1
"Trông cậu rảnh rỗi gớm nhỉ, Juugo."
Đã một tiếng rưỡi trôi qua kể từ khi Vòng 1 bắt đầu.
Trong lúc tôi đang ngồi thẫn thờ giết thời gian trên băng ghế dài ở quảng trường, vị Thám tử lừng danh đi ngang qua liền bước tới bắt chuyện. Tiện thể nói luôn, ông anh Tetsu vốn đi cùng tôi vì không chịu nổi sự buồn chán nên đã buông một câu "Tôi đi xem xét tình hình xung quanh một chút" rồi lặn mất tăm.
"Đâu có. Tôi vừa trải qua một trận huyết chiến với những người chơi khác đấy, nên giờ mới đang nghỉ xả hơi đây."
Đúng vậy, tôi đang nói dối không chớp mắt. Sự thật là sau màn đấu trí vui vẻ với em Hanae, tôi cứ ngồi lì ở đây suốt.
"Vậy sao? Thế thì vất vả cho cậu quá."
Thám tử lừng danh cười đầy ngạo nghễ. Ái chà, lời nói dối này quả nhiên đã bị nhìn thấu rồi sao?
"Mà này, Tensai thế nào rồi?"
"Hừ, cũng tàm tạm."
"Hiện tại được bao nhiêu xu rồi?"
"13 xu."
"Hả? Thế chẳng phải đã đủ điều kiện qua màn rồi sao?"
"Mà, đúng là như vậy."
Thấy vẻ mặt ngạc nhiên tột độ của tôi, Thám tử lừng danh ưỡn ngực đầy tự hào. Gì thế kia, cậu muốn khoe khoang với ai vậy hả?
Tuy nghĩ vậy, nhưng trong thâm tâm tôi lại vô cùng nể sợ.
Hỏi tại sao ư? Bởi vì Tensai khác với những người tham gia khác - bao gồm cả tôi - ở chỗ cô ấy coi như không sở hữu Bộ sưu tập Nanana nào cả. Cái món "Trừ Ma Ngự Thủ" khó hiểu kia tuy đúng là Bộ sưu tập Nanana, nhưng xét theo lý thuyết thì nó chẳng có tác dụng thực chiến gì sất.
Vậy mà hiện tại cô ấy đã có 13 xu. E rằng cô ấy đã thắng hai trận đấu cược 4 xu. Điều này có nghĩa là, cô ấy đã giành chiến thắng trước những người chơi tham gia lớp học của 【M】, hơn nữa còn thắng trong tình trạng không sử dụng quyền năng của Bộ sưu tập Nanana.
"Cậu thực sự rất lợi hại đấy."
"Đúng thế, ta rất lợi hại mà."
Ừm, và cũng thực sự chẳng biết khiêm tốn là gì. Sao cô nàng có thể nói ra những lời tự luyến đó một cách tỉnh bơ thế nhỉ?
"Kỳ phùng địch thủ hỡi, vậy thì ta đi trước một bước đây! Ta sẽ đợi cậu tại tòa lâu đài kia, trên sân khấu nơi cậu và ta sẽ một phen sống mái!"
"Ừm, làm ơn đừng có hét toáng lên ở chốn công cộng được không. Xấu hổ chết đi được."
Dõi theo bóng lưng đang rảo bước rời đi của Tensai, tôi lại một lần nữa cảm thán.
"Thám tử lừng danh đó, quả nhiên lợi hại thật."
"Really lợi hại nhỉ. Crazy Girl đó."
Giọng nói vang lên từ phía sau khiến tôi giật bắn mình. Quay người lại, tôi thấy một anh chàng ngoại quốc đang đứng đó cười híp mắt. Nhớ không nhầm thì hắn là gã đi cùng với nhóm của lớp trưởng Asumi và cả Taisei.
Cơ mà, tôi hoàn toàn không cảm nhận được chút khí tức nào của hắn khi hắn tiếp cận. Tên này, tuyệt đối không phải hạng tầm thường.
"...Mà này, cậu quả nhiên là Ishuwaru hả?"
"Cái đó là đương nhiên rồi (desu-ye), Juugo."
Đối mặt với gã ngoại quốc đang cười khúc khích, tôi bất giác thở dài.
"Thôi đừng dùng cái giọng điệu làm màu đó nữa đi. Tiếng Nhật của cậu thực ra rất lưu loát mà."
"Cũng đâu còn cách nào khác, bởi vì thiết lập nhân vật của tôi là thế mà. Ngoài ra, đừng gọi tôi là Ishuwaru. Hãy gọi là Neidhart D. Polnareff. Tên thân mật là Hart."
Gã ngoại quốc tạo một dáng đứng (POSE) kỳ quặc, rồi bắt đầu bắn tiếng Nhật chuẩn không cần chỉnh.
"Cái tên giả đó là cái quái gì vậy? Đọc manga nhiều quá rồi hả? Với lại, hậu duệ của gia tộc trộm mộ châu Âu đang làm cái gì ở đây thế?"
"Tôi hỏi ngược lại cậu mới đúng, hậu duệ của tập đoàn đạo chích mặt thiện vùng Cực Đông, cậu ngồi chù lù ở đây làm cái gì?"
Bị hắn mỉa mai lại, hai đứa tôi bất giác trừng mắt nhìn nhau. Sau đó, tôi dứt khoát nhận thua.
"Là tôi sai. Ngài tộc trưởng tương lai của gia tộc Konā danh giá."
"Hiểu là tốt đấy, tộc trưởng tương lai của nhà Yama - nghĩa tặc tự phụ lòng tự tôn."
"À, tiện thể nói luôn, tôi bị đuổi khỏi nhà rồi."
"Thật hả! Cậu đã làm cái gì vậy!"
"Thanh xuân."
"Ý nghĩa không rõ ràng!"
Cái gã đang cười khúc khích và ngồi xuống cạnh tôi đây tên thật là Ishuwaru Konā. Là hậu duệ của dòng dõi quý tộc trộm cướp có lịch sử lâu đời, và cũng là chỗ quen biết với tôi.
Nhắc mới nhớ, đương kim tộc trưởng nhà Konā, tức bố của Ishuwaru, có quan hệ rất tốt với bố tôi, hai bên đã có giao lưu từ trước. Mặc dù mối quan hệ hữu hảo trong cái nghề này của chúng tôi về cơ bản chỉ duy trì được trong một sớm một chiều, và những mối quan hệ bằng mặt không bằng lòng cũng rất nhiều, nhưng các ông bố của chúng tôi dường như lại khác.
Nhớ có lần bố tôi từng kể: "Sau vài lần cùng nhắm vào một con mồi, tranh đoạt sứt đầu mẻ trán rồi mới trở thành bạn bè chân chính", nghe cứ như mấy bộ manga dành cho nam nhi thời thế kỷ trước vậy.
Do chuyện đó, tộc nhân hai nhà cũng có qua lại. Em gái của Ishuwaru là Ulysses từng sống ở nhà tôi khoảng nửa năm hồi tôi còn học tiểu học.
"Đúng là đã lâu không gặp nhỉ. Lần cuối gặp nhau chắc là hồi tôi học cấp hai."
"Mà, chúng ta không giống như Ulysses và mấy đứa kia, đâu có liên lạc thường xuyên đâu."
Cứ hễ nhìn thấy mấy cô em gái vẫn giữ được tình bạn bất chấp khoảng cách nửa vòng trái đất là tôi lại thấy sinh vật mang tên con gái thật không đơn giản.
"Không ngờ lại tái ngộ dưới hình thức này đấy."
"Đó là lời của tôi mới đúng. Tôi cũng mới biết chuyện Juugo đến hòn đảo này gần đây thôi. Yukihime vừa đến đảo cái là gặp cậu ngay, nhưng cô ấy vẫn lạnh lùng như mọi khi, chẳng chịu nói cho tôi biết cái gì cả."
Tiện thể nói thêm, gã đàn ông này có quá khứ từng tỏ tình với chị Yukihime hồi nhỏ và bị phát thẻ "người tốt", ấy vậy mà hắn vẫn không chịu bỏ cuộc. Đến giờ hắn vẫn liên tục tìm cơ hội tiếp cận chị Yukihime, quả thực là một tên ngốc hết thuốc chữa. Nếu không nể tình hắn là bạn tôi thì tôi đã tẩn cho một trận rồi.
"Ishuwaru... đính chính, Hart đến hòn đảo này từ bao giờ?"
"Năm ngoái."
"Tại sao lại dùng tên giả?"
"Đó là cơ bản của nghề này mà nhỉ?"
"Mà. Dù sao thăm dò lẫn nhau cũng vô ích, tôi hỏi thẳng luôn đây, mục đích của cậu quả nhiên là Bộ sưu tập Nanana sao?"
"Không sai. Cậu không phải thế sao, Juugo?"
"Xét về kết quả thì là vậy."
Mặc dù trả lời rất bình tĩnh, nhưng thực ra tôi đang rất ngạc nhiên.
"Cơ mà, không ngờ lời đồn về Bộ sưu tập Nanana đã lan ra toàn thế giới rồi đấy."
Đến cả kẻ làm trong thế giới ngầm ở vùng quê Châu Âu xa xôi vạn dặm cũng mò đến đây, thật khiến người ta kinh ngạc.
"Không, không có chuyện đó đâu. Việc tôi đến đây gần như là ngẫu nhiên thôi."
"Hả? Vậy sao? Đầu đuôi câu chuyện thế nào?"
"Mấy năm nay, cái ngành của chúng ta... những người làm nghề trộm mộ ấy... đã phát hiện ra rất nhiều Di tích cổ đại mới, nhưng điều kỳ lạ là, các kho báu đều trống rỗng."
"Tức là, đã bị ai đó trộm trước rồi sao?"
Cái gọi là trộm mộ là hành vi bắt buộc phải thực hiện trước khi các đoàn khảo sát chính thức phát hiện ra. Vì vậy cần phải tổng hợp thông tin, xác định hiện trường khai quật trước cả các chuyên gia. Nhưng đã làm đến thế mà vẫn công cốc, thì trường hợp đó chỉ có thể là đã bị ai đó nẫng tay trên trước khi kịp trộm mà thôi.
"Nhờ ơn đó mà nhà tôi thua lỗ triền miên đây. Trộm mộ đâu phải là làm công ích đâu."
Làm việc xấu mà chịu thiệt thì cũng chỉ có thể nói là quả báo, nhưng trong thế giới của chúng tôi có quy ước là không được nói những lời như vậy.
Hart nói tiếp:
"Hơn nữa không chỉ nhà tôi, mà tất cả những nơi làm nghề trộm mộ đều liên tiếp xảy ra tình trạng trắng tay. Mặc dù không có thông tin tổng hợp chính xác nên không thể khẳng định chắc chắn, nhưng trong vòng 10 năm gần đây, dù có phát hiện ra Di tích cổ đại mới thì cũng chẳng đào được món bảo vật nào. Hoàn toàn là tình trạng bất thường."
"Hừm... Bắt đầu từ 10 năm trước sao."
"Cảm thấy kỳ lạ trước hiện tượng này, tôi đã đi đến các thị trấn và ngôi làng gần các Di tích cổ đại để dò hỏi rất nhiều chuyện. Và thế là tôi phát hiện ra một điểm chung kỳ diệu."
"Điểm chung?"
"Bất kể là ở đâu, tuyệt đối đều nghe được chuyện rằng rất lâu về trước đã có một cô bé phương Đông nghênh ngang đi tới đó. Hơn nữa rõ ràng đã cách đây 10 năm, nhưng ấn tượng để lại vô cùng mãnh liệt, đa phần mọi người đều nhớ rõ."
Hửm? Sao cứ có cảm giác đã nghe ở đâu rồi thì phải?
"Hơn nữa không chỉ có thế. Thực ra trong giới trộm mộ từng có một lời đồn kỳ lạ. Nơi nào cô bé phương Đông đó đi qua, nhất định sẽ phát hiện ra kho báu kinh thiên động địa, và sau đó liền biến mất không dấu vết."
Hửm? Hửm? Hửm?
"Lại còn, những tổ chức quy mô lớn tranh đoạt kho báu với cô bé đó, dường như đều đã biến mất."
"Khó tin thật."
Cái này không sai được, chắc chắn là...
"Sau khi thử điều tra thì tôi đã biết được danh tính thực sự của cô ấy. Người đó tên là Ryugajou Nanana. Vào thời điểm đó, số tiền thưởng cho cái đầu của cô ấy là một trăm triệu."
"Xuất hiện rồi, lệnh truy nã vượt mức một trăm triệu ngoài sức tưởng tượng!"
"Mà không phải Yên Nhật đâu, là Đô la Mỹ đấy."
"Chẳng phải là cấp độ trăm triệu đô sao!"
Có nhầm lẫn gì không vậy, Nanana! Lúc còn sống rốt cuộc cậu bá đạo đến mức nào thế hả!
"Quả thực là một con quái vật khủng khiếp."
"Quái vật? Này này, quái vật ở chỗ nào chứ, chỉ là một cô gái dễ thương rất bình thường thôi mà."
"Cái giọng điệu cứ như đã từng gặp cô ta của cậu là sao thế? Cô ta đã chết từ 10 năm trước rồi đó."
Ừm, và sau đó trở thành địa phược linh nhà tôi đây này.
"Thế rồi sao? Cô ấy quái vật chỗ nào?"
"Chỉ vỏn vẹn 3 năm."
"? Cái gì?"
"Thời gian ước tính mà Ryugajou Nanana đã tung hoành khắp thế giới."
"? Thì sao?"
"Thử đặt một giả thiết nhé. Nhìn từ hiện trạng gần đây, việc Ryugajou Nanana khiêu chiến toàn bộ các Di tích cổ đại trên thế giới không chừa một mảnh, vơ vét không sót một món bí bảo nào ẩn giấu trong đó... Chuyện hoang đường như thế ngay cả tôi cũng không dám tưởng tượng. ...Tóm lại, nếu chuyện đó là thật, thì rốt cuộc cô ta đã làm thế nào chứ? Gia tộc Konā chúng tôi sở hữu lịch sử 500 năm, nhưng những bảo vật có được nếu nhìn từ quy mô toàn thế giới thì cũng chỉ như muối bỏ bể. Vậy mà chỉ trong vòng 3 năm ngắn ngủi, một thiếu nữ đơn độc lại có thể quét sạch sành sanh tất cả, không phải quái vật thì là gì?"
"Ra là vậy, đúng là quái vật thật."
Vì lúc nào cũng chỉ thấy ăn bánh pudding ở nhà tôi nên không cảm thấy lợi hại lắm, nhưng thử nghĩ lại những chiến tích lúc sinh thời của Nanana, thì đúng là ngoài từ "khủng khiếp" ra chẳng còn từ nào khác để hình dung.
"Người cũng đã chết được 10 năm rồi, nên tôi nghĩ rằng, những kho báu mà Ryugajou Nanana thu thập được có thể đang ở trên Đảo Nanae này. Vậy nên tôi đã bất chấp đến hòn đảo này, và thế là phát hiện ra nơi đây đang chôn giấu một núi kho báu vượt xa tưởng tượng, vô số trân bảo thế kỷ mang tên Bộ sưu tập Nanana."
"Hờ, đầu đuôi là thế à. Mà này, cậu dùng tên giả mà qua được kiểm tra thì cũng tài thật đấy. Hệ thống an ninh của đảo này không phải để trưng đâu."
"À, thì cũng tốn khá nhiều công sức lao động đấy. Cậu biết nhóm 'Three Skull' chứ? Nữ BOSS bên đó là người quen của bố tôi, nên cũng miễn cưỡng cho tôi vào."
Đó chẳng phải là cô Creamy-ko sao.
"Mà, dù nói thế nào thì vào được đây cũng là tạ ơn trời đất rồi."
"Đùa gì chứ. Cậu có biết đã phải trả cho nữ BOSS đó bao nhiêu tiền không? Hơn nữa người được cho vào chỉ có mình tôi thôi. Các thành viên gia tộc nhà tôi chẳng ai được vào cả."
"Thành viên mà cậu nói, không phải học sinh mà toàn mấy ông chú chứ gì?"
"Đương nhiên rồi. Đều là những nhân viên ưu tú phò tá cho gia tộc chúng tôi cả đấy."
"...Hờ."
Ừm, vì Hart là học sinh nên vốn dĩ đâu có vấn đề gì. Chỉ cần xin nhập cảnh du học thì chắc chắn trót lọt. Nói cách khác, nhà Hart đã bị cô Creamy-ko chém đẹp một khoản tiền lớn rồi. Cô Creamy-ko vẫn cạn tàu ráo máng như mọi khi nhỉ.
"Nói tóm lại, nếu không đạt được chút thành quả nào thì nhà tôi sẽ phá sản mất. Sao có thể để gia nghiệp truyền đời đứt đoạn trong tay chúng tôi được."
Hart hừng hực khí thế. Hoàn toàn trái ngược với kẻ bị lưu đày nào đó, cậu ta vô cùng coi trọng vinh quang của gia tộc mình. Mà cô Creamy-ko này, rốt cuộc cô đã trấn lột bao nhiêu thế?
"Vậy thì, tại sao lại ở bên phe lớp trưởng Asumi?"
"Cơ duyên xảo hợp nên thành ra thế này thôi. Là một cộng đồng (community) khá tốt đấy, các Lady đều rất dễ thương."
"Cậu đi hái hoa đấy à."
"Hơn nữa, những Bộ sưu tập Nanana mà Taisei sở hữu đều rất hấp dẫn."
"Nói vậy, chẳng lẽ..."
"À, tất cả sẽ thuộc về tôi."
Biết ngay mà.
"Không có cảm giác tội lỗi với hành vi đó sao?"
"Nói gì vậy, Juugo. Có cảm giác tội lỗi mà còn đi làm trộm sao?"
"Cũng đúng nhỉ."
Đi hỏi trộm câu đó, tôi đúng là ngốc hết chỗ nói.
"Nhắc mới nhớ, tôi nghe Taisei bọn họ nói, hình như cậu đã từ chối lời mời của Asumi?"
"Đến cái đó cũng biết cơ à."
"Vì cậu khai tên thật mà."
"Người tự tin vào lối sống của mình thì sẽ không dùng tên giả đâu."
"Thế rồi, tại sao lại từ chối?"
"Vì tôi còn việc khác phải làm."
"Hờ, việc gì thế?"
"Không nói cho cậu biết."
Thấy tôi trả lời dứt khoát như vậy, Hart cười khổ.
"Mà, giờ không nhắc chuyện đó nữa. Vì cái 'Trò Chơi' này mà tôi cũng chẳng thể thảnh thơi được đây."
"Tiện thể hỏi chút, số xu hiện tại là bao nhiêu?"
"9 xu."
"Cũng thuận lợi phết nhỉ."
"Vì tôi cũng có Bộ sưu tập Nanana khá lợi hại để dùng mà."
"Thế thì ghen tị với cậu thật đấy."
Quả nhiên đội hình Bộ sưu tập Nanana mà cộng đồng của lớp trưởng Asumi sở hữu vô cùng hùng hậu.
"Phải rồi phải rồi, Juugo, hỏi cậu câu cuối, người mà Asumi bọn họ gọi là Thám tử lừng danh, chính là cái cô Pretty Lady vừa nãy hả?"
"Ít nhất trong số những người lảng vảng quanh tôi, người có thể tự quảng cáo bản thân như thế chỉ có cô ta thôi."
"Vậy sao. Tiện thể hỏi luôn, Lady đó và Juugo có quan hệ gì?"
"Quan hệ đơn phương nhận định tôi là đối thủ."
"Hờ, vậy tôi theo đuổi cô ấy cũng không vấn đề gì chứ."
Nhìn Hart nhếch mép cười, tôi bất giác thở dài kinh ngạc.
"Này này này, còn tưởng cậu định nói cái gì cơ. Khuyên cậu bỏ đi thì hơn, tính cách cô ta tệ hại lắm."
"Câu đó đâu phải là câu nên nói khi đang túm lấy ngực áo người ta và trừng mắt nhìn trối chết thế chứ."
"...Ấy chết, ngại quá."
Tôi buông áo Hart ra, tạm thời tạ lỗi với cậu ta.
"Xem ra cô ấy rất được Juugo yêu thích nhỉ."
"Đùa à."
"Yên tâm đi, tôi không thích loại phụ nữ đó đâu. Mấy kẻ là Thám tử lừng danh gì đó, chẳng có mống nào ra hồn cả."
~*~
"Phù, xa hơn mình tưởng tượng nhỉ."
Đã đạt được số xu mục tiêu, Tensai rảo bước về phía tòa lâu đài nằm ở trung tâm Sevens Land, hội trường của Vòng 2, để hoàn tất vòng chơi đầu tiên.
"Tiểu thư! Có thể quyết đấu với tôi một trận không!?"
Thế nhưng nghe thấy giọng nói lanh lảnh vang lên từ phía sau, cô quay đầu lại và không khỏi giật mình.
Hỏi tại sao ư? Bởi vì có một gã ngoại quốc cười vô cùng sảng khoái đang vẫy tay và chạy về phía cô đầy hăng hái. Gã ngoại quốc đuổi kịp tới nơi, vòng ra trước mặt Tensai chặn đường, rồi hai mắt sáng rực từng chút một tiến lại gần cô.
"Hân hạnh được gặp, tôi là đồng đội của Asumi bọn họ, cứ gọi tôi là Hart là được. Cô chính là vị Thám tử lừng danh nổi tiếng đó, đúng không?"
"Chính phải, ta là Thám tử lừng danh - Ikyuu Tensai."
Tensai kiêu hãnh ưỡn ngực, trả lời không chút do dự.
"Ồ, quả nhiên là vậy sao. Không hổ danh là Thám tử lừng danh, khí trường đúng là khác biệt thật."
"Hừ hừ, nói chẳng sai chút nào."
Được gã ngoại quốc lạ mặt tâng bốc, Tensai ngày càng phổng mũi.
"Cho nên, xin Thám tử lừng danh tiểu thư nhất định hãy quyết đấu với tôi một trận. Tôi Very Very muốn được so tài cao thấp với Thám tử lừng danh cấp thế giới."
"Ái chà, cậu quá khen rồi."
Thấy Tensai vui vẻ đến tít cả mắt, Hart liên tục cúi đầu.
"Làm ơn đi mà, Thám tử lừng danh tiểu thư. Hãy quyết đấu với tôi."
"Nhưng mà Hart này, thật không may là ta đã thu thập đủ 10 xu rồi, có chiến đấu nữa cũng vô nghĩa thôi."
"Vừa tròn 10 xu sao?"
"Không, 13 xu."
"Vậy thì, chúng ta cược 3 xu để phân thắng bại thì thế nào? Coi như là biểu diễn thôi."
"Chỉ dùng phần thừa ra thôi sao?"
"Đúng vậy, tôi cũng muốn tiến vào Vòng 2 mà. Nên dù thế nào cũng muốn kiếm thêm xu."
"Bỏ đi. Tuy không biết cậu có bao nhiêu xu, nhưng đối đầu với ta thì chỉ khiến cậu mất toi 3 xu thôi."
Đối mặt với một Tensai đang nhìn xuống mình đầy bề trên, Hart nở một nụ cười rạng rỡ.
"A, không cần lo lắng chuyện đó đâu. Vì tôi tuyệt đối sẽ thắng mà."
"...Cậu nói cái gì?"
"Tôi nói là, Thám tử lừng danh tuyệt đối không thắng nổi tôi."
Tensai quay sang nhìn Hart, kẻ vừa cười híp mắt vừa đưa ra tuyên bố chiến thắng, rồi nheo mắt lại.
"Hô?"
"Thực ra gia đình tôi ghét cay ghét đắng cái giống loài Thám tử lừng danh này lắm. Lại nói, mấy kẻ tự xưng là Thám tử lừng danh thực sự khiến người ta phát cáu mà."
Nụ cười rạng rỡ của Hart trở nên tà ác.
"Hừ, nói cách khác là cậu đang kiếm chuyện với ta đó hả."
"Giờ mới nhận ra thì chậm quá rồi đấy. Thám tử lừng danh đúng là vô dụng thật nhỉ~"
Hart và Tensai, ánh nhìn của hai người va chạm kịch liệt.
"Này, bình tĩnh lại chút đi."
Đúng lúc đó, có người bước tới bắt chuyện.
2
"Này, bình tĩnh lại chút đi."
Tôi, người đã bám theo Hart, không kìm được phải bước lên can thiệp vào hai kẻ đang trong tình trạng một chạm là nổ này.
"Này này này, Juugo, chen ngang là không tốt đâu nhé."
"Mà, nói thế cũng không sai."
Nghe cuộc đối thoại giữa tôi và Hart, Tensai trừng mắt nhìn tôi.
"Gì đây, Juugo. Cậu có quen biết với gã người Anh này sao?"
"Mà, cậu nói đúng rồi đấy."
"Hừ, nói cách khác, cậu là người thuộc phe cánh của Juugo nhỉ."
Tensai tự ý nhận định. Tôi bảo này, "phe cánh của Juugo" ám chỉ cái gì vậy? Nói cứ như là phe cánh tà ác không bằng.
"Juugo, tên người Anh này có giỏi hơn cậu không?"
"Không, tôi lợi hại hơn."
Nghe câu trả lời không chút do dự của tôi, lần này đến lượt Hart chẳng thể ngồi yên được nữa.
"Câu này không thể nghe xong rồi bỏ qua đâu nhé, đồ hạ đẳng. Mày học cách tôn trọng người lớn hơn chút cho tao."
"Sao thế, người Anh. Tiếng Nhật của cậu nói trôi chảy phết đấy chứ."
"Ái chà, lỡ miệng nói bình thường mất rồi. Tôi, tiếng Nhật, không biết."
Hart dùng cái giọng điệu như thể đang bắt chước người nước ngoài (dù hắn là hàng thật giá thật), khoác vai tôi, sau đó quay lưng lại với Tensai, kéo giãn khoảng cách.
"Làm cái gì vậy, Juugo. Sao lại cất công chạy tới xem tình hình thế này? Cậu lo lắng cho con bé đó đến thế cơ à?"
"Làm gì có chuyện lo lắng chứ."
"Vậy thì, là lo bị tôi đào góc tường sao?"
"Hoàn toàn không phải."
"Thế thì cậu cứ ngậm miệng lại mà ngoan ngoãn đứng nhìn đi, đừng có chõ mũi vào chuyện tôi sắp làm."
Hart dồn lực vào bàn tay đang đặt trên vai tôi.
"...Tôi biết rồi mà, là tôi không tốt."
Kết thúc cuộc thì thầm to nhỏ đó rồi quay người lại, Tensai nở nụ cười ngạo nghễ.
"Hừ, người quen của Juugo, thật khiến người ta hứng thú. Được thôi. Vui lên đi, người Anh, Thám tử lừng danh tôi đây sẽ làm đối thủ của cậu."
"Thật hả! Hart, vui quá đi mất!"
"Có điều, nói năng cho bình thường vào, cái kiểu nói chuyện đó của cậu làm ta khó chịu lắm."
"Mà, điều kiện cỡ đó thì tôi chấp nhận vậy."
"Vậy thì, đến Khu vực Đối chiến nào để quyết đấu đây?"
Được Tensai hỏi, Hart nhìn dáo dác xung quanh rồi đi về phía một tòa nhà gần đó. Sau đó, nhìn thấy tờ giấy đầu tiên được dán tại Khu vực Đối chiến, hắn nở nụ cười tà ác.
"Chỗ này thế nào? Là trò chơi đơn giản mà Thám tử lừng danh cũng chơi được đấy."
『Oẳn tù tì hệ may mắn』
Oẳn tù tì, người thắng sẽ nhận được 1 xu từ người thua.
Ngoài ra, bàn cược của Khu vực Đối chiến này áp dụng quy tắc đặc biệt. Mỗi lần chỉ được cược 1 xu. Nhưng trường hợp hòa thì bắt buộc phải cược thêm 1 xu (Raise). Giới hạn cược là số xu hai bên đang sở hữu, sau khi đạt giới hạn sẽ không cược thêm nữa.
"Oẳn tù tì? Cậu đang đùa ta đấy à?"
"Sao lại thế, tôi nghiêm túc lắm mà."
"Dùng cái kiểu đối đầu này để phân định thắng thua, thật hoang đường hết sức. Đó chỉ đơn thuần là dựa vào may mắn thôi mà."
"Hờ, chỉ đơn thuần là may mắn thôi sao?"
"? Có gì đáng cười chứ?"
"Ái chà, cứ tưởng kẻ tự xưng là Thám tử lừng danh hẳn phải có chút thực lực, không ngờ lại nhận định oẳn tù tì là trò chơi chỉ dựa vào may mắn. Thật khiến người ta kinh ngạc. Bản lĩnh của Thám tử lừng danh đến đâu thì tôi đã được lĩnh giáo rồi."
Nhìn Hart đang cực lực khinh bỉ Tensai, tôi bất giác nghĩ "A, hỏng bét rồi".
"Khục, khục, khục, meo, ha, ha, ha."
Tensai cười lớn một hồi, rồi đột ngột chỉ tay vào Hart.
"Thú vị lắm. Được thôi, đã nói đến mức này rồi, thì ta sẽ dùng trận đấu này khiến cậu thua đến tâm phục khẩu phục."
Hart bị Tensai chỉ tay vào mặt cũng đáp trả bằng một nụ cười ngạo nghễ.
"Thế thì chốt vậy đi. Thêm nữa, trận đấu chúng ta đã định là mỗi bên cược 3 xu như vừa nói, nhưng quy tắc ở đây có vẻ hơi đặc biệt, nên cứ mang 3 xu vào sân thôi nhé. Sau đó khi số xu của mỗi người dùng hết sẽ phân định thắng thua."
"Cược tất cả cũng không vấn đề gì đâu?"
"Tôi thì không sao, nhưng làm thế thì hơi quá, có khi lại chuốc lấy ác cảm của ai đó không chừng. Chuyện đó thì tha cho tôi đi, tôi không muốn nhìn sắc mặt khó coi của ông anh đằng kia đâu."
Lúc này, Thám tử lừng danh liếc xéo tôi một cái, tôi thì im thin thít.
"Mà, thôi được. Vậy trong thời gian đó, cái túi đựng số xu còn lại phải làm sao?"
"Nhờ Juugo giữ hộ là được rồi nhỉ."
"Hả, tôi á?"
Tôi bất giác chỉ tay vào mình.
"Hừ, thấy cậu có vẻ rất tin tưởng Juugo, cậu không nghĩ Juugo sẽ thuận nước đẩy thuyền cuỗm luôn sao?"
"Tôi không đáng tin đến mức đó sao?"
"Juugo có chỗ nào đáng tin chứ?"
Chỉ bằng việc đưa cho tôi hàng fake của "Con mắt của Yugdos", cậu... Đối mặt với những lời Tensai truyền đạt bằng ánh mắt, tôi lảng tránh cái nhìn của cô và đáp "Cũng đúng nhỉ".
"Không vấn đề gì. Không bàn bạc trước mà cướp xu là phạm quy đúng không? Nếu Juugo làm chuyện đó, thì ngay lập tức sẽ trở thành mồi cho Kumagorou thôi."
Nói rồi Hart chỉ tay về phía sau lưng chúng tôi. Một con Kumagorou đang tuần tra trong khuôn viên hướng ánh mắt về phía này, như thể đang nói "Hửm? Sao thế?", chăm chú quan sát tình hình của chúng tôi.
"Vậy cũng được."
Tensai đồng ý với đề nghị của Hart, lấy ra 3 xu từ túi của mình, rồi ném cái túi còn lại 10 xu qua đây. Hart cũng vậy, lấy ra 3 xu từ túi của mình rồi đưa cái túi còn lại 6 xu cho tôi.
"Chỉ là giữ hộ thôi đấy, lấy đi là phạm quy đó nha."
Nghe lời dặn dò của Hart, con Kumagorou đang tuần tra và quan sát tình hình của chúng tôi đứng ngay bên cạnh tôi, cười khẩy nhe răng như muốn nói "Ngươi mà dám biển thủ thì biết hậu quả rồi đấy".
"Tôi bảo này Hart, cậu với Thám tử lừng danh rốt cuộc có thâm thù đại hận gì thế?"
Từ lúc nãy tôi đã cảm thấy, sự kháng cự mà cậu ta thể hiện đối với Tensai... chính xác hơn là đối với cái danh xưng "Thám tử lừng danh", là không hề tầm thường.
"Không có gì, chẳng qua là ông của ông tôi từng bị Thám tử lừng danh tóm được, rồi chết bất đắc kỳ tử trong tù mà thôi."
"...Ra là vậy, với tư cách là hậu duệ của bộ tộc coi trọng huyết thống, thì đó là lý do quá đủ rồi."
Cái gọi là Thám tử lừng danh dường như đã tồn tại từ thời Châu Âu cổ xưa rồi.
Thế là vì những lý do này nọ lọ chai, vận mệnh (trận oẳn tù tì) giữa Thám tử lừng danh - Ikyuu Tensai vs Quý tộc đạo chích - Ishuwaru Konā tức Du học sinh bí ẩn - Neidhart D. Polnareff (tên giả) đã được quyết định.
"Không còn thời gian nữa, tốc chiến tốc thắng nào."
Hart bước vào Khu vực Đối chiến, lấy ra một chiếc đồng hồ quả quýt có dây đeo từ trong túi, xác nhận thời gian. Không hổ danh là công tử quý tộc, lại dùng cái thứ trông có vẻ đắt tiền như thế.
——Tuy trong khoảnh khắc tôi đã nghĩ vậy, nhưng tôi lập tức thay đổi nhận thức.
Hỏi tại sao ư? Bởi vì chiếc đồng hồ quả quýt đó tôi đã từng nhìn thấy.
"Hừ, chiếc đồng hồ quả quýt đó ta từng thấy rồi."
Tensai bước vào sân sau Hart nhìn thấy chiếc đồng hồ trên tay hắn, dường như cũng giống tôi, đã nhận ra điều tương tự.
"A, nhắc mới nhớ, cái 'Đồng hồ quả quýt của Muse Mel' này là thứ mà Taisei bọn họ đã thắng được từ chỗ các người nhỉ."
Không sai, đó là món Bộ sưu tập Nanana mà chúng tôi đã thua và bị đối phương lấy mất trong trận đấu với nhóm lớp trưởng Asumi - Taisei tại "Di tích" nơi chúng tôi lần đầu chạm trán các thành viên Hội học sinh trường Cao trung số 7.
Thế rồi Hart nở một nụ cười ngạo nghễ.
"Để tôi cho các người chứng kiến nhé, sức mạnh của Bộ sưu tập Nanana đã từng lỡ hẹn với các người."
3
"Được rồi, thế quái nào lại thành ra nông nỗi này?"
Bị ép làm nhân chứng bất đắc dĩ cho cuộc đối đầu giữa Tensai và Hart, tôi không khỏi tự đặt câu hỏi cho chính mình.
Tiện thể nói luôn, tổng số xu hai người họ giao cho tôi giữ là 16 đồng. Mặc dù cái suy nghĩ "nếu cuỗm sạch chỗ này thì mình thừa sức cùng Tetsu tót thẳng vào vòng hai, hê hê" không phải là không khả thi, nhưng đời đâu như mơ. Bởi lẽ con Kumagorou đi tuần vẫn đang đứng sừng sững như hộ pháp ngay bên cạnh tôi đây. Kết cục của việc bỏ trốn chắc chắn là tiếng gầm "Shaaa" rung chuyển cả Sevens Land của con quái vật ngoài hành tinh đó, rồi theo sau là cả một binh đoàn gấu đen lao vào cấu xé.
Rốt cuộc đây là cái thể loại game hành động kinh dị nào vậy chứ?
Thế nên, tôi chỉ còn nước ngoan ngoãn đứng canh chừng cho họ.
Chỉ cần nhìn biển hiệu treo trước cửa "Khu vực Đối chiến" này là biết ngay đây là một cửa hàng quà lưu niệm trong công viên. Nhưng vì còn vài ngày nữa mới đến ngày khai trương nên các kệ hàng đã lắp ráp xong vẫn trống huơ trống hoác, chẳng có lấy một món đồ.
Con Kumagorou trọng tài đứng cô độc giữa cửa tiệm vắng tanh. Bên cạnh nó dĩ nhiên là chiếc bàn dùng để đặt cược xu.
Đứng đối mặt nhau qua chiếc bàn ấy là Tensai và Hart, hai kẻ sắp sửa lao vào một trận quyết đấu.
Hình thức so tài nghe qua thì rất đơn giản: Oẳn tù tì. Điểm khác biệt so với các khu vực khác nằm ở chỗ mức cược cố định là 1 xu. Kẻ thua chung cho kẻ thắng 1 xu, một giao dịch không thể đơn giản hơn.
Nhưng điều thú vị nằm ở chỗ trò oẳn tù tì có thể hòa. Khi đó, số xu đã cược sẽ được giữ nguyên trên bàn, và mỗi bên bắt buộc phải chồng thêm 1 xu nữa.
Nói cách khác, nếu ván đầu hòa, ván thứ hai sẽ trở thành cuộc so tài trị giá 2 xu. Nếu tiếp tục hòa, mức cược sẽ là 3 xu... cứ thế tăng dần theo cấp số cộng.
Trong cuộc đấu lần này, vì mỗi bên đang giữ 3 xu, nên theo luật chơi, nhanh nhất thì chỉ cần ba ván là phân định được thắng bại. Đúng là một trận chiến tốc độ.
Bên cạnh đó, điều khiến tôi bận tâm nhất chính là "Bộ sưu tập Nanana" mà Hart đang nắm giữ.
Trước đây đã từng diễn ra một trận chiến tranh giành "Di tích" giữa Câu lạc bộ Mạo hiểm trường Cao trung số 3 (lúc đó vắng mặt trưởng câu lạc bộ Yuiga) và Hội học sinh trường Cao trung số 7. Thứ được đem ra đặt cược khi đó chính là món "Bộ sưu tập Nanana" nằm trong rương báu của Di tích ấy.
Chiếc đồng hồ quả quýt kia rốt cuộc ẩn chứa năng lực gì?
Trận đấu cuối cùng cũng bắt đầu.
Tensai và Hart trừng mắt nhìn nhau. Trọng tài Kumagorou, kẻ giám sát mọi diễn biến, dang rộng hai tay.
"Ji, Ji, Sha."
Đáp lại âm thanh quái dị của con gấu, cả hai cùng vung tay phải xuống theo nhịp "Oẳn, tù, tì". Mà này, Kumagorou bộ chỉ phát ra được cái tiếng quái đản đó thôi sao? Đừng có cố ép thanh quản gấu nói tiếng người chứ.
"Hô."
Tensai nhếch mép cười trước kết quả hiệp đầu. Một kết quả đáng tò mò: Tensai ra Bao, và Hart cũng ra Bao.
Nói cách khác, hiệp một hòa. Tiền cược được cộng dồn, trận tiếp theo sẽ có giá trị 2 xu.
Hiệp hai bắt đầu.
"Ji, Ji, Sha."
Kết quả, Tensai ra Búa, Hart cũng ra Búa.
Lại hòa.
Cái quái gì thế này? Những ván hòa liên tiếp ngoài dự đoán.
Vậy là bước vào hiệp thứ ba, cả hai sẽ phải đặt cược toàn bộ 3 xu mình có để khô máu một phen. Khoảnh khắc cao trào đến trong chớp mắt, một đòn quyết định tất cả. Dù khóc hay cười, kẻ thắng sẽ tước đoạt toàn bộ 3 xu của đối phương.
Và rồi, hiệp đấu định mệnh thứ ba bắt đầu.
"Ji, Ji, Sha."
"Này này này, có nhầm không đấy?"
Nhìn vào tay hai người họ, tôi buột miệng thốt lên kinh ngạc. Bởi vì đối lại với Tensai ra Búa, Hart cũng ra Búa nốt. Trận đấu dai dẳng ngoài dự liệu vẫn chưa thể kết thúc.
"Hừm, chuyện bắt đầu kỳ lạ rồi đấy."
Tensai bĩu môi tỏ vẻ không vui.
Cứ đà này, mức cược sẽ phải tăng lên 4 xu... tuy nhiên hiện tại cả hai chỉ có tổng cộng 3 xu, nên về thực chất đã chạm trần giới hạn đặt cược. Nói cách khác, từ giờ trở đi sẽ là cuộc chiến sức bền với mức cược cố định. Kẻ thắng sẽ ăn tất. Một trạng thái "Bàn thắng vàng" (Golden Goal) ngoài kịch bản.
Ngay khi tôi vừa nghĩ như vậy, một biến cố trời ơi đất hỡi đột ngột ập đến.
"Hảảảảả!" (Tôi)
"Không thể nào!!!" (Tensai)
"Shaaa!!!" (Con Kumagorou đi tuần bên cạnh tôi)
Hai người và một con gấu đồng thanh hét toáng lên. Đương nhiên là phải hét rồi.
Vì Hart đột nhiên tuột phăng cái quần dài xuống.
"Ng-Ngươi... tên kia! Ngươi đang làm cái trò gì vậy!"
Trước một Tensai đang đỏ bừng mặt lùi lại phía sau, Hart - người đã gấp gọn chiếc quần tây vừa cởi ra (tôi thuộc phe quần boxer nhé) - nở một nụ cười rạng rỡ như ánh mặt trời.
"Đã không còn xu để cược thêm nữa, nên thay vào đó hãy cược bằng quần áo đi."
"Thế nên tôi mới hỏi, tại sao lại thành ra thế này!"
"Chuyện này thật kỳ lạ. Chẳng phải từ xa xưa Nhật Bản đã có trò oẳn tù tì truyền thống gọi là 'Yakyuken' (Oẳn tù tì cởi đồ) sao? Thế nên nhập gia tùy tục, tôi cũng tuân theo văn hóa truyền thống Nhật Bản thôi. Đây chính là Tinh thần Đại Hòa!"
Tôi luôn thắc mắc sao mấy gã người nước ngoài cứ mở miệng nói về Nhật Bản là lại lôi ra mấy cái kiến thức sai lệch quái đản kiểu này. Với lại, tại sao lại cởi quần trước hả?
"Lẽ, lẽ nào, ngươi..."
Hart cười ngạo nghễ với Tensai, người vừa đỏ mặt tía tai vì đã hiểu ra ý đồ của hắn.
"Tiếp theo nếu còn hòa nữa, thì dùng quần áo để thay thế tiền cược nhé."
"Đùa kiểu gì vậy! Ai mà thèm làm cái trò biến thái đó chứ!"
Tensai thẳng thừng bác bỏ đề xuất điên rồ này. Đương nhiên rồi.
"Vậy là cô nhận thua hả?"
Bụp (tiếng dây thần kinh lý trí đứt phựt).
Thế nhưng, Tensai lại phản ứng dữ dội trước câu khiêu khích bâng quơ đó của Hart.
"Ngươi nói cái gì!"
"Dù làm cách nào đi nữa, trước khi phân định thắng bại thì không thể rời khỏi 'Khu vực Đối chiến' này được. Nếu không muốn tiếp tục đấu nữa, thì cứ nhanh chóng đầu hàng nhận thua là xong."
Quả thực, theo quy tắc của Vòng 1, nếu chưa phân thắng bại thì người chơi bị cấm rời khỏi khu vực thi đấu.
"Ta mà chịu thua sao?"
"Có vấn đề gì đâu, cô nương Thám tử lừng danh. Cô đã có 10 xu rồi, dù có thua ở đây thì cũng chỉ mất đi phần dôi ra thôi. Coi như là quà gặp mặt, tôi sẽ tặng cho cô cái danh hiệu 'tồn tại thấp kém nhỏ bé' rất xứng với cô nhé."
Hart cười đầy ác ý.
Thái độ bố đời của Hart khiến sắc mặt Tensai đanh lại.
"Ngươi nghĩ ta sẽ bỏ chạy trước kẻ ác sao?"
"À, ai bảo mấy kẻ tự xưng là thám tử lừng danh toàn là lũ vô năng chỉ được cái mồm mép. Đằng nào thì cô cũng chỉ biết nói khoác rồi dứt khoát bỏ chạy thôi, đúng là lũ linh cẩu vô dụng chỉ thích tụ tập rúc vào đống thịt thối để kiếm ăn."
Hart vừa tạo một dáng đứng hào nhoáng nào đó, vừa liên tục khích bác Tensai. Tiện thể nhắc lại, gã đàn ông này bên dưới chỉ mặc mỗi một chiếc quần lót.
"Được thôi, nếu ngươi đã nói đến mức đó, thì để ta cho ngươi mở rộng tầm mắt, chứng kiến thực lực chân chính của một thám tử lừng danh."
Và đúng như dự đoán, Tensai đã dính bẫy khiêu khích của gã đàn ông mặc quần lót Hart. Thấy vậy, trọng tài Kumagorou có vẻ như muốn nói "Mà, nếu cả hai bên đã đồng ý thì...", và ngầm chấp nhận quy tắc bổ sung.
Vậy là, trò oẳn tù tì cởi đồ với quy tắc bổ sung quái đản bắt đầu.
"Tại sao chứ?"
Tôi thốt lên cảm nghĩ chân thật của mình. Hơn nữa, tôi chưa bao giờ nghĩ Hart lại tỏ ra ác cảm lộ liễu đến thế với các thám tử, thực sự khá là sốc. Quả không hổ danh là người đàn ông luôn tự hào về dòng máu đang chảy trong người mình. Khác hẳn với gã nào đó bị gia tộc đuổi cổ đi.
Vậy là màn phân thắng bại lại tiếp tục... nhưng trước đó, đầu tiên là tiết mục cởi đồ.
Đối lại với Hart, kẻ đã lột sạch phần dưới chỉ còn độc chiếc quần lót và đứng dang chân hiên ngang, Tensai cởi bỏ đôi bốt của mình.
"Mấy cô nàng không rành rẽ trò oẳn tù tì cởi đồ thì cơ bản đều cởi từ giày nhỉ."
Hart dùng vốn tiếng Nhật lơ lớ để khiêu khích, có vẻ hắn đang rất tận hưởng tình huống hiện tại.
Sau đó, ván thứ tư bắt đầu.
"Ji, Ji, Sha."
Cùng lúc Kumagorou phát hiệu lệnh, thứ mà hai người đưa ra là...
"Này này này này, làm cái trò gì thế?"
Hart cười tít mắt ra Bao, còn Tensai với vẻ mặt cay đắng cũng ra Bao nốt.
Lại hòa. Thế này là hòa bốn lần liên tiếp rồi.
Nhìn vào quá trình từ nãy đến giờ thì quá rõ ràng. Chắc chắn bên trong có uẩn khúc.
Tensai im lặng cởi tất ra. Và rồi đối mặt với một Tensai như thế, Hart, người sau đó cởi bỏ áo khoác ngoài, nhếch mép cười đểu.
"Sao nào, Thám tử lừng danh, cô đã nhận ra huyền cơ trong chuyện này chưa?"
Nghe câu đó, gò má Tensai giật giật. Câu nói này của Hart chẳng khác nào lời thú nhận rằng chuỗi hòa liên tiếp này là do hắn cố tình sắp đặt. Đó chính là lời tuyên chiến gửi tới Thám tử lừng danh.
Đến nước này thì toan tính của Hart cuối cùng cũng lộ rõ.
Tóm lại, mục đích của Ishuwaru Konā - kẻ đang dùng tên giả Neidhart D. Polnareff - chính là thông qua việc hòa liên tiếp, ép Thám tử lừng danh phải khỏa thân, dùng nỗi nhục nhã để đánh sập tinh thần cô ấy.
Có vẻ hắn thực sự ghét cay ghét đắng cái giống loài thám tử này. Tensai, nhỏ này có ổn không vậy? Tôi bất giác lo lắng vô căn cứ, nhưng nỗi lo ấy lập tức tan biến.
"Thú vị thật đấy."
Cô nàng thám tử lừng danh đi chân trần sau khi cởi bỏ giày tất nhếch mép cười. Và tôi nhớ lại rằng, cái người tự xưng là thám tử lừng danh tên Ikyuu Tensai mà Hart đang khiêu khích này, tuyệt đối sẽ không dễ dàng bị đánh bại.
Thế rồi ván thứ năm bắt đầu. Lần này, Tensai cuối cùng cũng phản công.
"Ji, Ji, Sha."
"Hự!"
Kết quả, cả hai cùng ra Búa và hòa nhau. Thế nhưng, khoảnh khắc Tensai ra tay, cô ấy đã thực hiện một động tác kỳ lạ.
Bàn tay chuẩn bị vung xuống của Tensai nhanh chóng mở ra giữa chừng rồi nắm lại. Nói cách khác, chuẩn bị ra Bao nhưng phút chót lại đổi thành Búa. Đó gọi là động tác giả (feint).
Tại sao oẳn tù tì lại thêm động tác giả vào làm gì? Người đứng ngoài như tôi hoàn toàn không hiểu, nhưng đòn này lại cực kỳ hiệu quả.
Trước động tác giả này, tay của Hart không hiểu sao lại ra chậm hơn một nhịp. Tuy nói vậy nhưng kết quả là tay ra gần như cùng lúc, không phải là ra sau rõ rệt. Tuy nhiên khác với những lần trước, có thể cảm nhận động tác đã chậm đi đáng kể.
Chuyện này là sao?
~*~
Hiện tại, trang phục còn lại của Tensai gồm mũ, áo khoác, áo sơ mi, váy, và sau đó là nội y trên dưới. Tensai chọn cởi bỏ áo khoác. Cô vừa cởi, vừa bắt đầu suy tính về hành động của Hart - người đang cởi giày ngay trước mắt.
Hart đã nói toạc ra nguyên nhân của những ván hòa liên tiếp. Dễ dàng đoán được, chuyện này chắc chắn liên quan đến "Bộ sưu tập Nanana". Vấn đề nằm ở chỗ Hart đang sử dụng năng lực gì.
Để loại bỏ bớt các biến số, vừa rồi cô đã thực hiện động tác giả. Nhìn thấy Hart ra tay chậm lại vì hành vi này, Tensai loại bỏ vài khả năng mà cô đã nghĩ đến.
Khả năng mà Tensai coi là nguy hiểm nhất, là trường hợp hắn dùng sức mạnh nào đó để đọc suy nghĩ. Nhưng giả thuyết này đã bị loại bỏ bởi kết quả vừa rồi. Nếu suy nghĩ bị đọc được, thì động tác giả đáng lẽ phải bị nhìn thấu ngay, không thể gây ra sự chậm trễ trong phản xạ.
Tương tự, khó mà tưởng tượng được sức mạnh này được kích hoạt trước khi ván đấu bắt đầu.
Nói cách khác, nếu đối thủ đã giở trò, thì hắn sẽ làm điều đó trong quá trình hô "Oẳn, tù, tì", hoặc sau đó. Vậy thì, tên này làm sao nhìn thấu được cách ra của mình?
Lúc này, Tensai tung ra nước đi tiếp theo.
"? Cô định làm gì?"
Hart ngạc nhiên cũng là điều đương nhiên. Bởi vì Tensai đã ra Bao ngay cả trước khi khẩu lệnh được hô lên.
"Đừng bận tâm, chỉ đơn thuần là dự báo trước thôi."
4
"Cô ta đang nghĩ cái quái gì vậy?"
Tensai còn chưa đợi khẩu lệnh hô lên đã xòe tay ra Bao. Trước dự báo này của Tensai, nụ cười của Hart nhạt đi, hắn chỉ chằm chằm nhìn vào cái Bao mà cô đưa ra.
Và rồi ván thứ sáu bắt đầu.
"Ji, Ji, Sha."
Kết quả, cùng ra Bao và hòa. Nhưng trong đó lại xen vào những động tác kỳ lạ.
Đầu tiên là Tensai. Ngay sau khẩu lệnh "Ji, Ji (Oẳn, tù)" cô ấy chèn vào động tác giả ra Búa trong một tích tắc, rồi đáp lại tiếng "Sha (Tì)" cuối cùng bằng việc biến trở lại thành Bao, và chốt hạ là ra Bao.
Vấn đề là, động tác giả thứ hai đã khiến Hart hoàn toàn mắc câu.
Hart phối hợp với động tác giả của Tensai, cơ thể hắn phản ứng một cách rõ ràng. Động tác của Hart vẫn rất tự nhiên trước khi Tensai định biến Bao thành Búa, nhưng ngay khoảnh khắc cô biến lại thành Bao, hắn rõ ràng đã giật một cái.
Tuy nhiên, chuyện đó cũng chỉ diễn ra trong sát na. Thời điểm ra tay vẫn đồng nhất, hoàn toàn không có độ trễ nào để có thể bắt bẻ là ra sau.
Nói là không có vấn đề thì không hẳn. Nhưng nếu bảo là không tự nhiên, thì tuyệt đối là không tự nhiên.
"Hừ, quả nhiên không nằm ngoài dự đoán."
Sau đó, Tensai nhếch mép cười và nói ra một câu chấn động.
"Không ngờ ngươi lại có thể đổi tay sau khi xác nhận ta ra cái gì. Một chiêu 'ra sau' (hậu xuất) đẹp mắt đấy."
Nghe lời cáo buộc bất ngờ từ Tensai, Hart bật cười như thể thấy chuyện này thật nực cười.
"Không hổ danh là kẻ tự xưng thám tử lừng danh, thật giỏi bới lông tìm vết. Cô rốt cuộc đang nói cái gì vậy? Tôi ra cùng lúc mà, ra sau ở chỗ nào?"
"Chẳng qua là thời điểm hạ tay cuối cùng của chúng ta trùng khớp nhau thôi. Người bắt đầu cử động tay trước là ta, tay ngươi bao giờ cũng bắt đầu cử động chậm hơn một chút. Nhưng tốc độ từ lúc bắt đầu cho đến khi hạ tay của ngươi nhanh áp đảo, nên cuối cùng mới dẫn đến việc thời điểm kết thúc trùng khớp."
"..."
"Ngươi nhìn động tác tay của ta, sau đó mới phán đoán nên ra cái gì, và quyết định tay mình sẽ ra cái đó. Ngươi dựa vào tốc độ phán đoán vượt xa mức bình thường và tốc độ tay thần sầu để khiến ván oẳn tù tì nhìn có vẻ như hoàn hảo không chút sơ hở. Chuyện này tuyệt đối không phải việc người thường có thể làm được."
Nghe những lời này, tôi như được khai sáng. Tuy nhiên, giả sử đúng như lời Tensai nói, Hart thông qua động tác ngón tay của Tensai trước khi hạ xuống để dự đoán nước đi rồi mới hành động, thì phản ứng giật mình của hắn trước động tác giả của Tensai vừa rồi cũng trở nên hợp lý.
Nghe hết lời Tensai, Hart nhếch mép.
"Ra là vậy, thám tử lừng danh đúng là chỉ giỏi trơ trẽn đi chém gió khắp nơi. Cơ mà, ở đây cứ tạm cho là cô đoán trúng đi."
"Tuy không thể khẳng định chắc chắn, nhưng chiếc đồng hồ quả quýt ngươi đang giữ hẳn phải sở hữu năng lực thao túng sự thay đổi tốc độ thời gian. Không, là năng lực khiến bản thân tăng tốc độ thì đúng hơn. Nhờ đó quan sát mọi sự việc xung quanh chậm lại, và thực hiện động tác với tốc độ nhanh hơn những thứ xung quanh mình. Như vậy thì mọi chuyện đều hợp lý."
Vẫn là màn suy luận xuất sắc như mọi khi. Tensai đã nhìn thấu hoàn toàn mánh khóe trước đó, nhưng dù vậy, Hart vẫn nở nụ cười thong dong.
"Tôi sẽ khẳng định khả năng suy luận của cô một chút vậy. Thế nhưng, dù có biết tỏng thì cô làm được gì tôi nào?"
Đúng thật, có thể hiểu được sự thong dong của Hart. Suy luận của Tensai e rằng đã trúng phóc. Nhưng dù vậy, vẫn rất khó để nói rằng cô ấy có thể ngăn chặn chuỗi hòa liên tiếp của Hart. Dù sao thì chỉ cần chơi oẳn tù tì bình thường, Hart cũng có thể đánh hòa không ngừng.
Có lẽ đây quả thực là trò ra sau sử dụng "Bộ sưu tập Nanana", thế nhưng, việc sử dụng "Bộ sưu tập Nanana" được cho phép, và hơn nữa, thời điểm hạ tay gần như tương đồng, nên xét về luật oẳn tù tì thì nó hoàn toàn hợp lệ.
Một cú ra sau hợp pháp hoàn hảo không tì vết, ngoài sức tưởng tượng.
Dù thế nào đi nữa, trước mắt cứ vào tiết mục cởi đồ đã.
Hart cởi tất, vấn đề là Tensai. Mũ, áo sơ mi, váy, rồi đến đồ lót hiện không nhìn thấy. Trong số này, đáng lẽ cô ấy phải cởi mũ... C-Cái quái gì!
Hart cũng phát ra tiếng cười "Hô hô" mãn nguyện đầy gian xảo. Bởi vì, thứ Tensai cởi ra lúc này là váy.
"Này, Tensai! Cậu ngốc à! Chỗ này bình thường phải cởi mũ chứ!"
Tôi vô thức thốt ra phát ngôn không nên có với tư cách là một nam sinh trung học đang tuổi ăn tuổi lớn, thế nhưng Tensai hoàn toàn bỏ ngoài tai.
"Im đi, ta thích thế."
Mà, kết quả là, Tensai chuyển sang trạng thái tục gọi là "áo sơ mi trắng" (tuy có mặc quần lót nhưng vạt áo che mất hoàn toàn không thấy, nên về thực chất trông chẳng khác nào không mặc quần) cộng thêm cái mũ.
Nói sao nhỉ... bình thường người ta sẽ ngượng ngùng xoắn xuýt lắm đây... kiểu thế. Nhưng danh bất hư truyền, cô ấy lại chẳng hề có cử chỉ xấu hổ nào, ưỡn bộ ngực phẳng lì chẳng thể kiêu hãnh nổi của mình lên đầy tự tin.
Tensai đã không còn đường lùi về mặt trang phục nữa rồi. Mà, Tensai thì khỏi nói, thực ra bên phía Hart mới có vấn đề. Vì Hart chỉ còn lại áo sơ mi và quần lót.
Theo luật, dù có hủy bỏ chế độ cởi đồ thì ván đấu này vẫn sẽ tiếp diễn không ngừng. Dù sao thì ác cảm của Hart với thám tử lừng danh cũng sâu sắc đến mức đó. Để lột sạch Tensai, hắn chắc chắn sẽ không ngần ngại lao thẳng đến đích đến là khỏa thân hoàn toàn.
Tóm lại, cứ đà này, có khả năng sẽ xuất hiện hình ảnh không phù hợp với trẻ nhỏ. Hơn nữa, theo nhiều nghĩa, đây là tình huống một đi không trở lại.
Trong tình thế này, cậu sẽ ứng chiến thế nào đây, Tensai?
Lúc này, Tensai nhìn xuống tay phải của mình và lẩm bẩm.
"Hừ, xem ra vì mấy ván oẳn tù tì lúc trước mà tay phải đau lên rồi."
Thám tử lừng danh đột nhiên tuyên bố mình có thể chất yếu đuối. Tôi bảo này, oẳn tù tì làm vài cái động tác giả mà cũng chấn thương tay được sao.
Thế rồi Tensai lấy cuốn sổ tay từ chiếc áo khoác đã cởi ra, quay lưng lại với Hart và bắt đầu viết gì đó lên đó. Viết xong, cô xé tờ giấy đó ra, gấp làm tư và đưa cho Kumagorou.
"Thế này nhé, lần tới ta chỉ cần ra cái này là được."

Lúc này, Hart trợn tròn mắt. Thấy vậy, tôi đã hiểu toan tính của Tensai, bất giác nhếch mép.
Đây là màn dự báo oẳn tù tì mang ý nghĩa khác hẳn lúc nãy. Quyết định trước thứ mình sẽ ra, sau đó giao đáp án cho trọng tài Kumagorou, Tensai mượn cách này để xóa bỏ động tác tay của chính mình khỏi phương trình.
Hart có dao động cũng là lẽ thường tình. Vì cho đến nay hắn thắng 100% (hoặc hòa) nhờ quan sát, nhưng do chính bản thân Tensai không ra tay, nên chiêu trò "hậu xuất hợp pháp" đã bị phong tỏa.
Đối với một Hart như thế, lần này Tensai nở nụ cười ngạo nghễ.
"Không cần vội đâu, gã người Anh. Hãy nhớ lại quá trình trước đây và từ từ suy nghĩ đi."
"...Ra là vậy, đây đúng là một lựa chọn khó khăn."
Hart đặt tay lên miệng, bắt đầu suy tính.
Thấy thế, tôi cũng thử nhìn lại những sự việc trước đó. Và rồi, tôi nhận ra một điều. Cho đến nay, Tensai đã ra Bao, Bao, Búa, Bao, Bao, Búa, tổng cộng sáu ván. Có vẻ như tồn tại một quy luật nào đó.
Khoan đã, tại sao lại thành ra thế này? Nghĩ đến đây, tôi không khỏi kinh ngạc.
Lẽ nào Tensai, cô nàng đó, đã dự tính được sự việc sẽ biến chuyển thế này sao? Nên mới tạo ra vòng lặp Bao, Bao, Búa ư? Mặc dù cảm thấy không thể nào, nhưng tôi không thể phủ nhận hoàn toàn khả năng ấy.
Ngay từ thời điểm bắt đầu trận đấu, Tensai đã dự đoán được Hart sẽ giở trò gì, và âm thầm bố trí cục diện để hướng tới chiến thắng sao? Nếu là thám tử lừng danh này, không phải là không làm được.
Hart sau khi trúng kế liền chăm chú nhìn vào biểu cảm của Tensai.
"Dù có nhìn mặt ta thì cũng không thấy được gì đâu. Không phải ta tự mãn chứ ta rất tự tin vào bộ mặt poker face của mình đấy."
Ừm, giờ thì đang tự mãn đấy, con thám tử lừng danh này. Hơn nữa thám tử lừng danh này bị dồn đến mức đó mà vẫn còn phản công được.
"Có vẻ ngươi đang rất bối rối nhỉ. Vậy thì ta sẽ đặc biệt cho ngươi một gợi ý. Lần tới ta sẽ ra 'Kéo'."
Tuyên bố nước đi tiếp theo là Kéo, thứ cô chưa từng ra bao giờ.
Nghe thấy thế, vẻ mặt Hart càng thêm cứng đờ, còn ở bên này, tôi bất giác cảm thấy đắc ý. Tensai đang chơi đòn tâm lý với Hart. Hart, kẻ vừa nãy còn khiêu khích Tensai rằng "thử giải mã bí ẩn của những ván hòa liên tiếp xem", lần này lại trở nên bối rối trước sự dàn xếp của cô.
Vị thế công thủ đã hoàn toàn đảo ngược.
Tôi cũng giống như Hart, tiến hành dự đoán cách ra của Tensai, nhưng càng nghĩ càng thấy không hiểu. Kết quả, kết luận tôi đưa ra là nên ra Kéo. Không phải tôi nghĩ Tensai sẽ ra thế, mà là nếu đổi lại là tôi, thì bản thân tôi sẽ ra thế. Nếu theo quy luật thì là Bao, nếu là báo trước thì là Kéo. Nên ra Kéo thì tuyệt đối sẽ không thua, đó là suy nghĩ của tôi.
Vậy thì, Hart sẽ ra cái gì đây.
Đối mặt với cái bẫy của Tensai, Hart chỉ chăm chú nhìn cô, vận dụng trí não. Sau đó, lời Hart nói ra cùng nụ cười nhếch mép khiến tôi lại kinh ngạc thêm lần nữa.
"Không nghĩ nữa."
5
"Không nghĩ nữa."
"Ngươi nói cái gì?"
Câu nói Hart thốt ra khiến Tensai cau mày.
"Dù có nghĩ tiếp thế này cũng chẳng ra kết quả gì đâu. Thế nên quyết định bằng cái này vậy."
Nói xong, tay Hart vươn về phía 3 đồng xu của chính mình đang đặt trên bàn cược. Trọng tài Kumagorou phản ứng trong nháy mắt, nhưng sau khi phán đoán Hart không có ý định bỏ trốn, nó vẫn tiếp tục ngoan ngoãn giám sát.
"Ngươi định dùng xu làm gì?"
"Không có gì, chỉ dùng mặt sấp ngửa của đồng xu để quyết định xem sẽ ra cái gì thôi."
Biểu cảm của Tensai giật nảy.
"Gửi gắm thắng bại vào chuyện như thế, hoàn toàn vô nghĩa. Rốt cuộc ngươi đang nghĩ cái gì?"
"Đằng nào thì lần so tài này cũng là cuộc đấu vận may. Giao phó quyền quyết định cho đồng xu, chẳng phải cũng là một thú vui sao?"
Lời Hart nói khiến tôi trong khoảnh khắc nảy sinh suy nghĩ "Hart, tên kia đang nghĩ cái quái gì vậy?", nhưng sau đó lại cảm thấy "Không đúng".
"Làm thế là thua đấy."
Tensai chỉ rõ. Thế nhưng, nếu cô ấy đi đến cùng kết luận với tôi, thì đây rõ ràng là đòn hư trương thanh thế.
"Kết quả sẽ như vậy sao? Xét về xác suất thì thắng thua đều là một phần ba. Khả năng thắng và thua là như nhau. Hơn nữa tôi chỉ cần hòa là đủ. Xác suất cô thua tôi gấp 2 lần cơ. Tôi cho rằng đây là một cuộc so tài đáng để thử đấy chứ."
Cách ứng đối này của Hart dường như nằm ngoài dự liệu của Tensai, trên mặt cô hiện lên vẻ nôn nóng.
Đúng vậy, dùng phương pháp này để tác chiến với thám tử lừng danh, khả thi ngoài sức tưởng tượng. Nhìn tình trạng hiện tại của Hart, hắn đã hoàn toàn bước vào cái bẫy tâm lý chiến của Tensai.
Chiêu bài "hậu xuất hợp pháp" của mình bị phong tỏa, thậm chí bị Tensai - người đã nhìn thấu mánh khóe - dồn vào đường cùng, rồi tuyên bố ra Kéo. Tôi đã suy nghĩ rất nhiều về việc làm sao để thắng, tuy nhiên tất cả những suy đoán đó đều bắt nguồn từ thông tin kẻ địch rải ra. Ngay cả ý nghĩ không tin vào thông tin đó cũng có thể nằm trong tính toán của Tensai.
Rơi vào vòng luẩn quẩn tư duy không thấy lối thoát này, nghĩa là đã bị Tensai chơi đùa trong lòng bàn tay.
Chính vì vậy, Hart muốn tách biệt hoàn toàn ý chí của mình, gửi gắm thắng bại vào cách tung đồng xu. Nằm trong toan tính của Tensai đằng nào cũng chắc chắn bại trận, vậy thì thà gửi gắm vào vận may với tỷ lệ thắng 66% (Thắng hoặc Hòa) này thì cửa thắng còn cao hơn.
Chỉ thế thôi, chỉ thế thôi cũng đủ khiến kế hoạch tỉ mỉ mà Tensai biên soạn đến lúc này hoàn toàn phá sản. Phong tỏa triệt để đòn tâm lý chiến.
Mà, tuy nói hoa mỹ là thế, nhưng chẳng qua chỉ đơn thuần là lười suy nghĩ thấy phiền phức nên đi thử vận may thôi. Thú thật thì chuyện này cũng chẳng có gì to tát.
Chỉ có điều, chính vì vậy, việc có thể lựa chọn chiêu này như một thủ đoạn hữu hiệu trong tình huống này, bối cảnh này, thật sự rất lợi hại.
Trước mặt Tensai đang trừng mắt nhìn mình với vẻ không vui, Hart tung từng đồng xu một lên.
"Ra là vậy, cái gọi là thám tử lừng danh, dường như chuyện gì cũng tư duy bằng lý thuyết nhỉ, đó chính là giới hạn của các người."
Sấp, Ngửa, Sấp.
Hart lại nhặt đồng xu lên, nói tiếp.
"Ta đời nào lại thua một kẻ có khí lượng hạn hẹp như thế."
Lần này ném từng đồng một trong số 2 đồng xu ra.
Ngửa, Sấp.
Nhìn thấy thế, Hart tuyên bố.
"Vậy thì tôi sẽ ra Bao."
Hart thực sự đã dùng việc tung đồng xu để quyết định nước đi của mình.
Nghe thấy thế, có lẽ nên nói là danh bất hư truyền, biểu cảm của Tensai vẫn vững như bàn thạch. Tensai không phạm phải sai lầm ngu ngốc là phản ứng lại sau khi nghe nước đi của Hart, cô chỉ đường đường chính chính đón nhận ánh mắt của Hart từ chính diện, nở nụ cười đắc ý.
"Làm thế này mà thua, thì ngươi sẽ trở thành trò cười lớn đấy."
"Nhưng nếu thắng, thì đó là ý chỉ của thần linh rồi. Kẻ tự xưng thám tử lừng danh như cô tuyệt đối không thể nào thắng nổi tôi."
"Thần linh gì đó căn bản không tồn tại."
"Thế nên mới nói cái thứ thám tử lừng danh thật không biết trời cao đất dày."
Và rồi, trận chiến định mệnh thứ bảy bắt đầu.
"Ji, Ji, Sha."
Tensai đúng như tuyên bố, không đưa ra bất cứ thứ gì. Hart cũng giống như tuyên bố, thực sự đã ra Bao. Trọng tài Kumagorou chấp nhận kết quả này, mở tờ giấy Tensai đưa cho nó lúc nãy ra, giơ cao lên.
"Ra là vậy, là kết quả tốt thứ hai đối với tôi sao."
Nhìn tờ giấy mà trọng tài Kumagorou đang giơ cao, Hart lẩm bẩm. Đối với Hart, tốt nhất đương nhiên là "Hòa". Và tệ nhất chính là "Thua".
Nói cách khác...
"Ta thua rồi."
Thám tử lừng danh - Ikyuu Tensai lầm bầm đầy vẻ không cam lòng.
Trên giấy viết là "Búa".
Nói cách khác, cuộc đối đầu kết thúc với chiến thắng thuộc về Hart.
Tensai đã dùng tài suy luận xuất sắc như mọi khi để nhìn thấu năng lực của "Bộ sưu tập Nanana" mà Hart nắm giữ, thậm chí còn bày ra một đòn tâm lý chiến hoàn hảo. Thế nhưng Nữ thần Chiến thắng đã không mỉm cười với Tensai.
Hart vội vàng mặc quần áo vào, đi về phía Tensai - người vẫn giữ nguyên bộ dạng thiếu vải sau thất bại, và giật phăng chiếc mũ trên đầu cô.
"Ng-Ngươi làm cái gì vậy!"
"Quần áo trả hết cho cô. Tiếc quá, tôi không có sở thích chấp nhặt quần áo của Lady. Nhưng cái mũ kỳ quái này thì tôi xin nhận. Cô có vẻ rất ưng ý nó nhỉ. Thật đậm chất thám tử lừng danh, cái mũ cũng được đấy chứ."
Hart nhếch mép cười, đội chiếc mũ mà Tensai thà cởi váy chứ nhất quyết không chịu cởi lên đầu mình, vơ vét toàn bộ số xu trên bàn cược, rồi đi về phía lối vào nơi tôi đang đứng.
"Sao thế, Juugo? Trông như muốn nói gì đó vậy?"
"...Không có gì."
"Câu đó không nên vừa trừng mắt nhìn người khác dữ tợn vừa nói đâu."
"Là cậu thần hồn nát thần tính thôi. Mắt tôi vốn dĩ đã hung dữ thế này rồi."
"Nếu có ý kiến thì tôi luôn sẵn lòng tiếp đón nhé."
"Tôi đâu có lý do gì để đối đầu với cậu."
"Nghe câu đó tôi yên tâm rồi. Tôi cũng không muốn đối địch với bạn bè đâu."
"Đồng cảm."
Hart chẳng làm gì sai cả, hơn nữa hắn còn là bạn tôi. Thế nhưng, có những thứ tôi không thể chấp nhận được. Tại sao tôi lại bực mình thế này? Vì Tensai thua? Vì vẻ mặt của tên đó rất sỉ nhục?
...A, chịu hết nổi rồi, cơn giận cứ trào ngược lên.
"Này, Hart, quả nhiên là vẫn nên cùng tôi..."
"Các người đang làm cái trò gì vậy?"
Nghe thấy giọng nói quen thuộc, tôi vô thức quay đầu lại. Hart cũng lộ vẻ ngạc nhiên, sau đó lập tức chuyển sang nụ cười rạng rỡ.
"Ái chà, Yukihime, nàng vẫn xinh đẹp như mọi khi."
Người đứng đó tự bao giờ như thần không biết quỷ không hay, chính là Fugi Yukihime. Chị Yukihime trừng mắt nhìn Hart với vẻ lạnh lùng.
"Ta đã nhìn thấy hết từ nãy rồi, không ngờ người như ngươi khoe khoang cái thói thích khoe thân của mình vẫn chưa thỏa mãn, còn thêm luật bắt con gái nhà người ta cởi đồ, quả là bỉ ổi cùng cực."
"Bỉ ổi gì chứ, nói nghe khó nghe quá. Tôi chẳng qua chỉ trừng phạt chút đỉnh cái cô nàng tự cao tự đại là thám tử lừng danh gì đó thôi."
"Lại đi so đo tính toán mấy cái danh hiệu hão, đúng là gã đàn ông nhỏ mọn."
"Việc này liên quan đến danh dự nhà tôi, dù là phụ nữ tôi để ý cũng không được phép ăn nói hỗn xược."
"Coi trọng gia tộc mình, chí khí đó cũng đáng khen. Mong là vị thiếu gia ngốc nghếch nào đó cũng học tập được chút ít."
Bị chị Yukihime lườm lạnh, tôi vội vã lảng tránh ánh mắt. Chị Yukihime nói tiếp.
"Nhưng nói về truyền thống, thì giáng thiên phạt xuống kẻ ác bắt nạt phụ nữ chân yếu tay mềm chính là tác phong của ta."
"Nàng nói ta là kẻ ác, vậy nàng thì sao?"
"Ta là Nghĩa tặc."
"Không phải cũng như nhau sao?"
"Xem ra ngươi còn chưa hiểu tiếng Nhật lắm đâu. Đi học lại từ bảng chữ cái đi, đồ người nước ngoài."
Nghe chị Yukihime nói vậy, Hart bật cười như thể thấy thật khôi hài.
"Có vẻ quan điểm có chút bất đồng nhỉ, vậy nàng muốn sao đây, Yukihime?"
"Quay lại 'Khu vực Đối chiến' đi, Ishuwaru. Ta sẽ làm đối thủ của ngươi."
"Thú vị đấy."
Hart quay người lại. Chứng kiến tất cả chuyện này, tôi không khỏi tự hỏi.
...Ủa? Lập trường của tôi đâu?
Tôi nghệt mặt ra vội vàng gọi giật chị Yukihime đang định đi lướt qua trước mặt mình.
"Khoan đã, tại sao lại làm chuyện này. Chị Yukihime đâu cần bận tâm đến Tensai đúng không."
"Nhưng nếu ta không lên, thì Thiếu gia sẽ nhảy ra làm anh hùng rơm đúng không?"
"...Không, làm gì có chuyện đó. Dù sao cũng hoàn toàn không liên quan đến tôi mà."
Đúng vậy, là nói dối đấy. Tôi đang máu lửa lắm đây này.
Thấy tôi liếc nhìn sang hướng khác, chị Yukihime phì cười.
"Đã vậy thì không sao rồi. Ta chỉ cảm thấy để Thiếu gia hoạt động ở đây thì nhìn vào thấy chán ngắt thôi."
"? Ý chị là sao?"
"Là sao nhỉ."
Cùng với phát ngôn đầy ẩn ý, chị Yukihime đi theo Hart bước vào "Khu vực Đối chiến".
6
"Tại sao lại thành ra thế này? ...Câu nói vừa nãy làm người ta tò mò thật đấy."
Thế rồi tình thế xoay chuyển đột ngột, chị Yukihime và Hart - kẻ nửa đường nhảy ra - lập tức quyết định phân thắng bại bằng oẳn tù tì.
"Nào, trận đấu này, cô thấy thế nào. Bình luận viên Tensai tiểu thư?"
"..."
Tôi định chuyển chủ đề, nhưng Tensai đứng bên cạnh ý chí đã suy sụp, trông như sắp khóc đến nơi... nhưng hoàn toàn chẳng có hành động dễ thương nào kiểu đó cả, cô ấy chỉ chăm chú quan sát tình hình của hai người kia.
Mà, thấy cô ấy không vì thế mà suy sụp tôi cũng yên tâm, cũng hiểu tại sao cô ấy lại để ý đến họ như vậy. Tôi cũng giống như Tensai, hướng ánh mắt về phía hai người đang đối mặt trong "Khu vực Đối chiến".
"Yukihime, cược tất cả xu vào, thế này thực sự ổn sao? Trường hợp tệ nhất, xu của nàng sẽ bị ta đoạt hết đấy."
Đúng như gã đang đội cái mũ của Tensai chỉ ra, khác với Hart hiện đang sở hữu 6 xu tiền vốn (3 xu tự cược cộng với 3 xu thắng từ Tensai), chị Yukihime không gửi xu chỗ tôi mà mang tất cả vào "Khu vực Đối chiến".
Mặc dù không biết hiện tại chị ấy sở hữu bao nhiêu xu, nhưng trường hợp xấu nhất lỡ đâu bị đoạt sạch thì sẽ phải rời cuộc chơi tại đây.
Chị Yukihime hoàn toàn phớt lờ nỗi lo của tôi, đặt chiếc túi có đánh số "13" của mình lên bàn cược.
"Không vấn đề. Bởi vì trận đấu này, ta nhất định sẽ kết thúc trong 3 hiệp."
Nghe chị Yukihime lấy một đồng xu từ trong túi ra và tuyên bố như vậy, tôi không khỏi kinh ngạc. Hart cũng giật mình trước câu đó, lộ ra biểu cảm giống tôi, nhưng rồi lại cười thích thú ngay lập tức.
"Thú vị đấy, vậy bắt đầu thôi."
Chị Yukihime và Hart đối mặt nhau. Sau đó ván oẳn tù tì bắt đầu.
Cùng với tiếng hô theo quy định "Ji, Ji, Sha", hai người ra tay.
Nhưng kết quả, ván đầu tiên cả hai cùng ra Búa và hòa, ván thứ hai cũng cùng ra Kéo và hòa. Đây là chuỗi hòa liên tiếp nằm trong kế hoạch của Hart khi sử dụng "Bộ sưu tập Nanana". Diễn biến hầu như y hệt lúc Tensai đấu trước đó.
"Được rồi, Yukihime, tiếp theo là hiệp thứ 3. Thực sự sẽ kết thúc chứ?"
Hart nở nụ cười rạng rỡ đầy vui vẻ, tỏ ra vô cùng dư dả. Đối lại với một Hart như thế, chị Yukihime lấy ra đồng xu thứ ba từ trong túi, đặt lên bàn cược và nói những lời này.
"Vậy thì, nếu không kết thúc, sẽ khỏa thân."
"Thật sao, Yukihime!"
"Phải, sẽ trần như nhộng đấy, Thiếu gia ấy."
"Sao lại là tôi!"
Tôi không nhịn được mà hét vào từ bên ngoài "Khu vực Đối chiến".
"Vậy ta hỏi Thiếu gia. Ở đây, Thiếu gia chọn để ta khỏa thân hay là bản thân mình khỏa thân nào?"
"Cái đó còn phải hỏi sao, đương nhiên là chọn tôi rồi."
Nghe câu trả lời không chút do dự của tôi, chị Yukihime cười đẹp mê hồn.
"Vậy quyết định thế nhé, hãy để ta chiêm ngưỡng kỹ càng nào, cơ thể trần trụi của Thiếu gia."
"Ch-Chị là ác quỷ hả."
Nhưng mà nếu chỉ có chị Yukihime thôi thì, để chị ấy nhìn không chớp mắt vào cơ thể trần trụi của tôi... có khi lại được ấy chứ. Tạm gác chuyện đùa không lành mạnh này sang một bên (thật sự là đùa thôi đấy!), chị Yukihime thật sự không sao chứ?
Ván một và ván hai đều khác với Tensai, không thấy dùng đối sách nào cả. Chị Yukihime rốt cuộc định chiến thắng Hart bằng cách nào đây?
Và rồi, hiệp đấu định mệnh thứ ba bắt đầu.
"Ji, Ji, Sha."
Tay Hart rơi xuống cùng với khẩu lệnh rõ ràng đã chậm lại. Sau đó Hart, kẻ vừa trực tiếp ra Búa, với vẻ mặt bối rối hỏi chị Yukihime.
"Chuyện gì vậy, Yukihime?"
Nếu hỏi tại sao, thì là vì tay phải của chị Yukihime đã vòng ra sau lưng.
"Có vấn đề gì sao?"
"Cái này thì, tôi không nhìn thấy Yukihime ra cái gì cả."
"Đúng thế nhỉ."
"Thế này coi như không ra."
"Thế thì không đúng rồi. Vì ta thực sự đã ra đàng hoàng."
"Thế nên tôi mới nói, tôi không nhìn thấy mà."
Chị Yukihime cười khẩy vào mũi Hart, kẻ đang ân cần giải thích sự bối rối của mình và nói những điều hiển nhiên.
"Vậy thì, tại sao nhất thiết phải cho ngươi nhìn thấy?"
"Hự, còn có chiêu này sao."
Có ai đó thốt lên đầy cay cú. Là Tensai đứng cạnh tôi. Và thế là, tôi - người chứng kiến toàn bộ quá trình từ bên ngoài "Khu vực Đối chiến" - cũng đã hiểu ra mật kế của chị Yukihime.
"Không hiểu sao, Ishuwaru? Oẳn tù tì thông thường thì ra tay trước mắt nhau, quả thực đó là thường thức. Bởi vì không thể tự mình phán đoán thắng thua."
Lúc này, Hart trợn tròn mắt. Sau đó, tiếp tục lắng nghe những lời tiếp theo của chị Yukihime.
"Thế nhưng, phán định thắng thua của trận đấu này do trọng tài Kumagorou phụ trách. Vì vậy, ta chỉ cần cho trọng tài nhìn thấy là được."
Bàn tay vòng ra sau lưng của chị Yukihime, Hart đứng trước mặt quả thực không thấy được chút gì, nhưng từ vị trí của trọng tài Kumagorou thì có thể nhìn thấy rõ mồn một.
Nói cách khác, trong trận đấu có trọng tài này, cách làm đó hoàn toàn không có vấn đề gì.
Đối với vấn đề này, Kumagorou "Sha" một tiếng, giơ cao cái Bao mà chị Yukihime đã ra sau lưng.
Hart bật cười trước phán quyết này.
"Là tôi thua rồi. Không hổ danh là người phụ nữ đã từng yêu tôi."
Hart thẳng thắn nhận thua. So với lúc đối đầu với Tensai thì cứ như hai người khác nhau... hay đúng hơn, đây mới là bản chất của cậu ta.
"Câu đó nghe có lỗi ngữ pháp đấy. Hãy sửa lại thành đơn phương gửi gắm hảo cảm mà hoàn toàn không được đáp lại đi."
"Tiếng Nhật phức tạp thật. Mà Yukihime nghiêm khắc quá."
"Cách dùng từ của câu đó ta cho ngươi 80 điểm."
Sau đó chị Yukihime vươn tay về phía bàn cược, chỉ lấy 2 đồng xu trong số 3 đồng trên đó.
"Xu thì ta chỉ cần 2 đồng là đủ. Nhưng cái mũ kia thì thuộc về ta."
Nói xong, chị Yukihime lấy lại chiếc mũ của Tensai từ trên đầu Hart. Nhìn chị Yukihime thong thả đi về phía tôi, tôi thành thật cảm thấy.
Chị Yukihime, ngầu bá cháy.
"Cầm lấy này, cô nàng thám tử lừng danh bé nhỏ."
Chị Yukihime nhẹ nhàng đội chiếc mũ lấy lại từ tay Hart lên đầu Tensai.
"...Tạm thời cảm ơn."
"Không cần cảm ơn đâu. Nhờ ơn cô mà ta đã nắm rõ năng lực của 'Bộ sưu tập Nanana' tên đó sở hữu. Cái này coi như phí thông tin đi."
Tensai nghiến chặt răng đầy cay cú. Cũng phải thôi. Vì bị người ta nói thẳng vào mặt là lính trinh sát thu thập thông tin mà. Hơn nữa, việc chị Yukihime tìm ra thủ đoạn đánh bại Hart một cách chắc chắn trong cùng điều kiện, cô ấy nhất định sẽ cảm thấy không vui vẻ gì.
"Ta nghe nói rồi nhé, cô hình như tự xưng là đối thủ của Thiếu gia hả."
"Thì sao?"
Nhìn Tensai ngẩng đầu lên, chị Yukihime cười "Hơ".
"Không có gì. Cô vẫn cần phải tinh tiến hơn nữa đấy."
Gì thế này? Nụ cười trưởng thành đầy vẻ thong dong đó của chị Yukihime là sao?
Mà, tạm gác chuyện đó...
"À nà, chị Yukihime."
"Gì thế, Thiếu gia?"
Tôi cẩn thận thì thầm hỏi chị Yukihime, sao cho Hart đang đi tới, Tensai bên cạnh và Kumagorou đang tuần tra không nghe thấy.
"Ván oẳn tù tì thứ ba, rõ ràng là chị ra sau đúng không?"
Lúc đó, tay phải của chị Yukihime giấu sau lưng, rõ ràng đã thay đổi sau khi nhìn thấy tay của Hart.
"Ai biết được, có phải thế không nhỉ?"
Ra sau trong oẳn tù tì, chính là việc phán đoán được thực hiện khi ra tay ở cùng vị trí và cùng thời điểm.
Tuy nhiên, trường hợp lần này có chút khác biệt.
Ra tay ở vị trí khác nhau, cộng thêm việc chị Yukihime dùng cách ra tay đặc biệt để tấn công bất ngờ, Kumagorou nhất định không thể phán đoán thời điểm ra tay trong nháy mắt.
"Ủa? Chị gái kia không ra à? ...Không phải, là ra ở phía sau lưng sao."
Trọng tài Kumagorou đã đưa ra phán đoán như vậy, nên cái Bao của chị Yukihime là cú ra sau được thực hiện trong khoảnh khắc chuyển giao khi Kumagorou chú ý đến việc đó.
Phá giải cú "ra sau hợp pháp" của "Bộ sưu tập Nanana", không phải là nhắm vào đối thủ, mà là cú ra sau như giả bao đổi khiến cả trọng tài cũng bất ngờ.
Dùng ra sau trị ra sau. Đây là thủ đoạn mang đậm chất kẻ xấu mà thám tử lừng danh sẽ không nghĩ tới.
Và người sử dụng nó một cách đường hoàng không chút kiêng dè, chính là Nghĩa tặc xinh đẹp - Fugi Yukihime.
"Vậy là ta đủ 10 xu rồi. Ta về lâu đài đợi cậu trước nhé, Thiếu gia."
Chị Yukihime để lại lời đó, ung dung tự tại đi về phía vương thành.
"...Ra là vậy, tất cả đều nằm trong kịch bản của chị Yukihime sao."
Tại sao ngay từ đầu trận đấu này, chị Yukihime lại tuyên bố "sẽ kết thúc trong ba hiệp"? Đó là để dụ Hart tung ra đòn khiêu khích hòa liên tiếp. Bị nói như vậy, Hart lại tưởng rằng chiêu ra sau hợp pháp vẫn khả thi, có thể thắng bất cứ lúc nào, nên sẽ không để trận đấu ngã ngũ trong vòng ba hiệp.
Kết quả, Hart tiếp tục dùng chiêu hòa liên tiếp giống hệt lúc đấu với Tensai. Và rồi khi số xu cược tăng lên đúng 3 xu, chị Yukihime đánh bại Hart bằng chiến thuật ra sau đã lên kế hoạch.
Chiến thắng nằm trong dự tính, 2 xu mình cần cộng với 1 xu đổi lấy mũ của Tensai, tổng cộng là 3 xu. Đúng là một màn trình diễn đối đầu đẹp mắt đến mức hoàn hảo.
Kế hoạch của chị Yukihime có thể gọi là hoàn mỹ. Quả nhiên lợi hại.
"Khốn kiếp, cũng có chút ngầu đấy chứ."
Tensai tuy rất bực bội, nhưng vẫn khen ngợi chị Yukihime.
"Này, thám tử lừng danh. Đừng có dậm chân tôi lia lịa thế."
"Ngươi đúng là không bằng cái móng chân của Daruku."
Chỉ thấy Daruku, người giờ này chắc đang đợi Tensai về nhà, thật đáng thương làm sao.
"Hai người có vẻ thân thiết nhỉ."
Tensai trừng mắt nhìn Hart, kẻ vừa nói vừa bước ra từ "Khu vực Đối chiến".
"Nhớ lấy, gã người Anh. Nỗi nhục này ta nhất định sẽ trả đủ ở vòng hai."
Bị thám tử lừng danh lườm, Hart nở nụ cười tà ác đầy thong dong.
"Khí thế khá đấy. Lần tới tôi sẽ không nương tay nữa đâu, để tôi khắc sâu thất bại khiến cô đến cả nói khoác cũng không còn sức mà làm lên người cô nhé."
Hai người trừng nhau tóe lửa, gạt tôi hoàn toàn ra rìa. Có điều...
"Chị Yukihime ơi~. Ở đây có gã người nước ngoài bảo là muốn dùng cơ thể con gái để điêu khắc hoa văn nè~"
"Juugo, SHUT UP!"
Hart thực sự hoảng hốt, vội vàng bịt miệng tôi lại, nhìn về hướng chị Yukihime vừa rời đi, rồi thở phào nhẹ nhõm.
"Juugo, cậu muốn giết tôi hả?"
"Chắc không bị giết đâu, mặc dù sẽ bị khinh bỉ."
"Đùa thế không vui đâu."
"Vậy sao? Tôi thấy thú vị lắm mà."
Sau khi tôi nhếch mép cười xấu xa, Hart tỏ vẻ hơi giận dỗi "Cậu thật là". Thế nhưng chỉ trong chớp mắt, Hart đột nhiên bày ra vẻ mặt nghiêm túc, hướng ánh nhìn lên bầu trời.
"Tôi hiểu rồi, tôi về ngay đây."
"Hử? Cậu nói gì thế?"
"Đừng bận tâm, chỉ là có Lady đang gọi tôi thôi. Tôi cũng đến lúc phải xin phép rồi. Juugo, chuyện này để sau hãy giải quyết dứt điểm nhé."
"Có sao đâu, quên đi cũng được mà."
Hart bỏ lại câu "Vẫn mồm mép không tha người như mọi khi nhỉ", rồi quay người rời đi.
"Hẹn gặp lại ở vòng hai, Juugo."
Để lại lời nhắn đó, Neidhart D. Polnareff (tên giả) bỏ đi mất.
"Của cậu này, Tensai."
Tôi tiện tay đẩy cái túi Tensai gửi chỗ tôi về phía cô ấy. Thấy vậy, Kumagorou đang canh chừng tôi cũng rời đi như muốn nói "Tạm biệt nhé". Ở đây chỉ còn lại tôi và Tensai.
"...Cái đó, nói sao nhỉ, đã để lộ ra bộ dạng mất mặt rồi."
Thám tử lừng danh cúi gằm mặt, thẫn thờ lẩm bẩm nhỏ.
"Yay, thua rồi kìa."
"Ta dẫm, ta dẫm, ta dẫm!"
"Đã bảo đừng có dẫm chân người khác thục mạng thế mà!"
"...Ta không còn gì để nói."
"Sao thế? Cậu thực sự không cam tâm à?"
"Im đi!"
Cơ mà nói đi cũng phải nói lại, tôi thực sự rất bất ngờ. Bởi vì một thám tử lừng danh không cam lòng đến mức này, tôi mới thấy lần đầu.
Mặc dù tinh thần không tìm lời bào chữa rất đáng khen, nhưng cái hành vi biến uất ức thành bạo lực để giải tỏa thì nên dừng lại. Chính vì cậu làm thế, nên cậu mới là thám tử lừng danh trẻ con đấy.
Tôi cười khổ, đặt tay lên đầu cô nàng thám tử lừng danh đang cúi gằm xuống.
"Thám tử lừng danh oẳn tù tì thua thì đã làm sao? Vũ khí của thám tử lừng danh có tác dụng với oẳn tù tì à? Sở trường của cậu là suy luận lừng danh cơ mà?"
Đại khái là, chẳng có ai có thể thắng mãi trong trò oẳn tù tì chỉ dựa vào may mắn cả... A, không đúng, nhà mình có một con mụ như thế.
"Đừng có xoa đầu ta! Đừng có an ủi ta!"
"Thế thì tôi cười nhạo cậu vậy. Yay, thua rồi kìa."
"Ta dẫm! Ta dẫm! Ta dẫm!"
"Đã bảo đừng có dồn toàn lực dậm chân tôi rồi mà!"
Tôi vừa né tránh đòn tấn công dậm chân của Tensai, vừa nhìn về hướng Hart rời đi, nói ra những điều mình nghĩ.
"Nếu đã không cam tâm đến thế, sao không trực tiếp phàn nàn với Hart ấy."
"...Ta không muốn làm ầm lên trước mặt tên đó. Như thế giống chó thua cuộc sủa bậy lắm (bại khuyển)."
"Vậy thì càng không nên để đối thủ là tôi nhìn thấy chứ?"
Tôi dồn sự xấu tính vào tâm lý trả thù vì bị dẫm chân cật lực do nỗi uất ức toàn tập của cô ấy, nói. Nghe tôi nói vậy, Tensai lộ vẻ mặt "Thôi chết", sau đó bĩu môi hờn dỗi, lầm bầm.
"...Để Juugo nhìn thấy cũng có sao đâu."
"Hả?"
"Juugo là đối thủ của ta, nhưng tuyệt đối sẽ không coi thường ta."
Bị cô ấy bật lại như thế, tôi không nói được gì.
"Ta cảm thấy ánh mắt của Juugo lúc nào cũng giống với ta. Cho nên để cậu nhìn thấy dáng vẻ không cam lòng của ta, ta cũng không thấy ghét. ...Mà, cái đó, có điều hơi xấu hổ một chút thôi."
Nói sao nhỉ, tôi thấy hơi vui. Không, câu nói này của Tensai quả thực khiến tôi xấu hổ đến nóng mặt, nhưng tôi cảm thấy vui nhiều hơn.
"Nói cái gì thế, con thám tử lừng danh ngốc nghếch này. Tôi cao hơn cậu, nên lúc nào chẳng nhìn xuống thám tử lừng danh trẻ con."
Tôi vừa nói những lời như vậy, vừa xoa đầu Tensai loạn xạ. A, việc này tự nhiên là để che giấu sự xấu hổ rồi.
Lúc này, đòn phản công như mọi khi của Tensai - đã không đến. Thám tử lừng danh cứ như đồng ý cho tôi làm thế, phát ra tiếng cười kỳ quái "Hưm, hưm, hưm".
"Muốn nói gì thì cứ tranh thủ bây giờ mà nói đi. Câu thoại này trong tương lai chưa đầy một năm nữa sẽ không còn chỗ dùng đâu."
"? Gì cơ?"
"Chỉ nói với mình cậu thôi nhé. Thực ra ta ấy, sang năm sẽ bước vào giai đoạn dậy thì muộn và trưởng thành thành một thám tử lừng danh dáng chuẩn cao ráo hoàn hảo đấy."
Thám tử lừng danh tung ra một phát ngôn khó hiểu.
"Hả? Đầu va vào đâu à? Có sao không đấy?"
"Cái ánh mắt thương hại đó là sao! Ta nói thật đấy!"
"Tôi biết rồi, tiếp tục giấc mơ thì hãy vào trong mơ mà xem nhé, đừng có mang nó ra hiện thực."
"Ta dẫm! Cứ chống mắt chó lên mà xem! Đến sang năm, ta nhất định sẽ có vóc dáng hoàn hảo!"
"Thế thì đợi đến sang năm biến thành vóc dáng hoàn hảo rồi hãy nói, thám tử lừng danh trẻ con."
"Juugo tên khốn này, nhớ mặt đấy!"
Tensai hét lên, bỏ lại câu thoại tiêu chuẩn của chó thua cuộc, rồi lao về phía lâu đài.
Bị bỏ lại một mình, tôi ngẫm nghĩ lại những lời Tensai vừa nói.
Góc nhìn tương đồng.
"...Nhưng cơ bản là tôi đang nhìn xuống mà nhỉ."
Tôi cười khổ, rồi cũng quay người rời đi. Đồng hồ gần đó hiển thị 1 giờ 40 phút. Không về nhanh là anh Tetsu lo lắng mất.
Cơ mà nhắc mới nhớ, thật không ngờ cả Ishuwaru cũng đến hòn đảo này. Cậu ta trái ngược hẳn với tôi, là con cháu đích tôn của gia tộc trộm mộ coi trọng gia đình. Là người bạn bài trừ thám tử lừng danh của tôi. Và cũng là gã đàn ông khiến thám tử lừng danh phải ngậm trái đắng.
Gặp lại bạn bè, tôi thành thật muốn cảm thấy vui mừng, nhưng tái ngộ trong lúc "Trò Chơi" đang diễn ra thế này, thì tha cho tôi đi.
Lại xuất hiện thêm một tên phiền phức cản trở tôi giành chiến thắng.
"Tiếp theo, mình cũng nên tung ra bản lĩnh thật sự thôi nhỉ."
Tensai, Hart, chị Yukihime, đều đã nói sẽ đợi tôi ở vòng hai, tôi lẽ nào có thể rời cuộc chơi ở vòng một được chứ.
