớm hơn mới phải. Tôi phí quá nhiều thời gian vòng vo nói chuyện, giờ thì tới lượt cô cầu xin mạng sống rồi.”
Umidori đang cực kỳ kích động. Máu dồn lên não, trông cô như sắp chém xuống bất cứ lúc nào.
Vậy mà… cô vẫn chưa làm.
Có lẽ vì cô gái này rõ ràng nhỏ tuổi hơn.
“Nhưng cô sẽ không làm thế, đúng không?” Umidori cười gằn.
“Cô là Nữ Tính Đồng Bạn cơ mà! Sao có thể cúi đầu xin tha trước kẻ thù không đội trời chung chứ? Với cô, chết còn hơn mất mặt. Tôi đoán đúng rồi đấy!”
Cô cố tình khích đối phương, không phải để chọc tức cô ta, mà vì chính Umidori nhận ra mình đang ở sát mép thật sự đâm xuống.
Nói chuyện thêm có lẽ sẽ giúp cô bình tĩnh lại.
Trong khi đó, Nữ Tính Đồng Bạn thì—
“Đ-đ-đợi đã! Khoan! Dừng lại! Tôi xin lỗi! Tôi sai rồi! Đừng nóng vội!”
“Hả?”
…bắt đầu van xin mạng sống một cách hoảng loạn.
“C-cô giận thật à?! Tôi chỉ đùa thôi mà! Trò đùa dễ thương của một cô gái dễ thương thôi! Đừng làm quá vậy chứ! Ế-hê-hê… ế-hê……”
“…Cái gì cơ?”
“Ư-ưm… hay là cô xuống khỏi người tôi trước đã? Cô nặng lắm, à không, tôi không có ý đó! Xin quên câu đó đi! Chỉ là… ưm… tôi rất mong cô đặt con dao xuống……”
Giọng điệu của cô ta thay đổi hẳn, lên xuống loạn xạ.
Nói tử tế thì là vui vẻ.
Nói thẳng ra thì… nghe hơi ngốc.
“……T-tôi nói cho chắc nhé! Tôi biết cô không thích chuyện này đâu, Umidori! Nhưng mà… mình không cần làm ai bị thương cả, đúng không?! Cô sẽ không dùng dao làm tôi bị đau đâu ha?! Ế-hê-hê… tôi không thích đau đâu…… T-tôi xin lỗi! Xin lỗi thật mà! Xin lỗi vô cùng! Tôi xin nhận lỗi hết! Chỉ cần cô đặt dao xuống thôi!”
Chuyện quái gì đang diễn ra vậy?
Umidori choáng váng đến mức đầu óc quay cuồng.
“……Khoan đã. Cô không phải Nữ Tính Đồng Bạn à? Người đã ‘xử lý’ không biết bao nhiêu kẻ thù của nữ giới, hôm nay còn tới đây để giết tôi? Dù thua trận thì cú quay xe này cũng kịch tính quá mức rồi đấy.”
“……K-không hẳn? Ý tôi là… Nữ Tính Đồng Bạn vốn dĩ không tồn tại!”
“…Hả?”
“T-tôi bịa ra hết! Tiểu sử thì ứng biến là chính, nên có mâu thuẫn cũng dễ hiểu thôi! Nhưng nghĩ kỹ thì mấy chi tiết vô lý lại càng khiến nó đáng tin hơn đó!”
“???”
Umidori hoàn toàn không hiểu cô ta đang nói gì.
“Nếu không phải Nữ Tính Đồng Bạn thì cô là ai?”
“T-tôi á? Ưm, tôi là—”
Nụ cười của cô gái cứng đờ thấy rõ.
“Tôi tên là Detarame-chan.”
“…Detarame-chan?”
“Hậu tố cũng là một phần của tên. Bảy chữ hiragana liền nhau. でたらめちゃん.”
“……Cái gì cơ?”
Trong khoảnh khắc, Umidori tự hỏi có phải cô ta là người nước ngoài không, nhưng nếu vậy thì tên phải viết katakana chứ.
Detarame-chan?
Tên hay họ?
Cô từng nghe chuyện phụ huynh đặt tên kỳ quặc cho con cái, nhưng cái này thì quá đáng rồi.
“Detarame-chan chỉ nói dối! Tôi nói dối về việc giết cô! Tôi nói dối về chuyện là Nữ Tính Đồng Bạn! Mọi lời tôi nói đều là dối trá, nên người ta mới gọi tôi là Detarame-chan!”
“Cô đùa tôi đấy à.”
Bực bội dâng lên, Umidori dí lưỡi dao sát mắt cô ta.
“Íiii! Ááá! S-sao cô làm vậy?! Dừng lại! Đáng sợ quá!”
“Thế thì ngừng nói nhảm và nói cho tôi biết tên thật của cô đi! Không có cô gái Nhật nào mang cái tên lố bịch như thế cả!”
“……Ưm, tôi không biết phải nói sao nữa, nhưng… đó đúng là tên thật của tôi.”
Cô ta bướng bỉnh khăng khăng với cái tên Detarame-chan.
Là nói thật hay lại đang bịa?
Umidori chắc mẩm là vế sau, nhưng nghĩ lại, tên thật của cô ta lúc này chẳng quan trọng mấy.
Có cái để gọi là được rồi.
Vẫn còn nhiều chuyện cần làm rõ hơn.
“Được thôi. Detarame-chan vậy. Nếu cô không phải Nữ Tính Đồng Bạn, thì chuyện ‘xử lý’ nhiều người cũng là nói dối?”
“Đ-đúng vậy! Hoàn toàn bịa! Giết người là kinh khủng lắm mà, đúng không?! Tôi không bao giờ làm chuyện đó đâu!”
“Nhưng cô vừa định giết tôi.”
“Không có! Đó chỉ là diễn thôi!”
Detarame-chan khăng khăng đến mức khiến Umidori cứng họng.
Cô không biết nên tin cái gì nữa.
Cô gái này đã dọa cô đến phát điên, vậy mà giờ lại cười lấy lòng như không có chuyện gì.
Nếu tất cả chỉ là diễn kịch…
Ý nghĩ đó khiến Umidori sôi máu.
“……Tôi không hiểu. Tại sao cô làm mấy chuyện này? Xông vào nhà tôi, cầm dao thật, đe dọa giết người, đó không phải trò đùa trẻ con có thể bỏ qua đâu! Nếu cô không phải Nữ Tính Đồng Bạn, cũng chẳng phải tới để trừ khử tôi, thì rốt cuộc cô muốn gì?!”
“……Đó là một bài kiểm tra.”
“Hả?”
“Tôi biết chuyện cô không thể nói dối, Tougetsu Umidori.”
Detarame-chan nhướn mày, ánh mắt đầy ẩn ý.
“Hôm nay tôi tới để xác nhận điều đó. Cụ thể hơn, tôi muốn kiểm tra xem cô gái không thể nói dối có xứng đáng làm đồng đội của tôi hay không.”
“Kiểm tra tôi? Đồng đội là sao?”
“Nói cách khác, tất cả mớ nhảm nhí của tôi đều nhằm khiến cô rối loạn, Umidori. Một màn kịch công phu để lôi ra bản chất thật của cô. Và kết quả… thành công mỹ mãn. Đúng như tôi mong đợi, cô là đối tác lý tưởng của tôi.”
Detarame-chan nhìn thẳng vào mắt cô, chậm rãi nói từng chữ:
“Vào thẳng vấn đề nhé, Umidori, cô có muốn cùng tôi giết sạch mọi lời nói dối không?”
“……Hả?”
Sau một khoảng lặng dài, Umidori mới bật ra được một câu.
“G-giết… nói dối? Ý cô là sao?”
“Đúng như cái tên của nó. Tougetsu Umidori không thể nói dối. Còn Detarame-chan thì chỉ có thể nói dối. Nếu hai chúng ta hợp tác, ta có thể vĩnh viễn quét sạch mọi thứ dối trá thối nát đang ngấm vào thế giới này.”
“…Hả?”
“Có lẽ cô vẫn chưa nhận ra đâu, Umidori, nhưng cô sở hữu một năng lực vô song để tiêu diệt dối trá. Và tôi muốn cô cho tôi mượn sức mạnh đó.”
“……Cô nói cái gì vậy? Hoàn toàn chẳng ăn nhập gì cả.”
Detarame-chan càng nói, Umidori càng rối não.
Cô ta lại đang bắn chữ loạn xạ để làm cô choáng váng nữa sao?
“……Thôi đủ rồi. Để cô nói tiếp cũng chẳng giải quyết được gì. Tôi gọi cảnh sát đây.”
“…Hả? Cảnh sát? Gọi làm gì?”
“Còn hỏi à?”
Umidori gắt lên.
“Những gì cô làm không phải trò đùa trẻ con. Đây là tội phạm đàng hoàng. Cô cần bị bắt, bị mắng cho một trận ra trò. Bởi thầy cô, bởi bố mẹ cô.”
Lời ‘giáo huấn’ ấy chỉ khiến Detarame-chan tròn mắt ngơ ngác.
“Ờ… Umidori, tôi ghét phải nói điều này, nhưng gọi cảnh sát là vô ích thôi. Tôi không hẳn là loại tồn tại mà chính quyền hay pháp luật có thể xử lý được.”
“……Hả? Cô nói cái quái gì thế? Đương nhiên là xử lý được. Và nói trước nhé, tôi không định thả cô đi chỉ vì cô xin lỗi cho có lệ đâu.”
Không chút do dự, Umidori móc điện thoại ra, bắt đầu bấm số.
Detarame-chan nhìn lên cô, rõ ràng do dự… nhưng rồi cắn môi, như thể đã quyết định điều gì đó.
“…Cô không cho tôi lựa chọn khác rồi. Đây không phải cách tôi muốn dùng đâu.”
“Hả?”
“Umidori. Hãy cầm con dao đó và đâm tôi đi.”
“…HẢ?!”
Cú đề nghị đó khiến Umidori choáng đến mức đánh rơi cả điện thoại.
“Cứ thử đi. Chỉ cần rạch nhẹ vào cổ tay thôi là đủ. Đó là cách nhanh nhất để thuyết phục cô.”
“……Ưm, tôi không làm đâu? Tại sao tôi phải làm thế chứ?!”
Umidori nhìn xuống Detarame-chan, đầu óc rối bời.
Ý tưởng này từ đâu ra vậy?
Cô ta định ép Umidori phạm tội để thoát thân sao?
Nghe điên rồ quá mức.
“Vậy nếu cô không làm vì tôi, thì thôi!”
“Á—! Cái—cái gì vậy?!”
Umidori hét lên.
Detarame-chan đột ngột lao tới, túm lấy cô.
“Đừng vùng vẫy! Cô sẽ tự làm mình bị thương đó!”
“……! Câu đó là của tôi mới đúng! Cô định phản công à? Hay trốn thoát?”
“Không hề! Ngồi yên đi, để tôi cho cô xem!”
“Không đời nào! Chết tiệt, đừng—!”
Hai người giằng co một lúc.
Và kết cục của cuộc vật lộn—
“Gahhh!”
—là bằng cách nào đó, con dao trong tay Umidori đâm thẳng vào bụng Detarame-chan.
“…Ư… đau quá…”
“……?! Áááááá?!”
Umidori buông tay khỏi cán dao, gào lên thất thanh.
Máu trào ra ào ạt từ bụng Detarame-chan.
“……T-tôi không nghĩ… nó lại đau thế này…”
“Không—không!!! Được rồi, gọi xe cứu thương! Tôi gọi xe cứu thương ngay!”
Mắt Umidori hoa lên, chân cô khuỵu xuống.
“Đ-đừng lo,” Detarame-chan nói, cố nặn ra một nụ cười.
“Tôi ổn mà. Chỉ là đau thôi.”
“……Đừng có nói nhảm! Cô không ổn chút nào cả!”
“…Không, tôi hoàn toàn ổn. Nhìn này.”
Detarame-chan nắm lấy chuôi dao và rút phăng nó ra khỏi bụng mình.
Máu phụt ra dữ dội, bắn tung tóe lên người Umidori.
Cả sàn phòng vệ sinh đã thành một vũng đỏ.
Theo phản xạ, Umidori giơ tay che mặt, nhưng qua khe hở giữa hai cánh tay, cô nhìn thấy một cảnh tượng không thể tin nổi.
—Máu đang chảy ngược lại.
Lượng máu khổng lồ vừa trào ra từ bụng Detarame-chan giờ đang quay ngược trở vào cơ thể cô ta, như thể thời gian bị tua ngược.
Sàn nhà sạch bóng trở lại.
Toàn bộ vết máu trên người Umidori biến mất, như bị bóc ngược khỏi thực tại.
“…Hả? Hả?!”
“Như cô thấy đó.”
Detarame-chan đứng thẳng dậy, hoàn toàn nguyên vẹn, nở một nụ cười tự nhiên hơn hẳn trước đây.
“Tôi không phải con người. Luật lệ của xã hội loài người không áp dụng lên tôi. Vì vậy, gọi cảnh sát là vô nghĩa.”
Lần này, Umidori thật sự không thể nhúc nhích nổi một ngón tay.
Hãy bình luận để ủng hộ người đăng nhé!
