Hiyuki và Otomaru đứng đối diện nhau, khoảng cách chừng mười bước — một khoảng xa đủ để cả hai không thể áp sát trong chớp mắt.
Cả hai giữ nguyên vị trí, không hề di chuyển, vũ khí trong tay sẵn sàng. Bình thường, không khí giữa họ hẳn phải căng thẳng đến mức tưởng như chỉ cần một hơi thở cũng khiến nó vỡ tung như quả bóng căng tràn.
Thế nhưng, Hiyuki lại bình tĩnh như mặt hồ phẳng lặng, tay cầm Gilles de Rais trong tư thế Hassou no Kamae (Bát Tướng Thế) — chân trái bước lên, lưỡi kiếm dựng thẳng, chuôi kiếm ngang vai phải.
Đối diện nàng, Otomaru nở nụ cười khinh miệt, ung dung giơ song kiếm lên ngang hông, ánh mắt hắn hờ hững như không hề xem đây là trận sinh tử.
“... Nhắc cho mày nhớ, nhờ vào vị ấy, chỉ số hiện giờ của tao gần như tương đương mày. Mà khi chỉ số đã ngang nhau, kẻ yếu hơn về thực lực thật sự—như mày—thì chẳng có cửa thắng đâu.”
Ánh mắt Hiyuki thoáng nghiêm lại, khi nhìn thấy trên giao diện định danh kẻ địch — và quả thật, Otomaru nói đúng.
Chỉ số hiện tại của hắn, dù MP của nàng vẫn cao hơn, nhưng HP lại vượt trội. Hắn đã đạt đến mức gần bằng nàng trong Trạng thái hợp thể cùng Utsuho, thần thú sở hữu bộ lông vàng óng và chín chiếc đuôi rực sáng.
Thế nhưng, điều khiến nàng sững người lại là dòng chữ xuất hiện trên màn hình:
«Hợp thể thú cưng: Fenrir»
“Fenrir!? Chẳng phải Fenrir là boss trong sự kiện, này có thể sao!?”
Không, đáng ra điều đó không thể xảy ra. Dù có thủ thuật nào đi chăng nữa, thì trạng thái vượt ngoài cấp độ người chơi là điều bất khả, ngoại trừ cư dân của Xích Hoàng Triều, những kẻ từng phá giới hạn bằng ý chí.
Hơn nữa, trong đám thú triệu hồi từ pháo đài cơ động mà Otomaru gọi ra trước đó, không một con nào có chỉ số vượt chuẩn. Vậy nguyên nhân duy nhất cho sự dị thường này—
“‘Vị ấy’ mà ngươi nói... chẳng lẽ là vị thần mà Lubbock từng nhắc đến?”
“Phải! Chính ngài ấy là Thần — khởi nguyên của mọi thứ!”
“… Vậy sao không nói rõ thêm cho ta nghe?”
“Hmph! Muốn biết thì đánh bại tao trước đi đã. Nhưng trời đất có đảo lộn thì điều đấy cũng không thể!”
Otomaru bật cười khinh khỉnh, rồi bất ngờ đạp đất lấy đà lao tới. Gần như cùng lúc, Hiyuki cũng chuyển động.
—KENG!
Kiếm và song đao chạm nhau giữa khoảng trống, tia lửa bắn tung tóe.
“Tao đã nói rồi!”
Trong pha va chạm trực diện, Otomaru chiếm ưu thế tuyệt đối — thân thể to lớn, chỉ số vật lí STR (strength) vượt trội.
Song đao của hắn xoay tròn, hất Hiyuki văng ra sau trong cơn chấn động. Đó là hiệu quả của kỹ năng kiếm thuật “Phong Luân Trảm”, cộng thêm thuộc tính Lôi ẩn trong lưỡi đao.
Sức mạnh từ nhát chém tạo thành một cơn lốc xoáy, cuộn trào lao thẳng đến thân hình bé nhỏ của Hiyuki đang còn lơ lửng trên không.
Tà váy nàng bay phấp phới, tỉa lửa bắn khắp nơi vẽ nên một vòng cung hình lưỡi liềm.
“Haaa!”
Giữa không trung, Hiyuki xoay tròn người, vung Gilles de Rais tung ra chiêu Trảm.
Đường kiếm xé toạc cơn lốc và sấm sét thành hai nửa, ánh sáng trắng loé lên chói mắt.
Song, trước khi nàng kịp đáp đất, Otomaru đã vọt tới như viên đạn pháo, dùng Kiếm kĩ cơ bản: Trảm để dồn ép.
Hiyuki đáp trả pha lao tới đó bằng 1 nhát chém ngang.
Đòn đó của nàng thoạt nhìn đơn giản, nhưng động năng từ việc xoay tròn trên không - gia tốc chuyển động tăng dần theo mỗi vòng xoay - kết hợp cùng vận khí mà nàng học được từ Thú Vương - tất cả bùng nổ trong khoảnh khắc.
Mặt đất dưới chân nàng vỡ tung như bị oanh tạc.
Kiếm và đao va chạm lần thứ hai.
Lần này, người thắng lại là Hiyuki. Lưỡi kiếm của nàng nhanh đến mức đối thủ chỉ kịp mở to mắt trong kinh ngạc.
“!?”
Otomaru nhíu mày, lộ rõ vẻ hoảng hốt. Hắn vội kích hoạt kỹ năng khác để che lấp khoảng trống bị khai thác — nhưng Hiyuki đã đá mạnh vào thượng vị hắn, lợi dụng thế gươm đang khóa chặt đao đối phương.
Otomaru lợi dụng cú đá để kéo dài khoảng cách, cố gắng nuốt cơn buồn nôn, chuẩn bị phản công. Nhưng tình huống lại không như hắn nghĩ khi hắn thấy Hiyuki thì thầm “Đủ rồi~“ rồi gác thanh ‘Gilles de Rais’ lên vai.
Hiyuki buông lời nhỏ nhẹ:
“... Quả nhiên, ta không lầm.”
“Hử? Mày nói gì cơ”
“Ta nói về lối đánh của ngươi. Giống hệt Animaru. Thời điểm kích hoạt kỹ năng, nối chuỗi combo bằng skill và đòn thường, rồi cố đột phá thế trận bằng sức mạnh thuần túy khi skill không đủ để khuất phục kẻ địch.”
“Thì sao nào! Mày nghĩ có thể rút HP của đối thủ chỉ bằng mấy cái đòn chém à? Ngáo à!!”
Hiyuki khẽ lắc đầu.
“Đó chỉ đúng khi trong game, ngươi không cảm nhận được đau đớn. Còn ở đây thì không. Một người trúng đòn vào tử huyệt sẽ tahasy đau, cảm nhận về khoảng cách sẽ thay đổi nếu tầm nhìn bị che. Animaru cũng đã thua vì điều đó. À thì, ta cũng chả giỏi giang gì vì ta cùng từng chỉ dùng skill để áp đảo đối thủ. Những lối đánh không có nền tảng hay ứng dụng thực tiễn như này thì sớm hay muộn cũng chuốc lấy thất bại.”
“Vớ vẩn! Đó chỉ là lý do ngụy biện của kẻ yếu!”
“Thế sao?” — Hiyuki mỉm cười nhạt. — “Vậy ta sẽ chứng minh bằng cách đập mày ra bã mà không cần dùng tới Skill. Hãy kết thúc trận này ở chiêu kế nào.”
“Thử đi, đồ khốn lắm mồm!”
Otomaru gầm lên, song đao vung loạn bằng Liên Trảm, những đường sáng đan chéo như mạng nhện. Hiyuki lùi nhẹ, nghiêng người tránh và gạt từng đòn một cách nhẹ nhàng.
“Hmph! Được cái mỗi mỏ to! Mịa thằng ga...”
Otomaru dù liên tục chửi rủa và lăng mẹ Hiyuki, nhưng không có vẻ gì là hắn đang nổi điên cả. Hắn có lẽ đã đoán ra Hiyuki đang đợi cho khoảng giãn cách giữa các lần kích hoạt, nên đã dừng trước khi kỹ năng kết thúc.”
Nhưng ngay lúc ấy, đòn đâm của Hiyuki phóng tới như một ngôi sao chổi.
“Mẹ kiếp”
Khoảnh khắc giãn cách đấy trở thành điểm chí tử, hắn định dùng đao để gạt đòn đâm đang nhắm tới cổ họng hắn nhưng giờ ngay cả né cũng không kịp.
Hắn vội dùng tay phải đổi hướng đao, kích hoạt tuyệt kỹ Phá Diệt Trảm, kỹ năng dùng lực cưỡng chế để hất vũ khí đối phương khỏi tầm tay.
Một kĩ năng hủy diệt dùng để đánh bật vũ khi ra khỏi tay kẻ địch khi cả hai chạm nhau. Trừ một việc, nó sẽ gây áp lực đáng kể lên vũ khí của người sử dụng.
Tuy nhiên, vũ khí của Hiyuki là ‘Gilles de Rais’, một thánh kiếm, bằng một cách thần kì nào đó, được cường hóa lên +10 trong 1 lượt, khá là nổi tiếng trong server game. Ngược lại, thanh đao của tên kia đã cùn đi dù cũng là vũ khi lv99.
Và chắc chắn là, thanh ‘Gilles de Rais’ không một vết xước, trong khi thanh đao vỡ tan ra sau tiếng kim loại chạm nhau vang lên. Nhưng việc này không vô ích, cây kiếm đã bị đánh bật khỏi tay Hiyuki, cây kiếm xoay vòng trên không và bay ra sau lưng Otomaru.
Theo phản xạ, Hiyuki đưa tay trái ra về hướng cây kiếm.
Nhưng đó đâu đã là hết, đổi thủ cùa nàng là song kiếm sĩ cơ mà, và tay trái hắn vẫn còn một cây đao.
Khóe miệng Otomaru nhếch lên, tưởng như chiến thằng đã trong tay, hắn vung đao xuống, nhắm vào phần xương đòn
“Ha! Bắt được ngươi rồi!”
Hiyuki, tưởng như sắp mất thế bất kì lúc nào, lập tức chỉnh lại tư thế, mở rộng bàn tay ra nhắm vào lưỡi thép bạc kia
—Chát!
Âm thanh khô khốc vang lên. Thanh đao sáng bạc bị chặn đứng giữa hai bàn tay trần của Hiyuki.
Đó là kỹ năng “Không Thủ Đoạn Kiếm”, một chiêu Kiếm Thánh Kỹ mà Animaru từng dùng để đánh bại nàng.
“–Mày! Chẳng phải đã nói không dùng kỹ năng sao!?”
Hiyuki khẽ cong môi cười:
“Xin lỗi nhé. Ngươi tin thật à?”
Rồi nàng xoay cổ tay. Cùng lúc, đóa hồng thép trên cổ tay trái mở ra, dây leo bằng kim loại lao vút ra sau lưng Otomaru — nơi Gilles de Rais đang rơi.
Không để hắn có thời gian để né, đầu dây leo nắm lấy thanh Gilles de Rais và kéo ngược lại, đâm xuyên thân hắn khi hắn quay đầu lại nhìn.
“Gaaah—!! Đau quá!!”
Hiyuki bình thản giật thanh đao bên tay trái hắn ra trong khi Otomaru ho ra máu.
Lí do nàng vươn tay trái ra về hướng thanh kiếm là để một mũi tên trúng hai con nhạn. Vừa để dụ Otomaru nhắm vào sơ hở, vừa để tìm cơ hội kéo thanh Gilles de Rais ngược trở lại bằng cách dùng dây leo của Thiết Hồng mà nàng lén kích hoạt.
“Như ta đã nói... những kẻ như ngươi, chẳng hiểu nổi thế nào là kỹ xảo, chứ đừng nói đến việc vận dụng chúng.”
Hiyuki nói vài lời trong khi chém cây đao lấy được vào cổ tên Otomaru đang dãy dụa kia.
◆◇◆◇
“…Có vẻ như bên kia cũng đã phân định thắng bại rồi.”
Tôi thu ánh mắt khỏi pháo đài cơ động «Centipede» đang hóa thành tro tàn trong biển lửa hừng hực ở phía xa, rồi tiếp tục ấn lưỡi kiếm vào thân Otomaru — kẻ đang rít lên như con heo bị chọc tiết.
Thanh máu của hắn vẫn còn cách xa vùng vàng, chứ đừng nói đến đỏ, nhưng tinh thần chiến đấu thì đã hoàn toàn sụp đổ, bị cơn đau và mất máu vắt kiệt.
Bởi vậy tôi mới nói — game và hiện thực khác nhau mà.
“Như vậy là trận chiến giữa hai giới đã kết thúc… Và vì giờ ta là con gái, chiến thắng thuộc về phái nữ— thuộc về ta. Vậy giờ ngươi có thể ngoan ngoãn nói cho ta biết danh tính của ‘Kẻ kia’ — kẻ đã cấy Fenrir vào người ngươi ấy, mà không bỏ sót chi tiết nào như đã hứa chứ?”
Otomaru đáp lại tôi bằng ánh nhìn oán hận.
“Không… không đời nào… tao sẽ nói với một kẻ hèn như mày…”
Tôi cũng đoán trước được hắn sẽ trả lời như thế thôi.
Một kẻ hèn sao… Tôi thật chẳng muốn nghe lời đó phát ra từ kẻ đã chuẩn bị cả một đội quân hơn nghìn quái vật trong pháo đài di động, rồi còn tạo không gian đấu tay đôi để tôi không thể gọi viện binh, lại còn giật dây điều khiển cả boss không thể thuần hóa nữa.
Nói thêm cũng chỉ phí lthời gian. Loại người như hắn chỉ giỏi đổ lỗi cho người khác khi không thuận theo ý mình.
“Được thôi. Nếu ngươi nhất quyết bội ước, ta chỉ còn cách khiến ngươi mở miệng bằng phương pháp khác.”
Vừa nói, tôi rút «Gilles de Rais» ra khỏi người hắn, vừa rút tôi vừa ngoáy cây kiếm.
Không biết như vậy có đủ khiến thanh máu của hắn chạm ngưỡng vàng chưa.
Dẫu vậy, hành động ấy lại một lần nữa khiến tôi nhận ra — dù chỉ số HP có cao đến đâu, chúng tôi vẫn là sinh vật bằng máu thịt, vẫn biết đau, vẫn dễ tổn thương. Tôi phải cẩn thận, không được lỡ tay khiến hắn chết thật.
“Gyaaaaaah!!”
Tôi đè Otomaru xuống bằng chân trái, mặc hắn quằn quại trong đau đớn.
“Xin lỗi nhé, nhưng ta phải lấy lại «Gilles de Rais». Nếu ngươi thắc mắc — thì là vì ta không muốn nó bị dính máu của ngươi. À mà này,để ta trả lai thanh đao cho ngươi. Và—”
Tôi nhanh chóng rút năm thanh kiếm dự phòng từ kho đồ. Chúng hiện ra giữa không trung, rồi cắm phập xuống đất, mũi kiếm chúc thẳng xuống.
“Tiếc là ta không có kinh nghiệm tra tấn ai cả. Cho nên, trước hết ta sẽ cứ đâm ngươi liên tục cho đến khi ngươi chịu nói. —À, mà đừng lo, lỡ chết thì ta vẫn có thể hồi sinh ngươi mà.”
“Cái gì—”
Không để hắn kịp nói hết, tôi đã đâm hắn thêm một nhát nữa.
“Guaaaaaaaaahhh!!”
“Quả nhiên, là do trạng thái hợp nhất với Fenrir. Máu của ngươi vẫn chưa tụt đến vùng đỏ.”
Tôi lẩm bẩm, nhặt lấy thanh kiếm thứ hai.
“…Mà này, bao giờ thì không gian đấu tay đôi này mới được giải trừ? Đừng nói là phải giết đối phương mới được ra nhé?”
“D-Dừng lại! Tao chịu thua! Tao sẽ nói hết, nói hết mà!!”
Ngay khoảnh khắc Otomaru thốt lên “Chịu thua”, cảm giác bị giam cứng trong một không gian kỳ lạ cũng tan biến.
“…Ra là vậy, hóa ra cơ chế là thế.”
Tức là, chỉ cần một bên tuyên bố đầu hàng, không gian đấu tay đôi sẽ tự động bị giải trừ.
Giá mà tôi biết sớm, chỉ cần hét “Tôi bỏ cuộc!” là có thể thoát khỏi giới hạn và gọi Tengai đến rồi.
—Muộn mất rồi, tôi nghĩ, trong khi đâm thanh kiếm thứ hai xuống người Otomaru.
“Vậy thì, kẻ chủ mưu thật sự là ai?”
“T-Tên đó là…”
Ngay lúc Otomaru định mở miệng—
『Cẩn thận, Công chúa!』
Một con dao găm phóng tới, cắm phập vào cổ Otomaru, gần như cùng lúc tôi nhảy bật ra sau theo cảnh báo của Utsuho.
Dẫu vậy, lượng sát thương chỉ là vài phần trăm HP — chẳng đáng kể đối với trạng thái hợp nhất với Fenrir. Thanh máu của hắn chỉ tụt nhẹ, vừa chạm đến vùng đỏ—
Nhưng ngay khi HP chạm đỏ, Otomaru đột ngột rống lên những âm thanh vô nghĩa, hai tay cào xé ngực mình như thể đang giãy chết, đau đớn hơn bất cứ khi nào trước đó.
『Không ổn rồi. Có vẻ Fenrir sắp cuồng bạo. Xin hãy lùi lại, Công chúa.』
Ngay khi Utsuho nói dứt lời, Fenrir lao khỏi lồng ngực Otomaru, gào rú, rồi cả hai lập tức bị ngọn lửa dữ thiêu rụi thành tro tàn.
Tôi chết lặng nhìn mặt đất bị nung chảy rồi đông cứng lại như miệng bát, khi một giọng nói lạ vang lên từ phía sau lưng.
“Một thất bại nữa. Vẫn còn khuynh hướng phát cuồng khi HP xuống vùng đỏ… cần cải thiện thêm.”
Tôi lập tức quay người, vứt bỏ kiếm dự phòng, giơ «Gilles de Rais» lên.
Và — trước mắt tôi, là một người không thể tin nổi.
Từ vẻ ngoài, hắn chỉ là một thiếu niên loài người chừng mười tám tuổi, với đôi mắt híp, mái tóc đen ngắn, chiếc balô phồng căng, áo khoác rộng thùng thình và chiếc tạp dề như thể đang hét lên “tôi là thương nhân đây!”. Dáng vẻ ấy thật lạc lõng giữa chiến trường, nhưng với tôi, đó là một gương mặt vô cùng quen thuộc.
“…Kagerou?”
Kagerou khẽ gật đầu, nở nụ cười nhẹ khi tôi gọi thử tên hắn — người từng là đồng đội trong hội, thương nhân siêu hạng mang biệt danh «Tai ương Phiêu Bạt», và cũng là sát thủ khét tiếng “Kẻ buôn vô hình” — một người có thể xóa sạch sự hiện diện của bản thân như chưa từng tồn tại.
“Phải, đã lâu không gặp, Tiểu thư. Được gặp lại người khiến tôi cảm động đến muốn rơi lệ… nhưng hiện giờ tôi đang phụng sự một Chủ Nhân khác, nên thật tiếc, không thể hưởng trọn khoảnh khắc tái ngộ cùng người yêu dấu của mình…”
Cuối lời, vẻ nuối tiếc hiện rõ trên gương mặt hắn.
…Không, đừng nói với tôi là anh vẫn còn nhớ trò “chủ nhân và người hầu bí mật tương tư” mà chúng ta từng diễn trong hội nhé?
“Phụng sự chủ nhân khác? Ý anh là cùng kẻ đã thuê Otomaru?”
“Xin thứ lỗi, nhưng dù là người, tôi cũng không thể tiết lộ điều đó, Tiểu thư.”
Hừm… Cái tính nguyên tắc đến cứng nhắc ấy, quả nhiên vẫn y hệt xưa.
Tôi chợt nhớ ra điều gì đó.
“Nói mới nhớ, chị Chloe của thố tộc bảo là cây trượng ma pháp của chị ấy do một thương nhân lang thang bán cho.”
“À, cô nàng to lớn, mạnh mẽ đó à. Phải, chính tôi đã bán nó cho cô ta.”
Vậy là hắn gián tiếp thừa nhận mình có dính dáng.
“—Tôi định đi đâu đó nói chuyện, ôn lại kỷ niệm xưa, anh thấy sao?”
“Thật có lỗi, nhưng tôi nhận lệnh phải quay về ngay lập tức từ Chủ Nhân. Thành thật xin lỗi, Tiểu thư.”
Bóng dáng Kagerou dần hòa tan vào không gian xung quanh.
Đó là tuyệt kỹ yêu thích của hắn — “Toàn Ảnh Ẩn Thức”.
“Khoan—!”
Trước khi tôi kịp phản ứng, hắn đã hoàn toàn biến mất khỏi tầm mắt.
Tôi khẽ thở dài — manh mối gần ngay trong tầm tay lại một lần nữa tan biến, trong khi Mikoto và những người khác hân hoan quay về phía tôi.
