Ngày thứ 15.
Ryo: "Hôm qua... không có ai tấn công cả."
Abel: "Ừ..."
Hôm nay cũng vậy, Ryo và Abel đang ở trên boong thượng.
Cả hai không đọc sách, chỉ ngồi ghế và uống cà phê.
Họ biết lát nữa Đội trưởng Thủy quân lục chiến Rajaton sẽ đến giải thích, nên đã chuẩn bị một chiếc bàn băng lớn hơn và pha cà phê bằng bình French Press cỡ đại.
Vừa nhấp được hai ngụm, Đội trưởng Thủy quân lục chiến Rajaton và Đội trưởng hộ vệ Bansoks đã đến và ngồi xuống.
Rajaton thở dài một hơi thật dài.
Tiếng thở dài đó pha trộn giữa sự mệt mỏi vì những điều không thể hiểu nổi và sự nhẹ nhõm khi vượt qua cửa ải khó khăn mà chẳng có chuyện gì xảy ra.
Ryo: "Nào, mời anh Rajaton và anh Bansoks dùng cà phê."
Ryo mời hai người ly cà phê pha trộn đặc biệt của 'Thương Ngọc Đình'.
Rajaton: "Cảm ơn ngài."
Bansoks: "Ồ, thơm quá."
Cả hai vui vẻ đón lấy và uống ngụm đầu tiên.
Cả hai: "Hô..."
Những tiếng thở dài thỏa mãn đồng thanh vang lên.
Ryo hài lòng nhìn cảnh tượng đó.
Abel: "Hôm nay cảm giác tàu chạy chậm hơn mọi khi nhỉ."
Abel hỏi.
Nghe vậy, đúng là hôm nay tàu chạy chậm hơn những ngày trước thật.
Rajaton: "A, vâng. Trên tuyến hàng hải này, nếu hướng về Kinh đô thì sẽ ngược gió hoàn toàn. Tất nhiên dùng phong ma pháp thì vẫn đi ngược gió được, nhưng so với xuôi gió thì tốc độ chắc chắn sẽ chậm hơn."
Abel: "Ra là vậy."
Abel gật đầu trước lời giải thích của Rajaton.
Rajaton: "Khi xuôi gió thì không cần dùng ma pháp, chỉ cần sức gió tự nhiên đẩy buồm đi thôi... nhưng vẫn nhanh hơn là dùng ma pháp đi ngược gió đấy. Sức mạnh tự nhiên quả là vĩ đại."
Rajaton cười bổ sung.
Đúng lúc đó.
[Keng! Keng! Keng!]
Tiếng chuông vang lên khắp hạm đội.
Abel: "Gì thế?"
Abel thốt lên, Ryo cũng nhìn quanh.
Tiếng chuông vang lên từ tàu hộ tống đi đầu hạm đội.
Rajaton: "Bị tập kích? Ở đây sao?"
Rajaton lầm bầm rồi đứng bật dậy hét lớn.
Rajaton: "Chuẩn bị nghênh chiến! Thủy quân lục chiến lên boong thượng!"
Bansoks: "Thật á! Được rồi, Đội hộ vệ cũng lên boong thượng!"
Bansoks cũng hét lên.
Rồi anh quay sang Thuyền trưởng Dao hét tiếp.
Bansoks: "Dao, làm theo kế hoạch!"
Dao: "Rõ!"
Thuyền trưởng Dao đáp lại.
Rồi tiếng cô ra lệnh cho thuộc hạ vang lên.
Dao: "Bảo vệ Công chúa trong phòng thuyền trưởng. Ngoài đó giao cho Đội hộ vệ lo liệu."
Quy trình ứng phó tình huống khẩn cấp đã được thống nhất từ trước.
Cuối cùng, Bansoks quay sang Ryo và Abel.
Bansoks: "Nếu quân Vương quốc Suje tràn sang thì nhờ hai vị. Hãy chiến đấu cùng chúng tôi."
Abel: "Tất nhiên rồi."
Ryo: "Cứ giao cho chúng tôi."
Cả Abel và Ryo đều gật đầu không do dự.
Bàn ghế đã biến mất từ lúc nào.
Sắp tới, nơi này sẽ trở thành chiến trường.
Ryo nhìn quanh.
Nhưng kẻ địch chỉ xuất hiện ở phía trước.
Đương nhiên rồi.
Khu vực này làm gì có đảo nào đủ lớn để phục binh ẩn nấp.
Chính vì thế họ mới đinh ninh là sẽ không bị tấn công...
Tuy nhiên, vì nằm giữa hai hòn đảo lớn nên eo biển không quá rộng.
Dù chưa hẹp đến mức gọi là kênh đào...
Ngược lại, trừ khi bị pháo kích ma pháp từ đất liền, hạm đội sẽ không lo bị tấn công từ hai bên sườn.
Chỉ có trước hoặc sau.
Vòng ra sau ở địa hình này cũng rất khó khăn.
Nên hiện tại, chỉ có phía trước.
Chỉ cần chú ý kẻ địch phía trước...
Ryo nhoài người ra khỏi mũi tàu Bashtek để nhìn về phía trước.
Ngay phía sau, Abel cùng Đội trưởng hộ vệ Bansoks và Thuyền trưởng Dao vừa chỉ đạo xong cũng chạy tới.
???: "Cái gì thế kia..."
Không biết ai đã thốt lên câu đó.
Cuối cùng tàu địch cũng đã đến đủ gần để nhìn rõ, nhưng hình dáng của nó quá khác biệt so với tàu hộ tống của Hạm đội đồn trú Manjama.
Tất nhiên cũng khác tàu Bashtek.
Ryo: "Cái kia, trông như mọc ra rất nhiều từ thân tàu... là mái chèo? Thuyền chèo (Kaisen)?"
Trong mắt Ryo, đó trông như tàu Galley.
Nhưng nghe nói ở các Quốc gia Trung tâm lẫn vùng biển vạn đảo này đều không có tàu Galley mà...
Người ngạc nhiên trước câu lầm bầm của Ryo là Thuyền trưởng Dao.
Dao: "Kaisen... Chẳng lẽ là Khải Thuyền (Thuyền chèo)? Loại tàu đã tuyệt chủng từ 400 năm trước á?"
Ryo: "Hả? Thuyền trưởng Dao biết đó là cái gì sao?"
Dao: "Ngài Ryo vừa nói Kaisen còn gì?"
Ryo: "A, vâng... Ngày xưa ở quê tôi có loại tàu đó... tuy tôi chưa thấy tận mắt bao giờ."
Ở Trái Đất, trận Lepanto gần như là trận hải chiến cuối cùng của tàu Galley.
Vốn dĩ tàu Galley không thích hợp đi biển khơi sóng lớn.
Nên có thể nói nó chỉ dành cho vùng nội hải như Địa Trung Hải hay biển Baltic của Viking.
Chà, đúng là vùng biển vạn đảo này nhiều đảo nên sóng cũng êm thật.
Dao: "Đó là loại tàu chiến được sử dụng từ thời việc dùng phong ma pháp đi biển chưa phổ biến như bây giờ, và chế độ nô lệ vẫn còn tồn tại."
Bansoks: "A... Tôi có nghe nói rồi. Cái loại tàu phải có nô lệ chèo mới chạy được ấy hả? Giờ này còn lôi cái của nợ đó ra làm gì?"
Dao giải thích, Bansoks cũng gật gù nhớ lại.
Abel: "Nó nhanh khủng khiếp, đúng không?"
Abel lầm bầm.
Bansoks: "Đúng là bọn chúng đang xuôi gió thật... nhưng nhanh thế này thì vô lý quá. Dùng mái chèo để tăng tốc sao? Cột buồm và buồm cũng to như tàu hiện đại nữa."
Bansoks gật đầu đáp.
Ryo: "Không giống Galley lắm, là Galleass sao? So với Venetian Galleass... thì thon gọn hơn nhiều. Nó lật đổ hoàn toàn thường thức rằng Galleass thì chậm chạp."
Không ai trả lời câu lầm bầm của Ryo.
Vì chẳng ai hiểu cậu nói gì.
Cũng phải thôi. Venetian Galleass đâu có phổ biến... dù nó là con tàu đầy lãng mạn!
Ryo: "Sắp va chạm rồi!"
Ngay khi Ryo vừa dứt lời, 5 chiếc tàu Galleass của Vương quốc Suje đâm sầm vào các tàu hộ tống đi đầu của hạm đội di chuyển.
Trước khi va chạm, hạm đội di chuyển đã bắn tên và ma pháp về phía tàu Galleass nhưng dường như hoàn toàn vô hiệu.
Bansoks: "Dừng lại rồi?"
Bansoks lầm bầm.
Ryo: "Chiến thuật của tàu Galley có hai loại. Chiến thuật áp mạn (Boarding) và chiến thuật xung giác (Ramming). Và ý nghĩa của tốc độ đó là vế sau. Chiến thuật xung giác... Ram Attack. Mục đích của Ram Attack chỉ có một..."
Tàu Galleass bắt đầu lùi lại.
Tuy không nhanh bằng lúc lao tới nhưng tốc độ vẫn rất đáng nể.
Ryo: "Dùng cả mái chèo và phong ma pháp để lùi lại đấy."
Abel: "Di chuyển tới lui linh hoạt thật."
Abel gật đầu đồng tình với Ryo.
Đồng thời với việc tàu Galleass lùi lại, tiền tuyến của hạm đội di chuyển xảy ra biến cố.
Abel: "Không thể nào... Bắt đầu chìm rồi."
Ryo: "Mục đích của Ram Attack là đục thủng tàu đối phương."
Ryo trả lời Bansoks với vẻ cay cú.
Mũi tàu Galley hay Galleass được trang bị Ram, tức là mũi nhọn (xung giác).
Một cái sừng nhọn hoắt nằm dưới mớn nước.
Lao tới với tốc độ cao, cắm phập cái sừng này vào tàu địch, đục thủng lỗ và đánh chìm.
Đó là Ram Attack.
Hả? Cách phòng thủ á?
Cơ bản là không có đâu nhé?
Trước khi bị húc thì hãy húc lại nó.
Trong số 5 chiếc thực hiện Ram Attack, có một chiếc dường như bị mắc kẹt không rút ra được, nên đã quăng dây sang tàu đối phương và lính tràn sang, bắt đầu giao chiến trên boong.
Bốn chiếc tàu của Vương quốc Suje đã lùi lại.
Nhưng phía sau chúng, hạm đội Vương quốc Suje đang tiếp tục lao tới.
Không phải tàu Galleass, mà là loại tàu giống tàu hộ tống của Hạm đội đồn trú Manjama.
Không có mái chèo.
Nhưng chắc là kết hợp cả xuôi gió và phong ma pháp.
Chúng lướt qua hai bên sườn những chiếc Galleass đang lùi lại với tốc độ rất cao.
Không hề giảm tốc, chúng tiến thẳng ra phía ngoài hai cánh của hạm đội di chuyển.
Hải quân đồn trú: "Đội hình phòng thủ!" "Chuẩn bị chống áp mạn!"
Tiếng la hét vang lên từ hai cánh hạm đội di chuyển, tức là các tàu bên trái và bên phải Bashtek.
Nhưng...
Bansoks: "Không áp mạn mà đi lướt qua luôn?"
Bansoks thốt lên đầy nghi hoặc.
Thuyền trưởng Dao chắc cũng nghĩ vậy. Cô im lặng nhưng hơi nghiêng đầu.
Abel: "Chúng định vòng ra sau lưng chúng ta."
Ryo: "Vượt qua sườn để triển khai phía sau..."
Abel nói, Ryo lầm bầm.
Hải quân Vương quốc Suje di chuyển quá nhanh.
Trong hạm đội di chuyển cũng có tàu nhận ra ý đồ đó, nhưng chưa kịp phản ứng thì địch đã triển khai xong đội hình phía sau.
Abel: "Bị kẹp chả rồi."
Abel lầm bầm, Bansoks, Thuyền trưởng Dao và cả Ryo đều gật đầu.
Nhưng hạm đội phía sau chưa tấn công.
Chúng vẫn xếp hàng ngay ngắn.
Dao: "Bọn phía sau định truy đuổi nếu ta bỏ chạy à?"
Bansoks: "Chắc thế. Chủ lực ở phía trước chăng."
Thuyền trưởng Dao hỏi bâng quơ, Bansoks trả lời.
Ryo: "Là bóc vỏ hành tây..."
Abel: "Hả?"
Abel nhìn Ryo khó hiểu.
Tuy biết Ryo không nói bừa, nhưng...
Ryo: "Bóc từng lớp từng lớp từ ngoài vào trong. Phe bị bao vây thì trừ lớp ngoài cùng ra, tất cả đều trở thành quân nhàn rỗi. Tức là không tham chiến được, vô dụng. Trong chiến thuật, bước đầu tiên là không được để có quân nhàn rỗi, nhưng chúng ta đã thất bại ngay từ bước đầu tiên rồi."
Abel: "Ừ, tôi hiểu ý cậu."
Ryo: "Hải quân Vương quốc Suje đặt chủ lực ở phía trước, dùng chủ lực đó đánh chìm hạm đội di chuyển. Cứ tàu nào ngoi lên phía trước là đánh chìm, lặp đi lặp lại như thế. Bóc từng lớp vỏ hành. Cứ thế là đến được lõi."
Abel: "Tàu Bashtek này là cái lõi hành tây à."
Abel gật đầu trước lời giải thích của Ryo.
Mục tiêu của Hải quân Vương quốc Suje rất đơn giản.
Và thủ đoạn cũng đơn giản.
Những thứ đơn giản thì khó bị lật ngược.
Vì ít xảy ra sai sót.
Ryo: "Ngay từ đầu chúng ta đã bị động rồi... Không làm gì đó thì chiến cục sẽ cứ thế mà tệ đi thôi."
Abel: "Đúng vậy."
Trong số các tàu bị Ram Attack đợt đầu, 4 chiếc bị thủng dưới mớn nước, nước tràn vào và đang chìm dần.
Thủy thủ đoàn và Thủy quân lục chiến nhảy xuống biển, bơi sang các tàu khác.
Đúng là dân biển có khác.
Thiệt hại về người có lẽ không nhiều.
Nhưng có một chiếc Galleass đâm quá sâu không rút ra được.
Nó chuyển sang chiến đấu áp mạn với tàu hộ tống bị đâm...
Cảnh tượng trên boong tàu đó cực kỳ thê thảm.
Ryo: "Biết là không thể tránh khỏi... nhưng sĩ khí của Thủy quân lục chiến và thủy thủ đoàn tàu hộ tống đang..."
Abel: "Ừ, họ đang cố gắng lấy hết dũng khí, nhưng khó khăn thật."
Ryo và Abel trao đổi nhỏ.
Căng thẳng tột độ cho đến hôm qua, rồi hôm nay vừa thả lỏng vì nghĩ "không sao rồi" thì bị tập kích.
Lại còn bị đánh phủ đầu liên tục.
Bị loại tàu chưa từng thấy đánh chìm, kẻ địch tràn sang cũng toàn tinh nhuệ...
Bảo đừng hoảng loạn trong tình huống này mới là khó.
Đúng lúc đó, Ryo và Abel nhận thấy tiếng xôn xao từ phía đuôi tàu Bashtek.
Bansoks và Thuyền trưởng Dao cũng quay lại...
Cả nhóm: "Công chúa?"
Mọi người đồng thanh thốt lên.
Công chúa Iriaja cứ thế chậm rãi bước đi, tiến thẳng đến mũi tàu.
Mũi tàu vươn cao, cong vút lên.
Mũi và đuôi cao, phần giữa thấp.
Dù tỷ lệ này ở tàu Galleon nhỏ hơn so với tàu Carrack thế hệ trước, nhưng đứng ở mũi tàu thì từ các tàu khác vẫn rất dễ nhìn thấy.
Iriaja: "Mọi người đang chiến đấu vì ta, ta không thể trốn chui trốn lủi ở nơi an toàn được."
Rajaton: "N-Nhưng mà..."
Đội trưởng Thủy quân lục chiến Rajaton chạy theo sau cố ngăn cản, giọng đầy lo lắng.
Rajaton: "Chỗ đó lộ liễu quá. Sẽ bị nhắm bắn đấy ạ."
Iriaja: "Ta hiểu điều đó. Nhưng mà..."
Thủy thủ đoàn các tàu khác bắt đầu nhận ra sự hiện diện của Công chúa Iriaja trên mũi tàu Bashtek.
Những tiếng hô "Công chúa!", "Điện hạ!" vang vọng đến tận tàu Bashtek.
Trên một số con tàu, binh lính bắt đầu quỳ xuống...
Tất nhiên, những người tị nạn từ Vương quốc Suje đi theo sau cô đã quỳ xuống từ lâu.
Iriaja: "Nếu việc ta phơi mình ra trước nguy hiểm có thể nâng cao sĩ khí, thì ta muốn đứng ở đây."
Giọng Công chúa Iriaja không lớn.
Lại giữa chiến trường ồn ào.
Lẽ ra không thể nghe thấy từ các tàu xa.
Nhưng...
Lính: "Công chúa vạn tuế!" "Công chúa Iriaja!" "Bỏ chạy lúc này là nỗi nhục của người dân Komakyuta!" "Lấy danh dự Hạm đội đồn trú Manjama!"
Những tiếng hô lan truyền đi.
Và rồi...
Toàn quân: "Công chúa Iriaja vạn tuế!"
Tất cả hòa làm một.
Dù là công chúa của cựu quốc gia thù địch, nhưng điều đó dường như không còn quan trọng.
Hình ảnh một cô gái sẵn sàng đứng trước hiểm nguy để khích lệ tinh thần binh sĩ... đã lay động trái tim những người con của biển cả.
Iriaja: "Ngài Ryo, băng của ngài có thể bảo vệ ta không?"
Đứng ở vị trí cao nhất của mũi tàu, Công chúa Iriaja mỉm cười hỏi Ryo.
Ryo: "Tất nhiên rồi ạ. <Tường Băng 20 Lớp (Ice Wall)>"
Ryo niệm chú, bức tường băng trong suốt bao quanh mũi tàu.
Ryo: "Tôi đã bao bọc toàn bộ khu vực mũi tàu bằng tường băng. Xin hãy chứng kiến sự chiến đấu của mọi người."
Hải quân Vương quốc Suje có thể sẽ bắn tỉa Công chúa.
Nhưng với Ice Wall, ma pháp hay cung tên đều bị bật lại.
Abel: "Người ta không tuân theo lời nói của Vua. Mà tuân theo hình bóng của Vua."
Iriaja: "Ngài Abel?"
Abel lầm bầm, Công chúa Iriaja hỏi lại.
Abel: "Nếu muốn người khác đi theo mình, phải luôn thể hiện hình ảnh xứng đáng để dân chúng và binh lính ủng hộ. Dù có phần liều lĩnh, nhưng tôi nghĩ hành động của Công chúa là đúng đắn."
Iriaja: "Cảm ơn ngài."
Công chúa Iriaja cúi đầu cảm ơn Abel.
Đúng vậy, Abel là một vị Vua.
Đã trị vì hơn ba năm.
Trước đó, cậu đã lãnh đạo một nửa đất nước đánh đuổi kẻ thù, giải phóng Vương quốc...
Lời nói dựa trên thực tế đó mang sức thuyết phục rất lớn.
Trong khi đó, 4 chiếc Galleass của Hải quân Vương quốc Suje thực hiện đợt tấn công thứ hai...
Thêm 4 tàu hộ tống của hạm đội di chuyển bị thủng lỗ lớn và chìm dần.
Tổng cộng 8 tàu bị chìm, 1 tàu đang giao chiến áp mạn.
Trừ Bashtek, số tàu hộ tống chỉ còn lại 11 chiếc.
Nhưng sĩ khí của những tàu còn lại đang dâng cao.
Đó là nhờ Công chúa Iriaja.
Thủy thủ và Thủy quân lục chiến từ các tàu bị chìm được vớt lên tàu Bashtek.
Các tàu hộ tống bảo vệ hai bên sườn Bashtek cũng di chuyển lên phía trước, cố gắng bảo vệ Bashtek và Công chúa Iriaja...
Abel: "Địch ở phía trước, 4 tàu đột kích kia, ngoài ra còn 8 tàu khác. Phía sau có 6 tàu triển khai."
Abel lẩm bẩm đếm số tàu địch.
Bansoks: "Để thực hiện cú húc đó, bọn chúng phải lùi lại khá xa đấy."
Dao: "Phải chạy đà một đoạn dài mới đủ tốc độ để đâm xuyên được."
Tiếng Bansoks và Thuyền trưởng Dao vang lên.
4 chiếc Galleass thực hiện đợt tấn công thứ hai không quay đầu mà cứ thế lùi lại.
Chèo ngược mái chèo, dùng phong ma pháp thổi ngược chiều, chúng di chuyển linh hoạt như vậy đấy.
Lúc này, Ryo đang nhìn chăm chú về phía Hải quân Vương quốc Suje phía trước như tìm kiếm điều gì.
Các tàu Galleass của Suje lùi ra sau, xuyên qua khoảng trống giữa 8 tàu phe mình, lùi xa hơn nữa.
Để lấy đà cho đợt tấn công thứ ba.
Khoảnh khắc đó, Ryo đã tìm thấy.
Cậu quay sang Abel nói.
Ryo: "Abel, mấu chốt của hải chiến dù ở thế giới nào, thời đại nào cũng giống nhau. Tiêu diệt soái hạm. Nếu không được thì loại bỏ chỉ huy khỏi vòng chiến."
Abel: "Ra vậy. Nãy giờ Ryo tìm kiếm soái hạm địch à."
Ryo: "Vâng. Tìm thấy rồi. Trong số 8 tàu đang xếp hàng kia, chiếc nằm sâu bên phải. Mũi tàu có tượng hình nhân mạ vàng sáng chói ấy. Tàu đó đang dùng cờ hiệu để ra lệnh."
Abel: "Không phải ở giữa à..."
Ryo: "Đúng thế. Hơi hèn nhỉ! Làm tôi mất thời gian xác định."
Ryo nhăn mặt.
Thường thì soái hạm chở chỉ huy sẽ nằm ở trung tâm.
Vì đó là nơi dễ ra lệnh cho các tàu khác nhất.
Trừ khi có ma pháp sư phong hệ xuất chúng cỡ Ilarion nào đó, chứ bình thường rất khó truyền lệnh đi khắp chiến trường.
Nên người chỉ huy thường ở giữa...
Nhưng tên chỉ huy hạm đội tập kích này lại khác.
Abel: "Tôi sang soái hạm đó hạ tên chỉ huy là được chứ gì. Mà sang kiểu gì? Cách xa tầm 200 mét đấy."
Ryo: "Abel là kiếm sĩ nên nhảy sang cũng được..."
Abel: "Ừ, kiếm sĩ không biết bay đâu nhé. Amon không phải tự bay mà là bị thổi bay đấy."
Ryo: "À, không sao. Thủy ma pháp có cái này tiện lắm. Tôi sẽ bắc cầu băng từ đây sang tàu đó. Tôi sẽ làm sàn có màu chút cho dễ nhìn... Làm cả mái che nữa. Đang đi mà bị bắn thì phiền phức lắm."
Nói rồi Ryo quay lại phía sau.
Đội trưởng hộ vệ Bansoks đang ở đó, nhìn về phía Ryo.
Có vẻ anh ta đã nghe thấy cuộc đối thoại.
Bansoks: "Ý là bọn tôi cũng sẽ đột kích cùng ngài Abel để hạ chỉ huy hạm đội địch chứ gì."
Ryo: "Vâng, nhờ các anh được không?"
Bansoks: "Tất nhiên rồi!"
Bansoks gật đầu cái rụp.
Rồi anh hét lớn về phía sau.
Bansoks: "Đội hộ vệ Thương Ngọc, đột kích! Chuẩn bị!"
Đội hộ vệ: "Rõ!"
Đội hộ vệ Thương hội Thương Ngọc hò reo hưởng ứng lệnh của Bansoks.
Trong tình thế bất lợi, cuối cùng cũng đến lượt họ ra tay khiến tinh thần ai nấy đều dâng cao.
Có khi gọi là Đội 'đột kích' hợp hơn là Đội 'hộ vệ'...
Bansoks: "Biết tàu nào rồi nhưng từ đây không phân biệt được tên chỉ huy đâu."
Abel: "À. Giết sạch địch trên tàu đó là được."
Bansoks: "Hả. Ngài Abel, gan to thật đấy."
Abel: "Đi chung với Ryo mà không có gan đó thì không sống nổi đâu."
Ryo: "Sao tôi lại bị lôi vào..."
Bansoks thán phục, Abel giải thích lý do, Ryo than khóc vì bị vạ lây.
Sắp tràn lên tàu địch.
Phải có sự thảnh thơi để nói đùa thế này mới sống sót được.
Abel: "Lúc nào cũng được."
Abel nói.
Ryo: "Đi thôi! <Cổng Băng (Ice Gate)>"
Ryo niệm chú, một đường hầm băng thẳng tắp vươn ra từ mũi tàu Bashtek.
Nhắm thẳng vào soái hạm Hải quân Vương quốc Suje phía trước.
Abel: "Xông lên!"
Abel hét lên rồi lao đầu chạy vào đường hầm băng.
Theo sau là Bansoks và Đội hộ vệ.
<Cổng Băng> lần này tạo đường cho người chạy.
Nên khác với <Sân Băng (Ice Barn)>, sàn được làm nhám để chống trượt.
Cụ thể là tạo các mấp mô nhỏ để đế giày bám vào...
Đến tàu địch khoảng 200 mét.
Với tốc độ của Abel, chỉ mất khoảng 25 giây.
Ryo: "Giờ mới cuống lên thì muộn rồi."
Ryo lầm bầm.
Tàu địch bị nối đường hầm băng bắt đầu hoảng loạn.
Chắc nhận ra soái hạm bị lộ vị trí nên cuống cuồng cả lên...
Ryo: "25 giây thì làm được gì."
Kể cả tàu chiến Trái Đất hiện đại, 25 giây cũng không kịp khởi động để di chuyển.
Tuy nhiên, Ryo vẫn quan sát kỹ lưỡng.
Cần vi chỉnh đường hầm theo chuyển động của soái hạm địch.
Hơn nữa, nếu đám Galleass đang lấy đà phía sau lao lên, chúng sẽ đâm vào đường hầm này.
Chắc không vỡ đâu nhưng... cẩn thận vẫn hơn.
Ryo: "Ủa? Mà khoan, nếu thế thì chặn được đợt tấn công luôn còn gì?"
Ryo chợt lầm bầm.
Làm thế có khi đỡ tốn xương máu vô ích không nhỉ...
Ryo: "Đ-Đành chịu thôi. Tôi cũng đâu có hoàn hảo..."
Ryo tự bào chữa với hư không.
Chắc Công chúa Iriaja đứng gần đó nghe thấy...
Dù được bảo vệ bởi bức tường băng, nhưng đứng giữa chiến trường, lại còn trong suốt nhìn rõ mồn một, chắc chắn cô đang rất căng thẳng.
Không còn tâm trí đâu mà phản ứng với mấy lời lảm nhảm của Ryo.
Và tình hình cũng bắt đầu tăng tốc, mặc kệ Ryo.
Lính: "Có người bay tới!" "Nghênh chiến!" "Phía sau! Từ mấy tàu phía sau!"
Những tiếng hét vang lên.
Ryo quay lại nhìn, thấy 6 gã đàn ông đang đáp xuống boong thượng tàu Bashtek.
Ryo: "Từ đâu ra thế?"
Ryo buột miệng thốt lên.
Nhưng câu trả lời nằm ngay trong thông tin lúc nãy.
Ryo: "Tàu phía sau? Từ 6 tàu triển khai phía sau á? Không, nhưng mà, người bay tới á... Có phải Amon đâu..."
Vừa nói dứt câu... lại có thêm người bay tới. Vẽ một đường đạn đạo đẹp mắt.
Khoảnh khắc chạm đất, một thứ giống tấm vải bung ra từ sau lưng họ.
Giống như túi khí bung ra khi va chạm để bảo vệ cơ thể.
Những người bay tới... hay đúng hơn là bị bắn tới, chắc chắn đã được huấn luyện kỹ càng.
Khi đáp xuống boong, họ tiếp đất bằng mông với tư thế được bảo vệ từ phía lưng.
Ryo: "Thế giới rộng lớn thật..."
Ryo lầm bầm lắc đầu trước cảnh tượng chưa từng thấy.
Ryo: "Không chừng đây là chiêu bài phổ biến trong hải chiến ở mọi nơi... Biết đâu Hải quân Vương quốc Knightley cũng..."
Nhưng không có ai ở bên cạnh để giải đáp thắc mắc cho Ryo.
Ryo: "Trước mắt phải bảo vệ đã..."
Ryo nhìn về phía đuôi tàu.
Khi bị địch tràn lên, thủy thủ đoàn Bashtek sẽ tập trung gần lối vào phòng thuyền trưởng ở đuôi tàu.
Tất nhiên làm thế thì tàu không chạy được nữa...
Nhưng đây là lệnh nghiêm ngặt từ Chủ thương hội Banders.
Hơn nữa, bị địch tràn lên nghĩa là tàu đã bị áp mạn, không di chuyển được nữa.
Nên thủy thủ được phép rời vị trí... Có lẽ họ không lường trước trường hợp chưa bị áp mạn mà địch đã bay sang thế này.
Ryo: "Nhưng mà cũng có người chạy 200 mét để sang tàu địch như Abel mà."
Cậu hoàn toàn lờ đi việc chính mình là người bắc cái cầu 200 mét đó cho người ta chạy sang.
Ryo là người như thế đấy.
Ryo: "Thấy rồi! <Tường Băng 20 Lớp>"
Ryo tìm thấy nhóm thủy thủ đang co cụm một chỗ, liền tạo tường băng bao quanh họ với khoảng cách khá rộng.
Các thủy thủ ngạc nhiên.
Ryo: "Tôi bao vây bằng tường băng rồi đấy nhé!"
Ryo hét lớn, điều hiếm thấy ở cậu.
Không làm thế thì giọng không thể truyền từ mũi đến đuôi con tàu Bashtek to lớn này được.
Nhất là trong tình trạng hỗn loạn khi địch đã tràn lên...
Dao: "Cảm ơn!"
Người hét trả lại là Thuyền trưởng Dao.
Nhưng Dao không ở trong <Tường Băng>, cô đang giao chiến với đám địch vừa đổ bộ.
Ryo: "Biết ngay mà... Tôi đã nghi nghi rồi."
Ryo nói nhỏ.
Ngay từ lần đầu gặp mặt, cậu đã cảm thấy thế.
Người phụ nữ đó chắc chắn sẽ dùng hai con dao găm kia để tiên phong chiến đấu.
Trên boong thượng tàu Bashtek, Thủy quân lục chiến Hạm đội đồn trú Manjama đang giao chiến với kẻ địch từ trên trời rơi xuống.
Giữa chiến trường đó và mũi tàu là các cựu thần Vương quốc Suje đi theo Công chúa Iriaja.
Ryo đã đề nghị bảo vệ họ bằng <Tường Băng>, nhưng bị từ chối.
"Hãy để chúng tôi chiến đấu vì Công chúa", "Cứ được bảo vệ mãi thì sang nơi lưu vong Công chúa sẽ khó xử"...
Hiểu ý họ, Ryo nhìn Công chúa Iriaja để xin ý kiến.
"Hãy làm theo ý nguyện của họ."
Công chúa Iriaja cúi đầu nói.
Vẻ mặt cô rất buồn bã, chắc hẳn cô hiểu sẽ có người hy sinh.
Muốn cứu sống càng nhiều người càng tốt... nhưng lại có những người muốn lao vào chỗ chết.
Sự mâu thuẫn đó tồn tại ở bất kỳ thế giới nào, thời đại nào.
Ryo phân vân không biết có nên can thiệp vào trận chiến trên boong thượng Bashtek hay không.
Đợt tấn công từ trên không đã dừng lại.
Tổng cộng có vẻ 24 tên đã bay sang.
Về quân số, Thủy quân lục chiến áp đảo, nhưng địch là những kẻ rất cao tay, thậm chí đang lấn lướt Thủy quân lục chiến.
Chỉ có Đội trưởng Rajaton và Thuyền trưởng Dao là đang chống trả quyết liệt.
Mục tiêu của địch chắc chắn là Công chúa Iriaja.
Nhưng Công chúa đang ở mũi tàu, được bảo vệ bởi 20 lớp tường băng của Ryo.
Chỗ đó vững như bàn thạch.
Ryo quyết định nên chú ý đến diễn biến trên soái hạm địch cách đó 200 mét hơn.
Vì chỉ có Ryo mới duy trì được đường hầm băng nối giữa soái hạm và Bashtek.
Nếu bên kia có tín hiệu gì, cũng chỉ Ryo mới phản ứng kịp.
Không thể một mình lo hết mọi việc, nên cậu đành ưu tiên việc chỉ mình cậu làm được.
Thực tế, trên soái hạm địch, một trận chiến khốc liệt cũng đang diễn ra.
Dẫn đầu bởi Abel, Bansoks và 30 thành viên Đội hộ vệ Thương Ngọc đã xung phong sang.
Trên soái hạm, có kẻ hoảng loạn vì đường hầm băng bất ngờ xuất hiện, nhưng cũng có kẻ phản ứng rất nhanh.
Đệ nhất Đột kích đoàn trực thuộc Bộ tư lệnh Hải quân Trung ương.
Nói ngắn gọn, đây là những kẻ giỏi cận chiến trên boong tàu nhất Hải quân Vương quốc Suje.
Hơn cả đám đang đánh áp mạn...
Hơn cả đám bay sang tàu Bashtek...
Chắc chắn là tinh nhuệ nhất.
Đúng như tên gọi 'Đột kích đoàn', lẽ ra họ phải ở tiền tuyến xung phong đầu tiên.
Nhưng trong trận này, họ được bố trí ở soái hạm.
Tất cả là do lệnh của Đô đốc Rockday, chỉ huy hạm đội tập kích.
Tư lệnh Đột kích đoàn Montrachet đã nhiều lần kiến nghị.
Hãy để họ ra tiền tuyến.
Hoặc ít nhất hãy để họ đột kích vào tàu chở Công chúa Iriaja.
Nhưng Đô đốc Rockday đã bác bỏ.
Đô đốc Rockday không được lòng các đơn vị, bộ phận khác trong Hải quân, ngoại trừ thuộc hạ trực tiếp.
Có lẽ vì vẻ ngoài của ông ta trông yếu đuối so với tiêu chuẩn của dân biển.
Hay vì tuy tỷ lệ thắng cao nhưng cách dùng binh có phần hèn hạ.
Hoặc vì trong hải chiến, ông ta luôn giữ soái hạm ở phía sau.
Dù hiểu là có lý do chiến thuật, nhưng với những người con của biển cả ưa thích sự hào sảng, ông ta là thái cực đối lập.
Có lẽ vì thế mà việc bố trí Đệ nhất Đột kích đoàn ở soái hạm cũng bị xì xào bàn tán.
Nhất là...
"Lúc nào cũng rúc ở phía sau mà lại giữ Đột kích đoàn tinh nhuệ nhất bên cạnh... Tên Đô đốc hèn nhát đó nghĩ cái gì vậy."
"Hắn nghĩ soái hạm sẽ thành chiến trường chắc? Đúng là đồ hèn!"
Nhưng, soái hạm đã trở thành chiến trường.
Montrachet: "Chuẩn bị nghênh chiến!"
Tiếng Tư lệnh Đột kích đoàn Montrachet vang lên.
50 thành viên Đột kích đoàn vào thế thủ.
Bình thường họ là người tràn sang tàu địch.
Nên họ không mang khiên phòng thủ.
Chỉ cầm dao hoặc kiếm lao lên.
Lần này hiếm hoi phải phòng thủ... nhưng việc cần làm vẫn không đổi.
Giết địch.
Dù sao thì cũng không ai là đối thủ của Đột kích đoàn mạnh nhất!
Nhưng đối thủ lần này... có một kẻ mà họ chưa từng đối mặt.
Người đầu tiên lao ra khỏi đường hầm là một gã đàn ông cầm thanh ma kiếm phát sáng đỏ rực.
Thanh kiếm rõ ràng quá to để múa may trên tàu.
Nhưng...
Mỗi nhát chém chắc chắn có máu đổ.
Không cần giao chiêu hiệp thứ hai, hắn hạ gục từng thành viên Đột kích đoàn, khiến họ mất khả năng chiến đấu.
Lính: "Mạnh quá..."
Không biết ai đã thốt lên.
Kiếm thuật chưa từng thấy, cách di chuyển lần đầu tiên chứng kiến, và... nụ cười đó.
Abel có lẽ không phải kẻ cuồng chiến.
Không cuồng chiến... nhưng cũng không phải kiểu tuyệt vọng khi gặp rắc rối.
Ngược lại, cậu ta còn thích thú là đằng khác.
Ở điểm này, chắc chắn cậu hợp làm Mạo hiểm giả hơn làm Vua.
Và nếu được sử dụng thanh kiếm đã tôi luyện từ nhỏ, niềm vui đó càng lớn hơn.
Không cười một cách ghê rợn như Ma nhân.
Cũng không phải kiểu cười thích thú khi chém giết như gã ma pháp sư hệ Thủy nào đó.
Nhưng... nụ cười cứ tự nhiên nở trên môi...
Cậu là một kiếm sĩ bẩm sinh.
Bất cứ ai nhìn vào cũng hiểu rằng đường kiếm đó không phải của kẻ tầm thường.
Montrachet: "Ta sẽ đối phó với tên dùng ma kiếm kia. Các ngươi lo đám phía sau!"
Tư lệnh Đột kích đoàn Montrachet nói rồi vung kiếm đứng chắn trước mặt Abel.
Abel: "Hô..."
Sự hiện diện của Tư lệnh Montrachet khiến Abel buột miệng thốt lên.
Chỉ cần đứng đó thôi đã cảm thấy khí thế hoàn toàn khác biệt so với những kẻ khác.
Abel: "Bansoks! Tên này có vẻ mạnh đấy. Còn lại nhờ cậu!"
Bansoks: "Đã rõ!"
Abel hét lớn mà không rời mắt khỏi đối thủ.
Đội trưởng hộ vệ Bansoks cũng liếc nhìn gã đàn ông đối đầu với Abel rồi hét trả lại.
Sự hỗn loạn lan rộng trên boong tàu soái hạm, vốn không rộng rãi gì so với Bashtek.
Montrachet: "Ta chưa từng nghe nói Hạm đội đồn trú Manjama có loại Thủy quân lục chiến như ngươi. Tất nhiên trong Cận vệ của Công chúa cũng không. Ngươi là ai?"
Abel: "Biết không? Hỏi tên người khác thì mình phải xưng tên trước, đó là phép lịch sự đấy."
Abel cười đáp trả câu hỏi của Tư lệnh Montrachet.
Montrachet: "Hừ, thú vị đấy. Ta là Tư lệnh Đệ nhất Đột kích đoàn Hải quân Trung ương Vương quốc Suje, Montrachet. Hỏi lại lần nữa. Ngươi là ai?"
Abel: "Tên ta là Abel."
Montrachet: "...Chỉ vậy thôi sao?"
Abel: "Ừ... Đúng rồi, nếu muốn biết thêm gì thì hỏi bằng kiếm nhé."
Montrachet: "Được thôi. Ta sẽ hỏi bằng kiếm!"
Vừa dứt lời, Montrachet lao tới.
Hạ thấp trọng tâm... lưỡi kiếm tấn công Abel từ dưới lên.
[Keng! Keng! Keng!]
Vũ khí của Tư lệnh Montrachet là một thanh trực kiếm (kiếm thẳng), ngắn hơn kiếm thường nhưng dài hơn dao găm.
So với trường kiếm thì nó ngắn hơn, nên khi đối đầu với kiếm sĩ sẽ gặp bất lợi về tầm đánh.
Nhưng có một điểm nó vượt trội.
Đó là tốc độ tấn công.
Đặc biệt là tốc độ liên kích.
Những đòn liên hoàn tung ra tới tấp khiến Abel cũng phải kinh ngạc.
(Ngạc nhiên thật. Lúc hắn đứng ra đã nghĩ là mạnh rồi nhưng... lơ là là toi mạng ngay.)
Trận đấu bắt đầu với việc Montrachet tấn công, Abel phòng thủ.
Montrachet với vũ khí ngắn và tốc độ nhanh đã chiếm tiên cơ.
Nhưng...
(Cái quái gì thế này! Quái vật à!)
Tư lệnh Montrachet đang tung ra những đòn liên hoàn lại cảm thấy tuyệt vọng trước khả năng phòng thủ hoàn hảo của Abel.
Sự lợi hại của tấn công thì người ngoài nghề cũng thấy được.
Nhưng sự lợi hại của phòng thủ thì chỉ người trong nghề mới hiểu.
Abel đỡ được mọi đòn tấn công của Montrachet một cách hoàn hảo.
Và đỡ rất nhẹ nhàng.
Montrachet tấn công, Abel phòng thủ, nhưng người chịu áp lực áp đảo lại là kẻ tấn công - Montrachet.
Abel: "Lâu lắm mới được huấn luyện bài bản, rồi bị ném vào chiến trường căng thẳng thế này, đúng là giúp ta tìm lại cảm giác của một kiếm sĩ. Như Ryo nói, kỹ thuật không bao giờ mai một nhỉ."
Abel nhếch mép nói.
Montrachet: "Kẻ có tay nghề cỡ này... trước khi quay lại làm kiếm sĩ, ngươi đã làm gì?"
Abel: "Làm Vua."
Trước câu hỏi của Montrachet, Abel trả lời dõng dạc và đường hoàng.
Nhưng... có vẻ đối phương hiểu sai ý.
Montrachet: "Vua... Ý ngươi là Kiếm Vương sao! Đừng có đùa với ta!"
Chẳng hiểu sao Montrachet lại nổi điên.
Abel không hiểu lý do hắn giận, nhưng thấy hắn mất bình tĩnh thì cũng tốt thôi.
Làm đối thủ mất bình tĩnh là bài học vỡ lòng trong đối kháng.
Abel nhớ mang máng gã ma pháp sư hệ Thủy nào đó từng vui vẻ nói thế.
Đương nhiên, kẻ nổi giận sẽ tấn công.
Abel đỡ đòn một cách cẩn thận.
Không phải vì chỉ biết đỡ.
Cậu cố tình để hắn tấn công để nắm bắt đường kiếm.
Chiêu bài thường thấy của cao thủ sau khi làm đối phương mất bình tĩnh.
Lý do cần nắm bắt.
Tất nhiên là...
[Gakin!]
Một đòn phản công chuẩn xác hất văng kiếm của Montrachet.
Montrachet: "A..."
Tiếng thốt lên bất ngờ từ miệng Montrachet.
Abel định bồi thêm một đòn kết liễu...
Nhưng!
Cảm nhận được điều gì đó, Abel quay ngoắt lại phía sau bên phải.
Đập vào mắt cậu là những ngọn thương đá.
Phập phập phập.
Chúng cắm sâu vào người Abel.
Cứ thế, Abel bị thổi bay ra phía sau.
Đè nát mấy thùng gỗ, và rồi những thùng gỗ khác đổ ập lên người cậu.
Montrachet: "Rockday, đừng có xen vào!"
Tư lệnh Montrachet hét lên.
Hắn hiểu ngay ai đã làm chuyện đó.
Rockday: "Nói thì nói vậy... Nhưng nếu ông chết thì tôi sẽ bị ngài Kabui quở trách mất."
Từ trong bóng tối bước ra là một người đàn ông trung niên, dáng người không cao, cơ bắp cũng chẳng mấy săn chắc, nhìn qua chẳng có vẻ gì là giỏi chiến đấu cá nhân.
Khuôn mặt thuộc dạng "cũng tạm", không phải kiểu được phụ nữ hâm mộ cuồng nhiệt...
Chỉ có bộ trang phục là thượng hạng.
Chỉ cần nhìn vào đó là biết địa vị không tầm thường.
Đương nhiên, ông ta có địa vị cực cao.
Cao nhất hạm đội này. Đô đốc chỉ huy hạm đội.
Ông ta chính là Chỉ huy hạm đội, Đô đốc Rockday.
Tư lệnh Montrachet nhặt thanh kiếm bị đánh văng lên.
Rồi hỏi.
Montrachet: "Giết hắn chưa?"
Rockday: "Cổ, ngực, bụng và hai chân đều trúng thương. Chắc là chết rồi."
Montrachet: "5 ngọn thương đá trong nháy mắt sao... Ma pháp sư đúng là đáng sợ thật."
Nghe câu trả lời của Đô đốc Rockday, Tư lệnh Montrachet nhăn mặt lầm bầm.
Rockday: "Tôi nghĩ bên địch còn có ma pháp sư đáng sợ hơn tôi nhiều."
Đô đốc Rockday nói rồi nhìn cây cầu băng dài 200 mét nối với tàu mình.
Montrachet: "Ừ, công nhận..."
Tư lệnh Montrachet gật đầu.
Rockday: "Không phải Giả Kim Thuật đâu. Chắc chắn là ma pháp... Nhưng đại ma pháp cỡ này, cần bao nhiêu ma pháp sư hệ Thủy mới làm được... Kẻ chỉ huy đại ma pháp đó chắc chắn là ma pháp sư đại diện cho cả vùng biển vạn đảo này."
Montrachet: "Nhưng... ta chưa từng nghe nói về ma pháp sư hệ Thủy nào như thế?"
Rockday: "Đúng vậy. Tôi cũng chưa từng nghe. Chính vì thế mới đáng sợ. Phiên Vương quốc Komakyuta đã sở hữu nhân tài cỡ đó mà chúng ta không hề hay biết."
Montrachet: "Đúng thật."
Tư lệnh Montrachet gật đầu mạnh mẽ trước lời của Đô đốc Rockday.
Điều đó đồng nghĩa với việc họ đã thua đậm trong cuộc chiến tình báo.
Rockday: "Quả nhiên, 3 tháng qua là tổn thất quá lớn..."
Ngay khoảnh khắc Đô đốc Rockday vừa dứt lời.
[Soạt.]
Hai người đang mải nhìn cầu băng nên chậm hiểu chuyện gì vừa xảy ra.
Khi nhận ra đó là tiếng thùng gỗ bị đẩy ra thì...
Cánh tay phải của Tư lệnh Montrachet đã bị chém bay.
Tiếp đó, nhát kiếm quay ngược chém bay luôn cánh tay trái.
Montrachet: "Gư a..."
Montrachet rên rỉ.
Cái bóng đỏ rực không dừng lại...
Rockday: "Ư hự..."
Thanh kiếm cắm phập vào bụng Đô đốc Rockday.
Abel, người vừa đâm kiếm, cũng đang chảy rất nhiều máu từ mạng sườn phải và đùi phải.
Abel: "Bộ giáp vừa mới sửa xong lại bị thủng lỗ nữa rồi..."
Lời nói thì nhẹ nhàng nhưng vẻ mặt cậu đanh lại.
Có thể nói là đang giận dữ.
Thực tế, Abel đang rất giận.
Nếu hỏi khi bị tấn công ma pháp cậu có lơ là không, thì buộc phải thừa nhận là có...
Nên...
Cậu giận chính bản thân mình.
Những lỗ thủng lớn trên bụng và chân là bài học nhớ đời.
Abel: "Bắt ta phải trả giá đắt đấy."
Cậu nhìn xuống gã đàn ông vừa tung ma pháp, thanh kiếm vẫn cắm trên người hắn.
Rồi cậu nói.
Abel: "Này, ma pháp sư. Ăn mặc đẹp thế này chắc địa vị cũng cao nhỉ? Chỉ huy hạm đội ở đâu?"
Rockday: "Ha ha... Ngươi nghĩ ta sẽ trả lời sao."
Abel: "Cũng phải."
Abel nói rồi xoay nhẹ thanh kiếm đang cắm trong người hắn.
Rockday: "Gư ô..."
Tiếng rên rỉ bật ra khỏi miệng Rockday.
Abel: "Xin lỗi nhé. Ta ghét tra tấn lắm, nhưng ta cần kết thúc trận chiến này càng sớm càng tốt. Ngay lúc này đây, cả địch và ta đều đang chết dần. Ta hỏi lại lần nữa, chỉ huy hạm đội ở đâu?"
Rockday: "Không biết."
Rockday trả lời với nụ cười nhạt trên môi.
Abel: "Vậy à. Thế thì ngươi hết giá trị rồi. Chết đi."
Abel nói rồi rút kiếm ra.
Cậu vung kiếm định chém bay đầu hắn.
Montrachet: "Khoan đã!"
Người lên tiếng ngăn lại là Tư lệnh Montrachet, đang gục trên boong tàu với hai cánh tay bị chặt đứt.
Rockday: "Dừng lại, Montrachet!"
Rockday hét lên.
Hắn hiểu Montrachet định tiết lộ thân phận của mình.
Montrachet: "Rockday, ngài không được chết! Tương lai đất nước này phụ thuộc vào ngài Kabui. Ngài là cánh tay phải của ngài ấy."
Abel im lặng lắng nghe lời của Montrachet.
Từ nội dung đó, cậu lờ mờ đoán ra...
Montrachet: "Tên ma pháp sư đó chính là chỉ huy hạm đội này, Đô đốc Rockday."
