Sự kiện Quần short Thể thao Đẫm máu và Hiệp định CLB Nhạc nhẹ
「Thấy rồi! Takumi Tsuzuki ở đằng kia!!」
Nghe thấy giọng nói ái oăm vang lên từ sau lưng, tôi vội vàng phóng ra khỏi bóng râm nơi mình đang ẩn nấp.
Chuyện quái gì thế này, sao chúng lại truy đuổi đến mức này cơ chứ.
「Chậc.」
Khẽ càu nhàu một tiếng, tôi tiếp tục cắm đầu cắm cổ chạy để thoát khỏi tầm mắt của đám truy binh.
「Bằng mọi giá phải bắt được hắn! Chỉ cần mang hắn về giao cho Chủ tịch là muốn phần thưởng gì cũng được đấy!」
Vừa chạy tôi vừa ngoái lại kiểm tra tình hình, và thấy mấy kẻ đang lùng sục trong các bụi cây trong sân trường, tay vạch lá tìm kiếm. Cánh tay trái của chúng đều có một chiếc quần short thể thao màu đậu đỏ đóng vai trò như quân hàm.
「Chết tiệt, quả nhiên là đám lính của phe Quần short Thể thao.」
Xem ra lũ đó chẳng ngại làm bẩn quần áo, quyết tâm lật từng tấc đất để tóm cho bằng được tôi.
Số lượng lính truy đuổi rõ ràng đã tăng lên nhiều so với hôm qua.
Chỉ mới vài ngày trước, số tiền thưởng do Umenomori treo giải đã tăng dần theo mỗi lần chúng thất bại.
Nghe đồn rằng chỉ cần bắt được tôi là có thể giành được một vị trí trong hàng ngũ cán bộ của phe Quần short Thể thao.
Lại còn nghe đồn, phần thưởng còn có quyền được miễn học phí và tiền ăn vĩnh viễn, quyền miễn học phụ đạo, quyền sở hữu vở ghi chép của một đàn anh đã đỗ vào trường đại học danh tiếng nào đó… Mặc dù thực hư thế nào vẫn cần phải xem lại, nhưng tóm lại, đó là những phần thưởng cực kỳ hậu hĩnh.
Tự mình nói ra thì có hơi kỳ, nhưng phải công nhận là tôi cũng tài thật khi trốn thoát khỏi nanh vuốt của chúng đến tận bây giờ.
Nói trắng ra, bị nhiều thằng con trai dí thế này thì dù có bị tóm ngay lập tức cũng chẳng có gì lạ.
「Nhưng mà, số lần tao kinh qua địa ngục không phải để đùa đâu!」
Tôi lôi thứ đã chuẩn bị sẵn trong túi ra và rắc về phía sau.
Chẳng bao lâu sau, vô số bóng đen từ các lùm cây lao vút ra.
「C-cái gì thế này?!」
「Là mèo! M-một, hai, ba… nhiều quá đi mất!」
Thứ tôi rắc ra là thức ăn cho mèo — vụn cá ngừ khô.
Và xuất hiện chính là đám mèo hoang làm bá chủ khu vực này.
Vì tôi đã dùng cá ngừ khô cho chúng ăn suốt nhiều năm qua, nên giờ đây chúng hoàn toàn không thể cưỡng lại mùi thơm của nó.
Hiệu quả của việc nuôi dưỡng bấy lâu nay chính là chỉ cần mùi cá ngừ khô thôi cũng đủ để lôi kéo cả bầy mèo lại.
Lượng vụn cá tôi rắc ra không nhiều, lũ mèo nhanh chóng chén sạch.
Và khi chưa được thỏa mãn, mục tiêu tiếp theo của chúng sẽ là ai?
Đúng vậy, chính là đám lính đang lượn lờ trước mắt.
Lũ mèo vận dụng hết sự đáng yêu của mình, làm nũng với đám lính để đòi thêm vụn cá.
Trước những sinh vật bé nhỏ cất tiếng 『Meo~ meo~』dễ thương cọ vào mắt cá chân, những gã trai với cái đầu chỉ toàn ham muốn cũng không kìm được mà mềm lòng.
「Ngoan, ngoan nào, toàn là những bé mèo đáng yêu ghê~」
「Ư, tớ không thể nào bỏ mặc những bé mèo dễ thương thế này được!」
「Có ai mang theo đồ ăn không!!」
「Chết tiệt… Thằng khốn Takumi Tsuzuki!」
Lũ mèo đã được huấn luyện kỹ càng đều hành động đúng như dự tính của tôi.
「Hừ, chung sống với chị Otome lâu như vậy rồi, các người nghĩ trước đây tôi đã trải qua những tình huống nguy cấp thế nào à? Bên này lần nào cũng ngàn cân treo sợi tóc đấy!」
Khởi nguồn từ tuyên ngôn cách mạng Quần short Thể thao do Umenomori phát động, trường chúng tôi đã bị chia rẽ thành hai phe hoàn toàn.
Trong đó, phe phô trương thế lực lớn nhất, không cần nói cũng biết, chính là phe Quần short Thể thao do Chise Umenomori lãnh đạo.
Và đang phải khổ chiến giằng co, lúc tiến lúc lùi là phe Quần short Gym, người đứng đầu phe này là Fumino Serizawa.
Phe Quần short Thể thao bao gồm phần lớn nam sinh, cùng một số ít nữ sinh chịu ơn nhà Umenomori.
Ngược lại, thành viên của phe Quần short Gym chủ yếu là đại đa số nữ sinh trong trường.
Ngoài ra, còn có một số nam sinh với những lý do như — 『Bạn gái tôi ở phe Quần short Gym』, 『Em gái hoặc chị gái ở đó』, 『Dù sao thì bên đó cũng nhiều con gái』, 『Tôi thích loại Quần short Gym đẫm mồ hôi đó!!』…
Thế là, hai phe hình thành thế chân vạc, đối đầu và giằng co không dứt.
Ban đầu còn có một vài nhóm thiểu số chủ trương phe Áo khoác Thể thao hay phe Quần đùi, nhưng chẳng mấy chốc cũng bị hai thế lực lớn thôn tính.
Không chỉ cả phe bị thôn tính, mà các hoạt động vốn có trong nhóm cũng bị thu hẹp đến mức tối thiểu.
Giờ đây, số học sinh không thuộc phe Quần short Thể thao lẫn phe Quần short Gym có thể nói là đếm trên đầu ngón tay. Và trong số đó, có tôi, Takumi Tsuzuki.
「Cứ thế này thì phiền phức thật…」
Tôi vừa phải cảnh giác đám truy binh, vừa phải nép mình vào tường, cẩn thận lẩn trốn khắp nơi trong trường.
「Tốt nhất là nên đến khu vực phi chiến sự là phòng giáo viên để lánh nạn, rồi im lặng đợi đến giờ vào lớp…」
Tuy rất muốn nói đây là kế hoạch hoàn hảo, nhưng suy cho cùng, đó cũng chỉ là một kế hoạch chẳng có chút khí phách nào. Haizz, hiện tại chỉ có thể thí tốt giữ xe thôi sao.
Ngay lúc tôi đang nghĩ vậy —
「Bu-ru-ma~ Bu-ru-ma~」
(Chú thích: Xem chú thích đầu chương hai, 『Buruma』 là cách đọc tiếng Nhật của quần short thể thao. Còn vì sao ở đây không dịch thành quần short thể thao, chẳng mấy chốc các bạn sẽ biết thôi.)
Không biết từ đâu, bỗng vang lên một giọng hát trầm thấp.
「Bài hát này là…!?」
Bu-ru-ma~~ Bu-ru-ma~~ Bu-bu-ru-ma~~
Ya! U!! Ha!!
Cùng với giọng hát trầm thấp và tiếng vỗ tay theo nhịp đến rợn người, từ phía hành lang, một chiếc kiệu đang từ từ tiến lại gần.
Người ngồi trên chiếc kiệu được bốn nam sinh cởi trần thuộc câu lạc bộ thể thao khiêng, là người bạn cũ của tôi — Ieyasu.
「Hô, hô, hô… trông cậu vẫn khỏe mạnh chán nhỉ.」
「Ieyasu…!」
Người đang ở trước mắt, chính là tham mưu tác chiến của phe Quần short Thể thao, đồng thời là cánh tay phải của Chise Umenomori — Kikuchi Ieyasu.
「Này Takumi, cậu cũng nên bỏ cuộc đi thôi, rồi chấp nhận lễ rửa tội của Thần Quần short Thể thao đi chứ?」
Xem ra Ieyasu đã hoàn toàn say sưa trong cái hoàn cảnh của mình rồi.
「Mày bị ngáo à! Kệ cha cái 『Thần Quần short Thể thao』 của mày đi! Nói đi cũng phải nói lại, mày nên tìm chỗ nào không ai thấy mà tè một bãi rồi tự soi lại bộ dạng của mình đi!!」
「Hừm, đồ con người ngu muội không thể thấu hiểu được vinh quang của Thần Quần short Thể thao.」
「Cái thứ quỷ quái đó tao chẳng thèm hiểu.」
「Cũng được. Nếu đã vậy, thì cứ để ta truyền thẳng vinh quang này vào linh hồn của cậu vậy.」
Hửm, chẳng lẽ là…
「Đội hợp xướng! Vào vị trí!」
Theo lệnh của Ieyasu, một đám thanh niên cởi trần, trên cánh tay đeo một chiếc quần short thể thao bước lên phía trước.
Một bên, đám thuộc hạ bắt đầu dựng micro đứng.
Thậm chí, có vài tên còn đưa cho Ieyasu một cây đàn guitar và một chiếc khăn có ghi chữ 『KIKUCHI☆』.
Ieyasu từ từ đứng dậy, nhận lấy đàn và khăn.
Sau đó, anh ta tạo một tư thế vô cùng khoa trương, chạm vào micro rồi bắt đầu cắn lưỡi,
「Đây là ca khúc mới của tôi, mời thưởng thức.」
Tôi còn chưa kịp hét lên 『Đừng hát』 thì từ loa bên cạnh đã vang lên tiếng nhạc với âm lượng lớn.
「Thank you・Bloomers
~Tấm lòng cảm tạ~」
Sáng tác lời/nhạc: Kikuchi Ieyasu
Trình bày: Kikuchi Ieyasu và fan Quần short Thể thao
(*Hợp xướng) (Bu-bu-ruma, bu-bu-ruma)
(Bu-bu-ruma, buruma, bu-bu-ruma)
Hãy nghe tôi nói, Trái Đất gặp nguy rồi
Tôi đã quen, trải giường yên giấc nồng
Soft và Touch
Hard và Catch
Quần short cởi ra, đặt ở một bên
Ô ô, thank you bloomers
Ô ô, thank you bloomers, tuần sau gặp lại nhé
Này quý bà đằng kia
Xin hãy chờ một chút
Phố phường cháy rụi, bà không nghe thấy sao?
Từ ngày mai~ lão tử sẽ nghiêm túc
Cool và Smell
Wild và Put on
Trước khi mặc vào, phải thành tâm cúng bái
Ô ô, thank you bloomers, vĩnh biệt
Ô ô, thank you bloomers, kiếp sau gặp lại
<Đoạn dạo đầu>
(Lời nói)「Chỉ chạm vào thôi có thật sự được không…?」
Ô ô, thank you bloomers, vĩnh biệt
Ô ô, thank you bloomers, mãi nhớ đến ngài, mãi nhớ đến ngài
(Bu-bu-ruma, bu-bu-ruma)
(Bu-bu-ruma, buruma, bu-bu-ruma)
(Bu-bu-ruma, bu-bu-ruma)
(Bu-bu-ruma, buruma, bu-bu-ruma)
(Ya! U! Ha!!)
(*Âm thanh nhỏ dần)
Sau khi kết thúc buổi hòa nhạc đoạt hồn kinh hoàng hơn cả Chaien, thanh HP của tôi gần như bằng không. Nói sao nhỉ, nếu là tôi của bây giờ, chắc chắn có đủ động lực và quyết tâm để ra tay giết người.
「Thế nào, thế nào? Lần này có cảm xúc mới nào nảy mầm không?」
「Cút đi! Chẳng có cái gì nảy mầm hết!」
「Ây da, tức giận gì chứ.」
「Nghe cái bài hát ngu ngốc đó thì đứa nào mà chẳng tức điên lên!! Hơn nữa, cái kiểu hát cao giọng dần lên của mày càng khiến người ta buồn nôn đấy!!」
Ban đầu còn là lối hát bè khá nghiêm túc, nhưng về sau lại thêm cả guitar, bass và trống jazz, đến cuối cùng thậm chí còn có cả đại phong cầm. Sau đó còn nghe hắn nói định phát hành CD nữa… Về câu này, tôi rất không muốn thừa nhận, nhưng hắn nói thật đấy.
「Chậc, vẫn là một kẻ cứng đầu không chịu khuất phục. Đã vậy thì dù phải dùng vũ lực cũng phải khiến cậu chấp nhận lễ rửa tội của phe Quần short Thể thao! Các đồng chí, đội hình Quần short Thể thao!」
Không biết từ lúc nào, xung quanh tôi đã bị đám nam sinh câu lạc bộ thể thao vây kín không một kẽ hở.
「Chết rồi…!?」
Dù có tự tin vào khả năng chạy trốn của mình đến đâu, việc xuyên thủng bức tường người thế này thật sự không dễ dàng.
Hơn nữa, chiến thuật mèo hoang chỉ có thể sử dụng ở sân trong của trường. Bây giờ tôi đã vào đường cùng rồi.
「Yên tâm đi, Chủ tịch là một người khoan dung. Chắc chắn sẽ nhanh chóng, chính xác giúp cậu làm lễ rửa tội thôi.」
Trên mặt Ieyasu lộ ra nụ cười đắc thắng.
「Để phòng hờ, tôi hỏi một chút, cái gọi là lễ rửa tội này… cụ thể là làm gì vậy?」
「Ừm, cái đó à, đầu tiên là ngửi mùi quần short thể thao, sau đó cảm nhận xúc giác, rồi tự mình mặc thử, cuối cùng… là trùm lên đầu.」
「Uわ, kinh tởm quá…」
Tuyệt đối không thể để bị bắt. Nếu có bất trắc gì, e rằng thứ gì đó quan trọng với tư cách con người của tôi sẽ mất đi vĩnh viễn.
「Bắt lấy hắn!」
Theo lệnh của Ieyasu, đám nam sinh cởi trần đồng loạt lao tới.
Ngay lúc đó————
「Tất cả, bắn!!」
Vừa cảm thấy giọng nói này rất quen tai thì đã thấy có vài vật tròn tròn bay tới.
Những thứ này trúng vào mặt những nam sinh đang vây quanh tôi, rồi đột nhiên nổ tung, bắn ra chất lỏng màu đỏ.
「Á á á á á!!! Mắt của tôi!! Mắt tôi!!」
Đám nam sinh câu lạc bộ thể thao bắt đầu la hét thảm thiết.
Ngửi mùi thì có thể đoán ra đó là bóng nước chứa tương ớt pha loãng.
Tiếp đó, những quả bóng nước liên tiếp bay tới tấn công Ieyasu.
「Ư a a a a a!」
「Chết tiệt! Ota bị hạ rồi!!」
「Lũ phe Quần short Gym không có chút nhân tính nào sao?!」
Chỉ trong nháy mắt, Ieyasu và đám thuộc hạ đã tan tác.
「À, các người! Đừng bỏ tôi lại mà chạy một mình chứ!!」
Và những tên thuộc hạ đó đã hoàn toàn bỏ rơi Ieyasu cùng chiếc kiệu mà hắn đang ngồi, chạy tán loạn.
「A a, chờ tôi với~~ Đừng bỏ tôi lại mà~」
Đó là tiếng của Ieyasu, kẻ sau đó cũng lật đật chạy theo.
Còn tôi chỉ có thể đứng ngây người nhìn sự việc diễn ra, ngơ ngác nhìn đám con trai rời đi.
「Yo, Takumi-kun. Vẫn khỏe chứ?」
Lớp trưởng vừa nghịch quả bóng nước bên cạnh vừa cười hì hì.
Phòng học đã hoàn toàn biến thành khu vườn sau nhà của các bạn nữ.
Đây là phe Quần short Gym do Fumino Serizawa đứng đầu.
Và đây chính là căn cứ của họ, lớp 1-D, nói cách khác, chính là lớp học của tôi và Fumino.
「Ây da~ Lúc đó nguy hiểm thật đấy~~ Nếu cứ thế bị bắt đi thì cậu đã trở thành một tên biến thái thực thụ rồi đấy?」
Lớp trưởng vừa vui vẻ vừa buông ra những lời lẽ nguy hiểm. Người cứu tôi khỏi đội hành quyết của phe Quần short Thể thao do Ieyasu cầm đầu chính là lớp trưởng và các bạn nữ trong lớp.
Đúng là tôi không bị phe Quần short Gym bắt đi. Nhưng kết quả lại là bị phe Quần short Gym đưa đến đây.
Xét về kết quả thì thực ra cũng chẳng khác gì mấy.
Mà thôi, so với phe Quần short Thể thao có chỉ số biến thái tiềm năng cực cao thì cũng tốt hơn nhiều rồi.
Ít nhất, họ sẽ không lấy lý do làm lễ rửa tội để bắt tôi ngửi, mặc, rồi trùm lên đầu. Nói đi cũng phải nói lại, thật nể mấy cô gái thiểu số trong phe Quần short Thể thao có thể chịu đựng được môi trường như thế…
「Chờ một chút nhé, chắc lát nữa Fumino và mọi người sẽ về thôi.」
「À, à à…」
Tôi chỉ có thể trả lời một cách mơ hồ.
Thật ra, bây giờ tôi hơi không muốn đối mặt với Fumino cho lắm…
Vừa nghĩ vậy thì đã thấy Fumino cùng một nhóm nữ sinh trở về.
「Tớ về rồi đây, tin mừng nhé, khu vực trước căng-tin đã chính thức trở thành lãnh địa của chúng ta rồi!」
Fumino vừa về đến lớp liền báo cáo chiến況.
「Yeah! Tuyệt vời!」
「Cuối cùng cũng có thể đi mua nước uống rồi~」
「Toàn bị cái đám biến thái đó bám riết mà.」
Biết được tin đã chiếm được cứ điểm quan trọng là căng-tin, các bạn nữ vui vẻ reo hò.
「Kanae, bánh mì dưa gang sô cô la cậu thích, tớ mua giúp cậu rồi này.」
Một tay cầm chiến lợi phẩm, Fumino nhìn thấy bóng dáng tôi ở bên cạnh, sắc mặt đột nhiên thay đổi.
「…Khoan đã Kanae, sao tên này lại ở đây.」
「Bởi vì suýt chút nữa là bị đưa đến chỗ Chise-chan, để thực hiện mấy trò kỳ quái rồi đấy.」
「Ôi chà, nguy hiểm thật…」
Fumino trừng mắt nhìn tôi một cái.
「Hừ, dù là trò biến thái hay gì khác thì cứ để hắn trải nghiệm đi cũng tốt mà.」
Ôi trời — quả nhiên là đang giận rồi.
「Cậu sao vậy, Fumino? Đó là Takumi-kun đó? Là người bạn thuở nhỏ có chút trưởng thành sớm của cậu đó?」
Bạn thuở nhỏ thì được rồi, nhưng trưởng thành sớm là có ý gì chứ.
「Loại người này tôi không quen!!」
Fumino nói rồi ngoảnh mặt đi.
Fumino trở nên khó chịu như vậy là có lý do.
Ngay sau khi trường học chia thành phe Quần short Thể thao và phe Quần short Gym, Fumino đã cố gắng kéo tôi về phe của mình.
— Tôi nghĩ Fumino đã cố làm như vậy.
Cô ấy đến trước mặt tôi, im lặng nhìn tôi chằm chằm, rồi mặt đỏ bừng nói—
「Tôi ấy à, chưa bao giờ nói là muốn cậu về phe của tôi đâu nhé!」
Chỉ một câu đó thôi.
Dù vậy, xét đến tính cách của Fumino, tôi hiểu rằng câu nói này đã phải huy động một dũng khí cực lớn của cô ấy mới có thể nói ra.
Bởi vì, cô ấy là một mãnh thú cao ngạo (họ nhà mèo) tuyệt đối không nịnh nọt ai, cũng như không bao giờ nói ra lời thật lòng.
Hơn nữa, trong con người đó, cô ấy còn là một cô gái sói, càng nghĩ một đằng lại càng nói một nẻo.
Một Fumino như vậy, đã nói với tôi rằng 「không muốn tôi về phe của cô ấy」.
Đối với một nhà nghiên cứu Fumino học như tôi, câu nói này là một cột mốc lịch sử, một sự hạ mình chưa từng có.
Nếu là bình thường, chắc chắn cô ấy sẽ nói những câu đầy áp lực như 『Dám từ chối thì giết』, 『Nếu không hiểu thì móc não mày ra ăn』. Có lẽ, ngay cả cô ấy cũng không tự tin rằng tôi sẽ chọn phe nào.
…………Mà thôi. Suy cho cùng, vấn đề vẫn nằm ở chỗ giữa Quần short Thể thao và Quần short Gym — tôi không có cách nào phán đoán được cái nào tốt hơn cái nào từ góc độ thuộc tính.
Nếu chỉ là cuộc chiến giữa sọc xanh trắng và màu hồng, có lẽ Fumino cũng có thể phán đoán được.
À không, chuyện quần lót thì sao cũng được. Hơn nữa, vấn đề như vậy chỉ cần nghĩ đến thôi có lẽ cũng bị ăn đòn, thật sự không biết nên cười cho qua chuyện hay nên suy nghĩ nghiêm túc nữa…
Nói đi cũng phải nói lại, có thể khẳng định một điều, đó là Fumino đã chính thức đưa ra lời mời với tôi.
Tuy nhiên, tôi không thể chấp nhận lời mời đó của Fumino.
Vì có một điều khiến tôi rất để tâm.
Có lẽ vì không ngờ sẽ bị từ chối, vẻ mặt Fumino lúc đó lộ rõ sự sốc nặng. Cũng chính vì thế mà bây giờ tôi và Fumino đang ở trong tình trạng chiến tranh lạnh cực độ.
「Kanae cũng vậy, không cần phải giúp đỡ loại người này đâu.」
「Fumino, cậu…」
Lớp trưởng ngẩn người thở dài.
「Này, Fumino.」
「Ồn ào quá, đừng nói chuyện với tôi.」
Fumino thậm chí không thèm nhìn tôi.
Sống cùng nhau mười mấy năm, đây là lần đầu tiên tôi thấy Fumino như vậy.
Không phải giận, cũng không phải ngây người, đơn thuần chỉ là đang dỗi thôi sao?
Mặc dù về điểm này Fumino chắc chắn sẽ kịch liệt phủ nhận.
Tóm lại, kể từ lần tỏ tình đó, tôi bắt đầu dần dần không thể hiểu rõ được chuyện của Fumino nữa.
Còn về việc lời tỏ tình đó có thực sự xảy ra hay không, bây giờ chính tôi cũng không còn tự tin để trả lời nữa.
Mà nói đi cũng phải nói lại, ai đời lại vừa nói 『ghét nhất』 vừa nói 『thích nhất』 cùng lúc chứ, phạm quy quá rồi.
Suy nghĩ những chuyện này, cuối cùng tôi cũng chẳng nói được câu nào.
「Hừ, Takumi thì cứ đi cùng Ieyasu mà hát bài buruma buruma là được rồi.」
À không, cái đó thì xin tha cho tôi thật đấy.
「Tớ ra ngoài một lát.」
Fumino bước đi, rời xa tôi.
「Bây giờ xuất phát đi giành lại nhà vệ sinh nữ trên tầng ba! Có ai muốn đi cùng không?」
Theo lời kêu gọi của Fumino, vài nữ sinh có vẻ là khóa trên cùng Fumino rời khỏi lớp học.
「Ôi trời, Fumino đi mất rồi. Xin lỗi nhé, Takumi-kun.」
「Không, tớ…」
「Đứa bé đó thật ra không cần phải cố chấp như vậy đâu…」
Thật ra, bây giờ tôi rất muốn đuổi theo Fumino.
Nhưng, vẫn còn một người khác khiến tôi không thể không để tâm.
「Này, lớp trưởng.」
「Ừm? Gì thế?」
「Nozomi… cậu biết cậu ấy ở đâu không?」
Dẫn đầu là Fumino, một nhóm hơn mười nữ sinh tiến về phía tầng ba.
Trong khi đó, phe Quần short Thể thao của Chise Umenomori lại lấy phòng sinh hoạt của CLB Mèo lạc trên sân thượng làm cứ điểm.
Và ở khu vực gần đó trên tầng ba, có thể nói là thuộc phạm vi thế lực của phe Quần short Thể thao.
Về cơ bản, cuộc chiến này vẫn có một quy tắc là không được cản trở người khác đi vệ sinh.
Tuy nhiên, việc vào nhà vệ sinh dưới ánh mắt soi mói của đám con trai cũng không phải là chuyện gì vui vẻ đối với các nữ sinh. Chính vì thế, chiếm lĩnh khu vực gần nhà vệ sinh nữ là nhiệm vụ cấp bách của phe Quần short Gym hiện tại.
Vậy nên bây giờ cô ấy, tuyệt đối không phải là đang trốn tránh Takumi.
Thái độ lạnh lùng lúc nãy cũng hoàn toàn là do Takumi đã từ chối sự giúp đỡ mà mình khó khăn lắm mới đưa ra.
Dù sao thì, nếu phải đối phó với Chise Umenomori mà lại trở thành kẻ thù của toàn bộ nữ sinh thì cũng quá đáng thương rồi. Thế mà, dù mình đã nghĩ vậy và chìa tay giúp đỡ Takumi, cậu ta lại chẳng biết đã chạy đi đâu mất.
Nếu cứ như vậy, đáng lẽ ra chắc chắn sẽ khiến mình nổi giận và đấm cho một trận…
「…Serizawa-san!」
「Ể…?」
Fumino nhận ra có ai đó đang gọi tên mình và quay đầu lại.
「Xin hãy đợi một chút, Serizawa-san.」
Một đàn chị năm ba thở hổn hển đuổi theo.
Nhìn lại một chút, cô mới nhận ra mình đã bỏ họ lại phía sau một khoảng khá xa.
「A, xin lỗi, senpai.」
「Không sao đâu. Mà cậu, không sao chứ?」
「Ể… ý chị là sao ạ?」
「Từ nãy đến giờ cậu cứ làm vẻ mặt rất dữ dằn mà chạy như bay đấy?」
「V-vậy sao ạ?」
Fumino vội vàng đưa tay lên vuốt má.
Bị nói vậy cô cũng nhận ra mặt mình đã cứng đơ cả rồi.
「Là vì Takumi Tsuzuki-kun phải không?」
「Ể…」
Cái tên không ngờ tới lại thốt ra từ miệng đàn chị trước mặt.
Fumino theo phản xạ buột miệng.
「Chị nghĩ nếu có chuyện muốn nói thì nên thẳng thắn nói ra thì hơn đấy?」
「Em thì, chẳng có gì…」
Nhìn Fumino đang líu lưỡi trước mặt, người đàn chị lớn hơn hai tuổi không khỏi thở dài.
「Ừm, senpai…」
「Cứ gọi chị là Tamao được rồi, Tamao Fujino.」
「Tamao…san.」
「Đúng là như Kanae nói thật. Sao nhỉ, em đúng là một người khiến người ta nhìn mãi không chán.」
Tamao nén cười, mỉm cười tinh tế.
「Kiriya, không về thật sự ổn chứ?」
「……………」
Trước câu hỏi của Daigorō, Nozomi im lặng lắc đầu.
Hai người đang ở trong nhà thi đấu trống trải.
Còn Daigorō không biết vì sao lại đang đứng trên sân khấu với tư thế như một vị hộ pháp.
Nozomi ngồi trên hàng rào, từ nãy đến giờ vẫn luôn đung đưa đôi chân.
「Mà, tôi cũng không có hứng thú đặc biệt gì với Quần short Thể thao hay Quần short Gym… Tuy nhiên, cứ do dự không quyết thế này cũng không phải tác phong của một người đàn ông… Hừm…………」
Daigorō chau mày, chìm vào suy tư.
「Tốt quá, cuối cùng cũng tìm thấy hai người rồi.」
Tôi thở phào nhẹ nhõm, tiến lại gần hai người họ.
「Takumi…」
「Yo, tớ tìm hai người nãy giờ.」
「Takumi, cậu bình an vô sự à.」
「À, cơ bản là vậy.」
Mặc dù đã nhiều lần suýt toi mạng.
「Tại sao…?」
Nozomi lên tiếng hỏi.
Tuy câu hỏi không hoàn chỉnh, nhưng ý tứ muốn biểu đạt thì cơ bản có thể hiểu được.
『Tại sao cậu lại biết chỗ này?』
『Tại sao cậu lại đến đây?』
Mà, chắc là ý đó.
「Nghe lớp trưởng nói vậy, tớ liền nghĩ có lẽ hai người sẽ ở đây.」
Tạm thời, tôi trả lời một trong hai câu hỏi của cô ấy.
Hiện tại, trong trường cơ bản là hai phe đang trong thế giằng co. Và là nơi an toàn tránh xa chiến hỏa, ngoài phòng giáo viên ra, cũng chỉ còn lại vài nơi ít ỏi.
…Mà thôi, những nội dung trên đều là tôi học lỏm từ lớp trưởng cả đấy.
「Dạo gần đây tớ cứ để ý, cảm thấy dạo này Nozomi trông không có tinh thần gì cả.」
Sau đó, tôi trả lời câu hỏi thứ hai.
「Tớ, không có tinh thần?」
「Ừm, trông đúng là như vậy đấy.」
「Vậy à…」
Nozomi nói xong vẫn giữ tư thế cúi đầu, chìm vào im lặng.
Trông cậu ấy thực sự yếu ớt…
Tuy lo lắng nên mới đến đây, nhưng thật sự, bây giờ tôi hoàn toàn không biết nên làm gì.
「Có chuyện gì lo lắng à? Nếu không ngại thì cứ tâm sự với tớ nhé?」
Trong khoảng mười giây, Nozomi vẫn im lặng.
Tuy nhiên, đột nhiên cô ấy lại lên tiếng.
「Có mèo.」
「Hả…? Mèo?」
「Ừm.」
「Mèo… thì sao?」
「Có ba con mèo… không, bốn con.」
Nozomi chậm rãi nói tiếp.
「Nhưng, chỉ có một cái bát ăn. Phải làm sao đây?」
「Hỏi tớ phải làm sao à… không thể chuẩn bị thêm một cái bát khác sao?」
「Không được.」
Xem ra là không được rồi.
Hừm… khó nghĩ thật.
「Chỉ có một phần thức ăn cho mèo, và cũng chỉ có một con được ăn. Tớ nên làm gì đây?」
「…Xin lỗi, tớ không hiểu lắm ý của cậu.」
「Ừm, thôi được rồi. Quên đi.」
Nói xong, Nozomi lại chìm vào im lặng.
Xem ra, không thể nghe thêm được gì nữa rồi… thì phải.
Chẳng lẽ, ngay cả trong lòng Nozomi cũng không thể giải thích rõ ràng được sao?
Vậy thì để một thời gian nữa nghe cô ấy nói vậy.
「Vậy, nếu có chuyện gì thì cứ gọi tớ một tiếng nhé.」
「…Ừm.」
Nozomi gật đầu nhưng dường như vẫn chưa hiểu, chỉ đáp lại một tiếng ngắn gọn.
「Daigorō, tớ đi một lát, nhờ cậu trông chừng Nozomi nhé.」
「Hừm, có ổn không đấy? Người bị nhắm đến thật sự, tôi nghĩ có lẽ chính là cậu đấy.」
「Không sao đâu. Em trai của chị Otome không phải là hư danh đâu.」
Sau khi rời khỏi nhà thi đấu, tôi lại đi về phía phòng học lớp 1-D.
Tuy cũng lo cho Nozomi, nhưng bây giờ tôi còn để tâm hơn đến thái độ của Fumino lúc nãy.
「Chỗ này cũng lo, chỗ kia cũng lo, quả nhiên mình vẫn là kẻ do dự thiếu quyết đoán…」
Không biết tự lúc nào tôi đã bắt đầu lẩm bẩm một mình.
Cứ thế, điềm nhiên tiến bước trên hành lang —
「À à, anh giai đằng kia.」
Giữa hành lang, một cô gái với vẻ mặt đáng thương đang ngồi đó.
Dù không ngờ lại có một cô gái đột nhiên gọi mình…
Thật kỳ quái.
Tóm lại là rất kỳ quái.
「Ừm… có chuyện gì không…?」
「Xin lỗi, lúc nãy em chạy trên hành lang không cẩn thận bị trẹo chân mất rồi…」
Như thể cố ý, cô ấy để lộ mắt cá chân trần cho tôi xem.
Lại còn ngồi ngay giữa trung tâm, mà lại 『trẹo chân』.
Trên đời này có thể tìm được mấy học sinh có thể chạy trên hành lang bằng phẳng mà bị trẹo chân chứ…
Nếu trên hành lang không bị đổ dầu hay gì đó, thì tình huống này hoàn toàn không thể tưởng tượng được.
Chuyện này, chỉ có thể gọi là kỳ quái.
Hơn nữa, cô gái này trông có chút quen mặt…
Đúng rồi, hình như gần đây mới gặp thì phải…
「Nếu được thì anh có thể mát-xa chân giúp em được không ạ?」
Đây là một cái bẫy.
Dù nghĩ thế nào thì đây cũng là một cái bẫy.
Ngoài bẫy ra thì không thể là bất cứ thứ gì khác.
「Xin anh đấy, nhanh lên~~~」
「Hừm…」
Dù biết rõ điều đó, tôi vẫn không thể không để tâm đến đôi chân thò ra từ dưới váy.
Dù đã quay đi, nhưng thỉnh thoảng tôi lại không kìm được mà liếc nhìn trộm.
「Ây, liều một phen vậy!!」
Ngay cả chính mình cũng cảm thấy khó hiểu khi hét lớn câu đó, tôi đưa tay về phía cái bẫy được đặt ngay giữa hành lang.
「Vâng, ngài đã vất vả rồi.」
Đột nhiên, một giọng nói vang lên từ phía sau.
「Ể…?」
Ngay lúc tôi định quay đầu lại, một cú va chạm mạnh ập đến từ sau gáy.
Cứ thế, tôi mất đi ý thức.
「Ư………… Ư ư…」
Điều đầu tiên tôi cảm nhận được sau khi tỉnh lại là cảm giác lạnh lẽo trên má.
Cơ thể không thể cử động.
Có lẽ, bây giờ tôi đang bị trói chân tay, nhốt trong một căn phòng nào đó.
Dần dần lấy lại ý thức, tôi từ từ hiểu ra tình hình lúc bị bắt.
Đúng rồi, lúc đó có lẽ là vì bị tấn công bất ngờ từ phía sau nên đã ngất đi.
Nghĩ vậy, cơn đau ở sau gáy dần lan tỏa.
Việc tôi cứ nói 『có lẽ』, 『chắc là』, 『chắc hẳn』 từ nãy đến giờ là có lý do.
Mấu chốt là bây giờ trước mắt tôi là một màu đen kịt.
Mặc dù bây giờ đáng lẽ là giữa trưa, nhưng nơi tôi đang ở lại không có một chút ánh sáng nào.
Đây rốt cuộc là đâu.
Dù đoán rằng vẫn là một nơi nào đó trong trường, nhưng cũng không thể chắc chắn được.
Hoặc có lẽ, đã một thời gian rất dài trôi qua kể từ lúc đó.
Và trong khoảng thời gian đó, tôi đã bị đưa đến một nơi nào đó hoàn toàn ngoài sức tưởng tượng.
Nếu là bình thường, tôi có thể dứt khoát phủ nhận những suy đoán vô lý này, nhưng nếu là do Umenomori làm, thì khả năng xảy ra lại rất cao.
Ngay lúc đó, một giọng nói vang lên trong bóng tối.
「Tỉnh rồi à, Takumi?」
Giọng nói này thật sự quá quen thuộc.
Hay đúng hơn, không thể nào nhận nhầm được.
「Này, tôi nói này, Ieyasu. Đùa cũng phải có giới hạn thôi chứ.」
Chính là giọng của Ieyasu.
「Cậu cũng tận hưởng không khí này một chút đi chứ!」
「Ai rảnh mà đi loanh quanh với mày! Sao cũng được, mau cởi trói cho tao!」
Nói rồi, trong bóng tối vang lên tiếng càu nhàu khe khẽ, rồi đột nhiên tôi thấy vài ngọn đèn yếu ớt bật lên. Xem ra đây là một nhà kho nào đó của trường. Mùi ẩm mốc xộc vào mũi tôi.
「Yo.」
Ieyasu cầm đèn pin chiếu từ dưới mặt mình lên, giơ tay phải lên chào.
「Này, đừng có làm trò ngớ ngẩn nữa, mau cởi trói đi.」
「Tao đã nói rồi mà~ Khó khăn lắm mới được thế này, mày tận hưởng không khí một chút đi chứ?」
「Ồn ào quá, chuyện đó ai mà biết được.」
「Chậc, Takumi đúng là đồ cứng đầu nhàm chán. Chính vì thế nên mới bị người ta gọi là tên biến thái thầm lặng đấy.」
「Làm gì có ai gọi thế!!」
Tôi vội vàng giãy giụa trong tình trạng bị trói.
Nếu ít nhất có thể cử động được, chắc chắn tôi sẽ tặng cho tên ngốc Ieyasu một cú đấm thật mạnh.
「Kikuchi, chơi cũng phải có giới hạn thôi.」
Trong bóng tối lại vang lên một giọng nói khác.
Đây cũng là một giọng nói quen thuộc đến mức không thể quen hơn.
「Vâng, vô cùng xin lỗi.」
Ieyasu nói xong liền lùi sang một bên, trong bóng tối lại vang lên tiếng nói.
「Biết ta là ai không? Takumi Tsuzuki.」
「Ai mà biết được, dù sao thì tôi cũng không rõ đâu—」
Trước hết cứ giả ngu đã.
「Hừm, vẫn như mọi khi nhỉ.」
Giọng điệu cứ như thể đã lâu không gặp.
Cả tôi và kẻ đó dường như cũng hoàn toàn nhập tâm vào không khí này.
「Thôi được… Bật đèn lên.」
Từ phía trước, ánh đèn sáng rực bật lên.
Và trước mắt tôi, Umenomori đang ngồi lún sâu vào ghế, vắt chéo chân, ung dung nhìn xuống tôi.
「Ta vẫn luôn mong được gặp cậu đấy, Takumi Tsuzuki.」
「Tôi thì không nghĩ vậy đâu.」
「Đúng là một kẻ phiền phức. Không ngờ lại phải dùng đến Satō và Suzuki.」
「Satō và… Suzuki?」
「Ra đi.」
Umenomori vừa dứt lời, hai nữ sinh từ phía sau bước ra.
Một trong hai người trông rất quen.
「A, người lúc nãy…」
Hai người mỉm cười, chỉ trong nháy mắt đã biến bộ đồng phục thành trang phục hầu gái.
「Ô ô ô ô?!」
…À, đây chẳng phải là hai cô hầu gái thường thấy sau lưng Umenomori sao?
「Tôi là hầu gái của nhà Umenomori, tên là Satō. Bình thường tôi học cùng lớp với Chise-ojousama. Nói cách khác, cũng cùng lớp với ngài.」
「Cùng nơi công tác như trên, tên là Suzuki. Tôi là học sinh năm hai.」
Hai người lịch sự cúi chào.
Vẫn còn đang thắc mắc sao họ lại có thể xuất hiện bất cứ lúc nào, bất cứ nơi đâu, thì ra là học sinh của trường.
…Mà khoan, lại còn cùng lớp… hoàn toàn không có ấn tượng gì cả.
「Bình thường tôi luôn che giấu khí tức, sống như cái bóng của ojou-sama.」
Như thể đọc được suy nghĩ của tôi, Satō, người cùng lớp, nói.
「A, vậy thì, người đánh ngất tôi lúc nãy là?!」
「Vâng, chính là tôi, Satō.」
「Hai người này, không chỉ chăm sóc sinh hoạt hàng ngày cho ta, mà còn được tăng cường thể chất, rất mạnh đấy~ Takumi thì chỉ cần một tay là giải quyết được thôi, một tay.」
Mà cái này thì tôi đã được cơ thể mình chứng thực rồi.
Sức mạnh đó thật khó tưởng tượng lại đến từ một học sinh cùng tuổi.
「Hai chúng tôi, từ nhỏ đã được giáo dục để trở thành hầu gái của Chise-ojousama.」
「Đến bây giờ, dù được gọi là tay chân của Chise-ojousama cũng không hề quá đáng.」
「Vì vậy, lần này cũng như thế này…」
Đột nhiên, hai cô hầu gái vén váy lên.
「「Ô ô ô ô!?」」
Đám con trai trong phòng không kìm được mà vươn cổ ra, hét lên thất thanh.
Dưới lớp váy là chiếc quần short thể thao màu đậu đỏ đậm óng ánh rực rỡ.
Sự kết hợp lộng lẫy giữa Maid và Bloomers quả thực khiến người ta không thể không nhìn thêm vài lần.
「Mặc dù mặc quần short thể thao không quen, nói thật thì rất xấu hổ.」
「Tuy nhiên, một khi Chise-ojousama đã ra lệnh mặc, chúng tôi tuyệt đối không có bất kỳ lời phàn nàn nào.」
Lời nói đầy ẩn ý.
「Khoan đã, hai người có ý kiến gì thì nói rõ ra cho ta xem!」
「Không không không, hoàn toàn không có ý kiến gì ạ.」
「Lệnh của Chise-ojousama là tuyệt đối.」
Đối mặt với Umenomori đang gào thét, hai cô hầu gái mỉm cười đáp lại.
Nói sao nhỉ, nụ cười này dường như đang gây áp lực để khiến đối phương mất bình tĩnh.
「Nói đi cũng phải nói lại, Tsuzuki-sama.」
「Ể? Tôi?」
「Xin mạn phép nói thẳng, Tsuzuki-sama nên phấn đấu hơn nữa.」
「Đúng vậy. Tôi chỉ mới cho ngài xem chân trần một chút mà đã chảy máu mũi rồi…」
「Hả, x-xin lỗi…」
…À, tôi lại xin lỗi à?
「Dù hai chúng tôi có đáng yêu đến đâu, việc ngài làm như vậy cũng chỉ gây phiền phức cho chúng tôi thôi.」
「Đúng vậy. Rất phiền phức. Dù sao đi nữa, ngài cũng phải có ý thức về việc mình có thể sẽ trở thành phu quân của Chise-ojousama trong tương lai. Chỉ như vậy chúng tôi mới có thể yên tâm giao Chise-ojousama mà chúng tôi đã dày công nuôi dưỡng cho ngài được.」
「Không không không! Đã nói là đừng có tự tiện quyết định chuyện phu quân hay hôn phu gì cả! Hơn nữa, hai người đừng có mặt không biến sắc mà tự nhận mình đáng yêu như thế!」
Satō-san và Suzuki-san phá lên cười 『Ô hô hô hô』 như thể muốn lảng sang chuyện khác.
Thế nào nhỉ, đúng là một cặp hầu gái nham hiểm hơn tôi tưởng.
「Tóm lại, tán gẫu đến đây là đủ rồi...」
Umenomori đứng dậy.
「Đến nước này, ngoài việc gia nhập phe chúng tôi ra thì cậu chẳng còn đường nào khác đâu.」
Dù tôi bị bắt cóc đến đây thì phải.
「Takumi, cậu sẽ trở thành cán bộ cấp cao của phe quần short thể dục... à không, hãy trở thành cánh tay phải của tôi!」
「Không.」
Tôi trả lời ngay tắp lự.
「Này! Tại sao chứ!」
「Chẳng tại sao cả.」
「Bản tiểu thư đây đã đích thân mời cậu rồi cơ mà?! Lẽ ra cậu phải vui mừng khôn xiết mà chấp nhận mới phải chứ?!」
「Đã bảo rồi, tôi chẳng có hứng thú gì với quần short thể dục cả! Dĩ nhiên là cả quần nịt thể dục nữa!」
「Thế thì tôi sẽ phiền lắm đấy!」
「…Hả? Tại sao Umenomori lại phiền?」
「Ưm... Ch-Chuyện là...」
Giữa chừng, Umenomori đột nhiên ấp úng.
「Tiểu thư nhà chúng tôi có dáng người điển hình của một đứa trẻ ạ.」
「Cá…?!」
Cô hầu gái Suzuki-san đột nhiên tiết lộ một bí mật động trời.
「Đằng nào cũng là loli rồi, thì phải loli cho tới bến, đó là suy nghĩ của Chise-sama.」
「Chẳng ngờ Serizawa-san lại đề xuất quần nịt thể dục, đúng là một tính toán sai lầm. Vốn dĩ, Chise-sama định sẽ xuất hiện trong bộ dạng mặc quần short thể dục để kiêu hãnh nhìn xuống toàn trường.」
「Bởi vì một mình mặc thì xấu hổ quá, nên tiểu thư đã đề xuất cho toàn trường cùng mặc. Thế nhưng một khi đề xuất quần nịt thể dục của Serizawa-san, một người chẳng liên quan gì, mà thành hiện thực, thì không chỉ rơi vào thế khó, mà còn bị ghi hình lại bằng máy quay độ phân giải cao rồi phát tán ra toàn thế giới... A a, tiểu thư mới đáng thương làm sao.」
「Nhưng mà Suzuki-sempai, em thấy Umenomori-sama mặc quần nịt thể dục cũng rất đáng yêu mà.」
「Đúng vậy, Satō-san. Nhưng dù thế, chúng tôi vẫn phải tuân theo ước nguyện của tiểu thư, chiến đấu vì quần short thể dục. Dù cho những người có khí chất xuất chúng như chúng tôi đây thực ra lại hợp với quần nịt thể dục hơn. Vì quần short thể dục, chúng tôi sẵn sàng hy sinh tính mạng! Vì đây là ước nguyện quan trọng nhất của Chise-sama mà!」
「Vâng ạ, sempai!」
「Phư phư, đúng là những đứa trẻ ngoan.」
Phụt, hai cô hầu gái đột nhiên vòng tay ôm lấy nhau.
Ừm ừm, quả là một cuộc đối thoại hết lòng vì chủ nhân.
…À, khoan, họ đang nói cái gì vậy nhỉ?
Khi tôi hoàn hồn lại, trước mắt là một bé gái tóc vàng xinh đẹp có khóe miệng đang giật giật như sắp bị chuột rút.
「A, này!! C-C-Các người sao lại bô bô hết mọi chuyện ra thế hả!!!」
Bị các cô hầu gái tiết lộ bí mật một cách thẳng thừng và đầy đủ, Umenomori tức đến đỏ bừng cả mặt.
Dù sao cũng được, nhưng hai cô hầu gái này... có thật là hết lòng trung thành với chủ nhân không vậy.
Nói đúng hơn thì, trông giống như hai người họ đang tận hưởng việc trêu chọc Umenomori thì phải.
「T-Tóm lại!! Takumi là đồng đội của tôi! Sẽ cùng tham gia hội thao! Cũng sẽ cùng tham gia trò hai người ba chân!!」
Umenomori vừa tức tối vừa la lối om sòm một cách vô lý.
Đúng lúc này—
「Địch tập kích!! Có địch tập kích!!!!」
Đó là lính truyền tin báo hiệu cuộc tấn công của phe quần nịt thể dục do Fumino dẫn đầu.
「C-Chẳng lẽ chúng tấn công trực diện sao?」
Căn phòng câu lạc bộ đột nhiên căng như dây đàn.
「Không xong rồi! Hành lang tầng ba đã bị chọc thủng!!」
「Lũ chúng nó đã tung ra vũ khí新型兵器!! Đ-Đây là thứ vũ khí kinh khủng gì thế này!!」
「Tuyến phòng thủ cuối cùng lùi lại!! Không thể đảm bảo cầm cự được lâu đâu!!」
Những tiếng la hét từ bên ngoài phòng câu lạc bộ truyền thẳng vào, cho thấy phe quần short thể dục đang rơi vào tình thế bất lợi.
「Lũ các người, nghĩ cách gì đi chứ!」
Umenomori túm lấy ngực một nam sinh rồi gầm lên.
「Kh-Không được rồi, chiến lực của địch áp đảo quá!」
Còn các nam sinh đã mất hết ý chí chiến đấu thì ai nấy đều mang vẻ mặt sắp khóc đến nơi.
「Tại sao chứ, rõ ràng phe chúng ta đông người hơn, trang bị cũng tốt hơn mà?!」
Umenomori căm phẫn đấm vào chiếc ghế.
「Tiểu thư, xin hãy mau trốn đi.」
「Cứ để nơi này cho chúng tôi.」
「…Đúng là hết cách mà. Chúng ta đi thôi, Kikuchi.」
「A, tôi cũng phải đi à?」
「Chẳng phải là dĩ nhiên sao? Nếu không thì ai khiêng Takumi đi.」
「Huhu…」
Ieyasu lườm tôi, người đang ngã sõng soài trên đất, với ánh mắt oán hận.
「Nhanh lên, đi mau.」
「Tôi không để các người làm vậy đâu!」
Giọng của Fumino đột nhiên vang lên từ đâu đó.
「Giọng nói này là...?」
Cùng với tiếng cửa phòng bị phá tung, vài nam sinh ngã nhào vào trong.
Và người xuất hiện chính là Fumino.
Trên tay cô cầm một khẩu súng nước cỡ lớn trông rất khó coi.
Xem ra, vũ khí新型兵器 chính là súng nước.
Quả thực so với bóng nước thì cả tính cơ động lẫn tính tiện dụng đều được tăng cường đáng kể.
Và cái dáng vẻ ấy, trông như nhân vật chính trong một bộ anime một mình xông vào hang ổ địch để giải cứu đồng đội bị bắt. Có lẽ trong hoàn cảnh này, đồng đội bị bắt là tôi, còn nữ điệp viên xinh đẹp hỗ trợ cho nhân vật chính thì…
「Ô ô, Takumi-kun kìa. Này~ Cậu còn sống không đấy~?」
Người đang vẫy tay ở cửa là lớp trưởng.
Cùng với sự xuất hiện của lớp trưởng, các nữ sinh phe quần nịt thể dục bắt đầu ồ ạt tràn vào phòng.
Dù được bảo vệ bởi hai cô hầu gái có sức chiến đấu mạnh mẽ, Umenomori Chise lúc này vẫn không còn đường lùi.
Nói đi cũng phải nói lại, trong học viện Umenomori của chúng ta thực sự không có nam sinh ngu ngốc nào nỡ ra tay với nữ sinh cả.
Đối với họ, những biện pháp kháng cự có thể làm chỉ là dùng thân mình để chặn, hoặc khuyên lui, hoặc dọa lui bằng cách bán khỏa thân, cùng với những phương pháp phi bạo lực như hát thật to. Đối mặt với các nữ sinh đang chiến đấu nghiêm túc như thế này, họ hoàn toàn không có cửa thắng. Kẻ có thể đánh bại nữ sinh chỉ có thể là nữ sinh. Thế nên có thể nói phe quần short thể dục đang ở thế bất lợi về mặt chiến lực.
Chỉ chiêu mộ nam sinh làm đồng minh, đó chính là sai lầm lớn nhất của Umenomori.
Các nữ sinh hừng hực khí thế, tay cầm súng nước kiểu AK47, lần lượt bước qua xác của các nam sinh để tràn vào căn phòng này.
Và Thánh nữ Jeanne d'Arc của phe quần nịt thể dục, chính là Serizawa Fumino.
「Umenomori… Tôi đến để đòi lại Takumi đây.」
「Ưm…」
Umenomori đau đớn cắn chặt môi.
「Cứu tôi với, Fumino! Mau giúp tôi cởi mấy sợi dây này ra.」
Tôi vội vàng đứng dậy, cho Fumino thấy bộ dạng bị trói của mình.
Thấy vậy, Umenomori đột nhiên bước tới dẫm lên tôi.
「Không! Takumi là của tôi!」
「Hả? Cậu lại tự mình nói cái gì thế.」
「Chuyện này đã quyết định rồi!! Takumi là của người ta!!」
Lời nói và hành động của Umenomori đột nhiên thoái hóa về cấp độ của một đứa trẻ.
「Cái gì mà của cậu chứ?! Ai quyết định? Quyết định khi nào? Mấy giờ mấy phút mấy giây?」
Nói đến đây, giọng điệu của Fumino cũng gần như một đứa trẻ.
「Này, hai người, cũng đến lúc giải thoát cho tôi rồi chứ.」
「Là người ta quyết định! Chuyện mà Umenomori Chise này đã quyết định chính là chân lý tuyệt đối!!」
「Đừng có đùa, cậu tưởng mình là cái thá gì?」
Xem ra cả hai đều hoàn toàn không nghe thấy lời tôi nói.
「Serizawa Fumino, còn cậu thì sao, rốt cuộc định làm gì với Takumi?」
「Ơ… C-Cậu nói gì vậy.」
Đối mặt với câu hỏi bất ngờ, Fumino cũng mất đi vẻ sắc bén.
「Takumi Tsuzuki đã nói xem tôi như gia đình rồi!!」
「À không, nói là gia đình thì không hẳn, mà là cảm giác giống như gia đình. Tôi nghĩ sự khác biệt tinh tế này khá quan trọng đấy…」
「Takumi im đi!」
「…Vâng.」
Umenomori đột nhiên lại dẫm lên tôi một cái.
「Này, rốt cuộc là thế nào, Serizawa Fumino!!」
「Tôi, tôi sẽ…」
Trong lúc chờ đợi câu trả lời của Fumino, không hiểu sao tim tôi lại đập nhanh hơn.
Sau đó Fumino từ từ mở miệng.
「Tôi, sẽ cùng Takumi…」
Tất cả mọi người có mặt đều nuốt nước bọt.
「Tôi sẽ cùng Takumi... tham gia trò hai người ba chân!!」
「…………Hả?」
Lớp trưởng, Umenomori, và cả tôi, tất cả đều chết lặng.
「Đúng vậy, nếu cùng đội với tôi thì chắc chắn sẽ thắng thôi! Cậu xem Takumi kìa, dù sao thì lúc chạy trốn chân cũng nhanh, còn tôi thì có thể đuổi kịp. Cho nên, để có thể tham gia cuộc thi hai người ba chân thì bất đắc dĩ mới phải lập đội!! Thế nên dù tham gia hội thao không phải là ý muốn của tôi nhưng tên này là cần thiết! Hiểu chưa?!」
Fumino vẫn cố gắng lấp liếm cho qua chuyện.
Với khuôn mặt đỏ bừng.
Lớp trưởng thì vẻ mặt phiền muộn, xoa trán lắc đầu, cặp đôi hầu gái cũng đứng ngây ra đó.
Về phần tôi, vẫn đang trong tình trạng bị Umenomori dẫm lên người, trong lòng có chút ngẩn ngơ, đồng thời cũng cảm thấy một chút tiếc nuối.
「Cho nên, cả quần short thể dục lẫn hai người ba chân cậu đều từ bỏ đi!!」
「Đừng có giỡn mặt! Cái lý do quái quỷ đó làm sao mà chấp nhận được!!」
Fumino và Umenomori, với tôi vẫn đang nằm trên sàn ở giữa, bắt đầu một cuộc khẩu chiến.
Mỗi khi hai người công thủ đến cao trào, tôi lại bị dẫm, bị đá, bị giày xéo.
Và tình hình đang dần phát triển theo hướng không thể kiểm soát.
「Cả hai việc đều sẽ diễn ra theo ý tôi, tuyệt đối sẽ diễn ra!!」
—Và đây là đòn phản công của Umenomori trước sự ngoan cố đó.
「Ồn ào quá! Dù tôi chẳng hứng thú gì với Takumi, nhưng tôi tuyệt đối sẽ không để cậu muốn làm gì thì làm! Sẽ gây phiền phức cho mọi người nên dù tôi không muốn cũng phải ngăn cậu lại!!」
—Fumino cũng đáp trả bằng một lý do chẳng còn chút logic nào.
「Ây dà—Đây chính là tuổi trẻ~~」
Lớp trưởng vừa nói một cách thong thả vừa dõi theo trận chiến ngàn năm của hai người. Cuộc chiến này sẽ kéo dài đến tận ngày hội thao sao…
「Cái đó… Thực ra tôi có một đề nghị.」
Đột nhiên, có người giơ tay.
Nhìn qua, bộ đồng phục mặc có chút xộc xệch, nhưng có vẻ như chị ấy không mặc cả quần short thể dục lẫn quần nịt thể dục.
Nhìn phù hiệu trên tay áo thì biết là một học tỷ năm ba. Dù tôi không quen, nhưng có vẻ chị ấy là người quen của Fumino và lớp trưởng.
「Tamao-senpai…」
Đó là một cô gái có chút uy nghiêm, thuộc tuýp ngầu lòi.
『Ai vậy cà』—Vẻ mặt của phần lớn nam sinh có mặt tại đây như đang nói lên câu đó.
「Ồ, Tamao-senpai của câu lạc bộ nhạc nhẹ. Người được các nữ sinh ngưỡng mộ, được mệnh danh là sự tồn tại cao ngạo, tại sao chị lại ở đây ạ?」
Như thể hiểu được suy nghĩ của tôi, lớp trưởng liền giải thích.
「Cũng không có gì, chuyện này, không thấy thú vị sao?」
Xem ra Tamao-senpai cũng là một người lập dị.
「Nhưng mà. Dù học sinh trường chúng ta tràn đầy sức sống là một điều tốt, nhưng nếu đến ngày hội thao mà vẫn thế này thì tôi nghĩ không hay đâu.」
「Cái đó thì cũng đúng…」
Ồ, một Fumino nhỏ nhẹ thế này đúng là hiếm thấy.
「Đợi đã! Đừng tưởng là năm ba thì có thể đến cản trở cuộc thánh chiến của chúng tôi…」
「Nào, nào, tiểu thư nhà Umenomori. Tôi không có ý định cản trở các cô đâu. Chỉ là, muốn tạo ra một sân chơi để các cô quyết đấu thôi.」
「Sân chơi để… quyết đấu?」
「Một tuần nữa, vào buổi tổng duyệt trước hội thao, quyết thắng bại thì thế nào?」
「…Tôi chấp nhận!!」
Lớp trưởng là người đầu tiên vỗ tay tán thành.
「Phe quần short thể dục và phe quần nịt thể dục hãy lập một hiệp định! Trong vòng một tuần kể từ bây giờ, tránh xung đột trực tiếp, chỉ tiến hành tuyên truyền và luyện tập riêng. Không can thiệp vào hành động của nhau, chỉ quyết thắng bại vào buổi tổng duyệt sau một tuần nữa, được không?」
Sự nhiệt huyết trước nay của lớp trưởng lúc này lan tỏa đến tất cả mọi người trong phòng.
「Không vấn đề!」
「「Không vấn đề!!」」
Cùng với những tiếng hô đồng thanh xung quanh, cộng thêm sự đồng ý của thủ lĩnh hai bên, hiệp định này đã được thành lập.
Từ đây về sau, mọi chuyện sẽ được quyết định bởi buổi tổng duyệt của hội thao.
Theo dõi cuộc đàm phán diễn ra thuận lợi, Tamao-senpai cười khúc khích.
「Quyết định rồi chứ? Ừm, tốt, rất tốt. Vậy thì, cũng đến lúc ra khỏi đây được rồi nhỉ?」
「…Ơ?」
Đúng là căn phòng này đang có rất nhiều người của cả phe quần short thể dục lẫn phe quần nịt thể dục… Dù đối với tôi, một người đang bị trói, bị quật ngã xuống sàn không nhúc nhích được, thì làm gì cũng chẳng liên quan… Nhưng, tại sao lại đuổi mọi người đi?
「Tôi nói này, tuy nơi này bình thường không hay dùng, nhưng thực ra nó là phòng của câu lạc bộ nhạc nhẹ. Và bây giờ tôi muốn luyện tập một chút, được không?」
「Vô-Vô-Vô cùng xin lỗi ạ—!」
Thành viên hai phe chạy toán loạn như thỏ đế.
Này—Đừng bỏ tôi lại chứ—
Không một ai nghe thấy tiếng gọi của tôi, tôi có cảm giác mình có thể sẽ bị bỏ lại đây như một đống rác lớn trong câu lạc bộ nhạc nhẹ.
「Ây dà ây dà, con trai nổi tiếng cũng khổ thật đấy nhỉ—」
Tamao-senpai vừa cười khẽ vừa cởi trói cho tôi.
「…Cảm ơn chị rất nhiều.」
「Không cần, không cần, vì nó rất thú vị nên không cần cảm ơn đâu. Từ hôm nay chắc sẽ còn tiếp tục thú vị như thế này nữa đấy.」
「Ơ? Sempai cũng định mặc một trong hai loại, quần short thể dục hoặc quần nịt thể dục ạ?」
Tôi bất giác buột miệng hỏi. Và sempai đã trả lời với vẻ mặt nghiêm túc.
「Tsuzuki, cậu có nghe Otome nói gì chưa?」
「Ừm… Ơ…」
Một vẻ mặt rất nghiêm túc.
「Tôi, là phe không quần. Bên nào cũng không mặc.」
(Ghi chú: Tức là, không chỉ không mặc hai loại này, mà hễ là quần thì đều không mặc…)
Im lặng, cứng đờ.
Tôi, hình như vừa rồi đã nhìn thấy dưới váy của sempai từ dưới lên thì phải…?
「A ha, a ha ha ha ha ha! Cậu đúng là thú vị thật đấy!」
Nghe tiếng cười của sempai, tôi mới nhận ra mình đã bị lừa.
Tôi vội vàng chạy theo mọi người trốn khỏi nơi này.
Tại sao mấy cô gái tôi gặp ai cũng mạnh mẽ thế này—!!
(Ghi chú: Sau này sẽ có cô gái yếu đuối, ráng chịu đi nhé, Takumi-kun.)
Sơ ơi, giờ đây, con có nguyền rủa Chúa Trời cũng không bị trách mắng đâu nhỉ!
Nhân tiện, ngày hôm đó, hiệp định này của hai phe được gọi là 『Hiệp định Câu lạc bộ Nhạc nhẹ』, và được lưu truyền rộng rãi cho hậu thế.
Danh tiếng của Tamao-sempai cũng trở nên nổi tiếng… Ây dà, chuyện gì thế này.
「Tóm lại, đại khái là như vậy đấy.」
Sau giờ học tại Stray Cats, tôi báo cáo với Nozomi về những chuyện xảy ra ở trường hôm nay.
「Nghe có vẻ thú vị.」
Trên khuôn mặt Nozomi nở một nụ cười nhẹ.
Tôi có chút ngẩn ngơ nhìn cô.
「Này, Nozomi, rốt cuộc cậu định mặc bên nào? Mà, dù mặc quần short cũng được thôi.」
「…Tôi không biết.」
Cuối cùng Nozomi cũng hoàn hồn.
「Cảm giác gần đây, những thứ Nozomi không biết nhiều lên nhỉ... Dù cậu vốn rất uyên bác.」
「…Vậy à?」
「Đúng vậy, nhiều lên lắm.」
「…Meow, vậy sao.」
Nụ cười trên khuôn mặt Nozomi rạng rỡ hơn một chút.
「Vậy, tôi không nói nữa.」
「À, không phải, cũng không phải bảo cậu đừng nói thế.」
「…Meow meow.」
Nozomi trở lại vẻ mặt khó hiểu rồi khẽ xoa đầu tôi.
Ý muốn nói là 『Đừng lo cho tôi』 sao.
Lúc này, tiếng chuông gió ở cửa tiệm vang lên.
Cùng với cơn gió thu lao vào là tổng thống của phe quần short thể dục và lãnh tụ của phe quần nịt thể dục.
「Xin lỗi—Họp của phe quần short thể dục kéo dài quá—」
「Takumi, Nozomi! Phần hôm nay đến muộn, cả việc dọn dẹp sảnh và chuẩn bị nguyên liệu cho ngày mai, tôi nhất định sẽ làm xong mới về, nếu hai người dám làm trước thì tôi sẽ giết hai người đấy!!」
「Huhu, đừng có một mình tỏ ra ngầu lòi ở đó chứ! Đã thế, tôi sẽ chịu trách nhiệm sắp xếp hóa đơn hôm qua và điền đơn đặt hàng hôm nay! Đừng có coi thường con gái của tài phiệt—! Những mặt khác thì không nói, nhưng liên quan đến tiền bạc thì không ai thắng được tôi đâu!」
Hai người đối đầu nhau chan chát ở trường, đến đây cũng phải tạm đình chiến.
Sau khi nhận một đống nhiệm vụ, cả hai vội vã bắt tay vào việc.
Thế nào nhỉ, cảm giác hai người này có thể trở thành một cặp cộng sự rất tốt.
「Đúng rồi! Nozomi à, chắc cũng muốn mặc quần short thể dục rồi nhỉ? Nếu vậy, có muốn mặc cùng tôi bộ quần short thể dục đặt làm riêng không? Vải là loại lụa do các chuyên gia may vá tỉ mỉ trong ba tháng, cộng thêm chất liệu cao su tự nhiên từ Nam Mỹ tạo nên cảm giác tuyệt vời nhất đấy! Thực ra tôi đã chuẩn bị sẵn rồi.」
Vừa dứt lời, Umenomori "bốp" một tiếng, đưa một chiếc quần short thể dục màu nâu đỏ vào tay Nozomi.
—Xin rút lại lời vừa nói. Xem ra việc nghĩ rằng họ đã đình chiến chỉ là ảo giác của tôi thôi.
「Cậu nói cái gì vậy? Không phải đã nói là không được ép bán hàng rồi sao?!」
Fumino dĩ nhiên là xen vào.
「Không hề ép buộc! Đây gọi là phương án lựa chọn! Nếu không có quần short thể dục thì dù Nozomi muốn mặc cũng không mặc được sao?!」
Thì ra là vậy.
Lời Chise nói cũng có lý. Dù sao, Nozomi cũng không có cả quần short thể dục lẫn quần nịt thể dục.
「À à, quần nịt thể dục thì tôi có. Phần của Nozomi. Hơn nữa còn chuẩn bị cả phần của Umenomori rồi.」
Hả? Fumino cậu đang nói gì vậy.
「Ơ? Tôi chưa nói à? Mà, chắc Umenomori không biết đâu nhỉ.」
Khoan đã, tôi hoàn toàn chưa nghe cậu nhắc đến bao giờ.
「Cái đó, sau vụ tranh cãi ở cổng trường lúc ấy, tôi đã cho người gửi đến trường rồi. Hơn nữa là giao trực tiếp cho lớp 1-D.」
「Gửi đến… sao.」
「Ừ, mỗi học sinh toàn trường một cái quần nịt thể dục.」
Hảảảả?
Cái gì vậy?
「Cho nên, đến ngày mai mọi người đều sẽ mặc quần nịt thể dục đó? Người gửi hàng nghe xong cũng hết hồn.」
「Là ai? Chẳng lẽ là Sơ Serizawa? Chị Otome?!」
「Hai người đó làm sao có nhiều tiền như vậy được. Là Kaho-san đó.」
「xiafan… Kaho… Chikumaen Kaho?!」
「Đúng.」
Fumino lộ vẻ mặt không muốn nhớ lại cho lắm.
Cũng phải thôi. Dù sao, cô ta chính là ngọn nguồn của vụ náo động suýt làm tiệm chúng tôi phá sản trong kỳ nghỉ hè. Thêm vào đó một chút… chính là đối tượng nụ hôn đầu của tôi.
Đôi môi của Kaho-san… rất mềm————
Ngay khoảnh khắc đó, "đốp", "bốp", "cốp". Dĩ nhiên, đó là tiếng tôi bị đánh.
Hơn nữa là từ ba hướng cùng lúc.
「A, xin lỗi. Vừa nãy không hiểu sao nhìn mặt Takumi lại…」
「Tôi cũng tự dưng tay nó động đậy.」
「…Như trên.」
Không hiểu sao tôi lại bị ba người trừ chị Otome đánh cùng một lúc.
Đau quá, thật vô lý. Phụ nữ đều là nhà ngoại cảm có thể đọc được suy nghĩ của người khác sao.
「Đau đau đau… Tóm lại, tại sao lại là Kaho?」
「Theo bức thư cô ta gửi đến, nói là 『Để贯彻理念 của Umenomori KISABURŌ đại nhân, tạo ra một môi trường cạnh tranh công bằng cho Chise-sama, nên tôi đến giúp cậu. Việc này đã được sự đồng ý của hội trưởng hội đồng quản trị nên cứ thoải mái yêu cầu.』 thì phải.」
「K-Kaho~~ Cả ông nội cũng thế, hai người rốt cuộc là đứng về phía nào vậy!!」
Umenomori nổi điên lên trông có chút giống với hội trưởng hội đồng quản trị của chúng ta.
『Kẻ thắng có tất cả』. Đây quả là một cách giải quyết bất ngờ phù hợp với phong cách của học viện chúng ta.
「Nhưng mà, tại sao Kaho-san lại…」
「Ai biết. Suy nghĩ của nhà giàu tôi không hiểu đâu. Nhưng mà cũng giúp được rất nhiều. Cho nên, tóm lại bên tôi cũng đưa cho cậu một phương án. Đây.」
Fumino đưa cho Nozomi một chiếc quần nịt thể dục vừa vặn.
(Ghi chú: Takumi, cậu dựa vào đâu mà phán đoán cái quần này vừa vặn?)
「…Meow.」
Dù Nozomi vẫn giữ vẻ mặt vô cảm nhận lấy, nhưng tiếng 『Meow』 này chắc là 『Phiền ghê~』 đây mà.
「Theo hiệp định của hai phe, hai bên sẽ quyết thắng bại thông qua các cuộc thi chính quy mà không can thiệp vào nhau, cho nên bên nào đông người hơn sẽ có lợi hơn.」
「Nozomi, cậu dĩ nhiên sẽ về phe tôi, đúng không?」
「…Ngoan, ngoan.」
「A, a a, a phư. Dễ chịu quá! Quả nhiên ngón tay vàng này là hợp với quần short thể dục nhất!! Quần nịt thể dục là tà đạo!」
Đúng là một lý lẽ ngang ngược.
「Ngoan, ngoan.」
「Ư, chỉ có Nozomi được xoa đầu thôi thật là gian xảo! Tôi cũng muốn được ngoan ngoan! Cho tôi xoa, cho tôi xoa~!」
Chise và Nozomi xoa đầu nhau như thể đang chải chuốt cho nhau.
Hành động như những chú mèo con này trông đáng yêu một cách bất ngờ.
Nhưng mà này, người ta Nozomi có đáp lại đề nghị của cậu đâu?
「A—Chịu không nổi! Hai người mau quay lại làm việc đi!」
Và Fumino bên cạnh thì tỏ vẻ khó chịu.
Mà… tôi cũng rất tò mò không biết Nozomi sẽ chọn bên nào.
Còn chị Otome thì đang đứng bên cạnh bồn chồn nhìn chúng tôi.
Cảm giác như chị ấy đã đến giới hạn chịu đựng rồi.
「Rồi, rồi~ Ba đứa trông cũng bận rộn quá, vậy trò hai người ba chân để chị tham gia nhé~~ Được không~~」
Đúng là một nụ cười rạng rỡ.
「À, chuyện đó để sau!」
「Chị Otome! Đã là chủ tiệm thì mau bắt tay vào việc đi!」
A… Tôi đúng là ngốc khi trông chờ rằng 『Ít nhất thì họ cũng đã quên chuyện hai người ba chân rồi nhỉ』.
Tại sao các người lại ham muốn phần thưởng xa hoa đến thế chứ.
Như thể nghe thấy tiếng thở dài của tôi, con vẹt trên mái nhà kêu lên.
—『Đi về Tây hai lần~ đi về Tây hai lần~』.
Có một người đang quan sát cuộc náo loạn của đám Takumi từ trong bóng tối.
Một mỹ nhân mặc áo blouse trắng với vẻ đẹp sắc sảo. Chính là viện trưởng Murasame.
「Không ngờ là thật, lại sống trong một cái tiệm rách nát thế này…」
Rõ ràng ở học viện của chúng ta, mỗi người có một căn phòng rất lớn, mỗi tháng không giới hạn tiền tiêu vặt, có lịch trình được thiết kế riêng để giảng dạy 1-1 và chuẩn bị những phương tiện giải trí tốt nhất…
Rõ ràng là vậy.
「Việc con bé trốn khỏi viện mà không bị phát hiện, chắc là do chủ tiệm này đã gây áp lực với cảnh sát. Sau đó, có vẻ đã dùng thủ đoạn giả mạo để đăng ký làm người giám hộ cho con bé.」
「Thật không thể tin được, liệu có phải tuy vẻ ngoài rách nát, nhưng thực chất đây là một tổ chức bí mật nào đó không?」
「Tuy tôi cũng không rõ, nhưng có vẻ người thừa kế của gia tộc Umenomori cũng đang làm thêm ở tiệm này.」
「Càng lúc càng đáng ngờ. Con bé đó có bị tẩy não không?」
「…Về mặt này thì tôi… Dù sao vẫn chưa có tiếp xúc thực tế.」
Người đàn ông mặc đồ đen và viện trưởng trao đổi với nhau bằng vẻ mặt nghiêm túc.
「Đây là một tình huống rất nghiêm trọng. Hay là chúng ta trực tiếp đi gặp con bé đó đi.」
「Nhưng, dựa vào tình hình họ chuẩn bị bánh từ sáng sớm, làm việc đến tận khuya, thì thời gian con bé ở một mình… Ngay cả lúc đi học và tan học, cũng đi cùng với cậu con trai sống chung nhà.」
[Hình minh họa P175]
「Lao động khổ sai từ sáng đến tối! Thậm chí còn sống chung với một cậu trai cùng tuổi!! A a a! Đứa trẻ quan trọng nhất của tôi rốt cuộc đã phải làm những gì thế nàyyyyy—!!」
Lại một lần nữa từ bỏ hình tượng lạnh lùng tuấn mỹ, viện trưởng nổi điên.
Tương lai mà tôi đã trao cho đứa trẻ đó, sao có thể bị hủy hoại vì những chuyện như thế này được.
「Bình tĩnh! Xin hãy bình tĩnh lại, viện trưởng!! Sẽ bị phát hiện đấy!!」
「…………Được rồi. Cứ tiếp tục chờ cho đến khi con bé ở một mình. Còn nữa, đi điều tra người phụ nữ đang bảo vệ con bé đó đi.」
Viện trưởng Murasame nói xong, mặc kệ người đàn ông mặc đồ đen có trả lời hay không, cầm lấy ống nhòm tiếp tục quan sát.
Ở đó, có một cô gái đang xoa đầu những cô gái khác xung quanh.
「Tại sao lại bỏ trốn… Nozomi.」
Một giọng nói buồn bã.
「Xin hãy trở về, tôi hiểu mà, Nozomi.
Trong ống nhòm hiện lên hình ảnh của Nozomi.」
「Dù sao, em là người được chọn, ở một nơi như thế này, em không thể nào thỏa mãn được đâu…」
Lời thì thầm của viện trưởng, theo cơn gió thu tan vào không trung.
Trong ống nhòm, Nozomi lộ ra một vẻ mặt khó hiểu.
Đây là một vẻ mặt khác với trước nay.
Có lẽ, vẻ mặt này, chính là cái gọi là 『bối rối』 chăng.
