1.2: Một người hùng mới xuất hiện! Ngươi có nghe được tiếng thét gào từ Trái Đất chưa?
2
“Cháu cho rằng, cách suy nghĩ của mọi người hẳn là như vậy. Rằng trong khoảng 7 tỉ người hoặc hơn thế tồn tại trên quả Địa Cầu này thì chỉ có tầm 2,3 tỉ người chết… và rằng đó chẳng phải vấn đề gì quá to tát cả. Đó chắc hẳn là cách người người đang nhìn nhận ảnh hưởng của sự kiện “Tiếng Thét Kinh Hoàng” xảy ra vào sáu tháng trước.”
Kuu Shorakara, một thiếu niên mười ba tuổi, đang cẩn trọng chọn lựa ngôn từ để nói với vị bác sĩ gầy guộc đang ngồi trước mặt mình. Ngồi trong một căn phòng trắng, với một chiếc bàn trắng đi cùng ghế trắng, tường trắng và một chiếc giường trắng cùng rèm che cũng trắng - một căn phòng toát lên đầy vẻ của một “phòng khám” - Kuu đang cố tự kiềm chế lại để tránh mồm mép tép nhảy, nói nhiều hơn mức cần thiết.
Vị bác sĩ gầy guộc kia chăm chú lắng nghe những lời bộc bạch của Kuu. Tuy vậy, ông ta có thực sự hứng thú với những gì cậu nói không hay chỉ đang tỏ vẻ như thế vẫn còn là một ẩn số. Vì suy cho cùng, tỏ ra quan tâm cũng thuộc phần việc của một bác sĩ mà.
“Hay nói đúng hơn, người ta đang coi “Tiếng Thét Kinh Hoàng” như một cách giải quyết đơn giản và mau lẹ cho vấn đề gia tăng dân số không điểm dừng của loài người hiện nay… cháu cho là vậy đấy.”
“Vấn đề gia tăng dân số hử?”
Vị bác sĩ lặp lại những lời Kuu vừa nói. Không biết liệu phía sau hành động ấy có ẩn ý gì không, Kuu không thể đoán ra được.
“Dân số. Đó quả thực có thể là một vấn đề, Kuu à. Một vấn đề mà loài người chúng ta phải nghiêm túc mà nhìn nhận. Đến cả ở nơi chúng ta sống là Nhật Bản đây, dân số cũng đã và đang tăng trưởng với tốc độ đáng báo động rồi. Phi thuyền Trái Đất này từ lâu đã quá tải, lúc nào cũng trong tình trạng bấp bênh như một con tàu sắp chìm nghỉm đến nơi. Để rồi vào cái ngày định mệnh ấy, khi mà loài người, không kể già, trẻ, gái, trai giảm xuống còn hai phần ba so với trước ấy, vấn đề dân số không phải thứ duy nhất được giải quyết đâu. Vấn đề về tài nguyên, về năng lượng, về an ninh lương thực... đó cũng là những khối u đã được loại bỏ đấy. Nhìn vào bức tranh toàn cảnh, ta hoàn toàn có thể khẳng định rằng mọi thứ trên Trái Đất đã trở nên “tốt đẹp hơn nhiều” sau ngày hôm đó. Cậu thấy đúng không?”
“Không phải là cháu không hiểu ý bác sĩ đâu. Cháu thực sự hiểu mà. Cháu không có ý bảo quan điểm đó là lệch lạc hay gì…”
Mặc cho Kuu hiểu rất rõ rằng cẩn trọng ở thời điểm này là vô nghĩa, song cậu vẫn cố gắng lựa lời đáp lại. Dù gì hôm nay cũng là lần đầu cậu tham gia một buổi khám như thế này mà. Cậu đã từng có ấn tượng rằng chỗ này là nơi cho phép người bệnh thoải mái bộc bạch nỗi lòng; nhưng sau khi nghe được lời phản biện kia, cậu mới nhận ra có lẽ mình đã lầm.
Nhưng Kuu lại không cảm thấy khó chịu. Trái lại, cậu đã thèm được có một buổi đối thoại như này từ lâu lắm rồi. Khát khao ấy đã nhen nhóm trong cậu kể từ sau cái ngày định mệnh đó. Trớ trêu thay, sau chừng ấy thời gian, cậu lại được toại nguyện bởi vị bác sĩ mà cậu vừa mới gặp hôm nay chứ không phải ai khác.
“Chỉ là… ý của cháu là… mặc cho một đại họa như thế vừa diễn ra, một thảm kịch kinh hoàng đến nỗi dùng hai từ “đại họa” cũng chưa đủ để lột tả hết sự kinh hoàng ấy, cuộc sống thường nhật vẫn tiếp diễn như thường lệ. Và trong mắt cháu, điều đó thực sự rất dị thường… Nói sao nhỉ, cháu là thành viên câu lạc bộ bóng chày của trường.”
“Ồ. Câu lạc bộ bóng chày à… Được đấy chứ.”
Cho rằng đã đến lúc để chêm vào những luận cứ chắc chắn cho quan điểm của mình, Kuu mào đầu như vậy. Đáp lại, vị bác sĩ gầy guộc chúi người về phía trước, dường như có chút hứng thú với cụm từ “câu lạc bộ bóng chày”. Có thể vì trong những năm tháng tuổi học trò, ông ta cũng chơi bóng chày? Hoặc biết đâu ông ta lại đang là thành viên của một đội bóng chày địa phương nào đó thì sao? Tuy vậy, đó chỉ là những suy diễn vô căn cứ của Kuu. Còn nếu nhìn vào vóc dáng gầy gò kia thì chẳng ai lại nghĩ ông ta là dân chơi thể thao đâu…
“Cậu chơi ở vị trí nào trong đội vậy, Kuu?”
“À, vì hiện giờ cháu mới chỉ là một tân binh năm nhất, nên cháu vẫn chưa được giao cho một vị trí cố định trong đội đâu… Còn hồi tiểu học thì cháu từng chơi ở vị trí chặn ngắn rồi. Tạm gác chuyện đó qua một bên, cái cháu muốn nói ở đây là trong suốt Tuần lễ Vàng vừa rồi, cả câu lạc bộ cháu đã cùng nhau tham gia một trại huấn luyện.”
Kuu lèo lái cuộc trò chuyện về lại đúng hướng của nó.
"Cháu đã nghe lỏm được cuộc trò chuyện giữa một số anh chị cốt cán… hay nói đúng hơn là cháu bị buộc phải nghe, vì vào lúc ấy thì một buổi giao lưu giữa các thành viên trong câu lạc bộ đang diễn ra mà. Một trong số các anh chị ấy đã liên tục ca cẩm về sự khắc nghiệt của chương trình tập luyện, rằng cứ tập kiểu đó thì ma nào chịu được, và…”
“Ca cẩm sao? Mấy đứa đó đã nói gì vậy?”
Giọng của Kuu thoáng chút ngập ngừng. Cậu nhận ra rằng, việc cậu làm bây giờ chẳng khác gì là cậu đang đi phô những việc làm sai trái của tiền bối cậu cho người lớn xử lí cả. Nhưng rồi, nhờ có sự dẫn dắt của vị bác sĩ mà sự do dự trong Kuu đã giảm đi phần nào. Vị bác sĩ này quả thực rất giỏi, Kuu thầm nghĩ như vậy.
“Vị tiền bối ấy đã nói là, ‘Trời ơi! Ước gì tiếng thét kia xuất hiện lại ngay bây giờ để việc tập luyện bị hủy luôn đi!’”
“...”
“Bác sĩ đừng hiểu nhầm nha… vị tiền bối ấy không phải kiểu người thích móc mỉa hay bi quan về đời đâu, và càng không phải kiểu người có tính cách tệ hại hay gì… Đúng hơn thì, trong mắt của đám tân binh tụi cháu, anh ấy là một người rất đáng tin cậy, là một bờ vai đáng để nương tựa vào… Anh ấy đối xử tốt với mấy đứa tân binh lắm, nên cháu thực sự rất yêu mến và quý trọng anh ấy. Bởi vậy, khi nghe anh ấy nói một câu như thế thì cháu đã hoàn toàn bị sốc.”
Không.
Câu nói ấy chỉ là một phần nguyên nhân. Chính cách mà những thành viên khác trong đội - những người cũng đang có mặt ở buổi giao lưu - phản ứng ngay sau đó mới là điều làm cậu thấy sốc đến thế. Ai nấy cũng đều cười. Họ cười lớn thành tiếng, cười giòn giã trước lời đùa của vị tiền bối kia. Nói không ngoa thì với mọi người, trò đùa ấy thực sự không chê vào đâu được.
“Và mới chỉ sáu tháng trôi qua thôi, bác sĩ biết đấy.”
“Hôm nay là thứ Hai ngày 27 tháng 5 năm 2013, nên nếu cụ thể hơn thì đã sáu tháng và 32 ngày trôi qua kể từ khi đó rồi.”
Hướng ánh nhìn về phía cuốn lịch để bàn, vị bác sĩ lên tiếng.
“Vâng… Đúng vậy. Không lệch đi đâu được. Mới chỉ sáu tháng và 32 ngày kể từ cái buổi sáng kinh hoàng ấy thôi, thế mà mọi người đã có thể đùa, có thể cười, có thể coi cái thảm họa ấy như một chuyện bình thường không đáng để bận tâm rồi. Cháu cho rằng, so với việc kí ức về thảm họa ấy bị lãng quên hay từ từ phai mờ khỏi tâm trí mọi người, thì cái tư tưởng kia còn đáng quan ngại hơn nhiều.”
Kuu nói, giọng điệu mất dần sự kiên nhẫn.
“... Bởi vì cháu chắc chắn có những thành viên đã vĩnh viễn mất đi người thân kể từ sau ngày hôm đó. Nói rộng ra thì, nếu dựa trên số liệu thống kê về sự kiện ấy, không lí nào lại tồn tại một người không quen bất kì ai trong số những người đã ra đi vào ngày hôm đó được. Thế mà…”
“Nhưng Kuu này. Con người chúng ta đâu thể cứ mãi đắm chìm trong sự thống khổ được? Đành rằng cậu trai kia đã nói những lời vô cùng đáng khinh, có ý không tôn trọng người đã khuất; nhưng không lẽ tất cả những ai may mắn còn sống sau ngày hôm đó lại không được phép đùa giỡn trong suốt quãng đời còn lại sao? Cậu nghĩ thế thật sao?”
“Nhưng mà…”
“Đã sáu tháng rồi. Sáu tháng và 32 ngày rồi. Vậy liệu một năm có đủ? Hay phải hai năm? Mười năm? Phải đến bao giờ cậu mới chấp nhận được trò đùa ấy hả Kuu?”
“...”
Kuu chẳng biết trả lời ra sao. À không, câu trả lời đã luôn chực chờ sẵn ở trong sâu thẳm tâm hồn cậu rồi.
Rằng dù cho 10 năm nữa, cậu vẫn chẳng thể chấp nhận trò đùa ấy. Rằng dù cho 10 năm sau, cậu vẫn chẳng thể “tha thứ” cho vị tiền bối kia.
Cậu chưa thể hình dung được cậu của 10 năm nữa - khi đã 23 tuổi - sẽ khác biệt đến nhường nào; song cậu tự tin rằng, chỉ riêng quan điểm ấy của cậu là sẽ bất biến theo dòng thời gian.
“Vậy khi đó, cậu đã phản ứng ra sao? Khi mà căn phòng nơi diễn ra buổi giao lưu ấy tràn ngập tiếng cười và sự hào hứng, cậu có hòa mình vào đó và cười to như mọi người không? Hoặc cũng có thể là cậu đã giả vờ cười chăng…”
“Cái đó… ừm thì…”
“Và Kuu này. Ban nãy cậu có nói là cậu thấy dị thường khi mặc cho một đại họa vừa xảy ra, cuộc sống thường nhật vẫn tiếp diễn như thường lệ, đúng chứ? Nhưng liệu có lúc nào cậu từng thử nghĩ xem, để có thể duy trì sự “tiếp diễn như thường lệ” ấy, đã có biết bao nhiêu là thanh niên… không, không phải chỉ thanh niên thôi đâu… đã có biết bao nhiêu người phải đồ mồ hôi sôi nước mắt không?
“...? Đổ mồ hôi sôi nước mắt sao…?”
“Đúng thế. May mắn làm sao khi đất nước ta vẫn đủ sức để giữ được nền độc lập, tự chủ dù cho dân số đã giảm đi đáng kể sau thảm họa ấy… nhưng cậu biết không? Nếu ta nhìn rộng ra toàn cảnh thế giới hiện tại, sẽ không khó để bắt gặp một quốc gia nhỏ yếu nào đó bị hủy diệt và thôn tính bới các quốc gia láng giềng. Nói cách khác, thế giới giờ đây dù ít dù nhiều cũng hỗn loạn hơn hồi trước rồi… ít nhất là nhiều hơn cậu nghĩ đấy. Không phải nói ngoa khi bảo rằng “Tiếng Thét Kinh Hoàng” đã làm đảo lộn hoàn toàn trật tự của thế giới đâu.”
À không, vị bác sĩ tự sửa lại lời của chính mình.
“Cả quả Địa Cầu này đã bị đảo lộn hoàn toàn chứ không riêng gì trật tự thế giới đâu. Là cả quả Địa Cầu đấy.”
“... Vậy mà người ta vẫn bình thản được sao?”
Kuu nói, quyết định dấn sâu hơn vào cuộc trò chuyện này. Cậu đã định bụng rời đi trong im lặng, nhưng sau khi thấy thái độ tận tình của vị bác sĩ, cậu đã vứt bỏ dự tính ban đầu và quyết định ở lại. Ngoài lề một chút, việc chàng trai này “vứt bỏ dự tính ban đầu” là chuyện hiếm lắm đấy.
“Cháu sợ lắm. Cháu sợ vì dù đã hơn nửa năm trôi qua rồi mà mọi thứ vẫn còn quá đỗi mù mờ. ‘Tiếng Thét Kinh Hoàng’ ấy là cái gì, ý nghĩa của nó ra sao… không một ai biết cả. Hay đúng hơn là, chưa có một thông tin gì được công khai cho bàn dân thiên hạ biết hết. Và cánh báo chí cũng đã ngừng hẳn việc đưa tin về nó mấy ngày nay luôn rồi.”
“Nó vẫn đang là một chủ đề nổi rần rần trên cõi mạng đó thôi… nhưng đúng thật, bản chất của ‘Tiếng Thét Kinh Hoàng’ vẫn đang là một ẩn số cần lời giải thích thỏa đáng. Từ ngày đó đến nay, hàng loạt giả thuyết đã được đưa ra, song cái nảo cái nào cũng sặc mùi hoang đường và vô lí hết.”
Hoang đường. Đó là một từ khó, đặc biệt là với một đứa năm nhất cấp hai bình thường. Nhưng với Kuu, hoàn cảnh gia đình đặc biệt đã giúp cậu có một vốn từ vượt xa nhiều đứa trẻ cùng tuổi, thế nên chừng đó là chưa đủ để làm khó cậu trong việc nghe hiểu. Cơ mà, đây là lần đầu tiên cậu được nói chuyện với một người mà có dùng từ khó như vậy để giao tiếp đấy.
Vị bác sĩ tiếp tục nói.
“Cái tiếng thét đã vang vọng ở mọi ngóc ngách trên thế giới ấy đến từ đâu? Chính xác thì nó nghe như thế nào? Điều đáng lo ngại ở đây là chưa một ai có thể trả lời những câu hỏi ấy cả, và điều đó không khỏi làm nảy sinh suy nghĩ rằng tiếng thét kia chẳng đời nào có thể được ứng phó hết. Hẳn đó là lí do vì sao người ta lại chấp nhận buông xuông mặc kệ chăng?”
“Mọi người đáng nhẽ không nên buông xuôi mặc kệ lúc này chứ…”
“Tôi đồng ý với cậu.”
Đại họa “Tiếng Thét Kinh Hoàng.”
Trải qua nhiều đợt tu sửa với hàng loạt cái tên khác nhau, đại họa xảy ra ngày hôm ấy cuối cùng lại được gói gọi bằng một cụm từ giản đơn, không hoa mĩ; một cụm từ dễ hiểu và dễ nhận được sự đồng thuận từ mọi người. Tuy vậy, bản chất của đại họa ấy lại chẳng hề rõ ràng như cái tên của nó một chút nào.
Hậu quả sau ngày hôm đó rất rõ ràng. Tim ngừng đập, não ngừng hoạt động - đó là tình trạng của một phần ba loài người sau khi tiếng thét ấy vang lên.
Nhưng loài người chúng ta chỉ biết được đến vậy. Hơn thế nữa, hay đúng hơn là ngoài điều đó ra, chúng ta hoàn toàn mù mờ. Chúng ta thậm chí còn chẳng có ý tưởng gì về sự khác biệt giữa hai phần ba người đã sống sót và một phần ba người đã ra đi. Một vận động viên trẻ khỏe và đang ở đỉnh cao phong độ vẫn có thể chết; trong khi một người đàn ông, người mà đang trải qua một cuộc phẫu thuật khẩn cấp vì bị đâm vào bụng trong một cuộc ẩu đả đầy hơi men, lại sống sót mà không chịu di chứng gì. Trớ trêu thay, vị bác sĩ tiến hành phẫu thuật cho anh ta lại là người chết đi sau ngày hôm đó.
Chẳng phân biệt già, trẻ, gái, trai,
Loài người đã thực sự bị hạ sát một cách đầy ngẫu nhiên.
Và đâu chỉ có thế. Trong hai phần ba người đã sống sót qua kiếp nạn ấy, dường như không một ai phải chịu bất kì tổn thương gì về mặt thể chất… ít nhất ta có thể coi là như vậy, vì dù có là trước hay sau đại họa “Tiếng Thét Kinh Hoàng” thì cơ thể của những người sống sót vẫn không có gì đổi thay.
Tiếng thét ngày hôm ấy, thật chẳng khác gì một đòn “tấn công” với mục đích loại bỏ không hơn không kém một phần ba loài người một cách sạch sẽ và gọn gàng nhất có thể.
“Vâng, vâng, ý cháu đúng là vậy đó. Và có một điều khó hiểu hơn nữa, một điều mà cháu chưa thấy ai để ý tới, là chỉ có con người chết đi sau ngày hôm ấy thôi. Ngoại trừ con người ra, không một loài vật nào khác chết cả… hay nói đúng hơn, dường như không một loài vật nào khác trừ loài người là có nghe thấy “Tiếng Thét Kinh Hoàng” cả.”
“Cậu nói đúng rồi đấy. Từ thú đến cá, côn trùng, rồi cả vi sinh vật, thậm chí là gồm cả thực vật, không một sinh vật sống nào trên Trái Đất này phải chịu tác động tiêu cực từ “Tiếng Thét Kinh Hoàng” cả. Chỉ có loài người mới bị thôi. Mà đâu, vì thiên địch của mọi sinh vật sống khác là loài người chúng ta đây đã giảm đi một lượng đáng kể, nên tính ra thì chúng còn hưởng lợi là đằng khác ấy chứ.”
“...”
Nghe vậy, Kuu rơi vào trầm tư.
Khách quan mà nói, lời nói của vị bác sĩ và trò đùa của anh tiền bối kia có đôi phần giống nhau; song, chẳng như lời đùa cốt để thu hút sự chú ý từ mọi người của anh tiền bối, câu từ của vị bác sĩ gầy guộc đây dường như chỉ đang nêu lên một sự thật hiển nhiên. Với ông ta, “giảm đi” chỉ mang nghĩa là “giảm đi”, không hơn, không kém.
Có lẽ đó là lí do vì sao,
Dẫu rằng chẳng thấy thoải mái, Kuu lại chưa muốn rời đi ngay lúc này.
“Kuu này. Cậu dường như đã có một vài hiểu biết nhất định về “Tiếng Thét Kinh Hoàng” nhỉ… thế cậu có nghe về việc không một phương tiện nào ghi lại được tiếng thét kia chưa?”
“À, cái đó… cháu có nghe qua rồi.”
Ấy là khi tiếng thét vang vọng khắp mọi ngóc ngách của thế giới.
Rằng ở thời điểm đó, Nhật Bản có thể đang ở buổi sáng tinh mơ, nhưng nếu xét trên phạm vi toàn cầu thì không lí nào lại không có một ai, hoặc một nơi nào đó, đang có một thiết bị ghi âm trong trạng thái hoạt động. Mà kể cả ở Nhật Bản thời điểm đó, các đài truyền hình và đài phát thanh ở khắp cả nước cũng đang hoạt động mà. Cảnh tượng các phát thanh viên và người dẫn chương trình nổi tiếng đồng loạt đổ gục trên sóng truyền hình lúc ấy đã được phát sóng ra khắp cả nước, ai ai cũng xem được – tất nhiên là trừ một phần ba người xem cũng vừa chết cùng lúc đó.
Thế nhưng, thật kì lạ làm sao khi “Tiếng Thét Kinh Hoàng” ấy, thứ âm thanh chết chóc ấy, lại chẳng hề được một phương tiện nào trên thế giới ghi lại. Dù là âm thanh dạng digital hay là dạng analog đi chăng nữa, không một phương thức nào đã ghi lại được tiếng thét ngày hôm đó.
Tựu trung lại, tiếng thét ấy chắc chắn đã truyền đến tai của tất thảy loài người, không chừa một ai - dù là những người đang trong tình trạng hôn mê sâu hay những bào thai mới hình thành chưa lâu, và chỉ truyền đến tai của loài người; còn tất thảy những sinh vật sống khác, dù là hữu cơ hay vô cơ, cũng đều không nghe được.
Bởi vậy, mô tả phù hợp nhất dành cho “Tiếng Thét Kinh Hoàng” có lẽ là một tiếng thét ghi trực tiếp vào não bộ thay vì sử dụng hệ thống thính giác của loài người – hay nói đúng hơn là một tiếng thét khắc ghi trực tiếp vào tâm khảm con người.
“Thực ra thì, tiếng thét ấy cũng có thể được coi như một ảo thính tập thể mà loài người chúng ta vừa cùng nhau trải nghiệm vậy. Và nếu tiếng thét ấy được hiểu theo kiểu đó thì sẽ có đôi điều được làm sáng tỏ đấy. Vì nếu thực sự có một tiếng thét với âm lượng đủ để vang vọng đến mọi nơi trên bề mặt Trái Đất, thì đó hẳn phải là một thanh âm có khả năng phá hủy mọi công trình kiến trúc hiện có trên thế giới chứ… Hahaha. Cuối cùng thì, tiếng thét ấy chỉ tạo nên tổn thất về nhân mạng mà không ảnh hưởng gì đến các cơ sở vật chất trên khắp thế giới cả… và đó có lẽ là nguyên nhân vì sao dù mới sáu tháng kể từ khi đó, nhưng thế giới đã tạm thời đạt được cái mà cậu gọi là ‘trạng thái bình thường’ ấy. Dù theo tôi, còn khuya thế giới mới quay về được như thế.”
“Nghe cũng đúng nhỉ…”
Hẳn đó là sự khác biệt giữa đại họa này với các cuộc chiến tranh hay thảm kịch khi xưa.
Dĩ nhiên là có những chiếc xe mà người lái đột ngột chết, để rồi mất lái và gây ra tai nạn; và với nguyên do tương tự, tiếng thét ấy đã gián tiếp tạo điều kiện cho những vụ hỏa hoạn và hàng loạt sự cố khác xảy ra trên toàn thế giới. Mà đâu, tiếng thét ấy còn gián tiếp tạo nên nhiều thiệt hại thậm chí còn kinh khủng hơn thế. Tiếng thét ấy thực sự đã gián tiếp gây ra những “thiệt hại về mặt cơ sở vật chất” thông qua những thảm họa đi kèm như thế.
Nhưng nếu đem ra so với tỉ lệ tử vong của ngày hôm đó, những thiệt hại ấy lại chẳng đáng là bao.
“Trên các diễn đàn trực tuyến còn có một nhóm các giả thuyết khác vẫn đang tồn tại cho đến giờ, cho rằng ‘Tiếng Thét Kinh Hoàng’ chắc chắn là một đòn tấn công vật lí. Và trong số đó, nổi bật nhất phải kể đến là ‘Lý thuyết làn sóng siêu âm đến từ ngoài không gian.’ ”
“Giả thuyết cho rằng người ngoài hành tinh đã tấn công Trái Đất sao… cháu cũng có nghe qua rồi.”
Kể từ lúc đặt người ngồi xuống cái ghế trong phòng khám này, có lẽ đây là lần đầu tiên Kuu thấy thư thái đến thế. Dẫu rằng vẫn có chút hồi hộp, song cậu cũng đã bắt đầu cảm thấy dễ chịu hơn trước nhiều.
“Buồn cười thật đấy, khi trong vô số giả thuyết có thể nghĩ đến, chúng ta lại chọn giả thuyết về người ngoài hành tinh… Tuy rằng với đại họa như ‘Tiếng Thét Kinh Hoàng’ kia thì mấy cái giả thuyết kiểu vậy cũng có một phần nào đấy đáng tin hơn, nhưng mà…”
“Ừ, tôi hiểu. Cơ mà cái giả thuyết cho rằng người ngoài hành tinh sẽ xâm chiếm Trái Đất cũng đã dần bị lãng quên rồi. À không, hết thảy loài người… thôi kệ đi. Nếu xét theo quan điểm của cậu thì tôi có thể nói rằng, thứ đang dần mờ đi trong tâm trí mọi người không chỉ có giả thuyết ấy mà là cả đại họa ‘Tiếng Thét Kinh Hoàng’, đúng chứ?”
“Không, không phải là người ta đang dần quên đi đâu… người ta chỉ đang dần chấp nhận nó thôi. Mọi người không có quên, chỉ là ý thức của họ về sự khẩn cấp của nó đã giảm dần rồi. Họ đã từ bỏ rồi. Hay nói cách khác…”
Kuu đáp lại lời của vị bác sĩ.
“Người ta đang dần coi ‘đại họa ấy” như một sự kiện lịch sử đã qua rồi. Bởi vậy, thay vì thắc mắc về nguồn gốc tiếng thét, người ta giờ đây lại có thể đùa cợt về nó… Và đó mới là quan điểm của cháu. Nếu phải so sánh, cháu nghĩ cái này giống như cách mà không một ai nổi cáu khi một thảm án kinh hoàng nào đó, ví như Jack đồ tể, được đưa vào như một trò đùa trong các bộ truyện tranh vậy.”
“Nhưng Kuu này... Từ bỏ như vậy là không nên sao? Chấp nhận ‘Tiếng Thét Kinh Hoàng’ như một sự kiện lịch sử đã qua là không nên sao? Nếu chiếu theo quan điểm của cậu, không lẽ việc loài người chấp nhận đại họa ấy lại là đang nhắm mắt làm ngơ trước tấn bi kịch nó để lại sao?”
“Nhưng nếu tồn tại một thứ gì đó mà ta không hiểu được, chẳng phải như vậy sẽ rất khó chịu sao? Ví dụ như là…”
Nói đoạn, Kuu ngó quanh, rồi quyết định chọn cuốn lịch để bàn mà vị bác sĩ mới nhìn vào ban nãy để làm ví dụ.
“Cuốn lịch này chẳng hạn. Vì biết nó là một ‘cuốn lịch’ nên bác sĩ mới để nó ở trên bàn, đúng chứ? Nhưng giả như đây là một vật thể huyền bí nào đó, một vật thể mà bác sĩ không hiểu công dụng là gì, bản chất ra sao; liệu bác sĩ có muốn tiếp tục để nó nằm trên bàn của mình nữa không?”
“So sánh hay đấy... nhưng sai rồi.”
Vị bác sĩ khen Kuu một câu, rồi phủ nhận hoàn toàn ví dụ của cậu.
“Nếu để so sánh thì “Tiếng Thét Kinh Hoàng” sẽ giống một bệnh lý thể chất hơn nhiều. Ví dụ thế này đi. Giả sử cậu đang bị đau đầu. Đó là một cơn đau không rõ nguồn gốc hay nguyên do, một bệnh lý mà đến cả nền y học hiện đại cũng chưa thể giải thích. Và hãy coi đó như là “một thứ gì đó mà ta không thể hiểu được” mà nãy cậu đã nói đi chẳng hạn. Có bức bối không khi cậu phải chịu một cơn đau đầu như thế? Có chứ. Nhưng kể cả cậu có từ chối chấp nhận nó đi chăng nữa, thì cơn đau đầu cũng đâu thể cứ thế mà nguôi ngoai đi được, đúng không?”
“...”
“Trong những trường hợp như thế, nếu ta chấp nhận rằng ‘khó mà thay đổi được điều gì’, tức mang trong mình tâm thế cố gắng sống chung với bệnh tật, cuộc sống sẽ trở nên dễ dàng hơn nhiều. Cậu có để ý người ta thường hay lấy chính bệnh của bản thân ra để đùa giỡn, cốt để giữ tinh thần lạc quan thôi không? Nguyên lý tương tự cũng có thể áp dụng để giải thích cách mà thế giới đang dần chấp nhận “Tiếng Thét Kinh Hoàng”, đấy là nếu ta muốn hiểu theo hướng đơn giản nhất có thể. Hóa đau thương thành trò đùa là cách tốt nhất để vượt qua nó; và nếu cứ mải bận lòng về những chuyện ta chẳng bao giờ hiểu được thì cuộc đời ta sẽ mãi chìm trong bế tắc thôi. Có một câu nói như thế này: ‘người mắc bệnh mãn tính lại thường chú tâm hơn đến sức khỏe bản thân và sống thọ hơn người không mắc bệnh’. Hãy lấy đó làm bài học và cố gắng sống tiếp đi thôi.”
“... Có lẽ bác sĩ nói đúng.”
Đó hẳn là sự thật hiển nhiên, không thể chối cãi. Kỳ thực, có so sánh tiếng thét ấy với cái gì đi chăng nữa cũng không quan trọng, vì Kuu cũng đã tự mình ngộ ra tư tưởng y hệt từ lâu rồi. Cậu đâu thể cứ mãi bài xích một thế giới đang cố gắng “hướng về tương lai” được.
Chẳng qua là, Kuu muốn được nghe ai đó khác khẳng định quan điểm ấy.
Chẳng qua là, cậu muốn được nghe quan điểm ấy từ miệng của người khác.
Bởi vậy mà với một học sinh mới năm nhất cấp hai như Kuu Sorakara, thật chẳng dễ gì để ghé thăm phòng khám này khi mang trong mình một mong ước như thế. Và nỗ lực ấy có lẽ đã được đền đáp xứng đáng, vì cuộc trò chuyện vừa qua đã đáp ứng nguyện vọng ban đầu của cậu rồi.
“Kuu.”
Với tay lấy tấm biểu đồ được đặt bên cạnh cuốn lịch để bàn, vị bác sĩ lên tiếng. À không, đó không phải là một tấm biểu đồ. Đó là bảng câu hỏi mà Kuu đã điền lúc còn ngồi ở phòng chờ. Tên và địa chỉ của Kuu cũng được ghi trên đó.
“Kuu Sorakara… Một cái tên mà có hẳn 3 từ kanji để chỉ ‘bầu trời’, độc đáo thật đấy. Hẳn cậu nghe điều đó đến nhàm rồi nhỉ?”
“Cháu nghe đến quen rồi. Việc bác sĩ bây giờ mới nhắc đến nó, đó mới là cái làm cháu bất ngờ hơn hết thảy đấy.”
“Có những người đến khám vì họ thấy mặc cảm với cái tên được bố mẹ họ đặt cho mà… nên là tôi luôn cố để tâm hơn đến những vấn đề như vậy. Cơ mà đó có vẻ không phải vấn đề với cậu nhỉ?”
“Vâng, cháu thích nó. Vì nó đơn giản và dễ nhớ vô cùng.”
“Hừm… Năm nhất cấp hai, là học sinh lớp 1-2 trường tư thục Yamaishi. Và câu lạc bộ bóng chày à… Hồi nãy cậu cứ khiêm tốn, chứ chẳng phải câu lạc bộ bóng chày của cấp hai tư thục Yamaishi có tiêu chuẩn khá cao sao? Nghe phong thanh là bài kiểm tra đầu vào của câu lạc bộ khó hơn lên giời mà.”
“À thì cháu được nhận học bổng thể thao hồi mới vào học mà…”
Càng nói, Kuu càng sợ rằng vị bác sĩ sẽ hiểu nhầm cậu là một đứa kiêu căng. Cậu không biết ông ta đã nghe được về câu lạc bộ cậu từ ai; nhưng nếu những phỏng đoán của cậu là đúng, rằng ông ta thực sự có hiểu biết sâu rộng về bóng chày, thì có lẽ…
“... và có lẽ năm nay câu lạc bộ tụi cháu sẽ không tiến được xa lắm đâu. Vì “Tiếng Thét Kinh Hoàng” cũng đã mang một vài thành viên chủ chốt năm hai của tụi cháu đi mất rồi…”
Những thành viên chủ chốt không phải những người duy nhất ra đi, thế nhưng mà - có lẽ chỉ là trùng hợp thôi - sau ngày hôm ấy, nhóm thành viên chủ chốt của câu lạc bộ bóng chày cấp hai tư thục Yamaishi lại là nhóm có số người chết nhiều nhất.
“Tôi hiểu rồi. Vậy ra đó là nguyên do cho việc cậu không thể tha thứ cho trò đùa của vị tiền bối kia nhỉ? Rằng mặc cho đã mất đi những vị tiền bối đáng kính, nhưng cậu ta vẫn dám đùa cợt như thế sao?”
Vị bác sĩ nhanh chóng hiểu ra uẩn khúc đằng sau những lời nói ban nãy của Kuu.
“Nhưng nói đi cũng phải nói lại, các thành viên chủ chốt năm hai đã chết ấy cũng chưa chắc là người tốt đâu. Tài năng và tính cách đâu phải lúc nào cũng song hành với nhau. Người có đức chưa chắc đã có tài, và ngược lại cũng thế… đức và tài thường là hai thái cực đối nghịch với nhau mà. Biết đâu những người kia lại là kiểu mà ai nấy đều không ưa thì sao? Cậu không nên chỉ nhìn một phía và đổ lỗi hoàn toàn cho tiền bối của cậu được.”
Kuu thoáng giật mình khi nghe những lời ấy. Chỉ một thoáng thôi, nhưng vẫn không tránh khỏi ánh mắt của vị bác sĩ.
Nhưng vị bác sĩ lại không bình phẩm gì về điều đó. Ít nhất, không phải lúc này.
Thay vào đó, vị bác sĩ cất tiếng hỏi,
“Bố mẹ cậu vẫn ổn chứ?”
Và đổi chủ đề.
“Ý tôi là, gia đình cậu có phải chịu mất mát gì sau “Tiếng Thét Kinh Hoàng” không? Tôi thì đã mất bố mẹ mình cùng chị gái và em gái. Anh tôi may mắn sống sót; người vợ cũ và con gái tôi cũng may mắn thoát nạn. Nên chẳng phải là tôi đã mất hết người thân của mình hay gì, cơ mà… nếu tỉ lệ tử vong thực sự là một phần ba, thì tính ra tôi khá là đen đủi đấy chứ.”
“... Cháu hiểu rồi.”
Kuu chỉ còn biết nói vậy, không gì hơn. Giống với bác sĩ, cậu cũng đã mất đi người thân sau ngày hôm ấy. Bởi vậy mà dù là lời chia buồn hay bày tỏ tiếc thương, cậu cũng chẳng thể nói ra.
“Gia đình nhà cháu vẫn ổn. Cháu có hai người em trai… hai đứa nó vẫn lành lặn và khỏe mạnh. Nhưng có một gia đình nhà họ mà cháu cực kì thân thiết ấy, sau ngày hôm ấy… cả nhà họ đều ra đi rồi.”
Nhờ có lời mào đầu đầy cởi mở của vị bác sĩ mà Kuu mới có thể dễ dàng bộc bạch tâm tư của mình như vậy. Hoặc có lẽ không phải là Kuu cảm thấy dễ dàng bày tỏ lòng mình hơn, mà chỉ là cậu đã bị dẫn vào thế không nói không được. Đó chắc hẳn là một ngón nghề được vị bác sĩ sử dụng để thúc đẩy diễn tiến của buổi khám.
Nhưng dẫu cho có là gì đi chăng nữa, việc được nói ra hết những tâm tư ấy thực sự đã giúp Kuu cảm thấy dễ chịu hơn nhiều.
“Anh em họ thân thiết sao… Còn bố mẹ và mấy đứa em ruột của cậu thì sao? Cậu có thân với họ không?”
“Cháu có… dù đôi lúc cũng có cãi nhau hay giận hờn, nhưng nói chung thì… ít nhất là dưới góc nhìn của riêng cháu thì cũng khá là gắn kết…”
“Cậu biết không? Thường thì nếu một thiếu niên như cậu đến khám ở nơi như thế này, ít nhất sẽ có bố hoặc mẹ đi theo cùng đấy.”
Vị bác sĩ hỏi.
“Thế nên là, chỉ để cho rõ thôi… Cậu không đến đây vì được bố mẹ khuyên đâu nhỉ, đúng không Kuu?”
“Không… bố mẹ cháu không biết gì hết. Là cháu tự mình quyết định đến đây thôi.”
Nói Kuu một mình quyết định hết thảy là không đúng, nhưng vì vẫn là người đưa ra quyết định cuối cùng nên cậu mới nói thế. Và dù dường như cũng có đoán được đôi điều, song vị bác sĩ lại quyết định không đào sâu thêm.
“Bố mẹ cậu làm gì để kiếm sống vậy? Có phải cả hai người đều đi làm không?”
“Bố cháu hiện đang làm việc ở một trường đại học.”
Nếu nói thẳng rằng bố cậu đang làm một giảng viên đại học thì Kuu thấy chẳng khác gì mình đang khoe khoang, nên cậu thường sẽ nói lái đi một tí khi nhắc đến nghề nghiệp của bố mình. Vì chỉ cần thay đổi một chút về câu từ cũng có thể làm sắc thái cả câu khiêm tốn hơn rất nhiều mà.
“Mẹ cháu làm nội trợ… nếu cháu không nhầm thì bà ấy chưa làm việc bán thời gian bao giờ. À, khi nhắc đến việc nhà thì không ai vượt qua được bà ấy về độ hoàn hảo đâu. Nhờ có bà ấy mà nhà cháu không cần phải thuê quản gia làm gì cả.”
“Haha… Những gia đình bình thường sẽ chẳng thuê quản gia bao giờ đâu…”
Vị bác sĩ lẩm bẩm, dường như là đang mỉa mai về độ giàu có của gia đình Kuu, nhưng vì giọng quá nhỏ nên Kuu không nghe thấy gì.
“Sao bác sĩ lại cho rằng bố mẹ cháu đều đi làm vậy?”
“Không, không… Tôi chỉ đang nghĩ là, có thể vì cả bố và mẹ cậu đều bận việc nên cậu mới một thân một mình đến đây, cốt để không phiền đến họ… nhưng hẳn là sai be sai bét rồi nhỉ? Chắc tôi không có tố chất để làm thám tử lừng danh như Sherlock Holmes rồi.”
“... Nhưng đúng là cháu không muốn phiền đến bố mẹ mình thật.”
“Vậy ra là tôi vẫn đúng một phần nhỉ, rằng cậu không muốn làm bố mẹ lo lắng… nhưng nghe chừng cậu đã làm ai đó khác phải bận lòng đúng không? Có phải cậu đã tâm sự với bạn mình, khiến họ sinh lòng lo lắng cho cậu không?”
“...”
Kuu không đáp lại lời của vị bác sĩ.
Thấy vậy, vị bác sĩ cũng quyết định không đào sâu thêm. “Tốt thôi,” ông ta nhẹ nhàng nói, rồi chuyển sang câu hỏi kế tiếp. Quá trình hỏi và đáp cứ tiếp diễn như vậy trong khoảng 10 phút, với đủ loại câu hỏi khác nhau. Từ những câu như “Cách cậu nói chuyện khá là lịch sự đấy chứ; cậu có thường hay đọc sách không?”, đến những câu vô thưởng vô phạt về sở thích và sở đoản; tất cả dường như chẳng ăn nhập gì với vấn đề mà Kuu hiện đang gặp phải. Song, với suy nghĩ rằng đó là điều cần thiết cho việc chẩn đoán của vị bác sĩ, cậu vẫn trả lời từng câu từng chữ một cách thành thật nhất có thể.
Từng câu từng chữ, thành thật nhất có thể.
Hãy bình luận để ủng hộ người đăng nhé!
