Quyết định của Nozomi
---
Cuộc chiến giữa phe quần short thể dục và phe quần bó thể thao cuối cùng đã được định đoạt sẽ phân thắng bại trong buổi diễn tập trước thềm đại hội thể thao.
Nhờ vậy, ngôi trường đã tạm thời quay lại bầu không khí hòa bình vốn có. Dù rằng sau lưng, phe quần short thể dục vẫn ngấm ngầm hoạt động, còn phe quần bó thể thao thì ráo riết tập luyện. Bài hát do Ieyasu sáng tác cũng bị cấm, nên nhìn chung, trường học đã trở lại yên tĩnh.
Lý do bài hát bị cấm chủ yếu là vì nó đã khiến một lượng lớn học sinh phải vào phòng y tế do trong đầu cứ văng vẳng không dứt âm thanh 「Bu-ru-bu-ru-buruma」. Chuyện chỉ có vậy thôi.
Một tuần, nói dài cũng dài, nói ngắn cũng ngắn, nhưng chừng ấy thời gian là quá đủ để cái đầu nguội lại.
Trong phòng học lớp 1-D, thủ lĩnh phe quần bó thể thao đang thở dài thườn thượt.
「Haizz, tại sao mọi chuyện lại thành ra thế này chứ.」
「Ya ha ha, thủ lĩnh đại nhân, đến nước này rồi mà người còn nói gì nữa.」
「Thiệt tình, chẳng phải do Kanae cậu cứ xúi bẩy bên cạnh hay sao.」
Hà—Thở dài thêm một tiếng nữa, Fumino quay người lại, ôm lấy lưng ghế.
「Ây da—vui mà! Vui đến mức khiến tớ cảm nhận được cái hay của trường mình một cách đau đớn luôn đó! Chỉ cần được ở lại ngôi trường này, tớ nhất định sẽ sống sót đến tận thế kỷ sau!! A a, được học ở đây thật là tuyệt vời DA☆ZE~」
「Thế kỷ sau còn xa lắm đó.」
「Ây, không phải có cái lời tiên tri lịch Maya gì đó sao, đến ngày đó là được rồi. Nói tóm lại, bà đây thà đi cosplay Bobobo-bo Bo-bobo còn hơn mặc quần short thể dục! Cố lên nhé Fumino!」
「Nghe cậu nói vậy, tớ lại thấy mặc quần short thể dục còn dễ chấp nhận hơn đó.」
Rồi cô lại thở dài.
「A—u ám quá. U ám quá đi Fumino-phu nhân. Sao vậy? Tỉ lệ của Takumi trong bộ ngực căng đầy và trái tim nóng bỏng của cậu vẫn chưa đủ nhiều à? Vẫn chưa đủ đúng không!」
「Đừng có giỡn nữa. Chẳng liên quan gì đến Takumi cả.」
「Ha, ha, ha. Nói mới nhớ, cậu ta đúng là một sinh vật hệ thực vật đần độn mà.」
「…Thật vậy.」
Fumino lại thở dài, rồi chợt thấy gương mặt lớp trưởng dí sát vào mình.
「Ồ~~ ồ~~~ Quả nhiên là có chuyện gì rồi phải không? Có chuyện gì rồi đúng không~~ Có chuyện gì đó mà ngay cả người bạn thân như tớ cũng không thể nói được! Ghét thế~~ Cậu một mình trở thành người lớn trước là không trong sáng chút nào đâu!!」
「Tớ chưa có thành người lớn!」
Lời phủ nhận với gương mặt đỏ bừng như thế thật chẳng có chút sức thuyết phục nào.
「Mà mà mà, tớ sẽ không gặng hỏi đâu. Vì… tưởng tượng ra thú vị hơn nhiều~」
Ép cô ấy nói ra lúc này e là không được, chi bằng cứ nói bóng nói gió rồi xem phản ứng của cô ấy thì thú vị hơn. Nhìn Fumino đang lúng túng đúng như dự đoán, Kanae vui vẻ cười.
Kanae, có thể nói, là một người bạn thực sự của Fumino.
「Mà này, nếu cậu Takumi chịu gia nhập phe quần bó thể thao thì tốt biết mấy nhỉ.」
「Ừm—thôi, dù sao cậu ta cũng là đồ ngốc mà.」
Vừa nói, Fumino vừa ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
「Ồ? Sao tớ lại thấy hình như cậu biết lý do đó nhỉ?」
「Không có đâu.」
Lại một tiếng thở dài. Dĩ nhiên, lý do Takumi không chọn phe nào là vì cậu ta để ý đến Nozomi, người cũng chưa chọn phe nào, làm sao Fumino không biết được. Nhưng Nozomi lại do dự đến vậy, nói thật, cũng khiến Fumino không ngờ tới.
Bên cạnh, Kanae khúc khích cười, lặng lẽ dõi theo cô thiếu nữ không ngừng thở dài trước mặt.
---
Bên kia, phe quần short thể dục cũng đã lấy lại được sự bình tĩnh.
「A—khó chịu quá—cảm giác có gì đó không đúng như dự đoán~~!」
Chise uể oải nằm rũ rượi trên ghế, cô hầu gái Satō đứng bên cạnh nhẹ nhàng lên tiếng.
「Quả nhiên, chúng ta cần phải điều tra thông tin về đối thủ.」
「Ư—khó chịu thật… Nếu con nhỏ bạo lực đó không nói mấy lời kỳ quặc kia, mọi chuyện đã có thể thuận lợi hơn nhiều rồi!」
「Vậy, tiểu thư định từ bỏ ạ?」
「Đùa cái gì thế! Người nhà Umenomori không bao giờ chịu khuất phục! Chuyện đã ầm ĩ đến thế này rồi, giờ mà nhân vật chính như tôi giữa đường bỏ cuộc thì còn ra thể thống gì nữa!」
Nhìn Chise đang hùng hồn diễn thuyết trước mắt, Satō thầm nghĩ 『Phương tiện và mục đích đã đảo lộn cả rồi』 nhưng miệng vẫn nói—
「Tiểu thư thật anh minh, Chise-ojou-sama.」
Dù sao, nói vậy vẫn thú vị hơn.
Lúc này, một cô gái bước loạng choạng từ phía sau hai chủ tớ tiến lại.
Vẻ lơ đãng đó khiến người ta cảm thấy cô thiếu đi sự hoạt bát thường ngày.
「A, Nozomi! Đưa tay đây!」
Có lẽ, ở đây 『đưa tay đây』 và 『lại đây』 có cùng một nghĩa.
「…Meo.」
Nozomi cứng nhắc bước lại gần, đặt tay mình lên tay Chise.
「Này, cậu không sao chứ? Trông cậu có vẻ không được khỏe. Nếu không phiền, để đội ngũ y tế riêng của nhà tớ khám cho cậu nhé? Chỉ cần không phải cảm cúm, ung thư hay nấm chân thì cơ bản đều chữa được hết đó?」
「…Cảm ơn Chise. Nhưng tớ không sao, chỉ hơi buồn ngủ thôi.」
Nozomi vẫn giữ vẻ mặt vô cảm cố hữu, ngoài lời nói ra, người khác không có cách nào hiểu được suy nghĩ của cô.
「Vậy à? Mà, đúng là từ sáng đến giờ bận rộn quá nhỉ.」
「…Meo. Tối nay tớ sẽ đi ngủ sớm.」
「Ừm, nhớ giữ gìn sức khỏe nhé.」
Nozomi gật đầu rồi lại lảo đảo rời khỏi lớp học.
「Dạo này, cảm thấy cậu ấy cứ khác khác sao ấy nhỉ~」
Chise lo lắng nhìn theo bóng lưng Nozomi.
Rồi, cô hầu gái Suzuki lướt qua Nozomi, bước vào lớp học.
「Chise-ojou-sama, tuyển thủ ngoại viện của phe quần short thể dục chuẩn bị cho buổi diễn tập sắp đến rồi ạ.」
「Yosh! Chuẩn bị phỏng vấn ngay! Bằng mọi giá, nhất định phải khiến Fumino thua tâm phục khẩu phục!!」
Quả nhiên, phương tiện và mục đích đã đảo lộn cả rồi.
Nghĩ vậy, hai cô hầu gái khe khẽ thở dài.
---
Không ngủ được.
Nozomi trở mình trên giường.
Có lẽ, là do mình đang bất an.
Nhưng, bất an vì điều gì?
Cô tự hỏi lòng mình.
Chỉ có một điều chắc chắn, đó là, sự bất an này, có liên quan đến Chise và Fumino.
Một bên là quần short thể dục, một bên là quần bó thể thao, thực ra chỉ là chuyện nhỏ có thể cười cho qua.
Vấn đề nằm ở chỗ, cả hai người họ đều mong muốn tôi chọn phe của họ.
Họ đối xử dịu dàng với tôi, chấp nhận tôi. Tôi rất muốn thực hiện nguyện vọng của họ.
Thế nhưng chỉ có thể thực hiện một trong hai.
「Nếu, hai người họ không cãi nhau nữa thì…」
Nozomi thích nhìn hai người họ đấu khẩu.
Dù sao thì đấu khẩu không phải là chuyện gì xấu, ngược lại cô thấy đó còn là bằng chứng của mối quan hệ tốt.
Tuy nhiên, tiền đề là nếu cuộc tranh cãi đó không phải để tranh giành Nozomi.
Nozomi trở mình.
Nozomi cảm thấy, mình hiện tại vô cùng hạnh phúc.
Chính vì vô cùng hạnh phúc, nên cô cũng cảm thấy trạng thái hiện tại là tốt nhất rồi.
Tâm trạng này, cô lần đầu tiên được trải nghiệm. Nhưng, cô không biết phải làm thế nào.
Nếu lựa chọn, liệu có làm tổn thương người không được chọn không?
Chắc là sẽ bị ghét. Không, không đâu. Fumino và Chise không phải loại người đó.
Tuy nhiên, sau khi lựa chọn, chính mình chắc chắn sẽ rất buồn.
Bởi vì chỉ cần nghĩ đến người không được mình chọn, lòng mình cũng sẽ đau nhói. Tôi ghét cảm giác đó.
Đồng thời, tôi cũng ghét việc mình làm tổn thương ai đó.
Nozomi lại trở mình lần nữa.
Ga trải giường được chị Otome cẩn thận giặt giũ, cảm giác thật mềm mại, thật dễ chịu.
—Mình muốn ở lại đây.
—Vì thế, mình nguyện làm một đứa trẻ ngoan.
Đây không phải là ép buộc bản thân. Thực tế, việc làm bánh khiến tôi cảm thấy vui vẻ. Câu lạc bộ đồng호 và những điều mới mẻ khác cũng rất vui. Tôi cũng thích ca hát và nhảy múa. Còn nữa…
Đối với tôi, người đã quen với việc vô cảm trước mọi thứ, tôi vô cùng ngưỡng mộ những người có thể tự do biểu đạt cảm xúc như họ. Ở bên họ, tôi cảm thấy rất vui.
Giống như, chính mình cũng đã trở thành một cô gái bình thường.
Vì vậy, cứ giữ nguyên như bây giờ là được rồi.
Để làm được điều đó, trước mắt cứ tạm thời dập tắt đi, thứ cảm xúc tựa như ngọn nến le lói trong tim.
Nozomi lại trở mình.
Không ngủ được.
Dù đêm có dài đến đâu, dường như cũng không đủ để Nozomi lúc này có thể yên giấc.
---
Ngày hôm đó, trời trong xanh đến mức khiến người ta phải phiền lòng.
Cuối cùng vào ngày này, cuộc chiến giữa quần short thể dục và quần bó thể thao—
Hai thế lực bất phân thắng bại, cuối cùng cũng sẽ quyết định thắng thua vào ngày đã hẹn, trong buổi diễn tập trước thềm đại hội thể thao. Thứ Hai của tuần thứ hai tháng Mười. Tức là Ngày Thể thao.
「Chị cứ nghĩ mãi, đã là Ngày Thể thao quan trọng như vậy, tại sao lại không dùng để tổ chức thi đấu chính thức nhỉ~~?」
Vừa cho natto vào bát trứng sống rồi khuấy đều, chị Otome vừa ngây ngô lẩm bẩm.
Đây là một câu cằn nhằn muôn thuở mà bất cứ học sinh nào của Học viện Umenomori cũng phải thốt lên vào thời điểm này trong năm.
「Chị à… Tuy có lẽ là thừa thãi, nhưng em vẫn phải nhắc chị, hôm nay chỉ là diễn tập thôi, tuyệt đối không được chạy đến xem đâu đấy?」
「Biết rồi mà~~ Chị nhất định sẽ trông cửa hàng thật cẩn thận~」
Biết là tốt rồi.
Buổi diễn tập lần này, cùng lắm cũng chỉ được xem là buổi tập dượt của học sinh trong trường.
Nếu buổi thi đấu chính thức mà người ngoài cũng có thể tham gia được gọi là 『Đại vận hội』, thì hoạt động hôm nay có thể gọi là 『Tiểu vận hội』, tức là hoạt động nội bộ. Dù có bỏ bê cửa hàng để đến đây giành chiến thắng cũng chẳng được phần thưởng gì, thứ duy nhất nhận được chỉ là danh dự suông 『Tên đó, lúc diễn tập ghê gớm lắm đó』 mà thôi.
À không… lần này có hơi khác.
Hôm nay, chính là ngày mà tương lai của quần short thể dục và quần bó thể thao sẽ được quyết định.
A… chịu hết nổi. Tại sao mọi chuyện lại trở nên phiền phức thế này cơ chứ.
「…Đây, phần của Takumi.」
Chẳng biết từ lúc nào, một làn hơi nước nóng hổi đã xuất hiện trước mắt.
Nozomi bưng bát cơm vun đầy ngọn đến trước mặt tôi.
「A, ồ. Cảm ơn cậu.」
Nói sao nhỉ, cũng không cần phải vun cao như ngọn núi thế đâu.
Nhìn sang phía Nozomi, tôi thấy bát cơm của cô ấy chắc chỉ đủ ăn ba miếng. Này này, ăn ít thế thật sự ổn chứ?
「Chỉ ăn từng này không đủ đâu, ăn nhiều vào. Hôm nay chắc sẽ mệt lắm đó?」
「…Thế này là đủ rồi. Mời mọi người dùng bữa.」
Hơi nghiêng đầu, Nozomi dùng đũa gắp một miếng umeboshi, bắt đầu từ tốn nhai.
Là ảo giác của tôi thôi sao, cảm giác sắc mặt Nozomi không được tốt cho lắm.
Thấy dạo gần đây cô ấy cứ chán ăn, tôi cũng hơi lo.
Mà khoan… con gái không phải mỗi tháng… có cái kia, tất yếu sẽ có một giai đoạn cơ thể không khỏe sao. Quan tâm lúc này có phải là hơi thiếu suy nghĩ không nhỉ.
Nếu tôi hỏi 『Cậu không khỏe à』 mà bị trả lời 『Ừm, tớ đến tháng』 thì bên này cũng sẽ thấy xấu hổ lắm, mà người được hỏi chắc cũng khó xử khi phải trả lời như vậy.
Lúc này, làm lơ mới là cách hành xử của người lớn. Trong thời đại thông tin, một trong những kỹ năng quan trọng nhất chính là làm lơ.
Lão tử đây đã lên năm nhất cao trung rồi, cũng đã trưởng thành hơn rồi đấy.
「Ta-da~ thắng Takumi rồi~~ Đỉnh Everest phiên bản cơm! Ăn thôi ăn thôi~~」
…………Dĩ nhiên, có những người dù đã thực sự trưởng thành, nhưng vẫn chẳng trưởng thành chút nào. Về phương diện này, tôi cũng nên làm lơ thì hơn.
Nếu không làm lơ thì sẽ không có hồi kết mất, a ha ha ha…
---
Tuy nói là diễn tập, nhưng lịch trình hoàn toàn giống như thi đấu chính thức.
Tuy nhiên, cảnh tượng kỳ lạ này rốt cuộc nên dùng từ ngữ nào để miêu tả đây?
Con trai thì thôi không nói, mấu chốt là trang phục của các bạn nữ.
Từ trước ra sau lần lượt là: short thể dục, short thể dục, bó thể thao, bó thể thao, short thể dục, bó thể thao.
Quả là một cảnh tượng mà nếu nói ra chắc sẽ líu cả lưỡi.
Dĩ nhiên, Fumino mặc quần bó thể thao—còn Umenomori thì mặc quần short thể dục.
Không hiểu sao, lại không thấy bóng dáng Nozomi đâu. Hình như cô ấy đến muộn, lạ thật.
Sau khi khởi động nhẹ, nội dung thi đấu đầu tiên cuối cùng cũng bắt đầu, chạy 50 mét nam.
Như một lẽ tất nhiên, tôi cũng phải tham gia. Thôi thì, chỉ là chạy 50 mét cũng khá nhẹ nhàng nên sao cũng được.
Cứ làm cho qua chuyện vậy…
Còn các nam sinh thuộc phe quần short thể dục và phe quần bó thể thao cũng không có lý do gì để không quảng bá cho phe mình trên sân đấu.
Ví dụ như Ieyasu—
Trên dải băng buộc tay áo có ghi một chữ 『Bu』 lấp lánh. Dĩ nhiên, đây là dấu hiệu quảng bá cho quần short thể dục. Tưởng rằng bên phe quần bó thể thao cũng sẽ dán chữ 『Supa』 tương ứng, nhưng thực ra không phải. Trên dải băng của họ in hình logo quần bó thể thao.
Vốn dĩ lúc hai bên thảo luận về ký hiệu này, đúng là đã đi đến kết luận một bên 『Bu』, một bên 『Supa』…
「Ô ô, đợi đã nào các chị em. Nếu làm thế thì chữ của hai phe ghép lại sẽ thành 『Busu』 đó?」
Sau khi lớp trưởng dùng con mắt tinh tường phát hiện ra điểm mấu chốt, mọi chuyện mới thành ra thế này.
Phương thức quyết đấu của phe quần short thể dục và phe quần bó thể thao là tính điểm theo số lượng.
Nói cách khác, bên nào có nhiều người về nhất hơn, thì càng gần với chiến thắng.
「Không ngờ đến giờ cậu vẫn không thoát khỏi lời nguyền của phe quần bó thể thao nhỉ. Tớ buồn lắm đó, Takumi.」
「…Tớ trung lập mà.」
「Nói cách khác, là bên nào cũng không nỡ từ bỏ đúng không?」
Tuy hoàn toàn không phải vậy, nhưng cãi lại cậu ta phiền phức lắm, nên cứ để cậu ta hiểu sao thì hiểu.
「Daigorō đâu rồi? Cậu ta chạy đi đâu mất rồi?」
「Hửm? À… tên đó bị Umenomori tóm được rồi, bảo là 『Cậu chính là ngôi sao mới đầy triển vọng của các nam sinh phe quần short thể dục đó!』. Giờ chắc đang cầm lá cờ cổ vũ của phe quần short thể dục lượn lờ đâu đó gần đây thôi. Nhân tiện, thiết kế lá cờ là do chính tay đại gia đây thực hiện đó.」
Thật cảm ơn cái thông tin vô dụng của cậu nhé.
「Mà nói sao nhỉ… nhìn một vòng thế này, gần như không tìm được ai không thuộc phe nào cả. Cậu có thấy cô đơn không?」
「Sao có thể. Ví dụ như Nozomi, cô ấy cũng chưa quyết định về phe nào mà.」
Vừa nói, tôi vừa tìm kiếm bóng dáng Nozomi một lần nữa.
Mà, trận đấu sắp bắt đầu rồi, Nozomi đi đâu rồi nhỉ?
「Đâu đâu? Vẫn mặc áo khoác thể thao à? Nozomi à, nhất định phải nghiêm túc suy nghĩ về lời mời tha thiết của tớ đó!!」
Đừng làm thế nữa. Mà, tôi lại càng lo lắng hơn về việc không tìm thấy Nozomi ở đâu cả.
Cảm giác cô ấy có vẻ… không được khỏe cho lắm.
「Để Nozomi mặc quần short thể dục!! Để cả trường mặc quần short thể dục!! Để cả thế giới mặc quần short thể dục!!」
「Ồn ào quá. Cậu cuồng quần short thể dục đến thế cơ à.」
「Tất nhiên là cuồng rồi!! Đây là ước mơ của người ta! Là hy vọng của người ta! Quần short thể dục!! Vấn đề bây giờ là đối tượng không chỉ giới hạn trong 2D mà còn mở rộng ra cả 3D rồi! Thứ tớ thích nhất, là thiên thần quần short thể dục phiêu du trong thế giới 2D, trông như một bé loli, nội tâm là thánh nữ, còn đến tối thì biến thành dã thú!!! Hỏi thích đến mức nào à, là đến mức chỉ muốn biến ảo tưởng của mình thành doujinshi đem đi bán và tặng mỗi người xung quanh một cuốn đó!!」
Giá như tôi không nghe thấy câu này.
「Thôi, không tìm thấy Nozomi thì cũng đành chịu. Nếu tìm thấy thì nói với tớ một tiếng. Nhân tiện nhắn một câu, rằng 『Chúng tôi luôn mở rộng cánh cửa kính cẩn nghênh đón một nhân tài như ngài』.」
Ừm. Chắc là tôi sẽ không nhắn lại đâu.
Các cô gái mặc quần short thể dục và quần bó thể thao lộng lẫy tản ra khắp sân vận động, từng người nhắm mắt lại.
Dường như, họ đều đang cầu nguyện có thể đón nhận kết cục của chuyện này mà không còn gì hối tiếc.
---
Trong phòng học lớp 1-D, Kiriya Nozomi một mình đứng ngẩn ngơ.
Ngay cả phòng học vốn luôn náo nhiệt này, hôm nay cũng bị bao trùm bởi cảm giác cô liêu.
Trên bảng đen có dòng chữ cổ vũ viết bằng phấn màu 『Tuy là diễn tập cũng không được lơ là!』 (do lớp trưởng viết), Nozomi lúc này cũng đang ngơ ngẩn nhìn vào dòng chữ đó.
Từ ngoài cửa sổ, có thể nghe thấy tiếng loa phát thanh lẫn với những tiếng reo hò, lúc này cuộc thi chạy 50 mét nam đã bắt đầu.
Nếu không đi nhanh lên thì…
Nozomi bước đến chỗ ngồi của mình, lấy từ trong cặp ra một chiếc quần short thể dục và một chiếc quần bó thể thao.
Rốt cuộc nên chọn bên nào. Rốt cuộc làm thế nào mới không gây ra sóng gió. Tạm thời, vẫn còn một lựa chọn là mặc nguyên áo khoác thể thao ra sân. Nhưng điều đó đồng nghĩa với việc tuyên bố mình 『không ủng hộ bên nào cả』.
Vừa muốn đáp lại kỳ vọng của cả hai, lại vừa muốn họ hòa thuận với nhau.
Rốt cuộc nên làm thế nào. Rốt cuộc đâu mới là cách giải quyết tốt nhất—
Như để thể hiện nội tâm đang xáo động của Nozomi lúc này, cơn gió thu thổi vào từ cửa sổ làm tung bay mái tóc cô.
「Quả nhiên lại chạy đến đây rồi… Đã nói là thực ra không cần phải khổ não đến thế đâu mà.」
Nghe thấy giọng nói này, Nozomi ngẩng đầu.
Trước mắt cô là Fumino đang tựa lưng vào cửa.
「Tìm cậu mãi đó. Chạy 50 mét nam xong là đến 50 mét nữ rồi đó?」
「Ừm…」
Nozomi gật đầu, ánh mắt lại nhìn về hai chiếc quần trên tay.
Lúc này Fumino bước đến bên cạnh Nozomi, dịu dàng đặt tay lên vai cô.
「Nozomi cậu suy nghĩ chuyện này nghiêm túc quá rồi.」
「……………………」
「Ây da, cảm giác dạo này, cậu cứ trầm tư suốt thế. Ưu điểm của trường chúng ta là lúc nào cũng náo nhiệt mà? Cái khí thế trước giờ của cậu đi đâu hết rồi? Chẳng lẽ là đau bụng hay sao.」
Bốp, bốp. Bàn tay nhẹ nhàng vỗ lên vai Nozomi thật ấm áp.
Mình đang được người khác lo lắng, quan tâm.
「Ngay cả tớ, thực ra cũng thấy việc nghiêm túc quyết đấu thế này rất ngớ ngẩn, nhưng so với việc lúng túng do dự, đối diện với cảm xúc của mình và dốc toàn lực làm điều mình muốn không phải sẽ thoải mái hơn sao? Tớ sẽ không để Umenomori ép mình mặc quần short thể dục đâu. Có quỷ mới mặc!」
Nozomi khẽ bật cười.
—Trong số những người mình quen biết, tớ lại thấy Fumino là người ít đối diện với cảm xúc của mình nhất đó.
—Thật sự quá không thành thật, đến mức cách động viên người khác cũng như vậy.
「…Đây là tâm trạng thật của Fumino?」
Nozomi nói, tay chỉ vào chiếc quần bó thể thao Fumino đang mặc.
「Ừm… chà, chắc tám phần là vì cố chấp, cũng vì đã đối diện với tâm trạng không muốn thua của mình rồi.」
Ngẩng đầu nhìn Fumino đang cười khổ, Nozomi khẽ mấp máy môi.
「Vậy, vậy thì, tớ đi chuẩn bị trước đây, chờ cậu đó.」
Như thể muốn diễn tả 『mình vừa nói điều gì đó kỳ quặc』, gương mặt Fumino ửng hồng vì ngượng ngùng, vội vã rời khỏi lớp học.
Nozomi ở lại, lần thứ ba nhìn vào chiếc quần short thể dục và quần bó thể thao trên tay.
「Đối với cảm xúc của mình, thành thật…」
Lựa chọn không chọn gì cả.
Và lựa chọn một trong hai.
Từ từ nhắm mắt lại, Nozomi chìm vào suy tư—
「…Ừm.」
Rồi Nozomi đã quyết tâm.
Trong lòng, đã quyết định được lựa chọn có thể đối diện với cảm xúc của chính mình.
---
Về thứ ba trong nhóm năm người, cuộc thi chạy 50 mét kết thúc với thứ hạng như một bản tóm tắt cuộc đời tôi vậy.
Nhân tiện, Daigorō đã giành vị trí thứ nhất với ưu thế áp đảo, phe quần short thể dục hoan hô vang dội.
Nhưng nếu chỉ xét về kết quả, có lẽ là do số lượng nam sinh phe quần short thể dục đông áp đảo, nên việc cạnh tranh với phe quần bó thể thao gần như không gặp trở ngại gì lớn.
「A a a! Các cậu trai cố gắng hơn nữa cho tôi!!」
Umenomori vung chiếc loa trong tay, lớn tiếng gầm lên.
Tiếp theo là chạy 50 mét nữ. Vì phần lớn thí sinh tham gia là đội quân nữ do Fumino dẫn đầu, nên trận đấu này khá có lợi cho Fumino.
「Mọi người! Hãy rút ngắn khoảng cách điểm số ở đây! Chúng ta tuyệt đối không mặc quần short thể dục a a a!!」
—Đó là những cô gái mặc quần bó thể thao, chiếm đa số áp đảo, đang hừng hực khí thế dưới lời hiệu triệu của Fumino.
「Thay cho đám con trai vô dụng kia, hãy thể hiện sự bướng bỉnh của phái nữ đi!!」
—Đó là phe quần short thể dục thiểu số, như để lật ngược tình thế, đang vùng lên dưới tiếng gào thét của Umenomori.
「Ừm ừm, mọi người đều sôi nổi ghê~~」
Lớp trưởng Naruko, một nữ kiệt của lớp ta, mặc quần bó thể thao, tâm trạng có vẻ rất tốt.
「Fufufu, phải đó.」
Không hiểu sao, trên ghế giám khảo lại là đàn chị Tamao.
Hình như vì là người khởi xướng 『Hiệp định Câu lạc bộ Nhạc nhẹ』 nên được mời làm giám khảo trưởng.
Nhìn chị ấy cũng đang tận hưởng niềm vui, quả nhiên phải cảm thán đúng là học sinh trường chúng ta.
Nhưng, Nozomi vẫn chưa đến.
Trước mắt, Fumino đã thể hiện đôi chân nhanh nhẹn như hươu, giành được vị trí đầu tiên.
Ở nhóm tiếp theo, một mỹ nữ da ngăm mặc quần short thể dục, trông như vừa giành giải nhất cuộc thi điền kinh cự ly ngắn thế giới nào đó gần đây, đã về nhất với thành tích áp đảo.
Đúng là một trận công thủ ngang tài ngang sức.
「Này, cái đó, cái đó không tính là phạm quy sao?!」
Fumino vừa giành giải nhất đang nghỉ ngơi, liền phản đối với ban giám khảo.
「Vì rất thú vị nên tôi cho phép.」
Chị Tamao, chị bá đạo thật…
「Hô hô hô~~ Từ xưa đến nay vẫn luôn có những học sinh chuyển trường thích quần short thể dục mà~」
Người nói là một bé loli xinh đẹp với mái tóc vàng óng ánh dưới nắng, đang vô cùng phấn khích.
Đằng sau cô bé là một nhóm vận động viên với đủ màu da.
「Chậc, đúng là卑鄙… nhưng, chúng ta sẽ không thua đâu! Kanae!」
「Rõ~!」
Nhóm tiếp theo, Kanae xuất sắc giành vị trí thứ nhất.
Thông qua nhiều lần chiến thắng, phe quần bó thể thao đang vững chắc tích lũy điểm số.
Thật sự có thể nói là thế cân bằng, bất phân thắng bại.
「Mà này, Nozomi đâu?」
Tôi nhìn quanh. Đến lúc này, cuộc thi chạy 50 mét cũng sắp kết thúc rồi.
「Lúc nãy cậu ấy vẫn đang thay đồ.」
Fumino lo lắng nhìn về phía tòa nhà chính, nói cho tôi biết.
Cậu cũng vì lo lắng mà đến đây à, cảm ơn nhé.
「Hay là đi xem cậu ấy thử đi. Dù sao nếu cậu ấy không đến thì tiến trình thi đấu cũng sẽ bị ảnh hưởng đó.」
Cô gái sói lương thiện nhưng không thể đối diện với cảm xúc của mình lên tiếng.
Ngay lúc đó.
Cô hầu gái Satō của phe quần short thể dục đột nhiên hét lớn.
「Chờ một chút! Phát hiện kẻ địch mới từ hướng hai giờ! Còn 20 giây nữa sẽ chạm trán trực diện!」
「Này, kẻ địch là sao? Này này, báo cáo rõ ràng một chút! Là viện quân của phe quần bó thể thao à?!」
Tiếng hét lớn của Umenomori cũng vang lên.
「Chẳng lẽ!」
Chúng tôi nhìn nhau.
Như thể rẽ biển làm đôi, đám đông phe quần short thể dục chia thành hai khối lớn.
Các cô gái phe quần short thể dục cũng như thủy triều rút, nhường ra một con đường.
Ở cuối con đường đó—
Trên đỉnh bậc thang lớn nối từ tòa nhà chính ra sân, có một bóng người đang đứng.
Một mỹ少女 khoanh tay trước ngực, hiên ngang đứng thẳng.
Như thể để thể hiện quyết tâm, dải khăn buộc đầu dài bay phấp phới trong gió.
A a, rốt cuộc là chuyện gì thế này.
Cô gái đó, mặc quần short thể dục bên ngoài quần bó thể thao.
Kiriya Nozomi.
Thân hình đó dưới ánh nắng rực rỡ, không hiểu sao lại toát lên vẻ anh tuấn lạ thường.
「Cái gì thế này!!?」
Ieyasu bất giác hét lớn.
「Đó, đó là… Nozomi?」
Fumino cũng chết lặng.
Nozomi thản nhiên đi qua con đường mà mọi người đã nhường, chậm rãi tiến về phía này.
Mặc quần short thể dục bên ngoài quần bó thể thao, vải vóc quả thực không bị xê dịch mà bám chặt vào hông.
Thật bất ngờ, trông không hề kỳ quặc. Nhưng, chắc chắn là rất kỳ quặc.
Nhân tiện, màu sắc của hai chiếc quần không giống nhau. Rất khác biệt.
「…Xin lỗi đã để mọi người chờ.」
Dưới ánh mắt của mọi người, Nozomi bước đến, vẫn giữ tư thế khoanh tay trước ngực, hiên ngang đứng vững.
Mái tóc của Nozomi, người đang mặc cả quần short thể dục và quần bó thể thao, tung bay trong gió.
Ồ ồ, không biết tại sao lại thấy hơi ngầu ngầu đó nhỉ?
Nozomi ngẩng đầu nheo mắt lại như để xác nhận mảng trời xanh biếc trên cao. Sau đó, cô cúi đầu nhìn một lượt những người thuộc phe quần short thể dục và phe quần bó thể thao, rồi đột nhiên thay đổi biểu cảm.
Câu nói tiếp theo, thấm vào lòng từng người trên sân.
「…Tôi đã sẵn sàng. Có thể bắt đầu bất cứ lúc nào.」
「Chờ, chờ đã nào! Nozomi cậu làm cái gì thế, cái đó…」
Umenomori hoảng hốt chen ra từ một góc đám đông, chạy về phía Nozomi.
Bên kia, Fumino cũng đã đến bên cạnh Nozomi.
「Rốt, rốt, rốt, rốt cuộc là sao? Còn nữa, cậu đang mặc cái gì thế kia?」
「…Burutsu.」
「Hả? Bu… Burutsu?」
「Burutsu.」
Không không không không…
Chuyện này chưa từng nghe nói đến.
「Ưm… 『Buruma』 + 『Supattsu』. Không hiểu sao trong đầu tôi, hội đồng tối cao đang nói 『Cái này cũng có thể chấp nhận được nhỉ?』 đó.」
Cứ mặc kệ Ieyasu đang đứng bên cạnh nhìn Nozomi với ánh mắt dịu dàng rồi mặt莫名 đỏ ửng đi.
「Này, cậu định mặc thế này ra sân sao?」
Giám khảo trưởng, chị Tamao, hỏi với vẻ thích thú.
「Ra sân.」
Một cái gật đầu vô cùng mạnh mẽ.
「Vậy à… thế thì tôi không nói gì nữa. Cậu là phe Burutsu.」
Chị Tamao đích thân bước đến bảng điểm, viết lên dòng chữ 『Quần short-bó thể thao』.
Những chữ nhỏ nhắn viết ra bất ngờ lại rất đáng yêu.
「Cảm ơn.」
「Mấy, mấy người tự tiện quyết định chuyện quái gì thế hả?」
「…Meo. Tớ sẽ không thua đâu. Chise, Fumino.」
「Hừ, vậy tôi nhận lời thách đấu của cậu!」
Tuy Fumino còn bối rối trước sự phát triển đột ngột này, nhưng cuối cùng vẫn nở một nụ cười tự tin.
Nếu Nozomi đã quyết định như vậy, thì tôi cũng không nói gì nữa.
Nozomi nhìn về phía tôi, với một vẻ mặt thoải mái và dứt khoát.
Dù bình thường Nozomi không hay thể hiện cảm xúc trên khuôn mặt, nhưng lúc này tôi vẫn nhận ra được biểu cảm của cô ấy.
「Nhưng mà…」
Daigorō lẩm bẩm bên cạnh, bộ quần áo và lá cờ đáng xấu hổ của phe quần short thể dục đó thật khiến người ta không thể nhìn nổi.
「Đây là cuộc thi cạnh tranh tổng điểm. Phe Burutsu chỉ có một mình Nozomi, thất bại là điều hiển nhiên rồi. Hay là nên thay đổi luật một chút…」
「Không cần.」
Một câu nói lặng lẽ bác bỏ đề nghị của Daigorō.
Ai nói vậy, Nozomi.
「Tôi sẽ, thắng tất cả.」
Chỉ nói một câu đó, Nozomi từ từ bước đến vạch xuất phát của đường chạy 50 mét.
Đứng trên vạch xuất phát, vào tư thế sẵn sàng.
Nozomi bắt đầu kiểm tra cơ thể mình.
Tuy, có chút mệt mỏi do thiếu ngủ, nhưng vẫn ổn.
Tôi, đã được những người quan trọng chuẩn bị cho một nơi thuộc về mình.
Tôi không giỏi biểu đạt, không thể truyền tải tốt cảm xúc của mình.
Biểu cảm của tôi, cũng không thể thể hiện tốt tình cảm của mình.
Vì vậy, tôi phải dốc hết sức mình, để thể hiện ra.
Nếu không trả lời được, thì cứ cố gắng tìm ra câu trả lời là được.
Burutsu.
Đây chính là câu trả lời của tôi.
Cuộc thi 50 mét đầu tiên chỉ diễn ra trong chớp mắt.
「Nhanh quá!!!!!!」
Cái gì vừa rồi thế?
Là một cơn gió nhẹ? Hay là một cơn bão? Sao lúc nãy tôi cứ như thấy một tia sáng xanh xẹt qua trước mắt vậy?!
「Nozomi… giỏi quá.」
「Đây là, nói dối phải không…」
50 mét chỉ trong một thoáng…
Tuy không ai bấm giờ… nhưng đây chắc chắn là kỷ lục mới của trường rồi?
「Ây da, thảo nào không tham gia phe nào cả. Dù sao cũng có tốc độ siêu phàm như thế mà.」
Ngay cả Ieyasu cũng vô cùng kinh ngạc.
「Hơn nữa, còn là một điểm moe mới. Phát hiện ra Burutsu! Không, nói là phát minh cũng không quá lời! Nozomi, thật là một cô bé đáng sợ.」
Ủa?
Nozomi tuy giành được giải nhất, nhưng không quay về đây.
Dù là phe quần short thể dục hay phe quần bó thể thao, khu vực nghỉ ngơi và quan sát bình thường vẫn là ở khu vực lớp 1-D.
Nozomi, cô ấy chạy bộ dọc theo đường chạy vừa rồi quay lại… một lần nữa đứng trên vạch xuất phát.
「Ể?!」
Tất cả mọi người trên sân đều câm nín.
Thay mặt mọi người, giám khảo trưởng Tamao lên tiếng.
「Kiriya-san… chẳng lẽ em…?」
Nozomi gật đầu.
「Chạy lại lần nữa.」
Ê ê ê?!
「Tất cả các hạng mục, nếu tôi đều thắng, thì phe Burutsu sẽ thắng.」
Xem ra câu nói lúc nãy không chỉ là để khích lệ.
Nozomi, cô ấy nói thật.
Thật sự muốn dùng sức một mình để lật ngược thế yếu tuyệt đối này.
Không thể tin được, dùng sức một mình, đối đầu với toàn bộ học sinh trong trường.
Hơn nữa, tất cả những điều này, tuyệt đối không chỉ là lời nói suông.
Chạy 100 mét, giải nhất x 12
Chạy thi ăn bánh mì, giải nhất x 7
Chạy tiếp sức vượt chướng ngại vật, giải nhất x 10
Nhảy sào, giải nhất x 2
Đội quân lính đánh thuê của phe quần short thể dục không hề ra sân. Nozomi cứ thế giành lấy vị trí đầu tiên trong tất cả các hạng mục tiếp theo.
Quả thực là một khả năng thể chất vượt xa sức tưởng tượng của chúng tôi. Hơn nữa, không chỉ giới hạn ở các hạng mục nữ.
Cô ấy còn tham gia cả các hạng mục nam. Tuy không giành được toàn bộ giải nhất, nhưng cũng đã chắc chắn giành được một lượng lớn điểm số.
Sao chổi tóc xanh đã nhuộm cả Học viện Umenomori thành màu Burutsu.
「Nói dối phải không…」
Trên bảng điểm liên tục xuất hiện cái tên Burutsu.
Đến mức bảng điểm tự động vốn có cũng không đủ dùng, phải bổ sung thêm bảng điểm viết tay, mà cái tên Burutsu vẫn tiếp tục tăng lên.
「Mạnh quá, mạnh quá!!」
Ieyasu đã phấn khích tột độ.
「Tôi nghe thấy rồi! Tôi nghe thấy rồi!! Bài hành khúc của Tanaka Kōhei, tổ khúc của Kanno Yoko, và cả bản hòa tấu không lời của những bài hát chủ đề anime máu lửa nữa!!」
「Cái gì thế này…!」
Nhìn cảnh thê thảm của phe mình mà chết lặng, Umenomori cố gắng tranh cãi với Ieyasu.
「Cậu vẫn chưa hiểu sao?!」
Ieyasu với nụ cười rạng rỡ lúc này như một giáo chủ đang tuyên bố thần dụ.
「Nhân vật chính của hôm nay là Nozomi! Chỉ cần bản nhạc này còn vang lên, nhân vật chính là bất khả chiến bại! Nhân vật chính là mạnh nhất! Sao nào, cậu cũng nghe thấy chứ! Cậu cũng nghe thấy phải không! Takumi!」
Nozomi bây giờ vẫn đang đổ mồ hôi chạy trên sân đấu.
Vẫn vẻ mặt vô cảm như mọi khi, bình tĩnh.
Bị ảnh hưởng bởi điều đó, tiếng reo hò trên sân cũng bắt đầu thay đổi.
Không phải là Buruma, cũng không phải là Supattsu.
Nói là đã biến thành Burutsu cũng không hẳn đúng.
Mà là tiếng reo hò ca ngợi Kiriya Nozomi.
「A a, nghe được rồi. Cuối cùng cũng nghe được.」
Một luồng ấm áp không thể ngăn cản dâng lên trong lòng, tôi thực sự cảm động.
Giỏi quá. Dù người khác chắc chắn sẽ nói tôi là đồ ngốc, nhưng lúc này tôi thật sự rất vui.
Bởi vì tôi biết.
Cậu chỉ muốn ngăn cản Fumino và Umenomori nên mới làm vậy thôi phải không.
Chỉ vì để ngăn chặn cuộc cãi vã vô lý đó mà thôi.
Tôi biết mà, Nozomi.
Cậu quả nhiên, là người tuyệt vời nhất.
---
Không ai có thể ngăn cản bước tiến vũ bão của Nozomi thuộc phe Burutsu, và cứ thế đến với trận đấu cuối cùng, chạy 200 mét nữ.
Việc đếm điểm cuối cùng đã không còn cần thiết nữa.
Chiến thắng áp đảo thuộc về phe Burutsu.
Trong tiếng reo hò vang dội, Nozomi một lần nữa khoanh tay trước ngực đứng trên sân.
Như thể đang chờ đợi câu trả lời cuối cùng.
Giám khảo trưởng Tamao đứng dậy vỗ tay.
「Cái gì thế này!! Chuyện này tôi không công nhận!! Không được không được!! Trận đấu vô hiệu!!」
Cuối cùng cũng tỉnh lại, Umenomori túm lấy ngực của người phụ trách thống kê điểm số, đe dọa.
「Nozomi được coi là tham mưu của tôi, tức là người nội bộ, nên Burutsu cũng được tính là một nhánh của Buruma…………」
「Cậu vẫn chưa chịu từ bỏ à, Umenomori.」
Fumino xuất hiện một cách phóng khoáng bên cạnh, túm lấy cổ Umenomori, kéo cô ta ra khỏi người phát thanh viên.
「Cậu làm gì thế meo—! Bỏ tôi ra!!」
Umenomori vùng vẫy tay chân chống cự, trông như một chú mèo con, có chút đáng yêu.
「Lời hứa là lời hứa, Nozomi đã hoành tráng giành được nhiều giải nhất như vậy… chỉ có thể thừa nhận thất bại thôi.」
「Dù nói ra nghe như đồ ngốc, nhưng nếu thật sự làm vậy thì đến Đại hội Thể thao chính thức, tất cả mọi người sẽ phải mặc thế này ra sân đấy, hiểu không? Nghĩ lại xem? Lúc đó còn có cả một đống phóng viên với người dân trong thị trấn tới nữa đó?」
Bị nói vậy, mặt Fumino co giật.
「D-Dù thế đi nữa thì bọn tớ cũng thua rồi, đâu còn cách nào khác chứ?!」
Đúng là vậy. Giờ đây mọi quyền quyết định đều nằm trong tay Nozomi.
Nhân vật chính Nozomi có lẽ đã quá mệt, lúc này đang ngồi trên một tấm đệm, dùng khăn lau mồ hôi.
「Cậu không sao chứ, đúng là liều mình quá rồi đấy.」
Tôi chạy đến bên Nozomi hỏi, cô bé chỉ khẽ ngẩng đầu nhìn tôi rồi nói một câu 『Không sao』.
Sau khi đã dốc toàn lực để giành hạng nhất trong tất cả các hạng mục, không thể nào lại không sao được.
「Cậu nên nghỉ ngơi một chút cho cơ thể quen lại đi. Tớ đi mua gì cho cậu uống nhé?」
「Ưm... không cần đâu.」
Nozomi bướng bỉnh từ chối rồi đứng dậy, tiến về phía Fumino vẫn đang túm lấy Umenomori.
Chẳng hiểu sao lúc này, tôi lại có ảo giác mình đã quá quen với cảnh tượng này rồi.
「...Trận đấu này, là tớ thắng.」
Nozomi bình thản nói với Chise đang nhìn chằm chằm cô bé với vẻ mặt 「ư~」.
Rồi, như mọi khi, cô bé đặt tay lên đầu Umenomori, xoa xoa mái tóc.
「Á... này, đợi... a ha... thế này là phạm quy đó, ha...」
A, bật mode trêu chọc rồi. Tuyệt kỹ・Chọc ghẹo Umenomori.
「Vậy, Nozomi định làm thế nào? Cậu định bắt cả trường mặc Buruma à?」
Sau câu hỏi của Fumino, Nozomi lắc đầu.
「Đã, đã vậy thì cậu có thể về phe quần đùi thể thao không~?!」
Đôi mắt Umenomori đột nhiên sáng rực.
Này này, không thể nào đâu.
「...Điều tớ mong muốn, chỉ có một.」
Nozomi nhìn Umenomori vừa thoát khỏi Fumino rồi đột nhiên ôm chầm lấy cô ấy.
「Ể... ơ, ơ? Chờ, chờ chút, Nozomi à?!」
Buông Umenomori đang tròn mắt ngạc nhiên ra, Nozomi lại ôm chầm lấy Fumino.
「Oa oa?! Gì, gì vậy? Sao thế?!」
「...Hai người, hãy hòa thuận với nhau.」
「Hòa, hòa thuận... Tớ với Umenomori?」
「Ừm.」
「Kh-Không được! Nhỏ này là kẻ thù! Enemy! Đã thế nhỏ này còn luôn chống đối tớ—」
「Đừng có gọi tôi là『nhỏ này』! Với lại tôi không có chống đối, chẳng phải tôi đã đưa ra ý kiến rất chính đáng sao?!」
「Tôi là Umenomori đấy—!」
「Hừ, tôi là Serizawa Fumino đây!」
Hai người lườm nhau, mặt gần như dán chặt vào nhau.
Nozomi đặt tay lên vai cả hai, hít một hơi thật sâu, rồi nói—
「...Lệnh của người chiến thắng.」
Nhẹ nhàng, cô bé chỉ nói một câu đó.
「Hai người, phải hòa thuận với nhau.」
Với đôi mắt trong veo, cô bé nhìn vào mặt Fumino và Umenomori.
「—!!」
Dù im lặng tỏa ra cơn giận, cuối cùng Umenomori vẫn buông thõng vai, lí nhí một câu 『Biết rồi mà』.
「...Fumino cũng vậy.」
「Tớ, tớ vốn dĩ đâu có định gây sự. Nếu Umenomori không nói những chuyện kỳ quặc thì............」
「..................」
Áp lực câm lặng.
Với vẻ mặt như đang nhai phải khổ qua, Fumino cuối cùng cũng buông vai gật đầu.
「Ừm... vậy thì bắt tay.」
Nozomi kéo tay hai người lại, đặt chúng vào nhau.
「Hừ...」
「Thôi thì, lần này đành chịu vậy.」
Cùng với cái bắt tay miễn cưỡng, Fumino và Umenomori tuyên bố hòa giải.
Mà, vì bình thường hay có đủ thứ chuyện xảy ra, lần này có thể giải quyết êm đẹp nhẹ nhàng như vậy thật sự đã giúp tôi rất nhiều... về mặt tinh thần.
「Cậu đứng đó cười ngu cái gì vậy tên ngốc kia. Cẩn thận tôi bôi tương ớt vào vết loét miệng của cậu bây giờ.」
Tuy Fumino đột nhiên quay sang gắt gỏng với tôi, nhưng lúc này cứ rộng lượng bỏ qua cho cô ấy vậy.
「Vậy, rốt cuộc thì sao đây ạ?」
Daigorō hỏi, cùng với Ieyasu đang vung lá cờ quần đùi thể thao.
「Theo lời Nozomi thì mọi người muốn mặc gì thì mặc, cả trong đại hội chính thức lần này và cả những đại hội sau này.」
「Không thể nào?! Bọn này đã làm cả bài hát chủ đề và cờ hiệu rồi mà!!」
Cậu có nói với tớ thì tớ cũng chịu thôi.
「Đừng buồn thế chứ. Kiriya-san muốn mọi người được tự do lựa chọn. Nếu cậu có tình yêu lớn đến thế, thì dù cậu có mặc quần đùi thể thao cũng không ai phàn nàn đâu.」
Daigorō vừa nói vừa gật đầu.
「Bắt tôi mặc quần đùi thể thao là sao chứ?!」
「Không phải cậu yêu nó sao?」
「Khoác quần đùi thể thao thì được, nhưng đó không phải thứ để mặc. Mong mọi người đừng hiểu lầm điểm này.」
A, lại cái luận điệu『Quần đùi thể thao là mũ của đấng nam nhi』.
Mà mới đây thôi, cậu ta còn nói『Quần sọc là chiếc mũ cao quý chỉ dành cho các quý ông』nữa mà.
「Nhưng xét về kết quả thì mọi chuyện cũng đang đi theo hướng tốt đẹp mà? Cậu nhìn mọi người xem.」
Nghe Daigorō nói, tôi nhìn ra sân vận động.
Trên sân, các nam sinh thuộc phe quần đùi thể thao và phe quần bó đang bắt đầu ca ngợi lòng dũng cảm của nhau.
「Làm tốt lắm, phe quần bó.」
「Đâu có đâu có, bên này chúng tôi cũng hẹp hòi quá. Nói quần đùi thể thao lỗi thời đúng là không phải, xin lỗi nhé.」
Oa... khắp nơi đang diễn ra những màn hòa giải kỳ lạ.
「Dù sao thì, lần này đã xuất hiện một trào lưu hoàn toàn mới rồi nhỉ. Buruma... thứ đó thật tuyệt.」
「Chứ còn gì nữa. Tớ phải viết chuyện hôm nay lên mixi mới được, nhật ký cá nhân của tớ lại có thêm chuyện để viết rồi.」
Đừng có viết thêm. Mau bình tĩnh và tỉnh lại đi.
Trong lúc tôi đang thầm phàn nàn trong lòng, tôi nhận ra nữ hoàng đã thống trị cuộc thi diễn tập・Nozomi đang bước đi loạng choạng.
Quả nhiên là đã rất mệt rồi, đi đứng thế kia thật nguy hiểm.
Dù sao cũng đã liên tục vận động mạnh như vậy, đây là chuyện đương nhiên.
「Xin lỗi, tớ đi trước một lát.」
「Đi trước... cậu đi đâu vậy? Buổi tổng duyệt lễ bế mạc sắp bắt đầu rồi đó?」
「Tớ về ngay.」
Nói xong, tôi vội vã chạy đến chỗ Nozomi.
『Làm vậy có được không nhỉ』—Nozomi lại một lần nữa chìm vào phiền muộn.
Ngay cả chính cô, người đã can thiệp, cũng thấy phiền muộn này thật bất ngờ.
Chỉ cần thân thiết hơn với ai đó, chắc chắn sẽ làm tổn thương họ ở một mức độ nào đó, thậm chí có thể mất đi vị trí bên cạnh họ.
Nozomi mở vòi nước, uống một ngụm nước lạnh.
Rồi cứ thế để dòng nước chảy lên má, làm dịu đi cái đầu đã suy nghĩ căng thẳng từ nãy đến giờ.
Tắt vòi nước với một tiếng *két* rồi ngẩng đầu lên—thì thấy Takumi đang đứng trước mặt.
「Yo, vất vả cho cậu rồi.」
Takumi chìa tay ra, trong tay là một chiếc khăn tay sạch sẽ.
「Là khăn mới chưa dùng, đừng ngại cứ dùng đi.」
Ngại gì cơ? Nozomi nghiêng đầu suy nghĩ một lúc, rồi nhận lấy chiếc khăn tay của Takumi.
「...Cảm ơn.」
「Đó là lời của tớ mới đúng. Cảm ơn cậu nhiều lắm, Nozomi. Cậu đã giúp tớ rất nhiều về mọi mặt.」
Nozomi có chút không hiểu những lời Takumi đang nói với nụ cười rạng rỡ.
「...Giúp gì cơ?」
「Giúp gì à... thì cậu đã đứng ra hòa giải mâu thuẫn của Fumino và những người khác... rồi cậu lại thể hiện tài năng thể thao như vậy, là người nhà, tớ cũng được nở mày nở mặt...」
Nozomi bất giác mở to mắt.
Cô hoàn toàn không ngờ mình lại được nghe những lời như vậy.
「...Tớ ngạc nhiên lắm.」
Về hình thức, làm vậy chẳng khác nào làm mất mặt cả Chise và Fumino.
Việc hai người họ tức giận là điều đương nhiên.
Thế nhưng, Takumi vẫn nói lời cảm ơn mình—
「Là nhờ Nozomi cả. Nhờ vậy mà mọi chuyện mới được giải quyết, Fumino và Umenomori mới có thể trở lại như trước.」
「...Nhờ... tớ?」
「Đúng vậy. Không ngờ cậu lại nghĩ ra được đối sách thần sầu như Buruma.」
Takumi không hề trách móc một lời nào. Ngược lại còn nói lời cảm ơn.
—Tớ cũng, chỉ là thẳng thắn với cảm xúc của chính mình thôi.
Rõ ràng chỉ là sự ích kỷ của bản thân, cuối cùng lại được khen ngợi—đây là lần đầu tiên Nozomi trải qua chuyện này.
Cũng chính vì vậy, Nozomi cảm thấy có chút xấu hổ, có chút ngượng ngùng, từ tận đáy lòng thấy nhồn nhột.
「..................」
「Sao vậy? À......... quả nhiên vẫn còn mệt lắm đúng không? Lễ bế mạc nên nghỉ ngơi thì hơn đó?」
「Không, không sao.」
Nozomi hiếm khi nói lắp. Nói xong, cô dùng chiếc khăn mượn từ Takumi lau mặt.
Làm theo những gì mình nghĩ, và vẫn được chấp nhận.
Điều này khiến cô có chút vui mừng, nhưng đồng thời cũng có chút sợ hãi. Sự bối rối trên khuôn mặt Nozomi không thể che giấu.
Bước chân踏 ra trong sự bất an, lại được đón nhận và chấp nhận một cách dịu dàng như vậy.
Nozomi dùng chiếc khăn che mặt, hết lần này đến lần khác nở nụ cười.
Sau khi buổi tổng duyệt lễ bế mạc kết thúc một cách yên bình, chúng tôi lấy danh nghĩa『Họp kiểm điểm』để cùng Umenomori tập trung lại tại phòng sinh hoạt câu lạc bộ trên sân thượng.
Tuy nói là họp kiểm điểm gì đó, nhưng tôi đoán cuối cùng cũng chỉ còn lại một câu『Nozomi giỏi quá』mà thôi.
「Dù rất không cam tâm, nhưng cuối cùng đã tạo ra một khung cảnh đáng tự hào. Thật không ngờ Nozomi lại có năng khiếu thể thao đến vậy, quả không hổ là tham mưu của ta. Good job, Nozomi.」
Umenomori, người mà cơn thịnh nộ lúc trước đã tan biến sạch sẽ, không tiếc lời khen ngợi Nozomi. Cũng dễ hiểu thôi.
Ngay cả tôi lúc này cũng chỉ nghĩ rằng Nozomi quá siêu.
Học giỏi, làm bánh không thua gì thợ làm bánh chuyên nghiệp. Giờ lại thêm cả vạn năng thể thao.
「Gah—Ghen tị chết đi được!!」
Ieyasu cắn góc khăn tay nói một cách căm hận, bên cạnh Daigorō đang dịu dàng an ủi cậu ta.
「Rồi sao? Rốt cuộc chúng ta định kiểm điểm cái gì?」
Dù vừa mới hòa giải, Fumino lại lộ ra vẻ mặt không vui.
「Chính là chủ đề ban đầu đó. Chuyện quần đùi thể thao hay quần bó thì không nói nữa, nhưng đừng quên nguyên nhân sâu xa của chuyện này còn có một vấn đề cơ bản hơn.」
Có chuyện đó sao?
「............À, là chuyện chạy ba chân.」
「Đúng vậy! Rốt cuộc Takumi sẽ chạy ba chân với ai vẫn chưa quyết định mà?」
A, không ngờ lại thật sự có chuyện đó... Vì cuộc chiến quần đùi VS quần bó mà tôi quên béng mất.
「Thật tình mà nói, về điểm này tôi sẽ không nhượng bộ đâu. Chỉ cần có cặp đôi chủ tớ là tôi và Takumi, chúng ta nhất định sẽ dùng vó sắt kinh hoàng khuấy đảo cả thị trấn!」
Vó sắt kinh hoàng là cái gì cơ...
「Đã nói rồi, đừng có tự tiện quyết định chuyện đó. Đừng quên ở đây còn có chị Otome nữa đấy.」
「A a a a a, Stop!! Tới đây thôi!! Lẽ nào lại định cãi nhau nữa sao?!」
Nhận thấy không khí đang nóng lên, tôi vội vàng chen vào can ngăn.
Nếu cứ tiếp tục phát triển thành cãi vã thì đối với tôi đúng là phiền đến cực điểm.
Ư~~~
—Umenomori lẩm bẩm.
Hừ!
—Còn Fumino thì quay mặt đi chỗ khác.
「Hai cậu hợp tác với Daigorō không phải tốt hơn sao, nếu nói về tốc độ thì Daigorō tuyệt đối không có vấn đề gì.」
「Tuy tớ thì không có ý kiến gì, nhưng e là họ sẽ không chấp nhận ở nhiều phương diện khác mất.」
Daigorō cười khổ nói.
Ngay lúc đó————
Nozomi ở bên cạnh do dự mãi, rồi rụt rè giơ tay lên.
「............Tớ muốn, tham gia cùng Takumi.」
Dù giọng nói nhỏ như gió thoảng, nhưng Nozomi đã nói như vậy.
「「Ể...?」」
Fumino và Umenomori tròn mắt ngạc nhiên.
「Chạy ba chân. Tớ cũng muốn... chạy cùng Takumi.」
Lần này, cô bé nói bằng một giọng dứt khoát và rõ ràng, rồi nhìn thẳng vào mắt tôi.
Nozomi... muốn cùng tôi... chạy ba chân?
「Phải thẳng thắn đối mặt... với cảm xúc của mình...」
Câu nói như được thêm vào đó, cứ gõ lên màng nhĩ của tôi.
Fumino suy nghĩ một lúc rồi thở dài một tiếng『Phù』, sau đó lắc đầu.
「Cậu đã không thể nói ra đúng không? Rằng thực ra cậu luôn muốn chạy cùng Takumi...」
「Ừm...」
「Vì phải đối mặt với cảm xúc của mình, nên cậu đã nói ra?」
「Đúng...」
「Vậy sao. Thế thì hết cách rồi.」
Fumino nói xong, vẻ mặt dịu lại, nhún vai.
「Tớ thì sao cũng được, nhưng Umenomori và chị Otome sẽ nói gì thì tớ không biết.」
「Ư, sao tự dưng lại nhắc đến tôi ở đây.」
Umenomori nghe vậy, nhíu mày bước tới.
「Vì ngại chúng ta, nên Nozomi一直 im lặng cuối cùng đã bày tỏ cảm xúc của mình rồi. Còn Umenomori làm thế nào thì không liên quan và tớ cũng không biết.」
「Ư... ưm ưm ưm...」
Umenomori khoanh tay trước ngực, chìm vào suy nghĩ.
「Dù sao đi nữa, đây là chuyện không liên quan gì đến ý chí cá nhân của cậu rồi. Về điểm này tớ thật sự không tiếc lời đồng cảm với cậu, bạn thân của tôi.」
Thì cũng đúng. Dù đã quen rồi.
Nhưng ngay cả tôi cũng muốn đáp lại mong muốn của Nozomi. Dù sao đây cũng là lần hiếm hoi Nozomi nói ra những suy nghĩ đã dồn nén trong lòng bấy lâu.
Tuy nhiên, quyền quyết định cuối cùng ở đây có vẻ không nằm trong tay tôi...
「A—Đủ rồi! Biết rồi, biết rồi!! Tùy các cậu làm gì thì làm!!」
Umenomori giơ hai tay đầu hàng, miệng không quên lẩm bẩm một câu.
「...Được không?」
「Được hay không cũng thế, tớ chỉ là từ bỏ quyền chạy cùng Takumi thôi. Tiếp theo là bên Tsuzuki Otome, chị ta nói gì thì tớ hoàn toàn không biết. Thôi... ở đây tớ sẽ cổ vũ cho Nozomi vậy. Đổi lại!! Nếu đã quyết định chạy cùng Takumi, thì nhất định, nhất~~ định phải thắng!! Hạng hai hạng ba không chấp nhận! Phải giành chức vô địch cho tôi!!」
Soạt soạt—ngón tay Umenomori chỉ vào hai chúng tôi và hét lớn.
Ph-Phải vô địch sao... Đây đúng là một nhiệm vụ khá khó khăn đấy.
「Ừm... sẽ cố gắng.」
Nozomi nói vậy, hiếm khi nắm chặt tay thể hiện quyết tâm.
Đúng là, với khả năng thể thao mà Nozomi đã thể hiện, nếu hợp tác với tôi, có lẽ thật sự có thể nhắm đến chức vô địch.
Mà ngược lại, có vẻ tôi mới là người kéo chân.
「Nếu cậu dám kéo chân, tôi sẽ nhét hai trăm miếng giấy bạc vào miệng cậu đấy!」
Fumino lập tức đe dọa. Xin bà chị giơ cao đánh khẽ, hình phạt kinh khủng này tiểu nhân không chịu nổi đâu ạ.
Lúc này, Nozomi nhỏ giọng nói—
「Tớ, thích Chise.」
「「Cái gì?!」」
Cả đám đều kinh ngạc nhìn Nozomi.
「Chờ... cậu, c-c-cậu, cậu nói cái gì vậy!!」
Nozomi nhìn Umenomori đang đỏ mặt lúng túng với vẻ bối rối.
「Takumi, Fumino, Daigorō tớ đều thích.」
............Ý là vậy sao.
Có vẻ như, từ『thích』mà Nozomi nói không có ý nghĩa sâu xa gì.
Vậy nên, chuyện cô bé làm nũng với tôi khi chỉ có hai người, cũng không có ý nghĩa gì đặc biệt.
「A~~ Nozomi cậu thật là, đừng có dọa tớ chứ.」
「Có thể thẳng thắn bày tỏ thiện ý với người khác là một điều tốt.」
Fumino và Daigorō có lẽ đã nhận ra điều tương tự như tôi, trên mặt họ nở nụ cười.
Quả nhiên, Nozomi đã thay đổi. Và chắc chắn là đang thay đổi theo chiều hướng tốt hơn.
「Chờ đã, có phải cậu quên mất tôi rồi không?」
A, tôi cũng quên béng mất tên Ieyasu này.
「Này, này~~ còn tớ thì sao? Tớ thế nào?」
Nozomi nhìn thẳng vào Ieyasu, rồi nói một câu—
「Bình thường.」
「Cái gì! Bình thường là sao!!! Với lại, tại sao chỉ có mình tôi là bình thường!!?」
À không, cậu xem.
Nhắc đến cậu là người ta nghĩ ngay đến Buru... Buru... Buruma...
Đây đúng là gieo nhân nào gặt quả nấy.
Thế là, buổi tổng duyệt cho cuộc thi đã kết thúc như vậy.
「Được thôi~~~」
Kết quả là chị Otome đã đồng ý ngay lập tức. Lúc này tôi đứng hình như một nhân vật phụ trong truyện ngắn thập niên 80.
Tôi lúc nãy còn nơm nớp lo sợ chạy đến gặp chị Otome, cẩn thận trình bày mong muốn của Nozomi, sợ chị không đồng ý... rốt cuộc là sao chứ...
Trước đó là sao chứ! Không phải chị cũng sống chết muốn tham gia chạy ba chân với tôi sao?! Thế là sao chứ!
「Vậy à~~ Dù Nozomi一直 không nói ra nên chị cũng không biết, nhưng con bé一直 muốn tham gia cùng Takumi sao? Chạy ba chân ở đại hội thể thao đó~~」
「...Rất muốn.」
Nhìn vẻ mặt thành thật của Nozomi bên cạnh, không hiểu sao mặt tôi hơi nóng lên.
L-Lời này chắc là không có ác ý gì đâu nhỉ. Ừm.
「Nếu vậy thì, chị đành từ bỏ vậy~~ Cậu xem, Nozomi ít khi thể hiện cảm xúc của mình đã dũng cảm nói ra rồi~ Ufufufu~~~ Chị nhất định sẽ cổ vũ cho hai đứa đó~」
Dù chỉ là một chuyện không lớn, chị tôi vẫn che miệng cười khúc khích.
Rồi, không hề báo trước, chị đột nhiên vỗ vào lưng tôi.
「Đau!」
「Ây da Takumi đúng là hậu cung vạn người mê~ Tên lãng tử đa tình! Yo! Đứa con của Edo~~」
Tôi không phải con của Edo gì hết. Mà cái『lãng tử đa tình』lúc nãy là sao vậy.
Mà nói trước, tôi cũng chỉ là một thiếu niên khỏe mạnh ở mức bình thường trên đời này thôi.
「Với lại, dù chị có tham gia giành chiến thắng, hay Nozomi tham gia giành chiến thắng, thì cuối cùng cũng như nhau cả mà~~~ Người nhà ai thắng thì cuối cùng giải thưởng xa hoa cũng là của chị~~」
Otome nói rồi nắm tay Nozomi đột nhiên nhảy múa.
T-Tôi nói này... chuyện này không dễ thắng như chị nói đâu.
Chị là cựu học sinh trường này cũng nên biết chứ? Chạy ba chân là phải giữ nguyên tư thế chạy vòng quanh cả thị trấn đó?
「Này, Nozomi-chan~」
Đột nhiên, Otome ghé đầu vào tai Nozomi.
Sau khi nói gì đó, chị xoa đầu Nozomi, rồi ôm chặt lấy cô bé.
Tôi không phải là cố tình nghe lén.
Chỉ là, tôi đã nghe thấy những lời chị Otome nói.
Chị Otome đã nói thế này—
『Vậy là được rồi, Nozomi-chan. Cố lên nhé—』
Có thể nghe thấy tiếng côn trùng kêu.
Đứng tựa cửa sổ nhìn lên bầu trời đêm, Fumino nheo mắt nhìn vầng trăng khuyết.
『A, alô~ Nghe tớ nói không? Fumino~~』
「À... alô? Nghe rõ đây. Giọng tốt lắm.」
Áp điện thoại lên tai, Fumino trả lời.
Đầu dây bên kia là bạn thân của Fumino, Naruko Kanae.
「Rồi rồi? Có phải là khóc lóc thảm thiết từ bỏ việc chạy ba chân với Takumi không?」
「Cái... làm gì có! Sao cậu lại nghĩ đến chuyện đó chứ?!」
『Ây da~~ Chỉ là tớ cảm thấy có vẻ như sẽ nghe được chuyện tương tự thôi mà... Tớ có cơ sở cả đấy.』
Fumino cau mày, thở dài một hơi.
Tại sao, cô ấy lại có thể—có trí tưởng tượng bay bổng như vậy chứ.
『Mà nói đi cũng phải nói lại, chuyện hôm nay đúng là làm người ta hết hồn~~ À, xét về thời gian thì là hôm qua rồi.』
Nhìn đồng hồ, quả thực đã qua nửa đêm, ngày đã đổi.
Cuộc điện thoại này không biết tự lúc nào lại thành buôn dưa lê rồi.
「Tóm lại, về chuyện chạy ba chân thì đã xác định không phải là tớ và Takumi rồi. Đã đăng ký rồi đó. Dù có lẽ Takumi và Nozomi đã quên mất chuyện này.」
『Yahha, lúc này cứ giao cho thiếp toàn quyền xử lý~~ Tớ sẽ tìm ủy ban tổ chức Đại hội Thể thao ném một cú fastball... à, đúng rồi, Fumino à...』
Dừng lại một chút, Kanae nhỏ giọng nói tiếp.
「Nếu cậu bây giờ đang rảnh... nghĩa là, hợp tác với tớ cũng không có vấn đề gì chứ?」
Trong khoảnh khắc đó, Fumino không nhận ra ý nghĩa thực sự của câu nói này, chỉ『Ể?』một tiếng hỏi lại.
「À không, thì là... chạy ba chân đó. Thật ra tớ cũng đang tìm bạn cặp. Sao nào~ Nói không muốn lấy giải là nói dối đúng không. Sao nào~~~」
Dù cậu có nói『Sao nào~~』thì tớ cũng chịu.
Fumino suy nghĩ một lát, rồi phát ra tiếng『Ưm~~』.
「Chuyện này... có cần phải trả lời ngay không?」
『Nói gì vậy thỏ con. Cứ suy nghĩ thoải mái cho đến ngày thi chính thức đi. Thủ tục đăng ký đến ngày thi, sát giờ đăng ký vẫn được mà.』
「Vậy... để tớ suy nghĩ đã.」
『Ồ, ồ. Cũng muộn rồi, hôm nay đến đây thôi. Noshi noshi.』
「Cái gì...『noshi noshi』đó.」
『Ara? Cậu không biết à? Gõ chữ này bằng katakana ra thì nó giống như đang vẫy tay mà.』
Cái gì, ra là ký tự cảm xúc. Fumino nghĩ rồi cười khổ.
Nhấn nút gác máy màu đỏ, Fumino mở cửa sổ hít một hơi thật sâu không khí ban đêm.
Hương hoa cỏ đậm hơn nhiều so với đêm hè.
A a. Đã sang thu rồi—Fumino vừa cảm thán, không hiểu sao trong lòng lại nhói lên từng cơn.
「Hơ, hừ. Gì mà『khóc lóc thảm thiết từ bỏ』chứ. Vốn dĩ đã không định tham gia cùng rồi.」
Nói với không khí không có ai, Fumino ôm gối vào lòng, rồi ôm chặt lấy nó.
「Người ta chỉ... ghét Umenomori tự ý quyết định mọi chuyện thôi.」
Ư, ư—cô dùng sức kẹp chặt chiếc gối.
Chiếc gối đáng thương bị siết chặt đến mức biến dạng nghiêm trọng.
「...Chịu không nổi. Gì đây... cảm giác kỳ lạ này.」
Phập—một tiếng úp gối lên mặt, Fumino nhắm mắt lại.
Như thể muốn quên đi những cơn nhói trong lồng ngực.
Trong lúc Fumino đang hành hạ chiếc gối, tại Stray Cats, Nozomi lại một lần nữa đứng trong bếp.
Để hoàn thành công việc chuẩn bị cho tối nay, Nozomi một mình âm thầm làm việc.
Takumi đang tắm, còn Otome vì mai phải dậy sớm làm bánh nên tối nay đã đi ngủ sớm.
「...?」
Đột nhiên, Nozomi dừng tay, ánh mắt nhìn ra xa.
「Cơ thể... hơi đau?」
Dù sao cũng đã lâu lắm rồi mới vận động mạnh như vậy, xảy ra chuyện này cũng không có gì lạ.
Nozomi lúc này thỉnh thoảng lại cảm thấy ớn lạnh và cảm giác không thoải mái từ sau lưng và toàn thân.
Có lẽ nguyên nhân là do mấy ngày nay đều thiếu ngủ.
「..................」
Tối nay ngủ một giấc để hồi phục—Nozomi quyết định như vậy, rồi tiếp tục công việc đang làm.
Hôm nay có lẽ sẽ có một giấc mơ đẹp sau một thời gian dài.
Cuối cùng cũng có thể cùng Takumi tham gia chạy ba chân. Điều này khiến cô vui đến mức tim cứ đập loạn nhịp.
Nozomi không kìm được nụ cười nhẹ trên môi, bắt đầu ngân nga bài hát kết thúc của một bộ anime trong đoạn video nhảy mà cô đã đăng tải trước đó.
Đây là hình ảnh một Nozomi vô cùng vui vẻ mà người thường hiếm khi thấy được.
Tuy nhiên, những chuyện xảy ra ngày hôm đó không chỉ có vậy.
Thời gian lùi lại một chút.
「A... thiệt tình, lẽ ra nên đóng cửa hàng để đi cổ vũ cho trận đấu tổng duyệt thì hơn~~」
「Chị Otome~~ Đừng có nói những lời như vậy trước mặt khách hàng chứ.」
Trong tiệm bánh Stray Cats, nơi bình thường chỉ có một hai khách, chủ tiệm kiêm gương mặt đại diện Tsuzuki Otome không hiểu sao lại nhìn cửa hàng với vẻ không vui.
Theo Otome, vì đang ở trong tiệm, nên chị không thể làm những việc như chăm sóc người già và trông nom thú cưng được. Ngay cả lúc này, trên thế giới vẫn còn bao nhiêu người đang sốt ruột chờ đợi sự giúp đỡ của người khác.
Otome lo lắng theo lối suy nghĩ độc đáo của mình, rồi thở dài một hơi.
Ngay lúc đó—
「Xin hỏi, có thể làm phiền một chút không?」
Một người phụ nữ xinh đẹp lạnh lùng mặc áo choàng trắng, đi cùng hai người đàn ông mặc đồ đen bước vào cửa hàng.
「Tới đây~ Hôm nay có Mont Blanc đó~ Đây là Mont Blanc siêu ngon với phần kem hạt dẻ được các thợ bánh dễ thương của nhà chúng tôi nghiền kỹ lưỡng đó, Montblanblan~~」
Là khách hàng—Otome lúc đó đã nghĩ như vậy.
「Tôi có chút việc, muốn tìm cô bé làm bánh kia.」
「Tìm Nozomi-chan?」
「Ừm. Có chuyện rất quan trọng muốn nói với cô bé.」
Vừa nói, người phụ nữ áo choàng trắng vừa lấy ra một tấm danh thiếp. Đương nhiên, trên tấm danh thiếp đó có ghi,『Tổ chức từ thiện Viện nghiên cứu Flanagan, Viện trưởng Học viện Murasame số 4—Murasame Shimako』.
「Học viện...?」
「Vâng. Đây là nơi tự hào có thiết bị tốt nhất, nhân viên tốt nhất, chế độ chăm sóc hậu bệnh tốt nhất, đồng thời, cũng là nơi đã đào tạo nên cô bé thiên tài đó.」
Lạnh lùng, Viện trưởng Murasame chỉ lạnh lùng nói câu đó.
Vẻ mặt đó, như thể bà ta tin chắc rằng mình là người đúng.
Tsuzuki Otome đã không nói chuyện này cho Nozomi biết.
Chuyện này, phải để người lớn giải quyết.
Nói cách khác, đó là quy tắc của trò chơi được gọi là『pháp luật』.
Ở đất nước này, trẻ vị thành niên bỏ nhà đi là phạm tội... ngay cả khi có người giám hộ tạm thời chăm sóc, trong trường hợp người thân hợp pháp xuất hiện, việc giành quyền nuôi cô bé là rất khó khăn.
Nói một cách cực đoan, đã từng có trường hợp cung cấp chỗ ở cho một thiếu niên bỏ nhà đi cuối cùng bị kết tội bắt cóc trẻ em.
Và, Kiriya Nozomi này, không nghi ngờ gì, là một thiếu nữ bỏ nhà đi.
