Mayoi Neko Overrun!

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Ác Tâm Trong Cô Nàng Không Giới Hạn

(Đang ra)

Ác Tâm Trong Cô Nàng Không Giới Hạn

Mubineko

Nghĩ đến thôi đã khiến toàn thân tôi chỉ còn lại nỗi sợ hãi ghê tởm.

145 3116

Hôm nay cô nàng phù thủy cũng cố gắng sống sót

(Đang ra)

Hôm nay cô nàng phù thủy cũng cố gắng sống sót

Tổng Tài Hạ Phóng | 总裁下放

Tôi chỉ muốn sống sót, không chỉ vì bản thân mình, mà còn vì người ấy – người đã cùng tôi nương tựa mà sống.

112 2411

Vô Song Dị Giới Nhờ Kỹ Năng Tẩy Não!? (LN)

(Đang ra)

Vô Song Dị Giới Nhờ Kỹ Năng Tẩy Não!? (LN)

KT

Một câu chuyện giả tưởng ấm áp mà dở khóc dở cười về năng lực tẩy não vô song và dàn harem tình cảm nồng nàn chính thức bắt đầu!

27 353

Năng Lực Bá Đạo Của Tôi Trong Game Tử Thần Là Những Thiếu Nữ Xinh Đẹp

(Đang ra)

Năng Lực Bá Đạo Của Tôi Trong Game Tử Thần Là Những Thiếu Nữ Xinh Đẹp

Giai thất

PS: Truyện thiên về đấu trí, thuộc thể loại vô hạn lưu. Tác giả đảm bảo dàn nhân vật chính (cả nam và nữ) sẽ không "bay màu", còn các người chơi khác thì.

574 6901

Mesugaki Tank Enters The Academy

(Đang ra)

Mesugaki Tank Enters The Academy

Gyeokgemheojeop

Điều tệ hơn là những lời khiêu khích hoạt động quá tốt...

5 16

Tôi trở thành nữ kỵ sĩ của một lãnh địa suy tàn

(Đang ra)

Tôi trở thành nữ kỵ sĩ của một lãnh địa suy tàn

Dongle-kun

Tôi đã định rời đi giữa những tràng pháo tay, nhưng pháo tay vẫn không chịu ngừng lại.

193 501

Tập 01 - Chương 2

「Những vấn đề của cuộc sống học đường vui vẻ」

Đêm của Umenomori Chise khép lại với một ly sữa nóng.

Không hiểu sao, nhạc nền trong phòng lại là một ca khúc anime xưa cũ.

Chui vào chiếc giường có màn che, cô đột nhiên 「Hắt xì」 một tiếng.

Bàn tay nhỏ nhắn của cô cầm lấy chiếc chuông gọi đặt bên gối, khẽ lắc mấy cái.

「Tiểu thư bị cảm rồi sao ạ?」

Người quản gia già dặn sương gió lo lắng nhìn Chise.

「Làm gì có chuyện đó, chỉ là có ai đó trên thế giới này đang nhắc đến tôi thôi.」

Dù sao thì thế giới này cũng xoay quanh Umenomori Chise tôi đây mà – bản thân cô tin chắc vào điều đó.

「Tôi cũng nghĩ vậy.」 Lão quản gia vui vẻ đáp, rồi lấy ra một mẩu giấy ghi chú.

「Tôi có vài việc muốn báo cáo trước khi ngài ngủ. Ngài muốn nghe bây giờ hay để sáng mai ạ?」

「Tôi vừa tập thể dục vừa nghe ông nói. Hôm nay có chuyện gì?」

Chise đứng trên giường, tận dụng sức bật của nệm để bắt đầu bài tập khởi động.

*Ít nhất thì cũng xin tiểu thư xuống giường, hoặc là đợi sau khi thức dậy rồi hẵng tập chứ…* Lão quản gia thầm nghĩ, nhưng không nói ra, và nét mặt cũng không hề thay đổi.

「Đầu tiên là lời dặn từ Lão gia.」

「Lời dặn của ông nội ư? Ông nói gì?」

「Vâng, ông nói ngày mai muốn cùng dùng bữa trưa với tiểu thư.」

「Được, nói với ông là không vấn đề gì. Ông còn nói gì khác không?」

「Ông còn nói, chuyện trên sân thượng, cứ để tiểu thư tự quyết định.」

「Thế mới phải chứ.」

Chise giơ ngón tay cái lên.

「Tiếp theo là về bộ manga hiếm mà tiểu thư đã giao cho…」

Không hiểu sao, giọng của lão quản gia lại trầm xuống một tông so với lúc trước.

「Theo thông tin chúng tôi có được, xác định là nó đang nằm trong tay một nhà sưu tập nào đó.」

「Vậy thì cứ lấy một cọc tiền đập vào mặt người đó rồi mang nó về đây.」

「Tuân lệnh.」

Mặc dù lão quản gia vẫn cung kính đáp lời, nhưng trên mặt lại thoáng hiện vẻ buồn bã.

「…Nói ra có thể hơi nhiều chuyện, nhưng xin phép cho tôi được nói một lời. Thưa tiểu thư, những món đồ quý hiếm như thế này phải tự mình nỗ lực giành được thì mới thể hiện được giá trị của nó…」

「A~ A~ Tôi không nghe thấy gì hết~」

Thấy Chise bịt tai lại giả vờ không nghe, lão quản gia không khỏi cảm thấy choáng váng.

*Rốt cuộc đến bao giờ vị tiểu thư này mới có thể trưởng thành đây…* ông thầm nghĩ.

*Cứ thế này, người ông đã dốc hết tâm sức để nuôi nấng cô chẳng phải quá đáng thương hay sao.*

「Rồi rồi, còn chuyện gì khác không?」

「Vâng, cuối cùng là về người bạn học của tiểu thư, Tsuzuki-san…」

Tai Chise khẽ động.

「Theo tin tức, ngày hôm qua tại nhà Tsuzuki đã phát hiện một cô gái không rõ danh tính, và hiện đang sống cùng họ.」

「Cái gì!? Sống cùng?」

Chise bất giác thốt lên.

*Cái gì thế này? Người đó là ai?*

「Chờ đã… tôi không hiểu. Chuyện này là sao?」

「Theo lời họ nói, lần này thứ họ nhặt về không phải chó cũng chẳng phải mèo, mà là một cô gái.」

「Nói cách khác là cái cô Tsuzuki Otome đó đã nhặt người về nhà, và bây giờ đang sống cùng họ?」

「Dường như là vậy ạ.」

Chise khoanh tay trước ngực suy nghĩ.

— *Cái cô Tsuzuki Otome này đúng là một người phụ nữ thích làm bậy, chuyện gì cũng dám làm.*

*Tôi biết người này là cựu học sinh của học viện Umenomori, cũng có thể coi là đàn chị của mình.*

*Nhưng với tư cách là tiểu thư nhà Umenomori, địa vị của tôi đương nhiên cao hơn cô ta rất nhiều (chắc thế)* — Chise thầm nghĩ.

「Ông nói là một cô gái, là cô gái như thế nào? Bao nhiêu tuổi? Là ai, ở đâu?」

「Chuyện này dường như vẫn đang được điều tra. Tuy nhiên có vài điểm đã được làm rõ, đầu tiên là cô ấy tên 『Kiriya Nozomi』, tuổi ước tính khoảng từ 14 đến 17, là một cô gái có dung mạo xinh xắn. Ngài có muốn xem ảnh không ạ?」

「Muốn xem, muốn xem! Lẽ ra ông phải đưa tôi xem sớm hơn chứ!」

Giật lấy tấm ảnh từ tay lão quản gia, Chise nhìn không chớp mắt.

Gương mặt nhìn nghiêng của cô gái được chụp qua một ống kính siêu tele.

*Ừm, đúng là có thể gọi là dễ thương, nhưng so với mình thì vẫn còn kém xa.*

*Nhưng dù sao cũng khá hơn cái cô Serizawa Fumino kia hai trăm triệu lần.*

*Chỉ có điều, người này lại tự ý sống cùng với tên đầy tớ Tsuzuki Takumi của mình… điểm này khiến cô không thể tha thứ được.*

Takumi chỉ toàn nhờ vả mấy chuyện vặt vãnh, nhưng hễ gặp chuyện quan trọng thì lại không thèm bàn bạc với cô – hành động này của cậu khiến Chise có chút không vui. Cô cho rằng đã là đầy tớ thì những chuyện như thế này càng phải báo cho chủ nhân biết đầu tiên.

「Về cô gái đó, ông có thể điều tra kỹ hơn giúp tôi được không?」

「Ý ngài là Kiriya Nozomi-san phải không ạ? Vâng, tôi sẽ lập tức sắp xếp.」

「Tốt lắm.」 Gật mạnh đầu một cái, Chise chui lại vào trong chăn.

Cùng lúc đó, tại nhà Tsuzuki – tiệm bánh ngọt Stray Cats đang diễn ra một cuộc họp.

Chủ đề là về những vấn đề liên quan đến Kiriya Nozomi, có thể coi là chủ đề nóng nhất hiện nay.

「Ây dô, chẳng phải chị đã nói là chị nhặt được em ấy trên phố rồi sao?」

Người đang bị các bên chất vấn chính là người đã đưa Nozomi về nhà – chị Otome.

「Đúng không? Nozomi-chan.」

「…Ừm.」

Nozomi gật đầu.

「Lúc đó tình hình thế nào, tại sao chị lại đưa em ấy về? Cái chúng em quan tâm là phần đó cơ.」

Tôi cũng không thích việc phải tra hỏi cô ấy như thế này.

Ai cũng có những bí mật không muốn người khác biết, điểm này tôi hiểu quá rõ rồi.

Nhưng tôi không thể cứ thế mặc kệ được.

Vì người chủ gia đình của nhà chúng tôi không phải là người đáng tin cậy bình thường, nên tôi đành phải tìm cách tự lực cánh sinh.

Nozomi dù nhìn thế nào cũng chỉ khoảng mười mấy tuổi. Nghĩa là nếu không xử lý khéo léo, chị Otome có thể bị coi là tội phạm bắt cóc, nên tôi nhất định phải nắm rõ sự thật.

Nhưng dù nghĩ vậy…

「Sao thế~~ Em ghen à~~? Em sợ Nozomi-chan sẽ cướp mất chị gái của em sao? Takumi đáng yêu~~ chết đi được~~ Ừm~~☆」

Chị ấy đột nhiên ôm chầm lấy tôi, còn cọ má vào mặt tôi nữa. Làm ơn đừng ép bộ ngực đầy đặn của chị vào người em nữa!

「Dừng lại… chị Otome! Em không có nói chuyện đó!」

「Aiya, chị yêu Takumi nhất! Nên Takumi không cần phải lo đâu———」

Em không có lo chuyện đó! Nhìn cái tư thế vừa giãy giụa vừa gập người khó coi của em đi, làm ơn thả em ra!

「Hừm—」

Đến cả Fumino cũng ném cho tôi một ánh nhìn lạnh lùng… Cậu hiểu lầm rồi! Đây là bất khả kháng!

Tuy nhiên, nếu chị Otome đã đưa cô ấy về nhà, điều đó có nghĩa là cô ấy không có người thân hay gia đình nào để nương tựa.

Chị Otome không hiểu sao lại đặc biệt nhạy bén ở phương diện này.

Tìm ra những con mèo hoang không nhà không cửa như thế này vốn là sở trường của chị ấy.

「Thôi được rồi… Em cũng không ép hai người phải kể lại đầu đuôi câu chuyện… Chắc hẳn hai người cũng có nỗi khổ tâm riêng…」

Tôi len lén liếc nhìn Fumino.

「…Nhìn tôi làm gì?」

Ặc, thế mà lại vô tình chạm mắt với cậu ấy.

「Không có gì. Ờ… tớ chỉ nghĩ, chắc Fumino cũng có điều muốn hỏi họ nhỉ?」

「Không hề.」 Mặc dù Fumino nói vậy, nhưng dường như cậu ấy rất quan tâm đến Nozomi.

Bởi vì từ nãy đến giờ cậu ấy cứ liên tục hỏi cô ấy những câu như 「Quần áo có vừa không?」, 「Có quần lót để thay không?」, 「Cậu không uống trà à?」, quan tâm từ đầu đến chân.

「Cũng muộn rồi, hay là mọi người liên lạc với gia đình trước đi. À, đúng rồi, để chị làm chút gì đó nhé! Mọi người muốn ăn gì? Mì xào được không?」

「Chị…」

Tôi lườm chị Otome, dùng ánh mắt để nói 「Làm ơn nhìn tình hình đi」.

「Ư, đừng nhìn người ta như vậy mà… Tóm lại, chị chỉ cần kể lại quá trình nhặt được Nozomi-chan là được chứ gì?」

Phải — tôi, Fumino, Ieyasu, Daigorō bốn người đồng loạt gật đầu.

「Ừm~~ Chuyện chị đưa một gia đình đến đảo Saipan, mọi người chắc đều biết rồi nhỉ?」

Xem ra, chị ấy đang nhắc đến chuyện lần trước đã đưa một gia đình ra nước ngoài để trốn tránh sự truy đuổi của bọn côn đồ.

Cũng nhờ chuyện đó mà tôi lại nợ Umenomori một món nợ.

「Sau đó ấy, chị bay về sân bay Narita, vốn định bắt tàu điện về nhà, nhưng đi được nửa đường thì không biết phải chuyển tàu thế nào.」

Nói rồi, chị Otome gõ nhẹ vào đầu mình.

Chuyện này quả thực rất giống với những gì chị Otome sẽ làm.

「Những lúc như thế này, ngài chỉ cần nói một tiếng là được. Tôi, một người am tường mạng lưới giao thông toàn quốc, lại có kiến thức sâu rộng về các loại xe, chắc chắn có thể giúp được. Tôi sẽ giải thích cặn kẽ cho ngài cách phân biệt toa có động cơ và toa kéo.」

Fan cuồng đường sắt xuất hiện.

「Tàu điện thật sự rất bất tiện, vì nó chỉ chịu dừng ở những địa điểm nhất định.」

「U oaaa!?」

Nghe thấy thứ mình yêu thích nhất bị phủ nhận một cách thẳng thừng, Ieyasu ôm lấy Daigorō, gục vào lòng cậu ta mà khóc.

「Những lúc thế này, có xe hơi vẫn tiện hơn. Hay là nhà mình cũng mua một chiếc đi~~?」

「Nhà mình đào đâu ra tiền mà mua?」

Hơn nữa, nếu thực sự mua một phương tiện cơ động quá mức như ô tô, chỉ sợ lúc đó chị tôi cả đời cũng không về được nhà mất.

「Tôi nói một câu không quan trọng nhé… Mọi người lạc đề rồi.」

Nghe lời nhận xét tỉnh táo của Fumino, tôi bừng tỉnh.

「Thế là, ừm… chị xuống một nhà ga không tên, đang không biết phải làm sao thì nhìn thấy Nozomi-chan.」

Chị Otome cuối cùng cũng vào chủ đề, kể lại quá trình gặp Nozomi.

Chị nói rằng đã thấy Nozomi đứng một mình trong một con hẻm nhỏ.

Chị định hỏi đường Nozomi, nhưng hai người gần như không thể nói chuyện được.

Rồi không lâu sau đó, một người đàn ông đáng ngờ tiến đến, định đưa Nozomi đi—

「—Khoan đã! Chị nói gì? Có một gã đàn ông đáng ngờ muốn đưa Nozomi đi!?」

「Ừm. Hắn ta đột nhiên nắm lấy tay Nozomi-chan, định kéo em ấy đi.」

Lúc đó, Nozomi dường như đã chống cự.

Chị Otome cảm thấy có gì đó không ổn, liền hỏi Nozomi có quen người đàn ông đó không, Nozomi lắc đầu.

「Thế nên, thấy cô ấy gặp khó khăn, ngài đã ra tay tương trợ.」

Daigorō nói bằng giọng trầm.

「Đúng đúng, chính là vậy. Nhưng lúc đó chị cũng sợ lắm đó; Nozomi-chan lúc đó cũng sợ lắm đúng không?」

「…Sợ lắm.」

Giọng điệu của cô ấy nghe không có một chút nào là sợ hãi cả.

「Sau đó, bọn chị cùng nhau bắt tàu điện về nhà. Trên tàu nói chuyện với em ấy, nghe nói em ấy không người thân thích, không nhà không cửa, không hiểu sao lại khiến chị nhớ đến chuyện xưa, nên chị đã hỏi em ấy có muốn đến nhà bọn chị không.」

Chị Otome vỗ tay một cái, định nhân đà kết thúc câu chuyện, không ngờ lại bị Ieyasu ngăn lại.

「Chờ chút, chờ chút… Otome-shishou, bây giờ kết luận thì có hơi sớm quá không?」

「Vậy sao? Nhưng chị cũng không còn gì để nói nữa đâu?」

Mặc dù chị Otome nói đã hỏi ý kiến của Nozomi, nhưng thấy Nozomi im lặng ít lời như vậy, tôi đoán cùng lắm cô ấy chỉ trả lời CÓ hoặc KHÔNG, thực tế chắc chắn là do chị Otome cứng rắn đưa cô ấy về. Nhưng cũng đành chịu thôi, chị Otome chính là người như vậy.

「Được rồi, tôi nghĩ chắc Takumi có rất nhiều câu hỏi khó nói, vậy để tôi hỏi thay cho. Cậu là người ở đâu? Nhà có mấy người? Sống ở đâu? Có thích anime không?」

Ieyasu hỏi một tràng như súng liên thanh, trong đó còn lẫn cả mấy câu hỏi riêng tư.

「………………」

Còn Nozomi thì không trả lời, chỉ ngơ ngác nhìn Ieyasu.

「Ừm ừm? Cậu đang dùng thần giao cách cảm với tớ à? Ừm~~………… Ra là vậy. Tiếc là tớ lại thích mẫu chị gái cơ.」

Cậu đang nói cái gì vậy?

「Thôi, đùa đến đây thôi… Nhưng ít nhất cậu cũng nên cho bọn tớ biết chỗ ở chứ?」

「………………」

Nghe câu hỏi của Ieyasu, cô ấy lại im lặng.

Xem ra, chắc là cô ấy không muốn nói.

「Kikuchi, tôi nghĩ cậu nên dừng lại đi.」

「Đúng vậy đúng vậy, nếu em ấy không muốn nói, cậu đừng có hỏi dồn nữa mà.」

Daigorō và chị Otome cùng khuyên Ieyasu.

「Ư ư…」

Nghe họ nói vậy, Ieyasu cũng đành đẩy gọng kính, dừng lại.

Xem ra cậu ta cũng hiểu rằng hỏi nữa cũng chỉ vô ích.

Không khí tại chỗ bị bao trùm bởi một sự im lặng khó xử.

Chỉ còn tiếng tích tắc của chiếc đồng hồ treo tường nghe rõ mồn một.

「Nếu làm phiền…」

Nozomi đột nhiên lên tiếng. Nhưng âm lượng nhỏ đến mức chỉ vừa đủ nghe.

「Nếu làm phiền mọi người, tôi sẽ đi.」

Nozomi đứng dậy, định rời đi—

「Chờ đã.」

Fumino níu tay áo cô ấy lại.

「Cậu muốn ở lại hay rời đi, tôi không quan tâm.」

Fumino nhìn thẳng vào Nozomi.

「Nhưng nếu để cậu lang thang ngoài đường vào giờ này, chỉ tổ gây thêm phiền phức cho người khác.」

「……………」

Fumino và Nozomi nhìn nhau. Không lâu sau, Fumino quay mặt đi.

「Đ-đ-đúng! Nói không sai chút nào! Fumino good job!」

Chị Otome chạy đến bên Fumino.

Rồi ôm chầm lấy cậu ấy.

Chị ấy ôm cậu ấy thật chặt, trên môi nở một nụ cười rạng rỡ.

「Ai cũng có những bí mật không muốn nói ra, có những quá khứ không muốn nhớ lại, ngay cả chị cũng không ngoại lệ. Nên chị nghĩ chuyện này dừng ở đây được không?」

Gương mặt chị Otome tràn ngập nụ cười hiền hòa.

Nozomi ngẩng đầu nhìn chị ấy.

「Nếu Otome-shishou đã nói vậy, thì cũng đành thế thôi.」

Ieyasu nhún vai, nở một nụ cười khổ.

Thế là, cuộc họp tạm dừng, mọi người quyết định tạm thời không truy cứu lai lịch của Nozomi.

Thời gian trôi qua…

*Biết đâu có một ngày nào đó, cô ấy sẽ tự động nói ra thân thế của mình…* tôi thầm nghĩ.

Tiếng sủa vọng lại từ xa.

Một tiếng chó sủa lại kéo theo nhiều tiếng sủa khác.

Nghe như thể lũ chó đang báo cho đồng loại biết 「Tôi ở đây」 vậy.

Tôi, Ieyasu, và Daigorō ba người đi dưới ánh đèn đường mờ ảo, trên con phố về đêm.

Nghe hai người họ nói phải về, tôi cũng tiễn họ một đoạn. Nhưng tôi làm vậy không phải vì lo lắng cho sự an toàn của họ. Dù sao thì cướp giật bình thường cũng chẳng làm gì được một sợi lông của Daigorō, còn hạng người như Ieyasu thì có cướp cũng chẳng đáng.

Sở dĩ tôi đi cùng họ, chỉ là vì có chuyện muốn nói. Nhưng khi mọi người đã rời khỏi Stray Cats, ngược lại chẳng ai muốn mở lời.

Những lúc thế này, người mở lời đầu tiên luôn là Ieyasu—

「…Mà này, mọi người thấy sao? Không… phải nói là, mọi người có cảm nghĩ gì?」

Và người phá vỡ sự im lặng trước mắt, quả nhiên lại là Ieyasu.

「Mặc dù trông cô ấy có vẻ thực sự có nỗi khổ tâm khó nói, nhưng… không biết thực tế rốt cuộc là thế nào.」

「Chúng ta đã thống nhất không đào sâu nữa rồi. Đại trượng phu nhất ngôn ký xuất, tứ mã nan truy.」

Daigorō nghiêm nghị nói.

「…Không, Ieyasu đã phối hợp rất tốt. Vừa nãy cậu ấy cũng cố tình phối hợp với tớ nên mới hỏi cô ấy những chuyện đó. Đúng không, Ieyasu?」

Dù sao thì Ieyasu lúc đó cũng nói, rằng tôi có rất nhiều câu hỏi khó mở lời với cô ấy.

Nhưng cậu ấy lại nhắm vào điểm đó, thay tôi hỏi dồn.

「Ừm~~ Dù sao thì kể cả tớ có hỏi dồn, mọi người cùng lắm cũng chỉ nói 『Ôi Ieyasu thật không biết điều』 là xong. Hơn nữa nếu cô gái đó thực sự dính vào rắc rối gì, chúng ta phải nghĩ sẵn đối sách trước.」

「Vậy là cậu biết rõ không nên hỏi, nhưng vẫn cứ hỏi? Và tất cả đều là vì tương lai?」

「Cũng không đến mức ghê gớm thế đâu. Nói sao nhỉ? Con người tớ vốn thích lao đầu vào chỗ khó.」

Ieyasu giơ ngón cái chỉ vào mình, trông có chút ngầu.

「Ra là vậy… quả nhiên là Kikuchi. Xem ra tôi còn kém xa…」

Không không không, cậu đánh giá cậu ta cao quá rồi đấy.

「Tóm lại, sắp tới cậu sẽ sống chung với cô ấy một thời gian nhỉ? Biết đâu một ngày nào đó cô ấy sẽ chủ động thành thật với cậu, kể cho cậu nghe quá khứ của cô ấy cũng nên.」

Nói rồi, Ieyasu đá văng một hòn sỏi dưới chân.

Tôi cũng mong mọi chuyện sẽ thuận lợi như cậu ấy nói.

「Tóm lại, trước hết các cậu phải bắt đầu từ việc giao tiếp, nhưng xem tình hình này, chắc giao tiếp cũng khó khăn lắm đây. Nói chuyện với cô ấy cứ như ném đá ao bèo, nhân vật kiệm lời cũng phải có giới hạn chứ?」

Dù vậy, so với ngày hôm qua, hôm nay cô ấy đã nói nhiều hơn rồi…

「Tóm lại ngày mai sau khi tan học, tớ sẽ nói chuyện kỹ hơn với cô ấy, hỏi xem cô ấy thích ăn gì, thích thể loại nhạc nào. À phải rồi, nói chuyện về bánh ngọt có lẽ cũng không tệ.」

Tôi vừa dứt lời, hai người họ liền dừng bước.

Rồi quay lại, mắt chữ A mồm chữ O nhìn tôi.

Ể… tôi vừa nói gì lạ lắm à?

「…Tsuzuki, mai trường nghỉ đấy. Cậu không biết sao?」

Ể?

「Mai là ngày kỷ niệm thành lập trường. Ngày 10 tháng 7, còn gọi là Ngày Natto. Hiệu trưởng đã ngẫu hứng thành lập trường vào ngày này đó.」

A…

A~ đúng rồi! Tôi quên mất!

Nói cách khác, ngày mai tôi có cả ngày để ở Stray Cats…

Lần này nếu không bắt chị Otome làm bánh, tiệm của chúng ta thực sự sẽ sập mất.

Để ngăn chị ấy lại trốn việc, tôi phải trông chừng chị ấy cẩn thận mới được.

Hơn nữa, kế hoạch lúc nãy cũng cần có chị Otome phối hợp mới được…

Tôi thở dài, ngẩng đầu nhìn trời đêm.

Vầng trăng lớn lơ lửng giữa không trung, như thể cũng đang cúi xuống nhìn chúng tôi.

Sáng hôm sau, thứ vang lên đầu tiên trong phòng không phải là chuông báo thức, mà là điện thoại của tôi.

Tôi với tay ra khỏi chăn, cầm lấy điện thoại, xem số người gọi đến.

Màn hình hiện lên bốn chữ 『Kikuchi Ieyasu』, bên cạnh hiển thị thời gian là 5:30 sáng…

「Ừ aaaa?」

Tôi gãi cái đầu vẫn còn mơ màng, nhấn nút nghe.

Nếu cậu ta không gọi, theo lý mà nói tôi còn có thể ngủ thêm nửa tiếng nữa.

「…A lô?」

『Nói trước, chính tớ cũng không muốn gọi điện vào sáng sớm thế này đâu.』

「Ieyasu à? Là Ieyasu… đúng không? Cậu biết bây giờ là mấy giờ không—」

『Bây giờ là 5 giờ! Hơn nữa tớ bị dựng dậy từ lúc 4 giờ rồi! Cậu nói xem ai đã dựng tớ dậy!? Còn phải hỏi sao? 「Sáng luyện võ giữa chừng, tự nhiên lại thấy lo cho tình hình nhà Tsuzuki. Lát nữa tớ muốn đến nhà cậu ấy giúp một tay, cậu đi cùng tớ không? Cậu yên tâm, Tsuzuki ngày nào cũng dậy sớm chuẩn bị nguyên liệu rồi, không lo làm ồn đến cậu ấy đâu」— nói một tràng, chẳng thèm quan tâm tớ có còn đang ngủ hay không. Cậu đoán xem tên ngốc này là ai! Gợi ý: Khố đóng.』

Âm lượng lớn đến mức đau cả màng nhĩ tuôn ra từ ống nghe.

Thế là tôi tỉnh ngủ hẳn.

「…Daigorō à?」

『Chính xác! Hơn nữa tên ngốc đó bây giờ đang ở công viên, hợp ý với mấy bà cụ tập Thái Cực quyền rồi cùng nhau múa quyền kìa.』

「Này… các cậu không cần phải gượng ép mình như thế đâu…」

『Bây giờ nói câu này thì muộn rồi. Bọn này, đã đến trước cửa tiệm nhà cậu rồi đấy.』

Tôi vội vàng nhảy xuống giường.

Kéo rèm cửa sổ nhìn ra ngoài—

『Hê~~』

Ieyasu nhăn mặt, miễn cưỡng vẫy tay về phía tôi.

「…Tớ ra ngay.」

『Mau ra đón tớ đi, rồi cho tớ một cái ôm ấm áp.』

Tôi dường như nghe thấy tiếng Ieyasu sụt sịt.

Nhà Tsuzuki trừ đi phần tiệm, bên trong có cấu trúc ba phòng ngủ hai phòng khách.

Ngôi nhà cũ kỹ mấy chục năm tuổi này đã được cải tạo nhiều lần trong quá khứ.

Đến ngày hôm nay, bên trong nhà có cấu trúc phòng khách thông với tất cả các phòng khác—

Nói cách khác, muốn ra vào phòng, nhất định phải đi qua phòng khách.

「………………」

Tôi nhón chân đi qua phòng khách.

Nozomi đang cuộn mình trong chăn ngủ trên ghế sofa, hơi thở đều đều.

Nhưng dáng đi rón rén của tôi lại bị lũ mèo phát hiện, chúng còn tụ tập lại dưới chân tôi.

「Suỵt~~…」

Mấy con mèo cọ vào chân tôi, đòi tôi cho chúng ăn.

Nhưng làm ơn, bây giờ đừng làm ồn, lát nữa tôi sẽ cho các cô ăn no nê.

Vừa âm thầm xin lỗi lũ mèo trong lòng, tôi vừa túm gáy chúng xách sang một bên, lặng lẽ đi đến phòng khách nơi Nozomi đang ở.

*Tại sao cô ấy lại phải ngủ ở phòng khách chứ* — tôi thầm nghĩ.

Nếu muốn phòng riêng, nhà chúng tôi vẫn còn một phòng trống.

Nhưng Nozomi lại nhất quyết đòi ngủ ở đây.

Cuối cùng, tôi và chị Otome cũng đành phải đồng ý yêu cầu của cô ấy, để cô ấy ngủ ở phòng khách.

Nhưng… chính vì mỗi lần ra vào phòng đều phải đi qua phòng khách, nên lúc đêm khuya và sáng sớm phải đặc biệt đi nhẹ nói khẽ.

Lũ mèo thấy tôi ra phòng khách, chắc tưởng có đồ ăn, liền 「Meo」 một tiếng.

「Suỵt~~… Mấy đứa sẽ đánh thức cô ấy dậy đó, đừng kêu nữa.」

Ngay lúc tôi nói nhỏ với lũ mèo—

「…Tôi dậy rồi.」

Nozomi toàn thân cuộn trong chăn mở mắt ra.

「!? X… xin lỗi, tớ có làm cậu thức giấc không?」

「Không.」

Thấy Nozomi nằm trên sofa, chỉ có ánh mắt hướng về phía tôi, khiến tôi nhất thời không biết nên nói gì với cô ấy.

「…Ờ~~ cậu cứ kệ tớ, ngủ tiếp đi. Bây giờ còn chưa đến 5 rưỡi sáng đâu.」

Tôi liếc nhìn đồng hồ treo tường, bây giờ là 5 giờ 20.

Lũ mèo kêu meo meo bên cạnh không đợi được tôi cho ăn, dường như cũng đã bỏ cuộc. Chúng đến bên cạnh Nozomi đang nằm, nhảy lên người cô ấy.

Một con mèo khác thấy vậy cũng nhảy lên theo.

Rồi lại có một con khác làm y hệt, nhưng lần này là nhảy lên mặt Nozomi.

「…Nặng quá.」

Nozomi im lặng chịu đựng một lúc, nhưng vì trên người ngày càng nặng, cô ấy không khỏi ngồi dậy.

Con mèo đang chiếm cứ mặt cô ấy lăn xuống, ngửa bụng rơi xuống đùi Nozomi.

「Xin lỗi, để tớ bắt nó xuống giúp cậu nhé?」

「Không sao, cứ để vậy đi.」

Nozomi đưa tay gãi cái bụng trắng như tuyết của con mèo tam thể đang không chút phòng bị trên đùi mình.

Con mèo ban đầu còn lăn lộn lung tung, ra sức biểu đạt sự bất mãn, nhưng trước sự vuốt ve khéo léo của Nozomi cũng đành bó tay, chỉ chưa đầy mười giây sau đã thoải mái phát ra tiếng gừ gừ.

Ự, kỹ thuật thật cao siêu.

Còn Nozomi thì nheo mắt lại, nhìn những con mèo khác đang nhảy lên sofa, dáng vẻ như một con mèo mẹ đang cưng nựng con mình.

「Cậu thích mèo à?」

Tôi bất giác hỏi cô ấy một câu.

「Cũng thường thôi.」

Đúng là một câu trả lời mơ hồ.

Ý là vừa không ghét cũng không thích sao?

「Nhưng, chúng dễ thương.」

「Vậy à, vậy cậu chơi với chúng một lát đi. Vốn còn mấy con nữa, nhưng chắc chúng đang ở trong phòng chị Otome, ngủ say cùng chị ấy rồi.」

「…Ừm.」

Nozomi gật đầu.

Vừa mở cửa Stray Cats, ngoài Ieyasu ra, còn có thêm một nhân vật có chút bất ngờ.

「…Fumino?」

「Ồn ào quá, im đi, còn không mau cho tôi vào.」

Cô nàng này mới sáng sớm mà tâm trạng đã tồi tệ thế nhỉ.

Nếu tôi thử gãi cằm cậu ấy như cách Nozomi vừa làm với con mèo tam thể, không biết tâm trạng cậu ấy có tốt lên không.

…Chắc là chỉ bị cậu ấy đấm bay thôi.

「Mà sao cậu lại đến sớm thế này?」

「Cậu ta nói lúc đi dạo buổi sáng thì 『tình cờ』 đi ngang qua tiệm, rồi thấy tôi ở đây, cảm thấy hành tung của tôi đáng ngờ.」

Thế, thế à, ra là vậy.

「Sao đây? Hai người định làm gì?」

Ánh mắt nghi hoặc của Fumino lướt qua lướt lại giữa tôi và Ieyasu.

Ờ… chúng tôi không có định làm gì lạ cả.

「Daigorō đâu? Cậu ấy chưa đến à?」

「Chưa, tớ đang định coi như người này không tồn tại đây.」

Thôi, lát nữa cậu ta sẽ đến thôi.

「Hiện tại tớ không có kế hoạch gì đặc biệt cả, nhưng hai người cứ vào đi.」

Thế là tôi dẫn hai người họ vào nhà. Hay là mình pha cho họ một tách cà phê cho tỉnh táo nhỉ…

Một chút lòng thành mọn này, mấy kẻ hay ngại ngùng này chắc sẽ không từ chối đâu nhỉ?

Không lâu sau, Daigorō cũng đến.

Thấy trán cậu ta lấm tấm mồ hôi, nụ cười mãn nguyện trên mặt như thể đang nói 「Ừm, buổi sáng này thật có giá trị」, dáng vẻ tràn đầy nhiệt huyết đó không khỏi khiến tôi thấy hơi nhói lòng.

Còn tôi thì bị Ieyasu dựng dậy từ sáng sớm, buồn ngủ đến mức mắt nặng trĩu.

「Vậy, cô gái lần trước thế nào rồi?」

「Cậu nói Nozomi à? Tớ vừa bảo cậu ấy chơi với mèo ở phòng khách. Nói trước cho các cậu biết, cậu ấy là một cao thủ dỗ mèo đó.」

「Cậu… cậu nói gì…!?」

Ieyasu cố tình làm ra vẻ kinh ngạc. Có một người bạn hợp tác như vậy thật là vui.

Biết đâu một thời gian nữa, Nozomi cũng có thể cùng tôi pha trò như họ.

Nhưng bây giờ, tôi phải chuẩn bị công đoạn đầu tiên để làm bánh đã.

「Tôi thấy chúng ta do thám tình hình cũng gần đủ rồi, về nhà được chưa?」

Ieyasu giơ tay hỏi. Ừ thì, đương nhiên là tôi không hề phiền…

「Nói gì vậy? Đã đến đây rồi, tiện tay giúp một chút chẳng phải là đạo lý làm người cơ bản nhất sao?」

「Khoan đã, đừng có qua đây! Nóng chết đi được! Ngay cả lời nói cũng nhiệt huyết như vậy!」

Dù sao đi nữa, hai người làm ơn yên lặng một chút, chị Otome còn đang ngủ đấy.

Mặc dù chút âm thanh này chắc cũng không đánh thức được chị ấy.

「Nói trước, tôi không giúp đâu đấy!」

Fumino nhìn vào mặt tôi nói.

「Vậy à? Vậy cậu lấy giúp tớ trứng đi, tớ nhớ trong tủ lạnh còn một khay.」

「Tôi đã nói là tôi không giúp rồi mà?」

Nói thì nói vậy, nhưng Fumino vẫn miễn cưỡng đi về phía tủ lạnh. Tôi chắp tay sau lưng cậu ấy cảm ơn.

「Nghĩ lại thì, cũng lâu lắm rồi chúng ta mới cùng nhau làm bánh như thế này.」

「Đúng vậy. Lần trước các cậu đến, chắc là lúc năm mới?」

「Không, chắc là lâu hơn. Tớ nhớ là hồi Giáng sinh năm ngoái.」

Ồ~~ đúng đúng.

Giáng sinh năm ngoái hình như vì thiếu người nên tôi đã nhờ Ieyasu và Daigorō đến hỗ trợ.

Lần này họ hiếm hoi tham gia lại, nhưng tôi rất lo không biết họ còn nhớ các bước làm không nữa.

「Tóm lại cứ nướng cốt bánh bông lan trước, sau đó bất cứ lúc nào cũng có thể dùng kem tươi trang trí thành bánh, các cậu cứ cùng nhau giúp tớ việc này trước đi.」

Sau khi ra chỉ thị, tôi lấy tạp dề của tiệm đưa cho Ieyasu và Daigorō.

Rồi lại yêu cầu họ rửa tay và khử trùng. Đây là kiến thức cơ bản trước khi bắt đầu công việc.

Được rồi, về cốt bánh bông lan, tôi nghĩ bây giờ không cần phải giải thích thêm nhiều nữa. Nó chính là phần nền của bánh.

Nguyên liệu cơ bản là trứng, đường, bột mì ba thứ.

Ngoài ra còn cần thêm một ít tinh chất vani và bơ tan chảy.

Trong đó quan trọng nhất là trứng. Cách đánh trứng khác nhau sẽ cho ra thành phẩm hoàn toàn khác nhau.

「Cách đánh trứng tớ chắc đã nói với các cậu rồi nhỉ? Có hai cách là tách lòng đỏ lòng trắng, và đánh cả quả… Nhà chúng ta dùng cách sau, đánh chung lòng đỏ và lòng trắng để làm bánh.」

Cách làm này, tiếng Pháp dường như gọi là 「bánh kiểu Genoa」.

Trong đó quan trọng nhất là phải chưng cách thủy cả quả trứng và đường, rồi đánh bông lên đến khi nhấc lên có dạng như dải lụa.

「Tóm lại, việc này giao cho Daigorō.」

「Ừm, hiểu rồi. Tôi sẽ dốc toàn lực để khuấy nó.」

Khoan khoan khoan, làm ơn cậu dùng máy đánh trứng là được rồi.

Tiếp theo chỉ cần lót giấy nến vào khuôn bánh là được…

「Khoan đã! Cậu định đẩy việc này cho tớ đúng không? Tớ không biết làm đâu.」

Không… việc này đã được coi là rất đơn giản rồi, chắc chắn cậu sẽ làm được.

Tôi đưa khuôn cho Ieyasu, đúng lúc đó—

「Chào buổi sáng nha~~☆」

Chị Otome nhảy bổ ra.

Hiếm thấy quá… không ngờ chị ấy lại có thể dậy sớm như vậy…

「………………」

Cả Nozomi cũng thò đầu ra từ sau lưng chị ấy nhìn chúng tôi.

「Ể~~? Hôm nay náo nhiệt quá nhỉ; cứ như hồi Giáng sinh ấy.」

Chị Otome vui vẻ vỗ tay… Mà khoan, đây vốn là việc của chị mà.

「…Mọi người đang làm gì vậy?」

Nozomi tò mò nhìn những thứ trên tay chúng tôi.

「Họ đang làm bánh đó. Chính xác hơn là cốt bánh bông lan để làm nền, tức là cái phần mềm xốp bên trong ấy.」

「Nếu cậu có hứng thú, có muốn cùng làm với bọn tớ không? Dù sao cũng có chị Otome ở đây, chị ấy có thể hướng dẫn cậu cách làm bánh chính xác nhất từ đầu đến cuối đó.」

Tôi vốn chỉ thuận miệng hỏi, nghĩ rằng chắc cô ấy sẽ dứt khoát từ chối.

「…Ừm.」

Không ngờ cô ấy lại gật đầu đồng ý, tiến về phía nhà bếp của chúng tôi.

「Như vậy có ổn không? Em ấy hoàn toàn không có kinh nghiệm mà.」

Fumino có chút không yên tâm nhìn Nozomi.

Nếu nói không có kinh nghiệm thì thực ra tôi cũng gần như vậy. Ở đây ngoài chị Otome ra, ai cũng coi như không có kinh nghiệm.

Tất cả mấu chốt nằm ở chỗ… liệu chúng tôi có làm ra được thứ đủ tiêu chuẩn để bán hay không.

「Vậy thì, trước khi các cậu nướng xong cốt bánh, chị sẽ ngồi ngẩn ngơ ở đây một lát;」

Chị Otome ném lại một câu vô cùng vô trách nhiệm, rồi tựa đầu vào tường ngủ thiếp đi.

…Thôi, chuyện thường ngày ấy mà.

「Vậy Nozomi, chúng ta cũng làm lòng trắng trứng đánh bông đi. Fumino cũng vào giúp một tay.」

「T-tại sao tôi lại phải…」

「Đừng nói vậy mà. Nè, cái này cho cậu cầm.」

Ieyasu liền đưa cái máy đánh trứng trên tay cho cậu ấy.

「…Ồ ồ, Fumino quả nhiên rất hợp với thứ hung khí trông giống máy khoan này. Có thể nói là như hổ thêm cánh, như Jason thêm cưa máy, như Crocodine thêm rìu khổng lồ.」

「Cẩn thận tôi đánh nát cái não đậu phụ của cậu bây giờ!」

Tôi vừa mời vừa kéo Fumino về nhóm làm lòng trắng trứng, sau đó ba người cùng nhau bắt tay vào làm.

Chị Otome đang giả vờ ngủ bên cạnh, mắt hé mở, lặng lẽ quan sát chúng tôi.

— *Chị, chị giả vờ lộ liễu quá đấy.*

Sau khi nướng trong lò khoảng ba mươi phút ở nhiệt độ 160-170 độ.

Lần này tôi hiếm hoi nướng được một chiếc bánh bông lan tuyệt đẹp.

…Thực ra kinh nghiệm thất bại của tôi trước đây có thể nói là không đếm xuể, thậm chí ngay cả hôm kia cũng vậy.

Hoặc là bánh quá cứng, hoặc là bề mặt bị nướng quá lửa…

Nhưng chiếc bánh bông lan hôm nay lại được nướng vừa đúng độ.

「…Như vậy là xong rồi à?」

Nozomi nghiêng đầu, nhìn chiếc bánh bông lan tròn như trăng rằm.

Đương nhiên, đây chỉ là phần mở đầu của mở đầu.

「Thầy ơi, hay là chúng ta cứ bán thế này đi. Thêm cho nó vài câu quảng cáo, nói là bánh mộc mạc không chất phụ gia, hoặc là bánh thân thiện với môi trường gì đó là được chứ gì?」

Ieyasu chắc là lười, bắt đầu đưa ra một đống gợi ý vớ vẩn để cho qua chuyện.

Mặt khác, Daigorō từ nãy đến giờ đã phụ trách việc cắt trái cây.

「Có thể không làm tổn thương tế bào, cắt một nhát ngọt lịm như dao cạo sắc bén… đây mới là thần tuý của nấu ăn.」

Cậu ta vừa lẩm bẩm những lời đó, vừa mất năm phút để cắt một quả dâu tây.

Trong lúc cậu ta cắt dâu, Fumino và tôi đã chuẩn bị đủ nguyên liệu, sẵn sàng bắt đầu trang trí bánh.

Và người phụ trách công việc này—

「Ahahahaha, xem ra vẫn phải nhờ đến tay tôi. Chậc~~」

Còn *chậc* nữa, chị là chủ tiệm này đấy.

「Vậy thì chúng ta làm món cơ bản của cơ bản — bánh dâu tây đi.」

Nói đơn giản, chính là loại bánh gato nhỏ thông thường.

Nhìn qua có vẻ đơn giản, nhưng thực tế làm lại không hề dễ.

Khó khăn đầu tiên là phải cắt cốt bánh thật đẹp, và trét kem thật đều.

Việc này chỉ cần tích lũy kinh nghiệm, đa số mọi người đều có thể làm được.

Nhưng thứ chúng ta làm là để đem đi bán, nên chỉ đẹp và gọn gàng thôi thì không đủ.

Cái gọi là bánh ngọt, là thứ trước hết dùng mắt để thưởng thức, sau đó mới dùng lưỡi để nếm.

Và phần trang trí là công đoạn đòi hỏi kỹ thuật cao nhất. Dùng phới để trét kem chính là lúc người thợ làm bánh thể hiện tài năng.

Chỉ cần đội mũ vệ sinh trắng và mặc tạp dề, chị Otome đã trông hệt như một thợ làm bánh chuyên nghiệp. Tôi cũng thích nhất là bộ dạng này của chị ấy.

Chị Otome xắn tay áo, đứng trước cốt bánh bông lan.

「Nozomi-chan cũng đến xem đi, xem bọn chị làm ra chiếc bánh thơm ngon một cách ngầu lòi như thế nào.」

Chị Otome phết si-rô đường lên cốt bánh, xếp trái cây lên, làm từng lớp một.

「…Chị, vết cắt của cái bánh này có vẻ không được phẳng lắm.」

「Ơ, ể? Chị cắt không đẹp à?」

Tôi thấy nó trông không chỉ là 「không đẹp」 thôi đâu.

Tất cả mọi người đều nín thở nhìn chị Otome, trừ Nozomi.

Đến nước này, tôi cũng chẳng giấu giếm nữa — thực ra mọi người từ trước đến nay đều nói tay nghề của chị Otome không tốt… không, phải nói là tệ hại mới đúng. Chị ấy chỉ có vẻ ngoài trông giống người trong nghề thôi.

「Không sao không sao; chị sẽ trét kem cho thật đẹp.」

Chị Otome tự tin đặt cốt bánh lên bàn xoay.

Rồi như một nghệ nhân gốm đang chuốt bình, chị ấy xoay bàn xoay, trét kem lên bánh.

Nhưng—

「Ây, ây ây ây ây, ô ô ô ô~~?」

Cái phới lại cào vào cốt bánh, không lâu sau, cả chiếc bánh đã hỏng bét.

Lần này, ngoài Nozomi ra, tất cả mọi người đều che mắt thở dài.

Nhưng đây cũng không phải là chuyện gì mới mẻ, nên mọi người không đặc biệt hoảng hốt.

…Nghĩ kỹ lại, tiệm của chúng ta có thể trụ được đến bây giờ, thực sự đến cả tôi cũng thấy khó tin.

「V-vừa rồi là làm mẫu sai!」

Cái cớ này cũng quá tệ rồi. Chị, chị đừng tự làm mình mất mặt nữa…

「Ch-chuyên gia cũng có lúc thất bại, nên đối mặt với bất cứ chuyện gì, đều phải có một trái tim dũng cảm thử thách;」

Nói xong, chị Otome đưa cái phới cho Nozomi.

Khoan đã! Chị định để Nozomi làm ngay bây giờ sao!?

Như vậy cũng quá liều lĩnh rồi.

Nếu đã đổi người, ít nhất cũng phải để Fumino, người đã có vài lần kinh nghiệm, làm chứ—

「Tôi thử xem.」

Nhưng, Nozomi nắm chặt cán phới, bước lên một bước.

Nếu cô ấy đã muốn thử một lần, dù sao thì tôi cũng đã chuẩn bị rất nhiều cốt bánh…

「Kōya, ăn cái này đi.」

Fumino ở bên cạnh, đưa thành phẩm thất bại của chị Otome lúc nãy đến trước mặt Daigorō.

「Ưm… buổi sáng ăn đồ ngọt kiểu Tây, đối với dạ dày có vẻ hơi nặng nề.」

「Đã là đàn ông con trai, thì không nên kén ăn như vậy chứ?」

Mặc dù toàn thân Daigorō toát ra vẻ miễn cưỡng, nhưng trước mặt Fumino thì chẳng có tác dụng gì.

Bị logic tương tự như của Ieyasu thuyết phục, Daigorō cũng đành phải bất đắc dĩ ăn bánh.

「Ự, ngọt đến mức đầu óc sắp tan chảy luôn rồi.」

Tôi cũng nghĩ vậy. Dù sao thì chị Otome đã phết cả đống si-rô đường lên đó mà.

Thế nên trước cả khi cậu ấy trét kem, tôi đã biết chắc cái bánh này sẽ thất bại rồi.

Haizz…

Trong lúc đó, ở phía bên kia, Nozomi đang bắt đầu làm bánh theo sự hướng dẫn của chị Otome.

「Thả lỏng vai ra nào, em cứ nghĩ trong đầu là mình chỉ cần phết một lớp mỏng thôi là được.」

「…Đã rõ.」

Bàn xoay bắt đầu quay.

Cây dao phết trong tay Nozomi từ từ trét kem lên chiếc bánh.

「Aiya, nhẹ tay hơn một chút nữa nào;」

「…Thế này ạ?」

Thế là, một lớp kem tuyệt đẹp dần được phủ đều quanh chiếc bánh bông lan.

Động tác điêu luyện ấy khiến tất cả mọi người đều phải thốt lên kinh ngạc.

Nozomi… Cậu còn giỏi hơn cả chị Otome nữa đấy.

「Giỏi quá giỏi quá! Bé Nozomi đỉnh thật! Tuyệt vời!」

Chị ơi, trong tình huống này, đáng lẽ người không nên vui mừng nhất phải là chị mới đúng chứ…

「Thế này được chưa ạ?」

Nozomi quay sang hỏi tôi.

「Ừm, cậu làm tốt lắm. Ngay cả chị Otome cũng hiếm khi trét thành công được như vậy… hiếm đến mức tôi chẳng có chút ấn tượng nào cả.」

「Ch-chị cũng hay thành công lắm mà nhỉ~~?」

Dù giọng điệu có phần phản đối, chị Otome vẫn vỗ tay tán thưởng Nozomi hết mình.

「Biết đâu Nozomi lại là cứu tinh của Stray Cats chúng ta cũng nên! Chà, thiên tài!」

Chị Otome, cái sự chuyên nghiệp mà chị từng tự hào vứt đi đâu rồi?

Tôi vừa ôm đầu vừa thở dài.

Sau đó, chúng tôi mới biết Nozomi thực sự rất cừ.

Ngoài việc trét kem, chúng tôi còn để cô bé thử trang trí bánh. Lần này cũng vậy, cô bé lại một lần nữa khiến chúng tôi kinh ngạc bởi sự khéo léo phi thường của mình.

Chị Otome thậm chí còn hoàn toàn mê mẩn tài năng xuất chúng của cô bé.

「Hay là chúng ta thuê Nozomi làm thợ làm bánh chính thức của tiệm luôn đi!」

—Cuối cùng chị ấy còn ôm chầm lấy Nozomi và tuyên bố với mọi người như thế.

Giữa khung cảnh ồn ào ấy, tôi thấy Fumino với vẻ hơi buồn bã, ánh mắt dán chặt vào Nozomi đang là tâm điểm của sự chú ý.

「…Đừng nản lòng chứ. Chúng ta chỉ hơi bình thường một chút thôi mà.」

「Tôi nản lòng hồi nào! Đồ ngốc nhà cậu, đừng có tự tiện đoán mò!」

Miệng thì nói vậy, nhưng nhìn bóng lưng lủi thủi rời đi của Fumino, tôi không khỏi thấy cảm thông.

Mà nói đi cũng phải nói lại… không ngờ tay nghề của mình lại thua cả Nozomi.

Dù gì thì mình cũng là phụ tá lâu năm của chị Otome cơ mà…

Chị Otome vui như mở cờ trong bụng, ngắm tới ngắm lui chiếc bánh do Nozomi làm.

Ieyasu và Daigorō cũng hết lòng khâm phục cô bé.

Còn Nozomi, giữa đám đông chúng tôi, vẫn giữ vẻ mặt vô cảm và hơi nghiêng đầu như thường lệ. Dù chỉ là một thoáng chốc, nhưng tôi dường như đã thấy cô bé nở một nụ cười đắc ý.

Fumino cũng mỉm cười hiền dịu.

Nhưng ngay khi phát hiện tôi đang nhìn, nụ cười ấy lập tức biến thành vẻ giận dỗi đầy ngượng ngùng.

…Tiếc thật.